Chương 3: Chương 1.2
Hắc Khiết Minh
14/09/2016
Một tuần sau đó, Lâm Tử Kiệt mới phát hiện ra rằng anh nghĩ tất cả mọi việc thật quá đơn giản.
Cái gì vốn nghĩ cũng đã nghĩ đến, chỉ là quên rằng cô sẽ trốn tránh anh.
“Tiểu Kiệt, thật xin lỗi, bác thật không biết đứa nhỏ A Phương này đang xảy ra chuyện gì, nó gọi điện thoại về nói công ty cử nó đi công tác, bác hỏi nó đi công tác ở chỗ nào, nó lại không chịu nói…” Mẹ Chung sắc mặt lúng túng cười trừ.
“Không sao, ngày mai con lại đến.” Anh khẽ mỉm cười, khóe mắt lại giật giật.
Lễ phép hàn huyên một buổi với mẹ Chung, anh mới rời khỏi nhà họ Chung.
Bên ngoài trời nắng to, nhiệt độ cao đến bức người, xem ra thời tiết thật sự không còn là mùa đông nữa.
Anh giương mắt nhìn về phía cửa sổ phòng cô, vén rèm cửa sổ lên, anh thật nhìn không rõ bên trong phòng có người hay không, chỉ thấy ánh mặt trời chói lọi được phản xạ qua lớp kính thủy tinh chiếu vào mắt mình.
Cũng quên rằng Đài Loan lúc này là nóng nhất.
Ngồi vào trong xe, tài xế khởi động xe, đưa anh đến chi nhánh công ty ở Đài Loan.
“Sao rồi, lại không có ở đây?” Niko dời tầm mắt từ bảng báo cáo trên laptop đến trên người anh, trong mắt lóe lên nụ cười châm chọc.
Lạnh lùng liếc nhìn Niko một cái, anh đẩy cái kính mắt ở trên mũi, “Tra được thế nào rồi?”
“Tìm ra được tiểu thư Phạm Di Nông.”
“Ở đâu?”
“Cô ấy đã lập gia đình.” Niko cười cười. “Gả cho Lữ Hạo Đình”
Lâm Tử Kiệt sửng sốt một chút, hỏi lại: “TMR?”
Anh biết Lữ Hạo Đình, mặc dù không phải cùng nghề, nhưng dù sao đều có liên quan đến ngành điện tử khoa học kỹ thuật, chỉ là anh làm internet, Lữ Hạo Đình làm trò chơi điện tử.
“Gần đây hình như bọn họ có đến bàn bạc chuyện hợp tác?”
“Đúng, chính là cái công ty gần đây sáng tạo ra trò chơi điện tử không gian 3D “Atlantis 2056” công ty TMR, tháng trước TMR từng phái người đem tới bản đề án hợp tác trò chơi liên tuyến bản Internet “Atlantis 2056”, đúng rồi, người tạo hình các nhân vật còn là do Phạm Di Nông thiết kế.”
Lâm Tử Kiệt nhíu mày, anh nhớ, Phạm Di Nông, chính là một trong các cô gái năm đó, trừ A Phương bên ngoài, có chút gân cốt, không ngờ người đầu tiên kết hôn là cô ấy.
“Cô ấy làm ở TMR?”
“Đúng, chỉ là cô ấy không cần phải đến công ty, tất nhiên nhân viên TMR đều làm việc tại nhà.” Niko gõ gõ hai cái, nói nội dung cần thiết, hỏi “Chỗ tôi có địa chỉ của nhà họ Lữ, muốn trực tiếp đi đến đó không?”
Lâm Tử Kiệt nhìn cảnh vật ngoài cửa xe cứ nhanh chóng bị lướt qua, giật giật khóe miệng nói: “Không, chúng ta đi đến công ty.”
“Nhưng cô ấy không có ở công ty thì…” Niko cau mày, không hiểu.
“Người Trung Quốc có câu nói……” Anh liếc Niko một cái, thần bí nói: “Xạ tương tiên xạ mã.” (chắc nghĩa là đánh trận trước tiên phải bắn ngựa của địch trước, lười tìm hiểu hihi).
