Chương 17
Hắc Khiết Minh
15/09/2016
“Em mới hù chết anh!”
Anh nắm vai cô dùng sức lắc lắc, lớn tiếng gào lên: “Cái cô gái này, không phải anh đã nói với em không được ra cửa sao? Em không có việc gì chạy đến chỗ này làm cái gì chứ?”
“Tới cứu anh nha!” Cô trợn to mắt, không chịu lép vế trừng lại anh.
“Cứu anh? Em... ” anh trợn mắt nhìn cô chằm chằm, giận đến nỗi không nói nên lời, anh thật không biết tại sao mình vừa muốn đánh cô lại vừa muốn hôn cô, nhưng cuối cùng anh vẫn lựa chọn dùng sức ôm chặt cô vào trong ngực, uy hiếp nói: “Nếu như còn có lần sau, em cẩn thận cái mông nhỏ của em đi.”
“Này… ” Chung Thục Phương nghe vậy đang muốn mở miệng kháng nghị, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Lâm Tử Kiệt buông một tay ra cầm lấy điện thoại.
“Lâm tiên sinh sao?”
“Là tôi.”
“Tình hình trên đó?”
“Đã giải quyết, các người có thể đưa người lên xử lý hậu quả.”
“Như vậy à, trước tiên mọi người có thể ngắt hộp điều khiển bom từ xa lại hay không?”
“OK.” Lâm Tử Kiệt vỗ vỗ mông Chung Thục Phương, “Đi đi lấy hộp điều khiểm bom từ xa.”
Chung Thục Phương nghe vậy đi qua bên cạnh tên bại hoại kia, nhưng cô vừa mới ngồi xổm xuống thì bị dọa sợ đến nhảy dựng, hai tay quơ quơ loạn xạ chạy đến bên cạnh anh, “A Kiệt, A Kiệt, tại sao hộp điều khiển bom từ xa cứ đếm ngược nha!”
Mấy người bên này điện thoại vừa nghe như vậy, giật mình, vội lớn tiếng kêu lên: “Các người đã ấn vào cái nút màu đỏ rồi sao?”
“Ách… Không có nha…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung Thục Phương trắng bệch nhìn ông xã mình mới vừa nhặt về một cái mạng, “Nhưng lúc tên kia ngã xuống đã đè vào cái nút màu xanh lá cây rồi.”
Anh vừa nhếch chân mày, trong lòng cảm thấy chuyện này không ổn, vội nói lại vào điện thoại cho mọi người nghe, thuận miệng hỏi: “Đó là cái gì?”
“Chết tiệt, màu đỏ là lập tức nổ tung, màu xanh lá cây là đếm ngược thời gian, bây giờ các người lập tức mau rời khỏi tòa nhà này, nhanh lên!”
Hai người nghe thế nhìn nhau một cái, lông tơ đều dựng đứng, lập tức vứt bỏ điện thoại, Lâm Tử Kiệt phóng nhanh đến khiêng cha đang hôn mê, Chung Thục Phương lại phóng đến nhấn nút thang máy.
Bọn họ vừa vào thang máy liền mãnh liệt nhấn nút đóng cửa, sau đó cũng chỉ có thể nắm chặt tay đối phương, nhìn chằm chằm vào đèn số từng tầng từng tầng nhảy xuống.
Bình thường mười mấy giây là quá ngắn ngủi, trong hôm nay lại như là mấy giờ.
“A Kiệt, anh biết không, em không phải thật sự cho là anh vì tiền tài mới lấy em.” Lúc đến tầng lầu mười sáu, đột nhiên Chung Thục Phương mở miệng nói.
“Anh biết.” Khóe miệng anh khẽ nhếch, không mấy ai phát hiện ra.
“Hơn nữa phần tiền kia thật ra là do mua cổ phiếu Mia mới có thể nhiều đến như vậy.” Tầm mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm vào đèn số trên thang máy, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ửng hồng.
Anh hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn cô, “Cái gì? Em mua cổ phiếu của anh.”
Cô thuận tay vỗ vỗ vai anh, liếc nhìn anh một cái làu bàu nói: “Đó là cổ phiếu của em, em mua.”
“Vâng vâng vâng, cổ phiếu của em, em mua.” Mặt anh vẫn biểu hiện sự kinh ngạc, liếc nhìn thấy đèn số đã đến tầng lầu thứ 14, lại đưa tầm mắt trở về trên người cô, “Tại sao?”
“Tại sao cái gì?” Mặt của cô càng ngày càng đỏ rồi, trên trán bởi vì khẩn trương mà cũng rỉ chút mồ hôi.
“Tại sao lại mua?” anh vẫn nhìn cô chằm chằm, ngay cả chớp mắt cũng không chớp cứ nhìn cô chằm chằm.
Chung Thục Phương nhanh chóng liếc anh một cái, bất an nói: “Ách… Đầu tư chứ sao… ”
“Đầu tư?” Anh nhíu mày, giọng điệu nói ra hai chữ kia, giống như cái miệng đang ngậm một trứng hột vịt muối.
