Chương 19: Chương 9-2
Mã Kì Đóa
22/07/2020
= Edit: Tiểu Ma Bạc Hà =
Hơn hai tháng qua, cứ tới chủ nhật là cô không thể tìm thấy Hách Duy Quý. Cô hỏi anh đi đâu anh chỉ mệt mỏi cười cười không để cô hỏi thêm gì nữa.
Tuy cô rất ngạc nhiên nhưng vì Hách Duy Quý đã nói anh muốn dùng cách của mình để giải quyết nên cô vẫn kiên nhẫn, cố gắng không hỏi nhiều nhưng cô thật sự không thể tin nổi hai tháng nay anh luôn ở đây làm chuyện này!
Hai mắt Đỗ Tiểu Nguyệt đỏ hồng đứng ở đầu ngõ bên kia, giọng nghẹn ngào hỏi: “Anh hai, anh nói anh ấy cứ đứng vậy hả ngày? Lúc đứng chỉ nghỉ ngơi có nửa giờ?”
Đỗ Hiểu Khang im lặng gật đầu, khi cô định xông ra ngoài anh đã nhanh tay kéo cô lại.
“Anh buông em ra, em không muốn để anh ấy đứng nữa! Anh ấy đã đứng hơn hai tháng, con người cha quá cố chấp, đến một ly nước cũng không cho anh ấy uống. Cứ tiếp tục như vậy cũng chẳng có ích gì!” Cô vừa vùng vẫy vừa la hét.
“Sao em biết việc nó làm vô dụng? Mặc kệ cha, ít nhất mẹ đã chấp nhận đứa con rể này rồi, cậu ta đã giành về cho em một đồng minh, vậy là tiến bộ rồi!”
“Nhưng…….” Trơ mắt nhìn Hách Duy Quý đứng dưới ánh mặt trời không nhúc nhích, tim cô có hàng trăm ngàn đau lòng và không nỡ.
Đỗ Hiểu Khang nghiêm túc khuyên: “Sau này các em sẽ nắm tay nhau đi suốt đời, bây giờ em không nên lãng phí thời gian cãi nhau với cha mà nên nghĩ cách ở bên cạnh cậu ta, thuyết phục cha cùng với cậu ta mới đúng.”
Cô khó hiểu nhìn anh mình, hỏi: “Ý anh là gì?”
Anh lắc đầu: “Anh không nói gì tới chồng tương lai của em, đứng gác cũng được nhưng tốt xấu gì cũng phải nói được mấy câu. Chứ như cậu ta không chịu nói gì, cứ tưởng dùng cố gắng và nhiệt tình của mình có thể làm người cha cố chấp của chúng ta cảm động thì chắc cậu ta phải đứng khoảng một năm rưỡi. Nhưng nếu có em giúp đỡ thì chắc quá trình sẽ nhanh hơn.”
Đỗ Tiểu Nguyệt không ngốc, nghe anh nói xong cô đã giật mình hiểu ra. Những xúc động và lo lắng lúc nãy đã bị quét sạch, bây giờ trên đương mặt bé nhỏ xinh đẹp kia chỉ có tự tin.
“Em biết rồi, cảm ơn anh hai! Lúc em kết hôn em sẽ để ghế bà mai lại cho anh.”
Cô ném cho anh một nụ cười tự tin rồi sải bước đến chỗ Hách Duy Quý. Lần này anh không ngăn cản cô nữa mà chỉ cười nhìn theo bóng lưng xinh đẹp.
Thật ra em không cần phải cảm ơn anh, anh chỉ muốn tranh thủ ngày nghỉ giải quyết chuyện thù địch của các em thôi. Không thì ngày nào mọi người cũng cãi nhau, vợ và con anh không thể ngủ ngon được! Đỗ Hiểu Khang nghĩ thầm.
Hách Duy Quý đứng thẳng tắp trước cửa nhà họ Đỗ, chiếc cửa sắt đỏ kia như bức tường cao không thể vượt qua chờ tới ngày có người đứng bên trong mở ra. Lần đầu tiên tới Hách Duy Quý có gõ cửa mấy lần nhưng không có ai để ý tới anh, thế là sau đó anh dứt khoát không gõ nữa, vừa tới lập tức đứng bên ngoài. Anh nghĩ chỉ cần có người mở cửa ra thì chắc chắn sẽ thấy.
Tuy đã đảm bảo với Tiểu Nguyệt rằng mình có cách giải quyết nhưng một người đến làm thân còn thất bại như anh thì cách duy nhất anh nghĩ ra chỉ có một trăm lẻ một chiêu ——- Ôm cây đợi thỏ.
Cách này rất ngu nhưng dường như sau khi anh đứng được gần hai tháng thì mọi chuyện đã bắt đầu thay đổi.
Đôi lúc mẹ Đỗ sẽ mở cửa ra chào hỏi, hơn nữa còn mời anh vào ngồi. Lúc trước khi cha Đỗ ra ngoài luôn châm chọc khiêu khích vài câu nhưng giờ cùng lắm là ông hừ lạnh rồi lập tức lướt qua. Tuy tiến độ khá thong thả nhưng anh tin nếu mình tiếp tục kiên trì thì đến một ngày nào đó sẽ thành công.
Khi anh đang say mê cổ vũ bản thân thì một giọng nói ngọt ngào trong trẻo vang đến, sau đó chiếc khăn mặt lạnh lẽo được đắp lên trán khiến anh bỗng tròn mắt ngờ vực nhìn người bên cạnh.
“Tên ngốc!” Đỗ Tiểu Nguyệt có rất nhiều lời muốn nói nhưng gặp được anh rồi cô lại không được gì trừ hai chữ “tên ngốc”. Cô xót xa nhìn vào mắt anh, tất cả đau lòng và oán trách vì anh không chịu nói cho mình biết điều được biểu đạt trong sự im lặng.
Hách Duy Quý nhìn lại cô bằng ánh mắt yêu thương lờ đi lời cô mắng, anh cầm tay cô thật chặt như muốn nói rằng mình hoàn toàn không sao.
Đỗ Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn để anh nắm tay trái còn tay phải của cô thì bận rộn cầm khăn mặt đã thấm nước lạnh tỉ mỉ lau mồ hôi trên mặt và cổ anh.
Trời nóng như vậy, thỉnh thoảng còn đổ mưa to, sao anh vẫn kiên trì đứng gác để lấy lòng cha dưới những thay đổi của thời tiết như vậy chứ?
Hai người không hề che giấu tình nồng mật ý với đối phương, hàng xóm trông thấy cũng phải đứng một bên bàn tán.
“Ôi, thật không hiểu nổi tại sao lão già Đỗ lại không hài lòng với một chàng trai tốt vậy nhỉ? Chủ nhật nào cũng đến gác thì không nói, xem cái cách cậu ta đối xử với Tiểu Nguyệt kìa…… Dịu dàng biết bao! Nếu tôi có con gái tôi cũng muốn con mình gả cho cậu ta.”
“Đúng đó! Hôm đó mưa to, tôi thấy một mình cậu ta đứng dầm mưa bên ngoài nên tốt bụng lấy dù ra cho cậu ta che, ai ngờ cậu ta lại lễ phép bảo chỉ cần nhận tấm lòng của tôi là được vì bung dù ra tư thế đứng sẽ không chuẩn. Chậc chậc, đầu năm nay phải đi đâu mới tìm được một chàng trai tốt như vậy đây!”
