Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Chương 40: Một khắc lãng mạn...

Diệp Sáp

12/12/2016

“Đây là cái pháo hoa cuối cùng”

Tiểu Thảo nắm trong tay khói pháo hoa đỏ mặt thẹn thùng có chút kỳ quặc nhìn Phong Uyển Nhu, trong lòng nàng tim đập thình thịch vô cùng gay gắt, cả ngày hôm nay ở chung với nhau nàng chưa bao giờ có loại cảm giác kỳ lạ giống như vậy, từ trước đến giờ ở cùng với ba mẹ cũng không có loại cảm giác này, chính vì vậy… Mắt nàng nhìn đồng hồ, đã sắp đến 12 giờ, hôm nay có nên ghi lại dấu ấn một ngày đặc biệt hay không?

Phong Uyển Nhu chăm chú nhìn chằm chằm Tiểu Thảo, mặt nàng lúc này chợt ửng hồng, tiếp théo đó là tim đập cũng vô cùng nhanh, từng chút từng chút một mà mãnh liệt như vậy…

Cô… Rốt cuộc cũng đã hiểu rồi sao?

Tiểu Thảo khẩn trương đến nổi tay đang cầm lấy khói pháo hoa cũng chảy mồ hôi muốn thấm ướt miếng giấy gói pháo bao ở bên ngoài, lúc này Phong Uyển Nhu nhìn nàng, khóe môi chợt cong lên, Phong Uyển Nhu cười cười, chìa hay tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tiểu Thảo, đem cằm đặt ở bả vai của nàng.

Được rồi, cô đã không dám thì tôi dám.

“Cô muốn làm gì?”

Lời nói mang theo một tia mị hoặc, con ngươi cũng nhẹ nhàng nháy động, Phong Uyển Nhu lẳng lặng nhìn Tiểu Thảo, cảm nhận được độ ấm và mùi thơm thản nhiên kia xông vào khứu giác nàng, Tiểu Thảo lúc này thân mình như đóng băng, cương cứng như đá cẩm thạch, khuôn mặt đỏ hồng vô cùng, cảm nhận được hơi thở lành lạnh phả tại bên tai, không những như thế mà ngọn lửa trong lòng không hề bị dập tắt, ngược lại còn tăng cao, giống như đang muốn kiếm đường phát tiết ra nhưng cũng bất lực.

“Tôi…”

Mới vừa mở miệng thì thanh âm liền run rẩy, Tiểu Thảo không được tự nhiên nghiêng đầu nhìn bả vai của nàng đang được Phong Uyển Nhu gối lên, nàng chỉ nhìn thấy một đôi mắt ẩn chứa nhàn nhạt ý cười.

“Phong tổng…”

Tiểu Thảo mang theo một tia yếu ớt trong thanh âm, nói không rõ là đang nén giận hay là đang làm nũng, Phong Uyển Nhu nhẹ nhàng nở nụ cười, không hề gây khó xử cho nàng, ngẩng đầu lên, chính là trong ánh mắt ý cười đã lui, nhưng tay vẫn như cũ còn ôm lấy eo của nàng.

Tiểu Thảo nhìn nàng cắn cắn môi, từ trước đến giờ cũng chưa nóng mặt nhiều đến như vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nhất định cũng sẽ bị Phong tổng cười nhạo chết mất, nàng hít sâu một hơi, liền nhìn vào mắt Phong Uyển Nhu nói:

“Chúng ta cùng nhau phóng cái cuối cùng này có được không?”

Nói xong tay còn quơ quơ lên khói pháo hoa lớn, Phong Uyển Nhu lặng đi một chút, nhấp môi nhìn Tiểu Thảo.

Khó xử lâu như vậy chính là vì điều này?

Tiểu Thảo thấy Phong Uyển Nhu biểu cảm như vậy liền nghĩ nàng không vui, có chút khẩn trương liền giải thích “Tuy rằng tôi tới Phong Đằng không lâu, nhưng chính là mấy ngày nay thật sự cần cảm ơn Phong tổng, đúng vậy, chị đối với tôi thật sự tốt lắm”

Tốt lắm.. rất rất tốt…

Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tiểu Thảo, trong lòng nói không nên lời thất vọng.

“Được!”

Lời nói thản nhiên vô cùng dễ nghe, nghe xong cũng không thể đoán được đang biểu đạt điều gì, nhưng Tiểu Thảo lại rất vui vẻ, liền giơ lên khói pháo hoa lớn, múa may qua lại.

“Cầm cái này!”