“WHAT?”
Lâm Tử Kiệt chỉ cười không nói.
Tiếng Trung Quốc thật đúng là phiền toái, lông mày Niko khẽ nhíu, không hỏi thêm gì nữa, quyết định là mình phải đi tra từ điển một chút, bởi vì anh thật sự hiểu rất rõ ông chủ của mình. Nếu tỏ ra ngu ngốc tiếp tục hỏi, cuối cùng rồi cũng bị người kia biến thành trò cười mà thôi.
Ánh mặt trời làm cho thành phố lúc sáng sớm trở nên ngập tràn những màu sắc xinh đẹp, những tòa cao ốc ở trên đường tạo nên những cái bóng trải dài mờ ảo, gió thổi êm dịu từ từ lướt qua, bên đường là cảnh mọi người đua nhau vội vã, hàng cây xanh cũng theo gió chập chờn xào xạt.
Trời, rất xanh.
Mây, rất trắng.
Nơi đây đã thay đổi rất nhiều, ít nhất là giao thông so với mấy năm trước anh ở đây đã thuận lợi hơn.
Lâm Tử Kiệt từ cửa xe nhìn ra ngoài, bỗng hoảng hốt, trên đường xuất hiện bóng dáng hai người mấy năm về trước…
Lúc ở tiểu học, khi lạc đường trước công ty bách hóa, cô không chút hoang mang đứng chắn trước cửa, cả khuôn mặt bởi vì tò mò mà cơ hồ dính sát lên trên cửa kính; vì một quả bóng hơi rơi xuống nước, cô thiếu chút nữa từ trên cầu rơi xuống; học cấp ba khi anh đứng đợi ở bên ngoài phòng thi âm nhạc quốc gia, cũng vì cô đến trễ mà nổi giận.
Lễ hội thả diều kỷ niệm ngày sinh lãnh tụ, ước hẹn tại thành Tây Môn, hỗn loạn tại hội chợ phát triển ngành internet…
Mấy năm nay, cô từ cô bé nữ sinh ngây thơ ngốc nghếch nhà giàu mới nổi, biến thành thiếu nữ thanh xuân, gương mặt hồng thắm với nét hồn nhiên thiện lương, phản ứng thật giống như một cô gái thú vị và đáng yêu.
Rất lâu sau đó, anh mới dám thừa nhận với chính mình rằng anh luôn trêu chọc cô, là bởi vì cô phản ứng thú vị, anh thật sự nhịn không được mà hù dọa cô thêm một chút.
Mà bởi vì anh – thích cô.
Nguyên nhân có lẽ bắt nguồn từ ngày đầu tiên gặp mặt cô ở bể bơi, hưởng thụ mùa hạ ấm áp, lại có thứ cảm giác thật là ngọt ngào, đáng yêu và cũng thật hư ảo.
Bộ dáng ngây thơ bất an kia của cô, lại còn có nụ cười cực kỳ hồn nhiên ấy, làm cho anh không khỏi tức giận, vì vậy không nhịn được đưa tay đẩy cô.
Anh biết mình không đúng, nhưng mà vẫn cứ như cũ mà khi dễ cô.
Từ nhỏ, mãi cho đến lớn.
Anh tìm cách để cho cô học cùng một trường với mình, còn chung một lớp, lại sắp xếp cho cô cùng ngồi một bàn với anh, ở trước mặt mọi người anh thể hiện ra là một đứa trẻ ngoan, cũng chỉ có ở trước mặt cô mới thể hiện ra bản tính kia thôi.
Cô mỗi lần nhìn thấy anh đều muốn chạy, anh mỗi lần nhìn thấy cô cũng đều muốn hù dọa cô, cho đến khi học cấp ba cô chạy thoát được, lại dám đi thi trường âm nhạc.
Sau đó, bên người cô bắt đầu xuất hiện những cái đuôi, tất cả cũng bắt đầu thay đổi…
☆☆☆
“Anh đến ký kết hợp đồng?”
