Chương 144: Chuyện Toàn dân tổng tuyển cử. ♣ Thượng ♣
Lâm Địch Nhi
17/04/2014
Ngày hôm sau, lâm triều.
Vân Ánh Lục ngồi sau bức rèm che đã được cuộn lên, cô mặc một bộ cung trang màu vàng long trọng, chỉ thiếu chiếc mũ phượng, làm giảm bớt đi uy nghi của cô, nhưng lại làm cho cô có thêm vài phần gần gũi. Khi cô cười ôn hòa trấn an lòng người, những người khác không tự chủ được cũng si ngốc cười theo.
Trước hết cô nhận các vị đại thần triều bái*, không giống như bình thường hỏi một câu “Các vị đại nhân, hôm nay có chỗ nào không thoải mái không?”. Cô thật khiêm tốn nhìn về phía Tề vương. Lưu Huyên Nghệ đến bây giờ, đối với Vân Ánh Lục vẫn có một loại say đắm không khống chế được, khi nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú, thông minh kia, hắn thường thường sẽ thất thần , phải liều chết cấu chính mình, mới có thể duy trì điềm tĩnh.
*Bái lạy trước khi lâm triều.
“Tề vương gia, hôm nay không có đại sự gì, chúng ta trò chuyện một chút.” Hôm nay Mãn Ngọc giúp cô búi tóc lệch sang một bên, chỉ cài một chiếc trâm phượng, nhìn qua có chút đáng yêu.
Trong điện lặng ngắt như tờ, mọi người đều ngưng thần nhìn chăm chú vào Vân Ánh Lục. Hoàng hậu nương nương “đặt cửa đại miệng hô cửa tiểu*” hôm nay lại ra chiêu gì!
*Nguyên văn là “bất án bài lí xuất bài”, nghĩa đen là về chơi bài đặt một đằng nói một nẻo, ý chỉ một người hay lật lọng, mình có đổi một tí cho hợp hoàn cảnh.
Dường như Tề vương cũng thấy vậy, chắp tay: “Được, nương nương mời nói.” Nếu hắn thuận lợi đăng cơ, phi tần khác đều đuổi tới chùa chiền xuất gia, vị Vân thái y này, bất luận như thế nào hắn cũng phải giữ lại bên cạnh. Lưu Huyên Nghệ dùng ánh mắt lặng lẽ tuyên thệ.
“Ta không hiểu rõ về lịch sử, ta chỉ biết trước hoàng đế là tiên hoàng, Tề vương gia, vậy trước tiên hoàng là vị hoàng đế nào?” Vân Ánh Lục hỏi.
Tề vương cung kính nhìn trời chắp tay, “Chính là hoàng đế khai quốc của triều Ngụy, phụ thân của tiên hoàng Ngụy Cao Tổ.”
“Ồ” Vân Ánh Lục chớp chớp mắt, “Vậy vị hoàng đế trước Ngụy Cao Tổ là?”
Chúng đại thần nuốt mạnh nước miếng, hôm nay nương nương muốn ngược dòng lịch sử tới bao giờ đây?
Da mặt Tề vương mất tự nhiên co rúm lại, “Đó là hôn quân vô dụng triều Triệu Tiếu Cao Tông.”
Vân Ánh Lục nhướn mày, giống như suy tư, “Vương gia, ta có thể lý giải như thế này không, giang sơn triều Ngụy là đoạt được từ trong tay triều Triệu?”
Chúng đại thần khóe miệng run rẩy, vẻ mặt vô cùng phong phú.
Tề vương ức chế nộ khí đang sôi sùng sục trong người, “Cũng không phải, đây là ý trời, là lòng dân hướng về, Ngụy Cao Tổ mới dựng nên triều Ngụy lớn mạnh…khụ…” Hắn phẫn nộ quá mức, thiếu chút nữa bị sặc nước bọt của chính mình. Sau khi ho hai tiếng, hắn ngước mắt lên, phát giác đôi mắt to của Vân Ánh Lục đang nhìn chằm chằm vào hắn, hắn chớp mắt mấy cái, hắn nói đúng rồi mà?
