Chương 16: Chuyện Vị hôn phu “bị đá”. ( Hạ )
Lâm Địch Nhi
16/04/2014
Khoảng sân nhỏ trong Thái y viện, thảo dược đựng đầy trong mấy cái nia* bằng tre đang được phơi nắng, Vân Ánh Lục đang ngồi xổm buôn chuyện với một tiểu thái giám. Trong Thái y viện, mỗi một y quan đều có một thái giám đi theo làm trợ thủ, xách hòm thuốc, sơ chế dược liệu, nghiền thuốc, chuyển thuốc. Phân cho Vân Ánh Lục là một thái giám họ Trương, tên Trương Đức, mọi người trong cung đều gọi hắn là Tiểu Đức Tử. Thật thà chất phác, vẻ mặt trẻ con, mới mười tám tuổi.
*Bạn nào không biết nia là cái gì thì hỏi Google hình ảnh nhé.
“Tiểu Đức Tử, cậu là người ở đâu thế?” Vân Ánh Lục hỏi.
“Tôi là người Sơn Đông.” Tiểu Đức Tử uốn đầu lưỡi nói, vừa nhanh nhẹn đảo tới đảo lui thảo dược đặt trên cái nia.
“Cậu có nhớ nhà không?”
Tiểu Đức Tử cười ha hả, gãi gãi đầu, “Tôi không nhớ, tôi bảy tuổi đã vào cung, chuyện trước kia cũng không nhớ rõ lắm.”
Vân Ánh Lục nhìn cậu ta đồng cảm, vẻ mặt u sầu. Bảy tuổi đã vào cung, bị tịnh thân, cả đời ở trong hoàng cung này hầu hạ người khác, không hiểu tình yêu, không có con cái, thật là thảm.
“Vân thái y, ngài đừng như vậy, kỳ thật tôi ở trong hoàng cung này rất hạnh phúc.” Hai mắt Tiểu Đức Tử chớp chớp, đầy vẻ vui mừng, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh chung quanh, sau đó tiến đến bên tai Vân Ánh Lục nhỏ giọng nói, “Tôi có một cung nữ tỷ tỷ đối thực, cô ấy đối với tôi rất tốt!”
“Đối thực?”
“Vân thái y, ngài không biết hay sao?” Trên mặt Tiểu Đức Tử lộ ra vẻ “Không thể nào”.
“Tôi…Vừa mới tiến cung, đối với nhiều chuyện trong cung còn chưa quen thuộc.” Vân Ánh Lục nuốt nuốt nước miếng.
“Cung nữ và thái giám trong cung đều giống nhau, tiến cung nhưng không thể xuất cung. Kỳ thật hoàng thượng rất khó lâm hạnh cung nữ, nhiều phi tần như vậy, ngài còn chẳng chú ý tới hết. Cung nữ ở trong cung cũng cô đơn cả đời, như vậy, một số thái giám và cung nữ có cảm tình tốt với nhau sẽ kết thành đôi, cùng nhau ăn cơm, cùng săn sóc cho nhau, cũng giống như người một nhà vậy, cũng giống như văn thơ đối ngẫu, nên gọi là “đối thực”, cung nữ được gọi thái hộ*, ý chỉ rằng giống như cơm nóng đồ ăn ngon cho người kia.”
*Đối thực và thái hộ này là chuyện có thực về cung nữ và thái giám trong lịch sử Trung Quốc, cả hai đều là từ Hán Việt, mình không dịch nghĩa ra được, và những tài liệu có liên quan đối thực, thái hộ khi dịch ra tiếng Việt vẫn giữ nguyên hai từ này. Đối thực chắc mọi người đều hiểu nghĩa, còn thái nghĩa là thức ăn, hộ theo mình hiểu là chỉ gia đình.
Vân Ánh Lục nghe mà cảm thấy trái tim nhói đau, chuyện này và trò chơi gia đình khi còn nhỏ thường chơi không phải giống nhau hay sao? Có điều, đó là khi còn nhỏ, đối với khái niệm gia đình đều hướng tới điều tốt đẹp, mà thái giám và cung nữ lại ở vào đường cùng, tìm kiếm một loại an ủi tinh thần.