Phong Uyển Nhu miễn cưỡng cười cười, nghĩ vừa rồi Tiểu Thảo nói muốn cùng nhau bắn pháo nên cũng liền giơ tay lên muốn nắm lấy tay nàng, thế nhưng Tiểu Thảo lại nhanh hơn một bước, thân người lui về phía sau Phong Uyển Nhu, học nàng động tác ôm vừa rồi, đem nàng ôm sát trong lòng, thuận thế còn dùng tay nắm chặt tay nàng, vì vậy lúc này mới biến thành cả hai cùng nhau cầm lấy cây pháo hoa lớn.

Một động tác vừa rồi của Tiểu Thảo giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, thân thủ thật bất phàm, không một chút ngập ngừng mà lại vô cùng lưu loát, không có bất kỳ biểu hiện gì lộ ra, Phong Uyển Nhu lúc này còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Tiểu Thảo đã muốn cầm lên tay khói pháo hoa lớn, còn tay phải thì nhẹ nhàng bật lửa.

Khói pháo hoa trong nháy mắt đã sáng ngời, lúc này hai má Phong Uyển Nhu cũng thản nhiên mà đỏ hồng lên một mãnh, bao nhiêu thất vọng cùng mất mát vừa rồi liền được thêm vào một rổ đầy hạnh phúc, Phong Uyển Nhu mặc cho Tiểu Thảo nắm lấy tay nàng múa qua múa lại, nàng hơi hơi dựa vào phía sau, để thân thể mình đụng vào người Tiểu Thảo, nàng có thể cảm nhận được, rõ ràng Tiểu Thảo đang run rẩy.

Khói pháo hoa lượn lờ mang ra khói trắng, tiếng chuông mười hai giờ gõ lên, trên quảng trường đám người trở nên vô cùng vui vẻ, Tiểu Thảo ôm Phong Uyển Nhu cười như đứa trẻ, Phong Uyển Nhu thì hơi hơi nhắm hai mắt lại.



Giờ phút này chị có bao nhiêu khát khao thời khắc này đừng bao giờ dừng lại , Tiểu Thảo, chị thích em, thật sự rất thích em!

“Phong tổng!”

Pháo hoa lúc này hầu như đã tắt, Tiểu Thảo nhẹ nhàng gọi tên Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu liền mở mắt xoay người muốn nhìn Tiểu Thảo, đột ngột trên mặt chợt lạnh, có đôi môi mềm mại hôn lên, Phong Uyển Nhu không còn chưa kịp phản ứng thì Tiểu Thảo liền buông tay cắn cắn môi, mặt đỏ lên nhìn Phong Uyển Nhu liếc mắt một cái, một câu cũng không nói liền quay đầu chạy thụt mạng.

Phong Uyển Nhu vuốt mặt mình, lâng lâng cảm xúc đứng nguyên một chỗ, bất động thật lâu, cảnh tượng vừa rồi giống như trong mơ, trên mặt còn lưu lại mùi vị của Tiểu Thảo, tim nàng lúc này lại đập loạn xạ một cách vô trật tự, mặc cho mọi người xung quanh đang hoạt náo với tiếng hoan hô thật lớn xung quanh nhưng nàng hết thảy đều không nghe được, một cảnh này, thật giống như là một màn điện ảnh, mọi người ở xung quanh hết thảy đều nhanh chóng lướt qua, chỉ còn lưu lại hình ảnh Tiểu Thảo với một cái hôn nhẹ nhàng nhưng đi sâu vào trong trái tim nàng.

Một khắc đồng hồ lãng mạn nhưng lại vô cùng ngắn ngủi, cuối cùng cũng phải làm cho người ta quay trở lại thực tại.

Chạy hết cả một đoạn đường tuyết trơn, Tiểu Thảo cuống quít chạy về nhà, cũng không biết được Phong Uyển Nhu rốt cuộc là đứng ở dưới tuyết bao lâu, nàng chỉ biết về đến nhà rồi chạy thục mạng vào phòng ngủ, ai nàng cũng không để ý đến, cũng không nói chuyện, cả chuyện muốn về nhà Phong tổng làm Sủi cảo nàng cũng liền quên đi. Trong lòng nàng lúc này, tất cả đều là nụ hôn kia.

Mình hôn Phong tổng, chủ động hôn Phong tổng!

Phong tổng sẽ phản ứng như thế nào? Có hay không chán ghét mình đây? Hay sẽ không để ý đến mình nữa? Không thể nào, nếu chỉ vì một cái hôn thuần khiết như vậy, cho dù có là bạn bè thì cũng có thể hôn như vậy… Nhưng mình rốt cuộc vì sao lại hôn Phong tổng đây? Là kìm lòng không được nên muốn sao???

Tiểu Thảo nội tâm thực rối răm, đem cả chăn nệm vò nhào đến méo mó hình dạng, Cỏ mẹ vài lần đến gọi nàng ra ăn cơm nàng cũng không nghe thấy, trong đầu lúc này đều là Phong Uyển Nhu, nàng có chút vui vẻ cũng có phần sợ hãi, nói cũng không rõ được tâm lý lúc này như thế nào, cuối cùng nàng mơ mơ màng màng ngủ quên đi lúc nào không biết.