“Là lòng dân hướng về! Là lòng dân hướng về!” Vân Ánh Lục lặp lại những lời này hai lần, cô thu hồi ánh mắt, rồi ngồi thẳng người, quay mặt nhìn quần thần, “Các vị đại nhân đều nghe rõ cả rồi chứ, một hoàng triều được lập nên, không phải bởi vì có huyết mạch tôn quý kéo dài, mà là được lòng dân hướng về. Vẫn nói rằng người được lòng dân là được thiên hạ, nếu không thuận theo ý dân, người ngồi ở ngôi vị hoàng đế cũng sẽ bị lật đổ, giống như Tiếu Cao Tông. Vậy giờ cứ thế mà làm, Tề vương gia nói hắn là huyết mạch hoàng thất chính tông, đương kim thiên tử nói ngài là hoàng đế danh chính ngôn thuận, là y theo thánh chỉ truyền ngôi của tiên hoàng kế thừa ngôi vị hoàng đế. Ông nói ông có lý, bà nói bà chẳng sai, nước Ngụy không có một toà án để phân định đúng sai của hai người họ. Không bằng chúng ta sẽ phủ định hết thảy, trở lại khởi điểm, trao quyền quyết định cho dân chúng nước Ngụy, một lần nữa tiến hành tổng tuyển cử, người được đề cử chính là Tề vương và đương kim thiên tử. Người nào được số phiếu bầu quá bán sẽ trở thành hoàng đế nước Ngụy. Đề nghị của ta như vậy có được hay không?”
Giống như giữa không trung có một cây gậy thần nhẹ nhàng vung xuống, quần thần trong Điện Nghị Chính lại bị hóa đá lần nữa, người nào người nấy hoàn toàn mất đi phong thái, trợn mắt há mồm, tưởng là lỗ tai mình có vấn đề.
“Nương nương, người nói tổng tuyển cử?” Đại thần Nội Vụ do dự hỏi, ông ta nhìn sang Tề vương đang hận không thể tự mình cắt đi đầu lưỡi của ông ta, thực sự cầu thị nói: “Hiện tại là hoàng thượng nắm quyền, phiếu bầu có thể…có thể công bằng hay không?”
Vân Ánh Lục mỉm cười, “Khanh sợ hoàng thượng lấy quyền làm việc tư sao? Chuyện này rất dễ, tất cả phiếu đều là hình thức không đề tên, công dân nước Ngụy từ mười tám tuổi trở lên mới có quyền bỏ phiếu, một người một phiếu, các vị đại thần cũng giống như vậy. Ở mỗi tòa thành trong nước đều lập hai điểm bỏ phiếu, từng điểm bỏ phiếu, đều có hai người do Tề vương và Ngu Hữu Thừa tướng đều tự cử ra, cùng phụ trách, giám sát lẫn nhau. Tất cả phiếu bầu phải được niêm phong, sau đó đưa đến Đông Dương, dưới sự giám sát của dân chúng đọc tên người trong phiếu bầu lên. Như vậy, đã công bằng chưa?”
Quần thần hai mặt nhìn nhau, phương án này dường như không thể bắt bẻ. Sau khi hoàng hậu nương nương công khai quyên tiền, lại khơi mào ra vụ tổng tuyển cử này.
“Hiện giờ là thời kì hòa bình, Tề vương và hoàng thượng có người ủng hộ của riêng mình, vì một ngôi vị hoàng đế, phát sinh chuyện đầu rơi máu chảy, không khỏi rất tàn nhẫn. Nếu dựa vào vũ lực cướp đoạt lấy ngôi vị hoàng đế, cũng không phải dân chúng thực sự ủng hộ, ta nghĩ ngôi vị hoàng đế đó chỉ sợ sẽ là hoa Ưu Đàm sớm nở tối tàn*. Tiến hành tuyển cử, mới có thể thực sự làm cho giang sơn triều Ngụy được củng cố, thật sự mới có thể thiên thu muôn đời. Các vị đại nhân, có dị nghị không?”
*Nguyên văn là “đàm hoa nhất hiện”, câu thành ngữ tương đương là “phù dung sớm nở tối tàn”, nhưng mình muốn để nguyên văn hơn. Hoa Ưu Đàm còn gọi là ưu đàm bát la, ưu đàm bạt la, ưu đàm bà la…là phiên âm Hán-Việt của từ “udumbara” trong tiếng Phạn hay tiếng Pali, có nghĩa là “loài hoa linh thiêng mang điềm lành từ Trời”, có truyền thuyết nói rằng “3.000 năm mới nở một lần”. Theo kinh Phật, loài hoa này nở để báo hiệu chuyển luân vương hoặc một vị Phật giáng sinh. Tuy nhiên hoa nở rất nhanh đã úa tàn.
