Chương 9: Chương 4-2
Mã Kì Đóa
22/07/2020
=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=
=Beta: Yue Yue=
Trải qua một đêm xấu hổ kia, có một đoạn thời gian Hách Duy Quý tìm khắp nơi vẫn không tìm thấy bóng dáng Đỗ Tiểu Nguyệt, không phải gọi điện thoại đúng lúc cô bận việc thì chạy đến phòng làm việc vẫn không thấy người đâu.
Anh không hiểu tâm tư của phụ nữ, nên không nghĩ tới chuyện cô cố tình trốn tránh mình, chỉ nghĩ mấy ngày nay vào đúng mùa làm ăn nên công việc hơi bận.
Còn Đỗ Tiểu Nguyệt, gần như ngày nào cô cũng đi sớm về trễ, không ra ngoài sắp xếp buổi hẹn xem mắt thì ngồi ngốc trong phòng làm việc nghiên cứu hồ sơ, làm vài món trang sức thủ công chuẩn bị sử dụng cho những buổi hẹn.
Chuyện tối hôm đó, không phải cô quên hết, ngược lại, cô là dạng người càng uống càng tỉnh, nghĩ đến cảnh mình dâng đậu hủ lên cho anh ăn không còn một miếng, sau đó còn ‘vô tình’ hôn lên môi anh, cảm giác mất mặt làm sáng hôm sau xém chút cô đã đi đập đầu vào tường.
Chưa nói tới cái cảm giác mờ ám giữa hai người lúc trước, bây giờ anh đã tiến hóa từ ‘cọc gỗ’ thành ‘thú hoang’, chẳng lẽ cô vẫn tiếp tục ở đó giả ngu, tiếp tục ở đó mờ ám à?
Hơn nữa cô còn là bà mối của anh đó! Ở hôn lễ anh trai anh, cô còn nói mình sẽ sắp xếp vài đối tượng không tệ cho anh làm quen, chẳng lẽ cô phải ‘làm gương tốt’, biến mình thành đối tượng đầu tiên sau khi anh lại bắt đầu xem mắt à?
Khi cô đang sầu não nằm dài trên bàn làm việc thì hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên làm cô giật người ngồi thẳng dậy, đổi thành gương mặt tươi cười nhìn ra cửa: “Mời vào…… Là anh hả! Vào cũng không chịu nói một tiếng!” Thấy người đứng ngoài cửa chính là cái tên Hách Duy Quý làm tâm trạng mình không yên mấy ngày nay, cô tức giận hờn dỗi.
Anh vô tội nhìn cô: “Có mà, chẳng phải tôi mới gõ cửa xong à?”
Cô đảo cặp mắt trắng dã, không muốn tiếp tục bàn về chủ đề này nữa, dù sao người cố tình gây chuyện cũng là cô.
“Ờ…… Tôi…..” Cô đang định hỏi xem anh có ý kiến gì với chuyện xảy ra hôm đó không, nhưng lời lên đến miệng, kiểu nào cũng không phun ra được: “À….. Tôi nghĩ đợt huấn luyện lần này đã tạm ổn rồi, ít nhất biểu hiện của anh trong hôn lễ không tệ, nên……”
“Nên cô sẽ giới thiệu đối tượng cho tôi?” Anh nhíu mày, lập tức tiếp lời. Nhưng anh lại không phát hiện câu hỏi của mình lọt vào tai cô như thể anh đang rất gấp.
“Đúng vậy.” Cô chỉ muốn đổi một cái chủ đề thôi, không ngờ anh lại gấp đến vậy, đột nhiên cảm thấy không thoải mái.
Dù chuyện tối hôm đó là ngoài ý muốn, nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng được tính là hôn nhau mà! Sao mới đó mà anh đã vội vàng muốn cô sắp xếp xem mắt rồi?
Tâm trạng Đỗ Tiểu Nguyệt đang hỗn loạn, nên chẳng còn sức đi nhớ tới chuyện anh không giỏi nói chuyện, một hiểu lầm không lớn chẳng nhỏ cứ thế chặn ngang giữa hai người.
Hách Duy Quý nhìn cô tức giận, tưởng cô giận anh, bắt đầu ghét anh, mặt anh cũng chìm xuống.
“Vậy thì sắp xếp nhanh nhanh lên! Gần đây tôi hơi bận, mong là lần này cô sẽ chọn đúng người, tính tình đàng hoàng chút, đừng có lãng phí thời gian của tôi.”
Năng lực chuyên môn bị người ta nghi ngờ, cô không nhịn được bực mình, hung hăng đáp: “Yên tâm! Lần này tôi giao ra cả chị em tốt của mình, nếu vẫn không hài lòng, vậy đó không phải là vấn đề của tôi, mà là vấn đề của anh!”
“Tốt nhất là vậy.” Vẻ mặt anh âm u đến không thể âm u hơn được nữa, lạnh lùng nói xong lập tức xoay lưng chạy lấy người.
Không khí xung quanh anh bao phủ một tầng áp suất cực thấp, làm mấy cô cậu sinh viên vừa học vừa làm ở đây câm như hến, không dám nhiều lời nửa câu.
