Xuân Thủy Trà Xanh, Xuân Tâm Rạo Rực
Chương 2: Trách nhiệm của đàn chị
Tam Nguyệt Đào Hoa Tuyết
30/12/2022
Đối với việc tấm ảnh thẻ được đưa ra ánh sáng dẫn đến sự chú ý, Lăng Kiền Chiêu ít nhiều cũng có chút phiền não, nhưng đối phương cũng là có ý tốt, Lăng Kiền Chiêu suy nghĩ, dù sao thì trung học và bây giờ cũng không khác nhau lắm, nhịn một chút rồi sẽ đi qua.
Nhưng cậu không nghĩ tới, Ngọc Tuấn Dĩnh sẽ đến tìm cậu lần nữa.
Khi vị đàn chị thân cao mặt mũi cũng đặc biệt hơn người xuất hiện ở trên sân bóng rổ, Lăng Kiền Chiêu mơ hồ nhận ra được, mấy sinh vật đàn ông đánh bóng bên cạnh mình bắt đầu rối loạn đứng lên.
Nhưng Ngọc Tuấn Dĩnh lại đi về phía một mình cậu.
Cậu vừa ném một quả, thì Ngọc Tuấn Dĩnh lại chặn bóng ngay trước rổ, cô cầm quả bóng trong tay, cười nói: “Đàn em Lăng, chúng ta nói chuyện một chút đi?”
Vẫn là tại tiệm trà sữa kia, Ngọc Tuấn Dĩnh dẫn Lăng Kiền Chiêu đến một góc hẻo lánh nhất, nói ngay vào điểm chính: “Đàn em, gia nhập câu lạc bộ của chúng tôi đi.”
Vào thời điểm này vừa mới kết thúc huấn luyện quân sự, vẫn còn một khoảng thời gian mới đến kỳ chiêu mộ câu lạc bộ, lúc này đã đến tìm cậu gia nhập câu lạc bộ, rõ ràng là chiêu mộ trái luật… Lăng Kiền Chiêu yên lặng lùi về phía sau một chút, ánh mắt mang theo mấy phần cảnh giác.
“Chị là chủ tịch câu lạc bộ trà nghệ, chị đã nghe bạn học khoa Xây dựng nhắc tới, gia đình cậu kinh doanh trà, mưa dầm thấm đất, phương diện trà nghệ này chắc chắn cậu cũng có hiểu biết, cho nên, chị muốn mời cậu, gia nhập câu lạc bộ của bọn chị.”
Rõ ràng là giọng điệu nhờ cậy, nhưng bởi vì khí chất quá ngự tỷ của Ngọc Tuấn Dĩnh, nên đã lộ ra mấy phần ý tứ bắt nạt trong học đường.
Nhưng Lăng Kiền Chiêu dầu gì cũng là người thấy việc đời, nên cũng không sợ hãi, cậu ngược lại là có mấy phần kinh ngạc, vị đàn chị đứng trước mắt cậu này, nhìn khí chất bên ngoài, thì chính là kiểu ngự tỷ mười phần Âu Mỹ, lúc cô nói muốn mời cậu tham gia câu lạc bộ, đầu tiên cậu đã nghĩ đó là kiểu câu lạc bộ nhảy đường phố, rock and roll khá phô trương, tuyệt đối không nghĩ tới, cô là chủ tịch của câu lạc bộ trà nghệ.
Gia đình Lăng Kiền Chiêu làm kinh doanh trà nghệ, các trà nghệ sư trong vườn trà đều thanh nhã nội liễm, khí chất của Ngọc Tuấn Dĩnh rõ ràng không hợp với trà nghệ sư.
Nghĩ đến đây, Lăng Kiền Chiêu hơi cau mày, “Thời gian chiêu mộ câu lạc bộ đã định vào tháng mười, tại sao đàn chị lại muốn chiêu mộ gấp như vậy chứ?”
