Chương 53: Chuyện Tương tư là một loại bệnh (Trung)
Lâm Địch Nhi
16/04/2014
Giữa xuân trong thành Đông Dương, không khí khô ráo đến mức có một con ngựa phi nhanh qua phố sẽ hất tung bụi đất, bụi mù bay cao bao phủ cả con phố.
Vân Ánh Lục vẫn quen dậy sớm, hơn nữa hiện tại mặt trời lên sớm như vậy, mới mở mắt một lúc, tia nắng ban mai rực rỡ đã từ song cửa sổ chiếu tới giường. Tiếng nói chuyện của người hầu quét dọn sân và hành lang rất lớn, trong vườn, tiếng hót vui vẻ của bầy chim không biết tên ríu rít vang lên không ngừng, Trúc Thanh không biết đang làm gì, chạy đi chạy lại lầu trên lầu dưới không ngừng.
Khó được một ngày nghỉ ngơi, Vân Ánh Lục cũng không nằm thêm được. Rời giường mở cửa sổ ra, trên ban công nhỏ ngoài phòng thêu, hôm qua tổng quản đã đặt một chiếc giường trúc nhỏ, để khi thời tiết nóng hơn, cô ra nằm bên ngoài hóng mát.
Cô rửa mặt chải đầu qua quýt, sau đó lững thững bước ra ban công ngồi xuống, bên tai nghe thấy Trúc Thanh đáp lời cùng ai đó, giọng nói cất cao, tâm tình dường như vui vẻ. Khóe môi Vân Ánh Lục khẽ hé cười, đôi mắt nửa mở nửa nhắm, mãi cho tới khi cửa đi ra ban công vang lên một tiếng, cô mới quay đầu lại.
“Ánh Lục.” Hôm nay Tần Luận mặc một bộ áo bào dài màu xanh lam như màu trời, khiến cho người khác nhìn thấy không khỏi liên tưởng tới bầu trời cao trong vắt, hắn nhìn Vân Ánh Lục, vẻ mặt tươi cười hàm chứa nhớ nhung.
“Còn tưởng rằng nàng còn ngủ thêm một lúc nữa, thế nhưng trong lòng nôn nóng, không nhịn được lặng lẽ đi lên nhìn nàng một cái, đã có vài ngày không gặp rồi.” Từ sau khi Tần Luận và Vân Ánh Lục đính hôn, Vân viên ngoại và Vân phu nhân đã bật đèn xanh cho Tần Luận, hẳn là không được thế này, nhưng giờ tất cả đều mở một mắt, nhắm một mắt, vờ như không thấy. Tần Luận là người chưa bao giờ bỏ qua cơ hội gì, thế nên, mới sáng sớm, hắn đã tùy tiện trèo lên khuê phòng của Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục có một chút giật mình, nhưng vẫn lễ phép mỉm cười, chỉ vào một bên giường trúc, mời hắn ngồi xuống.
“Anh cũng dậy sớm thật.”
“Chờ mong bao nhiêu ngày như vậy, làm sao ta có thể lãng phí thời gian.” Hắn ôn nhu nhìn Vân Ánh Lục mới vừa ngủ đủ, đôi má ửng hồng, chìa tay về phía cô.
Vân Ánh Lục nhíu mày, xoay người đối diện với hắn, “Tần công tử, thời gian này anh có ăn uống đầy đủ không?”
Tần Luận nhếch khóe môi cười gian xảo, “Cò mà, mỗi bữa đều ăn rất no, rất ngon.”
“Ngủ ngon không?”
“Cũng ngủ được, ngủ sớm dậy sớm, người mới có tinh thần.” Tần Luận đáp, Ánh Lục thật là biết cách quan tâm tới người khác.
“Thân thể không có chỗ nào không khoẻ chứ?”
Tần Luận chớp mắt mấy cái, phát hiện vẻ mặt Vân Ánh Lục có chút là lạ, “Cũng khỏe lắm. Nếu không, nàng xem mạch cho ta đi.” Hắn kéo ống tay áo lên.
Vân Ánh Lục lắc đầu, “Không cần, nhìn khí sắc của anh thấy vô cùng tốt. Tôi cũng ăn được, ngủ ngon, thân thể không có chỗ nào không khoẻ.” Cô thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cảnh xuân tươi đẹp ở hoa viên dưới lầu, “Tần công tử, chúng ta hủy bỏ hôn ước đi!”
Tần Luận kinh ngạc thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, sao nàng tự dưng lại có thể cho hắn một đòn thế này?
“Ánh Lục, có thể nói cho ta biết vì sao không?” Hắn cố gắng ôn tồn hỏi.
Vân Ánh Lục đứng lên, “Bởi vì chúng ta hoàn toàn không thích nhau! Thực sự thích một người, anh sẽ vì đối phương mà cơm nước không màng, trằn trọc khó ngủ, hồn bay phách lạc, lo được lo mất, giống như mắc một bệnh lạ, anh xem cả hai chúng ta đều không hề có chút triệu chứng nào giống vậy.” Giống như hoàng hậu Ngu Mạn Lăng đối với thuyền trưởng hải tặc, giống như trời sụp xuống, hận không thể giống như liệt sĩ vì đối phương mà hiến dâng tính mạng, đó mới là tình yêu chân chính!
Tần Luận há hốc mồm, có chút dở khóc dở cười, nhưng nói thật, hắn thật sự giật mình, Vân Ánh Lục lại nói ra những lời thế này, rốt cuộc là ai khiến nàng nhận thức được điều này?
“Ánh Lục, phương thức biểu đạt tình cảm của mỗi người là khác nhau. Không thể nói ta ăn được, ngủ được, thân thể không mắc bệnh gì là không thích nàng được. Trong lòng ta vẫn có nàng, giờ nào khắc nào cũng nhớ thương, từ lúc chúng ta quen nhau tới khi đính hôn, nói một cách tương đối là dường như rất bằng phẳng, không có gì trắc trở, chúng ta không gặp họa nào giống như người khác nên không có tương tư khắc cốt ghi tâm, nhưng thế cũng không thể nói là tình yêu của chúng ta lại ít hơn so với người khác! Nàng xem, sáng sớm như vậy ta đã tới đây gặp nàng, không phải là nhớ nàng hay sao?”
“Đó là do anh muốn tới đón tôi tới hiệu thuốc nhà anh khám bệnh cho bệnh nhân sớm một chút.” Vân Ánh Lục rất là sát phong cảnh tiếp lời.
Tần Luận nắm chặt tay, tay kia thì ra sức vuốt ngực mình, thật sự là mang tảng đá mà đập chân mình mà, sớm biết nàng lý giải như vậy, lúc trước đã không nghĩ tới biện pháp này.
“Ánh Lục, khám bệnh cũng chỉ là một cái cớ để ta có cơ hội ở chung với nàng nhiều một chút.” Tần Luận ngước mặt nhìn trời suy nghĩ, rõ ràng thấy mình khôn khéo gấp trăm lần ngàn lần so với Vân Ánh Lục, vì sao trước mặt nàng lại giống như tú tài gặp phải binh lính, cái gì cũng không nói rõ ràng được vậy.
Vân Ánh Lục hờ hững liếc sang hắn, đối với lời hắn nói dường như cũng không tin tưởng.
“Giữa chúng ta ngay cả tương tư cũng không có, sao có thể kết hôn được? Không cần lừa mình dối người thêm nữa. Tần công tử, nhà anh cũng không thiếu tiền, diện mạo anh cũng không tồi, cũng không nên trêu đùa tôi thêm nữa. Tôi ngoại trừ biết khám bệnh, cầm kỳ thư họa thì còn cách xa vạn dặm, tính tình không có gì thú vị, lại thật thà, còn rất là ngốc nữa, thật sự đối với anh chẳng có ích lợi gì. Hủy bỏ hôn ước đi!”
