Chương 6: Câu Dẫn Công Công
Mê Cốt Sinh Hương
11/08/2024
Yến Vương Lý Khiêm, hoàng tử thứ năm của tiên hoàng, quyền khuynh triều dã, một tay che trời, chính là người đứng đầu thiên hạ chân chính ngày nay, thế nhân không thích xưng hắn là Yến Vương, mà xưng hắn là Nhiếp Chính Vương.
Vị mà thế tử Yến Vương Lý Dục dưới một người trên vạn người kia, chính là cha hắn ta, Yến Vương Lý Khiêm.
Yến Vương Lý Khiêm thiếu niên mất vợ, không thông phòng không thiếp thất, chỉ có một nhi tử Lý Dục.
Tuy rằng hắn đã hơn ba mươi tuổi, nhưng trông vẫn rất trẻ, đứng chung một chỗ với nhi tử, không giống cha, mà giống như huynh trưởng lớn hơn vài tuổi.
Dáng người hắn cũng cao ngất, to lớn hơn Lý Dục, còn có eo hắny vượn, chỉ nhìn ngoại hình, đều có vô số nữ tử nuốt nước miếng muốn lột sạch y phục của hắn, hơn nữa hắn còn có dáng vẻ anh tuấn bất phàm, đôi mắt như uyên, giống như thiên nhân.
Nếu không phải hắn luôn đằng đằng sát khí, không dễ tiếp cận, không biết sẽ có bao nhiêu danh môn quý nữ vội vàng làm mẹ kế cho Lý Dục.
Nếu quả thật thành mẹ kế của Lý Dục, không chỉ có thể được thỏa mãn về mặt tình cảm, còn phong quang, tôn quý hơn cả hoàng hậu nương nương trong cung.
Chỉ tiếc Nhiếp Chính Vương chỗ nào cũng tốt, chỉ là khó có thể tiếp cận.
Thẩm Khuynh Nguyệt thân phận thấp, lúc trước trong đầu muốn chắp cánh bay lên cũng không dám mơ tưởng nhiếp chính vương đại danh đỉnh đỉnh.
Nhiếp Chính Vương cũng đã không tính là cành cao rồi.
Hắn là ánh trăng nơi chân trời.
Nhưng bây giờ thì khác, đã trèo qua cành cao Lý Dục rồi, còn sợ thuận theo cành cây của hắn ôm lấy mặt trăng gần ngay trước mắt này sao?
Hơn nữa phóng mắt khắp thiên hạ, có thể ngăn chặn Lý Dục, cũng chỉ có cha chồng Lý Khiêm.
Trong thoại bản, Lý Dục có thể thành công leo lên ngôi vị hoàng đế là bởi vì giết cha.
Đến giai đoạn sau của thoại bản, đột nhiên Nhiếp Chính Vương Lý Khiêm giết chết tiểu hoàng đế, tự mình đăng cơ, Lý Dục liền mượn sự yêu thương của Lý Khiêm đối với mình "đại nghĩa diệt thân", dùng phương thức đánh lén giết chết cha ruột.
Sau đó, tự mình đăng cơ làm đế.
Nếu không phải dùng thủ đoạn bỉ ổi, Lý Dục vô luận như thế nào cũng không chiếm được ngôi vị hoàng đế kia, cho nên cái cành cao này cẩn thận nghĩ đến là có thể trèo được.
Chỉ cần để Lý Khiêm sớm biết được Lý Dục là một bạch nhãn lang nuôi tốn công, phòng bị Lý Dục đánh lén, một mình Lý Khiêm có thể giết chết Lý Dục cùng Bạch Vi Vi, vậy chẳng phải là nàng cũng không cần phải chết?
Có câu nói rất hay, có mẹ kế, sẽ có cha dượng, chờ nàng thành công leo lên cha chồng, làm mẹ kế của Lý Dục, còn có thể sợ tên nam nhân đê tiện Lý Dục kia sao?
Tuy rằng loại chuyện câu dẫn cha chồng của mình này xác thực không biết xấu hổ một chút, khó có thể mở miệng một chút, nhưng cái này so sánh với bảo trụ mạng nhỏ của mình thì tính là cái gì?
Theo nàng, cha chồng của nàng cũng không có cấm dục như mặt ngoài, như vậy không dễ tiếp cận, nàng còn nhớ rõ ánh mắt cha chồng nhìn nàng lúc mình kính trà rất không tầm thường, suýt nữa dọa nàng sợ.
Bây giờ suy nghĩ kỹ càng, chuyện nàng câu dẫn cha chồng nhìn qua rất có cửa nha.
Hiện giờ Thẩm Khuynh Nguyệt cảm thấy mình lại có hy vọng rồi.
Thẩm Khuynh Nguyệt suy nghĩ rất nhiều, nhưng sự thật cũng chỉ trong chớp mắt, Lý Khiêm đỡ Thẩm Khuynh Nguyệt dậy, còn muốn để Thẩm Khuynh Nguyệt tự mình đứng thẳng, nhưng trong lòng Thẩm Khuynh Nguyệt đã có ý tưởng nào chịu?
Nàng đắc ý ngoại trừ khuôn mặt của mình, chính là thân thể xinh đẹp cực phẩm này, cho dù Lý Dục không thích nàng, nhưng dính vào thân thể của nàng cũng phải mơ hồ.
Nghĩ vậy, Thẩm Khuynh Nguyệt lập tức một bộ dáng thân kiều vô lực lại lần nữa bổ nhào vào trong ngực công công, còn đem bộ ngực căng phồng lại mềm mại dán lên lồng ngực rắn chắc của công công.
Tha thứ cho nàng đi, thủ đoạn câu dẫn nam nhân chỉ có sắc dụ.
