Chương 9
Simone Elkeles
23/10/2016
Brittany
Ngay sau khi tôi gọi Alex là kẻ đần độn, cô Peterson kêu cả lớp chú ý. “Mỗi nhóm sẽ bốc thăm một đề tài từ chiếc mũ này,” cô tuyên bố. “Tất cả chúng đều khó như nhau và đòi hỏi các em phải trao đổi với bạn mình cả ở ngoài giờ học.”
“Thế còn bóng đá ạ?” Colin xen vào. “Em không thể nào bỏ các buổi tập được.”
“Hay cổ vũ nữa,” Darlene kêu lên trước khi tôi có thể nói ra điều tương tự.
“Việc học đặt lên hàng đầu. Các em cứ thoải mái tìm khoảng thời gian chung cho cả hai,” cô Peterson nói khi đứng trước bàn chúng tôi, giơ chiếc mũ ra.
“Ôi, cô P… đây có phải là một cách để chữa chứng đa xơ cứng không ạ?” Alex hỏi với vẻ tự mãn khiến thần kinh tôi căng lên đầy cảnh giác. “Bởi vì chắc em chả có đủ thời gian trong năm học này để hoàn thành đề tài đó đâu.”
Tôi có thể thấy một điểm D lớn chình ình trong bảng điểm của mình ngay lúc này. Người tư vấn tuyển sinh của trường Northwestern đời nào quan tâm đến việc kẻ cùng nhóm môn Hóa với tôi muốn biến đề tài của chúng tôi thành trò hề. Alex còn chẳng quan tâm gì đến cuộc sống của chính mình, tại sao hắn phải quan tâm đến môn Hóa đây? Nghĩ về chuyện Alex kiểm soát điểm số môn này khiến tôi choáng váng. Với bố mẹ tôi, điểm số là thứ phản ánh giá trị của bạn. Không cần phải nói, điểm C hay D nghĩa là bạn chẳng có giá trị gì.
Tôi thò tay vào trong mũ và lấy ra một mảnh giấy nhỏ. Tôi vừa mở nó ra từ từ, vừa cắn môi chờ đợi. Mẩu giấy trong tay tôi chứa dòng chữ in đâm: Ủ TAY.
“Ủ tay ạ?” Tôi hỏi lại.
Alex nghiêng qua đọc tờ giấy với vẻ bối rối thấy rõ. “Ủ tay là cái chết mẹ gì vậy?”
Cô Peterson bắn ngay cho Alex một cái nhìn cảnh cáo. “Nếu em muốn ở lại sau giờ học, tôi có một phiếu cấm túc nữa trên bàn với tên em ghi sẵn trên đó đấy. Bây giờ, hoặc là em hỏi lại, không sử dụng thứ ngôn ngữ thô tục kia, hoặc là gặp tôi sau giờ học.”
“Ở cạnh cô cũng vui mà, cô P, nhưng em muốn dành thời gian học với bạn cùng nhóm của mình hơn,” Alex đáp trả, sau đó lại còn cả gan nháy mắt với Colin. “Em sẽ hỏi lại vậy. Chính xác thì ủ tay là cái gì ạ?”
“Nhiệt hóa học, cậu Fuentes. Chúng ta sử dụng chúng để làm ấm đôi tay của mình.”
Alex quay sang tôi, toét miệng cười đầy tự mãn. “Tôi chắc rằng chúng ta còn nhiều thứ khác để làm ấm lắm đấy.”
“Tôi ghét cậu,” tôi nói đủ lớn cho Colin và cả lớp nghe. Nếu tôi cứ ngồi đây và để hắn ta lấn lướt, tôi sẽ bị mẹ nhồi nhét đầy đầu về việc danh tiếng là thứ cực kỳ, cực kỳ quan trọng.