Nói xong lời này, cô nhẹ nhàng thở ra, giống như hoàn thành một nhiệm vụ gian khổ gì đó, khóe môi thậm chí còn hiện lên một nụ cười sung sướng.
Tần Luận thật sự bị chọc giận tới phát điên, trong mắt có lửa, tiểu nha đầu này, sao có thể thao túng cảm xúc của hắn như vậy, sao có thể bôi xấu tình cảm thật lòng của hắn với nàng như vậy? Hắn tức giận nhìn đôi môi xinh đẹp kia cười thoải mái, thật sự chói mắt, thật sự đáng giận, đáng giận đến cực điểm. Hắn không phục, lại càng không cam tâm.
“Nói bừa!”
Cơn giận bừng bừng, hắn đột nhiên đứng lên, kéo cô qua, ôm chặt cô trong lồng ngực hắn. Ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn kia, khi Vân Ánh Lục còn chưa lấy lại tinh thần, hắn tức giận hôn lên đôi môi đang mỉm cười của cô.
Vân Ánh Lục không cách nào cười được nữa.
Đôi tay cường tráng của Tần Luận ôm chặt, vây khốn cô. Đôi môi nóng rực ngang ngược phủ lên môi cô, sau đó thì càng không thể vãn hồi, hôn sâu cô. Giống như ai đó đập hòn đá lửa, tia sáng bắn ra. Giống như pháo hoa đột nhiên bừng sáng trong đêm tối, rực rỡ chói mắt làm cho người ta đầu váng mắt hoa. Nụ hôn này tới rất đột nhiên, Vân Ánh Lục không kịp phản ứng, chỉ kịp a lên một tiếng, đã bị hắn bịt kín miệng.
Nhưng chỉ trong thời gian một khắc này, Vân Ánh Lục đã hiểu ra, tức thì ra sức tránh thoát, tay chân cùng sử dụng. Thế nhưng sức mạnh của cô, so với Tần Luận căn bản chẳng có tác dụng gì. Hắn nhiệt tình hôn cô, mang theo tức giận, như thể trừng phạt, vừa có chút giống như trả thù, đầu lưỡi kịch liệt thăm dò trong miệng cô.
“Tiểu thư, có muốn em mang đồ ăn sáng ra ngoài ban công không ạ?” Trúc Thanh cười tủm tỉm bước ra ban công, vừa ngẩng đầu, nàng thét lên một tiếng chói tai “A!”, rồi bịt chặt mắt, xoay người chạy xuống dưới lầu.
Tiểu thư và cô gia ôm nhau chặt như vậy, còn môi kề môi nữa!
Tiếng thét chói tai này đã cứu Vân Ánh Lục, thừa dịp một khắc Tần Luận thất thần, cô thành công đẩy Tần Luận ra, đồng thời cô phẫn nộ bắt lấy tay hắn hung hăng cắn xuống một miếng, sau khi lưu lại năm dấu răng, cô đỏ bừng mặt, thân thể run rẩy quay đi, “Anh là đồ lưu manh, cút đi!” Cô run run chỉ vào cửa ra ban công, trong mắt ngập đầy nước mắt.
Cái con công đỏm dáng đó, vậy mà lại cưỡng hôn cô, phi lễ với cô? Nụ hôn đầu tiên của cô cứ như vậy mà bị cướp đi, không, không phải nụ hôn đầu tiên, nụ hôn đầu tiên của cô là khi hô hấp nhân tạo cho Lưu hoàng thượng. Cô thật sự rất đáng thương, cả hai lần hôn môi đều không phải là người cô thích.
Vân Ánh Lục càng nghĩ càng khổ sở, những giọt nước mắt lớn rơi xuống không ngừng.
Tần Luận kinh ngạc nhìn chằm chằm vết răng trên tay, nỗ lực bình tĩnh đã không khống chế được tình cảm trong lòng, hắn chậm rãi ngẩng đầu, không hề hối hận về tất cả những gì vừa rồi đã làm.
“Ánh Lục, hôn ước không phải trò đùa, không thể muốn hủy là hủy được. Nàng muốn ta làm như thế nào, nàng mới tin là ta thực sự thích nàng? Nếu như nàng lý giải như vậy, được, từ hôm nay trở đi, ta không ăn cơm, không ngủ, cũng mắc cái bệnh kỳ lạ đó, vậy nàng có thể chấp nhận ta không?”
Đó là anh thôi, còn tôi thì vẫn ăn được, ngủ được, đó chứng minh tôi không hề thích anh, bây giờ còn rất ghét anh. Trong lòng Vân Ánh Lục âm thầm nói.
“Đừng khóc, được không?” Tần Luận bất lực nhìn chằm chằm vào bờ vai co rúm lại của cô, muốn bước lên lau nước mắt cho cô, lại sợ cô tức giận, “Đi rửa mặt, xuống dưới dùng đồ ăn sáng, sau đó chúng ta cùng nhau tới hiệu thuốc. Những thứ khác ta đều có thể đồng ý với nàng, nhưng hôn ước này, dù có chết ta cũng sẽ không đồng ý hủy bỏ.”
Hắn nhẹ nhàng nắm bờ vai cô, mỉm cười chua sót, đi lướt qua cô, xuống lầu trước. Hắn vừa đi, Vân Ánh Lục bưng mặt, ngồi xổm người xuống, vùi mặt giữa đầu gối, thở dài.
Gian thương đúng là gian thương, quả thực khó đối phó.
Nụ hôn mất rồi thì mất đi, coi như hắn là người Pháp, ngôn ngữ thân thể phong phú, không có ý nghĩa gì. Nếu hôn ước không hủy được, cô thật sự phải gả cho hắn sao? Không muốn gả cho hắn, chẳng lẽ muốn đào hôn? Trốn, trốn đi đâu? Một chút bản lĩnh của cô đã dùng hết, xem ra, chỉ có cầu xin vị Thượng thư bộ Hình Đỗ Tử Bân đại nhân kia giúp đỡ, hỏi xem lần trước bọn họ vì sao mà hủy bỏ hôn ước được, có chỗ nào dùng được không.
Vân Ánh Lục sắp xếp lại suy nghĩ ổn thỏa, trấn tĩnh tâm trạng rồi xuống dưới. Rửa sạch mặt, trang điểm nhẹ, che giấu đôi mắt khóc đỏ lên. Nếu không phải lần trước đồng ý phải tái khám cho mấy bệnh nhân, cô cũng không muốn tới hiệu thuốc Tần thị. Nhưng cô lại là một bác sĩ tận chức tận trách, khi đi khám bệnh, cô có thói quen mặc đồ trắng, cũng không đeo đồ trang sức.
Khi đi xuống lầu, cũng chẳng làm vẻ mặt hòa nhã với Tần Luận, trực tiếp coi hắn là không khí mà đối đãi, làm như không thấy.
Tần Luận không có chút nào là ngoài ý muốn, hắn coi cô như bảo vật, dịu dàng, thương hương tiếc ngọc như trước. Khi nói lời tạm biệt với Vân phu nhân, luôn mồm nói sẽ chăm sóc cho Ánh Lục, lời nói đầy yêu thương làm người khác nổi da gà. Ánh mắt thâm tình chân thành không rời khỏi cô một khắc, làm cho người thấy cũng phải đỏ mặt.
