Chương 24
Simone Elkeles
23/10/2016
24
Alex
Lần đầu tiên chúng tôi có một cuộc nói chuyện bình tĩnh. Giờ tôi phải nghĩ ra cái gì đó để phá vỡ bức tường phòng thủ của Brittany.
Ôi, khỉ thật. Tôi cần phải tiết lộ điều gì đó khiến tôi có vẻ dễ tổn thương. Nếu con nhỏ xem tôi như một kẻ dễ bị tổn thương thay vì một thằng khốn, có lẽ tôi sẽ tiến được vài bước trong mối quan hệ này. Nhưng không hiểu sao tôi thấy con nhỏ sẽ phân biệt được liệu tôi có đang nói nhảm nhí hay không.
Tôi không chắc mình làm thế này vì vụ cá cược, vì bài tập nhóm môn Hóa, hay vì chính mình.
“Bố tôi bị giết ngay trước mắt tôi, lúc tôi sáu tuổi,” tôi nói với Brittany.
Mắt con nhỏ mở lớn. “Thật sao?”
Tôi gật đầu. Tôi không thích nói về nó, cũng không chắc nói ra được ngay cả khi tôi không muốn.
Con nhỏ đưa bàn tay được tỉa tót cẩn thận lên che miệng. “Tôi không hề biết điều này. Ôi, Chúa ơi, tôi rất tiếc. Chuyện đó hẳn phải khủng khiếp lắm.”
“Ừ.” Tôi cảm thấy dễ chịu khi kể nó ra thành tiếng. Nụ cười lo lắng của bố tôi đã biến thành cơn sốc ngay trước khi ông bị bắn.
Ồ, tôi không thể tin được là mình nhớ cả biểu hiện trên gương mặt ông. Tại sao nụ cười của ông lại chuyển thành cơn sốc? Chi tiết đó đã hoàn toàn bị lãng quên cho đến tận bây giờ. Tôi vẫn còn bối rối khi quay sang Brittany. “Nếu tôi quan tâm quá nhiều về đống lộn xộn đó, nó sẽ cuốn lấy tôi, tôi sẽ không quên được những cảm xúc vào ngày bố chết. Tôi không muốn thế, vậy nên thay vào đó, tôi bắt bản thân không được quan tâm đến thứ gì cả.”
Mặt con nhỏ đầy vẻ tiếc nuối, thương tiếc và cảm thông. Tôi biết đó không phải giả tạo.
Cặp chân mày xinh đẹp vẫn nhíu lại khi nói, “Cảm ơn vì đã kể cho tôi nghe. Nhưng tôi không thể tưởng tượng việc cậu thực sự có thể khiến bản thân thờ ơ với mọi thứ. Cậu không thể lập trình bản thân như thế.”
“Muốn cá không?” Bỗng nhiên, tôi rất muốn thay đổi chủ đề. “Giờ đến lượt cậu chia sẻ.”
Brittany nhìn đi chỗ khác. Tôi không thúc giục con nhỏ nói ra bất cứ thứ gì, sợ con nhỏ sẽ bừng tỉnh lại và muốn bỏ đi.
Lẽ nào việc chia sẻ chút xíu về thế giới của mình lại khó khăn với Brittany hơn cả với tôi? Cuộc đời tôi đã nát bét, tới mức thật khó tin là cuộc đời con nhỏ lại có thể tệ hơn. Một giọt nước mắt chảy xuống, Brittany nhanh chóng lau nó đi.
“Chị tôi…” con nhỏ mở lời. “Chị ấy bị bại não. Thiểu năng trí tuệ. Chậm phát triển là từ mà mọi người thường dùng. Chị ấy không thể bước đi, chỉ phát ra những tín hiệu và âm thanh ú ớ…” Tới đó, một giọt nước mắt khác lại ứa ra. Lần này Brittany để mặc nó rơi xuống. Tôi muốn vươn tay ra lau cho con nhỏ, nhưng lại cảm thấy con nhỏ cần chúng ở nguyên tại đó. Con nhỏ hít một hơi thật sâu. “Gần đây chị ấy giận dữ về điều gì đó, tôi không biết là điều gì. Chị ấy bắt đầu nắm và giật tóc. Ngày hôm qua, chị ấy đã giật tung một mảng tóc của tôi. Đầu tôi chảy máu, và tôi còn hứng trọn cơn hoảng loạn của mẹ.”
