Chương 167: Ngoại truyện 1: Đẹp thay bỗng có một người, Mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng
Lâm Địch Nhi
17/04/2014
Trời vừa mới sáng, hiệu thuốc Tần thị đã sớm mở cửa.
Đám phụ việc quét dọn bên trong cửa hiệu, trước cửa và hành lang sạch sẽ, tổng quản hiệu thuốc tuổi đã qua năm mươi cùng một vị công tử anh tuấn vô song bước ra ngoài cửa hiệu.
Công tử này tuổi không lớn, mặc một bộ đồ màu đỏ, càng làm hiện rõ màu da tái nhợt như tuyết, nhưng giữa cử chỉ nói năng, lại hiện rõ một khí phái phong lưu.
Lão tổng quản nhìn cây liễu bên quán trọ phía đằng xa cành lá đang nghiêng theo gió, dụi dụi mắt nói: “Ôi, gió bụi thật lớn, dường như trời sắp mưa…” Vừa mới nói, mấy giọt mưa lớn đã rơi xuống. Gió dịu bớt lại, mưa lập tức rơi xuống ào ào.
Đây là trận mừa đầu tiên khi thành Đông Dương mới vào hạ, trên đường người đi đường cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn bầu trời trước đó một khắc còn không hề thấy dấu hiệu trời mưa, nhưng ngay sau đó đột nhiên chuyển thành mù mịt.
Tổng quản vào trong hiệu thuốc lấy một tấm vải dầu* phủ bên ngoài y phục cho công tử, rồi nhìn chân trời phía Đông nói: “Xem ra lần này hoàng thượng đến Từ Ân tự đã cầu được mưa cho dân chúng thành Đông Dương.”
*Áo mưa ngày xưa, vài được tẩm một loại nhựa cây chống thấm nước.
Bảy ngày trước, người dân thành Đông Dương nghe nói hoàng đế tắm rửa trai giới, đến Từ Ân tự cầu mưa cho dân chúng. Hoàng thượng thành tâm cầu nguyện liên tục năm ngày đêm, rốt cuộc thành Đông Dương cũng có được một trận mưa ngày hạn.
Mưa dần dần chuyển lớn nhưng mọi người đều cùng chấp tay hành lễ, cảm kích trận mưa tới đúng lúc này, thấm ướt đất đai lâu ngày khô hạn, làm cho cây cối lại có cơ hội đâm chồi nảy lộc trên đất đai ở Đông Dương.
Công tử chớp chớp mắt, dường như không nghe thấy tổng quản đang nói gì, hắn vươn ngón tay thon dài trắng nhợt, đón lấy giọt nước từ trên trời rơi xuống, lặng lẽ, lặng lẽ.
Vài năm trước, thành Đông Dương cũng gặp một trận hạn hán như vậy, dường như lúc đó tình hình hạn hán còn nghiêm trọng hơn so với bây giờ, hắn bệnh cũng rất nặng, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Hắn cũng mặc một bộ y phục đỏ, cùng nàng ăn cơm trong một tiệm cơm nhỏ, thật kỳ lạ, tiệm cơm kia lại đặt giữa một đình viện, xung quanh là mấy cây anh đào đang nở rộ, đẹp tới mức làm người ta hít thở không thông. Trên bàn ăn, nàng không có tâm tư ăn cơm, tầm mắt đều bị mấy gốc anh đào đó hấp dẫn.
Khi ăn cơm xong đi ra, thời tiết vừa oi bức vừa khô, thở ra hít vào đều nóng rực. Ngay khi đó, trên đường lại có một con trâu lồng lao tới hướng hắn, hắn cho rằng chắc chắn là hắn sẽ chết, nàng chỉ là một cô gái nhỏ yếu ớt, lại trấn tĩnh cởi áo ngoài màu đỏ của hắn, chạy tới hướng sông hộ thành, nhờ đó mà cứu hắn một mạng. Sau đó, bệnh tình của hắn nặng thêm, đã kề cận cái chết, lại là nàng mạo hiểm tính mạng, cướp hắn từ trong tay Diêm Vương trở về.
Hắn tĩnh dưỡng trên giường gần bốn năm, mới có thể đi lại bình thường, đi ra ngoài được, chỉ là thân thể còn thật sự rất yếu. Năm trước, rốt cục hắn cũng hồi phục lại được như trước, có thể giống như trước đây, thay phụ thân lo liệu việc làm ăn.
Chỉ là…
“Công tử, người nói hôm nay nương nương có tới không?” Tổng quản nhìn những người phụ nữ tụ tập trước cửa hiệu thuốc càng lúc càng đông, lo lắng hỏi.
Lúc này Tần Luận mới nghe thấy, hắn ôn nhu nhếch môi, “Tổng quản, ông còn không hiểu cô ấy sao?” Nàng với bất cứ ai đều nói lời giữ lời, nhất là với người bệnh.
Nàng là một thầy thuốc xứng với chức vụ nhất. Thân là hoàng hậu, tiểu thái tử năm tuổi, tiểu công chúa mới năm tháng, nàng vô cùng bận bịu. Nhưng bất kể là như thế nào, mười lăm mỗi tháng, mặc gió mặc mưa nàng đều tới hiệu thuốc Tần thị, chữa bệnh từ thiện, ngay cả khi nàng mang thai cũng không hề gián đoạn. Việc chữa bệnh từ thiện này, tính ra, nàng đã kiên trì làm năm năm.
Ngày mười lăm này, chính là ngày hội của phụ nữ thành Đông Dương. Lo lắng cho sức khỏe của nương nương, mỗi tháng hiệu thuốc chỉ phát ra ba mươi số. Những người phụ nữ không giành được số, cũng sẽ tụ tập lại đây, một là được thấy phong phạm của hoàng hậu nương nương. Có khi nàng thấy nhiều người quá, sẽ không khám bệnh nữa, mà sẽ giảng một chút kiến thức cho họ.
Hiệu thuốc Tần thị bởi vì nàng mà có được lợi nhuận danh tiếng rất lớn, điều này thì khỏi phải nói, có điều tiệm trà, quán cơm, nhà trọ đối diện cũng được thơm lây không ít.
Phụ thân không chỉ nhắc tới một lần, nương nương cứu mạng con, lại giúp đỡ hiệu thuốc nhiều như vậy, chúng ta nhất định phải tìm cách cảm tạ một lần.
