Chương 71
Lý Thư Cẩm
10/08/2023
Thảm thực vật ở khu vực ngoại ô đã lâu không có người chăm sóc, nắng mưa thất thường làm cho khu vực này xuất hiện rất nhiều muỗi, nếu gặp phải rắn ở vùng đất hoang vu này cũng không phải là chuyện lạ.
Xuân Sinh không sợ muỗi hay chuột, nhưng cậu sợ rắn, cho dù là rắn lớn hay nhỏ, chỉ cần là rắn thì cậu sẽ rất sợ hãi, bởi vì khi còn bé cậu từng bị rắn bò vào chăn, chỉ cần nhìn thấy rắn thôi là cậu cũng có thể bị nó dọa chạy tám mét.
Sau khi chạy khỏi căn nhà kho bị bỏ hoang, do mấy ngày nay bọn bắt cóc không cho cậu ăn gì nhiều nên cậu không chịu nổi nữa, vừa mới chạy thoát khỏi căn nhà kho kia thì cậu liền bị con rắn màu vàng treo trên cây dọa cho ngồi bệch xuống đất.
Hình như con rắn kia vẫn chưa trưởng thành, nó dài chưa tới một mét, nhưng cho dù đây chỉ là một con rắn con, nhưng trong mắt người sợ rắn thì cũng rất kinh khủng.
Xuân Sinh ngồi trên mặt đất ngẩn người nhìn con rắn kia, sức lực cậu dường như đã cạn kiệt, cậu đã chạy rất lâu nên hai chân cũng đã mất hết sức, khó mà đứng dậy được.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Xuân Sinh cũng lấy lại tinh thần, cậu không dám rời mắt khỏi con rắn kia, cậu sợ lúc mình không chú ý thì nó liền bò đi nơi khác, nên cậu chỉ có thể nhìn chằm chằm con rắn đó, sau đó mới từ từ đứng lên, cậu biết mình không thể manh động được, càng không thể quay mặt khỏi con rắn.
Nhưng bây giờ cậu không thể chạy theo hướng ngược lại được, cậu chỉ có thể chạy về phía trước, cho dù có rắn nhưng cậu cũng phải tìm cách đi vòng qua nó.
Trong rừng có rất nhiều cây, cho dù là ban ngày nhưng vẫn không thể thấy ánh sáng, ánh sáng lờ mờ xuyên qua các khe lá mà chiếu xuống đất, Xuân Sinh cố gắng giữ khoảng cách giữa mình và con rắn, cậu rón rén đi vòng qua nó, mặc dù trời hơi ẩm ướt nhưng cậu lại đổ đầy mồ hôi.
Khi cậu cảm thấy mình an toàn rồi thì mới dám tiếp tục quay đầu bỏ chạy, vì hai chân đã dần mất hết sức nên cậu bị ngã xuống sườn núi, bàn tay bị rách da chảy một mảng máu lớn mà cậu cũng không quan tâm, cậu cố gắng lết đi, mãi cho đến khi cậu thật sự không chạy nỗi nữa thì mới tìm một chỗ để trốn, cậu trốn trong bụi cây lau sậy cao hơn người.
Nếu là hơn nửa năm trước, thì chút vận động này chả là gì với Xuân Sinh cả, nhưng sức lực cũng như dung tích phổi bây giờ của cậu không thể so với trước kia được, chạy từ nhà kho đến đây coi như là sắp mất mạng rồi, trong miệng cậu tràn đầy mùi máu tươi, cậu hoa mắt không biết mình đã chạy tới chỗ nào.
Cậu nằm sấp trong bụi lau sậy, cậu cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, cậu phải nhanh chóng chạy đến chỗ có người cầu cứu, phải quay về tìm Ngụy Đình Chi.
Bầu trời bắt đầu trở nên âm u, những cơn mưa rào mấy ngày nay được thay thế bằng một cơn mưa cực kì lớn, cơn mưa xối xả trút xuống, trong nháy mắt liền tưới ướt Xuân Sinh đang nằm trong bụi lau sậy.
Xuân Sinh nằm sấp trong mưa, cậu lấy tay làm gối, cậu cứ như vậy cho đến khi mây đen kéo đến ngày càng dày đặc, lúc tiếng sấm chớp bắt đầu vang lên cũng là lúc Xuân Sinh tỉnh dậy, cậu bị đánh thức bởi tiếng sấm chói tai, cậu đứng dậy mơ mơ màng màng nhìn xung quanh.
Máu mũi ở cằm của cậu đã bị nước mưa cuốn đi một chút, máu khi nãy bị té cũng được nước mưa cuốn đi.