Vân Ánh Lục nhìn quanh khắp điện, lễ phép hỏi.
Hai mắt Tề vương đỏ au trừng lên nhìn Vân Ánh Lục, hiện giờ hắn không phải say đắm nàng, mà là muốn ăn sống nuốt tươi nàng. Nàng làm sao nghĩ ra mưu mô quỷ quyệt này, thực làm cho hắn nghĩ mà muốn hộc máu.
Ngu Hữu Thừa tướng liếc mắt, nhìn thấy vẻ mặt Vân Ánh Lục kỳ quái, cao thâm.
Vân Ánh Lục cũng không phải có mưu mô gì, cô không nghĩ ra biện pháp nào, đành đem bình bầu chức vụ trong bệnh viện, chọn lựa lãnh đạo khoa dựa vào phiếu bầu của nhân viên, rập khuôn mà làm thôi.
Như vậy lần này, thắng không có người nào có thể nói vào nói ra, người thua tâm phục khẩu phục, không có lý do gì để gây sự nữa.
Phản ứng kinh ngạc của mọi người, dần dần khôi phục lại. Nước cờ này của hoàng hậu nương nương mặc dù kỳ quá, nhưng cũng là một cách hay. Thôi, đây quả thật là một biện pháp giải quyết rất tốt, mặc kệ là phái nào, đều không có ý kiến gì.
Vân Ánh Lục đợi một lúc, không thấy ai lên tiếng, “Vậy hôm nay đến đây thôi, Phủ Nội Vụ phụ trách dán bố cáo, viết rõ người được đề cử và yêu cầu bỏ phiếu. Tề vương và Ngu Hữu Thừa tướng lần lượt đề cử người phụ trách hoạt động bỏ phiếu, các thành viên khác, hai người đều tự chọn lựa. Các vị đại nhân đi thong thả.”
“Nương nương,” Tề vương không cam lòng bước lên một bước, ánh mắt sáng quắc, “Ngươi cho là làm như vậy, bổn vương sẽ sợ hay sao?”
Vân Ánh Lục nhún nhún vai, cười nhạt, “Tề vương, không phải ngươi sợ thua chứ, khẩn trương như vậy, lấy huyết mạch hoàng thất chính tông của ngươi, nhiều lão thần tiền triều ủng hộ như vậy, khả năng ngươi thắng là rất lớn.”
Tề vương nghiến răng ken két, “Được, nhận câu chúc của ngươi, bổn vương sẽ thắng cho ngươi xem. Chờ bổn vương thắng rồi, bổn vương sẽ bắt ngươi làm người đầu tiên tế quốc.”
“Được!” Vân Ánh Lục còn rất nghiêm túc gật đầu.
Chúng đại thần cứng họng, ôm các loại tâm tư, lục tục lui ra.
“Nương nương,” Vân Ánh Lục mới vừa đi ra khỏi Điện Nghị Chính, Ngu Hữu Thừa tướng đã gọi cô lại, “Người chắc chắc hoàng thượng sẽ thắng sao?”
Vân Ánh Lục lắc đầu, “Tôi không thể nắm chắc.”
“Vậy sao người có thể hạ một ý chỉ như vậy? Người không biết vì giang sơn triều Ngụy này, hoàng thượng đã trả giá bao nhiêu hay sao? Người có thể nào đưa không nó cho người khác?” Ngu Hữu Thừa tướng vội vàng lau nước mắt trên mặt.
Vân Ánh Lục nhìn lên bầu trời xanh lam, hít một hơi thật sâu, “Nếu hoàng thượng thua, vậy rời khỏi hoàng cung dơ bẩn này đi! Nếu anh ấy thắng, anh ấy mới có thể quang minh chính đại quay về, danh chính ngôn thuận ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế, bằng không, anh ấy sẽ không trở về. Ông đã nói anh ấy vì triều Ngụy trả giá rất nhiều, vậy đối với anh ấy cũng nên tự tin một chút.”
“Hóa ra nương nương… là vì để cho hoàng thượng hồi cung, tìm một cái thang cho hắn bước xuống sao?” Ngu Hữu Thừa tướng bây giờ mới hiểu được ý định của Vân Ánh Lục, vẻ mặt không khỏi lộ kính nể.
