Chương 20
Simone Elkeles
23/10/2016
20
Alex
Tôi nhìn xuống đống hỗn độn trên giày mình. “Tôi từng lãnh những thứ còn tệ hơn thế này nữa.”
Brittany đứng thẳng dậy, tôi buông tóc con nhỏ ra. Tôi chẳng thể giúp gì ngoài việc giữ cho tóc không phủ xuống mặt con nhỏ trong lúc nôn, và cố không nghĩ đến cảm giác những lọn tóc len qua ngón tay mình, óng mượt như tơ lụa.
Ý nghĩ biến thành một tên cướp biển và cuỗm con nhỏ mang lên tàu vụt hiện trong đầu tôi. Dù vậy, tôi không phải cướp biển, và con nhỏ cũng chẳng phải nàng công chúa bị tôi bắt được. Chúng tôi chỉ là hai đứa học sinh chả ưa gì nhau. Được rồi, tôi thừa nhận mình cũng không ghét con nhỏ lắm.
Tôi lấy mảnh khăn rằn ra khỏi đầu và đưa cho Brittany. “Đây, lau mặt đi.”
Con nhỏ nhận lấy nó và thấm nhẹ khóe miệng mình như thể đó là cái khăn ăn từ một nhà hàng cao cấp, trong lúc tôi rửa sạch đôi giày trong làn nước hồ Michigan lạnh lẽo.
Tôi không biết phải nói hay làm gì. Nơi đây chỉ có tôi… với Brittany Ellis đang say khướt. Tôi không quen ở một mình với một con nhỏ da trắng say rũ rượi, nhất là con nhỏ có khả năng kích thích tôi. Tôi có thể lợi dụng tình cảnh này và chiến thắng vụ cá cược, đó sẽ là một chiến thắng dễ dàng, hoặc là…
“Để tôi gọi ai đó lái xe đưa cậu về,” tôi nói trước khi bộ óc đê tiện của mình nghĩ ra cả triệu cách để giày vò cô nàng đêm nay. Tôi đã uống khá nhiều rượu, lại đang phê thuốc nữa. Khi mây mưa với con nhỏ này, tôi muốn mình ở trạng thái tốt nhất.
Brittany mím môi, hờn dỗi như một đứa trẻ. “Không, tôi không muốn về nhà. Đi đâu cũng được, nhưng không về nhà.”
Trời đất ơi.
Tôi gặp rắc rối rồi. Rắc rối to ơi là to.
Brittany ngước nhìn tôi. Mắt con nhỏ dưới ánh trăng sáng lóng lánh như một viên đá quý đắt tiền. “Colin nghĩ tôi muốn cậu, cậu biết không. Anh ấy nói chuyện chúng ta cãi nhau chỉ là màn dạo đầu.”
“Vậy có đúng không?” Tôi hỏi lại, nín thở chờ nghe lời đáp từ con nhỏ. Làm ơn, làm ơn cho tôi còn nhớ được câu trả lời vào buổi sáng.
Con nhỏ đặt một ngón tay lên môi và nói, “Hãy giữ lại những ý nghĩ đó.”
Sau đó Brittany lại quý xuống đất và nôn. Nôn xong, con nhỏ yếu đến nỗi không thể bước đi, giống như một con búp bê vải tại buổi bán đồ cũ. Tôi bế con nhỏ đến chỗ đám bạn mình, chúng nó đã dựng lên một đống lửa lớn, và không biết phải làm gì nữa.
Khi Brittany vòng tay quanh cổ tôi, tôi cảm nhận được con nhỏ cần ai đó làm chỗ dựa trong cuộc sống. Colin chắc chắn không phải là người đó. Tôi có lẽ cũng không phải, cả hai đều không. Tôi nghe nói hồi năm nhất, trước Colin, Brittany đã từng hẹn hò với một thằng sinh viên. Con nhỏ hẳn phải khá dạn dày kinh nghiệm.
Làm thế nào mà lúc này con nhỏ lại trông ngây thơ đến vậy? Quyến rũ như quỷ, mà vẫn rất ngây thơ?