Trúc Thanh cho rằng hôm nay Tần công tử nhất định lại ngại mình làm vướng chân, muốn nàng lại ở trong phủ. Không ngờ rằng tiểu thư lại luôn kéo nàng theo, không cho phép nàng rời tiểu thư nửa bước, có câu nào cần nói với Tần công tử là muốn nàng chuyển đạt, không phải là rõ ràng Tần công tử ở ngay trước mặt sao, nàng thật buồn bực, môi kề môi rồi, không phải tiểu thư và Tần công tử thân thiết hơn hay sao, sao lại giống như kẻ thù cả đời không muốn nhìn mặt nhau thế này? Ba người ngồi lên xe ngựa, tới hiệu thuốc Tần thị.
Vân Ánh Lục xuống xe ngựa, nhìn một vòng, bên ngoài không có hàng dài!
Tần Luận thần bí nhếch miệng cười, dẫn đầu đi vào trong cửa hàng. Hóa ra là hiệu thuốc có dành ra một gian nhà kho, sửa lại làm phòng chờ khám bệnh cho bệnh nhân. Tần Luận thấy dòng người xếp hàng chen chúc lần trước, nên mới có cải cách này. Từ giờ trở đi, một ngày trước ngày phùng cửu, hiệu thuốc sẽ bán ra hai mươi số, mỗi số ứng với một người. Nếu nhiều hơn thì phải đợi tới ngày phùng cửu sau. Nhưng vẫn còn rất nhiều người muốn mua, lần trước Vân Ánh Lục khám bệnh, đã truyền khắp thành Đông Dương, phụ nữ trong thành đã sớm ngóng trông lần khám bệnh này. Cái gì càng hiếm thì càng quý, số lượng giới hạn này, càng đáng giá tiền.
Hiệu thuốc Tần thị bán một số là mười hai lạng bạc ròng, thế nhưng trong chợ đen, một số này đã tăng lên hai trăm lượng bạc.
Tần Luận biết việc này, hắn cũng nhắm mắt bỏ qua, coi như không biết, hắn muốn chính là loại hiệu ứng này, số càng quý, danh tiếng của hiệu thuốc Tần thị mới càng vang xa.
Số giới hạn, người bệnh mất tiền, đãi ngộ tự nhiên sẽ không giống trước, không cần phải đứng ở bên ngoài phơi nắng hứng gió cả ngày. Hiện tại, những người bệnh thoải mái ngồi ở phòng chờ khám bệnh, có trà uống, có điểm tâm ăn, thật tốt!
Đây có thể chính là hình thức ban đầu của VIP!
Vân Ánh Lục không biết, cô thấy người bệnh ít, trong lòng thoải mái, hôm nay không mệt như lần trước, nghĩ rằng phải hồi phủ sớm một chút cùng Đỗ Tử Bân vừa ngắm trăng vừa thương lượng đối sách.
Hình thức khám và chữa bệnh vẫn như trước, Trúc Thanh đứng ngoài đọc số, Vân Ánh Lục khám bệnh, Tần Luận viết đơn thuốc, đám tiểu nhị trong hiệu thuốc bốc thuốc.
Liên tiếp khám cho mấy người bệnh, Vân Ánh Lục cảm thấy có chút kỳ hoặc. Hôm nay đến khám bệnh, đều không phải là người thực sự bị bệnh phụ khoa, đại bộ phận là hỏi cách dưỡng sắc đẹp. Nào là làm thế nào để hơi thở tựa hoa lan*, giọng nói trong trẻo, làm thế nào để thân thể có hương thơm lạ, làm cho mình trở thành mỹ nhân dáng đẹp, làm như thế nào để da mặt sạm đen thành trắng như bạch ngọc…
*Nguyên văn là thổ khí như lan: Xuất xứ từ bài “Đinh yên tiểu lục – Nhuận tương cư sĩ tự” của Trần Bùi Chi thời nhà Thanh, dùng để hình dung hơi thở thơm như hương lan của mỹ nữ.
Kỳ thật nghĩ lại một chút, cũng không kỳ lạ. Đồng ý bỏ ra mấy chục, mấy trăm lượng bạc mua một số khám bệnh, người nào mà chả là người nhà giàu hay phụ nữ làm việc liên quan tới sắc đẹp, bọn họ lại càng để ý tới diện mạo của mình.
Người bệnh như vậy, kê một phương thuốc dưỡng nhan, trong đó có một đống hoa hoa thảo thảo, chọ họ về sắc sắc, uống uống là được, không cần tốn nhiều thời gian, không đến một canh giờ, Vân Ánh Lục đã khám xong cho hơn mười người.
Khi sắp kết thúc, Vân Ánh Lục gặp một người bệnh thực sự, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, nói gần nửa năm qua kinh nguyệt kéo dài, khí hư ra nhiều, bên trái bụng có một cục u tròn, ngực căng đau. Vân Ánh Lục nhìn sắc mặt bà ấy, màu da vàng như nghệ, giống như bị bệnh đau đớn lâu năm hành hạ. Cô bảo bà ấy nằm lên giường, kiểm tra. Vân Ánh Lục theo vài năm kinh nghiệm lâm sàng của mình, khẳng định trong tử cung của người phụ nữ này không có u xơ thì là khối u ung thư.
Cô không chắc chắn, nhưng dù là u xơ hay khối u thì kê mấy thang thuốc Đông y cũng không có tác dụng trị tận gốc, cần phải làm phẫu thuật, ở thời đại này không có dụng cụ y tế, những dụng cụ cần thiết như kìm nhỏ và kẹp dùng cho một ca phẫu thuật như vậy hoàn toàn không tìm được.
Người phụ nữ trung niên tội nghiệp nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt tin tưởng. Vân Ánh Lục trầm ngâm một hồi lâu, trước hết cô kê cho người phụ nữ một thang thuốc, để cho bà ấy điều trị trước, ngày phùng cửu tiếp theo, trực tiếp đến hiệu thuốc, nhưng phải có người nhà đi cùng, không cần đăng ký, cô sẽ nghĩ biện pháp làm một tiểu phẫu cho bà ấy.
Người phụ nữ trung niên ngàn ân vạn tạ rồi cáo từ. Mấy bệnh nhân kế tiếp, vẫn yêu cầu cố vấn dưỡng nhan như trước, rất nhanh đã bị Vân Ánh Lục tiễn đi.
Sau khi bệnh nhân cuối cùng đi khỏi, Tần Luận ngồi trong viết đơn thuốc mới vén mành ra, muốn trò chuyện cùng Vân Ánh Lục. Từ khi rời Vân phủ đến giờ, nàng ngay cả liếc cũng chẳng buồn liếc nhìn hắn, thực sự coi hắn là đại sắc lang, lúc nào cũng giữ khoảng cách an toàn.
Vân Ánh Lục không nghỉ ngơi, mà là nhoài người trên bàn, cầm bút lông, vẽ một bức tranh gì đó. Hắn đi qua, cúi đầu nhìn, bức tranh nàng vẽ giống như là mấy dụng cụ kỳ lạ gì đó, có chiều dài ngắn, lại rất mỏng, mà dường như tạo hình cũng rất phức tạp.
Vân Ánh Lục thật sự rất nhập tâm vẽ tranh, không lên tiếng nào. Tần Luận sờ sờ cái mũi, không dám quấy nhiễu cô. Đi ra ngoài kiểm tra một vòng hiệu thuốc, hỏi tình hình buôn bán hôm nay, biết được mấy người bệnh trước khi đi, một đám đều rất mạnh tay mua từng bao lớn thuốc quý, hắn cười nhàn nhạt.
“Tần công tử.” Vân Ánh Lục đi ra khỏi phòng, lạnh lùng gọi.