Đến rạng sáng ngày thứ hai, Tiểu Thảo rất nhanh liền thay đồ chuẩn bị đi ra ngòai, đang cầm lấy đôi giày, vừa chuẩn bị đóng cửa Cỏ mẹ ngay tức khắc liền như kéo binh đoàn ào ạt đi tới

“Cô định đi đâu đây? Cô là đang giỡn mặt với tôi có phải hay không? Được có một ngày mùng một cô liền muốn đi đâu? Cô có nhà mà giống như không có nhà vậy, nếu cô có bạn trai thì tôi không nói, đằng này cả cái rắm cô cũng không có, mỗi ngày đều đi ra ngòai chạy điên lên là vì cái gì? Nhanh chóng về phòng ngay, tôi đang chuẩn bị cho cô thịt kho tàu khoai tây đây!”

Tiểu Thảo dựa vào tường đi giày, đối với lời nói đe dọa vừa rồi của Cỏ mẹ cũng không lay động được nàng “Mẹ, con đi chúc Tết lãnh đạo, đến nhà cấp trên tặng quà”

Đừng nói gì nữa, con còn đang muốn gặp Phong tổng a!

“Tặng cái rắm, cô về phòng ngay cho tôi!”

“Chào mẹ, mẹ à, con thật rất yêu mẹ a..”

Tiểu Thảo rõ ràng là hài còn chưa mang xong liền kéo lệt xệt bỏ chạy, cả tàu điện ngầm cũng không đi mà bắt xe taxi trực tiếp đến nhà Phong Uyển Nhu. Trên đường đi, nàng suy nghĩ rất nhiều biện pháp giải thích như thế nào về nụ hôn tối qua, cuối cùng Tiểu Thảo quyết định sẽ nói rằng bản thân do xem pháo hoa thật là vui nên nhất thời đem nàng coi thành Cỏ mẹ, đối với thân mẫu mình tổng hôn một cái cũng có sao đâu chứ?

Tiểu Thảo đến giờ nhà Phong Uyển Nhu là tám giờ đúng, nàng đứng ở cửa muốn gõ lại không dám, Phong tổng mệt mõi lâu như vậy, ngày lễ như thế này cần phải được nghỉ ngơi, hay là không nên vào a? Nàng thử tính gõ hai cái, quả nhiên là không ai ra mở cửa, Tiểu Thảo cắn cắn môi, xoay người chuẩn bị bước đi, trước là muốn mua sẵn điểm tâm sáng rồi sẽ trở lên lại, nhưng vừa mới xoay người đi thì cửa liền được mở ra.

“Ahhh, Phong tổng!”

Tiểu Thảo xấu hổ nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu chỉ mặc một cái áo ngủ màu trắng hơi mỏng, nhìn dáng dấp hẳn là mới vừa tấm rửa xong, tóc vẫn còn ẩm ướt, nhìn Phong Uyển Nhu tựa hồ cũng có sức sống hơn.

“Vào đi!”

Phong Uyển Nhu lưu lại một câu liền đi vào trong lau tóc, Tiểu Thảo do dự một lúc mới đóng cửa vào nhà.

Phong Uyển Nhu ngồi ở trên ghế salon lau tóc, Tiểu Thảo nhìn nàng muốn giải thích chuyện hôm qua, nhưng khi nhìn thấy Phong tổng từ đầu đến cuối cũng không nói lời nào, vì vậy cứ rối rắm mãi đến lúc Phong Uyển Nhu sấy tóc xong, buông máy sấy nhìn Tiểu Thảo.

” Ăn cơm chưa?”

Thanh âm mang theo một chút ôn nhu, Tiểu Thảo ngơ ngác một chút lắc đầu.

“Vậy cùng nhau ăn đi…”

Phong Uyển Nhu không nấu cơm, chỉ làm một món đơn giản bánh mì sandwich và trứng óp la để trên bàn, Tiểu Thảo cũng đi tới, Phong Uyển Nhu liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy nàng một bộ dạng tâm sự lại có chút thở dài.



Nếu tôi không để cho cô bậc thang thì cô hẳn là muốn tìm cách chạy trốn đi…

Tiểu Thảo vừa nhìn thấy bánh mì sandwich với trứng thì tâm tình cũng tốt hơn một chút, nàng lần lượt ăn hết, Phong Uyển Nhu ở một bên nhìn mà muốn sinh khí. Tốt lắm, ngày hôm qua nàng bởi vì nụ hôn kia mà đứng bên ngòai gần một giờ, sau khi trở về nhà thì lăn qua lộn lại cũng ngủ không được, còn hiện tại, nhìn lại ngừơi trước mắt này, ăn xem ra cũng ngon miệng lắm, tinh thần cũng thật là tốt, rốt cuộc là bộ dạng rầu rĩ khó sống vừa rồi bất quá cũng chỉ là để trang trí a.

