Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Chương 102: Ma nhập

Diệp Sáp

12/12/2016

Edit: Trammeg

Beta: girl_sms

*Đừng bị tựa chương nài lừa tềnh nhoa mấy chế*

Một ngụm nước bọt ở cổ họng muốn nuốt mà nuốt không trôi, Phong Uyển Nhu cắn môi, hung hăng nhìn Tiểu Thảo. Mới là buổi sáng, có phải Tiểu Thảo đã muốn ăn đòn rồi hay không?

"...... Ngạch, em chỉ ăn ngay nói thật."

Nhận thấy bất thường, Tiểu Thảo nhẹ giọng mở miệng, cẩn thận xem xét tâm tình của Phong Uyển Nhu. Vốn đây đều là lời trong lòng của nàng, ở cùng Phong Uyển Nhu lâu như vậy , nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Uyển Uyển như vậy, ôn nhu đa tình, còn mang theo một cảm giác câu nhân, có thể không thích sao?

"Em đáng ghét!!!!"

Phong Uyển Nhu như oán như giận mắng ra một câu, ánh mắt thẹn thùng khiến nhiệt huyết của Tiểu Thảo lại sôi trào hừng hực, Tiểu Thảo nhìn người đối diện liếm liếm môi, lại muốn làm chuyện xấu. Loại sự tình này thật sự giống như hút thuốc phiện, có một lần thì sẽ muốn có lần thứ hai, nghiện muốn chết.

"Làm gì? !"

Phong Uyển Nhu cảnh giác nhìn Tiểu Thảo, buông tay Tiểu Thảo ra. Tiểu Thảo dùng ánh mắt trông mong nhìn nàng, nhẹ giọng nói

"Uyển Uyển......"

"Em không cần nói,nghiêm túc ngồi xuống cho tôi."

Phong Uyển Nhu hung hăng nhìn Tiểu Thảo, lúc trước tại sao không nhìn ra Tiểu Thảo là một đại sắc lang, suy nghĩ của nàng ta sao có thể đen tối như vậy? Tối hôm qua, tư thế đó...... Nghĩ đến tối hôm qua, Phong Uyển Nhu lại đỏ mặt, nơi tư mật vẫn còn cảm giác hơi hơi đau.

"Em bị nóng trong người"

Tiểu Thảo nhìn chằm chằm vào Phong Uyển Nhu, nhìn thấy nét mặt Phong tổng đột nhiên đỏ bừng, có lẽ không nguyện ý cùng mình làm chuyện xấu.

Phong Uyển Nhu nghe Tiểu Thảo nói xong, thân người như có phản xạ tự nhiên lùi về phía sau, hai tay ôm trước ngực, híp mắt nhìn nàng.

"...... Thật ra cũng không nóng lắm."

Tiểu Thảo thấy Phong Uyển Nhu dùng tư thế né tránh khoa trương như thế sao còn dám xằng bậy, vội vàng sửa lại lời nói, nào ngờ Phong Uyển Nhu cũng không trách tội nàng, mà còn cười cười thật ôn nhu hỏi

"Nóng hả?"

"Vâng!"

Tiểu Thảo dùng sức gật đầu, trong mắt tràn ngập hy vọng. Phong Uyển Nhu lại cười càng tươi hơn, nhìn nàng nói

"Trong cơ thể có hỏa khí quá lớn, hẳn là nên vận động mạnh."

"Đúng vậy đúng vậy !"

Tiểu Thảo vui vẻ cực độ, Uyển Uyển thật biết săn sóc mình a, biết mình muốn làm cái gì, cố ý cấp cho mình bậc thang để leo lên.

"Như vậy, em khiêu vũ cho tôi xem."

"A?"

Tiểu Thảo sửng sốt, miệng đang tươi cười há to không kịp khép lại, ngơ ngác nhìn Phong Uyển Nhu. Phong Uyển Nhu không đổi sắc, cười nhìn nàng

"Em không phải đang nóng sao? Vận động là tốt nhất, đem khí nóng thoát ra hết thì ổn rồi."