“Ánh Lục.”, Tần Luận vui sướng quay đầu lại, nàng rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với hắn.
“Cầm lấy cái này, tìm thợ rèn giỏi nhất trong thành Đông Dương, y theo hình dạng này, cẩn thận chế tạo, phải dùng sắt loại tốt nhất, lần sau tôi cần dùng.” Cô đưa cho hắn trang giấy vừa rồi đã mất công vẽ hồi lâu.
“Ừ!” Tần Luận hiểu ý cười, “Yên tâm đi, nhất định sẽ làm nàng hài lòng.” Khó được một cơ hội lấy lòng nàng, sao hắn có thể bỏ qua được.
“Hiện tại anh đi tìm người làm cái này, đây cũng không phải loại dao bình thường có thể đơn giản làm được, không thể phạm sai lầm.” Vân Ánh Lục nhíu mày.
“Được, nàng nghỉ ngơi một lát, ta lập tức trở lại.” Tần Luận vội vàng đồng ý, đi ra hướng hậu đường. Trúc Thanh đang ghé vào quầy thuốc, buôn chuyện với tiểu nhị của hiệu thuốc, Vân Ánh Lục liếc sang phía bọn họ, rồi ra khỏi cửa hàng. Bầu trời quang đãng, tầng trời bao la chỉ có vài áng mây lơ đãng trôi, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống khắp chốn.
Phía chân trời, thỉnh thoảng lại có bóng chim yến bay qua, gió mát từ từ thổi bay chiếc khăn lụa buộc trên mái tóc. Ánh mặt trời ngày xuân đẹp vô cùng, ánh nắng mang theo ấm áp chiếu xuống bờ vai Vân Ánh Lục. Trên đường cái, ngựa xe đông nghịt, tiếng rao vang của người bán hàng rong trôi theo gió, trước mắt là cảnh buôn bán nhộn nhịp phồn thịnh làm cho hai mắt mệt mỏi của Vân Ánh Lục bất giác thấy phấn chấn. Cô tinh tế thưởng thức tất cả cảnh tượng này.
Một chiếc xe ngựa tiện dụng không có nóc xe từ đầu đường chạy tới, xa phu cao lớn thuần thục ghìm dây cương lại, tốc độ không quá chậm, cũng không quá nhanh, nhưng ngay khi chạy qua cửa của hiệu thuốc Tần thị, xa phu đột nhiên vung roi lên, con ngựa tung bốn vó, điên cuồng mà phi tới phía trước.
Vân Ánh Lục cẩn thận lui về phía sau hai bước, phương hướng vung roi của xa phu bỗng dưng thay đổi, roi ngựa rất dài xoắn tới bên hông cô. Vân Ánh Lục ngạc nhiên nhìn roi ngựa hạ xuống, sợ tới mức quên cả hét lên.
Chỉ trong nháy mắt này, Vân Ánh Lục cảm thấy eo bị một người nắm lấy, thân thể đột nhiên bay lên không trung, chờ tới khi cô tỉnh táo tìm lại được tiếng nói thì người đã ngồi trong một chiếc xe ngựa rộng rãi ở phố đối diện, cô hoảng hốt quay đầu lại, chiếc xe ngựa không nóc kia đã biến mất giữa phố xá đông đúc. Trúc Thanh đứng ở ngoài hiệu thuốc, buồn bực hỏi tiểu nhị, tiểu thư đã đâu mất rồi.
“Vân thái y.” Bên tai vang lên một tiếng gọi yếu ớt, Vân Ánh Lục xoay người, ánh mắt dừng ở Thác Phu đang nằm nghiêng trên nghế dựa, ngồi bên cạnh hắn là thị vệ đang có chút thở hổn hển.
“Trời ơi, sao anh lại gầy thế này? Vết thương hồi phục không tốt sao?” Vân Ánh Lục theo bản năng đưa tay đặt lên ngực Thác Phu, gương mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, xương gò má nhô lên, hốc mắt hõm sâu.
Thác Phu cười khổ chặn tay cô lại, “Không, ta hồi phục cũng không tồi, không cần nhìn đâu.”
“Chỗ chủ nhân bị thương không phải là ngực, mà là trái tim.” Thị vệ chêm vào một câu, khẩu khí có phần không biết làm thế nào.
Vân Ánh Lục cúi đầu, mười ngón tay ngượng ngùng đan vào nhau, “Anh… Hôm nay tới tìm tôi có phải lại muốn tôi chuyển thư cho anh không?”
“Có thể chứ, Vân thái y?” Đôi mắt u ám của Thác Phu đột nhiên hiện lên ánh sáng, “Bây giờ thân thể ta không có cách nào để lén vào hoàng cung gặp nàng ấy, thế nhưng ta thật sự rất nhớ nàng ấy, nhớ tới mức trái tim muốn nứt ra. Nói cho ta biết, nàng ở trong cung có tốt không, có hỏi tới ta không, có phải cấm vệ rất nghiêm hay không, nàng mới không đến gặp ta được?”
“Lần trước đang đêm anh xông vào hoàng cung, chỉ là vì muốn gặp cô ấy sao?” Trong lòng Vân Ánh Lục khẽ động.
“Chủ nhân nhớ công chúa đến phát điên rồi, không có cách nào, mới bí quá hoá liều, bằng không sao lại trúng tên. Nhưng phần khổ tâm này, công chúa đã coi thế nào?” Thị vệ phẫn nộ xoay người lại.
Hóa ra là không phải đi ám sát Lưu hoàng thượng.
Thác Phu cũng không trách cứ thị vệ, cười cười, “Ta đã cho thị vệ tới phủ tìm cô vài lần, muốn hỏi thăm cô tình hình công chúa, không biết tại sao, hiện tại dường như cô được bảo vệ. Vân thái y, cô có kẻ thù nào sao? Vừa rồi nếu động tác của thị vệ không nhanh, cô đã bị xa phu của chiếc xe ngựa không nóc kia bắt cóc. Bọn họ dường như cũng giống ta, đều biết chuyện hôm nay cô tới hiệu thuốc Tần thị khám bệnh.”
Vân Ánh Lục hé môi, cười nhẹ, “Hiện giờ tôi giống như bị ai đó chú ý tới, thường xuyên làm tôi sợ một chút, cũng không biết vì sao, mà không phải các anh cũng muốn gặp tôi sao?”
“Ta không còn cách nào khác, không tìm được ai khác giúp đỡ, chỉ có thể phiền tới Vân thái y. Chỉ cần có thể dẫn công chúa đi, ta nhất định sẽ đền đáp Vân thái y một số tiền lớn.”
Vân Ánh Lục chép miệng, “Thác Phu, công chúa Cổ Lệ thật sự có đáng để anh yêu sâu đậm như vậy không?” Vị công chúa kia bây giờ đang một lòng một dạ hướng tới Lưu hoàng thượng, hận không thể chưa từng quen biết Thác Phu.
“Tương tư đã khắc cốt, giai nhân in dấu trong lòng. Khi cô thật lòng yêu thương một người, sẽ không nghĩ là có đáng giá hay không, có thể yêu người đó, cô đã thấy vô cùng hạnh phúc rồi.”
Ôi, khẩu khí giống hệt Ngu hoàng hậu. Vân Ánh Lục hít một hơi thật sâu. Hóa ra tương tư chính là yêu đơn phương, hai bên cùng yêu nhau, chẳng ai lại có bệnh tương tư cả, tình cảm không được đáp lại, mới có bệnh tương tư.
Vân Ánh Lục lại lĩnh hội được một đạo lý mới.