Mà Đỗ Tiểu Nguyệt lại hiểu lầm anh đạt được mục đích nên thoải mái chạy mất nên tức giận bẻ gãy cây bút máy trong tay, tuy cô đã chạy theo ngay lập tức, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng anh bước vào thang máy.
“A——” Tức chết người!
Hách Duy Quý, anh cướp mất nụ hôn đầu của tôi rồi lại quăng đi như thế, anh nhớ kỹ cho tôi!
~~~~~Phân cách hiểu lầm~~~~~
Trong nhà hàng cao cấp, hai nữ một nam vây quanh cái bàn vuông, mỗi người một hướng, trừ đoạn giới thiệu, Đỗ Tiểu Nguyệt ngồi giữa hai người như cái bóng đèn cực sáng, chỉ có thể im lặng ăn cơm.
Hung hăng cắt một miếng bít tết, bỏ vào miệng cố gắng nhai nuốt, cô đã giận đến không thể hưởng thụ vị ngon của món bít tết, chỉ nghĩ nếu mình đang ăn thịt anh thì quá tốt. Tên đàn ông chết tiệt!
Đáng ghét! Rốt cuộc cô đang tức cái gì? Bọn họ chỉ hơi mập mờ chút thôi, bây giờ cuối cùng anh cũng có thể cười nói với người xem mắt, chẳng bao lâu nữa công trạng* của cô sẽ được tăng thêm một số, đáng ra cô nên vui mới đúng, tại sao phải nổi giận thế này?
*Công trạng: Những thành công đạt được.
Huống hồ nói trắng ra tối đó chỉ là nhiều lần trùng hợp cùng gom lại một chỗ, nếu anh đã không quan tâm, cô cần gì phải tính toán chi li, coi như bị chó cắn là được rồi!
Đỗ Tiểu Nguyệt không ngừng thuyết phục bản thân mình, nhưng vừa nhìn thấy một nam một nữ đang nói chuyện với nhau, chẳng hiểu sao cô cứ mãi không vui, dường như thứ cô ăn vào miệng không phải là món ăn cao cấp, mà là một đống thuốc nổ cực mạnh, làm cả người cô như muốn nổ tung.
“Ha ha, anh Hách thú vị quá, chỉ nhìn vẻ bề ngoài của anh, đúng là không ngờ anh cũng biết kể chuyện cười!” Cô gái cười duyên dáng nói. Cô là bạn tốt của Đỗ Tiểu Nguyệt, tên cũ là Trương Tiểu Hoa, sau này lại đổi thành Trương Vi Vi.
Nhưng cô bạn này vẫn không sửa miệng được, bảo là gọi Trương Tiểu Hoa quen rồi, không đổi được, gọi nhiều sẽ thấy dễ nghe, vừa dễ nhớ vừa đáng yêu! Dần dà, Trương Vi Vi cũng lười sửa lại cho đúng, cô thích thế nào thì cứ mặc cô đi!
Đỗ Tiểu Nguyệt trừng mắt liếc nhìn anh, âm thầm xấu xa mắng, nếu có người phải học thuộc lòng truyện cười mẫu mẫu ngày, dù có là heo cũng trở nên hài hước thôi!
“Làm gì có! Cô Trương cũng rất thú vị.”
“Anh quá khen, thật sự rất khó tưởng tượng ra một bác sĩ lại có thể đẹp trai như anh, hơn nữa còn có ý định kết hôn!” Trương Vi Vi cười mà miệng sắp nứt đến nơi.
“Có gì đâu! Tôi muốn được tận hưởng thế giới hai người ngọt ngào sau khi kết hôn.”
Sao bây giờ anh lại nói như thế! Chẳng phải mới đầu anh nói mình chỉ thích cảm giác có một người phụ nữ nấu ăn trong bếp à?
Đúng là không nên phí sức tin vào đàn ông! Đỗ Tiểu Nguyệt nghe câu trả lời của anh mà quên mất đây là cách nói chuyện cô đã dạy anh từ rất lâu về trước, không nhịn được thầm mắng anh một hồi.
Hai người anh một câu tôi một câu, chỉ mới gặp nhau lần đầu, đã nói huyên thuyên không ngừng, Đỗ Tiểu Nguyệt ngồi một bên lạnh lùng nhìn, cô suýt bật thốt, có phải hai anh chị chuẩn bị đưa nhau vào động phòng rồi không?
Càng ăn thịt càng cảm thấy nhạt nhẽo, cuối cùng cô quăng dao nĩa trong tay xuống, đảo mắt nhìn hai người, lạnh lùng, máy móc nói: “Chúc mừng hai người đã trở nên thân thiết hơn, là người mai mối đã đến lúc tôi nên đi rồi, chúc cho tình cảm giữa hai người ngày càng tốt đẹp hơn, để công ty mai mối của chúng tôi mau chóng nhận được thiệp cưới.”
Nói xong một đoạn dài, Đỗ Tiểu Nguyệt đẩy ghế ra, cầm lấy túi xách, chạy đi không quay đầu lại, cô sợ mình quay đầu lại sẽ nhìn thấy hai người không có lương tâm kia vẫn tiếp tục ngồi đó nói chuyện.
Đáng tiếc, cũng vì cô không quay đầu lại, nên không phát hiện sau khi cô bỏ đi, Hách Duy Quý lập tức đứng lên, định đuổi theo.