Mắt thấy có lẽ cơn mưa này không thể dừng được thì Xuân Sinh đành phải đứng lên, cậu lê đôi chân của mình đi tìm một chỗ trú mưa, vừa đi vừa mượn nước mưa để rửa mặt.
Trong cơn mưa nặng hạt có một bóng lưng cô đơn đang đi càng lúc càng xa, đi một lúc thì bóng lưng đó đi sâu vào trong rừng rậm, dường như bóng lưng đó đang cố gắng tìm đường về nhà.
(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Trên núi, đám Lưu Phong bị cảnh sát đánh úp mà đỡ không kịp.
Người nhà họ Ngụy quá quen với cảnh này, bởi vì tám năm trước, khi Ngụy Lang Chi bị bắt cóc, cảnh sát cũng tới đúng lúc bọn họ đang đem tiền đi chuộc người, sau đó nhà họ Ngụy mới biết là có người báo cảnh sát.
Chuyện này cứ như bản sao của chuyện năm đó vậy, kết quả của chuyện đó chính là bọn bắt cóc bắt đầu hành hạ Ngụy Lang Chi. Hành hạ xong thì giết, Ngụy Lang Chi chết trong tay bọn bắt cóc, bây giờ tất cả mọi thứ cứ như đi vào vết xe đỗ lần nữa, từng bước từng bước lặp lại thảm kịch tám năm trước, chắc chắn đây sẽ gián cho Ngụy Đình Chi một đòn đau đớn.
Mặc kệ ai là người đứng sau, thủ đoạn này chắc chắn chỉ có người tàn độc nhất của nhà họ Ngụy mới dám làm, Ngụy Đình Chi, người đã không ngủ ba ngày ba đêm, bỗng nhiên ngất xỉu khi thấy xe cảnh sát đến, ngay cả Lâm Linh cũng có hơi bối rối, cậu ấy cảm thấy đã quá muộn rồi.
Nhưng Ngụy Đình Chi chỉ ngất có mấy phút thì đột nhiên tỉnh lại, thậm chí khi đó Lâm Linh chỉ vừa mới gọi điện thoại cho bác sĩ.
"Đình Chi?"
Ngụy Đình Chi đẩy Lâm Linh muốn đỡ mình ra, khuôn mặt hắn trắng bệch trong chẳng khác gì tờ giấy cả, mặt hắn cắt không còn một giọt máu, hắn ngồi trên giường mà sửa sang lại quần áo một chút, "Đã đến chưa? "
"Đang ở dưới lầu."
Ngụy Đình Chi bình tĩnh nhìn Lâm Linh, hắn khàn khàn nói, "Cậu không cần quan tâm những chuyện khác nữa, cậu chỉ cần làm giúp tôi chuyện này, Ngụy Trạch là mối nghi ngờ lớn nhất, Ngụy Sưởng Huy cũng rất khả nghi, cậu lập tức cho người đi đón Ngụy Tử Duệ tan học. "
Lâm Linh nghe được thì ngạc nhiên, nhưng Ngụy Đình Chi không định giải thích gì cả, hắn dặn dò xong liền xoay người xuống lầu.
Không ngoài dự đoán, cảnh sát đến là bởi vì nhận được cuộc gọi báo cảnh sát, người báo cảnh sát tự xưng là người giúp việc của nhà họ Ngụy, bởi vì bạn của người đó, Xuân Sinh, đã mất tích hơn 80 tiếng, người báo cảnh sát nghi là Xuân Sinh bị người ta bắt cóc, người đó nghi ngờ như vậy không chỉ vì không thấy Xuân Sinh đâu, mà còn thấy Ngụy Đình Chi tận lực chuẩn bị một đống vali tiền mặt, hơn 10 vali 100 inch được vận chuyển vào nhà họ Ngụy, trong vali chứa đầy tiền mặt, điều này sau đó cũng đã được xác nhận.
Với một số tiền lớn như vậy người cảnh sát cũng bối rối mà hỏi hắn, "Xuân Sinh là gì của anh? "
Sắc mặt Ngụy Đình Chi tái nhợt, hắn im lặng một lúc lâu mới trả lời: "Em ấy là người yêu tôi. "
Hắn không chịu báo cảnh sát, trong mắt cảnh sát, việc lựa chọn giao dịch với bọn bắt cóc là việc vô cùng nguy hiểm, đây cũng là hành vi đang dung túng tội phạm, sẽ tạo ra nguy hiểm cho an toàn thành phố, sự ra đi thảm khóc của Ngụy Lang Chi tám năm trước không ai không biết, cảnh sát cũng không thể trách hắn được.