Hắn lắc lắc đầu, không cần. Bất kỳ cách thức cảm ơn nào nàng cũng đều không muốn.
Nàng coi hắn là bằng hữu, đối với bằng hữu, nàng luôn không hề tính toán tới báo đáp, thiệt hơn. Nàng không thể đáp lại tình yêu của hắn, thế nhưng, nàng lại có thể vì hắn mà không để ý tới tính mạng.
Một cô gái như vậy, thật khờ, thật ngốc, nhưng lại làm cho người ta động lòng.
Đám người đứng ngoài hiệu thuốc nhất tề quay đầu lại, vui sướng cùng sùng bái nhìn một chiếc xe ngựa gọn nhẹ từ từ dừng lại, bốn chàng trai cao lớn nghiêm nghị nhảy xuống xe, cung kính xốc mành xe lên. Tần Luận bước lên trước, vươn tay, mỉm cười đỡ một cô gái mặc bộ y phục trắng, tóc búi đơn giản xuống xe.
Vẻ mặt nàng luôn thản nhiên, rất ít khi thể hiện cảm xúc. Nhưng khi nàng đối diện với người bệnh, tức thì sẽ tự động biến thành vẻ mặt ôn hòa, nụ cười đó giống như cơn gió xuân đầu tiên sau một mùa đông giá rét, làm cho người ta cảm thấy đặc biệt ấm áp.
Nhìn thấy nàng, trong đầu hắn luôn hiện lên một câu: Đẹp thay bỗng có một người, mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng*.
*Nguyên văn: “Hữu mỹ nhất nhân, Thanh dương uyển hề.” là hai câu thơ trong bài Dã hữu man thảo 1(Ngoài nội có cỏ mọc lan ra 1) bản dịch của bác Tạ Quang Phát.
“Này, Tần công tử.” Quen biết đã nhiều năm, nàng vẫn khách khí gọi hắn là Tần công tử, không hề gọi một tiếng Tần Luận. Không biết là thói quen, hay là cố ý nhắc nhở hắn, nàng và hắn cần phải duy trì khoảng cách thích hợp.
Hắn mới chẳng thèm quan tâm tới mấy thứ đó đâu!
“Ánh Lục, hôm nay Dương Dương phải làm sao?”
Dương Dương là quý danh của tiểu công chúa, mới năm tháng, vẫn còn bú mẹ.
“Hôm nay đành phải để cho Mãn Ngọc chăm sóc, nhưng mà hiện giờ con bé có thể ăn một ít cháo đặc, không sao đâu.” Vân Ánh Lục cười đáp lại ánh mắt mang theo ngưỡng mộ của mọi người.
“Hôm nay trời mưa còn nhiều người như vậy, đừng để cho mọi người đi một chuyến uổng công, chúng ta phát nhiều số một chút.”
Nàng bàn bạc với hắn, hắn không hề nghĩ ngợi, lắc đầu luôn, “Không được, có một ngày như vậy, sau này sẽ không thể thu xếp được. Thân thể nàng sao chịu nổi?”
Nàng bất đắc dĩ cười. Hai người đi vào phòng. Trong phòng vẫn như trước, kê hai cái bàn, một cái giường, giữa hai cái bàn có treo một tấm mành, hắn ngồi sau viết đơn thuốc, nàng ở ngoài khám bệnh.
Hắn ngây người, cảm giác thời gian dường như không trôi qua, hết thảy đều giống như trước đây. Hắn từng kể với nàng một giấc mơ, hắn cùng nàng tới một nơi xa, mở một y quán thật lớn, hắn viết viết đơn thuốc, nàng khám bệnh. Hiện giờ, bọn họ còn đang ở Đông Dương. Nhưng giấc mộng…cũng coi như được thực hiện.
Cuộc đời không thể quá đòi hỏi, quý trọng mọi thứ trước mắt mới là việc cần làm.
“Ánh Lục, chúng ta bắt đầu chứ?” Một lọn tóc đen rủ trước trán, càng làm tôn thêm ngũ quan tuấn tú của hắn.
“Tần công tử, sắc mặt của anh rất kém.” Vân Ánh Lục nhăn mặt, nhìn hắn.
“Không phải nàng đã nói ta tĩnh dưỡng năm sáu năm, có thể dần dần hồi phục như trước sao? Đừng nhìn ta, bằng không ta sẽ cho rằng nàng đối với ta có mang tâm tư khác.” Hắn trêu chọc nhìn mặt nàng đột nhiên ửng đỏ.
“Anh thật sự là không hề thay đổi.” Nàng không muốn kiếm chuyện với hắn nữa, trừng mắt nhìn hắn, “Vậy được rồi, bắt đầu thôi!”
Tổng quản ở bên ngoài gọi tên, ở giữa có bức mành, cảm giác nàng ở ngay bên cạnh, loại cảm giác này thật tốt, Tần Luận sung sướng cong môi.
Một trận mưa này mưa suốt một ngày.
Người tụ tập ở bên ngoài hiệu thuốc đã giải tán hết, trên đường người đi đường dần dần thưa thớt. Vân Ánh Lục và Tần Luận đi ra khỏi hiệu thuốc, đứng dưới hành lang, mưa bụi nhẹ nhàng rơi xuống mặt họ.
Một chiếc xe ngựa bốn ngựa kéo đỗ trên phố đối diện làm cho ánh mắt nàng sáng ngời, “Tần công tử, em đi trước.”
Nàng vội vàng vẫy tay, hoàn toàn không trấn tĩnh như khi khám bệnh, nhấc váy, giẫm lên vũng nước mưa, cười chạy tới chỗ xe ngựa. Tần Luận kinh ngạc nhìn bốn người đàn ông đánh xe, lại nhìn chiếc xe ngựa bên phố đối diện, mỉm cười.
Một đôi tay thon dài từ trong mành xe vươn ra, ôm lấy thắt lưng nàng, kéo nàng vào trong lòng:
“Hôm nay mệt không?”
Tần Luận nghe thấy một giọng nói dịu dàng dường như mang theo yêu thương cực hạn hỏi.
“Không mệt, sao chàng lại tới đây?” Vân Ánh Lục có chút ngạc nhiên.
“Có lẽ là Dương Dương nhớ mẹ, không ngừng khóc, ta liền ôm con tới tìm mẹ, nàng xem, bây giờ con bé ngoan hơn nhiều rồi.”