"Nhưng là —"

Tiểu Thảo muốn giải thích, Phong Uyển Nhu biến sắc, lớn tiếng hỏi

"Em gạt tôi?"

"Không có không có."

Tiểu Thảo vội vàng giải thích, vụng trộm quan sát sắc mặt của Phong Uyển Nhu, nhận thấy nàng ta không giống đang nói đùa, liền bĩu môi

"Nhưng em không biết khiêu vũ hiện đại."

"Tôi thích nhất là múa dân tộc."

Phong Uyển Nhu ở một bên thản nhiên nói, bây giờ trong lòng nàng đang rất tức giận, tối hôm qua Tiểu Thảo ép buộc nàng cả đêm không nói đi, buổi sáng hôm nay còn nói những lời kích thích như vậy, phải dạy dỗ một chút, nếu không qua vài ngày sau không biết nàng sẽ bị ép buộc thành cái gì.

"Nhưng là —"

Tiểu Thảo còn muốn giải thích, nhưng nhìn thấy Phong Uyển Nhu đang nhíu mày cũng không dám giải thích gì nữa, không được tự nhiên đứng lên, nàng quay đầu, quay qua bốn phía nhìn nhìn, lại quay đầu nhìn Phong Uyển Nhu, nhỏ giọng hỏi

"Bây giờ tại nơi này múa sao?"



Trong phòng khách múa dân tộc, thật xấu hổ a.

"Đi ra quảng trường được không?"

"...... Vẫn là ở đây tốt hơn."

Tiểu Thảo đã nhìn ra, Phong Uyển Nhu đang tức giận thật sự, một chút cũng không thể lay chuyển. Lúc này muốn cùng Phong Uyển Nhu phân rõ phải trái tuyệt đối là không muốn sống nữa, vì vậy bạn học Tiểu Thảo của chúng ta thật ngoan ngoãn nghe lời, Uyển Uyển nói cái gì thì làm cái đó đi.

Tiểu Thảo lúc trước cũng có học qua múa dân tộc, hồi đó nàng bám lấy Dì Lưu ở dưới lầu học, vừa lúc cùng Dì Lưu kết bạn, múa tuy rằng cũng không phải xuất sắc, nhưng tuyệt đối đủ dùng. Bây giờ trước mặt Phong Uyển Nhu, nàng cũng không còn ngượng ngùng, bởi vậy đem áo ngủ trên người kéo xuống, mạnh mẽ nhảy người lên, xoay người, làm tư thế thiếu nữ ngây thơ.

"Phong đại gia, tiểu nữ tử đến đây ~"

Nói xong, Tiểu Thảo liền ngồi trên mặt đất, nâng tay phải lên, dùng tay áo che khuất nửa bên mặt, nũng nịu nhìn Phong Uyển Nhu, giả bộ thẹn thùng, Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, không nói được lời nào, đã hoàn toàn hóa đá.

"Tiểu nữ tử đã lâu không luyện tập, cũng không biết có thể hợp ý đại gia hay không? Tạm thời đi vài bước, nếu có xấu, đại gia không được cười nga, a a a ~"

Tiểu Thảo đã sắp hoàn toàn tiến vào trạng thái tự kỉ cao độ, khắp người của nàng, ngay cả cái áo ngủ trên người cũng cảm thấy nhộn nhạo, đi đến chỗ Phong Uyển Nhu, nhìn thấy Phong Uyển Nhu trợn mắt há hốc mồm không nói được lời nào.

"A a a ~ xem đại gia ngây ngốc kìa."

Tiểu Thảo vừa nói vừa phất phất tay áo trước mặt Phong Uyển Nhu, điển hình cho phong cách tú bà. Phong Uyển Nhu dần dần phục hồi tinh thần, không thể nhịn được, liền cười ra tiếng.

"Làm gì vậy?"