Không ai dám nói chuyện cảnh sát can thiệp vào chuyện này có rút dây động rừng hay không, những gì bọn họ có thể làm chính là mau chóng tìm được nơi ẩn náu của bọn bắt cóc và giải cứu Xuân Sinh.
Bên kia, Lâm Linh nhận lời mà tìm người đón Ngụy Tử Duệ tan học, lấy danh nghĩa là người chú tên Ngụy Đình Chi mà đón nó, lý do là chú nó nhớ nó.
Cho dù là trong hay ngoài nước, trường nội trú nếu muốn đón học sinh thì phải có sự đồng ý của người giám hộ, mẹ của Ngụy Tử Duệ, Vương Yên, hiện đang ở Trung Quốc để chịu tang ba chồng, nên chỉ có thể tìm người giám hộ tạm thời.
Sau khi nhận được cuộc điện thoại từ trường học, Vương Yên liền gọi cho Lâm Linh.
Lâm Linh dịu dàng nói: "Đình Chi có hơi nhớ Tử Duệ, tối hôm qua lúc ngủ, ngài ấy còn mơ thấy nó, nghĩ đến đứa nhỏ này đang ở một mình bên nước ngoài nên liền muốn tìm người dẫn nó đi dạo. "
Lúc Vương Yên nhận được điện thoại thì cô ta đang ở spa, cô ta khó hiểu hỏi, "Cậu đang nói gì vậy? "
"Ý của Đình Chi là ông Ngụy Thắng ở Canada nhiều năm như vậy rất cô đơn, cũng nên cho người nhà đến thăm ông ta một chút, trùng hợp là công ty UCA từng hợp tác với Thiên Vinh cũng có ý định thành lập chi nhánh ở Canada, Đình Chi đi để Ngụy Sưởng Huy đến đó xem sao."
Vương Yên nghe xong im lặng vài giây, cô ta có hơi toát mồ hôi nói.
"Cậu cũng biết tính của Đình Chi, ngôi trường đó là do cậu ta xin cho Tử Duệ, tôi nghĩ cậu cũng biết bên trường học sẽ trả lời như thế nào nhỉ."
Lâm Linh nắm bắt thời cơ liền cúp điện thoại, vài phút sau, cậu ấy nhận được tin nhắn đã đón Ngụy Tử Duệ thành công.
Hơn hai tiếng sau, Ngụy Sưởng Huy sắc mặt tái mét lái xe thẳng vào nhà họ Ngụy, hắn ta đụng nát hàng rào được điêu khắc tinh tế ở cửa, làm vỡ nát đèn pha của xe mình.
Chuyện hắn ta đến cũng nằm trong dự đoán của Ngụy Đình Chi, nghe vệ sĩ nói Ngụy Sưởng Huy đâm nát hàng rào thì nhìn Lâm Linh, bảo cậu ấy tính hóa đơn, tiền đền cái hàng rào, tiền đền tổn thất tinh thần cho vệ sĩ, phí quét dọn cho người giúp việc, tất cả đều đang chờ đợi Ngụy Sưởng Huy.
Ngụy Sưởng Sưởng lái chiếc Bentley* đã vỡ đèn pha chạy thẳng vào cửa chính, sau đó tức giận đùng đùng xuống xe đóng cửa lại, việc đầu tiên hắn ta làm khi bước chân vào cửa chính là đạp vỡ bình sứ được trưng trước cửa, làm phát ra một âm thanh cực kì lớn, những mảnh vỡ theo đó mà văng tung tóe.
*Bentley là hãng siêu sang Anh quốc hiện thuộc sở hữu của tập đoàn Volkswagen (Đức). Hãng là đối thủ cạnh tranh của Rolls-Royce khi cung cấp các mẫu xe sang trọng kèm tùy chọn cá nhân hóa cho từng trang bị, thiết kế của xe.
Ngụy Sưởng Huy tức giận đến hai mắt muốn lòi ra ngoài, hắn ta gào thét nói, "Ngụy Đình Chi! Mày ra đây cho tao! Trả con trai lại cho tao! "
Ngụy Đình Chi không xuất hiện thì hắn ta liền đập phá đồ đạc, nhìn thấy cái gì thì đập cái đó, hắn ta làm cho căn nhà trở thành một mớ hổn độn.