Vân Ánh Lục cười khanh khách, giống như một cô bé.
Hai chiếc xe ngựa chạy trong mưa càng lúc càng xa. Tần Luận vẫn mỉm cười đứng đó. Hắn biết ngồi ở trong xe là Lưu Huyên Thần trên ngôi cửu ngũ vừa mới cầu mưa cho thành Đông Dương, tình yêu duy nhất của hắn dành cho hoàng hậu, là câu chuyện động lòng người nhất từ xưa tới nay ở nước Ngụy, việc này cũng khiến cho hắn thu được dân tâm, triều Ngụy hiện giờ, trong tay hắn, đã lớn mạnh trước giờ chưa từng thấy.
Ánh Lục thật sự rất hạnh phúc, hắn nhìn thấy, nghe thấy, cảm giác thấy, thật là tốt!
Trong bụng không biết có gì cuộn lên, hắn cảm thấy buồn nôn, chỉ kịp lấy tay bịt miệng.
“Công tử…” Tổng quản hoảng sợ vội vàng chạy từ trong cửa hiệu ra. Hắn chậm rãi mở tay ra, một tay đỏ rực. Tổng quản sợ tới mức khóc lên.
Hắn mỉm cười xua tay, “Không được nói cho lão gia, phu nhân, cũng không được nhắc tới trước mặt nương nương.” Đây không phải là lần đầu tiên nôn ra máu, hắn cũng không sợ hãi.
Người từng trúng xà cổ, không ai sống được quá nửa năm. Mà hắn cũng đã sống sáu năm, thật sự là một kỳ tích, Ánh Lục phẫu thuật cho hắn, lấy xà cổ ra, lại kê thuốc cho hắn, để hắn bài trừ độc tố trong cơ thể.
Chỉ là kịch độc kia là độc tố tích tụ lại từ trăm loại độc, đã xâm nhập quá sâu, hiện giờ thuốc đã không thể nào giúp gì được nữa. Hắn cũng đã tới chỗ đại phu khác lặng lẽ khám bệnh, đại phu cùng lắc đầu, e là thần tiên trên đời, cũng không thể nào chữa khỏi cho hắn.
Tương lai sau này, hắn đã chuẩn bị xong hết thảy.
Hắn khuyên mẫu thân, để phụ thân cưới thêm một thiếp thất. Hiện giờ tiểu thiếp kia đã mang thai năm tháng, trước mùa đông sẽ sinh, Tần gia sẽ có thêm một thành viên, chỉ mong sẽ là một bé trai. Không phải cũng không sao, chỉ cần tiếp tục sống, chỉ cần khỏe mạnh, hết thảy đều có hy vọng, huyết mạch của Tần gia luôn luôn có biện pháp tiếp tục kéo dài. Mà hắn, cũng không có gì tiếc nuối, gặp được Ánh Lục, yêu nàng, được nàng nàng quý trọng, trên đời này không có mấy người có được hạnh phúc này như hắn.
Hai người bọn họ, ngay từ đầu, chỉ là tình cảm một phía của hắn. Nàng chỉ muốn cả đời làm bằng hữu tốt của hắn, cả đời quý trọng hắn, mà không thể yêu hắn.
…………………….
“Công tử, nhìn xem, tuyết rơi rồi.” Tổng quản vươn hai tay hứng bông tuyết từ trên trời rơi xuống.
Lại là mười lăm, năm nay nhập đông sớm, mới tới tháng mười một, mà tuyết đã bắt đầu rơi. Tần Luận ngồi ở phòng trong của hiệu thuốc, gầy rộc đi so với mùa hè.
“Tổng quản, lấy cho ta một vốc tuyết.” Hắn đã yếu tới độ không thể ra ngoài hiệu thuốc được.
Tổng quản vốc một nắm tuyết bước vào, Tần Luận nhận lấy, những bông tuyết nhỏ trắng toát, hắn nhìn tuyết mịn dần tan trong lòng bàn tay ấm áp, trong lòng không khỏi xuất hiện một cảm giác đau xót.
Sinh mệnh của hắn có phải cũng giống như những bông tuyết này không?
“Mùa đông tới rồi…” Hắn thì thào nói.
Tổng quản cũng thì thào nói: “Đúng vậy!”
Mùa đông năm ngoái tuyết cũng rơi, nhưng mùa đông năm nay, cảm giác dường như lạnh hơn một chút. Một trận gió lạnh nhẹ nhàng thổi vào trong phòng làm hắn bừng tỉnh, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Vân Ánh Lục đã đứng trước mặt hắn không biết bao lâu rồi.
Ngoài cửa, vắng vẻ lạnh lẽo, không có một bóng người.
Trời lạnh, người tới khám bệnh cũng không muốn ra ngoài sao? Có điều tối hôm qua khi phát số, rõ ràng hàng người xếp thật sự rất dài mà.
“Em đã bảo mấy cô ấy đổi sang tháng sau, hôm nay em bận việc khác.” Nàng nhìn hắn, nét mặt đầy vẻ u sầu. Nàng sớm chú ý tới sự khác thường của hắn, hôm đó, không để ý tới hắn cự tuyệt, kiên quyết khám bệnh cho hắn.
Nàng kìm nén trong đáy lòng, cũng không dám tiết lộ nửa điểm sự thật. Đúng, đúng vậy, độc tố này đã bị không chế sáu năm, đúng là một kỳ tích. Nhưng Tần Luận còn chưa đến ba mươi tuổi, anh tuấn như vậy, ôn hòa như vậy, mỉm cười mê người như thế, làm ăn khôn khéo như thế, sao có thể…ra đi sớm như vậy được? Nàng chỉ là một bác sĩ phụ khoa bình thường, thậm chí với đối nội khoa cũng không quá am hiểu, nàng không phải thần y, có đôi khi, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tử thần tới, mà chỉ có thể bất lực.
“Nàng cũng thật là,” Tần Luận cười nói, “Một tháng chỉ hẹn nàng có một lần, nàng cũng bội ước.”
Hắn biết nàng rất quan tâm tới hắn, có mấy lần, xe ngựa rời khỏi hiệu thuốc, nàng đã đi xa rồi, vẫn còn vén mành lên nhìn hắn.