“Được rồi, anh nói đi, muốn tôi giúp anh làm việc gì?” Vân Ánh Lục hướng ánh mắt đồng cảm nhìn về phía Thác Phu.
Vân Ánh Lục vẫn quen dậy sớm, hơn nữa hiện tại mặt trời lên sớm như vậy, mới mở mắt một lúc, tia nắng ban mai rực rỡ đã từ song cửa sổ chiếu tới giường. Tiếng nói chuyện của người hầu quét dọn sân và hành lang rất lớn, trong vườn, tiếng hót vui vẻ của bầy chim không biết tên ríu rít vang lên không ngừng, Trúc Thanh không biết đang làm gì, chạy đi chạy lại lầu trên lầu dưới không ngừng.
Khó được một ngày nghỉ ngơi, Vân Ánh Lục cũng không nằm thêm được. Rời giường mở cửa sổ ra, trên ban công nhỏ ngoài phòng thêu, hôm qua tổng quản đã đặt một chiếc giường trúc nhỏ, để khi thời tiết nóng hơn, cô ra nằm bên ngoài hóng mát.
Cô rửa mặt chải đầu qua quýt, sau đó lững thững bước ra ban công ngồi xuống, bên tai nghe thấy Trúc Thanh đáp lời cùng ai đó, giọng nói cất cao, tâm tình dường như vui vẻ. Khóe môi Vân Ánh Lục khẽ hé cười, đôi mắt nửa mở nửa nhắm, mãi cho tới khi cửa đi ra ban công vang lên một tiếng, cô mới quay đầu lại.
“Ánh Lục.” Hôm nay Tần Luận mặc một bộ áo bào dài màu xanh lam như màu trời, khiến cho người khác nhìn thấy không khỏi liên tưởng tới bầu trời cao trong vắt, hắn nhìn Vân Ánh Lục, vẻ mặt tươi cười hàm chứa nhớ nhung.
“Còn tưởng rằng nàng còn ngủ thêm một lúc nữa, thế nhưng trong lòng nôn nóng, không nhịn được lặng lẽ đi lên nhìn nàng một cái, đã có vài ngày không gặp rồi.” Từ sau khi Tần Luận và Vân Ánh Lục đính hôn, Vân viên ngoại và Vân phu nhân đã bật đèn xanh cho Tần Luận, hẳn là không được thế này, nhưng giờ tất cả đều mở một mắt, nhắm một mắt, vờ như không thấy. Tần Luận là người chưa bao giờ bỏ qua cơ hội gì, thế nên, mới sáng sớm, hắn đã tùy tiện trèo lên khuê phòng của Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục có một chút giật mình, nhưng vẫn lễ phép mỉm cười, chỉ vào một bên giường trúc, mời hắn ngồi xuống.
“Anh cũng dậy sớm thật.”
“Chờ mong bao nhiêu ngày như vậy, làm sao ta có thể lãng phí thời gian.” Hắn ôn nhu nhìn Vân Ánh Lục mới vừa ngủ đủ, đôi má ửng hồng, chìa tay về phía cô.
Vân Ánh Lục nhíu mày, xoay người đối diện với hắn, “Tần công tử, thời gian này anh có ăn uống đầy đủ không?”
Tần Luận nhếch khóe môi cười gian xảo, “Cò mà, mỗi bữa đều ăn rất no, rất ngon.”
“Ngủ ngon không?”
“Cũng ngủ được, ngủ sớm dậy sớm, người mới có tinh thần.” Tần Luận đáp, Ánh Lục thật là biết cách quan tâm tới người khác.
“Thân thể không có chỗ nào không khoẻ chứ?”
Tần Luận chớp mắt mấy cái, phát hiện vẻ mặt Vân Ánh Lục có chút là lạ, “Cũng khỏe lắm. Nếu không, nàng xem mạch cho ta đi.” Hắn kéo ống tay áo lên.
Vân Ánh Lục lắc đầu, “Không cần, nhìn khí sắc của anh thấy vô cùng tốt. Tôi cũng ăn được, ngủ ngon, thân thể không có chỗ nào không khoẻ.” Cô thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cảnh xuân tươi đẹp ở hoa viên dưới lầu, “Tần công tử, chúng ta hủy bỏ hôn ước đi!”
Tần Luận kinh ngạc thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, sao nàng tự dưng lại có thể cho hắn một đòn thế này?
“Ánh Lục, có thể nói cho ta biết vì sao không?” Hắn cố gắng ôn tồn hỏi.
Vân Ánh Lục đứng lên, “Bởi vì chúng ta hoàn toàn không thích nhau! Thực sự thích một người, anh sẽ vì đối phương mà cơm nước không màng, trằn trọc khó ngủ, hồn bay phách lạc, lo được lo mất, giống như mắc một bệnh lạ, anh xem cả hai chúng ta đều không hề có chút triệu chứng nào giống vậy.” Giống như hoàng hậu Ngu Mạn Lăng đối với thuyền trưởng hải tặc, giống như trời sụp xuống, hận không thể giống như liệt sĩ vì đối phương mà hiến dâng tính mạng, đó mới là tình yêu chân chính!
Tần Luận há hốc mồm, có chút dở khóc dở cười, nhưng nói thật, hắn thật sự giật mình, Vân Ánh Lục lại nói ra những lời thế này, rốt cuộc là ai khiến nàng nhận thức được điều này?
“Ánh Lục, phương thức biểu đạt tình cảm của mỗi người là khác nhau. Không thể nói ta ăn được, ngủ được, thân thể không mắc bệnh gì là không thích nàng được. Trong lòng ta vẫn có nàng, giờ nào khắc nào cũng nhớ thương, từ lúc chúng ta quen nhau tới khi đính hôn, nói một cách tương đối là dường như rất bằng phẳng, không có gì trắc trở, chúng ta không gặp họa nào giống như người khác nên không có tương tư khắc cốt ghi tâm, nhưng thế cũng không thể nói là tình yêu của chúng ta lại ít hơn so với người khác! Nàng xem, sáng sớm như vậy ta đã tới đây gặp nàng, không phải là nhớ nàng hay sao?”
“Đó là do anh muốn tới đón tôi tới hiệu thuốc nhà anh khám bệnh cho bệnh nhân sớm một chút.” Vân Ánh Lục rất là sát phong cảnh tiếp lời.
Tần Luận nắm chặt tay, tay kia thì ra sức vuốt ngực mình, thật sự là mang tảng đá mà đập chân mình mà, sớm biết nàng lý giải như vậy, lúc trước đã không nghĩ tới biện pháp này.
“Ánh Lục, khám bệnh cũng chỉ là một cái cớ để ta có cơ hội ở chung với nàng nhiều một chút.” Tần Luận ngước mặt nhìn trời suy nghĩ, rõ ràng thấy mình khôn khéo gấp trăm lần ngàn lần so với Vân Ánh Lục, vì sao trước mặt nàng lại giống như tú tài gặp phải binh lính, cái gì cũng không nói rõ ràng được vậy.
Vân Ánh Lục hờ hững liếc sang hắn, đối với lời hắn nói dường như cũng không tin tưởng.
“Giữa chúng ta ngay cả tương tư cũng không có, sao có thể kết hôn được? Không cần lừa mình dối người thêm nữa. Tần công tử, nhà anh cũng không thiếu tiền, diện mạo anh cũng không tồi, cũng không nên trêu đùa tôi thêm nữa. Tôi ngoại trừ biết khám bệnh, cầm kỳ thư họa thì còn cách xa vạn dặm, tính tình không có gì thú vị, lại thật thà, còn rất là ngốc nữa, thật sự đối với anh chẳng có ích lợi gì. Hủy bỏ hôn ước đi!”
Nói xong lời này, cô nhẹ nhàng thở ra, giống như hoàn thành một nhiệm vụ gian khổ gì đó, khóe môi thậm chí còn hiện lên một nụ cười sung sướng.
Tần Luận thật sự bị chọc giận tới phát điên, trong mắt có lửa, tiểu nha đầu này, sao có thể thao túng cảm xúc của hắn như vậy, sao có thể bôi xấu tình cảm thật lòng của hắn với nàng như vậy? Hắn tức giận nhìn đôi môi xinh đẹp kia cười thoải mái, thật sự chói mắt, thật sự đáng giận, đáng giận đến cực điểm. Hắn không phục, lại càng không cam tâm.
“Nói bừa!”
Cơn giận bừng bừng, hắn đột nhiên đứng lên, kéo cô qua, ôm chặt cô trong lồng ngực hắn. Ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn kia, khi Vân Ánh Lục còn chưa lấy lại tinh thần, hắn tức giận hôn lên đôi môi đang mỉm cười của cô.
Vân Ánh Lục không cách nào cười được nữa.
Đôi tay cường tráng của Tần Luận ôm chặt, vây khốn cô. Đôi môi nóng rực ngang ngược phủ lên môi cô, sau đó thì càng không thể vãn hồi, hôn sâu cô. Giống như ai đó đập hòn đá lửa, tia sáng bắn ra. Giống như pháo hoa đột nhiên bừng sáng trong đêm tối, rực rỡ chói mắt làm cho người ta đầu váng mắt hoa. Nụ hôn này tới rất đột nhiên, Vân Ánh Lục không kịp phản ứng, chỉ kịp a lên một tiếng, đã bị hắn bịt kín miệng.
Nhưng chỉ trong thời gian một khắc này, Vân Ánh Lục đã hiểu ra, tức thì ra sức tránh thoát, tay chân cùng sử dụng. Thế nhưng sức mạnh của cô, so với Tần Luận căn bản chẳng có tác dụng gì. Hắn nhiệt tình hôn cô, mang theo tức giận, như thể trừng phạt, vừa có chút giống như trả thù, đầu lưỡi kịch liệt thăm dò trong miệng cô.
“Tiểu thư, có muốn em mang đồ ăn sáng ra ngoài ban công không ạ?” Trúc Thanh cười tủm tỉm bước ra ban công, vừa ngẩng đầu, nàng thét lên một tiếng chói tai “A!”, rồi bịt chặt mắt, xoay người chạy xuống dưới lầu.
Tiểu thư và cô gia ôm nhau chặt như vậy, còn môi kề môi nữa!
Tiếng thét chói tai này đã cứu Vân Ánh Lục, thừa dịp một khắc Tần Luận thất thần, cô thành công đẩy Tần Luận ra, đồng thời cô phẫn nộ bắt lấy tay hắn hung hăng cắn xuống một miếng, sau khi lưu lại năm dấu răng, cô đỏ bừng mặt, thân thể run rẩy quay đi, “Anh là đồ lưu manh, cút đi!” Cô run run chỉ vào cửa ra ban công, trong mắt ngập đầy nước mắt.
Cái con công đỏm dáng đó, vậy mà lại cưỡng hôn cô, phi lễ với cô? Nụ hôn đầu tiên của cô cứ như vậy mà bị cướp đi, không, không phải nụ hôn đầu tiên, nụ hôn đầu tiên của cô là khi hô hấp nhân tạo cho Lưu hoàng thượng. Cô thật sự rất đáng thương, cả hai lần hôn môi đều không phải là người cô thích.
Vân Ánh Lục càng nghĩ càng khổ sở, những giọt nước mắt lớn rơi xuống không ngừng.
Tần Luận kinh ngạc nhìn chằm chằm vết răng trên tay, nỗ lực bình tĩnh đã không khống chế được tình cảm trong lòng, hắn chậm rãi ngẩng đầu, không hề hối hận về tất cả những gì vừa rồi đã làm.
“Ánh Lục, hôn ước không phải trò đùa, không thể muốn hủy là hủy được. Nàng muốn ta làm như thế nào, nàng mới tin là ta thực sự thích nàng? Nếu như nàng lý giải như vậy, được, từ hôm nay trở đi, ta không ăn cơm, không ngủ, cũng mắc cái bệnh kỳ lạ đó, vậy nàng có thể chấp nhận ta không?”
Đó là anh thôi, còn tôi thì vẫn ăn được, ngủ được, đó chứng minh tôi không hề thích anh, bây giờ còn rất ghét anh. Trong lòng Vân Ánh Lục âm thầm nói.
“Đừng khóc, được không?” Tần Luận bất lực nhìn chằm chằm vào bờ vai co rúm lại của cô, muốn bước lên lau nước mắt cho cô, lại sợ cô tức giận, “Đi rửa mặt, xuống dưới dùng đồ ăn sáng, sau đó chúng ta cùng nhau tới hiệu thuốc. Những thứ khác ta đều có thể đồng ý với nàng, nhưng hôn ước này, dù có chết ta cũng sẽ không đồng ý hủy bỏ.”
Hắn nhẹ nhàng nắm bờ vai cô, mỉm cười chua sót, đi lướt qua cô, xuống lầu trước. Hắn vừa đi, Vân Ánh Lục bưng mặt, ngồi xổm người xuống, vùi mặt giữa đầu gối, thở dài.
Gian thương đúng là gian thương, quả thực khó đối phó.
Nụ hôn mất rồi thì mất đi, coi như hắn là người Pháp, ngôn ngữ thân thể phong phú, không có ý nghĩa gì. Nếu hôn ước không hủy được, cô thật sự phải gả cho hắn sao? Không muốn gả cho hắn, chẳng lẽ muốn đào hôn? Trốn, trốn đi đâu? Một chút bản lĩnh của cô đã dùng hết, xem ra, chỉ có cầu xin vị Thượng thư bộ Hình Đỗ Tử Bân đại nhân kia giúp đỡ, hỏi xem lần trước bọn họ vì sao mà hủy bỏ hôn ước được, có chỗ nào dùng được không.
Vân Ánh Lục sắp xếp lại suy nghĩ ổn thỏa, trấn tĩnh tâm trạng rồi xuống dưới. Rửa sạch mặt, trang điểm nhẹ, che giấu đôi mắt khóc đỏ lên. Nếu không phải lần trước đồng ý phải tái khám cho mấy bệnh nhân, cô cũng không muốn tới hiệu thuốc Tần thị. Nhưng cô lại là một bác sĩ tận chức tận trách, khi đi khám bệnh, cô có thói quen mặc đồ trắng, cũng không đeo đồ trang sức.
Khi đi xuống lầu, cũng chẳng làm vẻ mặt hòa nhã với Tần Luận, trực tiếp coi hắn là không khí mà đối đãi, làm như không thấy.
Tần Luận không có chút nào là ngoài ý muốn, hắn coi cô như bảo vật, dịu dàng, thương hương tiếc ngọc như trước. Khi nói lời tạm biệt với Vân phu nhân, luôn mồm nói sẽ chăm sóc cho Ánh Lục, lời nói đầy yêu thương làm người khác nổi da gà. Ánh mắt thâm tình chân thành không rời khỏi cô một khắc, làm cho người thấy cũng phải đỏ mặt.