Lữ Hạo Đình chợt nhíu mày, nhìn vị đại thiếu gia lịch sự ở phía đối diện, mặc dù người này nhìn khá lịch sự, anh cũng không cho rằng cái người tên Lâm Tử Kiệt đang ngồi trước mặt này dễ nói chuyện, nếu như những lời đồn trên thường trường trong vài năm trở lại đây là không sai, thì vị Lâm Tử Kiệt này căn bản là một con sói đội lốt cừu.
Đúng là trước đây công ty bọn họ có cùng đối phương đề cập đến vấn đề hợp tác trò chơi trực tuyến, nhưng mà chuyện nhỏ như thế này, có cần thiết để đích thân tổng giám đốc mạng Mia trực tiếp đến TMR bàn bạc sao?
Anh thật sự không cho rằng Lâm Tử Kiệt đến đây chỉ để nói chuyện hợp tác.
Lữ Hạo Đình mỉm cười gật đầu nhìn Lâm Tử Kiệt, cũng không vội cầm bút ký hợp đồng, chỉ tỉnh táo cẩn thận mở miệng hỏi: “Anh không thêm điều kiện phụ nào nữa sao?”
Mấy năm nay có quá nhiều công ty điện tử ở đây bị Mia mua lại, từ công ty cùng Mia hợp tác khai thác trang web, lại đến công ty đặc biệt cung cấp âm thanh, hình ảnh, rồi chuyên về nguồn nhân lực, thậm chí cả dịch vụ thư mạng (email). Những công ty này lục tục đều bị Mia mua lại và sáp nhập, vì thế Lữ Hạo Đình không thể không cẩn thận.
Lăn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy, anh tất nhiên rõ ràng người nào mới thật sự là nhân vật lợi hại.
Người trước mắt này hiển nhiên chính là nhân vật như thế, hơn nữa còn là kiệt xuất trong kiệt xuất.
“Tôi tin tưởng kế hoạch các anh đưa tới lúc trước, hiệp ước cũng đã thỏa thuận xong.”
Lữ Hạo Đình lấy tay nhận hợp đồng, cẩn thận nhìn qua nội dung một lần, qua một lượt cũng xác thực không có thêm điều kiện phụ nào bất lợi cho mình.
“Tôi thấy trò chơi trực tuyến của thế giới tương lai có chút khả quan, các anh đề xuất phương thức hợp tác cũng hết sức hợp lý, cơ chế của công ty cũng khá tốt.” Lâm Tử Kiệt khẽ mỉm cười, nói lời khách sáo xã giao, “Tôi tin là trong tương lai chúng ta sẽ lại có cơ hội hợp tác lần nữa, hợp tác vui vẻ.”
Lữ Hạo Đình ngẩng đầu nhìn anh một cái, đề án này thật ra thì cũng đã phải bàn bạc thương lượng một khoảng thời gian rồi, có lẽ đúng như người này từng nói, anh chỉ là thừa dịp trở về đây nên xử lý luôn những đề án hợp tác này.
Đối với TMR mà nói, cùng nhà mạng Mia hợp tác, sẽ làm cho bọn họ dễ dàng bắt kịp với thị trường trò chơi điện tử thế giới hơn, trên thực tế dù phải chịu thiệt một chút cũng không tính là gì.
Sau khi xác định hợp đồng này ký cũng không tổn hại gì, Lữ Hạo Đình liền rất nhanh cầm bút lên, lật tới trang cuối cùng của hợp đồng rồi ký tên vào đó.
“Rất vui khi có thể hợp tác cùng anh.” Lâm Tử Kiệt thấy thế, nụ cười trong mắt càng sâu, anh liền đứng lên, đưa tay.
“Hi vọng hợp tác vui vẻ.” Lữ Hạo Đình cũng đứng lên, bắt tay đối phương.
“Hi vọng.” Lâm Tử Kiệt đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, lần nữa lại nhếch khóe miệng.
Dự án hợp tác lớn đã kết thúc tốt đẹp, trong lòng Lữ Hạo Đình cũng buông xuống mấy phần, lập tức thu lại hợp đồng.
Tiếng gõ cửa phòng lại đột ngột truyền đến.