Nhưng lúc anh đó tay bị Trương Vi Vi nắm lại, cô chớp hai mắt, vô tội nhìn anh: “Anh Hách à, anh không biết anh nên nói chuyện rõ ràng với tôi trước khi đuổi theo bà mối của mình à? Tôi cho rằng lúc nãy chúng ta đã trò chuyện rất vui vẻ.”
Anh lạnh lùng nhìn cô, biến thành kiểu người khó gần, bình tĩnh nói: “Buông tay.”
Nếu là cô gái khác, có thể cô ấy sẽ bị thái độ của anh dọa mà buông tay ngay, nhưng từ nhỏ đến lớn Trương Vi Vi cô đã sống với mấy tên đàn ông tính tình quái dị, nên làm gì có chuyện anh dọa được cô?
Huống chi, cái cô nàng Đỗ Tiểu Nguyệt đó nói sẽ giới thiệu cho cô một mặt hàng chất lượng cao, kết quả? Trông người này không tệ chút nào, nhưng nếu trong quá trình xem mắt anh không nói với cô mấy lời vô nghĩa, còn lén lút nhìn Đỗ Tiểu Nguyệt, có lẽ cô sẽ tin rằng mình đến để xem mắt, mà không phải là tấm bia gỗ của đôi người yêu đang cãi nhau.
“Buông tay? Không thành vấn đề.” Trương Vi Vi gật đầu, cười nhìn anh: “Vấn đề là, anh có thể nói rõ cho tôi biết anh với Đỗ Tiểu Nguyệt đang chơi trò gì không? Rõ ràng anh thích cậu ấy mà lại bảo cậu ấy sắp xếp cho mình đi xem mắt thế à!” Người xưa nói rất đúng, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê!
“Là cô ấy cứ khăng khăng đòi sắp xếp cho tôi.” Anh im lặng thật lâu mới bình tĩnh trả lời.
“Không thể nào!” Cô phản bác như đinh đóng cột: “Anh có biết lúc nãy cô nàng kia rất muốn dùng ánh mắt giết chết tôi không? Tuy cậu ấy rất có đạo đức nghề nghiệp, nhưng nếu cậu ấy thật lòng thích anh, anh cũng có ý ngỏ lời với cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ không sắp xếp xem mắt quỷ quái gì đó cho anh, nên, nếu anh không hiểu lầm cậu ấy, thì là cậu ấy hiểu lầm anh.”
Nhìn anh mất hết kiên nhẫn, Trương Vi Vi cũng đoán được tim anh đã bay đến chỗ Đỗ Tiểu Nguyệt từ lúc nào, nên dứt khoát không giữ anh lại nữa, buông tay, thoải mái nói: “Được rồi! Nhìn anh muốn đuổi theo như thế vậy thì anh cứ đuổi theo đi! Nhưng nhớ thanh toán tiền ăn của anh và Đỗ Tiểu Nguyệt, về phần tôi, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm.”
Ai da, hiếm khi được ra ngoài thưởng thức món ngon vậy mà hai người kia còn chưa ăn xong đã bỏ đi, đúng là lãng phí!
Hách Duy Quý nhìn cô, thấy cô đã bắt đầu thưởng thức mỹ thực nên không nói thêm gì, lấy bóp da rút tiền cơm của hai người ra đặt lên bàn: “Xin lỗi, cảm ơn.”
Anh đi được một lúc Trương Vi Vi mới ngẩng đầu, nhìn xấp tiền mặt trên bàn, trước khi đi mà anh còn nói được những lời đó, cô không nhịn được bật cười: “Trời ạ! Đỗ Tiểu Nguyệt, cậu tìm đâu ra một cực phẩm thế này…….”
~~~~~Phân cách tuyến xem mắt~~~~~
Đỗ Tiểu Nguyệt lao ra khỏi nhà hàng, dỗi không muốn về nhà, cũng không muốn về văn phòng, chỉ có thể ngăn một chiếc taxi, đến một quán bar lúc trước từng đến vài lần.
Đúng vào giờ ăn tối, nên khách trong quán không nhiều, cô chọn một góc quầy bar, dũng cảm gọi một két bia và một chai Whisky.
Tuy bao nhiêu đó rượu không đủ để cô say đến bất tỉnh, nhưng ít ra nó cũng giúp cô mất đi khả năng suy nghĩ.
Bây giờ cô chỉ thầm muốn chuốc mình say, quên đi cái tên đàn ông đáng ghét kia! Rõ ràng cô là người phát hiện ra anh trước, tại sao phải dâng cho cô nàng Trương Vi Vi đó?
Uống hết chai bia này đến chai bia khác, Whisky cũng uống gần hết một ly, đến một viên đá cũng không bỏ vào, cụng ly, chưa đến một giờ, tầm mắt Đỗ Tiểu Nguyệt đã trở nên mơ màng, cơ thể cũng bắt đầu lắc lư, mấy lần suýt ngã xuống đất.
Nhân viên phục vụ vừa trông thấy đã biết cô uống rượu, may mắn điện thoại cô đặt trên quầy bar, nhân viên phục vụ cầm điện thoại lên, chọn dãy số có liên lạc gần đây nhất.