Tiểu Thảo không bằng lòng, lại xoay xoay phất phất tay áo, nàng cảm thấy mình múa thập toàn thập mỹ, đẹp hoàn hảo mà, tư thế rất chính xác, biểu tình cũng không tệ, Uyển Uyển sao có thể cười như vậy. Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo nói không nên lời, chỉ cười không ngừng, vừa cười vừa lấy tay ôm bụng, nước mắt chảy ra .

"Cười cái gì...... Đại gia không thấy đẹp sao?"

Tiểu Thảo còn đang biểu diễn, nàng vốn có chút thẹn thùng, nhưng vừa thấy Phong Uyển Nhu cười vui vẻ như vậy, trong lòng cũng thỏa mãn hơn, vì vậy càng thêm nhập vai, thay đổi động tác liên tục, sau đó xoay người một cái thật mạnh, eo hạ xuống chín mươi độ ngay lập tức.

"Ai da —"

Chỗ eo đau nhói khiến Tiểu Thảo biến sắc, kêu to một tiếng.

"Được rồi, tốt lắm, đến đây đại gia thưởng."

Phong Uyển Nhu xoa xoa nước mắt do cười quá nhiều, nàng chưa bao giờ biết tiểu bảo bối nhà mình còn có tài nghệ này à, ở cổ đại chắc chắn sẽ thành hoa khôi ở Lệ Xuân Viện, nếu không phải hiện tại tóc rối tung còn thêm cái áo ngủ trắng xóa nhìn rất giống Sadako, thì tuyệt đối là một Tú bà tài năng mà.

*Sadako: Google để làm gì, còn không mao sợt =))), nói chung là 1 chị ma đó mấy bạn, ai rảnh coi phim nài đêm khuya cho đỡ buồn*

"Mau tới đây nhận thưởng."

Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo còn ngồi trên mặt đất, ôm eo nhìn mình, lắc lắc đầu, Tiểu Thảo thật quá chuyên nghiệp a.

Ai biết Tiểu Thảo vẫn không nhúc nhích, một tay chống trên eo, thống khổ nhìn Phong Uyển Nhu, nhe răng nói

"Sốc hông rồi."

"Cái gì? !"

Phong Uyển Nhu đứng dậy ngay lập tức, bước vài bước đi đến bên ngườiTiểu Thảo, đỡ lấy eo của nàng.

"Đau chết mất."

Tiểu Thảo đau đến hít một hơi khí lạnh, cái trán toát ra mồ hôi lạnh, Phong Uyển Nhu đỡ eo của nàng, dìu Tiểu Thảo đứng lên, nhịn không được mắng nàng

"Em nói xem, không có việc gì tự nhiên lắc eo làm chi?"

"Là chị nói phải vận động mạnh a."

Tiểu Thảo bĩu môi, ủy khuất trả lời, trên eo lại truyền đến cảm giác đau nhức, khiến nàng nhịn không được nhe răng hít khí lạnh.

"Xem ra về sau muốn phải rèn luyện sức chịu đựng của vùng eo, mới như vậy đã hỏng, tôi còn không thấy đủ à."

"......"

Tiểu Thảo đen mặt nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu mặt không đổi sắc nhìn nàng, trong mắt còn mang theo một tia chế nhạo.

"Chị đang bỏ đá xuống giếng."

"Tôi như thế nào bỏ đá xuống giếng?"

Phong Uyển Nhu kỳ quái nhìn Tiểu Thảo, nàng nói đều là lời thật tâm à, tuổi còn trẻ mà chỉ khiêu vũ thôi đã làm eo bị thương, còn không nên rèn luyện nhiều hơn sao?

"Chị nói rèn luyện vùng eo...... Háo sắc quá mà......"

Tiểu Thảo vừa đỡ eo vừa nói, Phong Uyển Nhu ngẩn người, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tiểu Thảo một hồi, cả nửa ngày mới phản ứng lại, mặt nàng đỏ lên, cắn răng dùng sức vỗ một cái vào eo Tiểu Thảo.



