Chương 2: Chương 1
Tô Du Bính
16/10/2016
CHƯƠNG 1
Đầu thạch vấn lộ (1) – Không phải là một đêm vũ lộ, mà là một đời hầu hạ.
(Trước khi làm một việc trọng đại thì làm một việc nho nhỏ để thử nghiệm, xem xét tình hình. Hay còn nói là “Ném đá dò đường”)
Vân Hà cao hơn ngàn nhận(1), không ngừng kéo dài ra trăm dặm, đỉnh núi quanh năm tuyết phủ, chân núi sắc cỏ biêng biếc, như một bà lão tóc bạc vận váy xanh ngọc bích.
Một cỗ kiệu mềm giăng sa tím dừng lại ở nơi giao thoa giữa trắng và xanh.
Thanh phong phần phật, tấm sa bay bay. Thấp thoáng có thể nhìn thấy người trong kiệu đang nằm nghiêng, chăn mỏng như cánh ve, thuận theo thân thể mà nhấp nhô, tinh vi xảo diệu, tư thái làm say đắm lòng người.
Cỗ kiệu này đã dừng tại đây một ngày một đêm, thủ vệ chịu trách nhiệm trông coi đã thay phiên ba lần, người trong kiệu lại chưa từng động đậy.
Phải chăng, đó là một người chết?
Nếu như không phải người chết, lại có ai có thể không ăn không uống không động, thậm chí không có nhu cầu vệ sinh?
Đúng lúc bọn họ sắp tin tưởng chắc chắn vào phán đoán của mình, người trong kiệu đột ngột ngồi dậy. Tấm chăn mỏng trên người nàng trượt xuống, cách một tấm sa, có thể thấp thoáng nhìn thấy bờ vai gầy lộ ra một nửa và cần cổ thanh mảnh.
“Vì sự hiếu kỳ nho nhỏ của thân thiếp đối với Bình Tiêu thành chủ mà khiến cho Hạ thành chủ đích thân ra tiếp đón, làm sao dám nhận?”
Giọng nói lười nhác, kéo dài, pha một chút khàn khàn, giống như móng vuốt mèo đã mài bóng, gãi đến nỗi trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.
Thủ vệ hoang mang quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy ở tận đầu con đường dài dần dần xuất hiện mấy chục thân ảnh.
Người đàn ông đứng chính giữa đội quan tím, áo bào bạc, sắc mặt lạnh lẽo như sương, ánh mắt mãnh liệt như điện, chỉ nhìn một cái đã khiến người trong kiệu cảm thấy tấm sa mỏng có mà như không, tất cả bản thân đều lọt vào đáy mắt của đối phương.
Người đàn ông càng lúc càng tiến lại gần, đến trước kiệu mới dừng lại.
Tấm sa mỏng nhẽ nhấc, lộ ra một đôi chân như phấn điêu ngọc trác, một lúc sau, chủ nhân của đôi chân ngọc mới thò đầu ra, mỉm cười thân thiện nhìn hắn nói: “Hạ thành chủ chẳng lẽ đã đánh mất tấm lòng thương hương tiếc ngọc năm đó rồi sao?”
Hạ Cô Phong rốt cuộc vươn người ra bế ngang nàng lên.
Nàng gảy gảy ngón chân, hai tay ôm lấy cổ hắn, cười đến xuân phong đắc ý: “Hạ thành chủ vẫn là Hạ thành chủ.”
Hạ Cô Phong bình thản đáp: “Ngươi nặng hơn nàng ấy nhiều, cao hơn nhiều, chân cũng to hơn nhiều.”
Nàng không để tâm, chớp chớp mắt đáp: “Hạ thành chủ sao lại nghĩ như thế chứ, con người vẫn luôn lớn lên mà.”
“Thuật dịch dung của Thiên Diện Hồ (2) cũng có lúc không thành công?” (Hồ ly ngàn mặt)
Nàng thở dài, “Chưa nói đến chiều cao, ngay đến khuôn mặt, cũng không thể mọi khuôn mặt đều có thể giống y như đúc được.”
“Khuôn mặt này được lắm.”
“Chứng tỏ ta và thành chủ hữu duyên.” Nàng như một con mèo, cọ cọ vào tai Hạ Cô Phong.
Tai Hạ Cô Phong đỏ lên, đột ngột thả nàng xuống.
Nàng chân trần đứng trên tuyết, chỉ thấp hơn hắn nửa cái đầu.
Hạ Cô Phong cúi đầu nhìn bàn chân lạnh cóng đến đỏ hồng lên của nàng, hờ hững hỏi: “Không sợ phế sao?”
Nàng cười hết sức xinh đẹp, “Muốn đóng giả Tử Sa phu nhân như thật, luôn phải trả một cái giá nào đó.”