Nhưng thủ đoạn không nhiều, có tác dụng là được.
"Cha ơi, ngực con đau quá, có lẽ là ngã bị thương ở bên ngoài, ngã trúng ngực rồi..."
Vị mà thế tử Yến Vương Lý Dục dưới một người trên vạn người kia, chính là cha hắn ta, Yến Vương Lý Khiêm.
Yến Vương Lý Khiêm thiếu niên mất vợ, không thông phòng không thiếp thất, chỉ có một nhi tử Lý Dục.
Tuy rằng hắn đã hơn ba mươi tuổi, nhưng trông vẫn rất trẻ, đứng chung một chỗ với nhi tử, không giống cha, mà giống như huynh trưởng lớn hơn vài tuổi.
Dáng người hắn cũng cao ngất, to lớn hơn Lý Dục, còn có eo hắny vượn, chỉ nhìn ngoại hình, đều có vô số nữ tử nuốt nước miếng muốn lột sạch y phục của hắn, hơn nữa hắn còn có dáng vẻ anh tuấn bất phàm, đôi mắt như uyên, giống như thiên nhân.
Nếu không phải hắn luôn đằng đằng sát khí, không dễ tiếp cận, không biết sẽ có bao nhiêu danh môn quý nữ vội vàng làm mẹ kế cho Lý Dục.
Nếu quả thật thành mẹ kế của Lý Dục, không chỉ có thể được thỏa mãn về mặt tình cảm, còn phong quang, tôn quý hơn cả hoàng hậu nương nương trong cung.
Chỉ tiếc Nhiếp Chính Vương chỗ nào cũng tốt, chỉ là khó có thể tiếp cận.
Thẩm Khuynh Nguyệt thân phận thấp, lúc trước trong đầu muốn chắp cánh bay lên cũng không dám mơ tưởng nhiếp chính vương đại danh đỉnh đỉnh.
Nhiếp Chính Vương cũng đã không tính là cành cao rồi.
Hắn là ánh trăng nơi chân trời.
Nhưng bây giờ thì khác, đã trèo qua cành cao Lý Dục rồi, còn sợ thuận theo cành cây của hắn ôm lấy mặt trăng gần ngay trước mắt này sao?
Hơn nữa phóng mắt khắp thiên hạ, có thể ngăn chặn Lý Dục, cũng chỉ có cha chồng Lý Khiêm.
Trong thoại bản, Lý Dục có thể thành công leo lên ngôi vị hoàng đế là bởi vì giết cha.
Đến giai đoạn sau của thoại bản, đột nhiên Nhiếp Chính Vương Lý Khiêm giết chết tiểu hoàng đế, tự mình đăng cơ, Lý Dục liền mượn sự yêu thương của Lý Khiêm đối với mình "đại nghĩa diệt thân", dùng phương thức đánh lén giết chết cha ruột.
Sau đó, tự mình đăng cơ làm đế.
Nếu không phải dùng thủ đoạn bỉ ổi, Lý Dục vô luận như thế nào cũng không chiếm được ngôi vị hoàng đế kia, cho nên cái cành cao này cẩn thận nghĩ đến là có thể trèo được.
Chỉ cần để Lý Khiêm sớm biết được Lý Dục là một bạch nhãn lang nuôi tốn công, phòng bị Lý Dục đánh lén, một mình Lý Khiêm có thể giết chết Lý Dục cùng Bạch Vi Vi, vậy chẳng phải là nàng cũng không cần phải chết?
Có câu nói rất hay, có mẹ kế, sẽ có cha dượng, chờ nàng thành công leo lên cha chồng, làm mẹ kế của Lý Dục, còn có thể sợ tên nam nhân đê tiện Lý Dục kia sao?
Tuy rằng loại chuyện câu dẫn cha chồng của mình này xác thực không biết xấu hổ một chút, khó có thể mở miệng một chút, nhưng cái này so sánh với bảo trụ mạng nhỏ của mình thì tính là cái gì?
Theo nàng, cha chồng của nàng cũng không có cấm dục như mặt ngoài, như vậy không dễ tiếp cận, nàng còn nhớ rõ ánh mắt cha chồng nhìn nàng lúc mình kính trà rất không tầm thường, suýt nữa dọa nàng sợ.
Bây giờ suy nghĩ kỹ càng, chuyện nàng câu dẫn cha chồng nhìn qua rất có cửa nha.
Hiện giờ Thẩm Khuynh Nguyệt cảm thấy mình lại có hy vọng rồi.
Thẩm Khuynh Nguyệt suy nghĩ rất nhiều, nhưng sự thật cũng chỉ trong chớp mắt, Lý Khiêm đỡ Thẩm Khuynh Nguyệt dậy, còn muốn để Thẩm Khuynh Nguyệt tự mình đứng thẳng, nhưng trong lòng Thẩm Khuynh Nguyệt đã có ý tưởng nào chịu?
Nàng đắc ý ngoại trừ khuôn mặt của mình, chính là thân thể xinh đẹp cực phẩm này, cho dù Lý Dục không thích nàng, nhưng dính vào thân thể của nàng cũng phải mơ hồ.
Nghĩ vậy, Thẩm Khuynh Nguyệt lập tức một bộ dáng thân kiều vô lực lại lần nữa bổ nhào vào trong ngực công công, còn đem bộ ngực căng phồng lại mềm mại dán lên lồng ngực rắn chắc của công công.
Tha thứ cho nàng đi, thủ đoạn câu dẫn nam nhân chỉ có sắc dụ.
Nhưng thủ đoạn không nhiều, có tác dụng là được.
"Cha ơi, ngực con đau quá, có lẽ là ngã bị thương ở bên ngoài, ngã trúng ngực rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.