Vân Ánh Lục đã yên lặng đi xa, ánh mặt trời xuyên qua tán cây chiếu lên trên mặt cô, làn da sáng như ngọc, ánh mắt bình thản như nước.
Trước hết cô nhận các vị đại thần triều bái*, không giống như bình thường hỏi một câu “Các vị đại nhân, hôm nay có chỗ nào không thoải mái không?”. Cô thật khiêm tốn nhìn về phía Tề vương. Lưu Huyên Nghệ đến bây giờ, đối với Vân Ánh Lục vẫn có một loại say đắm không khống chế được, khi nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú, thông minh kia, hắn thường thường sẽ thất thần , phải liều chết cấu chính mình, mới có thể duy trì điềm tĩnh.
*Bái lạy trước khi lâm triều.
“Tề vương gia, hôm nay không có đại sự gì, chúng ta trò chuyện một chút.” Hôm nay Mãn Ngọc giúp cô búi tóc lệch sang một bên, chỉ cài một chiếc trâm phượng, nhìn qua có chút đáng yêu.
Trong điện lặng ngắt như tờ, mọi người đều ngưng thần nhìn chăm chú vào Vân Ánh Lục. Hoàng hậu nương nương “đặt cửa đại miệng hô cửa tiểu*” hôm nay lại ra chiêu gì!
*Nguyên văn là “bất án bài lí xuất bài”, nghĩa đen là về chơi bài đặt một đằng nói một nẻo, ý chỉ một người hay lật lọng, mình có đổi một tí cho hợp hoàn cảnh.
Dường như Tề vương cũng thấy vậy, chắp tay: “Được, nương nương mời nói.” Nếu hắn thuận lợi đăng cơ, phi tần khác đều đuổi tới chùa chiền xuất gia, vị Vân thái y này, bất luận như thế nào hắn cũng phải giữ lại bên cạnh. Lưu Huyên Nghệ dùng ánh mắt lặng lẽ tuyên thệ.
“Ta không hiểu rõ về lịch sử, ta chỉ biết trước hoàng đế là tiên hoàng, Tề vương gia, vậy trước tiên hoàng là vị hoàng đế nào?” Vân Ánh Lục hỏi.
Tề vương cung kính nhìn trời chắp tay, “Chính là hoàng đế khai quốc của triều Ngụy, phụ thân của tiên hoàng Ngụy Cao Tổ.”
“Ồ” Vân Ánh Lục chớp chớp mắt, “Vậy vị hoàng đế trước Ngụy Cao Tổ là?”
Chúng đại thần nuốt mạnh nước miếng, hôm nay nương nương muốn ngược dòng lịch sử tới bao giờ đây?
Da mặt Tề vương mất tự nhiên co rúm lại, “Đó là hôn quân vô dụng triều Triệu Tiếu Cao Tông.”
Vân Ánh Lục nhướn mày, giống như suy tư, “Vương gia, ta có thể lý giải như thế này không, giang sơn triều Ngụy là đoạt được từ trong tay triều Triệu?”
Chúng đại thần khóe miệng run rẩy, vẻ mặt vô cùng phong phú.
Tề vương ức chế nộ khí đang sôi sùng sục trong người, “Cũng không phải, đây là ý trời, là lòng dân hướng về, Ngụy Cao Tổ mới dựng nên triều Ngụy lớn mạnh…khụ…” Hắn phẫn nộ quá mức, thiếu chút nữa bị sặc nước bọt của chính mình. Sau khi ho hai tiếng, hắn ngước mắt lên, phát giác đôi mắt to của Vân Ánh Lục đang nhìn chằm chằm vào hắn, hắn chớp mắt mấy cái, hắn nói đúng rồi mà?