Mọi con mắt của đám bạn đều đổ dồn vào tôi khi tôi đến gần. Chúng thấy một con nhỏ nhà giàu da trắng đang lả đi trong tay tôi, và lập tức nghĩ đến điều tệ hại nhất. Tôi quên không nói rằng trên đường đi, cô bạn học môn Hóa đã quyết định ngủ luôn trong vòng tay tôi.
“Mày đã làm gì con nhỏ?” Paco hỏi.
Lucky đứng dậy, hoàn toàn tức tối. “Khỉ thật, Alex. Chẳng lẽ tao đã mất chiếc
RX-7 của mình rồi?”
“Không, đồ ngu. Tao không chơi những cô nàng bất tỉnh.”
Từ khóe mắt, tôi thấy Carmen đang giận sôi. Khốn thật. Tôi đã ngu ngốc xoắn lấy cô nàng cả đêm, tôi xứng đáng với cơn thịnh nộ ấy.
Tôi ra hiệu nói chuyện với Isabel. “Isa, tớ cần cậu.”
Isa liếc nhìn Brittany. “Cậu muốn tớ làm gì với bạn ấy?”
“Giúp mình đưa Brittany ra khỏi đây. Mình phê rồi, không lái xe được.”
Isa lắc đầu. “Cậu phải biết là bạn ấy có bạn trai rồi. Và bạn ấy giàu có. Da trắng. Mặc những bộ đồ hàng hiệu mà cậu sẽ chẳng bao giờ có đủ khả năng chu cấp.”
Vâng, tôi biết điều đó. Và tôi cũng rất mệt mỏi mỗi khi bị nhắc nhở điều đó rồi. “Tớ cần cậu giúp, Isa. Không cần một bài thuyết giáo. Paco đã thuyết giáo xong cho tớ rồi.”
Isa giơ tay lên. “Tớ chỉ nói ra sự thật thôi. Cậu là một anh chàng thông minh, Alex. Tự nghĩ lấy đi. Cậu muốn có Brittany đến cỡ nào cũng vậy, bạn ấy không thuộc về cậu. Một hình tam giác không thể nào khít vào với một hình vuông. Giờ tớ sẽ im lặng ngay đây.”
“Cảm ơn.” Tôi không chỉ ra rằng nếu hình vuông đó đủ lớn, thì hình tam giác nhỏ kia có thể lồng vào trong một cách hoàn hảo. Bạn chỉ cần điều chỉnh vài chỗ trong phép tính. Tôi đang quá say và phê thuốc để giải thích điều đó vào lúc này.
“Mình đang đỗ xe bên kia đường,” Isa nói. Bạn ấy thở dài một tiếng đầy giận dữ. “Đi theo mình.”
Tôi theo Isabel ra xe, hy vọng chúng tôi có thể bước đi trong im lặng. Không may mắn đến thế.
“Tớ cũng học chung với Brittany năm ngoái,” Isa nói.
“À há.”
Isa nhún vai. “Một cô gái tử tế. Trang điểm quá đậm.”
“Hầu hết bọn con gái đều ghét Brittany.”
“Hầu hết bọn nó đều muốn trông như bạn ấy. Chúng cũng muốn cả tiền lẫn bạn trai của bạn ấy.”
Tôi dừng lại và nhìn Isa vẻ ghê tởm. “Thằng Mặt Lừa á?”
“Ôi, làm ơn đi, Alex. Colin Adam thực dễ thương, cậu ấy là đội trưởng đội bóng và là người hùng của Fairfield. Cậu thì như thể Danny Zuko[1] trong Grease ấy. Cậu hút thuốc, là một kẻ du đãng, và cậu hẹn hò với mọi cô nàng nóng bỏng xấu xa xung quanh. Brittany thì như Sandy[2]… một Sandy không bao giờ đến trường trong bộ ác khoác da màu đen cùng điếu thuốc phì phèo trên môi cả. Tỉnh mộng đi.”
[1] Nhân vật nam chính trong bộ phim ca nhạc nổi tiếng thế giới Grease sản xuất năm 1978, viết về một câu chuyện tình yêu lãng mạn trong trường trung học Mỹ những năm 1950.
[2] Nhân vật nữ chính trong bộ phim Grease.
Tôi đặt giấc mộng của mình vào băng ghế sau xe Isa và ngồi bên cạnh. Brittany nhích lại gần, gối đầu lên tôi, những lọn tóc xoăn vàng buông xõa xuống. Tôi nhắm mắt lại trong giây lát, cố loại bỏ hình ảnh đó ra khỏi đầu. Và tôi không biết phải làm gì với đôi tay mình. Tay phải tôi đặt trên nắm cửa. Tay trái thì đang dao động phía trên Brittany.
Tôi do dự. Mình đâu phải trai tân? Tôi là một gã trai mười tám tuổi, có thể đối phó với việc có một cô nàng nóng bỏng ở cạnh bên. Tại sao tôi lại sợ đặt tay vào nơi thoải mái, ngay trên người con nhỏ ấy?
Tôi nín thở khi đặt tay lên Brittany. Con nhỏ nhích lại gần hơn. Tôi cảm thấy kỳ lạ và choáng váng. Mái tóc dài quấn quanh đùi tôi. Không nghĩ ngợi gì, tôi luồn tay vào mái tóc ấy và nhìn những lọn tóc lụa là từ từ trượt qua kẽ tay mình. Tôi đột ngột dừng lại. Có một mảng trọc lớn xấu xí ở phía sau đầu con nhỏ. Như thể con nhỏ đã phải làm xét nghiệm gì đó mà người ta phải giật ra một mảng tóc để lấy mẫu.
Khi Isa lùi xe, Paco chặn Isa lại và nhảy vào ghế trước. Tôi nhanh chóng che chỗ cao trọc của Brittany, không muốn ai thấy khiếm khuyết của con nhỏ. Tôi không muốn phân tích động cơ của mình khi làm việc đó, vì thế sẽ phải suy nghĩ quá nhiều. Suy nghĩ nhiều trong hoàn cảnh của tôi hiện tại sẽ cực kỳ khổ sở.
“Chào các cậu. Tớ đi cùng chắc không sao nhỉ,” Paco nói.
Nó quay lại thì thấy cánh tay tôi trên người Brittany, bèn tặc lưỡi và lắc đầu.
“Im ngay,” tôi nói với nó.
“Tao có nói gì đâu.”
Có tiếng chuông điện thoại reo. Tôi cảm thấy nó rung lên trong túi quần Brittany.
“Điện thoại của Brittany,” tôi nói.
“Trả lời đi,” Isa bảo.
Tôi cảm thấy như thể mình vừa bắt cóc con nhỏ này. Bây giờ tôi phải trả lời điện thoại cho con nhỏ thế nào đây? Khỉ thật. Hơi lăn Brittany ra một chút, tôi cảm thấy có chỗ phồng lên nơi túi quần sau.
“Trả lời đi,” Isa thì thào lớn hơn, lần này bằng tiếng Tây Ban Nha.
“Tớ đang tìm,” tôi rít lên, những ngón tay vụng về mò mẫm cái điện thoại.
“Tao lấy cho,” Paco nói, trèo qua ghế và chồm về phía mông Brittany.
Tôi đập mạnh tay nó ra. “Đừng có động vào Brittany.”
“Chúa ơi, tao chỉ muốn giúp thôi mà.”
Tôi liếc mắt giận dữ đáp lại, rồi trượt những ngón tay vào túi quần sau của Brittany, cố không nghĩ về cảm giác sẽ có khi không còn cái quần jean ngăn cách. Tôi kéo chiếc điện thoại ra từng chút một trong khi nó vẫn rung. Khi đã lấy hẳn nó ra, tôi nhìn vào số gọi tới.
“Đó là Sierra, bạn con nhỏ.”
“Trả lời đi,” Paco giục.
“Mày điên rồi sao? Tao không nói chuyện với bọn họ.”
“Đã thế sao mày còn lấy nó ra khỏi túi con bé?”
Đó là một câu hỏi hay. Một câu mà tôi không biết phải trả lời thế nào.
Isa lắc đầu. “Đấy là thứ cậu nhận được khi kết hợp với một hình vuông đấy.”
“Chúng ta nên đưa con bé về nhà,” Paco nói. “Mày không thể giữ con bé.”
Tôi biết điều đó. Nhưng tôi chưa sẵn sàng để buông Brittany ra dù chỉ một chút. “Isa, đưa Brittany tới nhà cậu.”
Alex
Tôi nhìn xuống đống hỗn độn trên giày mình. “Tôi từng lãnh những thứ còn tệ hơn thế này nữa.”
Brittany đứng thẳng dậy, tôi buông tóc con nhỏ ra. Tôi chẳng thể giúp gì ngoài việc giữ cho tóc không phủ xuống mặt con nhỏ trong lúc nôn, và cố không nghĩ đến cảm giác những lọn tóc len qua ngón tay mình, óng mượt như tơ lụa.
Ý nghĩ biến thành một tên cướp biển và cuỗm con nhỏ mang lên tàu vụt hiện trong đầu tôi. Dù vậy, tôi không phải cướp biển, và con nhỏ cũng chẳng phải nàng công chúa bị tôi bắt được. Chúng tôi chỉ là hai đứa học sinh chả ưa gì nhau. Được rồi, tôi thừa nhận mình cũng không ghét con nhỏ lắm.
Tôi lấy mảnh khăn rằn ra khỏi đầu và đưa cho Brittany. “Đây, lau mặt đi.”
Con nhỏ nhận lấy nó và thấm nhẹ khóe miệng mình như thể đó là cái khăn ăn từ một nhà hàng cao cấp, trong lúc tôi rửa sạch đôi giày trong làn nước hồ Michigan lạnh lẽo.
Tôi không biết phải nói hay làm gì. Nơi đây chỉ có tôi… với Brittany Ellis đang say khướt. Tôi không quen ở một mình với một con nhỏ da trắng say rũ rượi, nhất là con nhỏ có khả năng kích thích tôi. Tôi có thể lợi dụng tình cảnh này và chiến thắng vụ cá cược, đó sẽ là một chiến thắng dễ dàng, hoặc là…
“Để tôi gọi ai đó lái xe đưa cậu về,” tôi nói trước khi bộ óc đê tiện của mình nghĩ ra cả triệu cách để giày vò cô nàng đêm nay. Tôi đã uống khá nhiều rượu, lại đang phê thuốc nữa. Khi mây mưa với con nhỏ này, tôi muốn mình ở trạng thái tốt nhất.
Brittany mím môi, hờn dỗi như một đứa trẻ. “Không, tôi không muốn về nhà. Đi đâu cũng được, nhưng không về nhà.”
Trời đất ơi.
Tôi gặp rắc rối rồi. Rắc rối to ơi là to.
Brittany ngước nhìn tôi. Mắt con nhỏ dưới ánh trăng sáng lóng lánh như một viên đá quý đắt tiền. “Colin nghĩ tôi muốn cậu, cậu biết không. Anh ấy nói chuyện chúng ta cãi nhau chỉ là màn dạo đầu.”
“Vậy có đúng không?” Tôi hỏi lại, nín thở chờ nghe lời đáp từ con nhỏ. Làm ơn, làm ơn cho tôi còn nhớ được câu trả lời vào buổi sáng.
Con nhỏ đặt một ngón tay lên môi và nói, “Hãy giữ lại những ý nghĩ đó.”
Sau đó Brittany lại quý xuống đất và nôn. Nôn xong, con nhỏ yếu đến nỗi không thể bước đi, giống như một con búp bê vải tại buổi bán đồ cũ. Tôi bế con nhỏ đến chỗ đám bạn mình, chúng nó đã dựng lên một đống lửa lớn, và không biết phải làm gì nữa.
Khi Brittany vòng tay quanh cổ tôi, tôi cảm nhận được con nhỏ cần ai đó làm chỗ dựa trong cuộc sống. Colin chắc chắn không phải là người đó. Tôi có lẽ cũng không phải, cả hai đều không. Tôi nghe nói hồi năm nhất, trước Colin, Brittany đã từng hẹn hò với một thằng sinh viên. Con nhỏ hẳn phải khá dạn dày kinh nghiệm.
Làm thế nào mà lúc này con nhỏ lại trông ngây thơ đến vậy? Quyến rũ như quỷ, mà vẫn rất ngây thơ?
Mọi con mắt của đám bạn đều đổ dồn vào tôi khi tôi đến gần. Chúng thấy một con nhỏ nhà giàu da trắng đang lả đi trong tay tôi, và lập tức nghĩ đến điều tệ hại nhất. Tôi quên không nói rằng trên đường đi, cô bạn học môn Hóa đã quyết định ngủ luôn trong vòng tay tôi.
“Mày đã làm gì con nhỏ?” Paco hỏi.
Lucky đứng dậy, hoàn toàn tức tối. “Khỉ thật, Alex. Chẳng lẽ tao đã mất chiếc
RX-7 của mình rồi?”
“Không, đồ ngu. Tao không chơi những cô nàng bất tỉnh.”
Từ khóe mắt, tôi thấy Carmen đang giận sôi. Khốn thật. Tôi đã ngu ngốc xoắn lấy cô nàng cả đêm, tôi xứng đáng với cơn thịnh nộ ấy.
Tôi ra hiệu nói chuyện với Isabel. “Isa, tớ cần cậu.”
Isa liếc nhìn Brittany. “Cậu muốn tớ làm gì với bạn ấy?”
“Giúp mình đưa Brittany ra khỏi đây. Mình phê rồi, không lái xe được.”
Isa lắc đầu. “Cậu phải biết là bạn ấy có bạn trai rồi. Và bạn ấy giàu có. Da trắng. Mặc những bộ đồ hàng hiệu mà cậu sẽ chẳng bao giờ có đủ khả năng chu cấp.”
Vâng, tôi biết điều đó. Và tôi cũng rất mệt mỏi mỗi khi bị nhắc nhở điều đó rồi. “Tớ cần cậu giúp, Isa. Không cần một bài thuyết giáo. Paco đã thuyết giáo xong cho tớ rồi.”
Isa giơ tay lên. “Tớ chỉ nói ra sự thật thôi. Cậu là một anh chàng thông minh, Alex. Tự nghĩ lấy đi. Cậu muốn có Brittany đến cỡ nào cũng vậy, bạn ấy không thuộc về cậu. Một hình tam giác không thể nào khít vào với một hình vuông. Giờ tớ sẽ im lặng ngay đây.”
“Cảm ơn.” Tôi không chỉ ra rằng nếu hình vuông đó đủ lớn, thì hình tam giác nhỏ kia có thể lồng vào trong một cách hoàn hảo. Bạn chỉ cần điều chỉnh vài chỗ trong phép tính. Tôi đang quá say và phê thuốc để giải thích điều đó vào lúc này.
“Mình đang đỗ xe bên kia đường,” Isa nói. Bạn ấy thở dài một tiếng đầy giận dữ. “Đi theo mình.”
Tôi theo Isabel ra xe, hy vọng chúng tôi có thể bước đi trong im lặng. Không may mắn đến thế.
“Tớ cũng học chung với Brittany năm ngoái,” Isa nói.
“À há.”
Isa nhún vai. “Một cô gái tử tế. Trang điểm quá đậm.”
“Hầu hết bọn con gái đều ghét Brittany.”
“Hầu hết bọn nó đều muốn trông như bạn ấy. Chúng cũng muốn cả tiền lẫn bạn trai của bạn ấy.”
Tôi dừng lại và nhìn Isa vẻ ghê tởm. “Thằng Mặt Lừa á?”
“Ôi, làm ơn đi, Alex. Colin Adam thực dễ thương, cậu ấy là đội trưởng đội bóng và là người hùng của Fairfield. Cậu thì như thể Danny Zuko[1] trong Grease ấy. Cậu hút thuốc, là một kẻ du đãng, và cậu hẹn hò với mọi cô nàng nóng bỏng xấu xa xung quanh. Brittany thì như Sandy[2]… một Sandy không bao giờ đến trường trong bộ ác khoác da màu đen cùng điếu thuốc phì phèo trên môi cả. Tỉnh mộng đi.”
[1] Nhân vật nam chính trong bộ phim ca nhạc nổi tiếng thế giới Grease sản xuất năm 1978, viết về một câu chuyện tình yêu lãng mạn trong trường trung học Mỹ những năm 1950.
[2] Nhân vật nữ chính trong bộ phim Grease.
Tôi đặt giấc mộng của mình vào băng ghế sau xe Isa và ngồi bên cạnh. Brittany nhích lại gần, gối đầu lên tôi, những lọn tóc xoăn vàng buông xõa xuống. Tôi nhắm mắt lại trong giây lát, cố loại bỏ hình ảnh đó ra khỏi đầu. Và tôi không biết phải làm gì với đôi tay mình. Tay phải tôi đặt trên nắm cửa. Tay trái thì đang dao động phía trên Brittany.
Tôi do dự. Mình đâu phải trai tân? Tôi là một gã trai mười tám tuổi, có thể đối phó với việc có một cô nàng nóng bỏng ở cạnh bên. Tại sao tôi lại sợ đặt tay vào nơi thoải mái, ngay trên người con nhỏ ấy?
Tôi nín thở khi đặt tay lên Brittany. Con nhỏ nhích lại gần hơn. Tôi cảm thấy kỳ lạ và choáng váng. Mái tóc dài quấn quanh đùi tôi. Không nghĩ ngợi gì, tôi luồn tay vào mái tóc ấy và nhìn những lọn tóc lụa là từ từ trượt qua kẽ tay mình. Tôi đột ngột dừng lại. Có một mảng trọc lớn xấu xí ở phía sau đầu con nhỏ. Như thể con nhỏ đã phải làm xét nghiệm gì đó mà người ta phải giật ra một mảng tóc để lấy mẫu.
Khi Isa lùi xe, Paco chặn Isa lại và nhảy vào ghế trước. Tôi nhanh chóng che chỗ cao trọc của Brittany, không muốn ai thấy khiếm khuyết của con nhỏ. Tôi không muốn phân tích động cơ của mình khi làm việc đó, vì thế sẽ phải suy nghĩ quá nhiều. Suy nghĩ nhiều trong hoàn cảnh của tôi hiện tại sẽ cực kỳ khổ sở.
“Chào các cậu. Tớ đi cùng chắc không sao nhỉ,” Paco nói.
Nó quay lại thì thấy cánh tay tôi trên người Brittany, bèn tặc lưỡi và lắc đầu.
“Im ngay,” tôi nói với nó.
“Tao có nói gì đâu.”
Có tiếng chuông điện thoại reo. Tôi cảm thấy nó rung lên trong túi quần Brittany.
“Điện thoại của Brittany,” tôi nói.
“Trả lời đi,” Isa bảo.
Tôi cảm thấy như thể mình vừa bắt cóc con nhỏ này. Bây giờ tôi phải trả lời điện thoại cho con nhỏ thế nào đây? Khỉ thật. Hơi lăn Brittany ra một chút, tôi cảm thấy có chỗ phồng lên nơi túi quần sau.
“Trả lời đi,” Isa thì thào lớn hơn, lần này bằng tiếng Tây Ban Nha.
“Tớ đang tìm,” tôi rít lên, những ngón tay vụng về mò mẫm cái điện thoại.
“Tao lấy cho,” Paco nói, trèo qua ghế và chồm về phía mông Brittany.
Tôi đập mạnh tay nó ra. “Đừng có động vào Brittany.”
“Chúa ơi, tao chỉ muốn giúp thôi mà.”
Tôi liếc mắt giận dữ đáp lại, rồi trượt những ngón tay vào túi quần sau của Brittany, cố không nghĩ về cảm giác sẽ có khi không còn cái quần jean ngăn cách. Tôi kéo chiếc điện thoại ra từng chút một trong khi nó vẫn rung. Khi đã lấy hẳn nó ra, tôi nhìn vào số gọi tới.
“Đó là Sierra, bạn con nhỏ.”
“Trả lời đi,” Paco giục.
“Mày điên rồi sao? Tao không nói chuyện với bọn họ.”
“Đã thế sao mày còn lấy nó ra khỏi túi con bé?”
Đó là một câu hỏi hay. Một câu mà tôi không biết phải trả lời thế nào.
Isa lắc đầu. “Đấy là thứ cậu nhận được khi kết hợp với một hình vuông đấy.”
“Chúng ta nên đưa con bé về nhà,” Paco nói. “Mày không thể giữ con bé.”
Tôi biết điều đó. Nhưng tôi chưa sẵn sàng để buông Brittany ra dù chỉ một chút. “Isa, đưa Brittany tới nhà cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.