Trúc Thanh cho rằng hôm nay Tần công tử nhất định lại ngại mình làm vướng chân, muốn nàng lại ở trong phủ. Không ngờ rằng tiểu thư lại luôn kéo nàng theo, không cho phép nàng rời tiểu thư nửa bước, có câu nào cần nói với Tần công tử là muốn nàng chuyển đạt, không phải là rõ ràng Tần công tử ở ngay trước mặt sao, nàng thật buồn bực, môi kề môi rồi, không phải tiểu thư và Tần công tử thân thiết hơn hay sao, sao lại giống như kẻ thù cả đời không muốn nhìn mặt nhau thế này? Ba người ngồi lên xe ngựa, tới hiệu thuốc Tần thị.
Vân Ánh Lục xuống xe ngựa, nhìn một vòng, bên ngoài không có hàng dài!
Tần Luận thần bí nhếch miệng cười, dẫn đầu đi vào trong cửa hàng. Hóa ra là hiệu thuốc có dành ra một gian nhà kho, sửa lại làm phòng chờ khám bệnh cho bệnh nhân. Tần Luận thấy dòng người xếp hàng chen chúc lần trước, nên mới có cải cách này. Từ giờ trở đi, một ngày trước ngày phùng cửu, hiệu thuốc sẽ bán ra hai mươi số, mỗi số ứng với một người. Nếu nhiều hơn thì phải đợi tới ngày phùng cửu sau. Nhưng vẫn còn rất nhiều người muốn mua, lần trước Vân Ánh Lục khám bệnh, đã truyền khắp thành Đông Dương, phụ nữ trong thành đã sớm ngóng trông lần khám bệnh này. Cái gì càng hiếm thì càng quý, số lượng giới hạn này, càng đáng giá tiền.
Hiệu thuốc Tần thị bán một số là mười hai lạng bạc ròng, thế nhưng trong chợ đen, một số này đã tăng lên hai trăm lượng bạc.
Tần Luận biết việc này, hắn cũng nhắm mắt bỏ qua, coi như không biết, hắn muốn chính là loại hiệu ứng này, số càng quý, danh tiếng của hiệu thuốc Tần thị mới càng vang xa.
Số giới hạn, người bệnh mất tiền, đãi ngộ tự nhiên sẽ không giống trước, không cần phải đứng ở bên ngoài phơi nắng hứng gió cả ngày. Hiện tại, những người bệnh thoải mái ngồi ở phòng chờ khám bệnh, có trà uống, có điểm tâm ăn, thật tốt!
Đây có thể chính là hình thức ban đầu của VIP!
Vân Ánh Lục không biết, cô thấy người bệnh ít, trong lòng thoải mái, hôm nay không mệt như lần trước, nghĩ rằng phải hồi phủ sớm một chút cùng Đỗ Tử Bân vừa ngắm trăng vừa thương lượng đối sách.
Hình thức khám và chữa bệnh vẫn như trước, Trúc Thanh đứng ngoài đọc số, Vân Ánh Lục khám bệnh, Tần Luận viết đơn thuốc, đám tiểu nhị trong hiệu thuốc bốc thuốc.
Liên tiếp khám cho mấy người bệnh, Vân Ánh Lục cảm thấy có chút kỳ hoặc. Hôm nay đến khám bệnh, đều không phải là người thực sự bị bệnh phụ khoa, đại bộ phận là hỏi cách dưỡng sắc đẹp. Nào là làm thế nào để hơi thở tựa hoa lan*, giọng nói trong trẻo, làm thế nào để thân thể có hương thơm lạ, làm cho mình trở thành mỹ nhân dáng đẹp, làm như thế nào để da mặt sạm đen thành trắng như bạch ngọc…
*Nguyên văn là thổ khí như lan: Xuất xứ từ bài “Đinh yên tiểu lục – Nhuận tương cư sĩ tự” của Trần Bùi Chi thời nhà Thanh, dùng để hình dung hơi thở thơm như hương lan của mỹ nữ.
Kỳ thật nghĩ lại một chút, cũng không kỳ lạ. Đồng ý bỏ ra mấy chục, mấy trăm lượng bạc mua một số khám bệnh, người nào mà chả là người nhà giàu hay phụ nữ làm việc liên quan tới sắc đẹp, bọn họ lại càng để ý tới diện mạo của mình.
Người bệnh như vậy, kê một phương thuốc dưỡng nhan, trong đó có một đống hoa hoa thảo thảo, chọ họ về sắc sắc, uống uống là được, không cần tốn nhiều thời gian, không đến một canh giờ, Vân Ánh Lục đã khám xong cho hơn mười người.
Khi sắp kết thúc, Vân Ánh Lục gặp một người bệnh thực sự, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, nói gần nửa năm qua kinh nguyệt kéo dài, khí hư ra nhiều, bên trái bụng có một cục u tròn, ngực căng đau. Vân Ánh Lục nhìn sắc mặt bà ấy, màu da vàng như nghệ, giống như bị bệnh đau đớn lâu năm hành hạ. Cô bảo bà ấy nằm lên giường, kiểm tra. Vân Ánh Lục theo vài năm kinh nghiệm lâm sàng của mình, khẳng định trong tử cung của người phụ nữ này không có u xơ thì là khối u ung thư.
Cô không chắc chắn, nhưng dù là u xơ hay khối u thì kê mấy thang thuốc Đông y cũng không có tác dụng trị tận gốc, cần phải làm phẫu thuật, ở thời đại này không có dụng cụ y tế, những dụng cụ cần thiết như kìm nhỏ và kẹp dùng cho một ca phẫu thuật như vậy hoàn toàn không tìm được.
Người phụ nữ trung niên tội nghiệp nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt tin tưởng. Vân Ánh Lục trầm ngâm một hồi lâu, trước hết cô kê cho người phụ nữ một thang thuốc, để cho bà ấy điều trị trước, ngày phùng cửu tiếp theo, trực tiếp đến hiệu thuốc, nhưng phải có người nhà đi cùng, không cần đăng ký, cô sẽ nghĩ biện pháp làm một tiểu phẫu cho bà ấy.
Người phụ nữ trung niên ngàn ân vạn tạ rồi cáo từ. Mấy bệnh nhân kế tiếp, vẫn yêu cầu cố vấn dưỡng nhan như trước, rất nhanh đã bị Vân Ánh Lục tiễn đi.
Sau khi bệnh nhân cuối cùng đi khỏi, Tần Luận ngồi trong viết đơn thuốc mới vén mành ra, muốn trò chuyện cùng Vân Ánh Lục. Từ khi rời Vân phủ đến giờ, nàng ngay cả liếc cũng chẳng buồn liếc nhìn hắn, thực sự coi hắn là đại sắc lang, lúc nào cũng giữ khoảng cách an toàn.
Vân Ánh Lục không nghỉ ngơi, mà là nhoài người trên bàn, cầm bút lông, vẽ một bức tranh gì đó. Hắn đi qua, cúi đầu nhìn, bức tranh nàng vẽ giống như là mấy dụng cụ kỳ lạ gì đó, có chiều dài ngắn, lại rất mỏng, mà dường như tạo hình cũng rất phức tạp.
Vân Ánh Lục thật sự rất nhập tâm vẽ tranh, không lên tiếng nào. Tần Luận sờ sờ cái mũi, không dám quấy nhiễu cô. Đi ra ngoài kiểm tra một vòng hiệu thuốc, hỏi tình hình buôn bán hôm nay, biết được mấy người bệnh trước khi đi, một đám đều rất mạnh tay mua từng bao lớn thuốc quý, hắn cười nhàn nhạt.
“Tần công tử.” Vân Ánh Lục đi ra khỏi phòng, lạnh lùng gọi.
“Ánh Lục.”, Tần Luận vui sướng quay đầu lại, nàng rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với hắn.