Cô thở dài, “Tiểu Đức Tử, thái hộ tỷ tỷ của cậu là ai?”
Mặt Tiểu Đức Tử đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu, “Là Mãn Ngọc tỷ tỷ trong cung hoàng hậu, con người cô ấy tốt lắm, vừa dịu dàng lại vừa xinh đẹp. Trong cung rất nhiều công công thích cô ấy đấy!”
“Thế nhưng người cô ấy thích lại là cậu, đúng không?”
Tiểu Đức Tử chỉ cười không nói, tình cảm tràn đầy không cần thể hiện bằng lời.
Vân Ánh Lục nhìn Tiểu Đức Tử, thấy tay cậu ta đang vô ý nghịch một gói thuốc, cũng không khỏi nhe răng cười. Nét mặt tươi cười ấy, đẹp giống như hoa mùa xuân, tuyết mùa đông, làm cho Đỗ Tử Bân vừa mới bước vào chợt sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, rồi lại không tìm ra nguyên nhân.
“Đỗ đại nhân!” Tiểu Đức Tử nhìn thấy Đỗ Tử Bân trước, vội đứng dậy thi lễ.
Vân Ánh Lục cứng đờ người, nụ cười đông cứng lại trên mặt, đôi mắt mở lớn nhìn theo cậu ta, toàn thân lập tức rơi vào trạng thái phòng bị.
“Ngươi lại đây một chút, bản quan có việc hỏi ngươi.” Đỗ Tử Bân máy móc nói với Vân Ánh Lục, “Tới vườn cúc ngay phía trước.”
Hiện tại đang diễn tới màn một người không muốn gặp có khả năng phải gặp bao nhiêu lần rồi sao?
Vân Ánh Lục không hiểu ra sao, giữa cô và anh ta có chuyện gì để nói với nhau đâu? Không phải người cùng nghề, không phải cấp trên cấp dưới, không phải bạn bè, quan hệ trước mắt cũng là miễn cưỡng duy trì, là hàng xóm cách vách, chính là kiểu hàng xóm cả đời không qua lại với nhau thì tốt.
“Ngươi không đi hay sao?” Đỗ Tử Bân không nghe thấy tiếng bước chân đi theo, quay đầu lại, Đại tiểu thư Vân phủ vẫn đang vân vê vạt áo, đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích, mặt hắn so với mặt ngựa còn dài hơn, ánh mắt hung ác giống như muốn ăn thịt người.
Vân Ánh Lục cắn cắn môi, bất chấp khó khăn, đáp: “Đến đây, đến đây!”, rồi nhấc đôi chân nặng như chì, chỉnh lại cái mũ y quan, bất đắc dĩ theo hắn đi tới vườn cúc.
Cây hoa cúc vừa có thể làm thuốc, vừa có thể thưởng hoa, cho nên khi xây dựng vườn cúc, cố ý đặt bên cạnh Thái y viện. Hiện tại không phải mùa hoa cúc nở rộ, trên cành cúc chỉ có một vài chiếc lá xanh đã hơi ngả màu, có mấy tiểu thái giám đang làm cỏ trong vườn, Đỗ Tử Bân khoát tay áo, cho bọn họ đi ra chỗ khác. Hắn đi đến bên hàng rào, để Vân Ánh Lục đứng cách chỗ hắn năm thước.
Lúc này, đúng lúc giữa trưa, mặt trời chiếu thẳng vào trong vườn cúc. Vân Ánh Lục nghiệm thân cho tú nữ, đã đứng suốt từ sáng sớm, bây giờ còn chưa được ăn trưa, bụng vừa đói lại vừa khát, lại đứng ở chỗ không hề có bóng mát này phơi nắng giữa trời nắng như đổ lửa, còn phải đối mặt với ánh mắt hùng hổ dọa người của Đỗ Tử Bân, chỉ cảm thấy là trước mắt bắt đầu mơ hồ.
“Anh có chuyện gì thì mau nói đi!” Cô day day huyệt Thái dương đau nhức, đề phòng bị ngất xỉu.