Hách Duy Quý và Đỗ Tiểu Nguyệt không quan tâm đến mấy lời huyên thuyên của hàng xóm, cô lau mồ hôi cho anh rồi lấy lại khăn mặt đi mở cửa nhà mình ra kéo anh vào trong.
Anh khó hiểu giữ tay cô lại.
“Yên tâm, lần này em sẽ không xúc động nữa đâu! Theo em vào đi, hôm nay em sẽ giải quyết chuyện này.”
Thấy cô kiên quyết, anh không phản đối nữa mà nhấc chân theo cô bước qua cửa lớn nhà họ Đỗ.
Tuy cha Đỗ nói mình không thèm quan tâm tới tình hình bên ngoài nhưng thỉnh thoảng tai mắt ông vẫn đi nghe, nhìn lén. Thấy hai người đi tới, ông cố tình giả vờ xem báo, không thèm liếc họ một cái.
“Đã bảo là sinh con rồi hãy về mà, sao bây giờ lại về đây vậy?” Cha Đỗ vẫn buộc miệng mỉa mai.
Đỗ Tiểu Nguyệt không để ý tới lời châm chọc đó, cô kéo tay Hách Duy Quý đi đến gần ghế sô pha quỳ xuống dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Cô kiên định nhìn cha mình, gằn từng tiếng rõ ràng thông báo: “Cha, con muốn kết hôn với người đàn ông này, xin cha hãy đồng ý.”
Hách Duy Quý giật mình sững sờ trước hành động bất ngờ của cô nhưng anh nhanh chóng quỳ xuống bên cạnh cầm chặt tay cô, nói rất vững vàng: “Bác trai, xin bác hãy gả Tiểu Nguyệt cho con.”
Đỗ Hiểu Khang đi theo sau em gái cũng rất ngạc nhiên nhìn hai người quỳ trên mặt đất.
Anh không ngờ một người kiêu căng tự tin như em mình lại nghĩ ra cách “quỳ xuống ép vua thoái vị” này! Chỉ là anh không biết nó có tác dụng gì không.
Lúc đầu cha Đỗ hơi thảng thốt nhưng kéo theo sau đó là từng cơn lửa giận và đau lòng: “Đứng lên! Đứng lên hết đi! Mấy người đang làm cái gì vậy?”
Đỗ Tiểu Nguyệt vẫn tỉnh bơ kiên trì nhìn ông: “Không, xin cha hãy đồng ý lời cầu xin của con!”
“Con định quỳ xuống để ép cha đồng ý đó hả?” Cha Đỗ đứng bật dậy, giọng điệu khá tệ trừng mắt nhìn cô.
“Không! Đây là cách con thể hiện thành ý.” Đỗ Tiểu Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt ông: “Hách Duy Quý vì con mà đến đây đứng gác bất kể nắng to mưa gió. Người muốn kết hôn với anh ấy là con, con không thể để một mình anh ấy cố gắng vì tương lai của bọn con nên mới tới đây cầu xin cha, mong cha có thể đồng ý cho bọn con ở bên nhau.”
Cha Đỗ hít sâu, chỉ vào Hách Duy Quý nãy giờ vẫn không nói gì: “Cha đâu có bảo nó đứng gác ngoài đó đâu.”
Hách Duy Quý cũng chân thành nhìn cha Đỗ: “Con tự nguyện đến đứng vì hình như bác trai có chút hiểu lầm với con nên con muốn cố gắng để bác sẵn lòng thừa nhận con đồng thời tin tưởng con có thể cho Tiểu Nguyệt hạnh phúc.”
Đây là lần đầu tiên một người đó giờ không biết nói lời ngon tiếng ngọt như anh thốt ra lời hứa hẹn, hơn nữa còn nói trong tình hình này. Tuy Đỗ Tiểu Nguyệt rất cảm động nhưng trước mắt vẫn còn chuyện quan trọng hơn cần giải quyết nên cô đành phải kiềm chế, định bụng về nhà bảo anh nói thêm vài lần nữa cho cô nghe.
“Hừ!” Nghe được lời giải thích của anh, cha Đỗ hừ lạnh thay cho câu trả lời.
Ba người đang giằng co, Đỗ Hiểu Khang ngồi một bên xem trò vui nghĩ thời gian cũng sắp hết nên vội đứng ra hòa giải.
“Được rồi được rồi, đứng lên hết đi! Quỳ cái gì mà quỳ!” Anh nháy mắt với em gái để cô mau đứng lên nhưng cô lại cố tình vờ như không thấy, bướng bỉnh tiếp tục quỳ.
“Mấy người đang làm gì vậy!” Nghe thấy tiếng ồn ào ở phòng khách, mẹ Đỗ bình thản nhưng nghiêm túc liếc nhìn hai người, nói dứt khoát không cho phản đối: “Nếu tất cả mọi người đã có mặt ở đây thì dứt khoát nói mọi chuyện cho rõ ràng đi.”
Cha Đỗ đang định nói gì đó thì bị mẹ Đỗ cản lại, kéo tay bắt ông ngồi xuống. Đỗ Tiểu Nguyệt không dám chần chừ vội kéo Hách Duy Quý đứng lên ngồi đối diện cha mẹ.
Tuy bình thường có vẻ cha Đỗ là người làm chủ nhưng thật ra người trong nhà ai cũng biết người có quyền quyết định thật sự chính là mẹ Đỗ luôn im hơi lặng tiếng.
“Được rồi, có lời gì mọi người cứ nói ra hết đi.” Ánh mắt bình thản của mẹ Đỗ lướt qua mọi người rồi dừng lại trên người cha Đỗ bên cạnh: “Ông có bất mãn gì với con rể tương lai thì bây giờ nói đi! Hiểu lầm gì cũng cần được gỡ bỏ, để sấp nhỏ cho ông một câu trả lời.”
“Ờ……” Cha Đỗ quanh co nửa ngày vẫn không nói nên lời, thật ra từ lâu ông đã biết mình hiểu lầm anh nhưng bảo một lão già như ông thừa nhận sai lầm của mình trước mặt đám trẻ thì ông lại sĩ diện.
Huống chi anh muốn cưới con gái bảo bối nhà ông, ông chỉ noi theo cách cha vợ làm khó mình năm xưa làm lại y chang thôi mà, ai ngờ đám nhỏ bây giờ lại bày ra nhiều trò vậy.
“Nó……. Nó làm bác sĩ mà lại để cho y tá hỏi chẩn, không có ý thức trách nhiệm……” Dưới ánh mắt của mẹ Đỗ, giọng cha Đỗ ngày càng yếu ớt.
“Vấn đề này hôm đó tôi đã giải thích rồi, đó là cách khám của bệnh viện người ta, chả liên quan gì tới ý thức trách nhiệm cả.” Mẹ Đỗ mất kiên nhẫn lắc đầu không cho đó là một lý do có thể phản đối.
“Trông cậu ta rất gầy yếu, làm sao bảo vệ được vợ con.” Cha Đỗ nghĩ cả buổi, cuối cùng cũng tìm được một lý do mình khá hài lòng.