Ngọc Tuấn Dĩnh cười rất nịnh hót, “Đàn chị đây không phải là cầu hiền như khát sao, vì câu lạc bộ mà chiêu binh mãi mã, mời chào nhân tài, là trách nhiệm của đàn chị.”
Ngọc Tuấn Dĩnh bày ra một bộ dáng vẻ oai phong lẫm liệt, lúc nói lời này, thì hận không thể tạo hào quang trên người mình, để cho Lăng Kiền Chiêu cảm nhận được tâm ý của cô.
Chỉ tiếc là, Lăng Kiền Chiêu cũng không nhận được sóng điện não mà cô phát ra, sau khi nghe mấy lời của cô, thì vẫn không lay chuyển, Ngọc Tuấn Dĩnh có chút thất vọng, cười hì hì hai tiếng, lại bắt đầu thuyết phục.
“Trà nghệ này, là tinh hoa văn hóa Trung Quốc, là di sản văn hóa phi vật thể cấp quốc gia, những điều này chắc chắn cậu biết rõ hơn chị, ngay từ trung học, chúng ta đã được học phải phát huy mạnh văn hóa truyền thống của Trung Quốc, mà văn hóa truyền thống của Trung Quốc là gì? Chính là trà nghệ đó.” Ngọc Tuấn Dĩnh nói hùng hồn, cuối cùng còn rất kích động, mà trực tiếp kéo tay của Lăng Kiền Chiêu, rất tận tình vỗ một cái, “Đàn em, câu lạc bộ của đàn chị thật sự cần nhân tài như cậu, cậu xem đi, bây giờ việc chiêu mộ câu lạc bộ còn chưa bắt đầu, cậu có thể quen biết với chị trước, đến khi chiêu mộ câu lạc bộ, thì cậu mới quyết định cũng được mà.”
Lăng Kiền Chiêu nhìn tay mình bị nắm chặt, cảm thấy dù cho mình có từ chối, thì cũng chẳng ăn thua gì, học tỷ đã quyết tâm phải kéo cậu vào câu lạc bộ.
Cậu nghĩ ngợi một lát, từ nhỏ cậu đã tiếp xúc với trà nghệ, vẫn cò chút hảo cảm, đi cũng sẽ không có tổn thất gì, nên gật đầu đồng ý.
Thời điểm đó cậu còn không biết, đây là một cái hố, cậu ngã vào, thì sẽ không leo lên được nữa.
Nhưng cậu không nghĩ tới, Ngọc Tuấn Dĩnh sẽ đến tìm cậu lần nữa.
Khi vị đàn chị thân cao mặt mũi cũng đặc biệt hơn người xuất hiện ở trên sân bóng rổ, Lăng Kiền Chiêu mơ hồ nhận ra được, mấy sinh vật đàn ông đánh bóng bên cạnh mình bắt đầu rối loạn đứng lên.
Nhưng Ngọc Tuấn Dĩnh lại đi về phía một mình cậu.
Cậu vừa ném một quả, thì Ngọc Tuấn Dĩnh lại chặn bóng ngay trước rổ, cô cầm quả bóng trong tay, cười nói: “Đàn em Lăng, chúng ta nói chuyện một chút đi?”
Vẫn là tại tiệm trà sữa kia, Ngọc Tuấn Dĩnh dẫn Lăng Kiền Chiêu đến một góc hẻo lánh nhất, nói ngay vào điểm chính: “Đàn em, gia nhập câu lạc bộ của chúng tôi đi.”
Vào thời điểm này vừa mới kết thúc huấn luyện quân sự, vẫn còn một khoảng thời gian mới đến kỳ chiêu mộ câu lạc bộ, lúc này đã đến tìm cậu gia nhập câu lạc bộ, rõ ràng là chiêu mộ trái luật… Lăng Kiền Chiêu yên lặng lùi về phía sau một chút, ánh mắt mang theo mấy phần cảnh giác.
“Chị là chủ tịch câu lạc bộ trà nghệ, chị đã nghe bạn học khoa Xây dựng nhắc tới, gia đình cậu kinh doanh trà, mưa dầm thấm đất, phương diện trà nghệ này chắc chắn cậu cũng có hiểu biết, cho nên, chị muốn mời cậu, gia nhập câu lạc bộ của bọn chị.”