“Tần công tử,” Nàng ngồi trước mặt hắn, “Hai ngày trước em xem mấy quyển sách thuốc trong cung, nghiên cứu rất nhiều phương thuốc cổ truyền tiêu độc…”
Hắn xua tay cắt ngang lời nàng, “Ánh Lục, nàng là thầy thuốc, chỉ biết xem bệnh kê thuốc. Độc dược đó, chỉ là một loại độc, mà ta trúng là cả trăm loại độc, kịch độc… Không cần tốn tâm tư.” Hắn đùa cợt nhếch môi, “Nói thật, mấy loại thuốc đắng đó, ta đã uống đủ rồi. Ta rốt cuộc cũng được giải thoát.”
Nàng không hề cười, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Bệnh này, đặt ở thế kỷ hai mươi mốt, cũng sẽ làm bác sĩ tuyệt vọng. Nhưng nàng vẫn rất áy náy, tự trách.
“Nếu biết em sẽ tới nơi này, em sẽ nghiên cứu y thuật cho tốt, bất kỳ khoa nào cũng không bỏ qua.”
“Ánh Lục, nàng tới từ nơi nào?” Hắn đã rất mệt, nói chuyện cũng không còn sức nói, nằm dựa người vào lưng ghế dựa, cố hết sức thở hổn hển.
“Từ một nơi rất xa rất xa.” Nàng cầm tay hắn, cảm giác đầu ngón tay hắn lạnh lẽo. Nàng vẫy tay, để tổng quản mang tới một tấm lông cáo, phủ lên chân hắn.
Hắn mỉm cười, “Rõ ràng ta là một đại nam nhân, lại luôn để nàng phải chăm sóc ta. Ánh Lục, thái tử và công chúa khỏe không?”
“Khỏe, Húc nhi có nhờ em thay thằng bé vấn an Tần thúc thúc.”
“Thật sự là một cậu bé ngoan, có Đỗ Thượng thư là một thầy giáo giỏi như vậy, sau này sẽ là một đế vương kiệt xuất.” Nước mắt hắn rơi xuống mu bàn tay nàng, rất nhanh, đã thấm ướt.
“Thật sự muốn nhìn thấy ngày thằng bé trưởng thành nam tử hán. Ánh Lục, nơi rất xa rất xa kia, ta có thể tìm được không?”
“Có thể, không khó tìm, thành phố đó rất lớn, hơn nữa còn là thủ đô, tên là Bắc Kinh.”
Bắc Kinh, Tần Luận nhẩm lại cái tên này, “Ánh Lục, sau này nàng có trở về không?”
Vân Ánh Lục gật gật đầu, “Có, trăm năm sau em nhất định sẽ trở về.”
“Được rồi, Ánh Lục, ta tới nơi đó trước chờ nàng. Nàng hãy đồng ý với ta, kiếp sau, nàng sẽ không để cho ta tiếp tục yêu nàng đơn phương…” Hắn giơ bàn tay tái nhợt lên.
Nàng nén nước mắt mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Người ta có kiếp sau không? Cho dù có, cũng là một người khác, giống như nàng và Vân Ánh Lục, ngăn cách một ngàn năm luân hồi, các nàng cũng yêu hai người khác nhau.
Sở dĩ sinh mệnh quý giá, là bởi vì chỉ có một đời, nhưng nàng không thể nào nói thẳng ra. Nàng chỉ muốn cho hắn mang theo hy vọng tốt đẹp mà ra đi, không phải cô đơn như vậy.
Gương mặt tuấn tú của Tần Luận hiện lên nụ cười vui mừng, tràn đầy hạnh phúc, “Nghe nói rằng, kiếp này sống thật sự hạnh phúc, kiếp sau mới sẽ không vướng bận kiếp này. Ánh Lục, ta muốn có được nàng trọn vẹn, cho nên kiếp này nàng và hoàng thượng nhất định phải sống thật hạnh phúc.”
Hắn chậm rãi buông tay nàng ra, thu tay vào trong tay áo.
“Hiện giờ chúng em cũng rất hạnh phúc, hạnh phúc này sẽ vẫn tiếp tục kéo dài.” Giọng nói của nàng khàn một cách khác thường.
“Ánh Lục, thời tiết lạnh như thế, sớm hồi cung một chút đi! Đừng để hoàng thượng lại ôm công chúa, đội tuyết tới đây tìm nàng. Ta muốn hồi phủ ngủ một giấc.” Hắn nhìn nàng không chớp mắt, có thể nhìn nhiều thêm bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Vân Ánh Lục đứng lên, nhíu mày nhìn Tần Luận sắc mặt ửng hồng, hắn thoạt nhìn…rất không bình thường. Nàng vội vươn tay, sờ lên cái trán nóng bỏng của hắn, “Trời ơi, anh đang sốt rất cao…”
“Không phải, là tấm da cáo quá dày.” Hắn đẩy tay nàng ra, “Mau hồi cung đi, tuyết dường như lớn.”
Hiện tại có khám bệnh, có kê thuốc gì, cũng đều vô dụng. Hắn không muốn chịu giày vò nữa, mệt, thật sự mệt mỏi quá!”
“Không, em phải khám cho anh.” Vân Ánh Lục không nghe.
“Ánh Lục… Không cần…” Hắn xua tay, đôi mắt đẹp cong lên, “Nhớ kỹ bộ dáng hiện giờ của ta, không được nhớ bệnh tật của ta. Ta ngủ một lát, tinh thần sẽ tốt hơn.”
Trái tim nàng quặn thắt, nàng không đành lòng phá hỏng tôn nghiêm của hắn, gật gật đầu, “Được rồi, anh ngủ đi! Bất kể là thuốc còn có tác dụng không, nhớ là phải uống. Tần công tử, tháng sau chúng ta gặp lại.
Tháng sau sao, quá lâu rồi.
Hắn cười vẫy tay, “Được, tháng sau gặp, Ánh Lục!”
Tháng sau, thật sự là quá lâu, qua lâu.
Đêm hôm đó, trong màn tuyết rơi dày, đại công tử Tần Luận của Tần phủ vì thổ huyết không ngừng, vĩnh viễn rời khỏi nhân thế. Mười ngày sau, nhị phu nhân Tần phủ đột nhiên đau bụng sinh, sinh hạ một bé trai.