Vậy đó là nguyên nhân phần tóc bị mất. Không phải do Brittany phải đi làm xét nghiệm trong bệnh viện.
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy thương cho Brittany. Tôi đã hình dung cuộc sống của con nhỏ là câu chuyện cổ tích; rằng điều tệ hại nhất có thể xảy ra chỉ là một hạt đậu nằm dưới nệm khiến con nhỏ mất ngủ cả đêm.
Dường như không đúng.
Có điều gì đó đang xảy ra. Tôi cảm nhận được một thoáng thay đổi… một sự thấu hiểu về nhau. Tôi chưa từng thấy thế này lần nào trong đời. Hắng giọng, tôi nói, “Mẹ cậu thường nổi điên với cậu bởi bà biết cậu có thể chịu đựng được, đúng không?”
“Phải. Cậu nói đúng. Tôi tất nhiên là đối tượng lãnh đạn tốt hơn chị mình rồi.”
“Nghe này, tôi không muốn bào chữa gì đâu,” tôi đang rất thực lòng, hy vọng con nhỏ cũng vậy, “nhưng tôi không muốn bị coi là một thằng khốn trong mắt cậu.” Thế này là quá nhiều cho Màn trình diễn của Alex Fuentes.
“Tôi biết. Đó là hình ảnh của cậu, là tất cả những gì người ta biết về Alex Fuentes. Nó là ‘thương hiệu’ của cậu, ‘biểu tượng’ của cậu… một anh chàng gốc Mexico nguy hiểm, chết chóc, nóng bỏng và gợi tình. Tôi biết tỏng cái việc tạo dựng hình tượng đó mà. Nhưng mà tôi không thực sự hướng tới hình ảnh cô nàng tóc vàng não rỗng. Thiên về dạng hoàn hảo, không thể xâm phạm hơn.”
Ôi trời. Tua lại nào. Brittany vừa nói tôi nóng bỏng và gợi tình. Tôi không thể mong đợi điều đó. Có lẽ tôi có cơ hội thắng vụ cá cược ngu ngốc kia rồi. “Cậu vừa gọi tôi là nóng bỏng nhỉ?”
“Làm như cậu không biết ấy.”
Tôi không hề biết Brittany Ellis lại thấy tôi nóng bỏng. “Tôi vẫn biết cậu bất khả xâm phạm rồi. Nhưng giờ tôi mới biết cậu nghĩ tôi là một vị thánh Mexico nóng bỏng, gợi tình…”
“Tôi có nói đến thánh chúa gì đâu nhỉ?”
Tôi đặt một ngón tay lên môi. “Suỵt, làm ơn, để tôi tận hưởng ảo vọng này, chỉ một phút thôi.” Tôi nhắm mắt lại. Brittany bật cười, những âm thanh ngọt ngào dội vào tai tôi.
“Theo một cách điên rồ nào đó, Alex, tôi nghĩ mình hiểu cậu. Dù tôi thật sự chỉ muốn nổi điên lên lúc cậu hành xử như một kẻ mọi rợ.” Khi mở mắt ra, tôi thấy Brittany đang nhìn mình. “Đừng nói với ai về chị tôi nhé,” con nhỏ nói. “Tôi không thích mọi người biết bất cứ thứ gì về mình.”
“Chúng ta là những diễn viên trong cuộc đời mình, nhỉ?”
“Vậy nên cậu hãy hiểu tại sao tôi lại hoảng loạn nếu bố mẹ tôi phát hiện ra chúng ta… là bạn bè.”
“Cậu sẽ gặp rắc rối à? Quái quỷ, cậu đã mười tám tuổi rồi. Cậu không nghĩ rằng bây giờ cậu có thể quyết định làm bạn với ai mà cậu muốn sao? Dây rốn đã cắt - mối liên hệ không còn, cậu biết đấy.”
“Cậu không hiểu gì rồi.”