Tôi biết cả lớp đang theo dõi chuyện giữa chúng tôi, kể cả Isabel, người nghĩ rằng Alex không phải kẻ xấu như mọi người vẫn nghĩ. Bạn ấy không thấy con người thật của hắn, hay bạn ấy bị mờ mắt bởi khuôn mặt điển trai cùng sự nổi danh của hắn trong giới bạn bè họ?
Alex nói thầm, “Ranh giới giữa yêu và ghét rất mỏng manh. Có thể cậu đang bối rối với những cảm xúc của mình đấy.”
Tôi né ra. “Tôi sẽ không đặt cược vào việc đó đâu.”
“Tôi thì ngược lại đấy.”
Ánh mắt của Alex nhìn ra phía cửa lớp. Qua cửa sổ, bạn hắn đang ngoắc tay gọi. Hai kẻ đó đang chuẩn bị trốn tiết.
Alex lấy sách và đứng lên.
Cô Peterson quay lại. “Alex, ngồi xuống.”
“Em phải đi tè.”
Cô giáo cau mày, hai tay chống lên hông. “Xem lại cách ăn nói của em đi. Và theo như tôi biết, em không cần phải mang theo sách vào nhà vệ sinh. Đặt chúng lại trên bàn thí nghiệm.”
Alex mím môi, nhưng hắn cũng đặt sách lại trên bàn.
“Tôi đã nói cậu không được mang món đồ nào liên quan đến băng đảng vào giờ của tôi cơ mà?” Cô Peterson hỏi, nhìn chằm chằm vào cái khăn rằn Alex đang cầm chắn trước người. Cô chìa tay ra. “Đưa đây.”
Hắn liếc về phía cửa, sau đó quay lại đối mặt với cô giáo. “Nếu em từ chối?”
“Alex, đừng thách tôi. Tôi không khoan nhượng đâu. Em muốn bị đình chỉ à?” Cô ngoắc tay, ra dấu đưa khăn ngay lập tức.
Cau co, hắn từ từ đưa chiếc khăn vào tay cô.
Cô Peterson hít sâu khi giật lấy cái khăn từ tay hắn.
Tôi kêu lên “Ôi Chúa ơi!” khi thấy một vết bẩn lớn dính trên đũng quần hắn ta.
Đám học sinh, từng đứa một, bắt đầu cười ồ lên.
Colin cười lớn nhất. “Đừng lo, Fuentes. Bà ngoại vĩ đại của tao cũng gặp vấn đề tương tự. Đóng bỉm vào là xong thôi mà.”
Tôi chợt cau mày. Nghe nhắc đến vấn đề bỉm tã người lớn, tôi ngay lập tức nghĩ đến chị mình. Lấy người lớn làm trò đùa khi họ không thể tự làm mọi việc không hài hước chút nào, vì Shelley cũng là một người như vậy.
Alex cười nhăn nhở và vênh váo với Colin. “Bạn gái mày không thể giữ tay tránh xa quần tao. Con bé đã cho tao thấy một định nghĩa hoàn toàn mới về ủ tay đấy, bạn hiền ạ.”
Lần này hắn đã đi quá xa. Tôi đứng bật lên, chiếc ghế rít trên sàn.
“Cậu mơ à!” tôi nói.
Alex định quay sang nói gì đó với tôi thì cô Peterson hét lên, “Alex!” Cô hắng giọng. “Tới phòng y tế và… chỉnh trang lại mình đi. Cầm theo sách của em, bởi vì sau đó em sẽ gặp Tiến sĩ Aguirre. Tôi sẽ gặp em trong văn phòng của thầy cùng với các bạn của em, Colin và Brittany.”
Alex gom hết sách vở trên bàn và ra khỏi lớp còn tôi thả mình xuống ghế. Trong khi cô Peterson cố gắng ổn định lại lớp thì tôi nghĩ về thành công ngắn ngủi của mình trong việc né tránh Carmen Sanchez.
Nếu con bé ấy nghĩ tôi là mối đe dọa đến quan hệ giữa nó và Alex, thì những tin đồn chắc chắn lan ra trong hôm nay sẽ là bằng chứng chí mạng.
Ngay sau khi tôi gọi Alex là kẻ đần độn, cô Peterson kêu cả lớp chú ý. “Mỗi nhóm sẽ bốc thăm một đề tài từ chiếc mũ này,” cô tuyên bố. “Tất cả chúng đều khó như nhau và đòi hỏi các em phải trao đổi với bạn mình cả ở ngoài giờ học.”
“Thế còn bóng đá ạ?” Colin xen vào. “Em không thể nào bỏ các buổi tập được.”
“Hay cổ vũ nữa,” Darlene kêu lên trước khi tôi có thể nói ra điều tương tự.
“Việc học đặt lên hàng đầu. Các em cứ thoải mái tìm khoảng thời gian chung cho cả hai,” cô Peterson nói khi đứng trước bàn chúng tôi, giơ chiếc mũ ra.
“Ôi, cô P… đây có phải là một cách để chữa chứng đa xơ cứng không ạ?” Alex hỏi với vẻ tự mãn khiến thần kinh tôi căng lên đầy cảnh giác. “Bởi vì chắc em chả có đủ thời gian trong năm học này để hoàn thành đề tài đó đâu.”
Tôi có thể thấy một điểm D lớn chình ình trong bảng điểm của mình ngay lúc này. Người tư vấn tuyển sinh của trường Northwestern đời nào quan tâm đến việc kẻ cùng nhóm môn Hóa với tôi muốn biến đề tài của chúng tôi thành trò hề. Alex còn chẳng quan tâm gì đến cuộc sống của chính mình, tại sao hắn phải quan tâm đến môn Hóa đây? Nghĩ về chuyện Alex kiểm soát điểm số môn này khiến tôi choáng váng. Với bố mẹ tôi, điểm số là thứ phản ánh giá trị của bạn. Không cần phải nói, điểm C hay D nghĩa là bạn chẳng có giá trị gì.
Tôi thò tay vào trong mũ và lấy ra một mảnh giấy nhỏ. Tôi vừa mở nó ra từ từ, vừa cắn môi chờ đợi. Mẩu giấy trong tay tôi chứa dòng chữ in đâm: Ủ TAY.
“Ủ tay ạ?” Tôi hỏi lại.
Alex nghiêng qua đọc tờ giấy với vẻ bối rối thấy rõ. “Ủ tay là cái chết mẹ gì vậy?”
Cô Peterson bắn ngay cho Alex một cái nhìn cảnh cáo. “Nếu em muốn ở lại sau giờ học, tôi có một phiếu cấm túc nữa trên bàn với tên em ghi sẵn trên đó đấy. Bây giờ, hoặc là em hỏi lại, không sử dụng thứ ngôn ngữ thô tục kia, hoặc là gặp tôi sau giờ học.”
“Ở cạnh cô cũng vui mà, cô P, nhưng em muốn dành thời gian học với bạn cùng nhóm của mình hơn,” Alex đáp trả, sau đó lại còn cả gan nháy mắt với Colin. “Em sẽ hỏi lại vậy. Chính xác thì ủ tay là cái gì ạ?”
“Nhiệt hóa học, cậu Fuentes. Chúng ta sử dụng chúng để làm ấm đôi tay của mình.”
Alex quay sang tôi, toét miệng cười đầy tự mãn. “Tôi chắc rằng chúng ta còn nhiều thứ khác để làm ấm lắm đấy.”
“Tôi ghét cậu,” tôi nói đủ lớn cho Colin và cả lớp nghe. Nếu tôi cứ ngồi đây và để hắn ta lấn lướt, tôi sẽ bị mẹ nhồi nhét đầy đầu về việc danh tiếng là thứ cực kỳ, cực kỳ quan trọng.
Tôi biết cả lớp đang theo dõi chuyện giữa chúng tôi, kể cả Isabel, người nghĩ rằng Alex không phải kẻ xấu như mọi người vẫn nghĩ. Bạn ấy không thấy con người thật của hắn, hay bạn ấy bị mờ mắt bởi khuôn mặt điển trai cùng sự nổi danh của hắn trong giới bạn bè họ?
Alex nói thầm, “Ranh giới giữa yêu và ghét rất mỏng manh. Có thể cậu đang bối rối với những cảm xúc của mình đấy.”
Tôi né ra. “Tôi sẽ không đặt cược vào việc đó đâu.”
“Tôi thì ngược lại đấy.”
Ánh mắt của Alex nhìn ra phía cửa lớp. Qua cửa sổ, bạn hắn đang ngoắc tay gọi. Hai kẻ đó đang chuẩn bị trốn tiết.
Alex lấy sách và đứng lên.
Cô Peterson quay lại. “Alex, ngồi xuống.”
“Em phải đi tè.”
Cô giáo cau mày, hai tay chống lên hông. “Xem lại cách ăn nói của em đi. Và theo như tôi biết, em không cần phải mang theo sách vào nhà vệ sinh. Đặt chúng lại trên bàn thí nghiệm.”
Alex mím môi, nhưng hắn cũng đặt sách lại trên bàn.
“Tôi đã nói cậu không được mang món đồ nào liên quan đến băng đảng vào giờ của tôi cơ mà?” Cô Peterson hỏi, nhìn chằm chằm vào cái khăn rằn Alex đang cầm chắn trước người. Cô chìa tay ra. “Đưa đây.”
Hắn liếc về phía cửa, sau đó quay lại đối mặt với cô giáo. “Nếu em từ chối?”
“Alex, đừng thách tôi. Tôi không khoan nhượng đâu. Em muốn bị đình chỉ à?” Cô ngoắc tay, ra dấu đưa khăn ngay lập tức.
Cau co, hắn từ từ đưa chiếc khăn vào tay cô.
Cô Peterson hít sâu khi giật lấy cái khăn từ tay hắn.
Tôi kêu lên “Ôi Chúa ơi!” khi thấy một vết bẩn lớn dính trên đũng quần hắn ta.
Đám học sinh, từng đứa một, bắt đầu cười ồ lên.
Colin cười lớn nhất. “Đừng lo, Fuentes. Bà ngoại vĩ đại của tao cũng gặp vấn đề tương tự. Đóng bỉm vào là xong thôi mà.”
Tôi chợt cau mày. Nghe nhắc đến vấn đề bỉm tã người lớn, tôi ngay lập tức nghĩ đến chị mình. Lấy người lớn làm trò đùa khi họ không thể tự làm mọi việc không hài hước chút nào, vì Shelley cũng là một người như vậy.
Alex cười nhăn nhở và vênh váo với Colin. “Bạn gái mày không thể giữ tay tránh xa quần tao. Con bé đã cho tao thấy một định nghĩa hoàn toàn mới về ủ tay đấy, bạn hiền ạ.”
Lần này hắn đã đi quá xa. Tôi đứng bật lên, chiếc ghế rít trên sàn.
“Cậu mơ à!” tôi nói.
Alex định quay sang nói gì đó với tôi thì cô Peterson hét lên, “Alex!” Cô hắng giọng. “Tới phòng y tế và… chỉnh trang lại mình đi. Cầm theo sách của em, bởi vì sau đó em sẽ gặp Tiến sĩ Aguirre. Tôi sẽ gặp em trong văn phòng của thầy cùng với các bạn của em, Colin và Brittany.”
Alex gom hết sách vở trên bàn và ra khỏi lớp còn tôi thả mình xuống ghế. Trong khi cô Peterson cố gắng ổn định lại lớp thì tôi nghĩ về thành công ngắn ngủi của mình trong việc né tránh Carmen Sanchez.
Nếu con bé ấy nghĩ tôi là mối đe dọa đến quan hệ giữa nó và Alex, thì những tin đồn chắc chắn lan ra trong hôm nay sẽ là bằng chứng chí mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.