"Mày thật sự cho rằng mày muốn làm gì thì làm sao?! Mày bắt cóc con trai tao! Mày là thằng tội phạm! Mày là đồ tâm thần! Thằng khốn! Mày đã tự tay giết mẹ mày, giết anh trai mày, giết luôn ông nội mày! Và bây giờ mày đang muốn giết luôn con trai tao! "
"Mẹ nó, mày nhất định sẽ gặp báo ứng! Mày ra đây cho tao! Nếu Tử Duệ của tao xảy ra chuyện gì! Tao nhất định sẽ kéo mày đi cùng! Tao và mày chẳng khác gì cả mắc cạn cả! Không ai còn đường lui nữa! "
Ngụy Đình Chi ngồi trong phòng làm việc, màn hình máy tính trên bàn đang ghi lại bộ dạng tức điên của Ngụy Sưởng Huy, khác với người đang tức giận đập phá đồ đạc, thì bây giờ Ngụy Đình Chi đang rất bình tĩnh.
Lâm Linh đứng ở một bên xem hắn coi camera.
Ngụy Đình Chi lạnh lùng nhìn màn hình máy tính, thấy Ngụy Sưởng Huy không có dấu hiệu dừng lại, thì hắn từ từ đứng dậy, đi xuống lầu cùng với Lâm Linh.
Vừa thấy người mình đang tìm xuất hiện, Ngụy Sưởng Huy tức giận nhặt bình hoa dưới chân mình ném về phía Ngụy Đình Chi, nhưng bởi vì nãy giờ đã đập phá rất nhiều nên bây giờ hắn ta không còn bao nhiêu sức nữa, nên bình hoa không thể đập trúng Ngụy Đình Chi, bình hoa kia bay lên rồi đáp xuống sàn, mảnh vỡ bay tung tóe.
Ngụy Đình Chi đứng trên lầu hai nhìn hắn ta, "Con trai của anh chỉ mới mất tích chưa đầy ba tiếng, nhưng Xuân Sinh của tôi bị bắt cóc đã hơn ba ngày. "
Ngụy Sưởng Huy phẫn nộ tức giận nhìn Ngụy Đình Chi, "Người của mày đi mất thì mày liền bắt cóc con trai tao? Trên đời này làm gì có ai vô lý như mày?! "
"Đối với tôi mà nói thì đây cũng là nguyên nhân chính. Nếu Xuân Sinh không thể bình an trở về bên tôi thì Ngụy Tử Duệ cũng đừng hòng bình an mà trở về bên anh, anh có thể suy nghĩ thật kỹ, nhưng thời gian để anh suy nghĩ không còn nhiều nữa."
Khi hắn nói xong, Ngụy Sưởng Huy đã biết hắn đã phát hiện ra gì đó, và hiện tại hắn đang nghi ngờ Ngụy Sưởng Huy!
"Tốt nhất là anh nên nói mọi chuyện cho tôi biết, cho dù anh không suy nghĩ cho mình thì cũng nên suy nghĩ cho Ngụy Tử Duệ chứ."
Ngụy Đình Chi nói xong thì hơi nghiêng đầu, Lâm Linh ở bên cạnh lập tức lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.
Hình như tín hiệu ở đầu dây bên kia khá kém, sau một loạt tạp âm mới có thể nghe thấy giọng nói lo lắng của Ngụy Tử Duệ.
"Ba? Là ba đúng không? "
Ngụy Sưởng Huy nghe thấy giọng nói con trai mình thì hơi thay đổi sắc mặt, "Tử Duệ! Con đang ở đâu vậy? "
"Ba ơi!" Nghe thấy giọng nói của Ngụy Sưởng Huy, Ngụy Tử Duệ uất ức nói, "Ba, chú là người xấu, chú ấy sai chú Donald dẫn con đến công viên chơi, nhưng đến đây thì không cho con chơi cái khác mà dẫn con đến nhà ma! Ngôi nhà này rất tối, con không nhìn thấy gì cả, chú Donald nói con phải chơi thêm vài lần nữa mới được đi, nhưng con không muốn chơi nữa, bên trong rất đáng sợ, nơi này còn không có người nữa. "
"Ba ơi, con không muốn chơi nữa, con muốn về nhà, con nhớ ba và mẹ, nhớ em gái nữa, nước Mỹ không tốt chút nào, con muốn về nhà, ba nói cho chú biết là con biết sai rồi, sau này con sẽ không dám nữa, ba bảo chú đừng cho con đi nhà ma nữa."
Ngụy Tử Duệ nói đến đây thì Lâm Linh cúp điện thoại.
Khuôn mặt tái nhợt của Ngụy Đình Chi còn khó coi gấp mấy lần Ngụy Sưởng Huy, hắn lạnh lùng nhìn Ngụy Sưởng Huy, người trước mặt hắn run rẩy mà nắm chặt tay lại.