“Khai sáng cho tôi đi.”
“Tại sao cậu lại muốn biết nhiều như vậy?”
“Chẳng phải bạn học môn Hóa nên hiểu rõ về nhau sao?”
Brittany cười khan. “Tôi hy vọng không phải thế.”
Sự thật là, con nhỏ này không giống những gì tôi đã nghĩ. Kể từ lúc tôi kể chuyện bố mình, tôi cảm thấy toàn thân con nhỏ nhẹ nhỏm hẳn đi. Như thể nỗi đau của người khác có thể xoa dịu Brittany, khiến con nhỏ cảm thấy mình không cô độc. Tôi vẫn không thể hiểu tại sao con nhỏ cứ phải cố sức thể hiện với thế giới bên ngoài rằng mình là một người hoàn hảo.
Lửng lơ trong đầu tôi là vụ đặt cược. Tôi phải đốn ngã Brittany. Và trong khi cơ thể tôi lên tiếng Tới luôn đi, phần còn lại của tôi lại nghĩ Mày là thằng khốn chính hiệu vì con nhỏ dễ bị tổn thương đến nhường nào.
“Tôi muốn những thứ cậu có trong cuộc đời của cậu,” tôi thừa nhận. “Tôi chỉ theo đuổi chúng theo một cách khác. Cậu thích nghi môi trường của cậu, tôi thích nghi trong chỗ của mình.” Tôi lại đặt tay lên tay của Brittany. “Để tôi cho cậu thấy tôi khác như thế nào. Phải rồi, cậu có bao giờ dám hẹn hò với một anh chàng chẳng thể đưa cậu đến những nhà hàng đắt đỏ, chẳng thể mua cho cậu vàng hay kim cương không?”
“Tất nhiên dám chứ.” Brittany rút tay khỏi tay tôi. “Nhưng tôi có bạn trai rồi.”
“Nếu cậu chưa yêu ai, liệu cậu có cho anh chàng người gốc Mexico này một cơ hội không?”
Mặt con nhỏ chuyển thành màu hồng sậm. Có bao giờ Colin khiến con nhỏ phải đỏ mặt như thế không nhỉ? “Tôi không trả lời câu hỏi này,” con nhỏ nói.
“Tại sao không? Nó chỉ là một câu hỏi đơn giản thôi mà.”
“Ôi, làm ơn đi. Không có gì liên quan đến cậu là đơn giản cả, Alex. Đừng nên đề cập đến nó nữa.” Brittany trả xe về số một. “Giờ chúng ta có thể đi chứ?”
“Được thôi, nếu cậu muốn thế. Chúng ta vẫn ổn chứ?”
“Tôi nghĩ vậy.”
Tôi chìa tay ra cho Brittany. Mắt con nhỏ dừng lại trên những hình xăm trên các ngón tay tôi, rồi đưa tay ra nắm lấy nó, khá là nồng nhiệt. “Vì ủ tay,” con nhỏ nói với nụ cười trên môi.
“Vì ủ tay,” tôi đồng ý. Và tình dục, tôi lẳng lặng thêm vào.
“Cậu lái về nhé? Tôi không biết đường.”
Tôi lái xe đưa Brittany về trong sự yên lặng thoải mái dưới ánh chiều tà. Thỏa thuận ngừng bắn đã đưa tôi lại gần hơn với mục tiêu của mình: lễ tốt nghiệp, vụ cá cược… và thứ gì đó khác nữa mà tôi chưa sẵn sàng thừa nhận.
Khi đưa xe vào bãi đỗ tối tăm trong thư viện, tôi nói, “Cám ơn vì - cậu biết đó - đã để cho tôi bắt cóc cậu. Hẳn chúng mình sẽ còn gặp lại.” Lấy chìa khóa mô tô ra khỏi túi, tôi tự hỏi liệu mình có bao giờ đủ khả năng sở hữu một chiếc xe không rỉ sét, chưa qua sử dụng, chưa cũ kỹ hay không. Sau khi bước ra khỏi xe Brittany, tôi rút tấm hình Colin từ túi quần sau và quăng vào chỗ ghế lái.
“Chờ đã!” Brittany gọi với theo lúc tôi rời đi.
Tôi quay lại, con nhỏ đã ở ngay trước mắt. “Gì thế?”
Brittany cười quyến rũ như thể muốn nhiều hơn một thỏa thuận ngừng bắn. Nhiều hơn rất nhiều. Chết tiệt, con nhỏ muốn hôn tôi à? Tôi mất phòng bị, điều không thường xảy ra. Con nhỏ cắn môi dưới, như thể đang cân nhắc nên làm gì tiếp theo. Tôi đã hoàn toàn sẵn lòng cho trò chơi âu yếm.
Các kịch bản chạy nhoáng nhoàng trong đầu tôi trong lúc con nhỏ bước lại gần.
Và giật lấy chìa khóa khỏi tay tôi.
“Cậu đang làm gì vậy?” Tôi hỏi.
“Trả đũa cậu vì đã bắt cóc tôi.” Con nhỏ lùi lại và dùng hết sức ném chùm chìa khóa của tôi vào rừng.
“Cậu đùa đấy chứ nhỉ?”
Brittany lùi dần về phía xe mình, và nhìn thẳng vào mặt tôi trong lúc đi. “Đừng tức giận. Trả thù là chuyện thật tệ, phải không, Alex?” Con nhỏ nói, mặt tỉnh bơ.
Tôi sững sờ nhìn cô bạn cùng nhóm Hóa của mình chui vào chiếc Beemer. Chiếc xe được lái đi mà không bị một cú xóc nảy, trục trặc hay giật mạnh nào. Một pha khởi động hoàn hảo.
Tôi tức điên lên khi sẽ phải loanh quanh mò mẫm trong khu rừng tối, ráng tìm cho ra chùm chìa khóa của mình, hoặc phải gọi Enrique đến đón.
Nhưng tôi cũng cảm thấy vô cùng thích thú. Brittany đã đánh bại tôi ngay tại trò chơi của tôi.
“Phải,” tôi nói với theo dù con nhỏ có thể đã ở cách xa cả dặm. “Trả thù là chuyện tệ lắm đấy.” Đi chết đi!
Alex
Lần đầu tiên chúng tôi có một cuộc nói chuyện bình tĩnh. Giờ tôi phải nghĩ ra cái gì đó để phá vỡ bức tường phòng thủ của Brittany.
Ôi, khỉ thật. Tôi cần phải tiết lộ điều gì đó khiến tôi có vẻ dễ tổn thương. Nếu con nhỏ xem tôi như một kẻ dễ bị tổn thương thay vì một thằng khốn, có lẽ tôi sẽ tiến được vài bước trong mối quan hệ này. Nhưng không hiểu sao tôi thấy con nhỏ sẽ phân biệt được liệu tôi có đang nói nhảm nhí hay không.
Tôi không chắc mình làm thế này vì vụ cá cược, vì bài tập nhóm môn Hóa, hay vì chính mình.
“Bố tôi bị giết ngay trước mắt tôi, lúc tôi sáu tuổi,” tôi nói với Brittany.
Mắt con nhỏ mở lớn. “Thật sao?”
Tôi gật đầu. Tôi không thích nói về nó, cũng không chắc nói ra được ngay cả khi tôi không muốn.
Con nhỏ đưa bàn tay được tỉa tót cẩn thận lên che miệng. “Tôi không hề biết điều này. Ôi, Chúa ơi, tôi rất tiếc. Chuyện đó hẳn phải khủng khiếp lắm.”
“Ừ.” Tôi cảm thấy dễ chịu khi kể nó ra thành tiếng. Nụ cười lo lắng của bố tôi đã biến thành cơn sốc ngay trước khi ông bị bắn.
Ồ, tôi không thể tin được là mình nhớ cả biểu hiện trên gương mặt ông. Tại sao nụ cười của ông lại chuyển thành cơn sốc? Chi tiết đó đã hoàn toàn bị lãng quên cho đến tận bây giờ. Tôi vẫn còn bối rối khi quay sang Brittany. “Nếu tôi quan tâm quá nhiều về đống lộn xộn đó, nó sẽ cuốn lấy tôi, tôi sẽ không quên được những cảm xúc vào ngày bố chết. Tôi không muốn thế, vậy nên thay vào đó, tôi bắt bản thân không được quan tâm đến thứ gì cả.”
Mặt con nhỏ đầy vẻ tiếc nuối, thương tiếc và cảm thông. Tôi biết đó không phải giả tạo.
Cặp chân mày xinh đẹp vẫn nhíu lại khi nói, “Cảm ơn vì đã kể cho tôi nghe. Nhưng tôi không thể tưởng tượng việc cậu thực sự có thể khiến bản thân thờ ơ với mọi thứ. Cậu không thể lập trình bản thân như thế.”
“Muốn cá không?” Bỗng nhiên, tôi rất muốn thay đổi chủ đề. “Giờ đến lượt cậu chia sẻ.”
Brittany nhìn đi chỗ khác. Tôi không thúc giục con nhỏ nói ra bất cứ thứ gì, sợ con nhỏ sẽ bừng tỉnh lại và muốn bỏ đi.
Lẽ nào việc chia sẻ chút xíu về thế giới của mình lại khó khăn với Brittany hơn cả với tôi? Cuộc đời tôi đã nát bét, tới mức thật khó tin là cuộc đời con nhỏ lại có thể tệ hơn. Một giọt nước mắt chảy xuống, Brittany nhanh chóng lau nó đi.
“Chị tôi…” con nhỏ mở lời. “Chị ấy bị bại não. Thiểu năng trí tuệ. Chậm phát triển là từ mà mọi người thường dùng. Chị ấy không thể bước đi, chỉ phát ra những tín hiệu và âm thanh ú ớ…” Tới đó, một giọt nước mắt khác lại ứa ra. Lần này Brittany để mặc nó rơi xuống. Tôi muốn vươn tay ra lau cho con nhỏ, nhưng lại cảm thấy con nhỏ cần chúng ở nguyên tại đó. Con nhỏ hít một hơi thật sâu. “Gần đây chị ấy giận dữ về điều gì đó, tôi không biết là điều gì. Chị ấy bắt đầu nắm và giật tóc. Ngày hôm qua, chị ấy đã giật tung một mảng tóc của tôi. Đầu tôi chảy máu, và tôi còn hứng trọn cơn hoảng loạn của mẹ.”
Vậy đó là nguyên nhân phần tóc bị mất. Không phải do Brittany phải đi làm xét nghiệm trong bệnh viện.
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy thương cho Brittany. Tôi đã hình dung cuộc sống của con nhỏ là câu chuyện cổ tích; rằng điều tệ hại nhất có thể xảy ra chỉ là một hạt đậu nằm dưới nệm khiến con nhỏ mất ngủ cả đêm.
Dường như không đúng.
Có điều gì đó đang xảy ra. Tôi cảm nhận được một thoáng thay đổi… một sự thấu hiểu về nhau. Tôi chưa từng thấy thế này lần nào trong đời. Hắng giọng, tôi nói, “Mẹ cậu thường nổi điên với cậu bởi bà biết cậu có thể chịu đựng được, đúng không?”
“Phải. Cậu nói đúng. Tôi tất nhiên là đối tượng lãnh đạn tốt hơn chị mình rồi.”
“Nghe này, tôi không muốn bào chữa gì đâu,” tôi đang rất thực lòng, hy vọng con nhỏ cũng vậy, “nhưng tôi không muốn bị coi là một thằng khốn trong mắt cậu.” Thế này là quá nhiều cho Màn trình diễn của Alex Fuentes.
“Tôi biết. Đó là hình ảnh của cậu, là tất cả những gì người ta biết về Alex Fuentes. Nó là ‘thương hiệu’ của cậu, ‘biểu tượng’ của cậu… một anh chàng gốc Mexico nguy hiểm, chết chóc, nóng bỏng và gợi tình. Tôi biết tỏng cái việc tạo dựng hình tượng đó mà. Nhưng mà tôi không thực sự hướng tới hình ảnh cô nàng tóc vàng não rỗng. Thiên về dạng hoàn hảo, không thể xâm phạm hơn.”
Ôi trời. Tua lại nào. Brittany vừa nói tôi nóng bỏng và gợi tình. Tôi không thể mong đợi điều đó. Có lẽ tôi có cơ hội thắng vụ cá cược ngu ngốc kia rồi. “Cậu vừa gọi tôi là nóng bỏng nhỉ?”
“Làm như cậu không biết ấy.”
Tôi không hề biết Brittany Ellis lại thấy tôi nóng bỏng. “Tôi vẫn biết cậu bất khả xâm phạm rồi. Nhưng giờ tôi mới biết cậu nghĩ tôi là một vị thánh Mexico nóng bỏng, gợi tình…”
“Tôi có nói đến thánh chúa gì đâu nhỉ?”
Tôi đặt một ngón tay lên môi. “Suỵt, làm ơn, để tôi tận hưởng ảo vọng này, chỉ một phút thôi.” Tôi nhắm mắt lại. Brittany bật cười, những âm thanh ngọt ngào dội vào tai tôi.
“Theo một cách điên rồ nào đó, Alex, tôi nghĩ mình hiểu cậu. Dù tôi thật sự chỉ muốn nổi điên lên lúc cậu hành xử như một kẻ mọi rợ.” Khi mở mắt ra, tôi thấy Brittany đang nhìn mình. “Đừng nói với ai về chị tôi nhé,” con nhỏ nói. “Tôi không thích mọi người biết bất cứ thứ gì về mình.”
“Chúng ta là những diễn viên trong cuộc đời mình, nhỉ?”
“Vậy nên cậu hãy hiểu tại sao tôi lại hoảng loạn nếu bố mẹ tôi phát hiện ra chúng ta… là bạn bè.”
“Cậu sẽ gặp rắc rối à? Quái quỷ, cậu đã mười tám tuổi rồi. Cậu không nghĩ rằng bây giờ cậu có thể quyết định làm bạn với ai mà cậu muốn sao? Dây rốn đã cắt - mối liên hệ không còn, cậu biết đấy.”
“Cậu không hiểu gì rồi.”
“Khai sáng cho tôi đi.”
“Tại sao cậu lại muốn biết nhiều như vậy?”
“Chẳng phải bạn học môn Hóa nên hiểu rõ về nhau sao?”
Brittany cười khan. “Tôi hy vọng không phải thế.”
Sự thật là, con nhỏ này không giống những gì tôi đã nghĩ. Kể từ lúc tôi kể chuyện bố mình, tôi cảm thấy toàn thân con nhỏ nhẹ nhỏm hẳn đi. Như thể nỗi đau của người khác có thể xoa dịu Brittany, khiến con nhỏ cảm thấy mình không cô độc. Tôi vẫn không thể hiểu tại sao con nhỏ cứ phải cố sức thể hiện với thế giới bên ngoài rằng mình là một người hoàn hảo.
Lửng lơ trong đầu tôi là vụ đặt cược. Tôi phải đốn ngã Brittany. Và trong khi cơ thể tôi lên tiếng Tới luôn đi, phần còn lại của tôi lại nghĩ Mày là thằng khốn chính hiệu vì con nhỏ dễ bị tổn thương đến nhường nào.
“Tôi muốn những thứ cậu có trong cuộc đời của cậu,” tôi thừa nhận. “Tôi chỉ theo đuổi chúng theo một cách khác. Cậu thích nghi môi trường của cậu, tôi thích nghi trong chỗ của mình.” Tôi lại đặt tay lên tay của Brittany. “Để tôi cho cậu thấy tôi khác như thế nào. Phải rồi, cậu có bao giờ dám hẹn hò với một anh chàng chẳng thể đưa cậu đến những nhà hàng đắt đỏ, chẳng thể mua cho cậu vàng hay kim cương không?”
“Tất nhiên dám chứ.” Brittany rút tay khỏi tay tôi. “Nhưng tôi có bạn trai rồi.”
“Nếu cậu chưa yêu ai, liệu cậu có cho anh chàng người gốc Mexico này một cơ hội không?”
Mặt con nhỏ chuyển thành màu hồng sậm. Có bao giờ Colin khiến con nhỏ phải đỏ mặt như thế không nhỉ? “Tôi không trả lời câu hỏi này,” con nhỏ nói.
“Tại sao không? Nó chỉ là một câu hỏi đơn giản thôi mà.”
“Ôi, làm ơn đi. Không có gì liên quan đến cậu là đơn giản cả, Alex. Đừng nên đề cập đến nó nữa.” Brittany trả xe về số một. “Giờ chúng ta có thể đi chứ?”
“Được thôi, nếu cậu muốn thế. Chúng ta vẫn ổn chứ?”
“Tôi nghĩ vậy.”
Tôi chìa tay ra cho Brittany. Mắt con nhỏ dừng lại trên những hình xăm trên các ngón tay tôi, rồi đưa tay ra nắm lấy nó, khá là nồng nhiệt. “Vì ủ tay,” con nhỏ nói với nụ cười trên môi.
“Vì ủ tay,” tôi đồng ý. Và tình dục, tôi lẳng lặng thêm vào.
“Cậu lái về nhé? Tôi không biết đường.”
Tôi lái xe đưa Brittany về trong sự yên lặng thoải mái dưới ánh chiều tà. Thỏa thuận ngừng bắn đã đưa tôi lại gần hơn với mục tiêu của mình: lễ tốt nghiệp, vụ cá cược… và thứ gì đó khác nữa mà tôi chưa sẵn sàng thừa nhận.
Khi đưa xe vào bãi đỗ tối tăm trong thư viện, tôi nói, “Cám ơn vì - cậu biết đó - đã để cho tôi bắt cóc cậu. Hẳn chúng mình sẽ còn gặp lại.” Lấy chìa khóa mô tô ra khỏi túi, tôi tự hỏi liệu mình có bao giờ đủ khả năng sở hữu một chiếc xe không rỉ sét, chưa qua sử dụng, chưa cũ kỹ hay không. Sau khi bước ra khỏi xe Brittany, tôi rút tấm hình Colin từ túi quần sau và quăng vào chỗ ghế lái.
“Chờ đã!” Brittany gọi với theo lúc tôi rời đi.
Tôi quay lại, con nhỏ đã ở ngay trước mắt. “Gì thế?”
Brittany cười quyến rũ như thể muốn nhiều hơn một thỏa thuận ngừng bắn. Nhiều hơn rất nhiều. Chết tiệt, con nhỏ muốn hôn tôi à? Tôi mất phòng bị, điều không thường xảy ra. Con nhỏ cắn môi dưới, như thể đang cân nhắc nên làm gì tiếp theo. Tôi đã hoàn toàn sẵn lòng cho trò chơi âu yếm.
Các kịch bản chạy nhoáng nhoàng trong đầu tôi trong lúc con nhỏ bước lại gần.
Và giật lấy chìa khóa khỏi tay tôi.
“Cậu đang làm gì vậy?” Tôi hỏi.
“Trả đũa cậu vì đã bắt cóc tôi.” Con nhỏ lùi lại và dùng hết sức ném chùm chìa khóa của tôi vào rừng.
“Cậu đùa đấy chứ nhỉ?”
Brittany lùi dần về phía xe mình, và nhìn thẳng vào mặt tôi trong lúc đi. “Đừng tức giận. Trả thù là chuyện thật tệ, phải không, Alex?” Con nhỏ nói, mặt tỉnh bơ.
Tôi sững sờ nhìn cô bạn cùng nhóm Hóa của mình chui vào chiếc Beemer. Chiếc xe được lái đi mà không bị một cú xóc nảy, trục trặc hay giật mạnh nào. Một pha khởi động hoàn hảo.
Tôi tức điên lên khi sẽ phải loanh quanh mò mẫm trong khu rừng tối, ráng tìm cho ra chùm chìa khóa của mình, hoặc phải gọi Enrique đến đón.
Nhưng tôi cũng cảm thấy vô cùng thích thú. Brittany đã đánh bại tôi ngay tại trò chơi của tôi.
“Phải,” tôi nói với theo dù con nhỏ có thể đã ở cách xa cả dặm. “Trả thù là chuyện tệ lắm đấy.” Đi chết đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.