“Là lòng dân hướng về! Là lòng dân hướng về!” Vân Ánh Lục lặp lại những lời này hai lần, cô thu hồi ánh mắt, rồi ngồi thẳng người, quay mặt nhìn quần thần, “Các vị đại nhân đều nghe rõ cả rồi chứ, một hoàng triều được lập nên, không phải bởi vì có huyết mạch tôn quý kéo dài, mà là được lòng dân hướng về. Vẫn nói rằng người được lòng dân là được thiên hạ, nếu không thuận theo ý dân, người ngồi ở ngôi vị hoàng đế cũng sẽ bị lật đổ, giống như Tiếu Cao Tông. Vậy giờ cứ thế mà làm, Tề vương gia nói hắn là huyết mạch hoàng thất chính tông, đương kim thiên tử nói ngài là hoàng đế danh chính ngôn thuận, là y theo thánh chỉ truyền ngôi của tiên hoàng kế thừa ngôi vị hoàng đế. Ông nói ông có lý, bà nói bà chẳng sai, nước Ngụy không có một toà án để phân định đúng sai của hai người họ. Không bằng chúng ta sẽ phủ định hết thảy, trở lại khởi điểm, trao quyền quyết định cho dân chúng nước Ngụy, một lần nữa tiến hành tổng tuyển cử, người được đề cử chính là Tề vương và đương kim thiên tử. Người nào được số phiếu bầu quá bán sẽ trở thành hoàng đế nước Ngụy. Đề nghị của ta như vậy có được hay không?”
Giống như giữa không trung có một cây gậy thần nhẹ nhàng vung xuống, quần thần trong Điện Nghị Chính lại bị hóa đá lần nữa, người nào người nấy hoàn toàn mất đi phong thái, trợn mắt há mồm, tưởng là lỗ tai mình có vấn đề.
“Nương nương, người nói tổng tuyển cử?” Đại thần Nội Vụ do dự hỏi, ông ta nhìn sang Tề vương đang hận không thể tự mình cắt đi đầu lưỡi của ông ta, thực sự cầu thị nói: “Hiện tại là hoàng thượng nắm quyền, phiếu bầu có thể…có thể công bằng hay không?”
Vân Ánh Lục mỉm cười, “Khanh sợ hoàng thượng lấy quyền làm việc tư sao? Chuyện này rất dễ, tất cả phiếu đều là hình thức không đề tên, công dân nước Ngụy từ mười tám tuổi trở lên mới có quyền bỏ phiếu, một người một phiếu, các vị đại thần cũng giống như vậy. Ở mỗi tòa thành trong nước đều lập hai điểm bỏ phiếu, từng điểm bỏ phiếu, đều có hai người do Tề vương và Ngu Hữu Thừa tướng đều tự cử ra, cùng phụ trách, giám sát lẫn nhau. Tất cả phiếu bầu phải được niêm phong, sau đó đưa đến Đông Dương, dưới sự giám sát của dân chúng đọc tên người trong phiếu bầu lên. Như vậy, đã công bằng chưa?”
Quần thần hai mặt nhìn nhau, phương án này dường như không thể bắt bẻ. Sau khi hoàng hậu nương nương công khai quyên tiền, lại khơi mào ra vụ tổng tuyển cử này.
“Hiện giờ là thời kì hòa bình, Tề vương và hoàng thượng có người ủng hộ của riêng mình, vì một ngôi vị hoàng đế, phát sinh chuyện đầu rơi máu chảy, không khỏi rất tàn nhẫn. Nếu dựa vào vũ lực cướp đoạt lấy ngôi vị hoàng đế, cũng không phải dân chúng thực sự ủng hộ, ta nghĩ ngôi vị hoàng đế đó chỉ sợ sẽ là hoa Ưu Đàm sớm nở tối tàn*. Tiến hành tuyển cử, mới có thể thực sự làm cho giang sơn triều Ngụy được củng cố, thật sự mới có thể thiên thu muôn đời. Các vị đại nhân, có dị nghị không?”
*Nguyên văn là “đàm hoa nhất hiện”, câu thành ngữ tương đương là “phù dung sớm nở tối tàn”, nhưng mình muốn để nguyên văn hơn. Hoa Ưu Đàm còn gọi là ưu đàm bát la, ưu đàm bạt la, ưu đàm bà la…là phiên âm Hán-Việt của từ “udumbara” trong tiếng Phạn hay tiếng Pali, có nghĩa là “loài hoa linh thiêng mang điềm lành từ Trời”, có truyền thuyết nói rằng “3.000 năm mới nở một lần”. Theo kinh Phật, loài hoa này nở để báo hiệu chuyển luân vương hoặc một vị Phật giáng sinh. Tuy nhiên hoa nở rất nhanh đã úa tàn.
Vân Ánh Lục nhìn quanh khắp điện, lễ phép hỏi.