Hạ Cô Phong phất tay, tùy tùng theo sau hắn lập tức tiến lên, dùng cánh tay xếp thành kiệu nâng nàng lên.
Nàng ngồi vững rồi, tay vẫn e thẹn che miệng: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Hạ Cô Phong liếc ngang nàng: “Tịch Đình Vân là nữ nhân sao?”
Nàng không hề thấy ngượng ngùng khi bị phơi bày, chỉ cười cười với hắn.
Bình Tiêu thành được xây trên vùng đất bằng giữa sườn núi của núi Vân Hà, dọc ngang mười mấy dặm, nhân khẩu không quá một vạn, thành nhỏ như vậy nhưng khắp thiên hạ không ai dám xem thường. Nghe nói trong thành cơ quan vô số, chỉ cần Hạ Cô Phong ra lệnh một tiếng, cả tòa thành tùy lúc có thể biến thành một cỗ chiến xa cỡ lớn. Không ai biết uy lực của cỗ chiến xa này, cũng không ai dám lãnh giáo uy lực của nó.
Tịch Đình Vân được nâng vào trong thành, đôi mắt không chút dấu vết đánh giá thiết kế của tòa thành. Không phải ai cũng có cơ hội được chính mắt nhìn thấy bộ mặt thật của thành Bình Tiêu, dù sao cũng đã đến rồi, tất nhiên không thể tay không trở về. Thấy cửa thành không khác gì cửa thành bình thường, lại không có sông hộ thành bên ngoài, không biết bên trong phòng hộ thế nào.
“Đây chỉ là cổng thành bình thường, nếu như có địch đến quấy nhiễu, cổng thành sẽ đổi thành cổng gỗ khảm đầy thích sắt dài ba trượng.” Hạ Cô Phong đột nhiên nói. (Bụi: 1 trượng bằng 10/3 m => 3 trượng = 10 m, dài ác @@)
Tịch Đình Vân không có chút xấu hổ nào khi bị nhìn thấu, thoải mái nói: “Xem ra, gỗ tông cổng thành không có đất dụng võ rồi.”
Một dòng người chầm chậm đi đến gần tòa quần thể lầu chiếm gần một phần hai mươi của thành.
Tòa lâu này tên gọi Vân Quần, tạo thành từ một trăm hai mươi tòa lầu các, thiết kế phức tạp, được xưng là thiên hạ đệ nhất lâu.
Nhưng bước chân của Hạ Cô Phong chuyển hướng, đi vào một quán rượu nhỏ bên cạnh tòa lâu.
Tịch Đình Vân giọng điệu yêu kiều nói: “Thành chủ ngại thân thiếp người nặng, dáng cao, chân to sao?”
Hạ Cô Phong ngồi xuống vị trí gần cửa sổ quán rượu, mặt không biểu cảm nói: “Tịch đại tổng quản sau khi làm đại tổng quản rồi liền rất hiếm khi xuất hiện trong giang hồ, có thể khiến ngươi xuất cung, chắc chắn không phải chuyện nhỏ rồi, mà càng là đại sự trong đại sự.”
Tịch Đình Vân từ trên kiệu người đi xuống, đặt mông lên bàn, hai chân vuốt nhè nhẹ khung cửa sổ, lộ ra nửa đoạn bắp chân trắng trẻo nhẵn nhụi, buồn bã hỏi: “Hạ thành chủ năm đó đối xử với Tử Sa phu nhân cũng cứ vô tình thế này sao?”
Hạ Cô Phong đáp: “Nàng ấy vì ta mà đến.”
Tịch Đình Vân chớp chớp mắt, mị nhãn như tơ, “Ta cũng vì thành chủ mà đến.”
Hạ Cô Phong sửa lại: “Ngươi vì cầu ta mà đến.”
Tịch Đình Vân nghiêng đầu, cười nhạt, nhất cử nhất động đều rất giống Tử Sa phu nhân năm đó, “Vì A Cừu.”
Hạ Cô Phong nói: “Tạ Phi Thị chiến bại vẫn còn có Phương Hoành Tà.”
Tịch Đình Vân dần thu lại ý cười, đôi mắt hơi hạ thấp, man mác nét buồn, tinh tế theo dõi từng ánh nhìn của Hạ Cô Phong: “Thành chủ sợ sao?”
“Kích tướng đối với ta vô dụng.”
Tịch Đình Vân cắn môi, ai oán muốn khóc, “Ta đã không còn cách nào khác. Hạ thành chủ thực sự định khoanh tay đứng nhìn Trang Triều mất hết thể diện sao?”
“Ngươi nên biết rằng, dưới bầu trời này vốn một nửa là người họ Hạ chúng ta.”
“Thành chủ khách khí rồi, thiên hạ này vốn mang họ Hạ.”
“Nhưng đương kim hoàng đế lại họ Cảnh.”
“Bình Vương vì không muốn bách tính lại rơi vào cảnh chiến tranh loạn lạc, đã kiên định nghĩa cử nhường ngôi, khắp thiên hạ đều kính phục.”
“Không phải người họ Hạ nào cũng khoan hồng đại lượng như thế.”
Tịch Đình Vân im lặng.
Hạ Cô Phong nói: “Muốn ta xuất thủ không phải là không thể.”
Tịch Đình Vân không kinh ngạc cũng không vui mừng hỏi: “Điều kiện của thành chủ là…”
Hạ Cô Phong nhìn chăm chăm vào mắt của y, chậm rãi nói: “Ta không cần một đêm vũ lộ, cái ta cần là một đời hầu hạ.”
“Ta lại không có tấm thân của nữ nhi.”
“Cũng không phải tấm thân của nam nhi.”
Tịch Đình Vân cũng không để tâm, cười cười, ném một ánh nhìn mê hoặc: “Thành chủ muốn cùng ta một đời chăm sóc lẫn nhau ư?”
Hạ Cô Phong đáp: “Ngươi nghe nhầm rồi, không phải một đời chăm sóc lẫn nhau, mà là một đời hầu hạ của ngươi.”
Tịch Đình Vân nhìn chăm chăm, than thở không ra tiếng, nói: “Bình Tiêu thành chủ không hổ là Bình Tiêu thành chủ, một chút cũng không chịu thiệt.”
Hạ Cô Phong nói: “Ngươi có thể tìm thấy ta, tất nhiên có thể tìm ra hắn.”
“Hạ thành chủ lớn tuổi…”
Hạ Cô Phong ngước mắt nhìn.
Tịch Đình Vân cười tít mắt nói tiếp: “Càng gách vác nhiều.”
“Thế nhưng Hoắc Quyết càng dễ bị lừa.” Hạ Cô Phong đứng dậy, nhìn khuôn mặt quen thuộc vẫn mãi cười tươi như hoa, “Điều kiện hoàn thành trong một năm.”
Sông Thanh Hoa, nước sông trong vắt như gương, mặt nước phẳng lặng như gương, vì vậy còn được gọi là Kính Giang. Một chiếc hoa thuyền đậu bên bờ sông, lan can điêu khắc, bậc thang bằng ngọc, vô cùng hùng vĩ tráng lệ, đầu thuyền đặt một chiếc đàn tranh, một cây sáo trúc, một dàn trống nhỏ, tuy chưa tấu lên, nhưng tiếng nhạc đã mơ hồ văng vẳng quanh tai.
Không bao lâu, tiếng nhạc càng lúc càng gần.
Chỉ một lúc sau, đội nhạc đã đi đến phía trước.
Trên hoa thuyền xuất hiện một nha đầu mười lăm mười sáu tuổi, đôi mắt đen nháy, tròn xoe nhìn người đến, sau đó áp hai bàn tay quanh miệng hô: “Dương đại tổng quản! Chủ nhân gọi ông vào phẩm trà!”
Đội nhạc dừng đột ngột, một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi cười ha ha chạy đến, một thân thịt thừa trong lúc chạy cứ nhảy lên nhảy xuống. Hắn vừa chạy vừa lau mồ hôi, vất vả lắm mới bò được lên thuyền, vẫn chưa kịp thở đã bị nha đầu nhét cho một cái khăn thơm, nói: “Mau lau đi, nếu như để cho chủ nhân ngửi thấy mùi, nhất định sẽ đá ông xuống thuyền.”
Dương Vũ Hi cười nói: “Cám ơn Lục Hồ tỷ tỷ đã nhắc nhở.” Ông ta vừa nói vừa nhấc chân đi vào thì bị Lục Hồ kéo lại.
“Ông đi đâu đó?”
“Không phải tỷ nói chủ thuyền mời tôi vào phẩm trà sao?”
Lục Hồ ha ha cười nói: “Ta lừa ông đấy, thế mà cũng tin.”
“Lừa tôi?” Dương Vũ Hi mặt xanh lại.
Lục Hồ nói: “Ai cho ông mới sớm ra đã khua chiêng gõ trống làm mất mộng đẹp của người ta.”
Dương Vũ Hi hỏi: “Chủ thuyền vẫn chưa dậy sao?”
“Vẫn chưa.” Giọng trả lời lại từ trong thuyền truyền ra. Một công tử trẻ tuổi vén rèm đi ra. Trên khuôn mặt tuấn tú là ý cười đầy thỏa mãn.
“Không dám thỉnh giáo…” Dương Vũ Hi ôm quyền.
Thanh niên phe phẩy cái quạt, ngạo mạn nói: “Võ Nữ Tử.”
Một nam nhân tên là Nữ Tử ít nhiều đều có chút kỳ quái, nếu như là người khác, Dương Vũ Hi nhất định sẽ cười. Nhưng như hôm nay ông không muốn cười một chút nào, bởi vì hắn họ Võ. Họ Võ tên Nữ Tử trên thế gian này tuyệt không nhiều, vừa hay, phủ Thiên Cơ lại có một người.
“Thì ra là cánh tay phải của chủ nhân phủ Thiên Cơ.” Dương Vũ Hi ý vị thâm trường nói, “Không biết Võ công tử đại giá quang lâm Nam Cương, Dương Vũ Hi không đón tiếp từ xa, thứ tội thứ tội. Chẳng hay công tử lần này đến có chuyện gì, nếu như có chỗ nào cần tại hạ giúp sức xin đừng khách sáo.”
“Chẳng lẽ ông không nhìn ra ta đến vì Họa Cơ sao?” Võ Nữ Tử thu quạt lại, cười nói, “Suýt nữa thì ta quên mất, Nam Cương Vương cũng yêu thương Họa Cơ nhất trên đời.”
Dương Vũ Hi cười mà không nói.
Cây quạt của Võ Nữ Tử khẽ đập vào lòng bàn tay, vẻ đắc ý hiển lộ rõ ràng, “Tuy rằng có muộn đến một tháng, nhưng may rằng vẫn chưa bị vương gia nhanh chân giành trước.”
Dương Vũ Hi xoay người, hướng hoa thuyền cung tay nói: “Dương Vũ Hi thỉnh an Họa Cơ cô nương.” Nói xong, quay đầu đi thẳng.
Võ Nữ Tử nhìn theo bóng lưng của ông ta, hừ lạnh một tiếng, không nhẹ không nặng, vừa đủ đảm bảo đối phương có thể nghe thấy.
Đội nhạc giương cờ gióng trống đi đến, lại lặng lẽ ra về, đúng là đến vội vàng, đi cũng vội vàng.
Võ Nữ Tử nhìn theo hướng bọn họ đi mất một lúc lâu, mới thu lại vẻ ngạo mạn, quay lại hoa thuyền.
Nữ tử tư dung tuyệt sắc nghiêng người dựa trên tháp, trên người đắp một chiếc chăn mỏng như cánh ve, dưới chăn dường như không một mảnh quần áo, lộ ra một nửa bộ ngực mảnh khảnh, như cười như không nhìn hắn, “Võ công tử, hảo uy phong a hảo uy phong, hảo đắc ý a hảo đắc ý.”
Võ Nữ Tử mắt không liếc ngang, nhìn cửa sổ, “Coi thiên hạ bằng nửa con mắt như Hoắc Quyết chỉ vì muốn lọt vào mắt xanh của chủ thuyền mà đã phí công sức tìm đội nhạc đến mua vui. Chủ thuyền chẳng lẽ không rung động một chút nào sao?”
Họa Cơ cười nói: “Người như Hoắc Quyết, tất nhiên nữ nhân nào cũng sẽ vì thế mà rung động.”
Võ Nữ Tử nói: “Chủ thuyền không trách tại hạ đặt điều ư?”
Họa Cơ nói: “Hoắc Quyết tâm cao khí ngạo, càng khó đoạt được càng muốn đoạt lấy bằng được. Vì vậy, huynh là đang giúp tôi.”
Võ Nữ Tử nói: “Là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi.”
Họa Cơ khe khẽ than thở: “Nhưng mà nguyện vọng của phủ chủ không hề dễ dàng đạt được chút nào. Hoắc Quyết việc nhỏ đều nghe theo tôi, thế nhưng việc lớn như ra khỏi Nam Cương ứng chiến thế nào cũng không chịu nhượng bộ.”
Võ Nữ Tử hỏi: “Chủ thuyền đề cập đến rồi?”
“Chưa từng.” Họa Cơ nói, “Có một số chuyện không cần nói ra cũng biết được đáp án.”
“Vẫn xin chủ thuyền không ngừng cố gắng.” Võ Nữ Tử đứng dậy, vừa muốn bước vào trong, bỗng thấy Họa Cơ đột nhiên vén chăn đứng dậy, xích lõa, từ phía sau ôm lấy hắn, thân thể như có như không ma sát lưng hắn, đôi tay ngọc ngà cực chậm rãi, cực khẽ khàng vuốt ve từ khuôn mặt trở xuống dưới.
Nàng là chủ nhân mới của thiên hạ đệ nhất hoa thuyền, kỹ năng đối phó với nam nhân tất nhiên không cần phải nói đến, cùng là những động tác vuốt ve như thế mà do nàng làm, khỏi phải nói cũng biết tiêu hồn thực cốt đến độ nào.
Võ Nữ Tử đợi nàng vuốt ve đến bụng dưới, mới kéo nàng ra, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Họa Cơ cười, “Quả nhiên là Tịch đại tổng quản.”
Đầu thạch vấn lộ (1) – Không phải là một đêm vũ lộ, mà là một đời hầu hạ.
(Trước khi làm một việc trọng đại thì làm một việc nho nhỏ để thử nghiệm, xem xét tình hình. Hay còn nói là “Ném đá dò đường”)
Vân Hà cao hơn ngàn nhận(1), không ngừng kéo dài ra trăm dặm, đỉnh núi quanh năm tuyết phủ, chân núi sắc cỏ biêng biếc, như một bà lão tóc bạc vận váy xanh ngọc bích.
Một cỗ kiệu mềm giăng sa tím dừng lại ở nơi giao thoa giữa trắng và xanh.
Thanh phong phần phật, tấm sa bay bay. Thấp thoáng có thể nhìn thấy người trong kiệu đang nằm nghiêng, chăn mỏng như cánh ve, thuận theo thân thể mà nhấp nhô, tinh vi xảo diệu, tư thái làm say đắm lòng người.
Cỗ kiệu này đã dừng tại đây một ngày một đêm, thủ vệ chịu trách nhiệm trông coi đã thay phiên ba lần, người trong kiệu lại chưa từng động đậy.
Phải chăng, đó là một người chết?
Nếu như không phải người chết, lại có ai có thể không ăn không uống không động, thậm chí không có nhu cầu vệ sinh?
Đúng lúc bọn họ sắp tin tưởng chắc chắn vào phán đoán của mình, người trong kiệu đột ngột ngồi dậy. Tấm chăn mỏng trên người nàng trượt xuống, cách một tấm sa, có thể thấp thoáng nhìn thấy bờ vai gầy lộ ra một nửa và cần cổ thanh mảnh.
“Vì sự hiếu kỳ nho nhỏ của thân thiếp đối với Bình Tiêu thành chủ mà khiến cho Hạ thành chủ đích thân ra tiếp đón, làm sao dám nhận?”
Giọng nói lười nhác, kéo dài, pha một chút khàn khàn, giống như móng vuốt mèo đã mài bóng, gãi đến nỗi trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.
Thủ vệ hoang mang quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy ở tận đầu con đường dài dần dần xuất hiện mấy chục thân ảnh.
Người đàn ông đứng chính giữa đội quan tím, áo bào bạc, sắc mặt lạnh lẽo như sương, ánh mắt mãnh liệt như điện, chỉ nhìn một cái đã khiến người trong kiệu cảm thấy tấm sa mỏng có mà như không, tất cả bản thân đều lọt vào đáy mắt của đối phương.
Người đàn ông càng lúc càng tiến lại gần, đến trước kiệu mới dừng lại.
Tấm sa mỏng nhẽ nhấc, lộ ra một đôi chân như phấn điêu ngọc trác, một lúc sau, chủ nhân của đôi chân ngọc mới thò đầu ra, mỉm cười thân thiện nhìn hắn nói: “Hạ thành chủ chẳng lẽ đã đánh mất tấm lòng thương hương tiếc ngọc năm đó rồi sao?”
Hạ Cô Phong rốt cuộc vươn người ra bế ngang nàng lên.
Nàng gảy gảy ngón chân, hai tay ôm lấy cổ hắn, cười đến xuân phong đắc ý: “Hạ thành chủ vẫn là Hạ thành chủ.”
Hạ Cô Phong bình thản đáp: “Ngươi nặng hơn nàng ấy nhiều, cao hơn nhiều, chân cũng to hơn nhiều.”
Nàng không để tâm, chớp chớp mắt đáp: “Hạ thành chủ sao lại nghĩ như thế chứ, con người vẫn luôn lớn lên mà.”
“Thuật dịch dung của Thiên Diện Hồ (2) cũng có lúc không thành công?” (Hồ ly ngàn mặt)
Nàng thở dài, “Chưa nói đến chiều cao, ngay đến khuôn mặt, cũng không thể mọi khuôn mặt đều có thể giống y như đúc được.”
“Khuôn mặt này được lắm.”
“Chứng tỏ ta và thành chủ hữu duyên.” Nàng như một con mèo, cọ cọ vào tai Hạ Cô Phong.
Tai Hạ Cô Phong đỏ lên, đột ngột thả nàng xuống.
Nàng chân trần đứng trên tuyết, chỉ thấp hơn hắn nửa cái đầu.
Hạ Cô Phong cúi đầu nhìn bàn chân lạnh cóng đến đỏ hồng lên của nàng, hờ hững hỏi: “Không sợ phế sao?”
Nàng cười hết sức xinh đẹp, “Muốn đóng giả Tử Sa phu nhân như thật, luôn phải trả một cái giá nào đó.”
Hạ Cô Phong phất tay, tùy tùng theo sau hắn lập tức tiến lên, dùng cánh tay xếp thành kiệu nâng nàng lên.
Nàng ngồi vững rồi, tay vẫn e thẹn che miệng: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Hạ Cô Phong liếc ngang nàng: “Tịch Đình Vân là nữ nhân sao?”
Nàng không hề thấy ngượng ngùng khi bị phơi bày, chỉ cười cười với hắn.
Bình Tiêu thành được xây trên vùng đất bằng giữa sườn núi của núi Vân Hà, dọc ngang mười mấy dặm, nhân khẩu không quá một vạn, thành nhỏ như vậy nhưng khắp thiên hạ không ai dám xem thường. Nghe nói trong thành cơ quan vô số, chỉ cần Hạ Cô Phong ra lệnh một tiếng, cả tòa thành tùy lúc có thể biến thành một cỗ chiến xa cỡ lớn. Không ai biết uy lực của cỗ chiến xa này, cũng không ai dám lãnh giáo uy lực của nó.
Tịch Đình Vân được nâng vào trong thành, đôi mắt không chút dấu vết đánh giá thiết kế của tòa thành. Không phải ai cũng có cơ hội được chính mắt nhìn thấy bộ mặt thật của thành Bình Tiêu, dù sao cũng đã đến rồi, tất nhiên không thể tay không trở về. Thấy cửa thành không khác gì cửa thành bình thường, lại không có sông hộ thành bên ngoài, không biết bên trong phòng hộ thế nào.
“Đây chỉ là cổng thành bình thường, nếu như có địch đến quấy nhiễu, cổng thành sẽ đổi thành cổng gỗ khảm đầy thích sắt dài ba trượng.” Hạ Cô Phong đột nhiên nói. (Bụi: 1 trượng bằng 10/3 m => 3 trượng = 10 m, dài ác @@)
Tịch Đình Vân không có chút xấu hổ nào khi bị nhìn thấu, thoải mái nói: “Xem ra, gỗ tông cổng thành không có đất dụng võ rồi.”
Một dòng người chầm chậm đi đến gần tòa quần thể lầu chiếm gần một phần hai mươi của thành.
Tòa lâu này tên gọi Vân Quần, tạo thành từ một trăm hai mươi tòa lầu các, thiết kế phức tạp, được xưng là thiên hạ đệ nhất lâu.
Nhưng bước chân của Hạ Cô Phong chuyển hướng, đi vào một quán rượu nhỏ bên cạnh tòa lâu.
Tịch Đình Vân giọng điệu yêu kiều nói: “Thành chủ ngại thân thiếp người nặng, dáng cao, chân to sao?”
Hạ Cô Phong ngồi xuống vị trí gần cửa sổ quán rượu, mặt không biểu cảm nói: “Tịch đại tổng quản sau khi làm đại tổng quản rồi liền rất hiếm khi xuất hiện trong giang hồ, có thể khiến ngươi xuất cung, chắc chắn không phải chuyện nhỏ rồi, mà càng là đại sự trong đại sự.”
Tịch Đình Vân từ trên kiệu người đi xuống, đặt mông lên bàn, hai chân vuốt nhè nhẹ khung cửa sổ, lộ ra nửa đoạn bắp chân trắng trẻo nhẵn nhụi, buồn bã hỏi: “Hạ thành chủ năm đó đối xử với Tử Sa phu nhân cũng cứ vô tình thế này sao?”
Hạ Cô Phong đáp: “Nàng ấy vì ta mà đến.”
Tịch Đình Vân chớp chớp mắt, mị nhãn như tơ, “Ta cũng vì thành chủ mà đến.”
Hạ Cô Phong sửa lại: “Ngươi vì cầu ta mà đến.”
Tịch Đình Vân nghiêng đầu, cười nhạt, nhất cử nhất động đều rất giống Tử Sa phu nhân năm đó, “Vì A Cừu.”
Hạ Cô Phong nói: “Tạ Phi Thị chiến bại vẫn còn có Phương Hoành Tà.”
Tịch Đình Vân dần thu lại ý cười, đôi mắt hơi hạ thấp, man mác nét buồn, tinh tế theo dõi từng ánh nhìn của Hạ Cô Phong: “Thành chủ sợ sao?”
“Kích tướng đối với ta vô dụng.”
Tịch Đình Vân cắn môi, ai oán muốn khóc, “Ta đã không còn cách nào khác. Hạ thành chủ thực sự định khoanh tay đứng nhìn Trang Triều mất hết thể diện sao?”
“Ngươi nên biết rằng, dưới bầu trời này vốn một nửa là người họ Hạ chúng ta.”
“Thành chủ khách khí rồi, thiên hạ này vốn mang họ Hạ.”
“Nhưng đương kim hoàng đế lại họ Cảnh.”
“Bình Vương vì không muốn bách tính lại rơi vào cảnh chiến tranh loạn lạc, đã kiên định nghĩa cử nhường ngôi, khắp thiên hạ đều kính phục.”
“Không phải người họ Hạ nào cũng khoan hồng đại lượng như thế.”
Tịch Đình Vân im lặng.
Hạ Cô Phong nói: “Muốn ta xuất thủ không phải là không thể.”
Tịch Đình Vân không kinh ngạc cũng không vui mừng hỏi: “Điều kiện của thành chủ là…”
Hạ Cô Phong nhìn chăm chăm vào mắt của y, chậm rãi nói: “Ta không cần một đêm vũ lộ, cái ta cần là một đời hầu hạ.”
“Ta lại không có tấm thân của nữ nhi.”
“Cũng không phải tấm thân của nam nhi.”
Tịch Đình Vân cũng không để tâm, cười cười, ném một ánh nhìn mê hoặc: “Thành chủ muốn cùng ta một đời chăm sóc lẫn nhau ư?”
Hạ Cô Phong đáp: “Ngươi nghe nhầm rồi, không phải một đời chăm sóc lẫn nhau, mà là một đời hầu hạ của ngươi.”
Tịch Đình Vân nhìn chăm chăm, than thở không ra tiếng, nói: “Bình Tiêu thành chủ không hổ là Bình Tiêu thành chủ, một chút cũng không chịu thiệt.”
Hạ Cô Phong nói: “Ngươi có thể tìm thấy ta, tất nhiên có thể tìm ra hắn.”
“Hạ thành chủ lớn tuổi…”
Hạ Cô Phong ngước mắt nhìn.
Tịch Đình Vân cười tít mắt nói tiếp: “Càng gách vác nhiều.”
“Thế nhưng Hoắc Quyết càng dễ bị lừa.” Hạ Cô Phong đứng dậy, nhìn khuôn mặt quen thuộc vẫn mãi cười tươi như hoa, “Điều kiện hoàn thành trong một năm.”
Sông Thanh Hoa, nước sông trong vắt như gương, mặt nước phẳng lặng như gương, vì vậy còn được gọi là Kính Giang. Một chiếc hoa thuyền đậu bên bờ sông, lan can điêu khắc, bậc thang bằng ngọc, vô cùng hùng vĩ tráng lệ, đầu thuyền đặt một chiếc đàn tranh, một cây sáo trúc, một dàn trống nhỏ, tuy chưa tấu lên, nhưng tiếng nhạc đã mơ hồ văng vẳng quanh tai.
Không bao lâu, tiếng nhạc càng lúc càng gần.
Chỉ một lúc sau, đội nhạc đã đi đến phía trước.
Trên hoa thuyền xuất hiện một nha đầu mười lăm mười sáu tuổi, đôi mắt đen nháy, tròn xoe nhìn người đến, sau đó áp hai bàn tay quanh miệng hô: “Dương đại tổng quản! Chủ nhân gọi ông vào phẩm trà!”
Đội nhạc dừng đột ngột, một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi cười ha ha chạy đến, một thân thịt thừa trong lúc chạy cứ nhảy lên nhảy xuống. Hắn vừa chạy vừa lau mồ hôi, vất vả lắm mới bò được lên thuyền, vẫn chưa kịp thở đã bị nha đầu nhét cho một cái khăn thơm, nói: “Mau lau đi, nếu như để cho chủ nhân ngửi thấy mùi, nhất định sẽ đá ông xuống thuyền.”
Dương Vũ Hi cười nói: “Cám ơn Lục Hồ tỷ tỷ đã nhắc nhở.” Ông ta vừa nói vừa nhấc chân đi vào thì bị Lục Hồ kéo lại.
“Ông đi đâu đó?”
“Không phải tỷ nói chủ thuyền mời tôi vào phẩm trà sao?”
Lục Hồ ha ha cười nói: “Ta lừa ông đấy, thế mà cũng tin.”
“Lừa tôi?” Dương Vũ Hi mặt xanh lại.
Lục Hồ nói: “Ai cho ông mới sớm ra đã khua chiêng gõ trống làm mất mộng đẹp của người ta.”
Dương Vũ Hi hỏi: “Chủ thuyền vẫn chưa dậy sao?”
“Vẫn chưa.” Giọng trả lời lại từ trong thuyền truyền ra. Một công tử trẻ tuổi vén rèm đi ra. Trên khuôn mặt tuấn tú là ý cười đầy thỏa mãn.
“Không dám thỉnh giáo…” Dương Vũ Hi ôm quyền.
Thanh niên phe phẩy cái quạt, ngạo mạn nói: “Võ Nữ Tử.”
Một nam nhân tên là Nữ Tử ít nhiều đều có chút kỳ quái, nếu như là người khác, Dương Vũ Hi nhất định sẽ cười. Nhưng như hôm nay ông không muốn cười một chút nào, bởi vì hắn họ Võ. Họ Võ tên Nữ Tử trên thế gian này tuyệt không nhiều, vừa hay, phủ Thiên Cơ lại có một người.
“Thì ra là cánh tay phải của chủ nhân phủ Thiên Cơ.” Dương Vũ Hi ý vị thâm trường nói, “Không biết Võ công tử đại giá quang lâm Nam Cương, Dương Vũ Hi không đón tiếp từ xa, thứ tội thứ tội. Chẳng hay công tử lần này đến có chuyện gì, nếu như có chỗ nào cần tại hạ giúp sức xin đừng khách sáo.”
“Chẳng lẽ ông không nhìn ra ta đến vì Họa Cơ sao?” Võ Nữ Tử thu quạt lại, cười nói, “Suýt nữa thì ta quên mất, Nam Cương Vương cũng yêu thương Họa Cơ nhất trên đời.”
Dương Vũ Hi cười mà không nói.
Cây quạt của Võ Nữ Tử khẽ đập vào lòng bàn tay, vẻ đắc ý hiển lộ rõ ràng, “Tuy rằng có muộn đến một tháng, nhưng may rằng vẫn chưa bị vương gia nhanh chân giành trước.”
Dương Vũ Hi xoay người, hướng hoa thuyền cung tay nói: “Dương Vũ Hi thỉnh an Họa Cơ cô nương.” Nói xong, quay đầu đi thẳng.
Võ Nữ Tử nhìn theo bóng lưng của ông ta, hừ lạnh một tiếng, không nhẹ không nặng, vừa đủ đảm bảo đối phương có thể nghe thấy.
Đội nhạc giương cờ gióng trống đi đến, lại lặng lẽ ra về, đúng là đến vội vàng, đi cũng vội vàng.
Võ Nữ Tử nhìn theo hướng bọn họ đi mất một lúc lâu, mới thu lại vẻ ngạo mạn, quay lại hoa thuyền.
Nữ tử tư dung tuyệt sắc nghiêng người dựa trên tháp, trên người đắp một chiếc chăn mỏng như cánh ve, dưới chăn dường như không một mảnh quần áo, lộ ra một nửa bộ ngực mảnh khảnh, như cười như không nhìn hắn, “Võ công tử, hảo uy phong a hảo uy phong, hảo đắc ý a hảo đắc ý.”
Võ Nữ Tử mắt không liếc ngang, nhìn cửa sổ, “Coi thiên hạ bằng nửa con mắt như Hoắc Quyết chỉ vì muốn lọt vào mắt xanh của chủ thuyền mà đã phí công sức tìm đội nhạc đến mua vui. Chủ thuyền chẳng lẽ không rung động một chút nào sao?”
Họa Cơ cười nói: “Người như Hoắc Quyết, tất nhiên nữ nhân nào cũng sẽ vì thế mà rung động.”
Võ Nữ Tử nói: “Chủ thuyền không trách tại hạ đặt điều ư?”
Họa Cơ nói: “Hoắc Quyết tâm cao khí ngạo, càng khó đoạt được càng muốn đoạt lấy bằng được. Vì vậy, huynh là đang giúp tôi.”
Võ Nữ Tử nói: “Là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi.”
Họa Cơ khe khẽ than thở: “Nhưng mà nguyện vọng của phủ chủ không hề dễ dàng đạt được chút nào. Hoắc Quyết việc nhỏ đều nghe theo tôi, thế nhưng việc lớn như ra khỏi Nam Cương ứng chiến thế nào cũng không chịu nhượng bộ.”
Võ Nữ Tử hỏi: “Chủ thuyền đề cập đến rồi?”
“Chưa từng.” Họa Cơ nói, “Có một số chuyện không cần nói ra cũng biết được đáp án.”
“Vẫn xin chủ thuyền không ngừng cố gắng.” Võ Nữ Tử đứng dậy, vừa muốn bước vào trong, bỗng thấy Họa Cơ đột nhiên vén chăn đứng dậy, xích lõa, từ phía sau ôm lấy hắn, thân thể như có như không ma sát lưng hắn, đôi tay ngọc ngà cực chậm rãi, cực khẽ khàng vuốt ve từ khuôn mặt trở xuống dưới.
Nàng là chủ nhân mới của thiên hạ đệ nhất hoa thuyền, kỹ năng đối phó với nam nhân tất nhiên không cần phải nói đến, cùng là những động tác vuốt ve như thế mà do nàng làm, khỏi phải nói cũng biết tiêu hồn thực cốt đến độ nào.
Võ Nữ Tử đợi nàng vuốt ve đến bụng dưới, mới kéo nàng ra, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Họa Cơ cười, “Quả nhiên là Tịch đại tổng quản.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.