"Được, tao sẽ nói những chuyện đã xảy ra cho mày biết."
Xuân Sinh không sợ muỗi hay chuột, nhưng cậu sợ rắn, cho dù là rắn lớn hay nhỏ, chỉ cần là rắn thì cậu sẽ rất sợ hãi, bởi vì khi còn bé cậu từng bị rắn bò vào chăn, chỉ cần nhìn thấy rắn thôi là cậu cũng có thể bị nó dọa chạy tám mét.
Sau khi chạy khỏi căn nhà kho bị bỏ hoang, do mấy ngày nay bọn bắt cóc không cho cậu ăn gì nhiều nên cậu không chịu nổi nữa, vừa mới chạy thoát khỏi căn nhà kho kia thì cậu liền bị con rắn màu vàng treo trên cây dọa cho ngồi bệch xuống đất.
Hình như con rắn kia vẫn chưa trưởng thành, nó dài chưa tới một mét, nhưng cho dù đây chỉ là một con rắn con, nhưng trong mắt người sợ rắn thì cũng rất kinh khủng.
Xuân Sinh ngồi trên mặt đất ngẩn người nhìn con rắn kia, sức lực cậu dường như đã cạn kiệt, cậu đã chạy rất lâu nên hai chân cũng đã mất hết sức, khó mà đứng dậy được.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Xuân Sinh cũng lấy lại tinh thần, cậu không dám rời mắt khỏi con rắn kia, cậu sợ lúc mình không chú ý thì nó liền bò đi nơi khác, nên cậu chỉ có thể nhìn chằm chằm con rắn đó, sau đó mới từ từ đứng lên, cậu biết mình không thể manh động được, càng không thể quay mặt khỏi con rắn.
Nhưng bây giờ cậu không thể chạy theo hướng ngược lại được, cậu chỉ có thể chạy về phía trước, cho dù có rắn nhưng cậu cũng phải tìm cách đi vòng qua nó.
Trong rừng có rất nhiều cây, cho dù là ban ngày nhưng vẫn không thể thấy ánh sáng, ánh sáng lờ mờ xuyên qua các khe lá mà chiếu xuống đất, Xuân Sinh cố gắng giữ khoảng cách giữa mình và con rắn, cậu rón rén đi vòng qua nó, mặc dù trời hơi ẩm ướt nhưng cậu lại đổ đầy mồ hôi.
Khi cậu cảm thấy mình an toàn rồi thì mới dám tiếp tục quay đầu bỏ chạy, vì hai chân đã dần mất hết sức nên cậu bị ngã xuống sườn núi, bàn tay bị rách da chảy một mảng máu lớn mà cậu cũng không quan tâm, cậu cố gắng lết đi, mãi cho đến khi cậu thật sự không chạy nỗi nữa thì mới tìm một chỗ để trốn, cậu trốn trong bụi cây lau sậy cao hơn người.
Nếu là hơn nửa năm trước, thì chút vận động này chả là gì với Xuân Sinh cả, nhưng sức lực cũng như dung tích phổi bây giờ của cậu không thể so với trước kia được, chạy từ nhà kho đến đây coi như là sắp mất mạng rồi, trong miệng cậu tràn đầy mùi máu tươi, cậu hoa mắt không biết mình đã chạy tới chỗ nào.
Cậu nằm sấp trong bụi lau sậy, cậu cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, cậu phải nhanh chóng chạy đến chỗ có người cầu cứu, phải quay về tìm Ngụy Đình Chi.
Bầu trời bắt đầu trở nên âm u, những cơn mưa rào mấy ngày nay được thay thế bằng một cơn mưa cực kì lớn, cơn mưa xối xả trút xuống, trong nháy mắt liền tưới ướt Xuân Sinh đang nằm trong bụi lau sậy.
Xuân Sinh nằm sấp trong mưa, cậu lấy tay làm gối, cậu cứ như vậy cho đến khi mây đen kéo đến ngày càng dày đặc, lúc tiếng sấm chớp bắt đầu vang lên cũng là lúc Xuân Sinh tỉnh dậy, cậu bị đánh thức bởi tiếng sấm chói tai, cậu đứng dậy mơ mơ màng màng nhìn xung quanh.
Máu mũi ở cằm của cậu đã bị nước mưa cuốn đi một chút, máu khi nãy bị té cũng được nước mưa cuốn đi.
Mắt thấy có lẽ cơn mưa này không thể dừng được thì Xuân Sinh đành phải đứng lên, cậu lê đôi chân của mình đi tìm một chỗ trú mưa, vừa đi vừa mượn nước mưa để rửa mặt.