Vân Ánh Lục tự mình xuất cung đỡ đẻ, sau khi tắm rửa sạch sẽ cho cậu bé, cô dùng khăn mềm bọc cậu bé lại, nhìn vào đôi mắt sinh tình của cậu bé, đôi mắt giống như đã từng quen biết, bật khóc.
Công tử này tuổi không lớn, mặc một bộ đồ màu đỏ, càng làm hiện rõ màu da tái nhợt như tuyết, nhưng giữa cử chỉ nói năng, lại hiện rõ một khí phái phong lưu.
Lão tổng quản nhìn cây liễu bên quán trọ phía đằng xa cành lá đang nghiêng theo gió, dụi dụi mắt nói: “Ôi, gió bụi thật lớn, dường như trời sắp mưa…” Vừa mới nói, mấy giọt mưa lớn đã rơi xuống. Gió dịu bớt lại, mưa lập tức rơi xuống ào ào.
Đây là trận mừa đầu tiên khi thành Đông Dương mới vào hạ, trên đường người đi đường cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn bầu trời trước đó một khắc còn không hề thấy dấu hiệu trời mưa, nhưng ngay sau đó đột nhiên chuyển thành mù mịt.
Tổng quản vào trong hiệu thuốc lấy một tấm vải dầu* phủ bên ngoài y phục cho công tử, rồi nhìn chân trời phía Đông nói: “Xem ra lần này hoàng thượng đến Từ Ân tự đã cầu được mưa cho dân chúng thành Đông Dương.”
*Áo mưa ngày xưa, vài được tẩm một loại nhựa cây chống thấm nước.
Bảy ngày trước, người dân thành Đông Dương nghe nói hoàng đế tắm rửa trai giới, đến Từ Ân tự cầu mưa cho dân chúng. Hoàng thượng thành tâm cầu nguyện liên tục năm ngày đêm, rốt cuộc thành Đông Dương cũng có được một trận mưa ngày hạn.
Mưa dần dần chuyển lớn nhưng mọi người đều cùng chấp tay hành lễ, cảm kích trận mưa tới đúng lúc này, thấm ướt đất đai lâu ngày khô hạn, làm cho cây cối lại có cơ hội đâm chồi nảy lộc trên đất đai ở Đông Dương.
Công tử chớp chớp mắt, dường như không nghe thấy tổng quản đang nói gì, hắn vươn ngón tay thon dài trắng nhợt, đón lấy giọt nước từ trên trời rơi xuống, lặng lẽ, lặng lẽ.
Vài năm trước, thành Đông Dương cũng gặp một trận hạn hán như vậy, dường như lúc đó tình hình hạn hán còn nghiêm trọng hơn so với bây giờ, hắn bệnh cũng rất nặng, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Hắn cũng mặc một bộ y phục đỏ, cùng nàng ăn cơm trong một tiệm cơm nhỏ, thật kỳ lạ, tiệm cơm kia lại đặt giữa một đình viện, xung quanh là mấy cây anh đào đang nở rộ, đẹp tới mức làm người ta hít thở không thông. Trên bàn ăn, nàng không có tâm tư ăn cơm, tầm mắt đều bị mấy gốc anh đào đó hấp dẫn.
Khi ăn cơm xong đi ra, thời tiết vừa oi bức vừa khô, thở ra hít vào đều nóng rực. Ngay khi đó, trên đường lại có một con trâu lồng lao tới hướng hắn, hắn cho rằng chắc chắn là hắn sẽ chết, nàng chỉ là một cô gái nhỏ yếu ớt, lại trấn tĩnh cởi áo ngoài màu đỏ của hắn, chạy tới hướng sông hộ thành, nhờ đó mà cứu hắn một mạng. Sau đó, bệnh tình của hắn nặng thêm, đã kề cận cái chết, lại là nàng mạo hiểm tính mạng, cướp hắn từ trong tay Diêm Vương trở về.
Hắn tĩnh dưỡng trên giường gần bốn năm, mới có thể đi lại bình thường, đi ra ngoài được, chỉ là thân thể còn thật sự rất yếu. Năm trước, rốt cục hắn cũng hồi phục lại được như trước, có thể giống như trước đây, thay phụ thân lo liệu việc làm ăn.
Chỉ là…
“Công tử, người nói hôm nay nương nương có tới không?” Tổng quản nhìn những người phụ nữ tụ tập trước cửa hiệu thuốc càng lúc càng đông, lo lắng hỏi.
Lúc này Tần Luận mới nghe thấy, hắn ôn nhu nhếch môi, “Tổng quản, ông còn không hiểu cô ấy sao?” Nàng với bất cứ ai đều nói lời giữ lời, nhất là với người bệnh.
Nàng là một thầy thuốc xứng với chức vụ nhất. Thân là hoàng hậu, tiểu thái tử năm tuổi, tiểu công chúa mới năm tháng, nàng vô cùng bận bịu. Nhưng bất kể là như thế nào, mười lăm mỗi tháng, mặc gió mặc mưa nàng đều tới hiệu thuốc Tần thị, chữa bệnh từ thiện, ngay cả khi nàng mang thai cũng không hề gián đoạn. Việc chữa bệnh từ thiện này, tính ra, nàng đã kiên trì làm năm năm.
Ngày mười lăm này, chính là ngày hội của phụ nữ thành Đông Dương. Lo lắng cho sức khỏe của nương nương, mỗi tháng hiệu thuốc chỉ phát ra ba mươi số. Những người phụ nữ không giành được số, cũng sẽ tụ tập lại đây, một là được thấy phong phạm của hoàng hậu nương nương. Có khi nàng thấy nhiều người quá, sẽ không khám bệnh nữa, mà sẽ giảng một chút kiến thức cho họ.
Hiệu thuốc Tần thị bởi vì nàng mà có được lợi nhuận danh tiếng rất lớn, điều này thì khỏi phải nói, có điều tiệm trà, quán cơm, nhà trọ đối diện cũng được thơm lây không ít.
Phụ thân không chỉ nhắc tới một lần, nương nương cứu mạng con, lại giúp đỡ hiệu thuốc nhiều như vậy, chúng ta nhất định phải tìm cách cảm tạ một lần.
Hắn lắc lắc đầu, không cần. Bất kỳ cách thức cảm ơn nào nàng cũng đều không muốn.
Nàng coi hắn là bằng hữu, đối với bằng hữu, nàng luôn không hề tính toán tới báo đáp, thiệt hơn. Nàng không thể đáp lại tình yêu của hắn, thế nhưng, nàng lại có thể vì hắn mà không để ý tới tính mạng.
Một cô gái như vậy, thật khờ, thật ngốc, nhưng lại làm cho người ta động lòng.
Đám người đứng ngoài hiệu thuốc nhất tề quay đầu lại, vui sướng cùng sùng bái nhìn một chiếc xe ngựa gọn nhẹ từ từ dừng lại, bốn chàng trai cao lớn nghiêm nghị nhảy xuống xe, cung kính xốc mành xe lên. Tần Luận bước lên trước, vươn tay, mỉm cười đỡ một cô gái mặc bộ y phục trắng, tóc búi đơn giản xuống xe.
Vẻ mặt nàng luôn thản nhiên, rất ít khi thể hiện cảm xúc. Nhưng khi nàng đối diện với người bệnh, tức thì sẽ tự động biến thành vẻ mặt ôn hòa, nụ cười đó giống như cơn gió xuân đầu tiên sau một mùa đông giá rét, làm cho người ta cảm thấy đặc biệt ấm áp.
Nhìn thấy nàng, trong đầu hắn luôn hiện lên một câu: Đẹp thay bỗng có một người, mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng*.
*Nguyên văn: “Hữu mỹ nhất nhân, Thanh dương uyển hề.” là hai câu thơ trong bài Dã hữu man thảo 1(Ngoài nội có cỏ mọc lan ra 1) bản dịch của bác Tạ Quang Phát.
“Này, Tần công tử.” Quen biết đã nhiều năm, nàng vẫn khách khí gọi hắn là Tần công tử, không hề gọi một tiếng Tần Luận. Không biết là thói quen, hay là cố ý nhắc nhở hắn, nàng và hắn cần phải duy trì khoảng cách thích hợp.
Hắn mới chẳng thèm quan tâm tới mấy thứ đó đâu!
“Ánh Lục, hôm nay Dương Dương phải làm sao?”
Dương Dương là quý danh của tiểu công chúa, mới năm tháng, vẫn còn bú mẹ.
“Hôm nay đành phải để cho Mãn Ngọc chăm sóc, nhưng mà hiện giờ con bé có thể ăn một ít cháo đặc, không sao đâu.” Vân Ánh Lục cười đáp lại ánh mắt mang theo ngưỡng mộ của mọi người.
“Hôm nay trời mưa còn nhiều người như vậy, đừng để cho mọi người đi một chuyến uổng công, chúng ta phát nhiều số một chút.”
Nàng bàn bạc với hắn, hắn không hề nghĩ ngợi, lắc đầu luôn, “Không được, có một ngày như vậy, sau này sẽ không thể thu xếp được. Thân thể nàng sao chịu nổi?”
Nàng bất đắc dĩ cười. Hai người đi vào phòng. Trong phòng vẫn như trước, kê hai cái bàn, một cái giường, giữa hai cái bàn có treo một tấm mành, hắn ngồi sau viết đơn thuốc, nàng ở ngoài khám bệnh.
Hắn ngây người, cảm giác thời gian dường như không trôi qua, hết thảy đều giống như trước đây. Hắn từng kể với nàng một giấc mơ, hắn cùng nàng tới một nơi xa, mở một y quán thật lớn, hắn viết viết đơn thuốc, nàng khám bệnh. Hiện giờ, bọn họ còn đang ở Đông Dương. Nhưng giấc mộng…cũng coi như được thực hiện.
Cuộc đời không thể quá đòi hỏi, quý trọng mọi thứ trước mắt mới là việc cần làm.
“Ánh Lục, chúng ta bắt đầu chứ?” Một lọn tóc đen rủ trước trán, càng làm tôn thêm ngũ quan tuấn tú của hắn.
“Tần công tử, sắc mặt của anh rất kém.” Vân Ánh Lục nhăn mặt, nhìn hắn.
“Không phải nàng đã nói ta tĩnh dưỡng năm sáu năm, có thể dần dần hồi phục như trước sao? Đừng nhìn ta, bằng không ta sẽ cho rằng nàng đối với ta có mang tâm tư khác.” Hắn trêu chọc nhìn mặt nàng đột nhiên ửng đỏ.
“Anh thật sự là không hề thay đổi.” Nàng không muốn kiếm chuyện với hắn nữa, trừng mắt nhìn hắn, “Vậy được rồi, bắt đầu thôi!”
Tổng quản ở bên ngoài gọi tên, ở giữa có bức mành, cảm giác nàng ở ngay bên cạnh, loại cảm giác này thật tốt, Tần Luận sung sướng cong môi.
Một trận mưa này mưa suốt một ngày.
Người tụ tập ở bên ngoài hiệu thuốc đã giải tán hết, trên đường người đi đường dần dần thưa thớt. Vân Ánh Lục và Tần Luận đi ra khỏi hiệu thuốc, đứng dưới hành lang, mưa bụi nhẹ nhàng rơi xuống mặt họ.
Một chiếc xe ngựa bốn ngựa kéo đỗ trên phố đối diện làm cho ánh mắt nàng sáng ngời, “Tần công tử, em đi trước.”
Nàng vội vàng vẫy tay, hoàn toàn không trấn tĩnh như khi khám bệnh, nhấc váy, giẫm lên vũng nước mưa, cười chạy tới chỗ xe ngựa. Tần Luận kinh ngạc nhìn bốn người đàn ông đánh xe, lại nhìn chiếc xe ngựa bên phố đối diện, mỉm cười.
Một đôi tay thon dài từ trong mành xe vươn ra, ôm lấy thắt lưng nàng, kéo nàng vào trong lòng:
“Hôm nay mệt không?”
Tần Luận nghe thấy một giọng nói dịu dàng dường như mang theo yêu thương cực hạn hỏi.
“Không mệt, sao chàng lại tới đây?” Vân Ánh Lục có chút ngạc nhiên.
“Có lẽ là Dương Dương nhớ mẹ, không ngừng khóc, ta liền ôm con tới tìm mẹ, nàng xem, bây giờ con bé ngoan hơn nhiều rồi.”
Vân Ánh Lục cười khanh khách, giống như một cô bé.