“Vì sao cô phải giả trang y quan, trà trộn vào trong hậu cung này?” Đỗ Tử Bân lên tiếng đầy oán hận hỏi.
Vân Ánh Lục nhướng mày, “Xin chú ý tới từ ngữ mà anh dùng, Đỗ đại nhân, tôi chính là y quan hàng thật giá thật, là do thái hậu chính thức mời đến.”
Đỗ Tử Bân hừ lạnh một tiếng, “Cô có biết bản quan đảm nhận chức vụ ở bộ nào hay không? Bộ Hình! Bất kể người giảo hoạt cỡ nào, ở trước mặt bản quan có gian xảo cỡ nào, bản quan đều có thể nắm cái đuôi cáo của hắn mà kéo ra, huống chi là cô – bản quan nhìn thấy đại tiểu thư Vân gia Vân Ánh Lục cô lớn lên như thế nào. Cô đóng giả Vân Nhĩ Thanh, viết mấy cái bài diễm từ cho nữ tử thanh lâu hát thì cũng thôi đi, nhưng làm nghề y, hừ, sợ là ngay cả đương quy và bán hạ cũng không biết là cái gì ấy chứ!”
Vân Ánh Lục không thể chịu nổi lắc lắc đầu, nhưng rốt cuộc cô cũng không thể nói cho anh ta biết rằng, linh hồn này kỳ thật là bác sĩ Cơ Uyển Bạch từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên không tới đấy!
Nói không rõ, không bằng không nói.
“Này, tôi có làm nghề y hay không, dường như cũng chẳng có quan hệ gì nhiều tới Đỗ đại nhân anh.”
Gương mặt anh tuấn của Đỗ Tử Bân co rút, “Ai nói không có quan hệ?”
Hắn gầm nhẹ, trong mắt giống như có lửa thiêu đốt, “Cô nghĩ là bản quan không biết cô đang tính toán cái gì sao? Đầu tiên là chơi cái trò gì mà cắt cổ tay tự sát, bây giờ lại nghĩ cách vào cung, đơn giản là cô muốn làm cho bản quan chú ý tới sự tồn tại của cô, để cô có cơ hội tốt tiếp cận bản quan, sau đó nối lại hôn ước. Nói cho cô biết, không có cửa đâu! Hôn ước hủy bỏ, bát nước đã hắt đi rồi thì không lấy lại được, kể cả bản quan cả đời cô độc đến già, cũng sẽ không cưới cái loại đại tiểu thư ngông cuồng kiêu ngạo như cô.”
Oa, một ngụm tức khí tích tụ mấy năm nay rối cuộc cũng phun ra được. Nhưng vì sao lại không có cảm giác thoải mái vậy?
Hắn cẩn thận nhìn Vân Ánh Lục trước mắt, sắc mặt nàng vẫn rất bình thường.
Vân Ánh Lục bị một hồi quát thét vừa rồi của hắn làm cho đầu váng mắt hoa, cũng chẳng buồn quát lại, nhưng thần trí đột nhiên rõ ràng. Cô chớp mắt mấy cái, vươn tay bắt mạch cho mình, sau đó lại bước tới gần, lập tức bắt lấy cổ tay Đỗ Tử Bân.
Đỗ Tử Bân bị động tác bất thình lình của cô làm cho nhất thời phản ứng không kịp, ngoan ngoãn nghe theo cô.
“Hiện tại tôi vừa đói vừa mệt, thể chất rất yếu, nhưng không lên cơn sốt. Đỗ đại nhân, anh đấy, nội hỏa công tâm, khiến cho hư nhiệt*, bản thân anh đang ở trạng thái tức giận trương phồng lên đấy” Cô cười nhẹ, rồi buông cổ tay hắn ra.
*Hư nhiệt: một chứng bệnh trong Đông y, hiểu đại khái nguyên nhân là do chênh lệch các yếu tố âm – dương trong cơ thể(mấy thứ Đông y này phức tạp lắm á).
Đỗ Tử Bân khó hiểu nhìn cô, cảm thấy chỗ cổ tay vừa rồi bị cô nắm có chút thiếu thiếu, trong lòng cũng giống như bị cái gì đó chọc thủng, một dòng nước mát lạnh chầm chậm chảy vào bên trong.