Mẹ Đỗ không thèm để ý tới ông mà quay sang nhìn Hách Duy Quý và Đỗ Tiểu Nguyệt: “Con nói đi, con có bảo vệ được vợ con mình không?”
Hách Duy Quý bình tĩnh trả lời: “Con sẽ cố hết sức, tuy con chỉ có đai đen Taekwondo và đai đen Karate.”
Đỗ Tiểu Nguyệt suýt bật cười. Cô không vui vẻ vì sự tự tin của anh mà vì cái giọng điệu nghe có vẻ lơ đãng nhưng thực chất là cố tình khoe khoang đó rất……. Rất hay!
Nghe câu trả lời của anh, cha Đỗ mang vẻ mặt khó tin. Ông không ngờ chàng thanh niên chẳng mấy cường tráng này lại là một cao thủ.
“Đỗ Hiểu Khang, con lại so với nó mấy chiêu đi. Cha không tin!” Quá kinh ngạc, cha Đỗ lập tức sai con trai hỗ trợ nghiệm thu.
Đỗ Hiểu Khang bất đắc dĩ đứng lên dùng tốc độ cực nhanh đánh một quyền tới chỗ Hách Duy Quý đang ngồi. Hách Duy Quý linh hoạt nghiêng người, một tay chụp nắm đấm, tay kia nắm lại thành quyền đánh tới mặt Đỗ Hiểu Khang trong nháy mắt. Nắm đấm dừng lại cách mặt Đỗ Hiểu Khang 1 cm, dù sao cũng chỉ là so chiêu, anh không muốn đắc tội cha vợ tương lai xong rồi đắc tội nốt anh vợ tương lai.
Cha Đỗ nhìn thế tấn công sắc bén của Hách Duy Quý là biết ngay lý do mình vừa nghĩ ra không còn là lý do nữa, ông nản chí cúi đầu xuống.
Mẹ Đỗ mỉm cười nhìn con gái và con rể tương lai rồi quay sang hỏi chồng: “Còn vấn đề gì nữa không?”
“Không!” Cha Đỗ tức giận nói.
Mẹ Đỗ gật đầu, dịu dàng nhìn con gái: “Tiểu Nguyệt, đừng trách cha con. Ông ấy chỉ không quen con gái mình sắp thuộc về người khác thôi. Còn nữa, cuộc điện thoại hôm đó khiến ông ấy phải nổi cáu, chắc con hiểu mà phải không?”
Đỗ Tiểu Nguyệt xấu hổ nhìn mẹ và Hách Duy Quý, nhỏ giọng giải thích: “Hôm đó bọn con không có làm gì thật mà……. Chỉ là đúng lúc hôm trước cả hai người đều mất ngủ, quá mệt nên mới bất cẩn nằm ngủ cùng nhau đến giờ đó thôi…….”
Thành thật nói hết chuyện riêng tư ra như vậy rất xấu hổ nhưng có người để ý quá thì cô đành phải mặt dày nói ra hết vậy.
“Cái gì? Rốt cuộc cậu có phải là đàn ông không vậy? Con gái tôi đẹp vậy mà cậu lại nhịn không chịu làm gì hết? Cậu……”
“Cha!” Mặt Đỗ Tiểu Nguyệt thoáng chốc đỏ bừng, cô không thể tin cha mình lại nói thẳng ra như vậy.
Hách Duy Quý cười yếu ớt, nghiêm túc trả lời: “Cảm ơn bác đã cho phép, lần sau cháu sẽ làm chuyện nên làm!”
“Tôi X cậu cái đồ vô tích sự! Cậu mà đám ăn cơm trước kẻng xem tôi có lột da cậu ra không!” Cha Đỗ lập tức nổi nóng vì lời anh nói.
Đỗ Hiểu Khang ngồi bên cạnh nghe cha vợ con rể nói chuyện mà che miệng cười trộm.
Trời ạ! Làm cũng sai mà không làm cũng sai. Không ngờ làm con rể nhà anh lại khó khăn vậy! May mà lúc trước khi cưới vợ anh không gặp phải nhiều vấn đề thế này.
Là một trong số đương sự, Đỗ Tiểu Nguyệt nghe họ càng nói càng không ra gì, cô dứt khoát che mặt làm tổ bên cạnh mẹ mình để mặc hai người đàn ông nói cho đã.
Mẹ Đỗ mỉm cười nhẹ nhàng ôm con gái nghĩ cuối cùng không khí trong nhà cũng chuyển từ trời đông giá rét thành tiết xuân ấm áp. Bà vui vẻ cười khẽ.
Tốt quá! Xem ra nhà họ Đỗ sắp có chuyện vui rồi!
~~~~~~ Dải phân cách ~~~~~~
Sau khi được nhà gái đồng ý, Hách Duy Quý lập tức dẫn Đỗ Tiểu Nguyệt về nhà mình để cô làm quen người nhà anh. Tình huống bên này khác hẳn một trời một vực với lúc anh đến ra mắt người lớn nhà gái, có thể nói một nơi là thiên đường còn một chỗ là địa ngục.
Đỗ Tiểu Nguyệt và viện trưởng Hách nói chuyện rất hợp nhau, họ có rất nhiều đề tài để tán gẫu.
“Đỗ Tiểu Nguyệt à, nghe nói cháu làm người mai mối hả? Bệnh viện chúng ta có rất nhiều nam nữ độc thân, cháu nhớ giúp họ nhiều hơn nha!” Tinh thần nhiều chuyện của viện trưởng Hách vẫn không giảm. Nếu trong bệnh viện càng nhiều cặp tình nhân thì càng có nhiều tin đồn để nghe, vì thú vui của bản thân, ông lập tức đưa ra ý kiến không chút ngượng ngùng.
“Dạ được!” Đỗ Tiểu Nguyệt vỗ ngực đảm bảo.
Chỉ có đứa ngốc mới không làm những việc vừa được tăng thành tích công việc vừa được lấy lòng cha chồng!
Viện trưởng Hách nhìn đứa con khô khan nhất nhà mình có thể lấy được cô con dâu nhiệt tình đáng yêu mà vui không nói nên lời. Nói chuyện được vài câu, ông lập tức hỏi thẳng khi nào hai người định cử hành hôn lễ.
“Hôn lễ ạ? Vậy phải hỏi ý của Hách Duy Quý.” Cô thẹn thùng cúi đầu quăng vấn đề cho Hách Duy Quý từ khi về tới nhà vẫn chưa nói câu nào.
Cô rất muốn công khai hạ gục anh! Nhưng một cô gái nhỏ như cô không thể mặt dày la hét thúc giục bảo em muốn kết hôn, càng nhanh càng tốt được!
Viện trưởng Hách và thành viên nhà họ Hách cùng chuyển ánh mắt sang Hách Duy Quý, tò mò không biết anh sẽ trả lời thế nào.
Hách Duy Quý thong thả lướt mắt nhìn mọi người, cuối cùng anh dừng tầm mắt mình trên người Đỗ Tiểu Nguyệt cố nháy mắt ra hiệu với mình, sảng khoái nói: “Từ từ rồi tính.”
Cái gì? Cái gì mà từ từ rồi tính? Cô không muốn từ từ đâu! Thanh xuân của của như chim nhỏ sắp cất cánh bay ra khỏi tổ rồi, sao anh lại muốn từ từ tính.