Thư ký này càng ngày càng không rõ tình hình, anh đã bảo không được quấy rầy, sao giờ lại đến gõ cửa?
Lữ Hạo Đình nhíu nhíu chân mày, nhưng mà vẫn cất giọng nói: “Vào đi.”
“SURPRISE!” Một tiếng mềm mại giòn tan dễ nghe vang lên, cửa lớn bị một người đẩy vào, phía sau cửa vang lên tiếng cười vui vẻ của một cô gái, trên tay cô còn đang bưng một cái bánh kem dâu tây cao cao che mặt.
“Sinh nhật vui vẻ!” Cô như một cơn lốc cuốn vào trong phòng, cười giống như một bông hoa hướng dương rực rỡ nhất.
Lữ Hạo Đình còn đang kinh ngạc, cô đã đặt bánh kem dâu tây lên bàn, ôm anh hôn một cái.
“Nông Nông, sao em đến đây?” Anh lập tức đỏ mặt, trong lòng vừa lúng túng lại vừa cảm thấy ngọt ngào. Thật may khi anh ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Kiệt thì đối phương rất thức thời không nhiều lời, mặc dù khóe môi của anh hết cong lại giương lên.
“Sinh nhật anh nha! Em tới giúp anh chúc mừng sinh nhật nha!” Phạm Di Nông cười ha ha nói.
“Sinh nhật anh?” Lữ Hạo Đình nghe không hiểu mô tê gì, “Sinh nhật anh là tháng sau mà.”
“Ah?” Nông Nông ngẩn người, kinh ngạc nói: “Nhưng buổi sáng hôm nay em nhận được người ta gởi thẻ sinh nhật cho anh nha! Nhìn đi!” Cô rút thẻ ra, chỉ chỉ cho anh nhìn thấy.
Lữ Hạo Đình lại sững sờ lần nữa, còn chưa nhìn rõ chân tướng là như thế nào, anh chàng đẹp trai tóc vàng vẫn đứng bên cạnh Lâm Tử Kiệt lại đột nhiên mở miệng: “Xin lỗi, là do chúng tôi nhớ lầm sinh nhật Lữ tổng.”
Nông Nông nghe tiếng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra trong phòng này còn có người khác, mặt mày cô đỏ lên, tiếp theo là trợn to mắt, chỉ vào vị ở bên cạnh người kia thốt lên một tiếng.
“A, anh anh anh…… Anh không phải là hàng xóm ở cạnh nhà A Phương tên là gì Lâm Lâm Lâm –”
“Lâm Tử Kiệt.” Anh mở miệng tự mình báo danh, mỉm cười đưa tay, nhíu mày hỏi thăm: “Phạm Di Nông, đúng không?”
“Đúng, đúng vậy, thật xin lỗi, đã lâu không gặp, em nhất thời không nhớ ra.” Nông Nông ngượng ngùng vươn tay cười cười, hỏi: “Đúng rồi, anh không phải ở nước ngoài hay sao, quay về lúc nào thế? Sao em không nghe A Phương nói tới?”
Nghe được cô chủ động nhắc tới cô nhóc ngốc nghếch kia, con ngươi trong mắt Lâm Tử Kiệt chợt lóe sáng, nhưng trên mặt vẫn duy trì bộ dáng lịch sự tao nhã, tỏ vẻ có chút ngạc nhiên mà hỏi: “Anh mới trở về mấy ngày nay, cô ấy không ở nhà, anh tưởng cô ấy ở chỗ của em, không có sao?”
“Không có nha, cô ấy không đến tìm em.” Nông Nông sửng sốt một chút.
“Vậy sao……” Anh hạ mắt kiếng trên mũi, cười khổ.
Nông Nông thấy thế, bất giác hỏi “Thế nào, anh đang gấp muốn tìm cô ấy?”
Anh gật đầu một cái, mơ hồ nói: “Là có chút chuyện, em biết bây giờ cô ấy đang ở đâu sao?”
Nông Nông không nghi ngờ gì, “A Phương a, mấy ngày nay em cũng không có gặp cô ấy, anh hỏi xem La Lan coi sao, có lẽ cô ấy biết.”
