Chương 17: TRẤN BÀN THỦY
Dayandog
19/08/2020
Sấy khô quần áo, Lương Xuân Vũ nhận được tin nhắn wechat yêu cầu kết
bạn. Lương Xuân Vũ đồng ý, sau đó nhận được tin nhắn của Từ Phong
[Tiểu Xuân, 9h30 sáng ngày mốt]
[Được không?]
Lương Xuân Vũ trả lời [Dạ được, tôi chờ các anh ở dưới lầu]
Vừa gửi đi không bao lâu đã có trả lời, một icon biểu tượng ok.
**
Ngày đi, Lương Xuân Vũ dậy sớm, chú đã xuống lầu sửa xe, thím với em họ chưa dậy, cô thu xếp hành lý, để một phong bì tiền dưới bình hoa.
Tiệm sửa xe đã mở cửa, mấy người làm quen biết chào hỏi cô, Lương Cần Sinh dặn dò cô vài câu. Lương Xuân Vũ đồng ý, Lương Cần Sinh kéo cô qua một bên, nhỏ tiếng dạy dỗ: “Tiết kiệm tiền cũng từ từ, chú đã nói với người ta rồi, bọn họ cũng biết cháu ở bên ngoài một mình chẳng dễ dàng gì, sẽ không làm khó dễ cháu, cháu không cần lo lắng, cứ từ từ.”
Lương Xuân Vũ gật đầu: “Cháu biết rồi, chú, chú đừng lo.”
“Cháu còn thiếu bao nhiêu? Chú đưa trước cho cháu, chúng ta gom góp trả hết nợ trước”
Lương Xuân Vũ từ chối: “Không cần đâu, Tiểu Phong năm nay phải vào đại học, cháu làm hết năm nay là được.”
“Chú tự biết chừng mực, cháu một mình bên ngoài làm việc, thời điểm không chống đỡ nổi thì đừng coi như người ngoài, bên chỗ thím thì chú sẽ tự nói chuyện.”
“Cháu biết, nhưng hiện nay thật sự cháu không cần, công việc đang làm cũng không tệ.”
Lương Cần Sinh thở dài, cũng không nói nhiều, chỉ nói cô chú ý chăm sóc bản thân cho tốt.
Lương Xuân Vũ xách hành lý ra ngoài ngồi chờ Từ Phong.
**
Từ Phong và Tần Yến Phảng đến đúng giờ, chiếc BMW trắng dừng lại bên đường. Tần Yến Phảng nhìn Lương Xuân Vũ đang đứng bên đường: “Cô bé, anh làm tài xế cho em! Nhanh lên xe, chúng ta đi thôi.”
Lương Xuân Vũ kéo cửa ghế sau ngồi xuống, Từ Phong đang nghe điện thoại. Một lúc sau anh cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm. Tần Yến Phảng lái xe hỏi: “Sao rồi? Mẹ cậu có muốn giết cậu không?”
“Sao lại không, bà ấy muốn xé xác tôi” Từ Phong thở dài.
Tần Yến Phảng cười nhạo: “Lúc chúng ta ra cửa biết mẹ tôi nói gì không?”
“Nói gì?” Từ Phong nói tiếp: “Có phải kêu đừng có quá gần gũi với tôi không?”
“Lợi hại!” Tần Yến Phảng kinh ngạc thốt lên: “Làm sao đây? Mẹ tôi đã nhìn thấu trái tim tôi đã trao cho cậu. Khi nào thì cậu đón tôi qua cửa?”
“Không dám đâu” Từ Phong lắc đầu: “Mấy ngày nay dì không vừa mắt tôi, may mà da mặt tôi dày như tường thành mới ở được trong nhà cậu.”
Đang nói, Từ Phong liếc nhìn vẻ mặt tẻ nhạt của Lương Xuân Vũ, người đang ngồi ngay ngắn phái sau xe, thẳng tắp như cương thi đang nhìn anh.
“Giám đốc Từ” Lương Xuân Vũ chào hỏi như hàng ngàn lần trước.
Từ Phong không muốn cười cũng khó “Ừm”.
Tần Yến Phảng lại trêu chọc Lương Xuân Vũ: “Này, em gái Lương, em có thấy giám đốc Từ đối với em rất tốt không, bản thân đã đi nhờ xe người khác còn không quên dẫn theo em, rất có tâm đó nha.”
Lương Xuân Vũ nhìn thẳng vào Từ Phong, anh đang mỉm cười, chớp chớp mắt với cô. Lương Xuân Vũ biết họ đang trêu mình cũng không phản ứng gì, gật đầu.
“….” Tần Yến Phảng nhìn kỹ vẻ mặt cô, nghĩ cô gái này thật làm bẽ mặt mà. Thật ra Từ Phong đối với phản ứng này của Lương Xuân Vũ lại thấy bình thường.
“Cậu đừng nói nữa, tiếng cảm ơn này là do tôi ép buộc mà có” Từ Phong kéo màn che nắng xuống: “Tôi nói sẽ đưa cô ấy về thành phố A, cô ấy không chịu đòi đi xe lửa, nhưng bị tôi ép mà mới đi cùng đó.”
“Em Lương, hai chúng ta là đồng hương, em đừng khách sáo, đều là người ra ngoài làm việc, lưu wechat của nhau lại. Lần sau nếu ngày nghỉ về nhà, em hỏi anh trước, có thể anh sẽ đưa em đi chung một chặng đường. Đưa người tới tận cửa, chắc chắn là phục vụ tốt hơn xe lửa” Tần Yến Phảng vừa lái xe vừa cười ha ha.
Lương Xuân Vũ nhìn hai người thoải mái trêu chọc, cũng không nói gì, chỉ đến lúc cần thì lên tiếng: “Dạ được, cảm ơn.”
Tần Yến Phảng là người hay nói, Từ Phong không sợ buồn, chỉ có Lương Xuân Vũ là như khúc gỗ, hỏi thì cô đáp, không hỏi thì cô ngồi im ru phía sau.
Xe chạy lên đường cao tốc, chưa tới trạm thu phí, Từ Phong nhìn ra bên ngoài cau mày: “Phía trước có nhiều xe quay đầu vậy, không phải là kẹt xe chứ?”.
Tần Yến Phảng cũng không rõ. Chạy lên thêm đoạn nữa, mấy thanh chắn ở trạm thu phí đều hạ xuống, đường cao tốc đóng cửa.
“Khỉ thật, cái miệng quạ đen cậu nói đúng rồi” Tần Yến Phảng cười khổ, móc điện thoại kiểm tra: “Có tai nạn nghiêm trọng, một chiếc xe buýt bị lật, hôm nay chắc sẽ phong tỏa đường.”
“Còn đường khác không?”
“Có” Tần Yến Phảng vuốt tóc, đánh vô lăng: “Nhưng mà là đường vòng, có thể chiều mới tới nơi.”
Xe quay lại đường cũ, nửa đường còn bị kẹt hơn 20 phút mới thoát ra được.
Từ Phong bất đắc dĩ thở dài: “Tiểu Xuân, tôi không nên kéo cô theo mà nên theo cô đi xe lửa mới đúng.”
Tần Yến Phảng cười khổ: “Ha ha, lúc này tôi lại thấy vui, ít nhất có hai người chịu kẹt xe chung với tôi.”
………
Đi 10km, đến một trạm xăng, ba người xuống xe đi ăn trưa, chọn một quán mì nhỏ gần đó. Nhân lúc Lương Xuân Vũ đi toilet, Tần Yến Phảng chọc chọc tay Từ Phong cười nói: “Cô bé này đầu óc khép kín quá, rất khó nói chuyện, cũng không thích nói chuyện.”
“Vậy cậu còn không lo lái xe cho tốt đi, còn cứ cố nếm mùi thất bại chi?” Từ Phong không đồng ý
“Không phải là do tôi sợ cô ấy ngồi im thì không khí lúng túng sao” Tần Yến Phảng nhướng mày, “Nhưng mà tôi thấy cô ấy không sợ xấu hổ, thà là cứ ở yên một mình”
Từ Phong không nói gì, cười cười.
“Hứ” Tần Yến Phảng tự rót trà cho mình, chỉ Từ Phong: “Cậu còn nói tôi, không phải cậu vẫn luôn chú ý đến cô ấy sao?”
Từ Phong cố ý hỏi: “Phải vậy không?”
“Còn gì nữa” Tần Yến Phảng rót ly trà nữa: “Cô ấy cũng không ngại buồn chán, cứ ngồi yên vậy, gió lay không động, y như ngồi thiền vậy. Bây giờ nghĩ lại hai chúng ta cứ quay đầu lại giống y như hai thằng ngốc.”
Từ Phong cười, nghĩ lại: “Hình như đúng vậy ha.”
Tần Yến Phảng nhớ lại hai lần gặp gỡ ngắn ngủi với Lương Xuân Vũ: “Không thể nói hướng nội hay hướng ngoại, có điều cảm giác hơi cô đơn, nhưng mà rất lễ phép. Nói thế nào nhỉ? Hơi …” Tần Yến Phảng không tìm thấy từ để hình dung thích hợp.
“Thế giới riêng?” Từ Phong tiếp lời anh
“Đúng đúng, chính là vậy đó, cô ấy đối với mọi thứ rất trầm lặng, khiến mọi người tò mò không biết cô ấy đang nghĩ gì” Tần Yến Phảng quay lại nhìn Từ Phong: “Cậu thấy sao?”
“Tôi cảm thấy” Từ Phong nhìn Tần Yến Phảng, rất nghiêm túc: “Cô ấy rất đáng yêu.”
Tần Yến Phảng cũng rất nghiêm túc hỏi: “Cậu nói cho tôi biết làm sao thấy được vậy?”
Từ Phong suy nghĩ một lúc: “Nói thế này, tôi nghĩ hơi khác với cậu. Tôi nghĩ cô ấy hiểu hết nhưng chẳng qua là không quan tâm thôi.”
“Ai chà, cậu hiểu người ta sâu sắc vậy, có phải là cực kỳ vừa ý không…” Tần Yến Phảng trêu anh
Từ Phong nhíu mày, rồi lại giãn ra, cười: “Hình như là vậy nhỉ.”
……………
Lương Xuân Vũ ra khỏi nhà vệ sinh, Từ Phong với Tần Yến Phảng đang ngồi ở bàn bốn người dựa lưng vào tường, bên phải là lối đi, hai người ngồi mỗi người một bên. Cô ngồi xuống bên cạnh Tần Yến Phảng.
Những cửa hàng nhỏ gần đây đều dạng thế này, kiếm tiền từ những xe đi trời nam biển bắc qua lại. Vì vậy để phù hợp khẩu vị chung, quán mì không chỉ bán mì mà còn có cả cơm, hoành thánh, dưa chua, các món ăn vặt đều có trong thực đơn. Lương Xuân Vũ gọi một tô mì nước. Cửa hàng đang bận, mì thì phải nấu hoặc xào, Từ Phong gọi cơm, nước sốt với đồ ăn đã được làm sẵn nên không tốn thời gian, sẽ được mang lên nhanh nhất. Lương Xuân Vũ gọi mì nước, Tần Yến Phảng gọi mì xào, thời gian chờ của anh là lâu nhất.
Sau khi mấy món chính được đem lên, Tần Yến Phảng ăn thử mì xào, nhai vài miếng rồi nói: “Mì xào này không đúng vị, không ngon như ở chỗ chúng ta”.
Lương Xuân Vũ và Tần Yến Phảng ở thành phố A, ở đó mì được xem là món ăn có tiếng ở địa phương.
“Tiểu Xuân, trước trường trung học Minh Đàm ở chỗ trấn Bàn Thủy có đặc sản là bún gạo” Tần Yến Phảng nói với Lương Xuân Vũ, “Ở đó bún gạo ăn có mùi vị, rất thơm mùi gạo.”
Lương Xuân Vũ: “Tôi biết, bà ngoại tôi có quán bán bún gạo ở đó.”
“Thế à, bây giờ bà còn ở đó không?”
“Vẫn còn.”
“Vậy à” Tần Yến Phảng nhớ ra, nói với Từ Phong: “Lúc chúng ta học trung học, ở trên trấn đều là tiệm bán bún gạo, có nhớ không, tôi với mấy bạn học đều thích đi ăn bún gạo lòng gà.”
Từ Phong: “Trấn đó tiệm nào cũng bán bún gạo, mỗi lần các cậu đi ăn thì tôi lại phải chạy lòng vòng tìm chỗ bán cơm để ăn.”
“Ha ha” Tần Yến Phảng nhớ tới gì đó mà nhướng mày, cười gian: “Ai bảo cậu không thích ăn bún, mỗi ngày đều cưỡi xe đạp chạy tán loạn khắp nơi, tôi bảo rồi, nếu cậu ngoan ngoãn đi theo chúng tôi thì đâu có bị đập cho một trận như vậy.”
Từ Phong ngước lên nhìn Tần Yến Phảng đang cười rất gian. Từ Phong cảnh giác: “Đừng… cậu đừng chọc tới vết sẹo của tôi chứ.”
Tần Yến Phảng hiếm khi nhớ lại cảnh xấu của Từ Phong, rất vui vẻ, có tâm lý một người vui không bằng mọi người cùng vui: “Ước chừng cậu sống đến bây giờ cũng ít khi gặp tai bay vạ gió như vậy, tôi không nói ra thì chịu không được”. Vừa nói vừa chọc Lương Xuân Vũ.
Lương Xuân Vũ ngẩng lên: “Có chuyện gì?”
“Nói cho em nghe một bí mật của Từ Phong? Muốn biết không?”
Lương Xuân Vũ nhìn Từ Phong. Từ Phong đọc chính xác biểu hiện của Lương Xuân Vũ, anh cười: “Cô ấy không muốn biết.”
[Tiểu Xuân, 9h30 sáng ngày mốt]
[Được không?]
Lương Xuân Vũ trả lời [Dạ được, tôi chờ các anh ở dưới lầu]
Vừa gửi đi không bao lâu đã có trả lời, một icon biểu tượng ok.
**
Ngày đi, Lương Xuân Vũ dậy sớm, chú đã xuống lầu sửa xe, thím với em họ chưa dậy, cô thu xếp hành lý, để một phong bì tiền dưới bình hoa.
Tiệm sửa xe đã mở cửa, mấy người làm quen biết chào hỏi cô, Lương Cần Sinh dặn dò cô vài câu. Lương Xuân Vũ đồng ý, Lương Cần Sinh kéo cô qua một bên, nhỏ tiếng dạy dỗ: “Tiết kiệm tiền cũng từ từ, chú đã nói với người ta rồi, bọn họ cũng biết cháu ở bên ngoài một mình chẳng dễ dàng gì, sẽ không làm khó dễ cháu, cháu không cần lo lắng, cứ từ từ.”
Lương Xuân Vũ gật đầu: “Cháu biết rồi, chú, chú đừng lo.”
“Cháu còn thiếu bao nhiêu? Chú đưa trước cho cháu, chúng ta gom góp trả hết nợ trước”
Lương Xuân Vũ từ chối: “Không cần đâu, Tiểu Phong năm nay phải vào đại học, cháu làm hết năm nay là được.”
“Chú tự biết chừng mực, cháu một mình bên ngoài làm việc, thời điểm không chống đỡ nổi thì đừng coi như người ngoài, bên chỗ thím thì chú sẽ tự nói chuyện.”
“Cháu biết, nhưng hiện nay thật sự cháu không cần, công việc đang làm cũng không tệ.”
Lương Cần Sinh thở dài, cũng không nói nhiều, chỉ nói cô chú ý chăm sóc bản thân cho tốt.
Lương Xuân Vũ xách hành lý ra ngoài ngồi chờ Từ Phong.
**
Từ Phong và Tần Yến Phảng đến đúng giờ, chiếc BMW trắng dừng lại bên đường. Tần Yến Phảng nhìn Lương Xuân Vũ đang đứng bên đường: “Cô bé, anh làm tài xế cho em! Nhanh lên xe, chúng ta đi thôi.”
Lương Xuân Vũ kéo cửa ghế sau ngồi xuống, Từ Phong đang nghe điện thoại. Một lúc sau anh cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm. Tần Yến Phảng lái xe hỏi: “Sao rồi? Mẹ cậu có muốn giết cậu không?”
“Sao lại không, bà ấy muốn xé xác tôi” Từ Phong thở dài.
Tần Yến Phảng cười nhạo: “Lúc chúng ta ra cửa biết mẹ tôi nói gì không?”
“Nói gì?” Từ Phong nói tiếp: “Có phải kêu đừng có quá gần gũi với tôi không?”
“Lợi hại!” Tần Yến Phảng kinh ngạc thốt lên: “Làm sao đây? Mẹ tôi đã nhìn thấu trái tim tôi đã trao cho cậu. Khi nào thì cậu đón tôi qua cửa?”
“Không dám đâu” Từ Phong lắc đầu: “Mấy ngày nay dì không vừa mắt tôi, may mà da mặt tôi dày như tường thành mới ở được trong nhà cậu.”
Đang nói, Từ Phong liếc nhìn vẻ mặt tẻ nhạt của Lương Xuân Vũ, người đang ngồi ngay ngắn phái sau xe, thẳng tắp như cương thi đang nhìn anh.
“Giám đốc Từ” Lương Xuân Vũ chào hỏi như hàng ngàn lần trước.
Từ Phong không muốn cười cũng khó “Ừm”.
Tần Yến Phảng lại trêu chọc Lương Xuân Vũ: “Này, em gái Lương, em có thấy giám đốc Từ đối với em rất tốt không, bản thân đã đi nhờ xe người khác còn không quên dẫn theo em, rất có tâm đó nha.”
Lương Xuân Vũ nhìn thẳng vào Từ Phong, anh đang mỉm cười, chớp chớp mắt với cô. Lương Xuân Vũ biết họ đang trêu mình cũng không phản ứng gì, gật đầu.
“….” Tần Yến Phảng nhìn kỹ vẻ mặt cô, nghĩ cô gái này thật làm bẽ mặt mà. Thật ra Từ Phong đối với phản ứng này của Lương Xuân Vũ lại thấy bình thường.
“Cậu đừng nói nữa, tiếng cảm ơn này là do tôi ép buộc mà có” Từ Phong kéo màn che nắng xuống: “Tôi nói sẽ đưa cô ấy về thành phố A, cô ấy không chịu đòi đi xe lửa, nhưng bị tôi ép mà mới đi cùng đó.”
“Em Lương, hai chúng ta là đồng hương, em đừng khách sáo, đều là người ra ngoài làm việc, lưu wechat của nhau lại. Lần sau nếu ngày nghỉ về nhà, em hỏi anh trước, có thể anh sẽ đưa em đi chung một chặng đường. Đưa người tới tận cửa, chắc chắn là phục vụ tốt hơn xe lửa” Tần Yến Phảng vừa lái xe vừa cười ha ha.
Lương Xuân Vũ nhìn hai người thoải mái trêu chọc, cũng không nói gì, chỉ đến lúc cần thì lên tiếng: “Dạ được, cảm ơn.”
Tần Yến Phảng là người hay nói, Từ Phong không sợ buồn, chỉ có Lương Xuân Vũ là như khúc gỗ, hỏi thì cô đáp, không hỏi thì cô ngồi im ru phía sau.
Xe chạy lên đường cao tốc, chưa tới trạm thu phí, Từ Phong nhìn ra bên ngoài cau mày: “Phía trước có nhiều xe quay đầu vậy, không phải là kẹt xe chứ?”.
Tần Yến Phảng cũng không rõ. Chạy lên thêm đoạn nữa, mấy thanh chắn ở trạm thu phí đều hạ xuống, đường cao tốc đóng cửa.
“Khỉ thật, cái miệng quạ đen cậu nói đúng rồi” Tần Yến Phảng cười khổ, móc điện thoại kiểm tra: “Có tai nạn nghiêm trọng, một chiếc xe buýt bị lật, hôm nay chắc sẽ phong tỏa đường.”
“Còn đường khác không?”
“Có” Tần Yến Phảng vuốt tóc, đánh vô lăng: “Nhưng mà là đường vòng, có thể chiều mới tới nơi.”
Xe quay lại đường cũ, nửa đường còn bị kẹt hơn 20 phút mới thoát ra được.
Từ Phong bất đắc dĩ thở dài: “Tiểu Xuân, tôi không nên kéo cô theo mà nên theo cô đi xe lửa mới đúng.”
Tần Yến Phảng cười khổ: “Ha ha, lúc này tôi lại thấy vui, ít nhất có hai người chịu kẹt xe chung với tôi.”
………
Đi 10km, đến một trạm xăng, ba người xuống xe đi ăn trưa, chọn một quán mì nhỏ gần đó. Nhân lúc Lương Xuân Vũ đi toilet, Tần Yến Phảng chọc chọc tay Từ Phong cười nói: “Cô bé này đầu óc khép kín quá, rất khó nói chuyện, cũng không thích nói chuyện.”
“Vậy cậu còn không lo lái xe cho tốt đi, còn cứ cố nếm mùi thất bại chi?” Từ Phong không đồng ý
“Không phải là do tôi sợ cô ấy ngồi im thì không khí lúng túng sao” Tần Yến Phảng nhướng mày, “Nhưng mà tôi thấy cô ấy không sợ xấu hổ, thà là cứ ở yên một mình”
Từ Phong không nói gì, cười cười.
“Hứ” Tần Yến Phảng tự rót trà cho mình, chỉ Từ Phong: “Cậu còn nói tôi, không phải cậu vẫn luôn chú ý đến cô ấy sao?”
Từ Phong cố ý hỏi: “Phải vậy không?”
“Còn gì nữa” Tần Yến Phảng rót ly trà nữa: “Cô ấy cũng không ngại buồn chán, cứ ngồi yên vậy, gió lay không động, y như ngồi thiền vậy. Bây giờ nghĩ lại hai chúng ta cứ quay đầu lại giống y như hai thằng ngốc.”
Từ Phong cười, nghĩ lại: “Hình như đúng vậy ha.”
Tần Yến Phảng nhớ lại hai lần gặp gỡ ngắn ngủi với Lương Xuân Vũ: “Không thể nói hướng nội hay hướng ngoại, có điều cảm giác hơi cô đơn, nhưng mà rất lễ phép. Nói thế nào nhỉ? Hơi …” Tần Yến Phảng không tìm thấy từ để hình dung thích hợp.
“Thế giới riêng?” Từ Phong tiếp lời anh
“Đúng đúng, chính là vậy đó, cô ấy đối với mọi thứ rất trầm lặng, khiến mọi người tò mò không biết cô ấy đang nghĩ gì” Tần Yến Phảng quay lại nhìn Từ Phong: “Cậu thấy sao?”
“Tôi cảm thấy” Từ Phong nhìn Tần Yến Phảng, rất nghiêm túc: “Cô ấy rất đáng yêu.”
Tần Yến Phảng cũng rất nghiêm túc hỏi: “Cậu nói cho tôi biết làm sao thấy được vậy?”
Từ Phong suy nghĩ một lúc: “Nói thế này, tôi nghĩ hơi khác với cậu. Tôi nghĩ cô ấy hiểu hết nhưng chẳng qua là không quan tâm thôi.”
“Ai chà, cậu hiểu người ta sâu sắc vậy, có phải là cực kỳ vừa ý không…” Tần Yến Phảng trêu anh
Từ Phong nhíu mày, rồi lại giãn ra, cười: “Hình như là vậy nhỉ.”
……………
Lương Xuân Vũ ra khỏi nhà vệ sinh, Từ Phong với Tần Yến Phảng đang ngồi ở bàn bốn người dựa lưng vào tường, bên phải là lối đi, hai người ngồi mỗi người một bên. Cô ngồi xuống bên cạnh Tần Yến Phảng.
Những cửa hàng nhỏ gần đây đều dạng thế này, kiếm tiền từ những xe đi trời nam biển bắc qua lại. Vì vậy để phù hợp khẩu vị chung, quán mì không chỉ bán mì mà còn có cả cơm, hoành thánh, dưa chua, các món ăn vặt đều có trong thực đơn. Lương Xuân Vũ gọi một tô mì nước. Cửa hàng đang bận, mì thì phải nấu hoặc xào, Từ Phong gọi cơm, nước sốt với đồ ăn đã được làm sẵn nên không tốn thời gian, sẽ được mang lên nhanh nhất. Lương Xuân Vũ gọi mì nước, Tần Yến Phảng gọi mì xào, thời gian chờ của anh là lâu nhất.
Sau khi mấy món chính được đem lên, Tần Yến Phảng ăn thử mì xào, nhai vài miếng rồi nói: “Mì xào này không đúng vị, không ngon như ở chỗ chúng ta”.
Lương Xuân Vũ và Tần Yến Phảng ở thành phố A, ở đó mì được xem là món ăn có tiếng ở địa phương.
“Tiểu Xuân, trước trường trung học Minh Đàm ở chỗ trấn Bàn Thủy có đặc sản là bún gạo” Tần Yến Phảng nói với Lương Xuân Vũ, “Ở đó bún gạo ăn có mùi vị, rất thơm mùi gạo.”
Lương Xuân Vũ: “Tôi biết, bà ngoại tôi có quán bán bún gạo ở đó.”
“Thế à, bây giờ bà còn ở đó không?”
“Vẫn còn.”
“Vậy à” Tần Yến Phảng nhớ ra, nói với Từ Phong: “Lúc chúng ta học trung học, ở trên trấn đều là tiệm bán bún gạo, có nhớ không, tôi với mấy bạn học đều thích đi ăn bún gạo lòng gà.”
Từ Phong: “Trấn đó tiệm nào cũng bán bún gạo, mỗi lần các cậu đi ăn thì tôi lại phải chạy lòng vòng tìm chỗ bán cơm để ăn.”
“Ha ha” Tần Yến Phảng nhớ tới gì đó mà nhướng mày, cười gian: “Ai bảo cậu không thích ăn bún, mỗi ngày đều cưỡi xe đạp chạy tán loạn khắp nơi, tôi bảo rồi, nếu cậu ngoan ngoãn đi theo chúng tôi thì đâu có bị đập cho một trận như vậy.”
Từ Phong ngước lên nhìn Tần Yến Phảng đang cười rất gian. Từ Phong cảnh giác: “Đừng… cậu đừng chọc tới vết sẹo của tôi chứ.”
Tần Yến Phảng hiếm khi nhớ lại cảnh xấu của Từ Phong, rất vui vẻ, có tâm lý một người vui không bằng mọi người cùng vui: “Ước chừng cậu sống đến bây giờ cũng ít khi gặp tai bay vạ gió như vậy, tôi không nói ra thì chịu không được”. Vừa nói vừa chọc Lương Xuân Vũ.
Lương Xuân Vũ ngẩng lên: “Có chuyện gì?”
“Nói cho em nghe một bí mật của Từ Phong? Muốn biết không?”
Lương Xuân Vũ nhìn Từ Phong. Từ Phong đọc chính xác biểu hiện của Lương Xuân Vũ, anh cười: “Cô ấy không muốn biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.