Trong cơn mưa nặng hạt có một bóng lưng cô đơn đang đi càng lúc càng xa, đi một lúc thì bóng lưng đó đi sâu vào trong rừng rậm, dường như bóng lưng đó đang cố gắng tìm đường về nhà.
(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Trên núi, đám Lưu Phong bị cảnh sát đánh úp mà đỡ không kịp.
Người nhà họ Ngụy quá quen với cảnh này, bởi vì tám năm trước, khi Ngụy Lang Chi bị bắt cóc, cảnh sát cũng tới đúng lúc bọn họ đang đem tiền đi chuộc người, sau đó nhà họ Ngụy mới biết là có người báo cảnh sát.
Chuyện này cứ như bản sao của chuyện năm đó vậy, kết quả của chuyện đó chính là bọn bắt cóc bắt đầu hành hạ Ngụy Lang Chi. Hành hạ xong thì giết, Ngụy Lang Chi chết trong tay bọn bắt cóc, bây giờ tất cả mọi thứ cứ như đi vào vết xe đỗ lần nữa, từng bước từng bước lặp lại thảm kịch tám năm trước, chắc chắn đây sẽ gián cho Ngụy Đình Chi một đòn đau đớn.
Mặc kệ ai là người đứng sau, thủ đoạn này chắc chắn chỉ có người tàn độc nhất của nhà họ Ngụy mới dám làm, Ngụy Đình Chi, người đã không ngủ ba ngày ba đêm, bỗng nhiên ngất xỉu khi thấy xe cảnh sát đến, ngay cả Lâm Linh cũng có hơi bối rối, cậu ấy cảm thấy đã quá muộn rồi.
Nhưng Ngụy Đình Chi chỉ ngất có mấy phút thì đột nhiên tỉnh lại, thậm chí khi đó Lâm Linh chỉ vừa mới gọi điện thoại cho bác sĩ.
"Đình Chi?"
Ngụy Đình Chi đẩy Lâm Linh muốn đỡ mình ra, khuôn mặt hắn trắng bệch trong chẳng khác gì tờ giấy cả, mặt hắn cắt không còn một giọt máu, hắn ngồi trên giường mà sửa sang lại quần áo một chút, "Đã đến chưa? "
"Đang ở dưới lầu."
Ngụy Đình Chi bình tĩnh nhìn Lâm Linh, hắn khàn khàn nói, "Cậu không cần quan tâm những chuyện khác nữa, cậu chỉ cần làm giúp tôi chuyện này, Ngụy Trạch là mối nghi ngờ lớn nhất, Ngụy Sưởng Huy cũng rất khả nghi, cậu lập tức cho người đi đón Ngụy Tử Duệ tan học. "
Lâm Linh nghe được thì ngạc nhiên, nhưng Ngụy Đình Chi không định giải thích gì cả, hắn dặn dò xong liền xoay người xuống lầu.
Không ngoài dự đoán, cảnh sát đến là bởi vì nhận được cuộc gọi báo cảnh sát, người báo cảnh sát tự xưng là người giúp việc của nhà họ Ngụy, bởi vì bạn của người đó, Xuân Sinh, đã mất tích hơn 80 tiếng, người báo cảnh sát nghi là Xuân Sinh bị người ta bắt cóc, người đó nghi ngờ như vậy không chỉ vì không thấy Xuân Sinh đâu, mà còn thấy Ngụy Đình Chi tận lực chuẩn bị một đống vali tiền mặt, hơn 10 vali 100 inch được vận chuyển vào nhà họ Ngụy, trong vali chứa đầy tiền mặt, điều này sau đó cũng đã được xác nhận.
Với một số tiền lớn như vậy người cảnh sát cũng bối rối mà hỏi hắn, "Xuân Sinh là gì của anh? "
Sắc mặt Ngụy Đình Chi tái nhợt, hắn im lặng một lúc lâu mới trả lời: "Em ấy là người yêu tôi. "
Hắn không chịu báo cảnh sát, trong mắt cảnh sát, việc lựa chọn giao dịch với bọn bắt cóc là việc vô cùng nguy hiểm, đây cũng là hành vi đang dung túng tội phạm, sẽ tạo ra nguy hiểm cho an toàn thành phố, sự ra đi thảm khóc của Ngụy Lang Chi tám năm trước không ai không biết, cảnh sát cũng không thể trách hắn được.