Rõ ràng là giọng điệu nhờ cậy, nhưng bởi vì khí chất quá ngự tỷ của Ngọc Tuấn Dĩnh, nên đã lộ ra mấy phần ý tứ bắt nạt trong học đường.
Nhưng Lăng Kiền Chiêu dầu gì cũng là người thấy việc đời, nên cũng không sợ hãi, cậu ngược lại là có mấy phần kinh ngạc, vị đàn chị đứng trước mắt cậu này, nhìn khí chất bên ngoài, thì chính là kiểu ngự tỷ mười phần Âu Mỹ, lúc cô nói muốn mời cậu tham gia câu lạc bộ, đầu tiên cậu đã nghĩ đó là kiểu câu lạc bộ nhảy đường phố, rock and roll khá phô trương, tuyệt đối không nghĩ tới, cô là chủ tịch của câu lạc bộ trà nghệ.
Gia đình Lăng Kiền Chiêu làm kinh doanh trà nghệ, các trà nghệ sư trong vườn trà đều thanh nhã nội liễm, khí chất của Ngọc Tuấn Dĩnh rõ ràng không hợp với trà nghệ sư.
Nghĩ đến đây, Lăng Kiền Chiêu hơi cau mày, “Thời gian chiêu mộ câu lạc bộ đã định vào tháng mười, tại sao đàn chị lại muốn chiêu mộ gấp như vậy chứ?”
Ngọc Tuấn Dĩnh cười rất nịnh hót, “Đàn chị đây không phải là cầu hiền như khát sao, vì câu lạc bộ mà chiêu binh mãi mã, mời chào nhân tài, là trách nhiệm của đàn chị.”
Ngọc Tuấn Dĩnh bày ra một bộ dáng vẻ oai phong lẫm liệt, lúc nói lời này, thì hận không thể tạo hào quang trên người mình, để cho Lăng Kiền Chiêu cảm nhận được tâm ý của cô.
Chỉ tiếc là, Lăng Kiền Chiêu cũng không nhận được sóng điện não mà cô phát ra, sau khi nghe mấy lời của cô, thì vẫn không lay chuyển, Ngọc Tuấn Dĩnh có chút thất vọng, cười hì hì hai tiếng, lại bắt đầu thuyết phục.
“Trà nghệ này, là tinh hoa văn hóa Trung Quốc, là di sản văn hóa phi vật thể cấp quốc gia, những điều này chắc chắn cậu biết rõ hơn chị, ngay từ trung học, chúng ta đã được học phải phát huy mạnh văn hóa truyền thống của Trung Quốc, mà văn hóa truyền thống của Trung Quốc là gì? Chính là trà nghệ đó.” Ngọc Tuấn Dĩnh nói hùng hồn, cuối cùng còn rất kích động, mà trực tiếp kéo tay của Lăng Kiền Chiêu, rất tận tình vỗ một cái, “Đàn em, câu lạc bộ của đàn chị thật sự cần nhân tài như cậu, cậu xem đi, bây giờ việc chiêu mộ câu lạc bộ còn chưa bắt đầu, cậu có thể quen biết với chị trước, đến khi chiêu mộ câu lạc bộ, thì cậu mới quyết định cũng được mà.”
Lăng Kiền Chiêu nhìn tay mình bị nắm chặt, cảm thấy dù cho mình có từ chối, thì cũng chẳng ăn thua gì, học tỷ đã quyết tâm phải kéo cậu vào câu lạc bộ.
Cậu nghĩ ngợi một lát, từ nhỏ cậu đã tiếp xúc với trà nghệ, vẫn cò chút hảo cảm, đi cũng sẽ không có tổn thất gì, nên gật đầu đồng ý.
Thời điểm đó cậu còn không biết, đây là một cái hố, cậu ngã vào, thì sẽ không leo lên được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.