“La Lan, Hồng nương thế gia.” (Gia đình chuyên làm nghề mai mối hôn nhân)
“Ừ.” Cô gật đầu.
Lâm Tử Kiệt khẽ mỉm cười, hỏi “Làm sao để tìm cô ấy?”
“Chờ chút, em ghi số điện thoại cho anh.” Cô xoay người cầm giấy bút ở trên bàn, vừa viết vừa nói: “Trước tiên anh điện thoại hỏi cô ấy một chút, vì hai ngày nay nhà họ La đang gấp rút tổ chức hôn sự cho La Lan, điện thoại gọi tới cũng không gọi được, nếu anh thật sự gấp, có thể trực tiếp đi đến đó.”
Nhìn Phạm Di Nông viết số điện thoại của La Lan, khóe miệng mỉm cười của Lâm Tử Kiệt càng thêm sâu hơn.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào mắt kính trên mặt anh, tạo thành ánh sáng phản xạ chói mắt.
Lữ Hạo Đình ở một bên nhếch mày, đột nhiên cảm thấy nam nhân này giống như sói đội lốt cừu.
Chẳng biết tại sao nhưng trực giác mách bảo anh rằng ngay từ đầu cái Lâm Tử Kiệt muốn nghe chính là tin tức từ trên người Nông Nông, mặc dù ý niệm này tương đối hoang đường, nhưng cảm giác kia lại quá mãnh liệt không thể xua tan được.
Nếu như đây là sự thật, vậy vị quái kiệt internet này không phải kẻ ngốc thì chính là thiên tài!
Cái gì vốn nghĩ cũng đã nghĩ đến, chỉ là quên rằng cô sẽ trốn tránh anh.
“Tiểu Kiệt, thật xin lỗi, bác thật không biết đứa nhỏ A Phương này đang xảy ra chuyện gì, nó gọi điện thoại về nói công ty cử nó đi công tác, bác hỏi nó đi công tác ở chỗ nào, nó lại không chịu nói…” Mẹ Chung sắc mặt lúng túng cười trừ.
“Không sao, ngày mai con lại đến.” Anh khẽ mỉm cười, khóe mắt lại giật giật.
Lễ phép hàn huyên một buổi với mẹ Chung, anh mới rời khỏi nhà họ Chung.
Bên ngoài trời nắng to, nhiệt độ cao đến bức người, xem ra thời tiết thật sự không còn là mùa đông nữa.
Anh giương mắt nhìn về phía cửa sổ phòng cô, vén rèm cửa sổ lên, anh thật nhìn không rõ bên trong phòng có người hay không, chỉ thấy ánh mặt trời chói lọi được phản xạ qua lớp kính thủy tinh chiếu vào mắt mình.
Cũng quên rằng Đài Loan lúc này là nóng nhất.
Ngồi vào trong xe, tài xế khởi động xe, đưa anh đến chi nhánh công ty ở Đài Loan.
“Sao rồi, lại không có ở đây?” Niko dời tầm mắt từ bảng báo cáo trên laptop đến trên người anh, trong mắt lóe lên nụ cười châm chọc.
Lạnh lùng liếc nhìn Niko một cái, anh đẩy cái kính mắt ở trên mũi, “Tra được thế nào rồi?”
“Tìm ra được tiểu thư Phạm Di Nông.”
“Ở đâu?”
“Cô ấy đã lập gia đình.” Niko cười cười. “Gả cho Lữ Hạo Đình”
Lâm Tử Kiệt sửng sốt một chút, hỏi lại: “TMR?”
Anh biết Lữ Hạo Đình, mặc dù không phải cùng nghề, nhưng dù sao đều có liên quan đến ngành điện tử khoa học kỹ thuật, chỉ là anh làm internet, Lữ Hạo Đình làm trò chơi điện tử.
“Gần đây hình như bọn họ có đến bàn bạc chuyện hợp tác?”
“Đúng, chính là cái công ty gần đây sáng tạo ra trò chơi điện tử không gian 3D “Atlantis 2056” công ty TMR, tháng trước TMR từng phái người đem tới bản đề án hợp tác trò chơi liên tuyến bản Internet “Atlantis 2056”, đúng rồi, người tạo hình các nhân vật còn là do Phạm Di Nông thiết kế.”
Lâm Tử Kiệt nhíu mày, anh nhớ, Phạm Di Nông, chính là một trong các cô gái năm đó, trừ A Phương bên ngoài, có chút gân cốt, không ngờ người đầu tiên kết hôn là cô ấy.
“Cô ấy làm ở TMR?”
“Đúng, chỉ là cô ấy không cần phải đến công ty, tất nhiên nhân viên TMR đều làm việc tại nhà.” Niko gõ gõ hai cái, nói nội dung cần thiết, hỏi “Chỗ tôi có địa chỉ của nhà họ Lữ, muốn trực tiếp đi đến đó không?”
Lâm Tử Kiệt nhìn cảnh vật ngoài cửa xe cứ nhanh chóng bị lướt qua, giật giật khóe miệng nói: “Không, chúng ta đi đến công ty.”
“Nhưng cô ấy không có ở công ty thì…” Niko cau mày, không hiểu.
“Người Trung Quốc có câu nói……” Anh liếc Niko một cái, thần bí nói: “Xạ tương tiên xạ mã.” (chắc nghĩa là đánh trận trước tiên phải bắn ngựa của địch trước, lười tìm hiểu hihi).
“WHAT?”
Lâm Tử Kiệt chỉ cười không nói.
Tiếng Trung Quốc thật đúng là phiền toái, lông mày Niko khẽ nhíu, không hỏi thêm gì nữa, quyết định là mình phải đi tra từ điển một chút, bởi vì anh thật sự hiểu rất rõ ông chủ của mình. Nếu tỏ ra ngu ngốc tiếp tục hỏi, cuối cùng rồi cũng bị người kia biến thành trò cười mà thôi.
Ánh mặt trời làm cho thành phố lúc sáng sớm trở nên ngập tràn những màu sắc xinh đẹp, những tòa cao ốc ở trên đường tạo nên những cái bóng trải dài mờ ảo, gió thổi êm dịu từ từ lướt qua, bên đường là cảnh mọi người đua nhau vội vã, hàng cây xanh cũng theo gió chập chờn xào xạt.
Trời, rất xanh.
Mây, rất trắng.
Nơi đây đã thay đổi rất nhiều, ít nhất là giao thông so với mấy năm trước anh ở đây đã thuận lợi hơn.
Lâm Tử Kiệt từ cửa xe nhìn ra ngoài, bỗng hoảng hốt, trên đường xuất hiện bóng dáng hai người mấy năm về trước…
Lúc ở tiểu học, khi lạc đường trước công ty bách hóa, cô không chút hoang mang đứng chắn trước cửa, cả khuôn mặt bởi vì tò mò mà cơ hồ dính sát lên trên cửa kính; vì một quả bóng hơi rơi xuống nước, cô thiếu chút nữa từ trên cầu rơi xuống; học cấp ba khi anh đứng đợi ở bên ngoài phòng thi âm nhạc quốc gia, cũng vì cô đến trễ mà nổi giận.
Lễ hội thả diều kỷ niệm ngày sinh lãnh tụ, ước hẹn tại thành Tây Môn, hỗn loạn tại hội chợ phát triển ngành internet…
Mấy năm nay, cô từ cô bé nữ sinh ngây thơ ngốc nghếch nhà giàu mới nổi, biến thành thiếu nữ thanh xuân, gương mặt hồng thắm với nét hồn nhiên thiện lương, phản ứng thật giống như một cô gái thú vị và đáng yêu.
Rất lâu sau đó, anh mới dám thừa nhận với chính mình rằng anh luôn trêu chọc cô, là bởi vì cô phản ứng thú vị, anh thật sự nhịn không được mà hù dọa cô thêm một chút.
Mà bởi vì anh – thích cô.
Nguyên nhân có lẽ bắt nguồn từ ngày đầu tiên gặp mặt cô ở bể bơi, hưởng thụ mùa hạ ấm áp, lại có thứ cảm giác thật là ngọt ngào, đáng yêu và cũng thật hư ảo.