Không ai dám nói chuyện cảnh sát can thiệp vào chuyện này có rút dây động rừng hay không, những gì bọn họ có thể làm chính là mau chóng tìm được nơi ẩn náu của bọn bắt cóc và giải cứu Xuân Sinh.
Bên kia, Lâm Linh nhận lời mà tìm người đón Ngụy Tử Duệ tan học, lấy danh nghĩa là người chú tên Ngụy Đình Chi mà đón nó, lý do là chú nó nhớ nó.
Cho dù là trong hay ngoài nước, trường nội trú nếu muốn đón học sinh thì phải có sự đồng ý của người giám hộ, mẹ của Ngụy Tử Duệ, Vương Yên, hiện đang ở Trung Quốc để chịu tang ba chồng, nên chỉ có thể tìm người giám hộ tạm thời.
Sau khi nhận được cuộc điện thoại từ trường học, Vương Yên liền gọi cho Lâm Linh.
Lâm Linh dịu dàng nói: "Đình Chi có hơi nhớ Tử Duệ, tối hôm qua lúc ngủ, ngài ấy còn mơ thấy nó, nghĩ đến đứa nhỏ này đang ở một mình bên nước ngoài nên liền muốn tìm người dẫn nó đi dạo. "
Lúc Vương Yên nhận được điện thoại thì cô ta đang ở spa, cô ta khó hiểu hỏi, "Cậu đang nói gì vậy? "
"Ý của Đình Chi là ông Ngụy Thắng ở Canada nhiều năm như vậy rất cô đơn, cũng nên cho người nhà đến thăm ông ta một chút, trùng hợp là công ty UCA từng hợp tác với Thiên Vinh cũng có ý định thành lập chi nhánh ở Canada, Đình Chi đi để Ngụy Sưởng Huy đến đó xem sao."
Vương Yên nghe xong im lặng vài giây, cô ta có hơi toát mồ hôi nói.
"Cậu cũng biết tính của Đình Chi, ngôi trường đó là do cậu ta xin cho Tử Duệ, tôi nghĩ cậu cũng biết bên trường học sẽ trả lời như thế nào nhỉ."
Lâm Linh nắm bắt thời cơ liền cúp điện thoại, vài phút sau, cậu ấy nhận được tin nhắn đã đón Ngụy Tử Duệ thành công.
Hơn hai tiếng sau, Ngụy Sưởng Huy sắc mặt tái mét lái xe thẳng vào nhà họ Ngụy, hắn ta đụng nát hàng rào được điêu khắc tinh tế ở cửa, làm vỡ nát đèn pha của xe mình.
Chuyện hắn ta đến cũng nằm trong dự đoán của Ngụy Đình Chi, nghe vệ sĩ nói Ngụy Sưởng Huy đâm nát hàng rào thì nhìn Lâm Linh, bảo cậu ấy tính hóa đơn, tiền đền cái hàng rào, tiền đền tổn thất tinh thần cho vệ sĩ, phí quét dọn cho người giúp việc, tất cả đều đang chờ đợi Ngụy Sưởng Huy.
Ngụy Sưởng Sưởng lái chiếc Bentley* đã vỡ đèn pha chạy thẳng vào cửa chính, sau đó tức giận đùng đùng xuống xe đóng cửa lại, việc đầu tiên hắn ta làm khi bước chân vào cửa chính là đạp vỡ bình sứ được trưng trước cửa, làm phát ra một âm thanh cực kì lớn, những mảnh vỡ theo đó mà văng tung tóe.
*Bentley là hãng siêu sang Anh quốc hiện thuộc sở hữu của tập đoàn Volkswagen (Đức). Hãng là đối thủ cạnh tranh của Rolls-Royce khi cung cấp các mẫu xe sang trọng kèm tùy chọn cá nhân hóa cho từng trang bị, thiết kế của xe.
Ngụy Sưởng Huy tức giận đến hai mắt muốn lòi ra ngoài, hắn ta gào thét nói, "Ngụy Đình Chi! Mày ra đây cho tao! Trả con trai lại cho tao! "
Ngụy Đình Chi không xuất hiện thì hắn ta liền đập phá đồ đạc, nhìn thấy cái gì thì đập cái đó, hắn ta làm cho căn nhà trở thành một mớ hổn độn.