"Tôi thấy em chưa đau lắm đâu !"

"Đau quá, mưu sát chồng bà con ơi!"

Tiểu Thảo đau đến nhe răng nhếch miệng, Phong Uyển Nhu cũng không buông tay, nàng từ trước đến nay không nghĩ tới Tiểu Thảo có thể sắc đến trình độ này, làm chuyện gì cũng có thể nghĩ đến vận động trên giường.

"Về sau em tránh xa Dạ Ngưng cho tôi!"

Phong Uyển Nhu căm giận nói, Tiểu Thảo xoa eo, quay đầu, kỳ quái nhìn nàng

"Làm sao vậy? Như thế nào lại trút giận lên người Ngưng Ngưng?"

"Cô ấy dạy em những gì?"

Phong Uyển Nhu nghiến răng nghiến lợi nói, lúc trước Tiểu Thảo thật đơn thuần, từ khi học theo Dạ Ngưng, càng ngày càng háo sắc.

Tiểu Thảo nhẹ nhàng xoa nắn vùng eo, cảm giác đã đỡ hơn không còn đau như lúc nãy, vẻ mặt thả lỏng hơn rất nhiều, nhìn Phong Uyển Nhu, có thể cười cười.

"Không liên quan đến Ngưng Ngưng, cô ấy chỉ gợi ý cho em, là do emcó ngộ tính cao."

"Dương Tiểu Thảo!"

"...... Đau !"

"Tôi còn chưa thấy đủ đau đâu, em tiếp tục múa cho tôi! Không cho ngừng lại, đi đến phòng tắm lấy hai cái khăn mặt ra đây, nếu múa không tốt đừng mong tôi để ý đến em."

"Uyển Uyển......"

Tiểu Thảo đau khổ nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu không thèm để ý đến Tiểu Thảo, lạnh lùng nhìn nàng. Tiểu Thảo vừa thấy nàng như vậy đã biết lại sắp tức giận, cũng không dám nói gì, tay đỡ eo chống đỡ thân mình chạy vào phòng tắm chạy, Tiểu Thảo ngoan ngoãn cầm hai cái khăn mặt đi ra, cố gắng nặn ra vẻ mặt cười cười nhìn Phong Uyển Nhu

"Đại gia, tiểu nữ tử đến đây."

Nói xong, Tiểu Thảo đứng tại chỗ làm động tác, bắt đầu múa diệu nhảy dân tộc dành riêng cho Phong Uyển Nhu xem, hạ eo giang chân, động tác không tệ lắm, nhìn sang thì thấy Phong Uyển Nhu vẫn ghét bỏ nhìn mình, Tiểu Thảo cắn răng, rõ ràng đã ra đòn quyết định vậy mà cũng chưa xi nhê gì, nàng bèn cầm hai cái khăn mặt vung lên, nở nụ cười vẫy khăn về phía Phong Uyển Nhu.

Phong Uyển Nhu tuy ngoài mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng đã sớm cười đến nở hoa rồi, nhìn Tiểu Thảo chạy lại gần mình, độ cong của khóe miệng cũng càng lúc càng lớn, lúc này hai người còn cách nhau vài bước chân, đột nhiên có tiếng mở cửa. Tiểu Thảo nhanh chóng biến sắc, thân mình cứng đờ. Phong Uyển Nhu cũng đứng hình, rất nhanh xoay người, cầm lấy ly nước trên bàn, cúi đầu uống.

"Tổ tông ơi, con lại làm trò gì đây?"

Cỏ mẹ vừa vào nhà liền bị cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt, con gái nhà mình đang nhảy tư thế múa dân tộc, đã thế còn cầm hai cái khăn mặt, trên người mặc áo ngủ màu trắng, tóc tai bù xù đứng gần Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu thì chuyên tâm cúi đầu uống nước, nhìn cũng không nhìn nàng một cái, nói chung rất là bình tĩnh.