Hai chiếc xe ngựa chạy trong mưa càng lúc càng xa. Tần Luận vẫn mỉm cười đứng đó. Hắn biết ngồi ở trong xe là Lưu Huyên Thần trên ngôi cửu ngũ vừa mới cầu mưa cho thành Đông Dương, tình yêu duy nhất của hắn dành cho hoàng hậu, là câu chuyện động lòng người nhất từ xưa tới nay ở nước Ngụy, việc này cũng khiến cho hắn thu được dân tâm, triều Ngụy hiện giờ, trong tay hắn, đã lớn mạnh trước giờ chưa từng thấy.
Ánh Lục thật sự rất hạnh phúc, hắn nhìn thấy, nghe thấy, cảm giác thấy, thật là tốt!
Trong bụng không biết có gì cuộn lên, hắn cảm thấy buồn nôn, chỉ kịp lấy tay bịt miệng.
“Công tử…” Tổng quản hoảng sợ vội vàng chạy từ trong cửa hiệu ra. Hắn chậm rãi mở tay ra, một tay đỏ rực. Tổng quản sợ tới mức khóc lên.
Hắn mỉm cười xua tay, “Không được nói cho lão gia, phu nhân, cũng không được nhắc tới trước mặt nương nương.” Đây không phải là lần đầu tiên nôn ra máu, hắn cũng không sợ hãi.
Người từng trúng xà cổ, không ai sống được quá nửa năm. Mà hắn cũng đã sống sáu năm, thật sự là một kỳ tích, Ánh Lục phẫu thuật cho hắn, lấy xà cổ ra, lại kê thuốc cho hắn, để hắn bài trừ độc tố trong cơ thể.
Chỉ là kịch độc kia là độc tố tích tụ lại từ trăm loại độc, đã xâm nhập quá sâu, hiện giờ thuốc đã không thể nào giúp gì được nữa. Hắn cũng đã tới chỗ đại phu khác lặng lẽ khám bệnh, đại phu cùng lắc đầu, e là thần tiên trên đời, cũng không thể nào chữa khỏi cho hắn.
Tương lai sau này, hắn đã chuẩn bị xong hết thảy.
Hắn khuyên mẫu thân, để phụ thân cưới thêm một thiếp thất. Hiện giờ tiểu thiếp kia đã mang thai năm tháng, trước mùa đông sẽ sinh, Tần gia sẽ có thêm một thành viên, chỉ mong sẽ là một bé trai. Không phải cũng không sao, chỉ cần tiếp tục sống, chỉ cần khỏe mạnh, hết thảy đều có hy vọng, huyết mạch của Tần gia luôn luôn có biện pháp tiếp tục kéo dài. Mà hắn, cũng không có gì tiếc nuối, gặp được Ánh Lục, yêu nàng, được nàng nàng quý trọng, trên đời này không có mấy người có được hạnh phúc này như hắn.
Hai người bọn họ, ngay từ đầu, chỉ là tình cảm một phía của hắn. Nàng chỉ muốn cả đời làm bằng hữu tốt của hắn, cả đời quý trọng hắn, mà không thể yêu hắn.
…………………….
“Công tử, nhìn xem, tuyết rơi rồi.” Tổng quản vươn hai tay hứng bông tuyết từ trên trời rơi xuống.
Lại là mười lăm, năm nay nhập đông sớm, mới tới tháng mười một, mà tuyết đã bắt đầu rơi. Tần Luận ngồi ở phòng trong của hiệu thuốc, gầy rộc đi so với mùa hè.
“Tổng quản, lấy cho ta một vốc tuyết.” Hắn đã yếu tới độ không thể ra ngoài hiệu thuốc được.
Tổng quản vốc một nắm tuyết bước vào, Tần Luận nhận lấy, những bông tuyết nhỏ trắng toát, hắn nhìn tuyết mịn dần tan trong lòng bàn tay ấm áp, trong lòng không khỏi xuất hiện một cảm giác đau xót.
Sinh mệnh của hắn có phải cũng giống như những bông tuyết này không?
“Mùa đông tới rồi…” Hắn thì thào nói.
Tổng quản cũng thì thào nói: “Đúng vậy!”
Mùa đông năm ngoái tuyết cũng rơi, nhưng mùa đông năm nay, cảm giác dường như lạnh hơn một chút. Một trận gió lạnh nhẹ nhàng thổi vào trong phòng làm hắn bừng tỉnh, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Vân Ánh Lục đã đứng trước mặt hắn không biết bao lâu rồi.
Ngoài cửa, vắng vẻ lạnh lẽo, không có một bóng người.
Trời lạnh, người tới khám bệnh cũng không muốn ra ngoài sao? Có điều tối hôm qua khi phát số, rõ ràng hàng người xếp thật sự rất dài mà.
“Em đã bảo mấy cô ấy đổi sang tháng sau, hôm nay em bận việc khác.” Nàng nhìn hắn, nét mặt đầy vẻ u sầu. Nàng sớm chú ý tới sự khác thường của hắn, hôm đó, không để ý tới hắn cự tuyệt, kiên quyết khám bệnh cho hắn.
Nàng kìm nén trong đáy lòng, cũng không dám tiết lộ nửa điểm sự thật. Đúng, đúng vậy, độc tố này đã bị không chế sáu năm, đúng là một kỳ tích. Nhưng Tần Luận còn chưa đến ba mươi tuổi, anh tuấn như vậy, ôn hòa như vậy, mỉm cười mê người như thế, làm ăn khôn khéo như thế, sao có thể…ra đi sớm như vậy được? Nàng chỉ là một bác sĩ phụ khoa bình thường, thậm chí với đối nội khoa cũng không quá am hiểu, nàng không phải thần y, có đôi khi, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tử thần tới, mà chỉ có thể bất lực.
“Nàng cũng thật là,” Tần Luận cười nói, “Một tháng chỉ hẹn nàng có một lần, nàng cũng bội ước.”
Hắn biết nàng rất quan tâm tới hắn, có mấy lần, xe ngựa rời khỏi hiệu thuốc, nàng đã đi xa rồi, vẫn còn vén mành lên nhìn hắn.