"Mày thật sự cho rằng mày muốn làm gì thì làm sao?! Mày bắt cóc con trai tao! Mày là thằng tội phạm! Mày là đồ tâm thần! Thằng khốn! Mày đã tự tay giết mẹ mày, giết anh trai mày, giết luôn ông nội mày! Và bây giờ mày đang muốn giết luôn con trai tao! "
"Mẹ nó, mày nhất định sẽ gặp báo ứng! Mày ra đây cho tao! Nếu Tử Duệ của tao xảy ra chuyện gì! Tao nhất định sẽ kéo mày đi cùng! Tao và mày chẳng khác gì cả mắc cạn cả! Không ai còn đường lui nữa! "
Ngụy Đình Chi ngồi trong phòng làm việc, màn hình máy tính trên bàn đang ghi lại bộ dạng tức điên của Ngụy Sưởng Huy, khác với người đang tức giận đập phá đồ đạc, thì bây giờ Ngụy Đình Chi đang rất bình tĩnh.
Lâm Linh đứng ở một bên xem hắn coi camera.
Ngụy Đình Chi lạnh lùng nhìn màn hình máy tính, thấy Ngụy Sưởng Huy không có dấu hiệu dừng lại, thì hắn từ từ đứng dậy, đi xuống lầu cùng với Lâm Linh.
Vừa thấy người mình đang tìm xuất hiện, Ngụy Sưởng Huy tức giận nhặt bình hoa dưới chân mình ném về phía Ngụy Đình Chi, nhưng bởi vì nãy giờ đã đập phá rất nhiều nên bây giờ hắn ta không còn bao nhiêu sức nữa, nên bình hoa không thể đập trúng Ngụy Đình Chi, bình hoa kia bay lên rồi đáp xuống sàn, mảnh vỡ bay tung tóe.
Ngụy Đình Chi đứng trên lầu hai nhìn hắn ta, "Con trai của anh chỉ mới mất tích chưa đầy ba tiếng, nhưng Xuân Sinh của tôi bị bắt cóc đã hơn ba ngày. "
Ngụy Sưởng Huy phẫn nộ tức giận nhìn Ngụy Đình Chi, "Người của mày đi mất thì mày liền bắt cóc con trai tao? Trên đời này làm gì có ai vô lý như mày?! "
"Đối với tôi mà nói thì đây cũng là nguyên nhân chính. Nếu Xuân Sinh không thể bình an trở về bên tôi thì Ngụy Tử Duệ cũng đừng hòng bình an mà trở về bên anh, anh có thể suy nghĩ thật kỹ, nhưng thời gian để anh suy nghĩ không còn nhiều nữa."
Khi hắn nói xong, Ngụy Sưởng Huy đã biết hắn đã phát hiện ra gì đó, và hiện tại hắn đang nghi ngờ Ngụy Sưởng Huy!
"Tốt nhất là anh nên nói mọi chuyện cho tôi biết, cho dù anh không suy nghĩ cho mình thì cũng nên suy nghĩ cho Ngụy Tử Duệ chứ."
Ngụy Đình Chi nói xong thì hơi nghiêng đầu, Lâm Linh ở bên cạnh lập tức lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.
Hình như tín hiệu ở đầu dây bên kia khá kém, sau một loạt tạp âm mới có thể nghe thấy giọng nói lo lắng của Ngụy Tử Duệ.
"Ba? Là ba đúng không? "
Ngụy Sưởng Huy nghe thấy giọng nói con trai mình thì hơi thay đổi sắc mặt, "Tử Duệ! Con đang ở đâu vậy? "
"Ba ơi!" Nghe thấy giọng nói của Ngụy Sưởng Huy, Ngụy Tử Duệ uất ức nói, "Ba, chú là người xấu, chú ấy sai chú Donald dẫn con đến công viên chơi, nhưng đến đây thì không cho con chơi cái khác mà dẫn con đến nhà ma! Ngôi nhà này rất tối, con không nhìn thấy gì cả, chú Donald nói con phải chơi thêm vài lần nữa mới được đi, nhưng con không muốn chơi nữa, bên trong rất đáng sợ, nơi này còn không có người nữa. "
"Ba ơi, con không muốn chơi nữa, con muốn về nhà, con nhớ ba và mẹ, nhớ em gái nữa, nước Mỹ không tốt chút nào, con muốn về nhà, ba nói cho chú biết là con biết sai rồi, sau này con sẽ không dám nữa, ba bảo chú đừng cho con đi nhà ma nữa."
Ngụy Tử Duệ nói đến đây thì Lâm Linh cúp điện thoại.
Khuôn mặt tái nhợt của Ngụy Đình Chi còn khó coi gấp mấy lần Ngụy Sưởng Huy, hắn lạnh lùng nhìn Ngụy Sưởng Huy, người trước mặt hắn run rẩy mà nắm chặt tay lại.
"Được, tao sẽ nói những chuyện đã xảy ra cho mày biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.