“Đỗ đại nhân, bát nước đã đổ đi kỳ thật có thể lấy lại được, bị mặt trời làm cho bốc hơi lên, biến thành hơi nước, sau đó gặp được khí lạnh, hóa thành mưa, rơi xuống vẫn là một bát nước ban đầu. Nhưng mà quá trình này rất phức tạp, quan hệ giữa chúng ta không cần phải tốn nhiều vướng mắc như vậy. Anh cứ để tâm trạng thoải mái đi, tôi chưa từng có ý định muốn nối lại hôn ước với anh. Tôi vào cung là có mục đích, nhưng không có nửa điểm quan hệ gì với anh cả. Hôm nay chúng ta gặp nhau, chỉ do trùng hợp, biết anh là đại tài tử, nhưng đừng ở chỗ này ra vẻ văn chương to tát, lãng phí tình cảm.”
“Chẳng lẽ cô muốn gả cho hoàng thượng?” Trong đầu Đỗ Tử Bân đột nhiên hiện lên hình ảnh, trong đình hóng mát, hoàng thượng và cô đầu kề đầu, vô cùng thân thiết.
Vân Ánh Lục thất vọng não nề, “Đỗ đại nhân, anh xác định là người bị nhốt trong đại lao bộ Hình đều là người có tội chứ?”
“Sao?”
“Chỉ bằng tư duy này của anh, mà có thể phán án? Gả cho hoàng thượng? Tưởng tượng thực là phong phú, anh đang viết truyện cổ tích đấy hả? Hay lắm, anh đừng quan tâm tới tôi, tôi cũng chẳng quan tâm tới anh, hai chúng ta là người xa lạ. Đi thôi.” Vân Ánh Lục nhắm mắt, buồn bực xoay người.
Đỗ Tử Bân vươn tay bắt lấy cánh tay của cô, “Nếu trong cung này, cô có xảy ra chuyện gì, cũng đừng hy vọng bản quan có thể giúp được cho cô.”
“Nếu như tôi bị mất đầu, cũng không phiền anh tới nhặt xác.” Vân Ánh Lục thật sự muốn phát điên, cô rất ít khi tức giận, đều vẫn duy trì tâm trạng lãnh đạm bình tĩnh, nhưng hôm nay, thật sự có chút nuốt không trôi, “Đỗ đại nhân, chúng ta tốt xấu gì cũng là hàng xóm láng giềng, anh lại muốn đem chức quan lớn, chức quan nhỏ ra đây, là muốn lấy thế để áp chế người, hay là sợ tôi không biết anh làm quan to tới bao nhiêu? Có cần thiết phải thế không, nói chuyện ngang hàng, thì thiệt cho anh sao?”
Khóe miệng vẫn mang vẻ châm biếm, nhưng khi nghe được, mặt Đỗ Tử Bân lúc đỏ lúc trắng, “Cô mới…khoe tài, đừng có đổ vấy cho bản quan… chúng ta…hủy bỏ hôn ước, cô cũng chưa từng có chút hối hận nào sao?”
Hối hận là cái người đã tự sát Vân Ánh Lục kia, hiện tại linh hồn cũng không biết đã bay đi đâu, mà cô đối với anh ta thì chẳng có tí cảm giác nào. Vân Ánh Lục mở miệng, muốn phản bác, nhưng trước mắt không hiểu tại sao lại đen như mực, bây giờ là mấy giờ rồi, không được, không được, bước chân cứ như là giẫm lên mây thế này.
Thân thể cô lảo đảo một chút, trước mắt tối sầm, ngã thẳng về phía trước, rơi vào lồng ngực Đỗ Tử Bân.
Đỗ Tử Bân ngạc nhiên ôm lấy thân thể mềm mại đột nhiên nhào tới lồng ngực hắn, trái tim dường như rung động, nha đầu kia còn dám mạnh miệng, hiện tại rõ ràng là đang chủ động nhào vào lồng ngực người ta.
“Vân Ánh Lục, xin chú ý lễ tiết, đây là ở hoàng cung, không thể giống như trong nhà…”
Trong nhà thì có thể nhào vào lồng ngực hay sao?
“Vân Ánh Lục…Nam nữ thụ thụ bất thân…” Hắn cứng người, có chút không muốn mà đẩy Vân Ánh Lục ra, nhưng lại phát giác người trong lồng ngực mình mềm nhũn, chỉ chực khuỵu xuống, nên nhìn kỹ một chút.
Hóa ra là nàng đã hôn mê bất tỉnh mất rồi.
*Bạn nào không biết nia là cái gì thì hỏi Google hình ảnh nhé.
“Tiểu Đức Tử, cậu là người ở đâu thế?” Vân Ánh Lục hỏi.
“Tôi là người Sơn Đông.” Tiểu Đức Tử uốn đầu lưỡi nói, vừa nhanh nhẹn đảo tới đảo lui thảo dược đặt trên cái nia.
“Cậu có nhớ nhà không?”
Tiểu Đức Tử cười ha hả, gãi gãi đầu, “Tôi không nhớ, tôi bảy tuổi đã vào cung, chuyện trước kia cũng không nhớ rõ lắm.”
Vân Ánh Lục nhìn cậu ta đồng cảm, vẻ mặt u sầu. Bảy tuổi đã vào cung, bị tịnh thân, cả đời ở trong hoàng cung này hầu hạ người khác, không hiểu tình yêu, không có con cái, thật là thảm.
“Vân thái y, ngài đừng như vậy, kỳ thật tôi ở trong hoàng cung này rất hạnh phúc.” Hai mắt Tiểu Đức Tử chớp chớp, đầy vẻ vui mừng, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh chung quanh, sau đó tiến đến bên tai Vân Ánh Lục nhỏ giọng nói, “Tôi có một cung nữ tỷ tỷ đối thực, cô ấy đối với tôi rất tốt!”
“Đối thực?”
“Vân thái y, ngài không biết hay sao?” Trên mặt Tiểu Đức Tử lộ ra vẻ “Không thể nào”.
“Tôi…Vừa mới tiến cung, đối với nhiều chuyện trong cung còn chưa quen thuộc.” Vân Ánh Lục nuốt nuốt nước miếng.
“Cung nữ và thái giám trong cung đều giống nhau, tiến cung nhưng không thể xuất cung. Kỳ thật hoàng thượng rất khó lâm hạnh cung nữ, nhiều phi tần như vậy, ngài còn chẳng chú ý tới hết. Cung nữ ở trong cung cũng cô đơn cả đời, như vậy, một số thái giám và cung nữ có cảm tình tốt với nhau sẽ kết thành đôi, cùng nhau ăn cơm, cùng săn sóc cho nhau, cũng giống như người một nhà vậy, cũng giống như văn thơ đối ngẫu, nên gọi là “đối thực”, cung nữ được gọi thái hộ*, ý chỉ rằng giống như cơm nóng đồ ăn ngon cho người kia.”
*Đối thực và thái hộ này là chuyện có thực về cung nữ và thái giám trong lịch sử Trung Quốc, cả hai đều là từ Hán Việt, mình không dịch nghĩa ra được, và những tài liệu có liên quan đối thực, thái hộ khi dịch ra tiếng Việt vẫn giữ nguyên hai từ này. Đối thực chắc mọi người đều hiểu nghĩa, còn thái nghĩa là thức ăn, hộ theo mình hiểu là chỉ gia đình.
Vân Ánh Lục nghe mà cảm thấy trái tim nhói đau, chuyện này và trò chơi gia đình khi còn nhỏ thường chơi không phải giống nhau hay sao? Có điều, đó là khi còn nhỏ, đối với khái niệm gia đình đều hướng tới điều tốt đẹp, mà thái giám và cung nữ lại ở vào đường cùng, tìm kiếm một loại an ủi tinh thần.
Cô thở dài, “Tiểu Đức Tử, thái hộ tỷ tỷ của cậu là ai?”
Mặt Tiểu Đức Tử đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu, “Là Mãn Ngọc tỷ tỷ trong cung hoàng hậu, con người cô ấy tốt lắm, vừa dịu dàng lại vừa xinh đẹp. Trong cung rất nhiều công công thích cô ấy đấy!”
“Thế nhưng người cô ấy thích lại là cậu, đúng không?”
Tiểu Đức Tử chỉ cười không nói, tình cảm tràn đầy không cần thể hiện bằng lời.
Vân Ánh Lục nhìn Tiểu Đức Tử, thấy tay cậu ta đang vô ý nghịch một gói thuốc, cũng không khỏi nhe răng cười. Nét mặt tươi cười ấy, đẹp giống như hoa mùa xuân, tuyết mùa đông, làm cho Đỗ Tử Bân vừa mới bước vào chợt sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, rồi lại không tìm ra nguyên nhân.
“Đỗ đại nhân!” Tiểu Đức Tử nhìn thấy Đỗ Tử Bân trước, vội đứng dậy thi lễ.
Vân Ánh Lục cứng đờ người, nụ cười đông cứng lại trên mặt, đôi mắt mở lớn nhìn theo cậu ta, toàn thân lập tức rơi vào trạng thái phòng bị.
“Ngươi lại đây một chút, bản quan có việc hỏi ngươi.” Đỗ Tử Bân máy móc nói với Vân Ánh Lục, “Tới vườn cúc ngay phía trước.”
Hiện tại đang diễn tới màn một người không muốn gặp có khả năng phải gặp bao nhiêu lần rồi sao?
Vân Ánh Lục không hiểu ra sao, giữa cô và anh ta có chuyện gì để nói với nhau đâu? Không phải người cùng nghề, không phải cấp trên cấp dưới, không phải bạn bè, quan hệ trước mắt cũng là miễn cưỡng duy trì, là hàng xóm cách vách, chính là kiểu hàng xóm cả đời không qua lại với nhau thì tốt.
“Ngươi không đi hay sao?” Đỗ Tử Bân không nghe thấy tiếng bước chân đi theo, quay đầu lại, Đại tiểu thư Vân phủ vẫn đang vân vê vạt áo, đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích, mặt hắn so với mặt ngựa còn dài hơn, ánh mắt hung ác giống như muốn ăn thịt người.
Vân Ánh Lục cắn cắn môi, bất chấp khó khăn, đáp: “Đến đây, đến đây!”, rồi nhấc đôi chân nặng như chì, chỉnh lại cái mũ y quan, bất đắc dĩ theo hắn đi tới vườn cúc.
Cây hoa cúc vừa có thể làm thuốc, vừa có thể thưởng hoa, cho nên khi xây dựng vườn cúc, cố ý đặt bên cạnh Thái y viện. Hiện tại không phải mùa hoa cúc nở rộ, trên cành cúc chỉ có một vài chiếc lá xanh đã hơi ngả màu, có mấy tiểu thái giám đang làm cỏ trong vườn, Đỗ Tử Bân khoát tay áo, cho bọn họ đi ra chỗ khác. Hắn đi đến bên hàng rào, để Vân Ánh Lục đứng cách chỗ hắn năm thước.
Lúc này, đúng lúc giữa trưa, mặt trời chiếu thẳng vào trong vườn cúc. Vân Ánh Lục nghiệm thân cho tú nữ, đã đứng suốt từ sáng sớm, bây giờ còn chưa được ăn trưa, bụng vừa đói lại vừa khát, lại đứng ở chỗ không hề có bóng mát này phơi nắng giữa trời nắng như đổ lửa, còn phải đối mặt với ánh mắt hùng hổ dọa người của Đỗ Tử Bân, chỉ cảm thấy là trước mắt bắt đầu mơ hồ.
“Anh có chuyện gì thì mau nói đi!” Cô day day huyệt Thái dương đau nhức, đề phòng bị ngất xỉu.
“Vì sao cô phải giả trang y quan, trà trộn vào trong hậu cung này?” Đỗ Tử Bân lên tiếng đầy oán hận hỏi.
Vân Ánh Lục nhướng mày, “Xin chú ý tới từ ngữ mà anh dùng, Đỗ đại nhân, tôi chính là y quan hàng thật giá thật, là do thái hậu chính thức mời đến.”
Đỗ Tử Bân hừ lạnh một tiếng, “Cô có biết bản quan đảm nhận chức vụ ở bộ nào hay không? Bộ Hình! Bất kể người giảo hoạt cỡ nào, ở trước mặt bản quan có gian xảo cỡ nào, bản quan đều có thể nắm cái đuôi cáo của hắn mà kéo ra, huống chi là cô – bản quan nhìn thấy đại tiểu thư Vân gia Vân Ánh Lục cô lớn lên như thế nào. Cô đóng giả Vân Nhĩ Thanh, viết mấy cái bài diễm từ cho nữ tử thanh lâu hát thì cũng thôi đi, nhưng làm nghề y, hừ, sợ là ngay cả đương quy và bán hạ cũng không biết là cái gì ấy chứ!”
Vân Ánh Lục không thể chịu nổi lắc lắc đầu, nhưng rốt cuộc cô cũng không thể nói cho anh ta biết rằng, linh hồn này kỳ thật là bác sĩ Cơ Uyển Bạch từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên không tới đấy!
Nói không rõ, không bằng không nói.
“Này, tôi có làm nghề y hay không, dường như cũng chẳng có quan hệ gì nhiều tới Đỗ đại nhân anh.”
Gương mặt anh tuấn của Đỗ Tử Bân co rút, “Ai nói không có quan hệ?”
Hắn gầm nhẹ, trong mắt giống như có lửa thiêu đốt, “Cô nghĩ là bản quan không biết cô đang tính toán cái gì sao? Đầu tiên là chơi cái trò gì mà cắt cổ tay tự sát, bây giờ lại nghĩ cách vào cung, đơn giản là cô muốn làm cho bản quan chú ý tới sự tồn tại của cô, để cô có cơ hội tốt tiếp cận bản quan, sau đó nối lại hôn ước. Nói cho cô biết, không có cửa đâu! Hôn ước hủy bỏ, bát nước đã hắt đi rồi thì không lấy lại được, kể cả bản quan cả đời cô độc đến già, cũng sẽ không cưới cái loại đại tiểu thư ngông cuồng kiêu ngạo như cô.”
Oa, một ngụm tức khí tích tụ mấy năm nay rối cuộc cũng phun ra được. Nhưng vì sao lại không có cảm giác thoải mái vậy?
Hắn cẩn thận nhìn Vân Ánh Lục trước mắt, sắc mặt nàng vẫn rất bình thường.
Vân Ánh Lục bị một hồi quát thét vừa rồi của hắn làm cho đầu váng mắt hoa, cũng chẳng buồn quát lại, nhưng thần trí đột nhiên rõ ràng. Cô chớp mắt mấy cái, vươn tay bắt mạch cho mình, sau đó lại bước tới gần, lập tức bắt lấy cổ tay Đỗ Tử Bân.
Đỗ Tử Bân bị động tác bất thình lình của cô làm cho nhất thời phản ứng không kịp, ngoan ngoãn nghe theo cô.
“Hiện tại tôi vừa đói vừa mệt, thể chất rất yếu, nhưng không lên cơn sốt. Đỗ đại nhân, anh đấy, nội hỏa công tâm, khiến cho hư nhiệt*, bản thân anh đang ở trạng thái tức giận trương phồng lên đấy” Cô cười nhẹ, rồi buông cổ tay hắn ra.
*Hư nhiệt: một chứng bệnh trong Đông y, hiểu đại khái nguyên nhân là do chênh lệch các yếu tố âm – dương trong cơ thể(mấy thứ Đông y này phức tạp lắm á).
Đỗ Tử Bân khó hiểu nhìn cô, cảm thấy chỗ cổ tay vừa rồi bị cô nắm có chút thiếu thiếu, trong lòng cũng giống như bị cái gì đó chọc thủng, một dòng nước mát lạnh chầm chậm chảy vào bên trong.
“Đỗ đại nhân, bát nước đã đổ đi kỳ thật có thể lấy lại được, bị mặt trời làm cho bốc hơi lên, biến thành hơi nước, sau đó gặp được khí lạnh, hóa thành mưa, rơi xuống vẫn là một bát nước ban đầu. Nhưng mà quá trình này rất phức tạp, quan hệ giữa chúng ta không cần phải tốn nhiều vướng mắc như vậy. Anh cứ để tâm trạng thoải mái đi, tôi chưa từng có ý định muốn nối lại hôn ước với anh. Tôi vào cung là có mục đích, nhưng không có nửa điểm quan hệ gì với anh cả. Hôm nay chúng ta gặp nhau, chỉ do trùng hợp, biết anh là đại tài tử, nhưng đừng ở chỗ này ra vẻ văn chương to tát, lãng phí tình cảm.”
“Chẳng lẽ cô muốn gả cho hoàng thượng?” Trong đầu Đỗ Tử Bân đột nhiên hiện lên hình ảnh, trong đình hóng mát, hoàng thượng và cô đầu kề đầu, vô cùng thân thiết.
Vân Ánh Lục thất vọng não nề, “Đỗ đại nhân, anh xác định là người bị nhốt trong đại lao bộ Hình đều là người có tội chứ?”
“Sao?”
“Chỉ bằng tư duy này của anh, mà có thể phán án? Gả cho hoàng thượng? Tưởng tượng thực là phong phú, anh đang viết truyện cổ tích đấy hả? Hay lắm, anh đừng quan tâm tới tôi, tôi cũng chẳng quan tâm tới anh, hai chúng ta là người xa lạ. Đi thôi.” Vân Ánh Lục nhắm mắt, buồn bực xoay người.
Đỗ Tử Bân vươn tay bắt lấy cánh tay của cô, “Nếu trong cung này, cô có xảy ra chuyện gì, cũng đừng hy vọng bản quan có thể giúp được cho cô.”
“Nếu như tôi bị mất đầu, cũng không phiền anh tới nhặt xác.” Vân Ánh Lục thật sự muốn phát điên, cô rất ít khi tức giận, đều vẫn duy trì tâm trạng lãnh đạm bình tĩnh, nhưng hôm nay, thật sự có chút nuốt không trôi, “Đỗ đại nhân, chúng ta tốt xấu gì cũng là hàng xóm láng giềng, anh lại muốn đem chức quan lớn, chức quan nhỏ ra đây, là muốn lấy thế để áp chế người, hay là sợ tôi không biết anh làm quan to tới bao nhiêu? Có cần thiết phải thế không, nói chuyện ngang hàng, thì thiệt cho anh sao?”
Khóe miệng vẫn mang vẻ châm biếm, nhưng khi nghe được, mặt Đỗ Tử Bân lúc đỏ lúc trắng, “Cô mới…khoe tài, đừng có đổ vấy cho bản quan… chúng ta…hủy bỏ hôn ước, cô cũng chưa từng có chút hối hận nào sao?”
Hối hận là cái người đã tự sát Vân Ánh Lục kia, hiện tại linh hồn cũng không biết đã bay đi đâu, mà cô đối với anh ta thì chẳng có tí cảm giác nào. Vân Ánh Lục mở miệng, muốn phản bác, nhưng trước mắt không hiểu tại sao lại đen như mực, bây giờ là mấy giờ rồi, không được, không được, bước chân cứ như là giẫm lên mây thế này.
Thân thể cô lảo đảo một chút, trước mắt tối sầm, ngã thẳng về phía trước, rơi vào lồng ngực Đỗ Tử Bân.
Đỗ Tử Bân ngạc nhiên ôm lấy thân thể mềm mại đột nhiên nhào tới lồng ngực hắn, trái tim dường như rung động, nha đầu kia còn dám mạnh miệng, hiện tại rõ ràng là đang chủ động nhào vào lồng ngực người ta.
“Vân Ánh Lục, xin chú ý lễ tiết, đây là ở hoàng cung, không thể giống như trong nhà…”
Trong nhà thì có thể nhào vào lồng ngực hay sao?
“Vân Ánh Lục…Nam nữ thụ thụ bất thân…” Hắn cứng người, có chút không muốn mà đẩy Vân Ánh Lục ra, nhưng lại phát giác người trong lồng ngực mình mềm nhũn, chỉ chực khuỵu xuống, nên nhìn kỹ một chút.
Hóa ra là nàng đã hôn mê bất tỉnh mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.