“Cầm lấy cái này, tìm thợ rèn giỏi nhất trong thành Đông Dương, y theo hình dạng này, cẩn thận chế tạo, phải dùng sắt loại tốt nhất, lần sau tôi cần dùng.” Cô đưa cho hắn trang giấy vừa rồi đã mất công vẽ hồi lâu.
“Ừ!” Tần Luận hiểu ý cười, “Yên tâm đi, nhất định sẽ làm nàng hài lòng.” Khó được một cơ hội lấy lòng nàng, sao hắn có thể bỏ qua được.
“Hiện tại anh đi tìm người làm cái này, đây cũng không phải loại dao bình thường có thể đơn giản làm được, không thể phạm sai lầm.” Vân Ánh Lục nhíu mày.
“Được, nàng nghỉ ngơi một lát, ta lập tức trở lại.” Tần Luận vội vàng đồng ý, đi ra hướng hậu đường. Trúc Thanh đang ghé vào quầy thuốc, buôn chuyện với tiểu nhị của hiệu thuốc, Vân Ánh Lục liếc sang phía bọn họ, rồi ra khỏi cửa hàng. Bầu trời quang đãng, tầng trời bao la chỉ có vài áng mây lơ đãng trôi, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống khắp chốn.
Phía chân trời, thỉnh thoảng lại có bóng chim yến bay qua, gió mát từ từ thổi bay chiếc khăn lụa buộc trên mái tóc. Ánh mặt trời ngày xuân đẹp vô cùng, ánh nắng mang theo ấm áp chiếu xuống bờ vai Vân Ánh Lục. Trên đường cái, ngựa xe đông nghịt, tiếng rao vang của người bán hàng rong trôi theo gió, trước mắt là cảnh buôn bán nhộn nhịp phồn thịnh làm cho hai mắt mệt mỏi của Vân Ánh Lục bất giác thấy phấn chấn. Cô tinh tế thưởng thức tất cả cảnh tượng này.
Một chiếc xe ngựa tiện dụng không có nóc xe từ đầu đường chạy tới, xa phu cao lớn thuần thục ghìm dây cương lại, tốc độ không quá chậm, cũng không quá nhanh, nhưng ngay khi chạy qua cửa của hiệu thuốc Tần thị, xa phu đột nhiên vung roi lên, con ngựa tung bốn vó, điên cuồng mà phi tới phía trước.
Vân Ánh Lục cẩn thận lui về phía sau hai bước, phương hướng vung roi của xa phu bỗng dưng thay đổi, roi ngựa rất dài xoắn tới bên hông cô. Vân Ánh Lục ngạc nhiên nhìn roi ngựa hạ xuống, sợ tới mức quên cả hét lên.
Chỉ trong nháy mắt này, Vân Ánh Lục cảm thấy eo bị một người nắm lấy, thân thể đột nhiên bay lên không trung, chờ tới khi cô tỉnh táo tìm lại được tiếng nói thì người đã ngồi trong một chiếc xe ngựa rộng rãi ở phố đối diện, cô hoảng hốt quay đầu lại, chiếc xe ngựa không nóc kia đã biến mất giữa phố xá đông đúc. Trúc Thanh đứng ở ngoài hiệu thuốc, buồn bực hỏi tiểu nhị, tiểu thư đã đâu mất rồi.
“Vân thái y.” Bên tai vang lên một tiếng gọi yếu ớt, Vân Ánh Lục xoay người, ánh mắt dừng ở Thác Phu đang nằm nghiêng trên nghế dựa, ngồi bên cạnh hắn là thị vệ đang có chút thở hổn hển.
“Trời ơi, sao anh lại gầy thế này? Vết thương hồi phục không tốt sao?” Vân Ánh Lục theo bản năng đưa tay đặt lên ngực Thác Phu, gương mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, xương gò má nhô lên, hốc mắt hõm sâu.
Thác Phu cười khổ chặn tay cô lại, “Không, ta hồi phục cũng không tồi, không cần nhìn đâu.”
“Chỗ chủ nhân bị thương không phải là ngực, mà là trái tim.” Thị vệ chêm vào một câu, khẩu khí có phần không biết làm thế nào.
Vân Ánh Lục cúi đầu, mười ngón tay ngượng ngùng đan vào nhau, “Anh… Hôm nay tới tìm tôi có phải lại muốn tôi chuyển thư cho anh không?”
“Có thể chứ, Vân thái y?” Đôi mắt u ám của Thác Phu đột nhiên hiện lên ánh sáng, “Bây giờ thân thể ta không có cách nào để lén vào hoàng cung gặp nàng ấy, thế nhưng ta thật sự rất nhớ nàng ấy, nhớ tới mức trái tim muốn nứt ra. Nói cho ta biết, nàng ở trong cung có tốt không, có hỏi tới ta không, có phải cấm vệ rất nghiêm hay không, nàng mới không đến gặp ta được?”
“Lần trước đang đêm anh xông vào hoàng cung, chỉ là vì muốn gặp cô ấy sao?” Trong lòng Vân Ánh Lục khẽ động.
“Chủ nhân nhớ công chúa đến phát điên rồi, không có cách nào, mới bí quá hoá liều, bằng không sao lại trúng tên. Nhưng phần khổ tâm này, công chúa đã coi thế nào?” Thị vệ phẫn nộ xoay người lại.
Hóa ra là không phải đi ám sát Lưu hoàng thượng.
Thác Phu cũng không trách cứ thị vệ, cười cười, “Ta đã cho thị vệ tới phủ tìm cô vài lần, muốn hỏi thăm cô tình hình công chúa, không biết tại sao, hiện tại dường như cô được bảo vệ. Vân thái y, cô có kẻ thù nào sao? Vừa rồi nếu động tác của thị vệ không nhanh, cô đã bị xa phu của chiếc xe ngựa không nóc kia bắt cóc. Bọn họ dường như cũng giống ta, đều biết chuyện hôm nay cô tới hiệu thuốc Tần thị khám bệnh.”
Vân Ánh Lục hé môi, cười nhẹ, “Hiện giờ tôi giống như bị ai đó chú ý tới, thường xuyên làm tôi sợ một chút, cũng không biết vì sao, mà không phải các anh cũng muốn gặp tôi sao?”
“Ta không còn cách nào khác, không tìm được ai khác giúp đỡ, chỉ có thể phiền tới Vân thái y. Chỉ cần có thể dẫn công chúa đi, ta nhất định sẽ đền đáp Vân thái y một số tiền lớn.”
Vân Ánh Lục chép miệng, “Thác Phu, công chúa Cổ Lệ thật sự có đáng để anh yêu sâu đậm như vậy không?” Vị công chúa kia bây giờ đang một lòng một dạ hướng tới Lưu hoàng thượng, hận không thể chưa từng quen biết Thác Phu.
“Tương tư đã khắc cốt, giai nhân in dấu trong lòng. Khi cô thật lòng yêu thương một người, sẽ không nghĩ là có đáng giá hay không, có thể yêu người đó, cô đã thấy vô cùng hạnh phúc rồi.”
Ôi, khẩu khí giống hệt Ngu hoàng hậu. Vân Ánh Lục hít một hơi thật sâu. Hóa ra tương tư chính là yêu đơn phương, hai bên cùng yêu nhau, chẳng ai lại có bệnh tương tư cả, tình cảm không được đáp lại, mới có bệnh tương tư.
Vân Ánh Lục lại lĩnh hội được một đạo lý mới.
“Được rồi, anh nói đi, muốn tôi giúp anh làm việc gì?” Vân Ánh Lục hướng ánh mắt đồng cảm nhìn về phía Thác Phu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.