Chương 37: THAY ĐỔI
Dayandog
20/08/2020
Phải nói rằng can đảm là nền tảng cho việc thay đổi. Không tin thì cứ nhìn Từ Phong xem.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, 3 yếu tố hợp lại cùng lúc làm cho sự can đảm và thẳng thắn của anh bùng nổ, mặc dù có thể bị từ chối, anh vẫn muốn thổ lộ lòng mình. Hơn nữa đối mặt với Lương Xuân Vũ thì việc bị từ chối cao hơn là khả năng được chấp nhận.
Tận đáy lòng Lương Xuân Vũ cũng mơ hồ đoán được tình cảm của anh, nhưng cô không ngờ anh lại nói ra vào lúc này. Lời Lữ Tố, lời cảnh cáo của Hà Giai Chanh, cô cẩn thận suy nghĩ, hai người nói đều không sai. Có điều quyết định là ở cô, nói cho cùng, cô là chính mình.
Tại cái đình trú chân nơi thế giới đầy màu sắc này, anh đã trao cho cô một tấm thiệp mời, và cô nhận lấy, vì cô cũng thích nó.
Trước kia cô không thích chơi đàn tỳ bà, mẹ cô cũng không ép buộc cô. Bà nói: “Con có thể không học nhưng phải biết lắng nghe. Mẹ không phải muốn dạy con đánh đàn, chỉ muốn con hiểu, trên đời này sự tao nhã và thô tục, xấu đẹp tồn tại cùng nhau, là con người, con phải có thái độ, chính kiến của riêng mình”.
Cô nghĩ: nếu cuối cùng mình sẽ mất đi điều này, sẽ đau lòng, nhưng mình vẫn là chính mình.
Cô gái nhỏ này suy nghĩ được như vậy, có thể thấy tâm tư cô thẳng thắn đến mức nào.
Từ Phong xứng đáng là của cô, ai bảo anh để mắt đến cô làm chi.
Hạnh phúc tới đột ngột quá, Giám đốc Từ.
Từ Phong cực kỳ kích động chở Nhị đại gia về nhà, bước vào cửa thay giày, dẫn chó đi như bay lên lầu. Bật đèn, ngã người lên giường, lấy tay che mắt, ngọn đèn trên cao như ngọn lửa chiếu vào mắt mà anh thậm chí không nhận ra.
Đột nhiên anh cười rộ lên như một cậu bé với ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt sáng bừng vui vẻ. Xoay người đến sát cửa sổ, đối diện vẫn là giàn hoa tường vi, lúc này hoa đã tàn, vẻ đẹp kiêu kỳ kia đã không còn. Từ Phong chăm chú nhìn những bông hoa đã mất đi vẻ đẹp của chúng, anh nhớ câu thơ của Đỗ Mục “Tường vi hoa tàn tức trở về”
**
Dĩ nhiên là Lương Xuân Vũ cũng không bình thản, nếu không thì cô cũng không có trái tim.
Từ Phong đưa cô về đến dưới lầu khu nhà trọ, thật ra cô còn chưa thích ứng với sự thân mật tiến bộ vượt bậc của hai người, cô ngượng ngùng. Lương Xuân Vũ bẽn lẽn cố gắng nghiêm túc nói: “Giám đốc Từ, em đi trước.”
Từ Phong nắm lấy tay cô: “Em chờ đã.”
Lương Xuân Vũ giả vờ làm mặt tỉnh: “Có chuyện gì ạ?”
Từ Phong giữ tay cô trong tay mình, nhéo nhéo tay cô: “Sau này không được gọi anh là giám đốc Từ, em phải biết là trước kia thì không sao, gần đây mỗi lần em gọi anh như vậy anh thấy sốt ruột, tức giận, với lại em còn nói cảm ơn, xin lỗi nữa, mấy từ đó cũng không được nói.”
Lương Xuân Vũ ngước lên nhìn anh, thấy mắt anh sáng ngời rạng rỡ, cô cười, ngưng lại một lát: “Từ Phong?”
Từ Phong lắc đầu trêu cô: “Kêu là anh – ca ca”
Lương Xuân Vũ không gọi nhưng hình như đang cười.
Từ Phong cũng đoán cô sẽ không gọi như vậy, anh đưa tay cô lên môi hôn, lầm bầm lầu bầu: “Trừng phạt em.”
Tay Lương Xuân Vũ run run nhưng không rút tay lại, lòng bàn tay hai người dán chặt vào nhau chặt chẽ.
“Tiểu Xuân, ngày 11 này em định đi đâu?”
“Em phải về thành phố A có việc”
“Có chuyện gì không?”
Lương Xuân Vũ không giấu anh: “Em thiếu tiền người ta, em đi trả.”
Từ Phong nghiêng lại gần cô: “Tiểu Xuân.”
“Dạ?”
“Nếu em thiếu tiền, em cứ nói với anh.”
Lương Xuân Vũ hiểu ý anh: “Em không thiếu tiền, em đi trả tiền”
Từ Phong nhìn cô một hồi lâu rồi gật đầu: “Em phải nhớ kỹ chuyện này, sau này có bất kỳ khó khăn gì em phải nói với anh.”
Nghe vậy, Lương Xuân Vũ im lặng một lúc: “Giám đốc Từ…”
Từ Phong dùng ánh mắt cắt ngang lời cô.
“A à…” Lương Xuân Vũ kịp phản ứng lại: “Từ Phong, hiện tại em cảm giác không quá thật,… anh đưa ra quyết định, em cũng đưa ra một quyết định, mọi thứ trở nên nhanh quá. Có hơi không kịp thích nghi.”
“Không nhanh, không nhanh một chút nào” Từ Phong nói ngay rồi nheo nheo mắt: “Vậy em thấy mình quyết định đúng không?”
Lương Xuân Vũ suy nghĩ rồi gật đầu
“Vậy là được rồi” ánh mắt Từ Phong dừng trên bàn tay hai người đang giao nhau chặt chẽ: “Thật ra anh nghĩ em sẽ từ chối anh, nhưng mà em không từ chối, Tiểu Xuân, chúng ta có rất nhiều thời gian để thích ứng, em không hối hận, anh càng không hối hận, đây không phải là trạng thái tốt nhất sao?”
Lương Xuân Vũ vẫn còn hơi bối rối nhưng đối mắt với ánh mắt nóng bỏng của anh, cô bỗng chớp mắt, chậm rãi nói: “Được rồi, em không biết nhiều về chuyện này, anh có kinh nghiệm hơn em, chắc là đúng rồi.”
Từ Phong mới vừa gật đầu “Ừ…”. Bỗng nhiên thấy không đúng.
Kinh nghiệm cái gì?
Anh cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lương Xuân Vũ, đột nhiên mỉm cười có phần không tin được: “Tiểu Xuân, sao em lại xảo trá như vậy chứ!”
Lương Xuân Vũ cũng cười, còn cười cực kỳ vui vẻ.
Từ Phong siết chặt lấy tay cô như trả thù: “Cho em dám nói xấu anh.”
……….
Người phụ trách nhân sự hôm sau đã nhận thấy Lương Xuân Vũ và Từ Phong có gian tình. Giỡn chơi hoài, cô là người từng trải, con cũng đã sinh hai đứa, chuyện nhỏ này mà không nhìn ra sao được.
Sự việc là thế này.
Trịnh Miểu mấy hôm nay đi công tác, không cần Lương Xuân Vũ lái xe, Lương Xuân Vũ vẫn đi theo nhân viên kế toán cũ học làm việc. Giờ ăn trưa, Lương Xuân Vũ không vội đi ăn cơm, cô kiểm tra lại những hạng mục buổi sáng chính xác rồi mới thu dọn tài liệu đi ra. Công việc của quản lý nhân sự bận nên cô ấy cũng đi ăn muộn, vừa lúc đi sau Lương Xuân Vũ.
Cô nhìn thấy Lương Xuân Vũ đi tới thang máy, chưa kịp bấm nút thì bên hành lang bên cạnh có bóng người xuất hiện. Cô nhân sự đang định đi tới vội “vù” một phát trốn ngay sang bức tường bên cạnh, chỉ hí đôi mắt ra dò xét.
Cô nheo mắt nhìn chằm chằm hai người ở thang máy. Trời đất ơi!
Tiểu Xuân không phải là có gì với ông chủ hay sao? Ông chủ mới đi có mấy ngày mà cô ấy đã cùng với Từ Phong dính líu rồi?
Hơn nữa lần này có vẻ là một quả cân nặng à.
Từ Phong nói gì đó, biểu hiện của Lương Xuân Vũ không rõ nhưng cô thấy rõ Từ Phong đang cười! Còn cười hết sức dịu dàng!
Vừa nhìn là biết có gian tình.
Thang máy mở ra, cô nhìn thấy Từ Phong ôm bả vai Tiểu Xuân bước vào. Cô nhân sự nín thở luôn rồi.
Ngẫm nghĩ ấn tượng về Từ Phong trước đây: như một bông hoa tuyết cao quý giữa nhân gian, xem ra nam thần đều bị người khác thu phục.
Nghĩ tới Lương Xuân Vũ: đúng là người rất táo bạo và có năng suất, lòng rộng lớn bao nhiêu, sân khấu lớn bao nhiêu – dám đội nón xanh cho ông chủ!
Cô gái này lòng tham to lớn, lá gan cũng thật lớn nha!
Cô nhân sự hai chân nhũn ra, má nóng bừng, trái tim đập bùm bùm loạn xạ.
**
Từ Phong dẫn Lương Xuân Vũ đi ăn ở nhà ăn công ty. Cao ốc Bạch Hâm là một tòa nhà to, có rất nhiều người, nhân viên trong công ty Từ Phong không biết Lương Xuân Vũ, chỉ thấy Từ Phong xếp hàng lấy cơm cho Lương Xuân Vũ. Hai người cũng coi như là trai tài gái sắc, tuy hành động không có gì thân mật nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười của Từ Phong thì đến 80-90% là sự thật.
Bữa cơm này mọi người ăn mà trong lòng có nhạc, tóm lại là nam thần đã là hoa có chủ, mấy cô gái có ý định rục rịch tâm tư đều phải ngừng lại.
Từ Phong đưa cho Lương Xuân Vũ một mâm cơm màu trắng, cơm chiên, salad trứng với những lát chanh mỏng, còn có cái bánh nhỏ. Anh đưa đũa muỗng cho cô, tủm tỉm cười: “Em ăn đi.”
Lương Xuân Vũ nhìn tới nhìn lui: “Chắc em ăn không hết.”
“Không nhiều đâu, mỗi thứ chỉ có một ít thôi, mau ăn đi.”
Lương Xuân Vũ đánh giá một lát, đại khái nghĩ mình cố cũng có thể ăn hết nên cầm lấy đũa. Cô là người có thói quen: ăn nhiều cũng không quan trọng, ăn ít cũng không sao.
Lúc ăn, Từ Phong vừa ăn vừa nhìn Lương Xuân Vũ, cô đang ăn salad chanh, nhai một miếng, ngừng một chút nhưng không nói gì, chỉ có hàng lông mày nhăn tít, mũi nhăn nhăn, miệng mím mím. Cô mím môi, hai bên khóe miệng có hai nếp móc nhỏ xíu, bên trên còn có lúm đồng tiền nhỏ. Biểu hiện cho thấy: chua quá, chua quá.
Từ Phong không nhịn được cười, lấy cái đĩa nhỏ bên cạnh đưa tới bên miệng cô. Lương Xuân Vũ nhả lát chanh ra.
Tần Yến Phảng đang ăn, mấy đồng nghiệp nữ có mối quan hệ tốt liếc nhìn anh rồi nhiều chuyện: “Giám đốc Tần, anh nhìn bên kia xem, có phải bạn gái giám đốc Từ không?”
Tần Yến Phảng nhìn qua: “Ừ.”
Mấy nữ đồng nghiệp bắt đầu bàn luận, từ dáng vẻ, chiều cao tới gia đình. Một nữ đồng nghiệp nói: “Không đẹp bằng X của công ty chúng ta (người tin đồn số một của giám đốc Từ)”
Người khách lập tức ngắt lời: “Hình như cô ấy làm việc trong tòa nhà này, hình như tôi gặp qua rồi.”
Một người khác nói: “Ăn mặc rất đơn giản, nhưng da rất trắng, có vẻ đàn ông thích kiểu thế này.”
“Không biết có phải dạng “bạch liên hoa*” không? Mới nhìn thì thuần khiết, có vẻ không dễ trêu chọc. Tôi vẫn cho là giám đốc Từ với X xứng đôi hơn (người tin đồn số 2 của giám đốc Từ)”
(Chú thích của editor: bạch liên hoa: hoa sen trắng, những cô gái có vẻ ngoài trong trắng, ngây thơ nhưng tính tình thì hên xui, thường thì hay õng ẹo ra vẻ đáng thương mà bụng thì xấu xa, hay làm người thứ ba).
Tần Yến Phảng cười thầm, ăn cũng gần xong, anh đứng lên bưng khay cơm đi: “Người ta trai tài gái sắc, cần gì mấy yêu quái các cô tới phản đối chứ?”
Mọi người biết anh chỉ đùa nên cũng cười.
“Hoa sen trắng nhỏ” Lương Xuân Vũ ăn sạch mâm cơm, đang chờ Từ Phong ăn xong, ngước lên cảm giác như có người nhìn, liếc một cái rồi lại cúi đầu xuống. Lương Xuân Vũ nhìn thấy nhưng xem như không thấy, cô là người tâm lý vững vàng.
Tần Yến Phảng đi tới bên cạnh Từ Phong, vỗ vai anh: “Bỏ công sẽ có ngày có kết quả ha anh Từ. Cho tôi theo học một khóa đi.”
Từ Phong không nhìn cũng biết là ai: “Lời này tôi nghe không hiểu à.”
Tần Yến Phảng quay qua Lương Xuân Vũ: “Cô bé, chúng ta lại làm quen lần nữa, em là Lương…”
“Lương Xuân Vũ, tôi tên Lương Xuân Vũ”
“Chà chà, đúng là rất xứng với Từ Phong, gió nhẹ mưa dài. Sau này chúng ta là người quen, lại là đồng hương, rảnh thì đi ra ngoài chơi với nhau nhé.”
“Dạ được” Lương Xuân Vũ cười, tiện tay đưa khăn giấy cho Từ Phong
Ba người cùng đi ra khỏi nhà ăn.
Buổi sáng quản lý nhân sự mới phát hiện thì buổi chiều lời đồn đãi đã bay đầy trời ở công ty. Mới có được một bí mật lớn, làm sao bây giờ, trong lòng buồn bực muốn tìm người khác nói chuyện.
Lương Xuân Vũ mới ăn một bữa cơm đã có người dựa theo tính cách của cô mà bịa ra một thiên tình sử. Tóm tắt lại là: tóm được ông chủ rồi thì tóm luôn bạn của ông chủ. Cô ấy có phải là trà xanh không?* — Trà xanh là tiếng lóng trên mạng của TQ chỉ mấy cô gái thích phá hoại tình cảm người khác, hoặc làm người thứ 3.
Chuyện tám là để tám, thật thật giả giả, nói không tới nơi tới chốn để gợi thêm nhiều sự tò mò của mọi người.
Lương Xuân Vũ bị bôi đen nhưng cô không hay biết, mà cho dù có biết có thể cô cũng xem như không. Vì vậy cô không hiểu sao hôm nay có rất nhiều người tìm cô nói chuyện.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, 3 yếu tố hợp lại cùng lúc làm cho sự can đảm và thẳng thắn của anh bùng nổ, mặc dù có thể bị từ chối, anh vẫn muốn thổ lộ lòng mình. Hơn nữa đối mặt với Lương Xuân Vũ thì việc bị từ chối cao hơn là khả năng được chấp nhận.
Tận đáy lòng Lương Xuân Vũ cũng mơ hồ đoán được tình cảm của anh, nhưng cô không ngờ anh lại nói ra vào lúc này. Lời Lữ Tố, lời cảnh cáo của Hà Giai Chanh, cô cẩn thận suy nghĩ, hai người nói đều không sai. Có điều quyết định là ở cô, nói cho cùng, cô là chính mình.
Tại cái đình trú chân nơi thế giới đầy màu sắc này, anh đã trao cho cô một tấm thiệp mời, và cô nhận lấy, vì cô cũng thích nó.
Trước kia cô không thích chơi đàn tỳ bà, mẹ cô cũng không ép buộc cô. Bà nói: “Con có thể không học nhưng phải biết lắng nghe. Mẹ không phải muốn dạy con đánh đàn, chỉ muốn con hiểu, trên đời này sự tao nhã và thô tục, xấu đẹp tồn tại cùng nhau, là con người, con phải có thái độ, chính kiến của riêng mình”.
Cô nghĩ: nếu cuối cùng mình sẽ mất đi điều này, sẽ đau lòng, nhưng mình vẫn là chính mình.
Cô gái nhỏ này suy nghĩ được như vậy, có thể thấy tâm tư cô thẳng thắn đến mức nào.
Từ Phong xứng đáng là của cô, ai bảo anh để mắt đến cô làm chi.
Hạnh phúc tới đột ngột quá, Giám đốc Từ.
Từ Phong cực kỳ kích động chở Nhị đại gia về nhà, bước vào cửa thay giày, dẫn chó đi như bay lên lầu. Bật đèn, ngã người lên giường, lấy tay che mắt, ngọn đèn trên cao như ngọn lửa chiếu vào mắt mà anh thậm chí không nhận ra.
Đột nhiên anh cười rộ lên như một cậu bé với ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt sáng bừng vui vẻ. Xoay người đến sát cửa sổ, đối diện vẫn là giàn hoa tường vi, lúc này hoa đã tàn, vẻ đẹp kiêu kỳ kia đã không còn. Từ Phong chăm chú nhìn những bông hoa đã mất đi vẻ đẹp của chúng, anh nhớ câu thơ của Đỗ Mục “Tường vi hoa tàn tức trở về”
**
Dĩ nhiên là Lương Xuân Vũ cũng không bình thản, nếu không thì cô cũng không có trái tim.
Từ Phong đưa cô về đến dưới lầu khu nhà trọ, thật ra cô còn chưa thích ứng với sự thân mật tiến bộ vượt bậc của hai người, cô ngượng ngùng. Lương Xuân Vũ bẽn lẽn cố gắng nghiêm túc nói: “Giám đốc Từ, em đi trước.”
Từ Phong nắm lấy tay cô: “Em chờ đã.”
Lương Xuân Vũ giả vờ làm mặt tỉnh: “Có chuyện gì ạ?”
Từ Phong giữ tay cô trong tay mình, nhéo nhéo tay cô: “Sau này không được gọi anh là giám đốc Từ, em phải biết là trước kia thì không sao, gần đây mỗi lần em gọi anh như vậy anh thấy sốt ruột, tức giận, với lại em còn nói cảm ơn, xin lỗi nữa, mấy từ đó cũng không được nói.”
Lương Xuân Vũ ngước lên nhìn anh, thấy mắt anh sáng ngời rạng rỡ, cô cười, ngưng lại một lát: “Từ Phong?”
Từ Phong lắc đầu trêu cô: “Kêu là anh – ca ca”
Lương Xuân Vũ không gọi nhưng hình như đang cười.
Từ Phong cũng đoán cô sẽ không gọi như vậy, anh đưa tay cô lên môi hôn, lầm bầm lầu bầu: “Trừng phạt em.”
Tay Lương Xuân Vũ run run nhưng không rút tay lại, lòng bàn tay hai người dán chặt vào nhau chặt chẽ.
“Tiểu Xuân, ngày 11 này em định đi đâu?”
“Em phải về thành phố A có việc”
“Có chuyện gì không?”
Lương Xuân Vũ không giấu anh: “Em thiếu tiền người ta, em đi trả.”
Từ Phong nghiêng lại gần cô: “Tiểu Xuân.”
“Dạ?”
“Nếu em thiếu tiền, em cứ nói với anh.”
Lương Xuân Vũ hiểu ý anh: “Em không thiếu tiền, em đi trả tiền”
Từ Phong nhìn cô một hồi lâu rồi gật đầu: “Em phải nhớ kỹ chuyện này, sau này có bất kỳ khó khăn gì em phải nói với anh.”
Nghe vậy, Lương Xuân Vũ im lặng một lúc: “Giám đốc Từ…”
Từ Phong dùng ánh mắt cắt ngang lời cô.
“A à…” Lương Xuân Vũ kịp phản ứng lại: “Từ Phong, hiện tại em cảm giác không quá thật,… anh đưa ra quyết định, em cũng đưa ra một quyết định, mọi thứ trở nên nhanh quá. Có hơi không kịp thích nghi.”
“Không nhanh, không nhanh một chút nào” Từ Phong nói ngay rồi nheo nheo mắt: “Vậy em thấy mình quyết định đúng không?”
Lương Xuân Vũ suy nghĩ rồi gật đầu
“Vậy là được rồi” ánh mắt Từ Phong dừng trên bàn tay hai người đang giao nhau chặt chẽ: “Thật ra anh nghĩ em sẽ từ chối anh, nhưng mà em không từ chối, Tiểu Xuân, chúng ta có rất nhiều thời gian để thích ứng, em không hối hận, anh càng không hối hận, đây không phải là trạng thái tốt nhất sao?”
Lương Xuân Vũ vẫn còn hơi bối rối nhưng đối mắt với ánh mắt nóng bỏng của anh, cô bỗng chớp mắt, chậm rãi nói: “Được rồi, em không biết nhiều về chuyện này, anh có kinh nghiệm hơn em, chắc là đúng rồi.”
Từ Phong mới vừa gật đầu “Ừ…”. Bỗng nhiên thấy không đúng.
Kinh nghiệm cái gì?
Anh cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lương Xuân Vũ, đột nhiên mỉm cười có phần không tin được: “Tiểu Xuân, sao em lại xảo trá như vậy chứ!”
Lương Xuân Vũ cũng cười, còn cười cực kỳ vui vẻ.
Từ Phong siết chặt lấy tay cô như trả thù: “Cho em dám nói xấu anh.”
……….
Người phụ trách nhân sự hôm sau đã nhận thấy Lương Xuân Vũ và Từ Phong có gian tình. Giỡn chơi hoài, cô là người từng trải, con cũng đã sinh hai đứa, chuyện nhỏ này mà không nhìn ra sao được.
Sự việc là thế này.
Trịnh Miểu mấy hôm nay đi công tác, không cần Lương Xuân Vũ lái xe, Lương Xuân Vũ vẫn đi theo nhân viên kế toán cũ học làm việc. Giờ ăn trưa, Lương Xuân Vũ không vội đi ăn cơm, cô kiểm tra lại những hạng mục buổi sáng chính xác rồi mới thu dọn tài liệu đi ra. Công việc của quản lý nhân sự bận nên cô ấy cũng đi ăn muộn, vừa lúc đi sau Lương Xuân Vũ.
Cô nhìn thấy Lương Xuân Vũ đi tới thang máy, chưa kịp bấm nút thì bên hành lang bên cạnh có bóng người xuất hiện. Cô nhân sự đang định đi tới vội “vù” một phát trốn ngay sang bức tường bên cạnh, chỉ hí đôi mắt ra dò xét.
Cô nheo mắt nhìn chằm chằm hai người ở thang máy. Trời đất ơi!
Tiểu Xuân không phải là có gì với ông chủ hay sao? Ông chủ mới đi có mấy ngày mà cô ấy đã cùng với Từ Phong dính líu rồi?
Hơn nữa lần này có vẻ là một quả cân nặng à.
Từ Phong nói gì đó, biểu hiện của Lương Xuân Vũ không rõ nhưng cô thấy rõ Từ Phong đang cười! Còn cười hết sức dịu dàng!
Vừa nhìn là biết có gian tình.
Thang máy mở ra, cô nhìn thấy Từ Phong ôm bả vai Tiểu Xuân bước vào. Cô nhân sự nín thở luôn rồi.
Ngẫm nghĩ ấn tượng về Từ Phong trước đây: như một bông hoa tuyết cao quý giữa nhân gian, xem ra nam thần đều bị người khác thu phục.
Nghĩ tới Lương Xuân Vũ: đúng là người rất táo bạo và có năng suất, lòng rộng lớn bao nhiêu, sân khấu lớn bao nhiêu – dám đội nón xanh cho ông chủ!
Cô gái này lòng tham to lớn, lá gan cũng thật lớn nha!
Cô nhân sự hai chân nhũn ra, má nóng bừng, trái tim đập bùm bùm loạn xạ.
**
Từ Phong dẫn Lương Xuân Vũ đi ăn ở nhà ăn công ty. Cao ốc Bạch Hâm là một tòa nhà to, có rất nhiều người, nhân viên trong công ty Từ Phong không biết Lương Xuân Vũ, chỉ thấy Từ Phong xếp hàng lấy cơm cho Lương Xuân Vũ. Hai người cũng coi như là trai tài gái sắc, tuy hành động không có gì thân mật nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười của Từ Phong thì đến 80-90% là sự thật.
Bữa cơm này mọi người ăn mà trong lòng có nhạc, tóm lại là nam thần đã là hoa có chủ, mấy cô gái có ý định rục rịch tâm tư đều phải ngừng lại.
Từ Phong đưa cho Lương Xuân Vũ một mâm cơm màu trắng, cơm chiên, salad trứng với những lát chanh mỏng, còn có cái bánh nhỏ. Anh đưa đũa muỗng cho cô, tủm tỉm cười: “Em ăn đi.”
Lương Xuân Vũ nhìn tới nhìn lui: “Chắc em ăn không hết.”
“Không nhiều đâu, mỗi thứ chỉ có một ít thôi, mau ăn đi.”
Lương Xuân Vũ đánh giá một lát, đại khái nghĩ mình cố cũng có thể ăn hết nên cầm lấy đũa. Cô là người có thói quen: ăn nhiều cũng không quan trọng, ăn ít cũng không sao.
Lúc ăn, Từ Phong vừa ăn vừa nhìn Lương Xuân Vũ, cô đang ăn salad chanh, nhai một miếng, ngừng một chút nhưng không nói gì, chỉ có hàng lông mày nhăn tít, mũi nhăn nhăn, miệng mím mím. Cô mím môi, hai bên khóe miệng có hai nếp móc nhỏ xíu, bên trên còn có lúm đồng tiền nhỏ. Biểu hiện cho thấy: chua quá, chua quá.
Từ Phong không nhịn được cười, lấy cái đĩa nhỏ bên cạnh đưa tới bên miệng cô. Lương Xuân Vũ nhả lát chanh ra.
Tần Yến Phảng đang ăn, mấy đồng nghiệp nữ có mối quan hệ tốt liếc nhìn anh rồi nhiều chuyện: “Giám đốc Tần, anh nhìn bên kia xem, có phải bạn gái giám đốc Từ không?”
Tần Yến Phảng nhìn qua: “Ừ.”
Mấy nữ đồng nghiệp bắt đầu bàn luận, từ dáng vẻ, chiều cao tới gia đình. Một nữ đồng nghiệp nói: “Không đẹp bằng X của công ty chúng ta (người tin đồn số một của giám đốc Từ)”
Người khách lập tức ngắt lời: “Hình như cô ấy làm việc trong tòa nhà này, hình như tôi gặp qua rồi.”
Một người khác nói: “Ăn mặc rất đơn giản, nhưng da rất trắng, có vẻ đàn ông thích kiểu thế này.”
“Không biết có phải dạng “bạch liên hoa*” không? Mới nhìn thì thuần khiết, có vẻ không dễ trêu chọc. Tôi vẫn cho là giám đốc Từ với X xứng đôi hơn (người tin đồn số 2 của giám đốc Từ)”
(Chú thích của editor: bạch liên hoa: hoa sen trắng, những cô gái có vẻ ngoài trong trắng, ngây thơ nhưng tính tình thì hên xui, thường thì hay õng ẹo ra vẻ đáng thương mà bụng thì xấu xa, hay làm người thứ ba).
Tần Yến Phảng cười thầm, ăn cũng gần xong, anh đứng lên bưng khay cơm đi: “Người ta trai tài gái sắc, cần gì mấy yêu quái các cô tới phản đối chứ?”
Mọi người biết anh chỉ đùa nên cũng cười.
“Hoa sen trắng nhỏ” Lương Xuân Vũ ăn sạch mâm cơm, đang chờ Từ Phong ăn xong, ngước lên cảm giác như có người nhìn, liếc một cái rồi lại cúi đầu xuống. Lương Xuân Vũ nhìn thấy nhưng xem như không thấy, cô là người tâm lý vững vàng.
Tần Yến Phảng đi tới bên cạnh Từ Phong, vỗ vai anh: “Bỏ công sẽ có ngày có kết quả ha anh Từ. Cho tôi theo học một khóa đi.”
Từ Phong không nhìn cũng biết là ai: “Lời này tôi nghe không hiểu à.”
Tần Yến Phảng quay qua Lương Xuân Vũ: “Cô bé, chúng ta lại làm quen lần nữa, em là Lương…”
“Lương Xuân Vũ, tôi tên Lương Xuân Vũ”
“Chà chà, đúng là rất xứng với Từ Phong, gió nhẹ mưa dài. Sau này chúng ta là người quen, lại là đồng hương, rảnh thì đi ra ngoài chơi với nhau nhé.”
“Dạ được” Lương Xuân Vũ cười, tiện tay đưa khăn giấy cho Từ Phong
Ba người cùng đi ra khỏi nhà ăn.
Buổi sáng quản lý nhân sự mới phát hiện thì buổi chiều lời đồn đãi đã bay đầy trời ở công ty. Mới có được một bí mật lớn, làm sao bây giờ, trong lòng buồn bực muốn tìm người khác nói chuyện.
Lương Xuân Vũ mới ăn một bữa cơm đã có người dựa theo tính cách của cô mà bịa ra một thiên tình sử. Tóm tắt lại là: tóm được ông chủ rồi thì tóm luôn bạn của ông chủ. Cô ấy có phải là trà xanh không?* — Trà xanh là tiếng lóng trên mạng của TQ chỉ mấy cô gái thích phá hoại tình cảm người khác, hoặc làm người thứ 3.
Chuyện tám là để tám, thật thật giả giả, nói không tới nơi tới chốn để gợi thêm nhiều sự tò mò của mọi người.
Lương Xuân Vũ bị bôi đen nhưng cô không hay biết, mà cho dù có biết có thể cô cũng xem như không. Vì vậy cô không hiểu sao hôm nay có rất nhiều người tìm cô nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.