“Tần công tử,” Nàng ngồi trước mặt hắn, “Hai ngày trước em xem mấy quyển sách thuốc trong cung, nghiên cứu rất nhiều phương thuốc cổ truyền tiêu độc…”
Hắn xua tay cắt ngang lời nàng, “Ánh Lục, nàng là thầy thuốc, chỉ biết xem bệnh kê thuốc. Độc dược đó, chỉ là một loại độc, mà ta trúng là cả trăm loại độc, kịch độc… Không cần tốn tâm tư.” Hắn đùa cợt nhếch môi, “Nói thật, mấy loại thuốc đắng đó, ta đã uống đủ rồi. Ta rốt cuộc cũng được giải thoát.”
Nàng không hề cười, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Bệnh này, đặt ở thế kỷ hai mươi mốt, cũng sẽ làm bác sĩ tuyệt vọng. Nhưng nàng vẫn rất áy náy, tự trách.
“Nếu biết em sẽ tới nơi này, em sẽ nghiên cứu y thuật cho tốt, bất kỳ khoa nào cũng không bỏ qua.”
“Ánh Lục, nàng tới từ nơi nào?” Hắn đã rất mệt, nói chuyện cũng không còn sức nói, nằm dựa người vào lưng ghế dựa, cố hết sức thở hổn hển.
“Từ một nơi rất xa rất xa.” Nàng cầm tay hắn, cảm giác đầu ngón tay hắn lạnh lẽo. Nàng vẫy tay, để tổng quản mang tới một tấm lông cáo, phủ lên chân hắn.
Hắn mỉm cười, “Rõ ràng ta là một đại nam nhân, lại luôn để nàng phải chăm sóc ta. Ánh Lục, thái tử và công chúa khỏe không?”
“Khỏe, Húc nhi có nhờ em thay thằng bé vấn an Tần thúc thúc.”
“Thật sự là một cậu bé ngoan, có Đỗ Thượng thư là một thầy giáo giỏi như vậy, sau này sẽ là một đế vương kiệt xuất.” Nước mắt hắn rơi xuống mu bàn tay nàng, rất nhanh, đã thấm ướt.
“Thật sự muốn nhìn thấy ngày thằng bé trưởng thành nam tử hán. Ánh Lục, nơi rất xa rất xa kia, ta có thể tìm được không?”
“Có thể, không khó tìm, thành phố đó rất lớn, hơn nữa còn là thủ đô, tên là Bắc Kinh.”
Bắc Kinh, Tần Luận nhẩm lại cái tên này, “Ánh Lục, sau này nàng có trở về không?”
Vân Ánh Lục gật gật đầu, “Có, trăm năm sau em nhất định sẽ trở về.”
“Được rồi, Ánh Lục, ta tới nơi đó trước chờ nàng. Nàng hãy đồng ý với ta, kiếp sau, nàng sẽ không để cho ta tiếp tục yêu nàng đơn phương…” Hắn giơ bàn tay tái nhợt lên.
Nàng nén nước mắt mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Người ta có kiếp sau không? Cho dù có, cũng là một người khác, giống như nàng và Vân Ánh Lục, ngăn cách một ngàn năm luân hồi, các nàng cũng yêu hai người khác nhau.
Sở dĩ sinh mệnh quý giá, là bởi vì chỉ có một đời, nhưng nàng không thể nào nói thẳng ra. Nàng chỉ muốn cho hắn mang theo hy vọng tốt đẹp mà ra đi, không phải cô đơn như vậy.
Gương mặt tuấn tú của Tần Luận hiện lên nụ cười vui mừng, tràn đầy hạnh phúc, “Nghe nói rằng, kiếp này sống thật sự hạnh phúc, kiếp sau mới sẽ không vướng bận kiếp này. Ánh Lục, ta muốn có được nàng trọn vẹn, cho nên kiếp này nàng và hoàng thượng nhất định phải sống thật hạnh phúc.”
Hắn chậm rãi buông tay nàng ra, thu tay vào trong tay áo.
“Hiện giờ chúng em cũng rất hạnh phúc, hạnh phúc này sẽ vẫn tiếp tục kéo dài.” Giọng nói của nàng khàn một cách khác thường.
“Ánh Lục, thời tiết lạnh như thế, sớm hồi cung một chút đi! Đừng để hoàng thượng lại ôm công chúa, đội tuyết tới đây tìm nàng. Ta muốn hồi phủ ngủ một giấc.” Hắn nhìn nàng không chớp mắt, có thể nhìn nhiều thêm bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Vân Ánh Lục đứng lên, nhíu mày nhìn Tần Luận sắc mặt ửng hồng, hắn thoạt nhìn…rất không bình thường. Nàng vội vươn tay, sờ lên cái trán nóng bỏng của hắn, “Trời ơi, anh đang sốt rất cao…”
“Không phải, là tấm da cáo quá dày.” Hắn đẩy tay nàng ra, “Mau hồi cung đi, tuyết dường như lớn.”
Hiện tại có khám bệnh, có kê thuốc gì, cũng đều vô dụng. Hắn không muốn chịu giày vò nữa, mệt, thật sự mệt mỏi quá!”
“Không, em phải khám cho anh.” Vân Ánh Lục không nghe.
“Ánh Lục… Không cần…” Hắn xua tay, đôi mắt đẹp cong lên, “Nhớ kỹ bộ dáng hiện giờ của ta, không được nhớ bệnh tật của ta. Ta ngủ một lát, tinh thần sẽ tốt hơn.”
Trái tim nàng quặn thắt, nàng không đành lòng phá hỏng tôn nghiêm của hắn, gật gật đầu, “Được rồi, anh ngủ đi! Bất kể là thuốc còn có tác dụng không, nhớ là phải uống. Tần công tử, tháng sau chúng ta gặp lại.
Tháng sau sao, quá lâu rồi.
Hắn cười vẫy tay, “Được, tháng sau gặp, Ánh Lục!”
Tháng sau, thật sự là quá lâu, qua lâu.
Đêm hôm đó, trong màn tuyết rơi dày, đại công tử Tần Luận của Tần phủ vì thổ huyết không ngừng, vĩnh viễn rời khỏi nhân thế. Mười ngày sau, nhị phu nhân Tần phủ đột nhiên đau bụng sinh, sinh hạ một bé trai.
Vân Ánh Lục tự mình xuất cung đỡ đẻ, sau khi tắm rửa sạch sẽ cho cậu bé, cô dùng khăn mềm bọc cậu bé lại, nhìn vào đôi mắt sinh tình của cậu bé, đôi mắt giống như đã từng quen biết, bật khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.