Sau khi báo địa chỉ cho người ở đầu dây bên kia, phục vụ lại đặt điện thoại về chỗ cũ. Quả nhiên, chẳng mấy chốc đã thấy cô vừa khóc vừa cười lầm bầm lầu bầu.
Hách Duy Quý lao ra khỏi nhà hàng tìm người, bị Trương Vi Vi làm trễ chút thời gian nên chờ đến lúc anh ra đến nơi người đã biến mất xác, trong tình huống khẩn cấp, anh chỉ có thể vừa lái xe vừa tìm người.
Anh chạy trên đường gần cả tiếng, vừa nhận được điện thoại lập tức xoay tay lái, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến địa chỉ phục vụ báo cho.
Khi anh dừng xe bước vào quán, đúng lúc nhìn thấy khoảnh khắc cảm xúc Đỗ Tiểu Nguyệt ‘dâng trào’, mấy nhân viên phục vụ muốn giữ cho cô im lặng ngồi xuống cũng không được, chỉ có thể bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau.
Anh vừa thấy tình hình này lập tức xin lỗi nhân viên phục vụ, ngồi cạnh cô, thấy khóe mắt cô còn đọng nước, miệng không ngừng niệm chú: “Anh, anh biết không? Cái tên đàn ông kia ngốc lắm! Ngốc muốn chết luôn! Tôi làm bà mối….. Lâu đến vậy, mà chưa thấy người đàn ông nào mới nói có một câu đã chọc người ta tức giận bỏ về! Anh nói xem, anh ta có ngốc không?”
“Ngốc!” Anh đỡ lấy cơ thể nghiêng nghiêng sắp ngã, để cô dựa vào lòng mình, khẽ hùa theo.
“Đúng nhỉ? Tôi đã nói anh ta ngốc có bằng cấp mà.” Cụng ly, cô tiếp tục nói: “Anh biết không? Để dễ tìm người hợp ý anh ta, tôi đã tốn không ít thời gian huấn luyện, dạy anh ta phải dịu dàng……. Phải nói chuyện hài hước…… Ừm…… Còn cái gì nữa? Hình như còn phải……”
“Còn phải mỉm cười.”
“Đúng, phải mỉm người!” Cô hào hứng vỗ tay, sau đó híp mắt nhìn anh: “Nhưng đến khi tôi huấn luyện anh ta thành một người đàn ông không tệ, anh ta lại bị người phụ nữ khác cướp đi mất!” Chẹp miệng, có vẻ cô lại đang nhớ tới cái cảnh cách đây không lâu, gương mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ bực tức.
“Anh nói xem, anh ta có quá đáng không?” Không đợi được câu trả lời của anh, cô lại nói tiếp: “Lúc trước….. Tôi còn tưởng chúng tôi đang chơi trò chơi mờ ám, nhưng tại sao anh ta hôn tôi xong lại muốn đi xem mắt! Anh nói xem, có tức chết không? Dù không phải là hôn lưỡi, nhưng ít nhất đó cũng là nụ hôn đầu của tôi mà! Sao anh ta lại như thế chứ!”
Hách Duy Quý có chút dở khóc dở cười: “Không phải cô chủ động sắp xếp xem mắt cho anh ta à?”
Anh cũng ấm ức lắm chứ bộ! Đáng ra hôm đó anh định bắt đầu hành động, kết quả cô chẳng thèm nhắc tới chuyện đó, ngược lại còn bảo sẽ sắp xếp xem mắt cho anh, anh mới nổi giận chạy lấy người.
“Tôi chỉ tìm cái đề tài để nói chuyện thôi mà! Đã bảo anh ta ngốc, vậy cũng tin!”
Anh lại dở khóc dở cười: “Tôi đoán, theo cách nói này của cô, chắc người có thể nhận ra rất ít.”
Suy nghĩ của phụ nữ đúng là kim đáy biển! Anh không nhịn được âm thầm thở dài.
“Nhưng bây giờ mới nói đến chuyện này đã muộn rồi, anh ta đã…… Đã bị yêu nữ Trương Tiểu Hoa kia cướp đi mất rồi! Tiểu Hoa thối, ngồi mát ăn bát vàng hưởng thụ người đàn ông tốt tôi dạy dỗ ra! Òa òa!” Đỗ Tiểu Nguyệt đột nhiên nằm sấp xuống, xem chút đã đập đầu vào lớp đá cẩm thành của quầy bar.
Cũng may anh phản ứng anh, đỡ lấy đầu cô đúng lúc, không để cô làm mình bị thương, dịu dàng nhưng nghiêm túc xoay mặt cô lại: “Nếu tôi nói tôi muốn em cướp tôi về thì sao?”
“Anh…… Anh muốn?” Cô ngây ngốc nhìn anh.
“Đúng! Tôi muốn em cướp tôi về, không phải em nói tôi đã biến thành người đàn ông tốt sao? Sao em lại không cướp tôi về?”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ cả buổi, cuối cùng cũng tìm thấy một tia lý trí duy nhất còn sót lại trong đầu.
Đúng! Nếu cô đã muốn có anh, vậy cô phải cướp người đàn ông của mình về!
Cô ôm lấy anh không buông, cực kì hào hứng lớn tiếng tuyên bố: “Đi! Chúng ta đi cướp người đàn ông của tôi về! Cướp về xong đi thuê phòng!”
=Beta: Yue Yue=
Trải qua một đêm xấu hổ kia, có một đoạn thời gian Hách Duy Quý tìm khắp nơi vẫn không tìm thấy bóng dáng Đỗ Tiểu Nguyệt, không phải gọi điện thoại đúng lúc cô bận việc thì chạy đến phòng làm việc vẫn không thấy người đâu.
Anh không hiểu tâm tư của phụ nữ, nên không nghĩ tới chuyện cô cố tình trốn tránh mình, chỉ nghĩ mấy ngày nay vào đúng mùa làm ăn nên công việc hơi bận.
Còn Đỗ Tiểu Nguyệt, gần như ngày nào cô cũng đi sớm về trễ, không ra ngoài sắp xếp buổi hẹn xem mắt thì ngồi ngốc trong phòng làm việc nghiên cứu hồ sơ, làm vài món trang sức thủ công chuẩn bị sử dụng cho những buổi hẹn.
Chuyện tối hôm đó, không phải cô quên hết, ngược lại, cô là dạng người càng uống càng tỉnh, nghĩ đến cảnh mình dâng đậu hủ lên cho anh ăn không còn một miếng, sau đó còn ‘vô tình’ hôn lên môi anh, cảm giác mất mặt làm sáng hôm sau xém chút cô đã đi đập đầu vào tường.
Chưa nói tới cái cảm giác mờ ám giữa hai người lúc trước, bây giờ anh đã tiến hóa từ ‘cọc gỗ’ thành ‘thú hoang’, chẳng lẽ cô vẫn tiếp tục ở đó giả ngu, tiếp tục ở đó mờ ám à?
Hơn nữa cô còn là bà mối của anh đó! Ở hôn lễ anh trai anh, cô còn nói mình sẽ sắp xếp vài đối tượng không tệ cho anh làm quen, chẳng lẽ cô phải ‘làm gương tốt’, biến mình thành đối tượng đầu tiên sau khi anh lại bắt đầu xem mắt à?
Khi cô đang sầu não nằm dài trên bàn làm việc thì hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên làm cô giật người ngồi thẳng dậy, đổi thành gương mặt tươi cười nhìn ra cửa: “Mời vào…… Là anh hả! Vào cũng không chịu nói một tiếng!” Thấy người đứng ngoài cửa chính là cái tên Hách Duy Quý làm tâm trạng mình không yên mấy ngày nay, cô tức giận hờn dỗi.
Anh vô tội nhìn cô: “Có mà, chẳng phải tôi mới gõ cửa xong à?”
Cô đảo cặp mắt trắng dã, không muốn tiếp tục bàn về chủ đề này nữa, dù sao người cố tình gây chuyện cũng là cô.
“Ờ…… Tôi…..” Cô đang định hỏi xem anh có ý kiến gì với chuyện xảy ra hôm đó không, nhưng lời lên đến miệng, kiểu nào cũng không phun ra được: “À….. Tôi nghĩ đợt huấn luyện lần này đã tạm ổn rồi, ít nhất biểu hiện của anh trong hôn lễ không tệ, nên……”
“Nên cô sẽ giới thiệu đối tượng cho tôi?” Anh nhíu mày, lập tức tiếp lời. Nhưng anh lại không phát hiện câu hỏi của mình lọt vào tai cô như thể anh đang rất gấp.
“Đúng vậy.” Cô chỉ muốn đổi một cái chủ đề thôi, không ngờ anh lại gấp đến vậy, đột nhiên cảm thấy không thoải mái.
Dù chuyện tối hôm đó là ngoài ý muốn, nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng được tính là hôn nhau mà! Sao mới đó mà anh đã vội vàng muốn cô sắp xếp xem mắt rồi?
Tâm trạng Đỗ Tiểu Nguyệt đang hỗn loạn, nên chẳng còn sức đi nhớ tới chuyện anh không giỏi nói chuyện, một hiểu lầm không lớn chẳng nhỏ cứ thế chặn ngang giữa hai người.
Hách Duy Quý nhìn cô tức giận, tưởng cô giận anh, bắt đầu ghét anh, mặt anh cũng chìm xuống.
“Vậy thì sắp xếp nhanh nhanh lên! Gần đây tôi hơi bận, mong là lần này cô sẽ chọn đúng người, tính tình đàng hoàng chút, đừng có lãng phí thời gian của tôi.”
Năng lực chuyên môn bị người ta nghi ngờ, cô không nhịn được bực mình, hung hăng đáp: “Yên tâm! Lần này tôi giao ra cả chị em tốt của mình, nếu vẫn không hài lòng, vậy đó không phải là vấn đề của tôi, mà là vấn đề của anh!”
“Tốt nhất là vậy.” Vẻ mặt anh âm u đến không thể âm u hơn được nữa, lạnh lùng nói xong lập tức xoay lưng chạy lấy người.
Không khí xung quanh anh bao phủ một tầng áp suất cực thấp, làm mấy cô cậu sinh viên vừa học vừa làm ở đây câm như hến, không dám nhiều lời nửa câu.
Mà Đỗ Tiểu Nguyệt lại hiểu lầm anh đạt được mục đích nên thoải mái chạy mất nên tức giận bẻ gãy cây bút máy trong tay, tuy cô đã chạy theo ngay lập tức, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng anh bước vào thang máy.
“A——” Tức chết người!
Hách Duy Quý, anh cướp mất nụ hôn đầu của tôi rồi lại quăng đi như thế, anh nhớ kỹ cho tôi!
~~~~~Phân cách hiểu lầm~~~~~
Trong nhà hàng cao cấp, hai nữ một nam vây quanh cái bàn vuông, mỗi người một hướng, trừ đoạn giới thiệu, Đỗ Tiểu Nguyệt ngồi giữa hai người như cái bóng đèn cực sáng, chỉ có thể im lặng ăn cơm.
Hung hăng cắt một miếng bít tết, bỏ vào miệng cố gắng nhai nuốt, cô đã giận đến không thể hưởng thụ vị ngon của món bít tết, chỉ nghĩ nếu mình đang ăn thịt anh thì quá tốt. Tên đàn ông chết tiệt!
Đáng ghét! Rốt cuộc cô đang tức cái gì? Bọn họ chỉ hơi mập mờ chút thôi, bây giờ cuối cùng anh cũng có thể cười nói với người xem mắt, chẳng bao lâu nữa công trạng* của cô sẽ được tăng thêm một số, đáng ra cô nên vui mới đúng, tại sao phải nổi giận thế này?
*Công trạng: Những thành công đạt được.
Huống hồ nói trắng ra tối đó chỉ là nhiều lần trùng hợp cùng gom lại một chỗ, nếu anh đã không quan tâm, cô cần gì phải tính toán chi li, coi như bị chó cắn là được rồi!
Đỗ Tiểu Nguyệt không ngừng thuyết phục bản thân mình, nhưng vừa nhìn thấy một nam một nữ đang nói chuyện với nhau, chẳng hiểu sao cô cứ mãi không vui, dường như thứ cô ăn vào miệng không phải là món ăn cao cấp, mà là một đống thuốc nổ cực mạnh, làm cả người cô như muốn nổ tung.
“Ha ha, anh Hách thú vị quá, chỉ nhìn vẻ bề ngoài của anh, đúng là không ngờ anh cũng biết kể chuyện cười!” Cô gái cười duyên dáng nói. Cô là bạn tốt của Đỗ Tiểu Nguyệt, tên cũ là Trương Tiểu Hoa, sau này lại đổi thành Trương Vi Vi.
Nhưng cô bạn này vẫn không sửa miệng được, bảo là gọi Trương Tiểu Hoa quen rồi, không đổi được, gọi nhiều sẽ thấy dễ nghe, vừa dễ nhớ vừa đáng yêu! Dần dà, Trương Vi Vi cũng lười sửa lại cho đúng, cô thích thế nào thì cứ mặc cô đi!
Đỗ Tiểu Nguyệt trừng mắt liếc nhìn anh, âm thầm xấu xa mắng, nếu có người phải học thuộc lòng truyện cười mẫu mẫu ngày, dù có là heo cũng trở nên hài hước thôi!
“Làm gì có! Cô Trương cũng rất thú vị.”
“Anh quá khen, thật sự rất khó tưởng tượng ra một bác sĩ lại có thể đẹp trai như anh, hơn nữa còn có ý định kết hôn!” Trương Vi Vi cười mà miệng sắp nứt đến nơi.
“Có gì đâu! Tôi muốn được tận hưởng thế giới hai người ngọt ngào sau khi kết hôn.”
Sao bây giờ anh lại nói như thế! Chẳng phải mới đầu anh nói mình chỉ thích cảm giác có một người phụ nữ nấu ăn trong bếp à?
Đúng là không nên phí sức tin vào đàn ông! Đỗ Tiểu Nguyệt nghe câu trả lời của anh mà quên mất đây là cách nói chuyện cô đã dạy anh từ rất lâu về trước, không nhịn được thầm mắng anh một hồi.
Hai người anh một câu tôi một câu, chỉ mới gặp nhau lần đầu, đã nói huyên thuyên không ngừng, Đỗ Tiểu Nguyệt ngồi một bên lạnh lùng nhìn, cô suýt bật thốt, có phải hai anh chị chuẩn bị đưa nhau vào động phòng rồi không?
Càng ăn thịt càng cảm thấy nhạt nhẽo, cuối cùng cô quăng dao nĩa trong tay xuống, đảo mắt nhìn hai người, lạnh lùng, máy móc nói: “Chúc mừng hai người đã trở nên thân thiết hơn, là người mai mối đã đến lúc tôi nên đi rồi, chúc cho tình cảm giữa hai người ngày càng tốt đẹp hơn, để công ty mai mối của chúng tôi mau chóng nhận được thiệp cưới.”
Nói xong một đoạn dài, Đỗ Tiểu Nguyệt đẩy ghế ra, cầm lấy túi xách, chạy đi không quay đầu lại, cô sợ mình quay đầu lại sẽ nhìn thấy hai người không có lương tâm kia vẫn tiếp tục ngồi đó nói chuyện.
Đáng tiếc, cũng vì cô không quay đầu lại, nên không phát hiện sau khi cô bỏ đi, Hách Duy Quý lập tức đứng lên, định đuổi theo.
Nhưng lúc anh đó tay bị Trương Vi Vi nắm lại, cô chớp hai mắt, vô tội nhìn anh: “Anh Hách à, anh không biết anh nên nói chuyện rõ ràng với tôi trước khi đuổi theo bà mối của mình à? Tôi cho rằng lúc nãy chúng ta đã trò chuyện rất vui vẻ.”
Anh lạnh lùng nhìn cô, biến thành kiểu người khó gần, bình tĩnh nói: “Buông tay.”
Nếu là cô gái khác, có thể cô ấy sẽ bị thái độ của anh dọa mà buông tay ngay, nhưng từ nhỏ đến lớn Trương Vi Vi cô đã sống với mấy tên đàn ông tính tình quái dị, nên làm gì có chuyện anh dọa được cô?
Huống chi, cái cô nàng Đỗ Tiểu Nguyệt đó nói sẽ giới thiệu cho cô một mặt hàng chất lượng cao, kết quả? Trông người này không tệ chút nào, nhưng nếu trong quá trình xem mắt anh không nói với cô mấy lời vô nghĩa, còn lén lút nhìn Đỗ Tiểu Nguyệt, có lẽ cô sẽ tin rằng mình đến để xem mắt, mà không phải là tấm bia gỗ của đôi người yêu đang cãi nhau.
“Buông tay? Không thành vấn đề.” Trương Vi Vi gật đầu, cười nhìn anh: “Vấn đề là, anh có thể nói rõ cho tôi biết anh với Đỗ Tiểu Nguyệt đang chơi trò gì không? Rõ ràng anh thích cậu ấy mà lại bảo cậu ấy sắp xếp cho mình đi xem mắt thế à!” Người xưa nói rất đúng, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê!
“Là cô ấy cứ khăng khăng đòi sắp xếp cho tôi.” Anh im lặng thật lâu mới bình tĩnh trả lời.
“Không thể nào!” Cô phản bác như đinh đóng cột: “Anh có biết lúc nãy cô nàng kia rất muốn dùng ánh mắt giết chết tôi không? Tuy cậu ấy rất có đạo đức nghề nghiệp, nhưng nếu cậu ấy thật lòng thích anh, anh cũng có ý ngỏ lời với cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ không sắp xếp xem mắt quỷ quái gì đó cho anh, nên, nếu anh không hiểu lầm cậu ấy, thì là cậu ấy hiểu lầm anh.”
Nhìn anh mất hết kiên nhẫn, Trương Vi Vi cũng đoán được tim anh đã bay đến chỗ Đỗ Tiểu Nguyệt từ lúc nào, nên dứt khoát không giữ anh lại nữa, buông tay, thoải mái nói: “Được rồi! Nhìn anh muốn đuổi theo như thế vậy thì anh cứ đuổi theo đi! Nhưng nhớ thanh toán tiền ăn của anh và Đỗ Tiểu Nguyệt, về phần tôi, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm.”
Ai da, hiếm khi được ra ngoài thưởng thức món ngon vậy mà hai người kia còn chưa ăn xong đã bỏ đi, đúng là lãng phí!
Hách Duy Quý nhìn cô, thấy cô đã bắt đầu thưởng thức mỹ thực nên không nói thêm gì, lấy bóp da rút tiền cơm của hai người ra đặt lên bàn: “Xin lỗi, cảm ơn.”
Anh đi được một lúc Trương Vi Vi mới ngẩng đầu, nhìn xấp tiền mặt trên bàn, trước khi đi mà anh còn nói được những lời đó, cô không nhịn được bật cười: “Trời ạ! Đỗ Tiểu Nguyệt, cậu tìm đâu ra một cực phẩm thế này…….”
~~~~~Phân cách tuyến xem mắt~~~~~
Đỗ Tiểu Nguyệt lao ra khỏi nhà hàng, dỗi không muốn về nhà, cũng không muốn về văn phòng, chỉ có thể ngăn một chiếc taxi, đến một quán bar lúc trước từng đến vài lần.
Đúng vào giờ ăn tối, nên khách trong quán không nhiều, cô chọn một góc quầy bar, dũng cảm gọi một két bia và một chai Whisky.
Tuy bao nhiêu đó rượu không đủ để cô say đến bất tỉnh, nhưng ít ra nó cũng giúp cô mất đi khả năng suy nghĩ.
Bây giờ cô chỉ thầm muốn chuốc mình say, quên đi cái tên đàn ông đáng ghét kia! Rõ ràng cô là người phát hiện ra anh trước, tại sao phải dâng cho cô nàng Trương Vi Vi đó?
Uống hết chai bia này đến chai bia khác, Whisky cũng uống gần hết một ly, đến một viên đá cũng không bỏ vào, cụng ly, chưa đến một giờ, tầm mắt Đỗ Tiểu Nguyệt đã trở nên mơ màng, cơ thể cũng bắt đầu lắc lư, mấy lần suýt ngã xuống đất.
Nhân viên phục vụ vừa trông thấy đã biết cô uống rượu, may mắn điện thoại cô đặt trên quầy bar, nhân viên phục vụ cầm điện thoại lên, chọn dãy số có liên lạc gần đây nhất.
Sau khi báo địa chỉ cho người ở đầu dây bên kia, phục vụ lại đặt điện thoại về chỗ cũ. Quả nhiên, chẳng mấy chốc đã thấy cô vừa khóc vừa cười lầm bầm lầu bầu.
Hách Duy Quý lao ra khỏi nhà hàng tìm người, bị Trương Vi Vi làm trễ chút thời gian nên chờ đến lúc anh ra đến nơi người đã biến mất xác, trong tình huống khẩn cấp, anh chỉ có thể vừa lái xe vừa tìm người.
Anh chạy trên đường gần cả tiếng, vừa nhận được điện thoại lập tức xoay tay lái, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến địa chỉ phục vụ báo cho.
Khi anh dừng xe bước vào quán, đúng lúc nhìn thấy khoảnh khắc cảm xúc Đỗ Tiểu Nguyệt ‘dâng trào’, mấy nhân viên phục vụ muốn giữ cho cô im lặng ngồi xuống cũng không được, chỉ có thể bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau.
Anh vừa thấy tình hình này lập tức xin lỗi nhân viên phục vụ, ngồi cạnh cô, thấy khóe mắt cô còn đọng nước, miệng không ngừng niệm chú: “Anh, anh biết không? Cái tên đàn ông kia ngốc lắm! Ngốc muốn chết luôn! Tôi làm bà mối….. Lâu đến vậy, mà chưa thấy người đàn ông nào mới nói có một câu đã chọc người ta tức giận bỏ về! Anh nói xem, anh ta có ngốc không?”
“Ngốc!” Anh đỡ lấy cơ thể nghiêng nghiêng sắp ngã, để cô dựa vào lòng mình, khẽ hùa theo.
“Đúng nhỉ? Tôi đã nói anh ta ngốc có bằng cấp mà.” Cụng ly, cô tiếp tục nói: “Anh biết không? Để dễ tìm người hợp ý anh ta, tôi đã tốn không ít thời gian huấn luyện, dạy anh ta phải dịu dàng……. Phải nói chuyện hài hước…… Ừm…… Còn cái gì nữa? Hình như còn phải……”
“Còn phải mỉm cười.”
“Đúng, phải mỉm người!” Cô hào hứng vỗ tay, sau đó híp mắt nhìn anh: “Nhưng đến khi tôi huấn luyện anh ta thành một người đàn ông không tệ, anh ta lại bị người phụ nữ khác cướp đi mất!” Chẹp miệng, có vẻ cô lại đang nhớ tới cái cảnh cách đây không lâu, gương mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ bực tức.
“Anh nói xem, anh ta có quá đáng không?” Không đợi được câu trả lời của anh, cô lại nói tiếp: “Lúc trước….. Tôi còn tưởng chúng tôi đang chơi trò chơi mờ ám, nhưng tại sao anh ta hôn tôi xong lại muốn đi xem mắt! Anh nói xem, có tức chết không? Dù không phải là hôn lưỡi, nhưng ít nhất đó cũng là nụ hôn đầu của tôi mà! Sao anh ta lại như thế chứ!”
Hách Duy Quý có chút dở khóc dở cười: “Không phải cô chủ động sắp xếp xem mắt cho anh ta à?”
Anh cũng ấm ức lắm chứ bộ! Đáng ra hôm đó anh định bắt đầu hành động, kết quả cô chẳng thèm nhắc tới chuyện đó, ngược lại còn bảo sẽ sắp xếp xem mắt cho anh, anh mới nổi giận chạy lấy người.
“Tôi chỉ tìm cái đề tài để nói chuyện thôi mà! Đã bảo anh ta ngốc, vậy cũng tin!”
Anh lại dở khóc dở cười: “Tôi đoán, theo cách nói này của cô, chắc người có thể nhận ra rất ít.”
Suy nghĩ của phụ nữ đúng là kim đáy biển! Anh không nhịn được âm thầm thở dài.
“Nhưng bây giờ mới nói đến chuyện này đã muộn rồi, anh ta đã…… Đã bị yêu nữ Trương Tiểu Hoa kia cướp đi mất rồi! Tiểu Hoa thối, ngồi mát ăn bát vàng hưởng thụ người đàn ông tốt tôi dạy dỗ ra! Òa òa!” Đỗ Tiểu Nguyệt đột nhiên nằm sấp xuống, xem chút đã đập đầu vào lớp đá cẩm thành của quầy bar.
Cũng may anh phản ứng anh, đỡ lấy đầu cô đúng lúc, không để cô làm mình bị thương, dịu dàng nhưng nghiêm túc xoay mặt cô lại: “Nếu tôi nói tôi muốn em cướp tôi về thì sao?”
“Anh…… Anh muốn?” Cô ngây ngốc nhìn anh.
“Đúng! Tôi muốn em cướp tôi về, không phải em nói tôi đã biến thành người đàn ông tốt sao? Sao em lại không cướp tôi về?”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ cả buổi, cuối cùng cũng tìm thấy một tia lý trí duy nhất còn sót lại trong đầu.
Đúng! Nếu cô đã muốn có anh, vậy cô phải cướp người đàn ông của mình về!
Cô ôm lấy anh không buông, cực kì hào hứng lớn tiếng tuyên bố: “Đi! Chúng ta đi cướp người đàn ông của tôi về! Cướp về xong đi thuê phòng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.