“Dương Tiểu Thảo!”

Phong tổng lên tiếng, Tiểu Thảo lặng đi một chút, nắm bắt cuối cùng một cái bánh mì rồi nhìn Phong Uyển Nhu “A?”

“Tất cả cô đều ăn hết, tôi làm sao bây giờ?”

Phong Uyển Nhu nhíu mày nhìn Tiểu Thảo, thật muốn tiến lên dùng sức mà đạp chết nàng cho rồi.

Tiểu Thảo nghe Phong tổng vừa nói như thế thì mặt liền nóng lên, buông cái bánh mì đang cắn một miếng rồi đưa cho nàng “Cho chị!”

“Cô đều cắn như vậy tôi ăn như thế nào đây?”

Khốn kiếp! Đúng là đồ ngốc!

“A… như vậy sao..” Tiểu Thảo nhìn ra bản thân mình đã cắn qua cái bánh mì cũng có chút ngượng ngùng.

Đúng rồi, mình đã cắn một cái, Phong tổng làm sao có thể ăn được…

Phong Uyển Nhu không nói lời nào liền như vậy nhìn Tiểu Thảo, nàng thật muốn nhìn xem Tiểu Thảo còn có thể nói gì.

Nghĩ một lát, Tiểu Thảo cũng nghĩ thông suốt, ánh mắt cười híp lại thành một đường nhỏ, để lại ánh mắt Phong Uyển Nhu soi mói nhìn, nàng liền đứng dậy đi vào phòng bếp cầm một cái dao nhỏ đi ra, lại về ngồi trước mặt Phong Uyển Nhu, đem miếng bánh mì có vết cắn của mình cắt đứt, cắt xong rồi nàng vui vẻ đem phần bánh mì còn lại không có vết cắn đưa tới để lại vào cái chén trước mặt Phong Uyển Nhu.

“Đây này, cũng còn tốt lắm!”

Nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lãnh của Phong Uyển Nhu thì lại có chút nhút nhát, lúc này liền kéo kéo chén đĩa lại, không dám nói lời nào mà cúi đầu nuốt bánh mì..

Tại sao lại hung dữ như vậy a!

“Dương Tiểu Thảo, cô…”

Phong Uyển Nhu giọng điệu cứng rắn nói nhưng đúng lúc, tiếng chuông cửa liền vang lên, cả hai người đều có chút kinh ngạc, hôm nay Mùng Một, trừ bỏ Tiểu Thảo còn ai rãnh rỗi như vậy tới đây?

Phong Uyển Nhu đứng dậy đi mở cửa, Tiểu Thảo ở lại vừa ăn bánh mì vừa quay đầu nhìn nàng, lúc cửa vừa mở ra, Tiểu Thảo miệng đang ngậm bánh mì liền “lạch cạch” một cái, làm cho một chút vỏ bánh rơi rụng trên bàn.

Lúc này người ngòai cửa không một chút khách khí liền kéo vào một rương hành lý thật to.

Đó là một cô gái, mặc chiếc quần tây màu kem để lộ ra đừơng nét của đôi chân thon dài, nàng khoác một cái áo màu cà phê sữa, trên đầu còn đeo một cái kính râm màu đen thật to. Đúng là phong cách ăn mặc rất thời trang. Không những thế, khuôn mặt còn vô cùng thanh tú, ngũ quan tinh xảo vô cùng, môi mỏng mũi cao, làn da trắng mịn, so với Phong Uyển Nhu thì dễ thương hơn, nhưng lại thiếu đi phần trong trẻo lạnh lùng.

“Em nhớ chị muốn chết!”

Nữ nhân kia nói ra một câu, ánh mắt Tiểu Thảo thiếu chút nữa lồi ra, Phong Uyển Nhu lại cười nhạt nhìn nàng, trong mắt lộ ra một tia ấm áp.

Miệng Tiểu Thảo lúc này như bị mất mùi vị, Tiểu Thảo nhìn thấy trên mặt Phong Uyển Nhu cười rộ tâm tình nàng lập tức liền trùng xuống. Tâm nàng vừa bị rớt xuống khe chưa kịp nhặt lên thì Phong Uyển Nhu lại bị nữ nhân dáng người nóng bỏng kia ôm chầm vào lòng, ghê tởm hơn chính là người nọ còn thản nhiên hôn lên gương mặt Phong Uyển Nhu một cái, hơn nữa là còn hôn lên nơi mà hôm qua nàng đã…!!!

Trong nháy mắt, Tiểu Thảo tan nát cõi lòng…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook