Chương 44: Chuyện vui từ trên trời rơi xuống (Thượng)
Lâm Địch Nhi
16/04/2014
“Tiểu thư, tiểu thư, nam nhân vừa rồi bộ dạng không tồi, phong thái cao quý là ai vậy?” Trúc Thanh rõ là đang cực kỳ tò mò, không ngừng đi vòng quanh Vân Ánh Lục hỏi.
Vân Ánh Lục đã rửa mặt xong, đang thay quần áo, Vân phu nhân đã sai người đến giục vài lần, nói chờ cô rồi cùng nhau dùng bữa tối.
“Ừ, tới đây, cởi giúp tôi sợi dây này.” Vân Ánh Lục xoay người, giơ tay lên, “Người mà cô vừa nói là hoàng thượng.”
“Á!” Trúc Thanh trượt tay, sững người một lát, tiếp đó mông đập thẳng xuống đất, “Cô nói… Đó là đương kim thiên tử? Ngài tiễn cô hồi phủ.” Cô ấy xoa xoa mông, mở miệng hỏi.
“Ừ.” Vân Ánh Lục gật đầu.
Trúc Thanh liều mạng ngoáy lỗ tay, tin rằng mình nhất định nghe lầm.
“Hôm nay tôi đi cùng Lưu hoàng thượng tới khám cho một người bệnh, sau đó anh ta tiện đường đưa tôi về đây.” Vân Ánh Lục chỉ sợ Trúc Thanh ngạc nhiên, thức thời ngậm miệng không đề cập tới chuyện gặp phải trên đường gặp.
“Tiểu thư, hoàng thượng tiễn cô về, tiễn cô về. Ông trời ơi…” Trúc Thanh nói năng lộn xộn, đây chính là hoàng thượng trên ngôi cửu ngũ, ngay cả Thừa tướng tuổi cao như thế khi gặp mặt, không, không, toàn bộ người của triều Ngụy khi thấy cũng không dám nhìn thẳng, phải quỳ xuống, lại có thể tiễn tiểu thư của nàng hồi phủ, còn nói chuyện dịu dàng, quan tâm dặn dò tiểu thư như vậy?
Nàng giơ tay, tự tát mình một cái “Bốp”, oa, rất đau, đây là sự thật. Nàng chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ ngực, “Tiểu thư, không phải là cô phát tài rồi?”
Vân Ánh Lục cuối cùng cũng mặc được một chiếc váy la phức tạp, thoa một lớp phấn nhạt, bằng không mẫu thân lại nói cô không giống con gái.
“Phát tài mà cô nói là ý gì?”
“Làm đại quan, đại phát tài.”
“Sao? Tôi gặp được quý nhân nào sao?” Vân Ánh Lục liếc sang Trúc Thanh.
Trúc Thanh tới gần, “Hoàng thượng còn không phải quý nhân của tiểu thư à?”
“Tôi không có cảm giác như vậy. Chuyện trong nhà hoàng thượng rất phức tạp, người nào người nấy đều kỳ quái, gặp anh ta, rất nhiều chuyện phiền toái, không thể phát tài được đâu! Đi thôi, bằng không mẫu thân lại tới gọi.” Vân Ánh Lục nhấc váy lên, chậm rãi bước từ phòng thêu* xuống, không cảm thấy có chút vinh hạnh nào.
*Nguyên văn là tú lâu (绣楼) là nơi các tiểu thư ngày xưa thêu thùa, có lẽ cũng là nơi khuê phòng của họ luôn, đáng nhẽ phải chú thích ở mấy chương trước mà mình quên.
“Tiểu thư, tiểu thư, bình thường hoàng thượng có cười không? Có phải mọi người thấy ngài đều thấy run hay không?” Trúc Thanh chạy chậm theo sau, hỏi không ngớt miệng.
“Cô nghĩ là anh ta sẽ không ăn cơm, không đi nhà vệ sinh hay sao?” Vân Ánh Lục chịu không nổi lắc đầu, “Hoàng thượng cũng chỉ là một người bình thường, chẳng qua có hơn là trong tay có một cây đao, chọc giận anh ta, đao sẽ chém xuống.”
Trúc Thanh không khỏi rùng mình một cái, “Vậy tiểu thư, cô ngàn vạn lần không thể chọc giận hoàng thượng!”
“Cảm xúc của anh ta rất không ổn định, tôi cũng không phải người biết đoán ý qua nét nặt, không thể cam đoan không chọc giận anh ta, may mắn là anh ta không thuộc phạm trù công việc của tôi. Ôi, hiện tại tôi đang lo lắng không phải là chuyện này.” Vân Ánh Lục đưa mắt nhìn sang nhà họ Đỗ ở bên cạnh, không biết Đỗ Tử Bân biết được bao nhiêu về những chuyện mà cô đã làm.
“Vậy tiểu thư lo lắng chuyện gì.”
“Chuyện tôi lo lắng không thể nói ra được.”
“Ngay cả em cũng không thể nói hay sao?” Trúc Thanh rất là tổn thương dẩu môi, tiểu thư hiện tại quen người nào, làm chuyện gì, nàng đều không biết rõ, nàng còn có thể xứng với chức danh là nha hoàn hầu hạ bên người hay không?
Vân Ánh Lục chớp chớp mắt, “Là tôi nghĩ cho cô, bằng không cô cũng phải lên thuyền của kẻ xấu.”
“Hả?”
“Tiểu thư…” Hai người đi đến cửa phòng khách, nha đầu trong nhà bếp của Vân phủ vội vội vàng vàng bê đĩa lớn đĩa bé vào trong, Trúc Thanh đột nhiên che miệng lại.
Vân Ánh Lục quay đầu lại, “Lại làm sao vậy?”
“Em có chuyện đã quên nói với tiểu thư.” Trúc Thanh chột dạ cúi đầu, ấp úng nói, “Tối nay, cô và Tần công tử…” Hai từ cuối cùng, nàng nói nhỏ tới mức không thể nghe thấy.
“Cái gì?” Vân Ánh Lục không nghe rõ, “Tần công tử làm sao?”
“Ánh Lục, nàng gọi ta sao?” Tối nay Tần Luận lại mặc một bộ y phục đỏ choét, vẻ mặt tươi cười đang đứng ở cửa phòng khách. Vân Ánh Lục trợn tròn cả hai mắt, “Sao anh lại ở trong nhà tôi?”
“Hôm nay là một ngày đại hỉ mà, không chỉ có ta, cha mẹ ta cũng đều ở đây. Đã chờ nàng lâu lắm rồi, mau vào đi, gặp mặt cha mẹ ta.”
Hắn vươn cánh tay, nửa ôm nửa kéo lôi Vân Ánh Lục đang sững sờ vào phòng khách. Trong phòng khách đã bày một bàn tiệc rượu, Vân viên ngoại và Vân phu nhân đang ngồi cùng hai người, một nam một nữ khoảng chừng xấp xỉ tuổi nhau. Vân phu nhân vừa thấy con gái, nở một nụ cười hiền lành đứng lên, “Ánh Lục, đây là Tần viên ngoại, Tần phu nhân, mau chào hỏi một tiếng.”
Vân Ánh Lục gắng làm ra vẻ mặt tươi cười.
“Đây là Ánh Lục sao, thật sự là xinh xắn động lòng người.” Tần phu nhân vui mừng cười nói. “Đến đây, ngồi bên này.” Tần phu nhân chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh.
Trong lòng Vân Ánh Lục vang lên một hồi chuông cảnh báo, lặng lẽ quay đầu qua, muốn ngầm ra hiệu cho Trúc Thanh ở bên kia, đáng tiếc, Trúc Thanh sớm chạy trốn khỏi tâm bão, không biết là đã tới góc tường nào trốn rồi.
Cô đưa một ánh mắt cầu cứu về phía cha mẹ, cha mẹ cùng cười y hệt như phật Di Lặc, nhìn sang Tần Luận, thâm tình và chân thành ám chỉ cô sang đó ngồi, cô có một loại ảo giác là mình đang trúng kế.
Quả nhiên, rượu và thức ăn được đưa lên, Vân viên ngoại bưng chén rượu đứng lên, vào thẳng chủ đề, hóa ra tối nay là gia yến đính hôn của cô và Tần Luận Tần công tử.
Vân Ánh Lục hối hận vô cùng, sớm biết trở về phải dự bữa tiệc Hồng Môn Yến* này, vậy không bằng cùng Lưu hoàng thượng quay về hoàng cung tránh thoát một kiếp nạn này!
*Hồng Môn Yến là bữa tiệc được tổ chức vào năm 206 TCN ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của nước Tần thời bấy giờ). Người tham dự gồm Lưu Bang, Hạng Vũ là những người có vai trò lãnh đạo chống quân Tần, bữa tiệc này có ảnh hưởng sâu sắc tới khởi nghĩa nông dân cuối thời Tần và cuộc chiến Hán – Sở, nó được xem là gián tiếp thúc đẩy sự diệt vong của Hạng Vũ và sự thành công của Lưu Bang lập ra nhà Hán. Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm. Về sau Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người.
Tâm tình Tần Luận lại rất tốt.
Tần Luận công tử không đợi tới khi Vân Ánh Lục thông suốt, vội chớp thời cơ ra tay trước. Tính tình này của Vân Ánh Lục, chỉ sợ là hắn đợi tới khi trời già đất cỗi, nàng cũng sẽ không chủ động đáp lại tình ý của hắn. Nếu vợ chồng Vân viên ngoại đã ngầm thừa nhận hắn là con rể, hắn còn giả bộ rụt rè làm gì chứ? Hắn quyết định, trực tiếp đến ép nàng. Đính hôn chứ không phải kết hôn, không đến mức dọa Vân Ánh Lục chạy mất. Sau khi đính hôn, hai người từ từ tìm hiểu nhau, khi quen thuộc rồi, thân thiết một cách thích hợp, nàng sẽ thực sự chấp nhận hắn là phu quân của nàng.
Hắn phân tích rõ về mặt tình cảm, nói rõ về mặt lý lẽ, thẳng thắn nói với Vân viên ngoại về tình cảm cuồng si của mình với Vân Ánh Lục, thêm cả nỗi khổ trong lòng khi nàng không hiểu, không đáp lại, còn thêm cả chuẩn bị biện pháp giải quyết.
Vì lo lắng tới cảm nhận của Vân Ánh Lục, đính hôn không tổ chức lớn, hai nhà chỉ cử hành một nghi thức đơn giản, cùng nhau ăn một bữa cơm là được. Tới khi thành thân, sẽ tổ chức náo nhiệt rầm rộ.
Hắn chỉ muốn có danh phận, để danh chính ngôn thuận ôm nàng, cũng dùng danh phận này để trói buộc nàng. Mà hắn, đời này kiếp này, không phải là Vân Ánh Lục sẽ không cưới người khác.
Vân viên ngoại vốn đã yêu thích Tần Luận giờ lại càng thêm yêu thích hơn, chỉ hận là con gái nhà mình chất phác. Hiện tại nghe Tần Luận nghĩ ra biện pháp chu toàn như vậy, ngẫm lại Ánh Lục cũng mười chín tuổi rồi, cũng thật sự không thể để kéo dài thêm nữa, về nhà thương lượng cùng phu nhân một hồi, lúc này quyết định là đồng ý với hôn sự này.
Tần Luận sợ đêm dài lắm mộng, chọn ngày không bằng gặp ngày, vào buổi chiều, đã bảo cha mẹ đến Vân phủ tặng sính lễ, nhưng chờ khi Vân Ánh Lục về, hai nhà trao đổi sinh thần bát tự*, vậy là hôn sự này đã được định rồi.
*Sinh thần nghĩa là ngày sinh, còn bát tự theo đúng nghĩa là tám chữ, bao gồm can, chi của giờ sinh/ ngày sinh/tháng sinh/năm sinh. Thời xưa ở Trung Quốc, trước khi thành thân không thể thiếu việc hai nhà trao đổi bát tự của hai người để xem có hợp hay không.
Cái gọi là giơ tay nhưng không đánh nổi một người đang cười. Vân Ánh Lục tính tình vốn nhu thuận, hiền lành, lễ phép, đối diện với năm gương mặt tươi cười, trong lòng rất là khó chịu, cũng không thể nào không giữ thể diện mà phất tay áo tông cửa ra ngoài được. Cô đã được giáo dục, lúc này cũng không nhẫn tâm làm cho cha mẹ thất vọng, bất đắc dĩ nhìn cha mẹ hai nhà trao đổi sinh thần bát tự, cô liếc sang nhìn Tần Luận bên cạnh, từ nay về sau, trong cuộc đời cô lại có thêm một vị hôn phu.
Lại?
Khi cô là Cơ Uyển Bạch, từng có một vị hôn phu, tên Đường Giai. Khi cô trở thành Vân Ánh Lục, từng có một vị hôn phu, tên Đỗ Tử Bân. Có điều hai người này đều đã thành quá khứ.
Hiện tại là Tần Luận, cô nên lấy anh ta sao? Nói thật, cô không hề có một chút vui sướng khi đính hôn, cảm nhận chân thực, đó là chỉ thấy hoang đường vô lý. Ở cổ đại, chuyện hôn nhân đại sự, thật sự không thể tự mình quyết định hay sao?
Tuy là không thể phất tay áo bỏ ra ngoài, nhưng Vân Ánh Lục cũng không làm ra vẻ vui mừng cho được, cô mang vẻ mặt lạnh nhạt ngồi đó. Vân phu nhân đá mạnh vào chân cô ở dưới bàn, nói đây là chuyện vui từ trên trời rơi xuống, đứa bé này sợ là không thể tin được, còn chưa hồi phục lại tinh thần được!
Tần Luận nói tiếp, nói chính là vì muốn làm cho Vân Ánh Lục có điều ngạc nhiên vui mừng, trước đó mới không thông báo cho cô. Sau hai ngày nữa, cô sẽ từ từ thích ứng được. Nói xong, hắn ôn nhu gắp thức ăn cho Vân Ánh Lục, uống rượu thay cô, thực sự coi Vân phủ giống như nhà mình.
Vân Ánh Lục khóc không ra nước mắt, Thượng Đế ơi, cái này gọi là chuyện vui từ trên trời rơi xuống sao?
Ngoại trừ Vân Ánh Lục, trong buổi tối hôm đó, tân khách vui sướng uống thả cửa, uống tới khi mặt trăng lên tới giữa trời. Tần viên ngoại say đến độ không phân biệt được phương hướng, khi lên xe ngựa, vẫn còn đòi uống thêm.
Vân viên ngoại cũng không khác gì, ông ấy ôm lấy Vân Ánh Lục, lệ ngang lệ dọc, khóc lóc như thể tối hôm đó Vân Ánh Lục đã bị gả đi rồi, còn nói là ông ấy không nỡ xa con gái bảo bối.
Phu nhân hai nhà cũng đều dở khóc dở cười, một người tự dẫn ông chồng nhà mình về phủ, một người đưa ông chồng nhà mình trở về phòng, trong phòng rốt cuộc cũng được yên tĩnh.
Tần Luận không vội vã hồi phủ, thời gian tuyệt vời như vậy sao có thể lãng phí, đương nhiên là muốn cùng vị hôn thê mới ra lò ở chung thêm một lúc. Hiện tại, cuối cùng hắn có thể hợp tình hợp lý nắm tay nàng, ôm thắt lưng của nàng, tản bộ dưới ánh trăng, trong nội tâm, hắn còn có một ý tưởng đặc biệt.
Hai người đi tới hoa viên, đi qua hòn giả sơn, qua hồ nước, vườn cúc, rặng liễu…Đi đi lại lại, Trúc Thanh không xa không gần theo sát, nhưng cô ấy chỉ quay đi một cái, hắn đã dẫn Vân Ánh Lục vào rừng trúc.
Vân Ánh Lục không do dự, thuận theo hắn đi vào rừng trúc tối om. Bóng trúc lay động, lá trúc xào xạc, che khuất ánh trăng, ngăn cản hết thảy tiếng động bên ngoài. Hai người nắm tay, bốn mắt nhìn nhau, nhưng trong lòng đều mang tâm sự riêng.
Vân Ánh Lục cảm thấy phải biểu đạt thái độ của mình. Tối nay, cô bận tâm tới thể diện của cha mẹ, bất đắc dĩ mới chấp nhận việc đính hôn này, nhưng không có nghĩa là cô nhất định phải gả cho Tần Luận. Không biết tại sao, nhìn Tần Luận, lại làm cho cô nhớ tới Đường Giai, là do bọn họ đều cùng khôi ngô tuấn tú, hơn nữa trên người đều có khí chất khôn khéo của thương nhân sao?
Mà người đàn ông như vậy, sẽ làm cho cô thấy căng thẳng, xa lạ, cố gắng như thế nào, cũng giống như không thể cùng hòa hợp được. Cô vô tình, không thấy hứng thú, tính tình chất phác, tư duy thì ngốc nghếch, làm thế nào để theo kịp bọn họ được?
Tần Luận và Đường Giai chỉ có một điểm khác biệt, đó là gia cảnh Tần Luận giàu có, so ra thì Tần Luận vô tư hơn, anh ta không cần nhìn vào tiền tài của cô, về phần y thuật của cô, cô cũng từng nghĩ tới, nhưng cô chỉ chuyên trị phụ khoa, mà hiệu thuốc Tần thị có cả đống đại phu, có thêm cô chỉ là dệt hoa trên gấm, không có cô cũng chẳng có ảnh hưởng gì, phân tích như vậy, anh ta thích cô ở điểm nào vậy?
Cô chỉ có thể nghĩ đến là Tần Luận thích Vân Ánh Lục trước kia, tài nữ, hoạt bát, xinh đẹp, động lòng người, ai gặp cũng thích. Mà cô chỉ là hàng giả kém chất lượng thôi!
Nếu như có một ngày, anh ta phát hiện ra, yêu cầu trả lại hàng thì làm sao bây giờ? Còn không bằng là bây giờ chủ động khai báo.
Giờ phút này, Tần Luận đối diện với giai nhân, nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào xinh đẹp, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người của thiếu nữ, sớm đã động tình như triều lên.
Hắn ôn nhu nâng mặt của cô lên, khuôn mặt cô trắng mịn như bạch ngọc, đôi mắt đen lấp lánh, tình cảm như thủy triều sóng dâng, hắn rốt cuộc không kìm nén được, thì thào gọi tên cô, “Ánh Lục, nhắm mắt lại.”
Vân Ánh Lục đang cân nhắc lời nói, nghe giọng nói của Tần Luận đột nhiên khàn khàn, muốn hỏi để làm chi, vừa ngẩng đầu, cô sửng sốt, nhẹ nhàng nâng ngón tay, âm thầm chỉ vào một ngọn cây đại thụ bên cạnh rừng trúc.
Tần Luận kinh ngạc quay đầu lại, sợ tới mức không khỏi lui ra phía sau từng bước.
Dưới ánh trăng sáng ngời, trên cây có hai bóng người đen xì, ánh mắt tối tăm nhìn thẳng về phía bên này.
“Có kẻ trộm!” Hắn vội kéo Vân Ánh Lục ra sau hắn.
“Không phải, là thị vệ.” Vân Ánh Lục không nhanh không chậm nói.
“Thị vệ làm gì ở đây?” Tần Luận có cảm giác kích động muốn giết người.
“Vì phòng ngừa có người thừa dịp đêm tối làm hại tôi.”
Vân Ánh Lục nói là sự thật, nhưng Tần Luận nghe ra lại thành một loại ám chỉ khác, mặt đỏ lên, hắn lo lắng nhìn bóng đen trên cây, cười cười, “Ánh Lục, ta…đó không phải làm hại, ta chỉ muốn…” Hôn nàng thôi. Hắn sợ cấm vệ trên cây nghe được, nghĩ một lát rồi không nói tiếp mấy từ kia.
“Tôi biết.” Vân Ánh Lục rất thấu tình đạt lý, bất đắc dĩ cau mày, “Tần công tử, tối nay dường như không thích hợp để nói chuyện của chúng ta, chúng ta ra ngoài đi!”
Tần Luận trong lòng vừa động, cho là cô đang tiếc hận vì có người phá hủy lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật, vội dịu dàng an ủi:
“Không sao, sau này còn thời gian rất dài, chúng ta còn rất nhiều cơ hội.” Hắn nhẹ nhéo tay cô.
“Chúng ta hẹn ngày mùng chín là được, hôm đó tôi được nghỉ.” Vân Ánh Lục nghiêng đầu nói.
“Được!” Tần Luận không nghĩ tới lần đính hôn này, Vân Ánh Lục sẽ trở nên phối hợp như vậy, trong lòng thật sự là vui mừng, “Sáng sớm ngày mồng chín, ta tới đón nàng.”
“Ừ.” Vân Ánh Lục cười nhẹ.
Tần Luận lưu luyến nắm tay Vân Ánh Lục đi trở về dưới ánh trăng, trở lại trong phạm vi hoạt động của tầm mắt Trúc Thanh.
“Hiện tại thái y trong hoàng cung đều được thị vệ bảo vệ hay sao?” Tần Luận nắm tay cô, cùng cô quay về phòng thêu, có bốn ánh mắt đang nhìn chằm chằm, đương nhiên là hắn không nên ở chỗ này lâu.
“Ừ, cũng gần như thế. Hiện tại là thời điểm bất thường, ôi, bắt đầu từ ngày mai tôi còn phải vào hoàng cung ở.” Vân Ánh Lục nhẹ giọng nén giận nói.
“Vì sao?” Hắn ghé sát vào bên tai cô hỏi, “Không phải là vì chuyện giúp thương nhân chữa bệnh Ba Tư chứ?”
“Không phải, đó là vì an toàn của tôi.” Vân Ánh Lục buồn khổ thở dài, “Những chuyện này làm tôi lo mà chết mất thôi.”
“Đừng sợ, đừng sợ!” Tần Luận vỗ vỗ vai cô, “Không có ai biết, ngoại trừ ta. Ánh Lục, không cần tiến cung làm thái y nữa. Ta không muốn thường xuyên không được gặp nàng, cũng không muốn nàng bị người khác lợi dụng, gặp phải phiền toái có lẽ có như thế. Ta muốn bảo vệ nàng, thương nàng, yêu nàng, Ánh Lục…”
Vân Ánh Lục thật thà chất phác, nhưng không phải đầu gỗ, Tần Luận dùng ánh mắt thâm tình tha thiết như thế thổ lộ, cô nghe cũng thấy rối bời, xúc động. Nhưng Tần Luận thực sự thích Vân Ánh Lục, đúng không? Vậy là thổ lộ nhầm đối tượng, cô không thể làm anh ta sai lầm thêm nữa.
“Tần công tử, ngày mồng chín đó, tôi nhất định sẽ cho anh một đáp án.” Cô nói.
Rạng sáng, hai thị vệ đã thức canh chừng suốt một đêm hồi cung báo cáo lại với Lưu Huyên Thần, Lưu Huyên Thần hỏi có chuyện gì khác thường hay không, hai thị vệ hai mặt nhìn nhau, sau đó hai miệng một lời cùng nói: “Không có.”
Vân thái y và một người đàn ông khác tay nắm tay, ôm nhau, đây không thuộc loại chuyện khác thường mà!
Vân Ánh Lục đã rửa mặt xong, đang thay quần áo, Vân phu nhân đã sai người đến giục vài lần, nói chờ cô rồi cùng nhau dùng bữa tối.
“Ừ, tới đây, cởi giúp tôi sợi dây này.” Vân Ánh Lục xoay người, giơ tay lên, “Người mà cô vừa nói là hoàng thượng.”
“Á!” Trúc Thanh trượt tay, sững người một lát, tiếp đó mông đập thẳng xuống đất, “Cô nói… Đó là đương kim thiên tử? Ngài tiễn cô hồi phủ.” Cô ấy xoa xoa mông, mở miệng hỏi.
“Ừ.” Vân Ánh Lục gật đầu.
Trúc Thanh liều mạng ngoáy lỗ tay, tin rằng mình nhất định nghe lầm.
“Hôm nay tôi đi cùng Lưu hoàng thượng tới khám cho một người bệnh, sau đó anh ta tiện đường đưa tôi về đây.” Vân Ánh Lục chỉ sợ Trúc Thanh ngạc nhiên, thức thời ngậm miệng không đề cập tới chuyện gặp phải trên đường gặp.
“Tiểu thư, hoàng thượng tiễn cô về, tiễn cô về. Ông trời ơi…” Trúc Thanh nói năng lộn xộn, đây chính là hoàng thượng trên ngôi cửu ngũ, ngay cả Thừa tướng tuổi cao như thế khi gặp mặt, không, không, toàn bộ người của triều Ngụy khi thấy cũng không dám nhìn thẳng, phải quỳ xuống, lại có thể tiễn tiểu thư của nàng hồi phủ, còn nói chuyện dịu dàng, quan tâm dặn dò tiểu thư như vậy?
Nàng giơ tay, tự tát mình một cái “Bốp”, oa, rất đau, đây là sự thật. Nàng chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ ngực, “Tiểu thư, không phải là cô phát tài rồi?”
Vân Ánh Lục cuối cùng cũng mặc được một chiếc váy la phức tạp, thoa một lớp phấn nhạt, bằng không mẫu thân lại nói cô không giống con gái.
“Phát tài mà cô nói là ý gì?”
“Làm đại quan, đại phát tài.”
“Sao? Tôi gặp được quý nhân nào sao?” Vân Ánh Lục liếc sang Trúc Thanh.
Trúc Thanh tới gần, “Hoàng thượng còn không phải quý nhân của tiểu thư à?”
“Tôi không có cảm giác như vậy. Chuyện trong nhà hoàng thượng rất phức tạp, người nào người nấy đều kỳ quái, gặp anh ta, rất nhiều chuyện phiền toái, không thể phát tài được đâu! Đi thôi, bằng không mẫu thân lại tới gọi.” Vân Ánh Lục nhấc váy lên, chậm rãi bước từ phòng thêu* xuống, không cảm thấy có chút vinh hạnh nào.
*Nguyên văn là tú lâu (绣楼) là nơi các tiểu thư ngày xưa thêu thùa, có lẽ cũng là nơi khuê phòng của họ luôn, đáng nhẽ phải chú thích ở mấy chương trước mà mình quên.
“Tiểu thư, tiểu thư, bình thường hoàng thượng có cười không? Có phải mọi người thấy ngài đều thấy run hay không?” Trúc Thanh chạy chậm theo sau, hỏi không ngớt miệng.
“Cô nghĩ là anh ta sẽ không ăn cơm, không đi nhà vệ sinh hay sao?” Vân Ánh Lục chịu không nổi lắc đầu, “Hoàng thượng cũng chỉ là một người bình thường, chẳng qua có hơn là trong tay có một cây đao, chọc giận anh ta, đao sẽ chém xuống.”
Trúc Thanh không khỏi rùng mình một cái, “Vậy tiểu thư, cô ngàn vạn lần không thể chọc giận hoàng thượng!”
“Cảm xúc của anh ta rất không ổn định, tôi cũng không phải người biết đoán ý qua nét nặt, không thể cam đoan không chọc giận anh ta, may mắn là anh ta không thuộc phạm trù công việc của tôi. Ôi, hiện tại tôi đang lo lắng không phải là chuyện này.” Vân Ánh Lục đưa mắt nhìn sang nhà họ Đỗ ở bên cạnh, không biết Đỗ Tử Bân biết được bao nhiêu về những chuyện mà cô đã làm.
“Vậy tiểu thư lo lắng chuyện gì.”
“Chuyện tôi lo lắng không thể nói ra được.”
“Ngay cả em cũng không thể nói hay sao?” Trúc Thanh rất là tổn thương dẩu môi, tiểu thư hiện tại quen người nào, làm chuyện gì, nàng đều không biết rõ, nàng còn có thể xứng với chức danh là nha hoàn hầu hạ bên người hay không?
Vân Ánh Lục chớp chớp mắt, “Là tôi nghĩ cho cô, bằng không cô cũng phải lên thuyền của kẻ xấu.”
“Hả?”
“Tiểu thư…” Hai người đi đến cửa phòng khách, nha đầu trong nhà bếp của Vân phủ vội vội vàng vàng bê đĩa lớn đĩa bé vào trong, Trúc Thanh đột nhiên che miệng lại.
Vân Ánh Lục quay đầu lại, “Lại làm sao vậy?”
“Em có chuyện đã quên nói với tiểu thư.” Trúc Thanh chột dạ cúi đầu, ấp úng nói, “Tối nay, cô và Tần công tử…” Hai từ cuối cùng, nàng nói nhỏ tới mức không thể nghe thấy.
“Cái gì?” Vân Ánh Lục không nghe rõ, “Tần công tử làm sao?”
“Ánh Lục, nàng gọi ta sao?” Tối nay Tần Luận lại mặc một bộ y phục đỏ choét, vẻ mặt tươi cười đang đứng ở cửa phòng khách. Vân Ánh Lục trợn tròn cả hai mắt, “Sao anh lại ở trong nhà tôi?”
“Hôm nay là một ngày đại hỉ mà, không chỉ có ta, cha mẹ ta cũng đều ở đây. Đã chờ nàng lâu lắm rồi, mau vào đi, gặp mặt cha mẹ ta.”
Hắn vươn cánh tay, nửa ôm nửa kéo lôi Vân Ánh Lục đang sững sờ vào phòng khách. Trong phòng khách đã bày một bàn tiệc rượu, Vân viên ngoại và Vân phu nhân đang ngồi cùng hai người, một nam một nữ khoảng chừng xấp xỉ tuổi nhau. Vân phu nhân vừa thấy con gái, nở một nụ cười hiền lành đứng lên, “Ánh Lục, đây là Tần viên ngoại, Tần phu nhân, mau chào hỏi một tiếng.”
Vân Ánh Lục gắng làm ra vẻ mặt tươi cười.
“Đây là Ánh Lục sao, thật sự là xinh xắn động lòng người.” Tần phu nhân vui mừng cười nói. “Đến đây, ngồi bên này.” Tần phu nhân chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh.
Trong lòng Vân Ánh Lục vang lên một hồi chuông cảnh báo, lặng lẽ quay đầu qua, muốn ngầm ra hiệu cho Trúc Thanh ở bên kia, đáng tiếc, Trúc Thanh sớm chạy trốn khỏi tâm bão, không biết là đã tới góc tường nào trốn rồi.
Cô đưa một ánh mắt cầu cứu về phía cha mẹ, cha mẹ cùng cười y hệt như phật Di Lặc, nhìn sang Tần Luận, thâm tình và chân thành ám chỉ cô sang đó ngồi, cô có một loại ảo giác là mình đang trúng kế.
Quả nhiên, rượu và thức ăn được đưa lên, Vân viên ngoại bưng chén rượu đứng lên, vào thẳng chủ đề, hóa ra tối nay là gia yến đính hôn của cô và Tần Luận Tần công tử.
Vân Ánh Lục hối hận vô cùng, sớm biết trở về phải dự bữa tiệc Hồng Môn Yến* này, vậy không bằng cùng Lưu hoàng thượng quay về hoàng cung tránh thoát một kiếp nạn này!
*Hồng Môn Yến là bữa tiệc được tổ chức vào năm 206 TCN ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của nước Tần thời bấy giờ). Người tham dự gồm Lưu Bang, Hạng Vũ là những người có vai trò lãnh đạo chống quân Tần, bữa tiệc này có ảnh hưởng sâu sắc tới khởi nghĩa nông dân cuối thời Tần và cuộc chiến Hán – Sở, nó được xem là gián tiếp thúc đẩy sự diệt vong của Hạng Vũ và sự thành công của Lưu Bang lập ra nhà Hán. Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm. Về sau Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người.
Tâm tình Tần Luận lại rất tốt.
Tần Luận công tử không đợi tới khi Vân Ánh Lục thông suốt, vội chớp thời cơ ra tay trước. Tính tình này của Vân Ánh Lục, chỉ sợ là hắn đợi tới khi trời già đất cỗi, nàng cũng sẽ không chủ động đáp lại tình ý của hắn. Nếu vợ chồng Vân viên ngoại đã ngầm thừa nhận hắn là con rể, hắn còn giả bộ rụt rè làm gì chứ? Hắn quyết định, trực tiếp đến ép nàng. Đính hôn chứ không phải kết hôn, không đến mức dọa Vân Ánh Lục chạy mất. Sau khi đính hôn, hai người từ từ tìm hiểu nhau, khi quen thuộc rồi, thân thiết một cách thích hợp, nàng sẽ thực sự chấp nhận hắn là phu quân của nàng.
Hắn phân tích rõ về mặt tình cảm, nói rõ về mặt lý lẽ, thẳng thắn nói với Vân viên ngoại về tình cảm cuồng si của mình với Vân Ánh Lục, thêm cả nỗi khổ trong lòng khi nàng không hiểu, không đáp lại, còn thêm cả chuẩn bị biện pháp giải quyết.
Vì lo lắng tới cảm nhận của Vân Ánh Lục, đính hôn không tổ chức lớn, hai nhà chỉ cử hành một nghi thức đơn giản, cùng nhau ăn một bữa cơm là được. Tới khi thành thân, sẽ tổ chức náo nhiệt rầm rộ.
Hắn chỉ muốn có danh phận, để danh chính ngôn thuận ôm nàng, cũng dùng danh phận này để trói buộc nàng. Mà hắn, đời này kiếp này, không phải là Vân Ánh Lục sẽ không cưới người khác.
Vân viên ngoại vốn đã yêu thích Tần Luận giờ lại càng thêm yêu thích hơn, chỉ hận là con gái nhà mình chất phác. Hiện tại nghe Tần Luận nghĩ ra biện pháp chu toàn như vậy, ngẫm lại Ánh Lục cũng mười chín tuổi rồi, cũng thật sự không thể để kéo dài thêm nữa, về nhà thương lượng cùng phu nhân một hồi, lúc này quyết định là đồng ý với hôn sự này.
Tần Luận sợ đêm dài lắm mộng, chọn ngày không bằng gặp ngày, vào buổi chiều, đã bảo cha mẹ đến Vân phủ tặng sính lễ, nhưng chờ khi Vân Ánh Lục về, hai nhà trao đổi sinh thần bát tự*, vậy là hôn sự này đã được định rồi.
*Sinh thần nghĩa là ngày sinh, còn bát tự theo đúng nghĩa là tám chữ, bao gồm can, chi của giờ sinh/ ngày sinh/tháng sinh/năm sinh. Thời xưa ở Trung Quốc, trước khi thành thân không thể thiếu việc hai nhà trao đổi bát tự của hai người để xem có hợp hay không.
Cái gọi là giơ tay nhưng không đánh nổi một người đang cười. Vân Ánh Lục tính tình vốn nhu thuận, hiền lành, lễ phép, đối diện với năm gương mặt tươi cười, trong lòng rất là khó chịu, cũng không thể nào không giữ thể diện mà phất tay áo tông cửa ra ngoài được. Cô đã được giáo dục, lúc này cũng không nhẫn tâm làm cho cha mẹ thất vọng, bất đắc dĩ nhìn cha mẹ hai nhà trao đổi sinh thần bát tự, cô liếc sang nhìn Tần Luận bên cạnh, từ nay về sau, trong cuộc đời cô lại có thêm một vị hôn phu.
Lại?
Khi cô là Cơ Uyển Bạch, từng có một vị hôn phu, tên Đường Giai. Khi cô trở thành Vân Ánh Lục, từng có một vị hôn phu, tên Đỗ Tử Bân. Có điều hai người này đều đã thành quá khứ.
Hiện tại là Tần Luận, cô nên lấy anh ta sao? Nói thật, cô không hề có một chút vui sướng khi đính hôn, cảm nhận chân thực, đó là chỉ thấy hoang đường vô lý. Ở cổ đại, chuyện hôn nhân đại sự, thật sự không thể tự mình quyết định hay sao?
Tuy là không thể phất tay áo bỏ ra ngoài, nhưng Vân Ánh Lục cũng không làm ra vẻ vui mừng cho được, cô mang vẻ mặt lạnh nhạt ngồi đó. Vân phu nhân đá mạnh vào chân cô ở dưới bàn, nói đây là chuyện vui từ trên trời rơi xuống, đứa bé này sợ là không thể tin được, còn chưa hồi phục lại tinh thần được!
Tần Luận nói tiếp, nói chính là vì muốn làm cho Vân Ánh Lục có điều ngạc nhiên vui mừng, trước đó mới không thông báo cho cô. Sau hai ngày nữa, cô sẽ từ từ thích ứng được. Nói xong, hắn ôn nhu gắp thức ăn cho Vân Ánh Lục, uống rượu thay cô, thực sự coi Vân phủ giống như nhà mình.
Vân Ánh Lục khóc không ra nước mắt, Thượng Đế ơi, cái này gọi là chuyện vui từ trên trời rơi xuống sao?
Ngoại trừ Vân Ánh Lục, trong buổi tối hôm đó, tân khách vui sướng uống thả cửa, uống tới khi mặt trăng lên tới giữa trời. Tần viên ngoại say đến độ không phân biệt được phương hướng, khi lên xe ngựa, vẫn còn đòi uống thêm.
Vân viên ngoại cũng không khác gì, ông ấy ôm lấy Vân Ánh Lục, lệ ngang lệ dọc, khóc lóc như thể tối hôm đó Vân Ánh Lục đã bị gả đi rồi, còn nói là ông ấy không nỡ xa con gái bảo bối.
Phu nhân hai nhà cũng đều dở khóc dở cười, một người tự dẫn ông chồng nhà mình về phủ, một người đưa ông chồng nhà mình trở về phòng, trong phòng rốt cuộc cũng được yên tĩnh.
Tần Luận không vội vã hồi phủ, thời gian tuyệt vời như vậy sao có thể lãng phí, đương nhiên là muốn cùng vị hôn thê mới ra lò ở chung thêm một lúc. Hiện tại, cuối cùng hắn có thể hợp tình hợp lý nắm tay nàng, ôm thắt lưng của nàng, tản bộ dưới ánh trăng, trong nội tâm, hắn còn có một ý tưởng đặc biệt.
Hai người đi tới hoa viên, đi qua hòn giả sơn, qua hồ nước, vườn cúc, rặng liễu…Đi đi lại lại, Trúc Thanh không xa không gần theo sát, nhưng cô ấy chỉ quay đi một cái, hắn đã dẫn Vân Ánh Lục vào rừng trúc.
Vân Ánh Lục không do dự, thuận theo hắn đi vào rừng trúc tối om. Bóng trúc lay động, lá trúc xào xạc, che khuất ánh trăng, ngăn cản hết thảy tiếng động bên ngoài. Hai người nắm tay, bốn mắt nhìn nhau, nhưng trong lòng đều mang tâm sự riêng.
Vân Ánh Lục cảm thấy phải biểu đạt thái độ của mình. Tối nay, cô bận tâm tới thể diện của cha mẹ, bất đắc dĩ mới chấp nhận việc đính hôn này, nhưng không có nghĩa là cô nhất định phải gả cho Tần Luận. Không biết tại sao, nhìn Tần Luận, lại làm cho cô nhớ tới Đường Giai, là do bọn họ đều cùng khôi ngô tuấn tú, hơn nữa trên người đều có khí chất khôn khéo của thương nhân sao?
Mà người đàn ông như vậy, sẽ làm cho cô thấy căng thẳng, xa lạ, cố gắng như thế nào, cũng giống như không thể cùng hòa hợp được. Cô vô tình, không thấy hứng thú, tính tình chất phác, tư duy thì ngốc nghếch, làm thế nào để theo kịp bọn họ được?
Tần Luận và Đường Giai chỉ có một điểm khác biệt, đó là gia cảnh Tần Luận giàu có, so ra thì Tần Luận vô tư hơn, anh ta không cần nhìn vào tiền tài của cô, về phần y thuật của cô, cô cũng từng nghĩ tới, nhưng cô chỉ chuyên trị phụ khoa, mà hiệu thuốc Tần thị có cả đống đại phu, có thêm cô chỉ là dệt hoa trên gấm, không có cô cũng chẳng có ảnh hưởng gì, phân tích như vậy, anh ta thích cô ở điểm nào vậy?
Cô chỉ có thể nghĩ đến là Tần Luận thích Vân Ánh Lục trước kia, tài nữ, hoạt bát, xinh đẹp, động lòng người, ai gặp cũng thích. Mà cô chỉ là hàng giả kém chất lượng thôi!
Nếu như có một ngày, anh ta phát hiện ra, yêu cầu trả lại hàng thì làm sao bây giờ? Còn không bằng là bây giờ chủ động khai báo.
Giờ phút này, Tần Luận đối diện với giai nhân, nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào xinh đẹp, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người của thiếu nữ, sớm đã động tình như triều lên.
Hắn ôn nhu nâng mặt của cô lên, khuôn mặt cô trắng mịn như bạch ngọc, đôi mắt đen lấp lánh, tình cảm như thủy triều sóng dâng, hắn rốt cuộc không kìm nén được, thì thào gọi tên cô, “Ánh Lục, nhắm mắt lại.”
Vân Ánh Lục đang cân nhắc lời nói, nghe giọng nói của Tần Luận đột nhiên khàn khàn, muốn hỏi để làm chi, vừa ngẩng đầu, cô sửng sốt, nhẹ nhàng nâng ngón tay, âm thầm chỉ vào một ngọn cây đại thụ bên cạnh rừng trúc.
Tần Luận kinh ngạc quay đầu lại, sợ tới mức không khỏi lui ra phía sau từng bước.
Dưới ánh trăng sáng ngời, trên cây có hai bóng người đen xì, ánh mắt tối tăm nhìn thẳng về phía bên này.
“Có kẻ trộm!” Hắn vội kéo Vân Ánh Lục ra sau hắn.
“Không phải, là thị vệ.” Vân Ánh Lục không nhanh không chậm nói.
“Thị vệ làm gì ở đây?” Tần Luận có cảm giác kích động muốn giết người.
“Vì phòng ngừa có người thừa dịp đêm tối làm hại tôi.”
Vân Ánh Lục nói là sự thật, nhưng Tần Luận nghe ra lại thành một loại ám chỉ khác, mặt đỏ lên, hắn lo lắng nhìn bóng đen trên cây, cười cười, “Ánh Lục, ta…đó không phải làm hại, ta chỉ muốn…” Hôn nàng thôi. Hắn sợ cấm vệ trên cây nghe được, nghĩ một lát rồi không nói tiếp mấy từ kia.
“Tôi biết.” Vân Ánh Lục rất thấu tình đạt lý, bất đắc dĩ cau mày, “Tần công tử, tối nay dường như không thích hợp để nói chuyện của chúng ta, chúng ta ra ngoài đi!”
Tần Luận trong lòng vừa động, cho là cô đang tiếc hận vì có người phá hủy lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật, vội dịu dàng an ủi:
“Không sao, sau này còn thời gian rất dài, chúng ta còn rất nhiều cơ hội.” Hắn nhẹ nhéo tay cô.
“Chúng ta hẹn ngày mùng chín là được, hôm đó tôi được nghỉ.” Vân Ánh Lục nghiêng đầu nói.
“Được!” Tần Luận không nghĩ tới lần đính hôn này, Vân Ánh Lục sẽ trở nên phối hợp như vậy, trong lòng thật sự là vui mừng, “Sáng sớm ngày mồng chín, ta tới đón nàng.”
“Ừ.” Vân Ánh Lục cười nhẹ.
Tần Luận lưu luyến nắm tay Vân Ánh Lục đi trở về dưới ánh trăng, trở lại trong phạm vi hoạt động của tầm mắt Trúc Thanh.
“Hiện tại thái y trong hoàng cung đều được thị vệ bảo vệ hay sao?” Tần Luận nắm tay cô, cùng cô quay về phòng thêu, có bốn ánh mắt đang nhìn chằm chằm, đương nhiên là hắn không nên ở chỗ này lâu.
“Ừ, cũng gần như thế. Hiện tại là thời điểm bất thường, ôi, bắt đầu từ ngày mai tôi còn phải vào hoàng cung ở.” Vân Ánh Lục nhẹ giọng nén giận nói.
“Vì sao?” Hắn ghé sát vào bên tai cô hỏi, “Không phải là vì chuyện giúp thương nhân chữa bệnh Ba Tư chứ?”
“Không phải, đó là vì an toàn của tôi.” Vân Ánh Lục buồn khổ thở dài, “Những chuyện này làm tôi lo mà chết mất thôi.”
“Đừng sợ, đừng sợ!” Tần Luận vỗ vỗ vai cô, “Không có ai biết, ngoại trừ ta. Ánh Lục, không cần tiến cung làm thái y nữa. Ta không muốn thường xuyên không được gặp nàng, cũng không muốn nàng bị người khác lợi dụng, gặp phải phiền toái có lẽ có như thế. Ta muốn bảo vệ nàng, thương nàng, yêu nàng, Ánh Lục…”
Vân Ánh Lục thật thà chất phác, nhưng không phải đầu gỗ, Tần Luận dùng ánh mắt thâm tình tha thiết như thế thổ lộ, cô nghe cũng thấy rối bời, xúc động. Nhưng Tần Luận thực sự thích Vân Ánh Lục, đúng không? Vậy là thổ lộ nhầm đối tượng, cô không thể làm anh ta sai lầm thêm nữa.
“Tần công tử, ngày mồng chín đó, tôi nhất định sẽ cho anh một đáp án.” Cô nói.
Rạng sáng, hai thị vệ đã thức canh chừng suốt một đêm hồi cung báo cáo lại với Lưu Huyên Thần, Lưu Huyên Thần hỏi có chuyện gì khác thường hay không, hai thị vệ hai mặt nhìn nhau, sau đó hai miệng một lời cùng nói: “Không có.”
Vân thái y và một người đàn ông khác tay nắm tay, ôm nhau, đây không thuộc loại chuyện khác thường mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.