Cô giận dữ liếc mắt nhìn anh một cái, không tranh cãi nữa lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm đèn số sao có tốc độ chạy chậm như rùa bò thật lâu mà chỉ nhảy đến con số mười, cô thấy thế không nhịn được buồn bực lo lắng lại đưa tay ấn xuống lầu dưới, dường như làm vậy thang máy có thể sẽ tăng nhanh tốc độ đi xuống vậy.
“Chung Thục Phương, em mua cổ phiếu lúc nào vậy?” Anh thấy vậy, tâm tình đột nhiên khá hơn.
“….” Cô trầm mặc không nói, căn bản không để ý đến anh, chỉ ra sức ấn ấn cái nút thang máy.
“Còn ấn nữa sẽ hư luôn đó.” Anh hờ hững ném ra một câu.
Cô bị dọa sợ rút tay về, sau đó chợt nghe tiếng anh cười khẽ, không khỏi quay đầu trừng lại anh.
“Em mua cổ phiếu lúc nào vậy?” Anh lại tiếp tục hỏi, trong mắt mang theo ý cười. Nếu như anh không lầm, hẳn là từ khi bắt đầu thành lập, bằng không tiền trong tay cô không thể nào có nhiều như vậy, nếu thật là như vậy, vậy hiển nhiên là nói cái cô gái ngốc nghếch này từ đầu đến cuối đều chú ý đến anh, cũng tương tự như anh mặc dù đang ở nước Mỹ, vẫn như cũ quan tâm đến một người đang ở Đài Loan là cô vậy.
Cô chu miệng lên, nhìn thấy nụ cười trên mặt anh càng ngày càng rạng rỡ, bất giác làm cô vừa thẹn vừa cáu bực mình nói: “Đúng, đúng, là em ngay từ khi bắt đầu thành lập liền mua, vậy thì thế nào, không có ai quy định không thể mua cổ phiếu công ty Mia vừa mới lên sàn thị trường chứng khoán a!”
“Em yêu anh.” Anh nói, cười đến vui vẻ.
“Mới không có.” Cô tức giận giậm chân.
“Em yêu anh.” Anh lặp lại, kiên trì.
“Mới không có!” Chung Thục Phương cực kỳ tức giận nói to.
“Em yêu anh.” Anh tiếp tục lặp lại ba chữ lại.
“Mới không có… ” Chung Thục Phương muốn thét chói tai, anh đã cúi người bắt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngăn lại tiếng kháng nghị của cô.
Không cần đến lần thứ hai, hai người liền hôn nhau đến khó mà tách ra, quên mình đang trong hiểm cảnh nước sôi lửa bỏng.
Đinh...
Cửa thang máy mở ra, Lâm Tử Kiệt đột nhiên hồi phục lại tinh thần, Chung Thục Phương vẫn còn đang mờ mịt, anh đã lôi kéo cô chạy nhanh ra ngoài, nhưng chạy đến một nửa, cô đột nhiên lại dừng bước kéo anh cao giọng nói: “A Kiệt, A Kiệt.”
“Cái gì?!” Anh quay đầu lại, không rõ ý tứ cô muốn làm gì.
“Ba vẫn còn ở trong thang máy!” Cô buông tay anh, xoay người chạy trở lại.
Lâm Tử Kiệt thầm mắng một tiếng, nguyền rủa mình ngốc nghếch, theo cô quay lại thang máy, vừa quát: “Em đi ra ngoài trước đi!”
“Không muốn!” Cô ngăn trước cửa thang máy, rống lại anh.
“Nhanh ra đi!” Anh một phen cõng ba đang hôn mê, một bên thúc giục cô, “Chạy a...”
Thấy anh cõng ba, lúc này cô rốt cuộc mới nghe lời xông ra khỏi tòa nhà.
Hai người một trước một sau chạy như bay ra ngoài, cả lối đi bộ đã được cảnh sát khai thông, bọn họ chạy thục mạng, chạy trối chết, không dám dừng lại giây phút nào.
Mỗi khi Chung Thục Phương quay đầu nhìn lại, đều thấy Lâm Tử Kiệt đang theo gót đằng sau.
Mặc dù cõng ba, làm anh mệt muốn chết, nhưng anh biết mình không thể ngừng lại, thậm chí không thể chậm lại, bởi vì anh biết rõ nếu mình chậm một bước thôi, cô nhất định sẽ quay lại giúp đỡ anh.
Lúc hai người cho là đã vào ranh giới an toàn, đột nhiên sau lưng phát ra mấy tiếng nổ; tiếng vang trong tòa nhà giống như muốn nổ tung cả trời đất, chấn động làm lỗ tai hai người trướng đau.
Tiếng nổ vang tiếp theo rất lớn, làm cả hai người cũng ngã nhào xuống, trong lúc nhất thời cát bay đá văng, phong vân biến sắc (đất trời thay đổi), tiếng nổ sau lưng liên tiếp không ngừng, lúc này Chung Thục Phương mới lồm cồm bò dậy, nhưng khi cô nghĩ muốn kéo anh thì lại nhìn thấy nửa đoạn cột trụ xi măng từ trên trời rơi xuống người anh.
“A Kiệt… ” cô bị sợ đến mặt mày trắng bệch, âm thanh kinh sợ thét đến chói tai.
Không chút suy nghĩ, nói thì chậm, xảy ra lại nhanh, cô ba bước thành hai, chạy thật nhanh đến cạnh anh, sau đó dùng thế trung bình tấn, hai tay khẽ chống, rõ ràng là chiêu thức Vạn Phật Triêu Tông chính hiệu, trong mây mù đất cát tán loạn, trong tầm mắt nhìn không rõ đã chống đỡ giữ vững được nửa đoạn cột trụ xi măng kia.
Buổi tối hôm đó, bức ảnh kỳ tích cô gái quái lực anh dũng nghĩa hiệp cứu chồng, lại được giới truyền thông báo chí quốc tế thêm mắm dặm muối, cực nhanh truyền đến mọi ngóc ngách tivi trên toàn thế giới.
✰✰✰
Tại nhà họ Lâm, bảy giờ tối.
Trong tân phòng trên lầu hai, truyền ra trận trận tiếng gầm cùng tiếng kêu gào.
Mấy người giúp việc đứng ở cầu thang, lại không ai dám đi lên lầu cứu người.
“Em là ngốc nghếch vẫn hoàn ngốc nghếch? Hả? Anh mới vừa nói với em, em liền ngay lập tức tái phạm! Em cho rằng em là nữ siêu nhân có sức mạnh? Còn cho rằng em là con mèo có chín cái mạng? Em cho là em có quái lực thì sẽ không bị thương sao?” Lâm Tử Kiệt mỗi khi mắng một câu liền vỗ vào mông cô một cái, luôn miệng mắng, không hề tỏ vẻ thương hoa tiếc ngọc chút nào.
Chung Thục Phương nằm trên đùi anh giùng giằng, mặc dù thật ra thì anh không hề dùng lực đánh đau cô, cô lại có cảm giác đang phải chịu uất ức, không cam lòng nói lại: “Lâm Tử Kiệt, anh buông em ra! Người ta là vì cứu anh mà! Vậy mà cũng muốn trách em! Sớm biết em sẽ không cứu rồi, buông tay em ra á!”
Anh giận đến nỗi bẹp bẹp ba cái lên cái mông nhỏ của cô, “Cứu anh? Hại anh thì đúng hơn đó! Em có nghĩ đến nếu em xảy ra chuyện gì, anh phải ăn nói làm sao với ba mẹ em đây hả? Anh phải đối mặt tất cả như thế nào đây? Cái người này… ”
Anh đang mắng lại phát hiện cô đang khóc, vốn bàn tay đang muốn đánh xuống cũng ngừng lại giữa không trung.
Đáng chết! Này là trời báo ứng mà!
Anh thầm mắng mấy câu, buông lỏng tay, kéo cô từ trên đùi anh lên, để cho cô đang nằm thành ngồi.
Cô vẫn đang khóc, nước mắt không cần mua cứ một chuỗi một chuỗi chảy xuống, hai vai nhỏ gầy run run.
“Khóc cái gì?” Anh tức giận nói.
“Hu hu… Anh… Anh đánh em…” Cô sụt sùi khóc, nức na nức nở nói.
“Đánh em em có biết đau không?” Anh vẫn nói năng độc ác, nhưng bàn tay lại hết sức dịu dàng lau nước mắt cho cô.
“Chúng nó nếu rơi xuống sớm một chút, em cũng sẽ không như vậy không hề biết sống chết rồi!” Anh tức giận nói, mỗi lần nghĩ tới buổi chiều cực kỳ nguy hiểm này, anh liền muốn hung hăng đánh cô một trận.
“Em… Em cũng không có cố ý…” Cô mếu máo, khóc càng thêm thương tâm.
Hết cách với cô, mặc dù anh tức giận, vẫn ôm cô vào trong ngực, nhưng miệng vẫn còn tức giận nói: “Anh cảnh cáo em, tốt nhất vĩnh viễn không nên có lần sau, nếu không anh tuyệt đối không phải chỉ đánh hai ba cái liền xong chuyện! Có nghe không hả?”
“Anh… Anh làm sao lại tức giận như vậy nha…” Mặt mày cô đầy nước mắt đối mặt anh, bất mãn nói.
“Em nói xem?” Anh nổi trận lôi đình nhìn cô hỏi lại.
“Em… Em làm sao biết…” Cô tức giận buồn bực mà nói, trả thù anh bằng cách chùi hết nước mắt nước mũi trên mặt lên áo sơmi anh.
“Nói em ngốc em còn không chịu thừa nhận.” Anh hừ một tiếng, chỉ là không ngăn cô giận dỗi trả thù.
“Hu hu… Em chán ghét anh a…” Hai tay cô chống lên vai anh, nhưng lại không dám dùng sức, chỉ có thể nức nở nghẹn ngào khóc lóc nói.
Anh hoàn toàn không xem trọng lời nói của cô, chỉ kiêu ngạo hừ một tiếng nói: “Em yêu anh.”
“Mới không có…. Em ghét anh, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét…”
“Thật sao? Vậy thì thật bất hạnh, bởi vì nhất định anh và em sẽ cứ quấn lấy nhau cả đời.” Anh mặt không đổi sắc nói.
Chung Thục Phương nghe thấy, càng khóc lớn hơn, “Em… Em biết ngay mà… Làm sao anh cũng chê em ngốc á….”
“Anh lúc nào chê em ngốc hả?” Anh chịu đủ rồi, cô gái này sao cứ xoay quanh đề tài này mãi vậy, anh thế nào cũng không nhớ rõ mình từng chê cô ngốc.
“Anh anh anh… Anh lần nào cũng chê em ngốc hết, bây giờ cũng còn nói… Còn dám nói là không có….” Cô nức na nức nở nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn giàn giụa toàn nước mắt.
Anh nghe vậy, thật đúng là ngẩn ra, thế nào cũng không nghĩ đến thì ra cô giận là vì cái này.
Vô lực ngửa đầu nhìn trần nhà, trong lòng anh yên lặng khẽ đếm đến mười, lại từ mười mấy đếm ngược lại một, sau đó cúi đầu xuống, hai tay nâng mặt cô, từng câu từng chữ nói: “Chung Thục Phương, Lâm phu nhân, anh, Lâm Tử Kiệt, cho đến bây giờ đều không hề cười chê em ngốc, gọi em là con nhóc ngốc nghếch, là bởi vì anh yêu em, đó là biệt danh thôi, hiểu chưa hả?!”
Chung Thục Phương ngây ngô nhìn anh, nghe thế nước mắt cũng quên chảy.
Anh chờ cô phản ứng, lại nhìn thấy cô ban đầu là ngẩn người, sau đó đưa tay lau nước mắt trên mặt, lại ngoáy ngoáy lỗ tai, giống như hoài nghi mình đang nghe lầm, mang vẻ mặt nghi ngờ do dự mở miệng hỏi: “Thật xin lỗi, anh nói cái gì?!”
Anh vô lực liếc mắt, nói lại: “Anh nói, anh cho tới bây giờ cũng không hề chê cười em ngốc, gọi em là con nhóc ngốc nghếch, là vì anh yêu em, đó là biệt danh, hiểu ra chưa?!”
Cô chớp chớp mắt nhìn, không thể tin được mà nhìn anh, nổi sùng thét chói tai: “Anh giỡn với em a!! Nào có ai lại lấy biệt danh “Con nhóc ngốc nghếch” để gọi người ta chứ?”
“Là anh đó, không được sao?” Anh mặt lạnh, một bộ dáng đại gia ta là vậy đấy.
Cô cũng nhỏ giọng lại, trợn tròn mắt, thật lâu, mới có thể hỏi lại: “Vậy bây giờ là anh đang tỏ tình với em sao?”
“Nếu không thì là gì hả?!” Anh cắn răng nghiến lợi hỏi ngược lại.
“Có ai tỏ tình như anh không? Muốn ăn tươi nuốt sống đối phương sao?” Cô mếu máo, bất mãn nhìn anh chằm chằm.
“Anh là như vậy đó!” Anh nổi giận mà nói.
“Em không muốn.” Cô cau mày, không cam lòng nói: “Anh làm lại lần nữa đi, chúng ta làm lại.”
Còn lặp lại lần nữa, cô cho đây là đang chơi trò chơi sao?!
Lâm Tử Kiệt nhìn cô, đột nhiên đứng dậy, Chung Thục Phương không hề phòng bị, mông ngã nhào xuống nệm.
“Ui da… ” cô vuốt cái mông đang đau đớn, mới vừa lấy lại tinh thần đã nhìn thấy anh đã đi đến phòng tắm, bất giác lồm cồm đứng dậy đuổi theo, tức giận mở miệng kêu: “Lâm Tử Kiệt!”
“Không được làm ồn, tắm!” Anh dường như đã sớm biết cô đi theo mình, một tay ôm hông cô, dẫn cô đến phòng tắm, sau đó đóng cửa khóa lại.
“Này, anh... ” cô há miệng muốn kháng nghị, anh vẫn như trước kia bồi lại cô, chặn lại cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô.
“Lâm… ” cô thừa dịp lúc hai người dừng lại thở dốc lại mở miệng.
“Anh yêu em.”
Giọng điệu Chung Thục Phương cũng nhỏ lại, “Thật?”
Anh làu bàu một câu.
“Anh nói cái gì? Em không nghe rõ.”
“Câm miệng.” Anh nói.
Lần này, cô thật biết điều ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Không lâu sau, trong phòng tắm cũng chỉ còn tiếng thở dốc và tiếng nước chảy…
Chương cuối
Hắc Khiết Minh
Thành thật mà nói, tôi đang bị đau bao tử, bệnh rất nghiêm trọng, phải truyền rất nhiều chai nước biển, bụng trống không đã mấy ngày nay, trong đầu bây giờ đang chứa một đống thức ăn muốn ăn lại không thể ăn……
Cho nên, trước mắt, tôi trừ việc ăn ra, cái gì cũng không thể nghĩ, nhưng trớ trêu, không thể ăn cái gì hết.
Tình huống này thật là làm cho người ta căm hận đến xương tủy.
Tóm lại, mọi người chú ý thân thể.
Hẹn gặp lại lần sau.
Kết thúc.
Anh nắm vai cô dùng sức lắc lắc, lớn tiếng gào lên: “Cái cô gái này, không phải anh đã nói với em không được ra cửa sao? Em không có việc gì chạy đến chỗ này làm cái gì chứ?”
“Tới cứu anh nha!” Cô trợn to mắt, không chịu lép vế trừng lại anh.
“Cứu anh? Em... ” anh trợn mắt nhìn cô chằm chằm, giận đến nỗi không nói nên lời, anh thật không biết tại sao mình vừa muốn đánh cô lại vừa muốn hôn cô, nhưng cuối cùng anh vẫn lựa chọn dùng sức ôm chặt cô vào trong ngực, uy hiếp nói: “Nếu như còn có lần sau, em cẩn thận cái mông nhỏ của em đi.”
“Này… ” Chung Thục Phương nghe vậy đang muốn mở miệng kháng nghị, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Lâm Tử Kiệt buông một tay ra cầm lấy điện thoại.
“Lâm tiên sinh sao?”
“Là tôi.”
“Tình hình trên đó?”
“Đã giải quyết, các người có thể đưa người lên xử lý hậu quả.”
“Như vậy à, trước tiên mọi người có thể ngắt hộp điều khiển bom từ xa lại hay không?”
“OK.” Lâm Tử Kiệt vỗ vỗ mông Chung Thục Phương, “Đi đi lấy hộp điều khiểm bom từ xa.”
Chung Thục Phương nghe vậy đi qua bên cạnh tên bại hoại kia, nhưng cô vừa mới ngồi xổm xuống thì bị dọa sợ đến nhảy dựng, hai tay quơ quơ loạn xạ chạy đến bên cạnh anh, “A Kiệt, A Kiệt, tại sao hộp điều khiển bom từ xa cứ đếm ngược nha!”
Mấy người bên này điện thoại vừa nghe như vậy, giật mình, vội lớn tiếng kêu lên: “Các người đã ấn vào cái nút màu đỏ rồi sao?”
“Ách… Không có nha…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung Thục Phương trắng bệch nhìn ông xã mình mới vừa nhặt về một cái mạng, “Nhưng lúc tên kia ngã xuống đã đè vào cái nút màu xanh lá cây rồi.”
Anh vừa nhếch chân mày, trong lòng cảm thấy chuyện này không ổn, vội nói lại vào điện thoại cho mọi người nghe, thuận miệng hỏi: “Đó là cái gì?”
“Chết tiệt, màu đỏ là lập tức nổ tung, màu xanh lá cây là đếm ngược thời gian, bây giờ các người lập tức mau rời khỏi tòa nhà này, nhanh lên!”
Hai người nghe thế nhìn nhau một cái, lông tơ đều dựng đứng, lập tức vứt bỏ điện thoại, Lâm Tử Kiệt phóng nhanh đến khiêng cha đang hôn mê, Chung Thục Phương lại phóng đến nhấn nút thang máy.
Bọn họ vừa vào thang máy liền mãnh liệt nhấn nút đóng cửa, sau đó cũng chỉ có thể nắm chặt tay đối phương, nhìn chằm chằm vào đèn số từng tầng từng tầng nhảy xuống.
Bình thường mười mấy giây là quá ngắn ngủi, trong hôm nay lại như là mấy giờ.
“A Kiệt, anh biết không, em không phải thật sự cho là anh vì tiền tài mới lấy em.” Lúc đến tầng lầu mười sáu, đột nhiên Chung Thục Phương mở miệng nói.
“Anh biết.” Khóe miệng anh khẽ nhếch, không mấy ai phát hiện ra.
“Hơn nữa phần tiền kia thật ra là do mua cổ phiếu Mia mới có thể nhiều đến như vậy.” Tầm mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm vào đèn số trên thang máy, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ửng hồng.
Anh hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn cô, “Cái gì? Em mua cổ phiếu của anh.”
Cô thuận tay vỗ vỗ vai anh, liếc nhìn anh một cái làu bàu nói: “Đó là cổ phiếu của em, em mua.”
“Vâng vâng vâng, cổ phiếu của em, em mua.” Mặt anh vẫn biểu hiện sự kinh ngạc, liếc nhìn thấy đèn số đã đến tầng lầu thứ 14, lại đưa tầm mắt trở về trên người cô, “Tại sao?”
“Tại sao cái gì?” Mặt của cô càng ngày càng đỏ rồi, trên trán bởi vì khẩn trương mà cũng rỉ chút mồ hôi.
“Tại sao lại mua?” anh vẫn nhìn cô chằm chằm, ngay cả chớp mắt cũng không chớp cứ nhìn cô chằm chằm.
Chung Thục Phương nhanh chóng liếc anh một cái, bất an nói: “Ách… Đầu tư chứ sao… ”
“Đầu tư?” Anh nhíu mày, giọng điệu nói ra hai chữ kia, giống như cái miệng đang ngậm một trứng hột vịt muối.
Cô giận dữ liếc mắt nhìn anh một cái, không tranh cãi nữa lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm đèn số sao có tốc độ chạy chậm như rùa bò thật lâu mà chỉ nhảy đến con số mười, cô thấy thế không nhịn được buồn bực lo lắng lại đưa tay ấn xuống lầu dưới, dường như làm vậy thang máy có thể sẽ tăng nhanh tốc độ đi xuống vậy.
“Chung Thục Phương, em mua cổ phiếu lúc nào vậy?” Anh thấy vậy, tâm tình đột nhiên khá hơn.
“….” Cô trầm mặc không nói, căn bản không để ý đến anh, chỉ ra sức ấn ấn cái nút thang máy.
“Còn ấn nữa sẽ hư luôn đó.” Anh hờ hững ném ra một câu.
Cô bị dọa sợ rút tay về, sau đó chợt nghe tiếng anh cười khẽ, không khỏi quay đầu trừng lại anh.
“Em mua cổ phiếu lúc nào vậy?” Anh lại tiếp tục hỏi, trong mắt mang theo ý cười. Nếu như anh không lầm, hẳn là từ khi bắt đầu thành lập, bằng không tiền trong tay cô không thể nào có nhiều như vậy, nếu thật là như vậy, vậy hiển nhiên là nói cái cô gái ngốc nghếch này từ đầu đến cuối đều chú ý đến anh, cũng tương tự như anh mặc dù đang ở nước Mỹ, vẫn như cũ quan tâm đến một người đang ở Đài Loan là cô vậy.
Cô chu miệng lên, nhìn thấy nụ cười trên mặt anh càng ngày càng rạng rỡ, bất giác làm cô vừa thẹn vừa cáu bực mình nói: “Đúng, đúng, là em ngay từ khi bắt đầu thành lập liền mua, vậy thì thế nào, không có ai quy định không thể mua cổ phiếu công ty Mia vừa mới lên sàn thị trường chứng khoán a!”
“Em yêu anh.” Anh nói, cười đến vui vẻ.
“Mới không có.” Cô tức giận giậm chân.
“Em yêu anh.” Anh lặp lại, kiên trì.
“Mới không có!” Chung Thục Phương cực kỳ tức giận nói to.
“Em yêu anh.” Anh tiếp tục lặp lại ba chữ lại.
“Mới không có… ” Chung Thục Phương muốn thét chói tai, anh đã cúi người bắt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngăn lại tiếng kháng nghị của cô.
Không cần đến lần thứ hai, hai người liền hôn nhau đến khó mà tách ra, quên mình đang trong hiểm cảnh nước sôi lửa bỏng.
Đinh...
Cửa thang máy mở ra, Lâm Tử Kiệt đột nhiên hồi phục lại tinh thần, Chung Thục Phương vẫn còn đang mờ mịt, anh đã lôi kéo cô chạy nhanh ra ngoài, nhưng chạy đến một nửa, cô đột nhiên lại dừng bước kéo anh cao giọng nói: “A Kiệt, A Kiệt.”
“Cái gì?!” Anh quay đầu lại, không rõ ý tứ cô muốn làm gì.
“Ba vẫn còn ở trong thang máy!” Cô buông tay anh, xoay người chạy trở lại.
Lâm Tử Kiệt thầm mắng một tiếng, nguyền rủa mình ngốc nghếch, theo cô quay lại thang máy, vừa quát: “Em đi ra ngoài trước đi!”
“Không muốn!” Cô ngăn trước cửa thang máy, rống lại anh.
“Nhanh ra đi!” Anh một phen cõng ba đang hôn mê, một bên thúc giục cô, “Chạy a...”
Thấy anh cõng ba, lúc này cô rốt cuộc mới nghe lời xông ra khỏi tòa nhà.
Hai người một trước một sau chạy như bay ra ngoài, cả lối đi bộ đã được cảnh sát khai thông, bọn họ chạy thục mạng, chạy trối chết, không dám dừng lại giây phút nào.
Mỗi khi Chung Thục Phương quay đầu nhìn lại, đều thấy Lâm Tử Kiệt đang theo gót đằng sau.
Mặc dù cõng ba, làm anh mệt muốn chết, nhưng anh biết mình không thể ngừng lại, thậm chí không thể chậm lại, bởi vì anh biết rõ nếu mình chậm một bước thôi, cô nhất định sẽ quay lại giúp đỡ anh.
Lúc hai người cho là đã vào ranh giới an toàn, đột nhiên sau lưng phát ra mấy tiếng nổ; tiếng vang trong tòa nhà giống như muốn nổ tung cả trời đất, chấn động làm lỗ tai hai người trướng đau.
Tiếng nổ vang tiếp theo rất lớn, làm cả hai người cũng ngã nhào xuống, trong lúc nhất thời cát bay đá văng, phong vân biến sắc (đất trời thay đổi), tiếng nổ sau lưng liên tiếp không ngừng, lúc này Chung Thục Phương mới lồm cồm bò dậy, nhưng khi cô nghĩ muốn kéo anh thì lại nhìn thấy nửa đoạn cột trụ xi măng từ trên trời rơi xuống người anh.
“A Kiệt… ” cô bị sợ đến mặt mày trắng bệch, âm thanh kinh sợ thét đến chói tai.
Không chút suy nghĩ, nói thì chậm, xảy ra lại nhanh, cô ba bước thành hai, chạy thật nhanh đến cạnh anh, sau đó dùng thế trung bình tấn, hai tay khẽ chống, rõ ràng là chiêu thức Vạn Phật Triêu Tông chính hiệu, trong mây mù đất cát tán loạn, trong tầm mắt nhìn không rõ đã chống đỡ giữ vững được nửa đoạn cột trụ xi măng kia.
Buổi tối hôm đó, bức ảnh kỳ tích cô gái quái lực anh dũng nghĩa hiệp cứu chồng, lại được giới truyền thông báo chí quốc tế thêm mắm dặm muối, cực nhanh truyền đến mọi ngóc ngách tivi trên toàn thế giới.
✰✰✰
Tại nhà họ Lâm, bảy giờ tối.
Trong tân phòng trên lầu hai, truyền ra trận trận tiếng gầm cùng tiếng kêu gào.
Mấy người giúp việc đứng ở cầu thang, lại không ai dám đi lên lầu cứu người.
“Em là ngốc nghếch vẫn hoàn ngốc nghếch? Hả? Anh mới vừa nói với em, em liền ngay lập tức tái phạm! Em cho rằng em là nữ siêu nhân có sức mạnh? Còn cho rằng em là con mèo có chín cái mạng? Em cho là em có quái lực thì sẽ không bị thương sao?” Lâm Tử Kiệt mỗi khi mắng một câu liền vỗ vào mông cô một cái, luôn miệng mắng, không hề tỏ vẻ thương hoa tiếc ngọc chút nào.
Chung Thục Phương nằm trên đùi anh giùng giằng, mặc dù thật ra thì anh không hề dùng lực đánh đau cô, cô lại có cảm giác đang phải chịu uất ức, không cam lòng nói lại: “Lâm Tử Kiệt, anh buông em ra! Người ta là vì cứu anh mà! Vậy mà cũng muốn trách em! Sớm biết em sẽ không cứu rồi, buông tay em ra á!”
Anh giận đến nỗi bẹp bẹp ba cái lên cái mông nhỏ của cô, “Cứu anh? Hại anh thì đúng hơn đó! Em có nghĩ đến nếu em xảy ra chuyện gì, anh phải ăn nói làm sao với ba mẹ em đây hả? Anh phải đối mặt tất cả như thế nào đây? Cái người này… ”
Anh đang mắng lại phát hiện cô đang khóc, vốn bàn tay đang muốn đánh xuống cũng ngừng lại giữa không trung.
Đáng chết! Này là trời báo ứng mà!
Anh thầm mắng mấy câu, buông lỏng tay, kéo cô từ trên đùi anh lên, để cho cô đang nằm thành ngồi.
Cô vẫn đang khóc, nước mắt không cần mua cứ một chuỗi một chuỗi chảy xuống, hai vai nhỏ gầy run run.
“Khóc cái gì?” Anh tức giận nói.
“Hu hu… Anh… Anh đánh em…” Cô sụt sùi khóc, nức na nức nở nói.
“Đánh em em có biết đau không?” Anh vẫn nói năng độc ác, nhưng bàn tay lại hết sức dịu dàng lau nước mắt cho cô.
“Chúng nó nếu rơi xuống sớm một chút, em cũng sẽ không như vậy không hề biết sống chết rồi!” Anh tức giận nói, mỗi lần nghĩ tới buổi chiều cực kỳ nguy hiểm này, anh liền muốn hung hăng đánh cô một trận.
“Em… Em cũng không có cố ý…” Cô mếu máo, khóc càng thêm thương tâm.
Hết cách với cô, mặc dù anh tức giận, vẫn ôm cô vào trong ngực, nhưng miệng vẫn còn tức giận nói: “Anh cảnh cáo em, tốt nhất vĩnh viễn không nên có lần sau, nếu không anh tuyệt đối không phải chỉ đánh hai ba cái liền xong chuyện! Có nghe không hả?”
“Anh… Anh làm sao lại tức giận như vậy nha…” Mặt mày cô đầy nước mắt đối mặt anh, bất mãn nói.
“Em nói xem?” Anh nổi trận lôi đình nhìn cô hỏi lại.
“Em… Em làm sao biết…” Cô tức giận buồn bực mà nói, trả thù anh bằng cách chùi hết nước mắt nước mũi trên mặt lên áo sơmi anh.
“Nói em ngốc em còn không chịu thừa nhận.” Anh hừ một tiếng, chỉ là không ngăn cô giận dỗi trả thù.
“Hu hu… Em chán ghét anh a…” Hai tay cô chống lên vai anh, nhưng lại không dám dùng sức, chỉ có thể nức nở nghẹn ngào khóc lóc nói.
Anh hoàn toàn không xem trọng lời nói của cô, chỉ kiêu ngạo hừ một tiếng nói: “Em yêu anh.”
“Mới không có…. Em ghét anh, ghét, ghét, ghét, ghét, ghét…”
“Thật sao? Vậy thì thật bất hạnh, bởi vì nhất định anh và em sẽ cứ quấn lấy nhau cả đời.” Anh mặt không đổi sắc nói.
Chung Thục Phương nghe thấy, càng khóc lớn hơn, “Em… Em biết ngay mà… Làm sao anh cũng chê em ngốc á….”
“Anh lúc nào chê em ngốc hả?” Anh chịu đủ rồi, cô gái này sao cứ xoay quanh đề tài này mãi vậy, anh thế nào cũng không nhớ rõ mình từng chê cô ngốc.
“Anh anh anh… Anh lần nào cũng chê em ngốc hết, bây giờ cũng còn nói… Còn dám nói là không có….” Cô nức na nức nở nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn giàn giụa toàn nước mắt.
Anh nghe vậy, thật đúng là ngẩn ra, thế nào cũng không nghĩ đến thì ra cô giận là vì cái này.
Vô lực ngửa đầu nhìn trần nhà, trong lòng anh yên lặng khẽ đếm đến mười, lại từ mười mấy đếm ngược lại một, sau đó cúi đầu xuống, hai tay nâng mặt cô, từng câu từng chữ nói: “Chung Thục Phương, Lâm phu nhân, anh, Lâm Tử Kiệt, cho đến bây giờ đều không hề cười chê em ngốc, gọi em là con nhóc ngốc nghếch, là bởi vì anh yêu em, đó là biệt danh thôi, hiểu chưa hả?!”
Chung Thục Phương ngây ngô nhìn anh, nghe thế nước mắt cũng quên chảy.
Anh chờ cô phản ứng, lại nhìn thấy cô ban đầu là ngẩn người, sau đó đưa tay lau nước mắt trên mặt, lại ngoáy ngoáy lỗ tai, giống như hoài nghi mình đang nghe lầm, mang vẻ mặt nghi ngờ do dự mở miệng hỏi: “Thật xin lỗi, anh nói cái gì?!”
Anh vô lực liếc mắt, nói lại: “Anh nói, anh cho tới bây giờ cũng không hề chê cười em ngốc, gọi em là con nhóc ngốc nghếch, là vì anh yêu em, đó là biệt danh, hiểu ra chưa?!”
Cô chớp chớp mắt nhìn, không thể tin được mà nhìn anh, nổi sùng thét chói tai: “Anh giỡn với em a!! Nào có ai lại lấy biệt danh “Con nhóc ngốc nghếch” để gọi người ta chứ?”
“Là anh đó, không được sao?” Anh mặt lạnh, một bộ dáng đại gia ta là vậy đấy.
Cô cũng nhỏ giọng lại, trợn tròn mắt, thật lâu, mới có thể hỏi lại: “Vậy bây giờ là anh đang tỏ tình với em sao?”
“Nếu không thì là gì hả?!” Anh cắn răng nghiến lợi hỏi ngược lại.
“Có ai tỏ tình như anh không? Muốn ăn tươi nuốt sống đối phương sao?” Cô mếu máo, bất mãn nhìn anh chằm chằm.
“Anh là như vậy đó!” Anh nổi giận mà nói.
“Em không muốn.” Cô cau mày, không cam lòng nói: “Anh làm lại lần nữa đi, chúng ta làm lại.”
Còn lặp lại lần nữa, cô cho đây là đang chơi trò chơi sao?!
Lâm Tử Kiệt nhìn cô, đột nhiên đứng dậy, Chung Thục Phương không hề phòng bị, mông ngã nhào xuống nệm.
“Ui da… ” cô vuốt cái mông đang đau đớn, mới vừa lấy lại tinh thần đã nhìn thấy anh đã đi đến phòng tắm, bất giác lồm cồm đứng dậy đuổi theo, tức giận mở miệng kêu: “Lâm Tử Kiệt!”
“Không được làm ồn, tắm!” Anh dường như đã sớm biết cô đi theo mình, một tay ôm hông cô, dẫn cô đến phòng tắm, sau đó đóng cửa khóa lại.
“Này, anh... ” cô há miệng muốn kháng nghị, anh vẫn như trước kia bồi lại cô, chặn lại cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô.
“Lâm… ” cô thừa dịp lúc hai người dừng lại thở dốc lại mở miệng.
“Anh yêu em.”
Giọng điệu Chung Thục Phương cũng nhỏ lại, “Thật?”
Anh làu bàu một câu.
“Anh nói cái gì? Em không nghe rõ.”
“Câm miệng.” Anh nói.
Lần này, cô thật biết điều ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Không lâu sau, trong phòng tắm cũng chỉ còn tiếng thở dốc và tiếng nước chảy…
Chương cuối
Hắc Khiết Minh
Thành thật mà nói, tôi đang bị đau bao tử, bệnh rất nghiêm trọng, phải truyền rất nhiều chai nước biển, bụng trống không đã mấy ngày nay, trong đầu bây giờ đang chứa một đống thức ăn muốn ăn lại không thể ăn……
Cho nên, trước mắt, tôi trừ việc ăn ra, cái gì cũng không thể nghĩ, nhưng trớ trêu, không thể ăn cái gì hết.
Tình huống này thật là làm cho người ta căm hận đến xương tủy.
Tóm lại, mọi người chú ý thân thể.
Hẹn gặp lại lần sau.
Kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.