Hai mắt Tề vương đỏ au trừng lên nhìn Vân Ánh Lục, hiện giờ hắn không phải say đắm nàng, mà là muốn ăn sống nuốt tươi nàng. Nàng làm sao nghĩ ra mưu mô quỷ quyệt này, thực làm cho hắn nghĩ mà muốn hộc máu.
Ngu Hữu Thừa tướng liếc mắt, nhìn thấy vẻ mặt Vân Ánh Lục kỳ quái, cao thâm.
Vân Ánh Lục cũng không phải có mưu mô gì, cô không nghĩ ra biện pháp nào, đành đem bình bầu chức vụ trong bệnh viện, chọn lựa lãnh đạo khoa dựa vào phiếu bầu của nhân viên, rập khuôn mà làm thôi.
Như vậy lần này, thắng không có người nào có thể nói vào nói ra, người thua tâm phục khẩu phục, không có lý do gì để gây sự nữa.
Phản ứng kinh ngạc của mọi người, dần dần khôi phục lại. Nước cờ này của hoàng hậu nương nương mặc dù kỳ quá, nhưng cũng là một cách hay. Thôi, đây quả thật là một biện pháp giải quyết rất tốt, mặc kệ là phái nào, đều không có ý kiến gì.
Vân Ánh Lục đợi một lúc, không thấy ai lên tiếng, “Vậy hôm nay đến đây thôi, Phủ Nội Vụ phụ trách dán bố cáo, viết rõ người được đề cử và yêu cầu bỏ phiếu. Tề vương và Ngu Hữu Thừa tướng lần lượt đề cử người phụ trách hoạt động bỏ phiếu, các thành viên khác, hai người đều tự chọn lựa. Các vị đại nhân đi thong thả.”
“Nương nương,” Tề vương không cam lòng bước lên một bước, ánh mắt sáng quắc, “Ngươi cho là làm như vậy, bổn vương sẽ sợ hay sao?”
Vân Ánh Lục nhún nhún vai, cười nhạt, “Tề vương, không phải ngươi sợ thua chứ, khẩn trương như vậy, lấy huyết mạch hoàng thất chính tông của ngươi, nhiều lão thần tiền triều ủng hộ như vậy, khả năng ngươi thắng là rất lớn.”
Tề vương nghiến răng ken két, “Được, nhận câu chúc của ngươi, bổn vương sẽ thắng cho ngươi xem. Chờ bổn vương thắng rồi, bổn vương sẽ bắt ngươi làm người đầu tiên tế quốc.”
“Được!” Vân Ánh Lục còn rất nghiêm túc gật đầu.
Chúng đại thần cứng họng, ôm các loại tâm tư, lục tục lui ra.
“Nương nương,” Vân Ánh Lục mới vừa đi ra khỏi Điện Nghị Chính, Ngu Hữu Thừa tướng đã gọi cô lại, “Người chắc chắc hoàng thượng sẽ thắng sao?”
Vân Ánh Lục lắc đầu, “Tôi không thể nắm chắc.”
“Vậy sao người có thể hạ một ý chỉ như vậy? Người không biết vì giang sơn triều Ngụy này, hoàng thượng đã trả giá bao nhiêu hay sao? Người có thể nào đưa không nó cho người khác?” Ngu Hữu Thừa tướng vội vàng lau nước mắt trên mặt.
Vân Ánh Lục nhìn lên bầu trời xanh lam, hít một hơi thật sâu, “Nếu hoàng thượng thua, vậy rời khỏi hoàng cung dơ bẩn này đi! Nếu anh ấy thắng, anh ấy mới có thể quang minh chính đại quay về, danh chính ngôn thuận ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế, bằng không, anh ấy sẽ không trở về. Ông đã nói anh ấy vì triều Ngụy trả giá rất nhiều, vậy đối với anh ấy cũng nên tự tin một chút.”
“Hóa ra nương nương… là vì để cho hoàng thượng hồi cung, tìm một cái thang cho hắn bước xuống sao?” Ngu Hữu Thừa tướng bây giờ mới hiểu được ý định của Vân Ánh Lục, vẻ mặt không khỏi lộ kính nể.
Vân Ánh Lục đã yên lặng đi xa, ánh mặt trời xuyên qua tán cây chiếu lên trên mặt cô, làn da sáng như ngọc, ánh mắt bình thản như nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.