"Có phải mẹ đã phá hỏng cuộc vui của hai người không?"

Cỏ mẹ thả đồ ăn trong tay xuống, đi đến chỗ Tiểu Thảo sờ sờ đầu nàng. Tiểu Thảo cười cười như búp bê bị hư, tầm mắt vẫn dừng lại trên người Phong Uyển Nhu đang uống nước.

"A, thời gian không còn sớm, cháu cũng nên đi làm , chào dì, cháu đi."

"Ách, chào cháu."

Cỏ mẹ lên tiếng, thái độ rất nhu hòa, hiện tại đối với Phong Uyển Nhu, một chút địch ý cũng không có, ngẫm lại đứa nhỏ này cũng không dễ dàng gì để chịu đựng con gái mình, lúc sáng sớm đã phải chịu màn động kinh của Tiểu Thảo, người bình thường thật đúng là làm không được.

"Em cũng chuẩn bị một chút đi, chút nữa đến công ty, hôm nay có người quan trọng đến, em tốt nhất nên chăm sóc tốt bạn thân Dạ Ngưng của em."

Phong Uyển Nhu cố ý đem cụm từ "Dạ Ngưng của em" đọc rất nặng, cười như không cười nhìn Tiểu Thảo, rồi đi đến sô pha, cầm lấy túi xách, thay giày đi ra ngoài, trong quá trình đó, Tiểu Thảo vẫn nắm chặt khăn mặt trong tay, cắn răng nhìn Phong Uyển Nhu. Người xấu! Uyển Uyển là người xấu, cực kì xấu!

"Mới buổi sáng sao đã bị ma nhập?"

Cỏ mẹ nhìn Phong Uyển Nhu đi rồi mới tức giận hỏi Tiểu Thảo, Tiểu Thảo ngẩn người

"Con không có bị ma nhập."

"Đầu của con rối tung như là bà điên kia."

"...... Mẹ, chúng con đang chơi trò chơi, mẹ đừng hiểu lầm."

Cỏ mẹ trắng mắt, nhìn Tiểu Thảo, hỏi

"Trò chơi? Trò chơi gì, sao mẹ không thấy Uyển Uyển vui vẻ?"

Tiểu Thảo bị Cỏ mẹ chất vấn, đứng tại chỗ sửng sốt một hồi, hừ một tiếng, xoay người đi đánh răng rửa mặt thay quần áo, lại mất thêm gần nửa tiếng, lúc này Tiểu Thảo mang theo túi xách rời khỏi nhà, vừa ra đến trước cửa thì quay lại nhìn Thảo mẹ, cười cười thần bí.

"Mẹ, con vừa rồi chưa trả lời, chúng con chơi trò chơi tình thú, mẹ hiểu không? Mẹ không hiểu đâu, mẹ già yêu dấu !"

Nói xong, Tiểu Thảo lại hừ thêm một tiếng, lắc đầu một cái rồi vọt ngay khỏi cửa.

PS: Nai tính PS nhìu mà mấy bạn cmt làm mình tỏn thương quá nên nai hết dám PS, hẹn gặp lại vào ngày nào rảnh rang sẽ làm 1 cái PS dài cho mấy bạn đọc chơi =))) Thiệt ra là nai mắc mệt nên ko muốn type nhìu nên lấy lí do dả lả đổ lỗi cho mấy bạn tự trách thoi :"> =))))))) Nay mình cũng nóng trong người như Tiện Thảo mà may không có Phong Uyển Nhu nên chưa phải làm vận động mạnh =))))))))))))) Đúng là Tiện Thảo Ý dâm tích tụ nửa năm nai xả hết :">

Từ sau mình onl ngày nào sẽ ráng post ngày đó, nói chung 106 chương đã xong và giờ mình đang muốn hành hạ mấy bạn nên cứ post từ từ thôi =))))))))))) Gạch đá đâu bơi vào đây, mình nhận hết :">

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook