Chương 42: Kinh cung chi điểu (1)
Tô Du Bính
16/10/2016
Tịch mỗ chẳng qua chỉ là một hoạn quan.
(*Kinh cung chi điểu: Chỉ người đã trải qua chuyện đáng sợ, chỉ cần một chút động tĩnh cũng trở nên vô cùng sợ hãi. Chim sợ cành cong.)
Lúc trước Tịch Đình Vân không muốn can thiệp quá sâu vào chuyện của Nam Cương, cho nên không nghiền ngẫm quá sâu về những chuyện liên quan đến Nam Cương, cho nên rất có vẻ ít lo chuyện bao đồng, nhưng hiện giờ thì sao? Muốn giúp Hoắc Quyết bình định Nam Cương? Vậy thì những chuyện này không thể không suy nghĩ kỹ càng rồi.
Ví dụ như Nhan Sơ Nhất bề ngoài ra vẻ phong lưu không để tâm đến lề lối thông thường, nhưng lại không hề là một người bốc đồng thiếu suy nghĩ, tại sao vừa gặp mặt đã giết công chúa Tế Yêu? Công chúa Tế Yêu có chướng mắt thế nào đi nữa thì cũng là công chúa của một nước, chẳng lẽ hắn không nghĩ rằng sau khi nàng chết sẽ mang đến rất nhiều phiền phức hay sao?
Hơn nữa Hoắc Quyết tận mắt nhìn thấy chuyện đó xảy ra. Liên hệ với dụng ý của Vũ Nhiên khi mang công chúa đến Nam Cương, có phải hắn cho rằng Hoắc Quyết không sợ gây mâu thuẫn với Vũ Nhiên, thậm chí rất mừng khi gây mâu thuẫn với Vũ Nhiên?
Nhưng nếu như thế, Hoắc Quyết chẳng phải sẽ đối mặt với cục diện thù trong giặc ngoài hay sao? Vũ Nhiên tuy nhỏ nhưng cũng là một quốc gia láng giềng, một khi gây náo loạn, chưa nói đến quốc lực Vũ Nhiên thế nào, quân đội của Vũ Nhiên thế nào, ít nhất đã là một điểm yếu để triều đình nắm được rồi.
Lòng Tịch Đình Vân cuồn cuộn sóng trào.
Y vốn cho rằng Na Phi Long lọt lưới, vương phi qua đời, cục diện của Nam Cương sẽ theo đó mà sáng sủa hơn, hiện tại nhìn lại, dường như không có thay đổi gì lớn. Có lẽ thực sự cần Na Phi Long nói ra toàn bộ sự thật mới có thể có chút đầu mối.
Kỳ thực trong lòng y có một tiếng nói, chính là nói thẳng nói thật với Hoắc Quyết một lần. Suy nghĩ này không phải bây giờ mới có, mà đã được nhem nhóm từ sau khi nhận được câu trả lời xác thực của Văn Tư Tư rồi, ai ngờ sự việc đột ngột biến chuyển, khiến y không có cơ hội nhắc tới, vuột mất cơ hội tốt.
“Nhận lấy!”
Một đồ vật gì đó lăng không bay tới.
Tịch Đình Vân giơ tay ra tiếp lấy, là một túi rượu.
Xá Quang cưỡi ngựa đi tới gần, “Có thể làm ấm người.”
Tịch Đình Vân cười nói: “Tuy đã vào thu, nhưng vẫn chưa đến mức phải uống rượu làm ấm thân thể.”
Xá Quang vốn định tìm cơ hội bắt chuyện, cũng không từ chối, nhận lấy túi rượu uống một ngụm lớn, nói: “Nghe tổng quản nói, lần này cũng nhờ có Tịch đại nhân ở bên cạnh vương gia, vương gia mới có thể nhanh chóng khôi phục từ nỗi đau mất vương phi.”
Tịch Đình Vân nói: “Nếu như có Xá Quang thủ lĩnh, chắc chắn còn tốt hơn tôi nhiều.”
Xá Quang nói: “Tịch đại nhân khiêm tốn rồi. Ta ấy à, chỉ biết võ công. Đánh giặc, làm trợ thủ cho vương gia còn được, những chuyện tỉ mỉ như an ủi người khác ta thật không làm được. Tịch đại nhân không những ôn văn nho nhã, tính tình càng khiêm tốn hữu lễ, chẳng trách vương gia coi trọng ngài.”
Tịch Đình Vân đáp: “Là vương gia bình dị dễ gần mà thôi.”
Xá Quang trợn trừng mắt, ngây người nhìn y một lúc, đột nhiên bật cười, nói: “Người quen biết vương gia ta gặp đã nhiều, những lời bàn luận về vương gia ta nghe cũng nhiều, nhưng nói vương gia bình dị dễ gần thì ngài là người đầu tiên đấy. Hoặc là, vương gia thực sự coi trọng ngài rồi.”
Giọng nói của hắn to, vang, một khi mở miệng là kinh động bốn phương tám hướng.
Thị vệ của vương phủ huấn luyện quy củ, cho dù có dựng hai tai lên nghe cũng không biểu hiện ra ngoài, Hoắc Quyết lại trắng trợn hơn nhiều, cố ý đi ngựa chậm lại, kéo gần khoảng cách, quang minh chính đại nghe lén.
Tịch Đình Vân liếc nhìn đuôi sam cao cao trước mặt, thản nhiên nói: “Thủ lĩnh quá khen, Tịch mỗ chẳng qua chỉ là một hoạn quan.”
Xá Quang nghẹn họng, không phân được rõ Tịch Đình Vân là khiêm tốn quá mức, hay là đang ngầm mỉa mai bản thân, chỉ biết cười hi hi hai tiếng, uống rượu, cưỡi ngựa đi lên phía trước.
Đêm, nghỉ ngoài trời.
Lúc đến vội quá, chỉ mang hai cái lều. Tịch Đình Vân một cái, Hoắc Quyết một cái.
Xá Quang là giữa đường tự chạy ra, thấy chỉ có hai cái lều, biết ý chạy đến chỗ Na Phi Long chen chúc một gốc cây.
Na Phi Long ăn cơm xong, thấy những người khác đều ngủ cả rồi, tâm tư liền linh hoạt hơn. Suỵt một cái với Xá Quang.
Xá Quang liếc hắn một cái.
Na Phi Long ra hiệu cho hắn ngồi lại gần.
Xá Quang cười mà như không, nhìn xung quanh, mông nhích nhích, ngồi gần hơn.
Na Phi Long thấp giọng hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”
Xá Quang nhớ lại trước kia Na Phi Long không coi mình ra gì, trong lòng thầm thấy tức cười, cũng thấp giọng theo, nói: “Ngươi không nhìn ra ta là đến cứu ngươi hay sao?”
Na Phi Long không ngờ không cảm thấy ngạc nhiên, rất lạnh lùng hỏi: “Ngươi định cứu thế nào?”
Xá Quang vui vẻ, “Rắc một nắm thuốc mê, cõng ngươi chạy thôi.”
Na Phi Long nói: “Vậy chẳng chạy được bao xa.”
“Lại trộm lấy một con ngựa nữa.”
“Chẳng may có người không bị gục bởi thuốc mê thì sao?”
“Coi như ngươi xui xẻo.”
Na Phi Long nói: “Là chúng ta xui xẻo.”
Xá Quang thấy hắn nói nghiêm túc như vậy, nhịn không nổi bật cười: “Đúng vậy, đúng vậy, là chúng ta xui xẻo.”
“Thiếu chút nữa là Xá gia trở thành một trong các thủ lĩnh lục bộ rồi.”
“Ờ.” Xá Quang không có ý đùa cợt nữa, dường như không có hứng thú với câu chuyện của hắn.
Na Phi Long trong lòng lại mừng thầm. Xá Quang không trực tiếp từ chối hay bỏ đi ngay tức là hắn động tâm rồi. “Xá Quang lão đệ à.” Xưng hô lập tức khác hẳn, “Lão ca ta không qua nổi ải này rồi.”
Xá Quang hừ lạnh nói: “Ai bảo ngươi hành thích vương gia làm chi.”
“Ngươi cho rằng ta muốn sao?” Na Phi Long cười khổ nói, “Nói thực, Nam Cương lục bộ, cũng chỉ có Bình Chủ và Huống Chiếu là dễ sống hơn chút thôi. Hai người Bàng Tiểu Đại và Nhan Sơ Nhất tại sao lại hòa thuận như vậy? Cậu cháu tình thâm? Thôi đi, chẳng qua là bị lợi ích trói vào cùng một chiếc thuyền mà thôi. Không tin ngươi nhìn đi, sau khi thấy ta chết thái độ chúng thế nào?”
Xá Quang nói: “Ngươi gần gũi Huống Chiếu và Bàng Tiểu Đại, có liên quan gì đến Nhan Sơ Nhất?”
Na Phi Long nói: “Đúng vậy, ta dựa dẫm vào Bàng Tiểu Đại, nhưng Nhan Sơ Nhất cũng dựa dẫm vào Bàng Tiểu Đại. Chẳng lẽ không thể giúp đỡ nhau một chút, nhường ngươi một chút, ngươi lại mang cho ta chút lợi ích khác?”
Xá Quang lại chưa từng nghĩ như vậy.
“Xá Quang lão đệ à, kỳ thực ta rất ngưỡng mộ. Ngồi trên thuyền của Nam Cương vương phủ, cứ cẩn thận một chút.”
“Ngươi cũng có thể mà.”
“Có thể sao?” Hắn cười lạnh, “Bên cạnh ta là Huống Chiếu, hắn nắm giữ cái mạng này của ta, nếu như ta không nghe lời hắn, lập tức đi đời. Một thủ lĩnh như ta sao lại đi đối đầu với vương gia chứ? Ăn no rồi chê sống quá lâu sao? Ha! Là có người nắm lấy cổ ta, đè lấy đầu ta khiến ta không thể không đi!”
Xá Quang kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói Huống Chiếu sao?”
“Không phải hắn thì còn ai vào đây nữa?” Na Phi Long chú ý thấy giọng nói của mình quá to, thu hút sự chú ý của người xung quanh, vội nhỏ giọng nói, “Người khác vẫn nghĩ ta có quan hệ với triều đình, kỳ thực có quan hệ với triều đình là Huống Chiếu. Hắn là thủ lĩnh lục bộ, Nam Cương vương phủ sụp đổ, hắn sẽ trở thành lão đại!”
Xá Quang nói: “Ta thấy Tịch tổng quản không giống như…”
“Tịch Đình Vân là người thế nào? Là người đi theo hoàng đế, hắn lo chuyện của Nam Cương làm cái quái gì!”
“Vậy ngươi nói ai?”
Na Phi Long nhìn với ánh mắt “gỗ mục khó đẽo” (ngu lâu khó đào tạo =.=).
Xá Quang hỏi: “Vọng Nam phủ?”
“Đừng tưởng rằng Vọng Nam phủ dạo gần đây không có động tĩnh gì cho rằng bọn chúng ăn chay, năm đó hoàng đế lập một chỗ như vậy bên cạnh Nam Cương không phải chỉ để lập lên không thôi! Nó chính là một lưỡi kiếm hoàng đế Đại Trang đặt trên đầu Nam Cương đó. Nói thẳng ra, hoàng đế Đại Trang thà tách Nam Cương ra khỏi bản đồ Đại Trang lần nữa, cũng quyết không cho phép mảnh đất này bình yên nằm trong tay Nam Cương vương phủ.”
Xá Quang trầm ngâm hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
Na Phi Long nói: “Lão đệ, ta nói thật với ngươi vậy, lão ca ta thật sự không muốn…” Hắn lập tức ngậm miệng.
Xá Quang quay đầu lại, liền nhìn thấy Hoắc Quyết cầm thương đi đến.
Hoắc Quyết áo trắng thiếu đi mấy phần khí thế kiêu ngạo cao cao tại thượng so với Hoắc Quyết áo đỏ, nhưng lại có vẻ phù hợp hơn với tuổi tác hiện tại của hắn, nhưng Na Phi Long thà nhìn thấy Hoắc Quyết áo đỏ đó, ít nhất Hoắc Quyết áo đỏ trông cũng không giống Bạch Vô Thường đến đòi mạng. Từ lúc biết được vương phi bị bọn thủ hạ làm ngột chết trong hòm gỗ, hắn vô cùng sợ Hoắc Quyết, sợ rằng hắn một lúc nào đó không nhịn được nữa, trước khi hoàn thành tâm nguyện cho mình đã kết liễu đời mình rồi.
May rằng Hoắc Quyết chỉ đến tìm Xá Quang, vẫn cứ nhìn mà như không thấy hắn.
“Vào lều ngủ đi.” Hắn nói.
Xá Quang bối rối hỏi: “Không phải chỉ có hai cái lều thôi sao.”
“Là hai cái.”
Xá Quang: “……” Nếu như y nhìn không nhầm, đây chỉ có hai cái lều nhỏ, chẳng lẽ Hoắc Quyết muốn ngủ chung sao.
Hoắc Quyết nói: “Ta và Tịch Đình Vân một lều.”
“……” Xá Quang nhỏ giọng nói, “Vương gia, ngài không cảm thấy chúng ta quen biết nhau lâu hơn sao?”
Hoắc Quyết mặt không đổi sắc nói: “Ngươi to xác quá.”
“…… Bằng hữu của ta đều nói ta cường tráng.”
“Nhưng cái lều thì không biết phân biệt.”
“Hơ,” Xá Quang nhìn Hoắc Quyết quay người trở về, lại quay đầu nhìn Na Phi Long một cái. Na Phi Long ra sức ra hiệu bằng ánh mắt với hắn, rõ ràng không muốn câu chuyện giữa hai người cứ thế gián đoạn.
Xá Quang tỏ vẻ do dự.
Hai mắt Na Phi Long sáng lên.
Xá Quang bất ngờ thay đổi vẻ mặt, cười hi hi nói: “Tốt quá, có lều để ngủ, không cần ngủ dưới gốc cây cho muỗi xơi rồi!” Khoe khoang xong, hắn vui vẻ đi về phía lều.
(*Kinh cung chi điểu: Chỉ người đã trải qua chuyện đáng sợ, chỉ cần một chút động tĩnh cũng trở nên vô cùng sợ hãi. Chim sợ cành cong.)
Lúc trước Tịch Đình Vân không muốn can thiệp quá sâu vào chuyện của Nam Cương, cho nên không nghiền ngẫm quá sâu về những chuyện liên quan đến Nam Cương, cho nên rất có vẻ ít lo chuyện bao đồng, nhưng hiện giờ thì sao? Muốn giúp Hoắc Quyết bình định Nam Cương? Vậy thì những chuyện này không thể không suy nghĩ kỹ càng rồi.
Ví dụ như Nhan Sơ Nhất bề ngoài ra vẻ phong lưu không để tâm đến lề lối thông thường, nhưng lại không hề là một người bốc đồng thiếu suy nghĩ, tại sao vừa gặp mặt đã giết công chúa Tế Yêu? Công chúa Tế Yêu có chướng mắt thế nào đi nữa thì cũng là công chúa của một nước, chẳng lẽ hắn không nghĩ rằng sau khi nàng chết sẽ mang đến rất nhiều phiền phức hay sao?
Hơn nữa Hoắc Quyết tận mắt nhìn thấy chuyện đó xảy ra. Liên hệ với dụng ý của Vũ Nhiên khi mang công chúa đến Nam Cương, có phải hắn cho rằng Hoắc Quyết không sợ gây mâu thuẫn với Vũ Nhiên, thậm chí rất mừng khi gây mâu thuẫn với Vũ Nhiên?
Nhưng nếu như thế, Hoắc Quyết chẳng phải sẽ đối mặt với cục diện thù trong giặc ngoài hay sao? Vũ Nhiên tuy nhỏ nhưng cũng là một quốc gia láng giềng, một khi gây náo loạn, chưa nói đến quốc lực Vũ Nhiên thế nào, quân đội của Vũ Nhiên thế nào, ít nhất đã là một điểm yếu để triều đình nắm được rồi.
Lòng Tịch Đình Vân cuồn cuộn sóng trào.
Y vốn cho rằng Na Phi Long lọt lưới, vương phi qua đời, cục diện của Nam Cương sẽ theo đó mà sáng sủa hơn, hiện tại nhìn lại, dường như không có thay đổi gì lớn. Có lẽ thực sự cần Na Phi Long nói ra toàn bộ sự thật mới có thể có chút đầu mối.
Kỳ thực trong lòng y có một tiếng nói, chính là nói thẳng nói thật với Hoắc Quyết một lần. Suy nghĩ này không phải bây giờ mới có, mà đã được nhem nhóm từ sau khi nhận được câu trả lời xác thực của Văn Tư Tư rồi, ai ngờ sự việc đột ngột biến chuyển, khiến y không có cơ hội nhắc tới, vuột mất cơ hội tốt.
“Nhận lấy!”
Một đồ vật gì đó lăng không bay tới.
Tịch Đình Vân giơ tay ra tiếp lấy, là một túi rượu.
Xá Quang cưỡi ngựa đi tới gần, “Có thể làm ấm người.”
Tịch Đình Vân cười nói: “Tuy đã vào thu, nhưng vẫn chưa đến mức phải uống rượu làm ấm thân thể.”
Xá Quang vốn định tìm cơ hội bắt chuyện, cũng không từ chối, nhận lấy túi rượu uống một ngụm lớn, nói: “Nghe tổng quản nói, lần này cũng nhờ có Tịch đại nhân ở bên cạnh vương gia, vương gia mới có thể nhanh chóng khôi phục từ nỗi đau mất vương phi.”
Tịch Đình Vân nói: “Nếu như có Xá Quang thủ lĩnh, chắc chắn còn tốt hơn tôi nhiều.”
Xá Quang nói: “Tịch đại nhân khiêm tốn rồi. Ta ấy à, chỉ biết võ công. Đánh giặc, làm trợ thủ cho vương gia còn được, những chuyện tỉ mỉ như an ủi người khác ta thật không làm được. Tịch đại nhân không những ôn văn nho nhã, tính tình càng khiêm tốn hữu lễ, chẳng trách vương gia coi trọng ngài.”
Tịch Đình Vân đáp: “Là vương gia bình dị dễ gần mà thôi.”
Xá Quang trợn trừng mắt, ngây người nhìn y một lúc, đột nhiên bật cười, nói: “Người quen biết vương gia ta gặp đã nhiều, những lời bàn luận về vương gia ta nghe cũng nhiều, nhưng nói vương gia bình dị dễ gần thì ngài là người đầu tiên đấy. Hoặc là, vương gia thực sự coi trọng ngài rồi.”
Giọng nói của hắn to, vang, một khi mở miệng là kinh động bốn phương tám hướng.
Thị vệ của vương phủ huấn luyện quy củ, cho dù có dựng hai tai lên nghe cũng không biểu hiện ra ngoài, Hoắc Quyết lại trắng trợn hơn nhiều, cố ý đi ngựa chậm lại, kéo gần khoảng cách, quang minh chính đại nghe lén.
Tịch Đình Vân liếc nhìn đuôi sam cao cao trước mặt, thản nhiên nói: “Thủ lĩnh quá khen, Tịch mỗ chẳng qua chỉ là một hoạn quan.”
Xá Quang nghẹn họng, không phân được rõ Tịch Đình Vân là khiêm tốn quá mức, hay là đang ngầm mỉa mai bản thân, chỉ biết cười hi hi hai tiếng, uống rượu, cưỡi ngựa đi lên phía trước.
Đêm, nghỉ ngoài trời.
Lúc đến vội quá, chỉ mang hai cái lều. Tịch Đình Vân một cái, Hoắc Quyết một cái.
Xá Quang là giữa đường tự chạy ra, thấy chỉ có hai cái lều, biết ý chạy đến chỗ Na Phi Long chen chúc một gốc cây.
Na Phi Long ăn cơm xong, thấy những người khác đều ngủ cả rồi, tâm tư liền linh hoạt hơn. Suỵt một cái với Xá Quang.
Xá Quang liếc hắn một cái.
Na Phi Long ra hiệu cho hắn ngồi lại gần.
Xá Quang cười mà như không, nhìn xung quanh, mông nhích nhích, ngồi gần hơn.
Na Phi Long thấp giọng hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”
Xá Quang nhớ lại trước kia Na Phi Long không coi mình ra gì, trong lòng thầm thấy tức cười, cũng thấp giọng theo, nói: “Ngươi không nhìn ra ta là đến cứu ngươi hay sao?”
Na Phi Long không ngờ không cảm thấy ngạc nhiên, rất lạnh lùng hỏi: “Ngươi định cứu thế nào?”
Xá Quang vui vẻ, “Rắc một nắm thuốc mê, cõng ngươi chạy thôi.”
Na Phi Long nói: “Vậy chẳng chạy được bao xa.”
“Lại trộm lấy một con ngựa nữa.”
“Chẳng may có người không bị gục bởi thuốc mê thì sao?”
“Coi như ngươi xui xẻo.”
Na Phi Long nói: “Là chúng ta xui xẻo.”
Xá Quang thấy hắn nói nghiêm túc như vậy, nhịn không nổi bật cười: “Đúng vậy, đúng vậy, là chúng ta xui xẻo.”
“Thiếu chút nữa là Xá gia trở thành một trong các thủ lĩnh lục bộ rồi.”
“Ờ.” Xá Quang không có ý đùa cợt nữa, dường như không có hứng thú với câu chuyện của hắn.
Na Phi Long trong lòng lại mừng thầm. Xá Quang không trực tiếp từ chối hay bỏ đi ngay tức là hắn động tâm rồi. “Xá Quang lão đệ à.” Xưng hô lập tức khác hẳn, “Lão ca ta không qua nổi ải này rồi.”
Xá Quang hừ lạnh nói: “Ai bảo ngươi hành thích vương gia làm chi.”
“Ngươi cho rằng ta muốn sao?” Na Phi Long cười khổ nói, “Nói thực, Nam Cương lục bộ, cũng chỉ có Bình Chủ và Huống Chiếu là dễ sống hơn chút thôi. Hai người Bàng Tiểu Đại và Nhan Sơ Nhất tại sao lại hòa thuận như vậy? Cậu cháu tình thâm? Thôi đi, chẳng qua là bị lợi ích trói vào cùng một chiếc thuyền mà thôi. Không tin ngươi nhìn đi, sau khi thấy ta chết thái độ chúng thế nào?”
Xá Quang nói: “Ngươi gần gũi Huống Chiếu và Bàng Tiểu Đại, có liên quan gì đến Nhan Sơ Nhất?”
Na Phi Long nói: “Đúng vậy, ta dựa dẫm vào Bàng Tiểu Đại, nhưng Nhan Sơ Nhất cũng dựa dẫm vào Bàng Tiểu Đại. Chẳng lẽ không thể giúp đỡ nhau một chút, nhường ngươi một chút, ngươi lại mang cho ta chút lợi ích khác?”
Xá Quang lại chưa từng nghĩ như vậy.
“Xá Quang lão đệ à, kỳ thực ta rất ngưỡng mộ. Ngồi trên thuyền của Nam Cương vương phủ, cứ cẩn thận một chút.”
“Ngươi cũng có thể mà.”
“Có thể sao?” Hắn cười lạnh, “Bên cạnh ta là Huống Chiếu, hắn nắm giữ cái mạng này của ta, nếu như ta không nghe lời hắn, lập tức đi đời. Một thủ lĩnh như ta sao lại đi đối đầu với vương gia chứ? Ăn no rồi chê sống quá lâu sao? Ha! Là có người nắm lấy cổ ta, đè lấy đầu ta khiến ta không thể không đi!”
Xá Quang kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói Huống Chiếu sao?”
“Không phải hắn thì còn ai vào đây nữa?” Na Phi Long chú ý thấy giọng nói của mình quá to, thu hút sự chú ý của người xung quanh, vội nhỏ giọng nói, “Người khác vẫn nghĩ ta có quan hệ với triều đình, kỳ thực có quan hệ với triều đình là Huống Chiếu. Hắn là thủ lĩnh lục bộ, Nam Cương vương phủ sụp đổ, hắn sẽ trở thành lão đại!”
Xá Quang nói: “Ta thấy Tịch tổng quản không giống như…”
“Tịch Đình Vân là người thế nào? Là người đi theo hoàng đế, hắn lo chuyện của Nam Cương làm cái quái gì!”
“Vậy ngươi nói ai?”
Na Phi Long nhìn với ánh mắt “gỗ mục khó đẽo” (ngu lâu khó đào tạo =.=).
Xá Quang hỏi: “Vọng Nam phủ?”
“Đừng tưởng rằng Vọng Nam phủ dạo gần đây không có động tĩnh gì cho rằng bọn chúng ăn chay, năm đó hoàng đế lập một chỗ như vậy bên cạnh Nam Cương không phải chỉ để lập lên không thôi! Nó chính là một lưỡi kiếm hoàng đế Đại Trang đặt trên đầu Nam Cương đó. Nói thẳng ra, hoàng đế Đại Trang thà tách Nam Cương ra khỏi bản đồ Đại Trang lần nữa, cũng quyết không cho phép mảnh đất này bình yên nằm trong tay Nam Cương vương phủ.”
Xá Quang trầm ngâm hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
Na Phi Long nói: “Lão đệ, ta nói thật với ngươi vậy, lão ca ta thật sự không muốn…” Hắn lập tức ngậm miệng.
Xá Quang quay đầu lại, liền nhìn thấy Hoắc Quyết cầm thương đi đến.
Hoắc Quyết áo trắng thiếu đi mấy phần khí thế kiêu ngạo cao cao tại thượng so với Hoắc Quyết áo đỏ, nhưng lại có vẻ phù hợp hơn với tuổi tác hiện tại của hắn, nhưng Na Phi Long thà nhìn thấy Hoắc Quyết áo đỏ đó, ít nhất Hoắc Quyết áo đỏ trông cũng không giống Bạch Vô Thường đến đòi mạng. Từ lúc biết được vương phi bị bọn thủ hạ làm ngột chết trong hòm gỗ, hắn vô cùng sợ Hoắc Quyết, sợ rằng hắn một lúc nào đó không nhịn được nữa, trước khi hoàn thành tâm nguyện cho mình đã kết liễu đời mình rồi.
May rằng Hoắc Quyết chỉ đến tìm Xá Quang, vẫn cứ nhìn mà như không thấy hắn.
“Vào lều ngủ đi.” Hắn nói.
Xá Quang bối rối hỏi: “Không phải chỉ có hai cái lều thôi sao.”
“Là hai cái.”
Xá Quang: “……” Nếu như y nhìn không nhầm, đây chỉ có hai cái lều nhỏ, chẳng lẽ Hoắc Quyết muốn ngủ chung sao.
Hoắc Quyết nói: “Ta và Tịch Đình Vân một lều.”
“……” Xá Quang nhỏ giọng nói, “Vương gia, ngài không cảm thấy chúng ta quen biết nhau lâu hơn sao?”
Hoắc Quyết mặt không đổi sắc nói: “Ngươi to xác quá.”
“…… Bằng hữu của ta đều nói ta cường tráng.”
“Nhưng cái lều thì không biết phân biệt.”
“Hơ,” Xá Quang nhìn Hoắc Quyết quay người trở về, lại quay đầu nhìn Na Phi Long một cái. Na Phi Long ra sức ra hiệu bằng ánh mắt với hắn, rõ ràng không muốn câu chuyện giữa hai người cứ thế gián đoạn.
Xá Quang tỏ vẻ do dự.
Hai mắt Na Phi Long sáng lên.
Xá Quang bất ngờ thay đổi vẻ mặt, cười hi hi nói: “Tốt quá, có lều để ngủ, không cần ngủ dưới gốc cây cho muỗi xơi rồi!” Khoe khoang xong, hắn vui vẻ đi về phía lều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.