Khóe mắt viện trưởng Hách việc tới vẻ mặt thất vọng của Đỗ Tiểu Nguyệt, ông âm thầm cười trộm. Từ khi nào mà đứa con mặt lạnh của ông học được thói chọc con gái nhà người ta vậy?
“Duy Quý, anh qua đây một lát.” Đỗ Tiểu Nguyệt đứng sau lưng mọi người vẫy tay với Hách Duy Quý.
Không được! Bây giờ cô phải nói chuyện với anh cho rõ ràng. Rõ ràng lúc nãy cô đã dùng vẻ mặt để ra hiệu vậy mà anh lại không cảm nhận được chút nào, xem ra độ ăn ý giữa hai người không tốt lắm, cô cứ nói thẳng ra thì tốt hơn.
Những thành viên khác thấy hành động đáng yêu của đôi tình nhân cũng muốn cười nhưng mọi người rất biết điều quay đầu đi để họ có chút không gian riêng tư, “giao tiếp” lại.
“Hách Duy Quý, anh không muốn kết hôn hả?” Đỗ Tiểu Nguyệt nhướng mày hỏi.
“Không có mà!”
“Vậy sao lúc nãy cha anh hỏi khi nào kết hôn anh lại bảo là từ từ tính?”
“Anh cũng muốn lắm chứ, nhưng mà cha mẹ em bảo chúng ta đừng kết hôn quá sớm, ít nhất cũng phải chờ tới nửa năm sau rồi nói.” Anh lặp lại những lời hai người lớn nhà họ Đỗ đã dặn.
“Gì cơ?” Cô mang vẻ mặt khó tin: “Cha em thì không nói, tại sao cả mẹ em cũng nói vậy? Anh có gạt em không đó?”
“Anh không gạt em, bọn họ nói vậy thật mà.”
“Lý do?” Cô vẫn còn nghi ngờ lắm.
Hách Duy Quý cười cười cố tình để cô tò mò: “Em chắc chắn mình muốn nghe không?”
“Anh đang nói nhảm đấy!” Cô liếc anh, vội vàng thúc giục: “Đừng có thừa nước đục thả câu, mau nói đi!”
“Ừ…… Cha vợ và anh vợ tương lai dặn trong nhà em vẫn còn một bà bầu, chờ nửa năm sau mọi người mới có thời gian chuẩn bị hôn lễ. Còn mẹ vợ tương lai, bà nói em chỉ có chuyên môn trong tiệc đầy tháng, bảo em có thời gian thì về nhà học hỏi để sau này không làm mất mặt nhà mình.”
Hách Duy Quý thành thật lôi hết những lời người nhà họ Đỗ ra nói lại cho cô nghe không sót chữ nào.
“Cái gì vậy trời! Chuyên môn của em không chỉ có tiệc đầy tháng đâu nhé!” Mặt cô đỏ lên rít khẽ: “Mẹ nói xấu em! Còn nữa, rõ ràng em không còn là đứa được cưng chiều nhất trong nhà nữa. Đứa cháu ngoại tương lai kia chỉ là cháu thôi mà rõ ràng địa vị của bé còn cao hơn em.”
“Được rồi, dù sao anh hai cũng sắp kết hôn rồi, chúng ta từ từ tính cũng được mà!” Hách Duy Quý an ủi cô. Tuy anh cũng muốn kết hôn với cô sớm nhưng lời của cha vợ và mẹ vợ thì phải nghe.
“Nhưng mà em muốn đè anh, không muốn từ từ tính…….” Cô khẽ lầm bầm lâu lầu.
Hai người đứng rất gần nhau nên lời cô nói vẫn bị anh nghe thấy.
Anh cố tình kề tai cô, cười trả lời: “Cái này không cần phải chờ tới lúc kết hôn, lúc nào anh cũng hoan nghênh em vào tới như nụ hôn đầu của chúng ta ấy.”
Nghe anh nhắc tới cái đêm bẽ mặt kia, Đỗ Tiểu Nguyệt khẽ gào lên, vung tay đánh anh: “Hách Duy Quý, anh dám chọc ghẹo em hả!”
Tuy người nhà họ Hách rất muốn cho họ không gian nói chuyện nhưng mắt và tai vẫn không nhịn được chú ý tới hai người. Thấy họ có vẻ đã nói chuyện xong bắt đầu đùa giỡn, viện trưởng Hách khụ khụ hai tiếng: “Khu khụ, nói chuyện xong rồi thì nhớ cho cha đáp án!”
Hách Duy Quý và Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn nhau, xấu hổ sải bước trở về, trên đường đi vẫn cãi nhau không ngừng: “Tại anh đó……”
Viện trưởng Hách vui vẻ nhìn hai người, buột miệng cảm thán thanh nhiên ngày nay có tinh thần quá thể!
Nhìn cả ba anh em đều có người yêu, giấc mộng ôm cháu đẹp đẽ của ông sẽ thành hiện thực trong nay mai thôi!
~~~~~~ Dải phân cách ~~~~~~
N năm sau, trước cửa bệnh viện Hách Mỹ Mãn.
“Nhanh lên nhanh lên, mấy cô gái ngồi trước còn mấy anh chàng sẽ đứng sau, trẻ con thì ngồi phía trước, em bé phiền các bà mẹ ẵm lên nha.” Một nhiếp ảnh gia nuôi ria mép chỉ huy.
Đỗ Tiểu Nguyệt, Trương Giai Oánh và Mạc Tinh Tình mặc quần áo kiểu Tây đơn giản nhưng hợp mốt ngồi dưới dù che nhiệt tình thảo luận về trào lưu gần đây và mấy tin bát quái trong nhà.
Ba anh em nhà họ Hách mỗi người giữ một xe em bé, trên xe là mấy bảo bảo nhỏ tuổi xấp xỉ mặc đồ trẻ con cùng kiểu với cha mình, vui vẻ ngồi trong xe vui sướng quơ quào tay chân.
Nghe tiếng nhiếp ảnh gia, mọi người bắt đầu nhấc chân đứng trước bệnh viện theo lời chỉ huy của ông ta. Hai cậu con trai và một cô bé đang ở bên kia chơi đùa cũng nắm tay nhau chạy tới, ngoan ngoãn ngồi trước mẹ mình.
“Viện trưởng đến đây! Ông ngồi ở giữa đi!” Nhiếp ảnh gia lại ra lệnh.
Tuy tóc của việc trưởng Hách đã bạc trắng nhưng nụ cười vẫn tươi rói trên mặt ông. Ông vui vì bệnh viện mà mình thành lập và vì tất cả những người trong gia đình.
Nhiếp ảnh gia rất hài lòng nhìn gia đình lớn trước mắt, trai xinh gái đẹp, đứa nhỏ cũng có tố chất làm ngôi sao nhí, càng nhìn càng hưng phấn. Chắc chắn tấm ảnh gia đình này sẽ thành con át chủ bài trong tiệm họ.
“Một hai ba, cười!”
Một tiếng tách, dáng vẻ tươi cười hạnh phúc của ba đời nhà họ Hách đã trở thành tấm hình nhỏ có thể giữ gìn rất lâu.
Nếu bây giờ có người hỏi họ rằng họ có hạnh phúc không?
Thì chắc chắn mọi người sẽ đồng thanh trả lời: “Rất (Hách – Hảo) mỹ mãn!”
— Toàn văn hoàn —
Hơn hai tháng qua, cứ tới chủ nhật là cô không thể tìm thấy Hách Duy Quý. Cô hỏi anh đi đâu anh chỉ mệt mỏi cười cười không để cô hỏi thêm gì nữa.
Tuy cô rất ngạc nhiên nhưng vì Hách Duy Quý đã nói anh muốn dùng cách của mình để giải quyết nên cô vẫn kiên nhẫn, cố gắng không hỏi nhiều nhưng cô thật sự không thể tin nổi hai tháng nay anh luôn ở đây làm chuyện này!
Hai mắt Đỗ Tiểu Nguyệt đỏ hồng đứng ở đầu ngõ bên kia, giọng nghẹn ngào hỏi: “Anh hai, anh nói anh ấy cứ đứng vậy hả ngày? Lúc đứng chỉ nghỉ ngơi có nửa giờ?”
Đỗ Hiểu Khang im lặng gật đầu, khi cô định xông ra ngoài anh đã nhanh tay kéo cô lại.
“Anh buông em ra, em không muốn để anh ấy đứng nữa! Anh ấy đã đứng hơn hai tháng, con người cha quá cố chấp, đến một ly nước cũng không cho anh ấy uống. Cứ tiếp tục như vậy cũng chẳng có ích gì!” Cô vừa vùng vẫy vừa la hét.
“Sao em biết việc nó làm vô dụng? Mặc kệ cha, ít nhất mẹ đã chấp nhận đứa con rể này rồi, cậu ta đã giành về cho em một đồng minh, vậy là tiến bộ rồi!”
“Nhưng…….” Trơ mắt nhìn Hách Duy Quý đứng dưới ánh mặt trời không nhúc nhích, tim cô có hàng trăm ngàn đau lòng và không nỡ.
Đỗ Hiểu Khang nghiêm túc khuyên: “Sau này các em sẽ nắm tay nhau đi suốt đời, bây giờ em không nên lãng phí thời gian cãi nhau với cha mà nên nghĩ cách ở bên cạnh cậu ta, thuyết phục cha cùng với cậu ta mới đúng.”
Cô khó hiểu nhìn anh mình, hỏi: “Ý anh là gì?”
Anh lắc đầu: “Anh không nói gì tới chồng tương lai của em, đứng gác cũng được nhưng tốt xấu gì cũng phải nói được mấy câu. Chứ như cậu ta không chịu nói gì, cứ tưởng dùng cố gắng và nhiệt tình của mình có thể làm người cha cố chấp của chúng ta cảm động thì chắc cậu ta phải đứng khoảng một năm rưỡi. Nhưng nếu có em giúp đỡ thì chắc quá trình sẽ nhanh hơn.”
Đỗ Tiểu Nguyệt không ngốc, nghe anh nói xong cô đã giật mình hiểu ra. Những xúc động và lo lắng lúc nãy đã bị quét sạch, bây giờ trên đương mặt bé nhỏ xinh đẹp kia chỉ có tự tin.
“Em biết rồi, cảm ơn anh hai! Lúc em kết hôn em sẽ để ghế bà mai lại cho anh.”
Cô ném cho anh một nụ cười tự tin rồi sải bước đến chỗ Hách Duy Quý. Lần này anh không ngăn cản cô nữa mà chỉ cười nhìn theo bóng lưng xinh đẹp.
Thật ra em không cần phải cảm ơn anh, anh chỉ muốn tranh thủ ngày nghỉ giải quyết chuyện thù địch của các em thôi. Không thì ngày nào mọi người cũng cãi nhau, vợ và con anh không thể ngủ ngon được! Đỗ Hiểu Khang nghĩ thầm.
Hách Duy Quý đứng thẳng tắp trước cửa nhà họ Đỗ, chiếc cửa sắt đỏ kia như bức tường cao không thể vượt qua chờ tới ngày có người đứng bên trong mở ra. Lần đầu tiên tới Hách Duy Quý có gõ cửa mấy lần nhưng không có ai để ý tới anh, thế là sau đó anh dứt khoát không gõ nữa, vừa tới lập tức đứng bên ngoài. Anh nghĩ chỉ cần có người mở cửa ra thì chắc chắn sẽ thấy.
Tuy đã đảm bảo với Tiểu Nguyệt rằng mình có cách giải quyết nhưng một người đến làm thân còn thất bại như anh thì cách duy nhất anh nghĩ ra chỉ có một trăm lẻ một chiêu ——- Ôm cây đợi thỏ.
Cách này rất ngu nhưng dường như sau khi anh đứng được gần hai tháng thì mọi chuyện đã bắt đầu thay đổi.
Đôi lúc mẹ Đỗ sẽ mở cửa ra chào hỏi, hơn nữa còn mời anh vào ngồi. Lúc trước khi cha Đỗ ra ngoài luôn châm chọc khiêu khích vài câu nhưng giờ cùng lắm là ông hừ lạnh rồi lập tức lướt qua. Tuy tiến độ khá thong thả nhưng anh tin nếu mình tiếp tục kiên trì thì đến một ngày nào đó sẽ thành công.
Khi anh đang say mê cổ vũ bản thân thì một giọng nói ngọt ngào trong trẻo vang đến, sau đó chiếc khăn mặt lạnh lẽo được đắp lên trán khiến anh bỗng tròn mắt ngờ vực nhìn người bên cạnh.
“Tên ngốc!” Đỗ Tiểu Nguyệt có rất nhiều lời muốn nói nhưng gặp được anh rồi cô lại không được gì trừ hai chữ “tên ngốc”. Cô xót xa nhìn vào mắt anh, tất cả đau lòng và oán trách vì anh không chịu nói cho mình biết điều được biểu đạt trong sự im lặng.
Hách Duy Quý nhìn lại cô bằng ánh mắt yêu thương lờ đi lời cô mắng, anh cầm tay cô thật chặt như muốn nói rằng mình hoàn toàn không sao.
Đỗ Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn để anh nắm tay trái còn tay phải của cô thì bận rộn cầm khăn mặt đã thấm nước lạnh tỉ mỉ lau mồ hôi trên mặt và cổ anh.
Trời nóng như vậy, thỉnh thoảng còn đổ mưa to, sao anh vẫn kiên trì đứng gác để lấy lòng cha dưới những thay đổi của thời tiết như vậy chứ?
Hai người không hề che giấu tình nồng mật ý với đối phương, hàng xóm trông thấy cũng phải đứng một bên bàn tán.
“Ôi, thật không hiểu nổi tại sao lão già Đỗ lại không hài lòng với một chàng trai tốt vậy nhỉ? Chủ nhật nào cũng đến gác thì không nói, xem cái cách cậu ta đối xử với Tiểu Nguyệt kìa…… Dịu dàng biết bao! Nếu tôi có con gái tôi cũng muốn con mình gả cho cậu ta.”
“Đúng đó! Hôm đó mưa to, tôi thấy một mình cậu ta đứng dầm mưa bên ngoài nên tốt bụng lấy dù ra cho cậu ta che, ai ngờ cậu ta lại lễ phép bảo chỉ cần nhận tấm lòng của tôi là được vì bung dù ra tư thế đứng sẽ không chuẩn. Chậc chậc, đầu năm nay phải đi đâu mới tìm được một chàng trai tốt như vậy đây!”
Hách Duy Quý và Đỗ Tiểu Nguyệt không quan tâm đến mấy lời huyên thuyên của hàng xóm, cô lau mồ hôi cho anh rồi lấy lại khăn mặt đi mở cửa nhà mình ra kéo anh vào trong.
Anh khó hiểu giữ tay cô lại.
“Yên tâm, lần này em sẽ không xúc động nữa đâu! Theo em vào đi, hôm nay em sẽ giải quyết chuyện này.”
Thấy cô kiên quyết, anh không phản đối nữa mà nhấc chân theo cô bước qua cửa lớn nhà họ Đỗ.
Tuy cha Đỗ nói mình không thèm quan tâm tới tình hình bên ngoài nhưng thỉnh thoảng tai mắt ông vẫn đi nghe, nhìn lén. Thấy hai người đi tới, ông cố tình giả vờ xem báo, không thèm liếc họ một cái.
“Đã bảo là sinh con rồi hãy về mà, sao bây giờ lại về đây vậy?” Cha Đỗ vẫn buộc miệng mỉa mai.
Đỗ Tiểu Nguyệt không để ý tới lời châm chọc đó, cô kéo tay Hách Duy Quý đi đến gần ghế sô pha quỳ xuống dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Cô kiên định nhìn cha mình, gằn từng tiếng rõ ràng thông báo: “Cha, con muốn kết hôn với người đàn ông này, xin cha hãy đồng ý.”
Hách Duy Quý giật mình sững sờ trước hành động bất ngờ của cô nhưng anh nhanh chóng quỳ xuống bên cạnh cầm chặt tay cô, nói rất vững vàng: “Bác trai, xin bác hãy gả Tiểu Nguyệt cho con.”
Đỗ Hiểu Khang đi theo sau em gái cũng rất ngạc nhiên nhìn hai người quỳ trên mặt đất.
Anh không ngờ một người kiêu căng tự tin như em mình lại nghĩ ra cách “quỳ xuống ép vua thoái vị” này! Chỉ là anh không biết nó có tác dụng gì không.
Lúc đầu cha Đỗ hơi thảng thốt nhưng kéo theo sau đó là từng cơn lửa giận và đau lòng: “Đứng lên! Đứng lên hết đi! Mấy người đang làm cái gì vậy?”
Đỗ Tiểu Nguyệt vẫn tỉnh bơ kiên trì nhìn ông: “Không, xin cha hãy đồng ý lời cầu xin của con!”
“Con định quỳ xuống để ép cha đồng ý đó hả?” Cha Đỗ đứng bật dậy, giọng điệu khá tệ trừng mắt nhìn cô.
“Không! Đây là cách con thể hiện thành ý.” Đỗ Tiểu Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt ông: “Hách Duy Quý vì con mà đến đây đứng gác bất kể nắng to mưa gió. Người muốn kết hôn với anh ấy là con, con không thể để một mình anh ấy cố gắng vì tương lai của bọn con nên mới tới đây cầu xin cha, mong cha có thể đồng ý cho bọn con ở bên nhau.”
Cha Đỗ hít sâu, chỉ vào Hách Duy Quý nãy giờ vẫn không nói gì: “Cha đâu có bảo nó đứng gác ngoài đó đâu.”
Hách Duy Quý cũng chân thành nhìn cha Đỗ: “Con tự nguyện đến đứng vì hình như bác trai có chút hiểu lầm với con nên con muốn cố gắng để bác sẵn lòng thừa nhận con đồng thời tin tưởng con có thể cho Tiểu Nguyệt hạnh phúc.”
Đây là lần đầu tiên một người đó giờ không biết nói lời ngon tiếng ngọt như anh thốt ra lời hứa hẹn, hơn nữa còn nói trong tình hình này. Tuy Đỗ Tiểu Nguyệt rất cảm động nhưng trước mắt vẫn còn chuyện quan trọng hơn cần giải quyết nên cô đành phải kiềm chế, định bụng về nhà bảo anh nói thêm vài lần nữa cho cô nghe.
“Hừ!” Nghe được lời giải thích của anh, cha Đỗ hừ lạnh thay cho câu trả lời.
Ba người đang giằng co, Đỗ Hiểu Khang ngồi một bên xem trò vui nghĩ thời gian cũng sắp hết nên vội đứng ra hòa giải.
“Được rồi được rồi, đứng lên hết đi! Quỳ cái gì mà quỳ!” Anh nháy mắt với em gái để cô mau đứng lên nhưng cô lại cố tình vờ như không thấy, bướng bỉnh tiếp tục quỳ.
“Mấy người đang làm gì vậy!” Nghe thấy tiếng ồn ào ở phòng khách, mẹ Đỗ bình thản nhưng nghiêm túc liếc nhìn hai người, nói dứt khoát không cho phản đối: “Nếu tất cả mọi người đã có mặt ở đây thì dứt khoát nói mọi chuyện cho rõ ràng đi.”
Cha Đỗ đang định nói gì đó thì bị mẹ Đỗ cản lại, kéo tay bắt ông ngồi xuống. Đỗ Tiểu Nguyệt không dám chần chừ vội kéo Hách Duy Quý đứng lên ngồi đối diện cha mẹ.
Tuy bình thường có vẻ cha Đỗ là người làm chủ nhưng thật ra người trong nhà ai cũng biết người có quyền quyết định thật sự chính là mẹ Đỗ luôn im hơi lặng tiếng.
“Được rồi, có lời gì mọi người cứ nói ra hết đi.” Ánh mắt bình thản của mẹ Đỗ lướt qua mọi người rồi dừng lại trên người cha Đỗ bên cạnh: “Ông có bất mãn gì với con rể tương lai thì bây giờ nói đi! Hiểu lầm gì cũng cần được gỡ bỏ, để sấp nhỏ cho ông một câu trả lời.”
“Ờ……” Cha Đỗ quanh co nửa ngày vẫn không nói nên lời, thật ra từ lâu ông đã biết mình hiểu lầm anh nhưng bảo một lão già như ông thừa nhận sai lầm của mình trước mặt đám trẻ thì ông lại sĩ diện.
Huống chi anh muốn cưới con gái bảo bối nhà ông, ông chỉ noi theo cách cha vợ làm khó mình năm xưa làm lại y chang thôi mà, ai ngờ đám nhỏ bây giờ lại bày ra nhiều trò vậy.
“Nó……. Nó làm bác sĩ mà lại để cho y tá hỏi chẩn, không có ý thức trách nhiệm……” Dưới ánh mắt của mẹ Đỗ, giọng cha Đỗ ngày càng yếu ớt.
“Vấn đề này hôm đó tôi đã giải thích rồi, đó là cách khám của bệnh viện người ta, chả liên quan gì tới ý thức trách nhiệm cả.” Mẹ Đỗ mất kiên nhẫn lắc đầu không cho đó là một lý do có thể phản đối.
“Trông cậu ta rất gầy yếu, làm sao bảo vệ được vợ con.” Cha Đỗ nghĩ cả buổi, cuối cùng cũng tìm được một lý do mình khá hài lòng.
Mẹ Đỗ không thèm để ý tới ông mà quay sang nhìn Hách Duy Quý và Đỗ Tiểu Nguyệt: “Con nói đi, con có bảo vệ được vợ con mình không?”
Hách Duy Quý bình tĩnh trả lời: “Con sẽ cố hết sức, tuy con chỉ có đai đen Taekwondo và đai đen Karate.”
Đỗ Tiểu Nguyệt suýt bật cười. Cô không vui vẻ vì sự tự tin của anh mà vì cái giọng điệu nghe có vẻ lơ đãng nhưng thực chất là cố tình khoe khoang đó rất……. Rất hay!
Nghe câu trả lời của anh, cha Đỗ mang vẻ mặt khó tin. Ông không ngờ chàng thanh niên chẳng mấy cường tráng này lại là một cao thủ.
“Đỗ Hiểu Khang, con lại so với nó mấy chiêu đi. Cha không tin!” Quá kinh ngạc, cha Đỗ lập tức sai con trai hỗ trợ nghiệm thu.
Đỗ Hiểu Khang bất đắc dĩ đứng lên dùng tốc độ cực nhanh đánh một quyền tới chỗ Hách Duy Quý đang ngồi. Hách Duy Quý linh hoạt nghiêng người, một tay chụp nắm đấm, tay kia nắm lại thành quyền đánh tới mặt Đỗ Hiểu Khang trong nháy mắt. Nắm đấm dừng lại cách mặt Đỗ Hiểu Khang 1 cm, dù sao cũng chỉ là so chiêu, anh không muốn đắc tội cha vợ tương lai xong rồi đắc tội nốt anh vợ tương lai.
Cha Đỗ nhìn thế tấn công sắc bén của Hách Duy Quý là biết ngay lý do mình vừa nghĩ ra không còn là lý do nữa, ông nản chí cúi đầu xuống.
Mẹ Đỗ mỉm cười nhìn con gái và con rể tương lai rồi quay sang hỏi chồng: “Còn vấn đề gì nữa không?”
“Không!” Cha Đỗ tức giận nói.
Mẹ Đỗ gật đầu, dịu dàng nhìn con gái: “Tiểu Nguyệt, đừng trách cha con. Ông ấy chỉ không quen con gái mình sắp thuộc về người khác thôi. Còn nữa, cuộc điện thoại hôm đó khiến ông ấy phải nổi cáu, chắc con hiểu mà phải không?”
Đỗ Tiểu Nguyệt xấu hổ nhìn mẹ và Hách Duy Quý, nhỏ giọng giải thích: “Hôm đó bọn con không có làm gì thật mà……. Chỉ là đúng lúc hôm trước cả hai người đều mất ngủ, quá mệt nên mới bất cẩn nằm ngủ cùng nhau đến giờ đó thôi…….”
Thành thật nói hết chuyện riêng tư ra như vậy rất xấu hổ nhưng có người để ý quá thì cô đành phải mặt dày nói ra hết vậy.
“Cái gì? Rốt cuộc cậu có phải là đàn ông không vậy? Con gái tôi đẹp vậy mà cậu lại nhịn không chịu làm gì hết? Cậu……”
“Cha!” Mặt Đỗ Tiểu Nguyệt thoáng chốc đỏ bừng, cô không thể tin cha mình lại nói thẳng ra như vậy.
Hách Duy Quý cười yếu ớt, nghiêm túc trả lời: “Cảm ơn bác đã cho phép, lần sau cháu sẽ làm chuyện nên làm!”
“Tôi X cậu cái đồ vô tích sự! Cậu mà đám ăn cơm trước kẻng xem tôi có lột da cậu ra không!” Cha Đỗ lập tức nổi nóng vì lời anh nói.
Đỗ Hiểu Khang ngồi bên cạnh nghe cha vợ con rể nói chuyện mà che miệng cười trộm.
Trời ạ! Làm cũng sai mà không làm cũng sai. Không ngờ làm con rể nhà anh lại khó khăn vậy! May mà lúc trước khi cưới vợ anh không gặp phải nhiều vấn đề thế này.
Là một trong số đương sự, Đỗ Tiểu Nguyệt nghe họ càng nói càng không ra gì, cô dứt khoát che mặt làm tổ bên cạnh mẹ mình để mặc hai người đàn ông nói cho đã.
Mẹ Đỗ mỉm cười nhẹ nhàng ôm con gái nghĩ cuối cùng không khí trong nhà cũng chuyển từ trời đông giá rét thành tiết xuân ấm áp. Bà vui vẻ cười khẽ.
Tốt quá! Xem ra nhà họ Đỗ sắp có chuyện vui rồi!
~~~~~~ Dải phân cách ~~~~~~
Sau khi được nhà gái đồng ý, Hách Duy Quý lập tức dẫn Đỗ Tiểu Nguyệt về nhà mình để cô làm quen người nhà anh. Tình huống bên này khác hẳn một trời một vực với lúc anh đến ra mắt người lớn nhà gái, có thể nói một nơi là thiên đường còn một chỗ là địa ngục.
Đỗ Tiểu Nguyệt và viện trưởng Hách nói chuyện rất hợp nhau, họ có rất nhiều đề tài để tán gẫu.
“Đỗ Tiểu Nguyệt à, nghe nói cháu làm người mai mối hả? Bệnh viện chúng ta có rất nhiều nam nữ độc thân, cháu nhớ giúp họ nhiều hơn nha!” Tinh thần nhiều chuyện của viện trưởng Hách vẫn không giảm. Nếu trong bệnh viện càng nhiều cặp tình nhân thì càng có nhiều tin đồn để nghe, vì thú vui của bản thân, ông lập tức đưa ra ý kiến không chút ngượng ngùng.
“Dạ được!” Đỗ Tiểu Nguyệt vỗ ngực đảm bảo.
Chỉ có đứa ngốc mới không làm những việc vừa được tăng thành tích công việc vừa được lấy lòng cha chồng!
Viện trưởng Hách nhìn đứa con khô khan nhất nhà mình có thể lấy được cô con dâu nhiệt tình đáng yêu mà vui không nói nên lời. Nói chuyện được vài câu, ông lập tức hỏi thẳng khi nào hai người định cử hành hôn lễ.
“Hôn lễ ạ? Vậy phải hỏi ý của Hách Duy Quý.” Cô thẹn thùng cúi đầu quăng vấn đề cho Hách Duy Quý từ khi về tới nhà vẫn chưa nói câu nào.
Cô rất muốn công khai hạ gục anh! Nhưng một cô gái nhỏ như cô không thể mặt dày la hét thúc giục bảo em muốn kết hôn, càng nhanh càng tốt được!
Viện trưởng Hách và thành viên nhà họ Hách cùng chuyển ánh mắt sang Hách Duy Quý, tò mò không biết anh sẽ trả lời thế nào.
Hách Duy Quý thong thả lướt mắt nhìn mọi người, cuối cùng anh dừng tầm mắt mình trên người Đỗ Tiểu Nguyệt cố nháy mắt ra hiệu với mình, sảng khoái nói: “Từ từ rồi tính.”
Cái gì? Cái gì mà từ từ rồi tính? Cô không muốn từ từ đâu! Thanh xuân của của như chim nhỏ sắp cất cánh bay ra khỏi tổ rồi, sao anh lại muốn từ từ tính.
Khóe mắt viện trưởng Hách việc tới vẻ mặt thất vọng của Đỗ Tiểu Nguyệt, ông âm thầm cười trộm. Từ khi nào mà đứa con mặt lạnh của ông học được thói chọc con gái nhà người ta vậy?
“Duy Quý, anh qua đây một lát.” Đỗ Tiểu Nguyệt đứng sau lưng mọi người vẫy tay với Hách Duy Quý.
Không được! Bây giờ cô phải nói chuyện với anh cho rõ ràng. Rõ ràng lúc nãy cô đã dùng vẻ mặt để ra hiệu vậy mà anh lại không cảm nhận được chút nào, xem ra độ ăn ý giữa hai người không tốt lắm, cô cứ nói thẳng ra thì tốt hơn.
Những thành viên khác thấy hành động đáng yêu của đôi tình nhân cũng muốn cười nhưng mọi người rất biết điều quay đầu đi để họ có chút không gian riêng tư, “giao tiếp” lại.
“Hách Duy Quý, anh không muốn kết hôn hả?” Đỗ Tiểu Nguyệt nhướng mày hỏi.
“Không có mà!”
“Vậy sao lúc nãy cha anh hỏi khi nào kết hôn anh lại bảo là từ từ tính?”
“Anh cũng muốn lắm chứ, nhưng mà cha mẹ em bảo chúng ta đừng kết hôn quá sớm, ít nhất cũng phải chờ tới nửa năm sau rồi nói.” Anh lặp lại những lời hai người lớn nhà họ Đỗ đã dặn.
“Gì cơ?” Cô mang vẻ mặt khó tin: “Cha em thì không nói, tại sao cả mẹ em cũng nói vậy? Anh có gạt em không đó?”
“Anh không gạt em, bọn họ nói vậy thật mà.”
“Lý do?” Cô vẫn còn nghi ngờ lắm.
Hách Duy Quý cười cười cố tình để cô tò mò: “Em chắc chắn mình muốn nghe không?”
“Anh đang nói nhảm đấy!” Cô liếc anh, vội vàng thúc giục: “Đừng có thừa nước đục thả câu, mau nói đi!”
“Ừ…… Cha vợ và anh vợ tương lai dặn trong nhà em vẫn còn một bà bầu, chờ nửa năm sau mọi người mới có thời gian chuẩn bị hôn lễ. Còn mẹ vợ tương lai, bà nói em chỉ có chuyên môn trong tiệc đầy tháng, bảo em có thời gian thì về nhà học hỏi để sau này không làm mất mặt nhà mình.”
Hách Duy Quý thành thật lôi hết những lời người nhà họ Đỗ ra nói lại cho cô nghe không sót chữ nào.
“Cái gì vậy trời! Chuyên môn của em không chỉ có tiệc đầy tháng đâu nhé!” Mặt cô đỏ lên rít khẽ: “Mẹ nói xấu em! Còn nữa, rõ ràng em không còn là đứa được cưng chiều nhất trong nhà nữa. Đứa cháu ngoại tương lai kia chỉ là cháu thôi mà rõ ràng địa vị của bé còn cao hơn em.”
“Được rồi, dù sao anh hai cũng sắp kết hôn rồi, chúng ta từ từ tính cũng được mà!” Hách Duy Quý an ủi cô. Tuy anh cũng muốn kết hôn với cô sớm nhưng lời của cha vợ và mẹ vợ thì phải nghe.
“Nhưng mà em muốn đè anh, không muốn từ từ tính…….” Cô khẽ lầm bầm lâu lầu.
Hai người đứng rất gần nhau nên lời cô nói vẫn bị anh nghe thấy.
Anh cố tình kề tai cô, cười trả lời: “Cái này không cần phải chờ tới lúc kết hôn, lúc nào anh cũng hoan nghênh em vào tới như nụ hôn đầu của chúng ta ấy.”
Nghe anh nhắc tới cái đêm bẽ mặt kia, Đỗ Tiểu Nguyệt khẽ gào lên, vung tay đánh anh: “Hách Duy Quý, anh dám chọc ghẹo em hả!”
Tuy người nhà họ Hách rất muốn cho họ không gian nói chuyện nhưng mắt và tai vẫn không nhịn được chú ý tới hai người. Thấy họ có vẻ đã nói chuyện xong bắt đầu đùa giỡn, viện trưởng Hách khụ khụ hai tiếng: “Khu khụ, nói chuyện xong rồi thì nhớ cho cha đáp án!”
Hách Duy Quý và Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn nhau, xấu hổ sải bước trở về, trên đường đi vẫn cãi nhau không ngừng: “Tại anh đó……”
Viện trưởng Hách vui vẻ nhìn hai người, buột miệng cảm thán thanh nhiên ngày nay có tinh thần quá thể!
Nhìn cả ba anh em đều có người yêu, giấc mộng ôm cháu đẹp đẽ của ông sẽ thành hiện thực trong nay mai thôi!
~~~~~~ Dải phân cách ~~~~~~
N năm sau, trước cửa bệnh viện Hách Mỹ Mãn.
“Nhanh lên nhanh lên, mấy cô gái ngồi trước còn mấy anh chàng sẽ đứng sau, trẻ con thì ngồi phía trước, em bé phiền các bà mẹ ẵm lên nha.” Một nhiếp ảnh gia nuôi ria mép chỉ huy.
Đỗ Tiểu Nguyệt, Trương Giai Oánh và Mạc Tinh Tình mặc quần áo kiểu Tây đơn giản nhưng hợp mốt ngồi dưới dù che nhiệt tình thảo luận về trào lưu gần đây và mấy tin bát quái trong nhà.
Ba anh em nhà họ Hách mỗi người giữ một xe em bé, trên xe là mấy bảo bảo nhỏ tuổi xấp xỉ mặc đồ trẻ con cùng kiểu với cha mình, vui vẻ ngồi trong xe vui sướng quơ quào tay chân.
Nghe tiếng nhiếp ảnh gia, mọi người bắt đầu nhấc chân đứng trước bệnh viện theo lời chỉ huy của ông ta. Hai cậu con trai và một cô bé đang ở bên kia chơi đùa cũng nắm tay nhau chạy tới, ngoan ngoãn ngồi trước mẹ mình.
“Viện trưởng đến đây! Ông ngồi ở giữa đi!” Nhiếp ảnh gia lại ra lệnh.
Tuy tóc của việc trưởng Hách đã bạc trắng nhưng nụ cười vẫn tươi rói trên mặt ông. Ông vui vì bệnh viện mà mình thành lập và vì tất cả những người trong gia đình.
Nhiếp ảnh gia rất hài lòng nhìn gia đình lớn trước mắt, trai xinh gái đẹp, đứa nhỏ cũng có tố chất làm ngôi sao nhí, càng nhìn càng hưng phấn. Chắc chắn tấm ảnh gia đình này sẽ thành con át chủ bài trong tiệm họ.
“Một hai ba, cười!”
Một tiếng tách, dáng vẻ tươi cười hạnh phúc của ba đời nhà họ Hách đã trở thành tấm hình nhỏ có thể giữ gìn rất lâu.
Nếu bây giờ có người hỏi họ rằng họ có hạnh phúc không?
Thì chắc chắn mọi người sẽ đồng thanh trả lời: “Rất (Hách – Hảo) mỹ mãn!”
— Toàn văn hoàn —
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.