Bộ dáng ngây thơ bất an kia của cô, lại còn có nụ cười cực kỳ hồn nhiên ấy, làm cho anh không khỏi tức giận, vì vậy không nhịn được đưa tay đẩy cô.
Anh biết mình không đúng, nhưng mà vẫn cứ như cũ mà khi dễ cô.
Từ nhỏ, mãi cho đến lớn.
Anh tìm cách để cho cô học cùng một trường với mình, còn chung một lớp, lại sắp xếp cho cô cùng ngồi một bàn với anh, ở trước mặt mọi người anh thể hiện ra là một đứa trẻ ngoan, cũng chỉ có ở trước mặt cô mới thể hiện ra bản tính kia thôi.
Cô mỗi lần nhìn thấy anh đều muốn chạy, anh mỗi lần nhìn thấy cô cũng đều muốn hù dọa cô, cho đến khi học cấp ba cô chạy thoát được, lại dám đi thi trường âm nhạc.
Sau đó, bên người cô bắt đầu xuất hiện những cái đuôi, tất cả cũng bắt đầu thay đổi…
☆☆☆
“Anh đến ký kết hợp đồng?”
Lữ Hạo Đình chợt nhíu mày, nhìn vị đại thiếu gia lịch sự ở phía đối diện, mặc dù người này nhìn khá lịch sự, anh cũng không cho rằng cái người tên Lâm Tử Kiệt đang ngồi trước mặt này dễ nói chuyện, nếu như những lời đồn trên thường trường trong vài năm trở lại đây là không sai, thì vị Lâm Tử Kiệt này căn bản là một con sói đội lốt cừu.
Đúng là trước đây công ty bọn họ có cùng đối phương đề cập đến vấn đề hợp tác trò chơi trực tuyến, nhưng mà chuyện nhỏ như thế này, có cần thiết để đích thân tổng giám đốc mạng Mia trực tiếp đến TMR bàn bạc sao?
Anh thật sự không cho rằng Lâm Tử Kiệt đến đây chỉ để nói chuyện hợp tác.
Lữ Hạo Đình mỉm cười gật đầu nhìn Lâm Tử Kiệt, cũng không vội cầm bút ký hợp đồng, chỉ tỉnh táo cẩn thận mở miệng hỏi: “Anh không thêm điều kiện phụ nào nữa sao?”
Mấy năm nay có quá nhiều công ty điện tử ở đây bị Mia mua lại, từ công ty cùng Mia hợp tác khai thác trang web, lại đến công ty đặc biệt cung cấp âm thanh, hình ảnh, rồi chuyên về nguồn nhân lực, thậm chí cả dịch vụ thư mạng (email). Những công ty này lục tục đều bị Mia mua lại và sáp nhập, vì thế Lữ Hạo Đình không thể không cẩn thận.
Lăn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy, anh tất nhiên rõ ràng người nào mới thật sự là nhân vật lợi hại.
Người trước mắt này hiển nhiên chính là nhân vật như thế, hơn nữa còn là kiệt xuất trong kiệt xuất.
“Tôi tin tưởng kế hoạch các anh đưa tới lúc trước, hiệp ước cũng đã thỏa thuận xong.”
Lữ Hạo Đình lấy tay nhận hợp đồng, cẩn thận nhìn qua nội dung một lần, qua một lượt cũng xác thực không có thêm điều kiện phụ nào bất lợi cho mình.
“Tôi thấy trò chơi trực tuyến của thế giới tương lai có chút khả quan, các anh đề xuất phương thức hợp tác cũng hết sức hợp lý, cơ chế của công ty cũng khá tốt.” Lâm Tử Kiệt khẽ mỉm cười, nói lời khách sáo xã giao, “Tôi tin là trong tương lai chúng ta sẽ lại có cơ hội hợp tác lần nữa, hợp tác vui vẻ.”
Lữ Hạo Đình ngẩng đầu nhìn anh một cái, đề án này thật ra thì cũng đã phải bàn bạc thương lượng một khoảng thời gian rồi, có lẽ đúng như người này từng nói, anh chỉ là thừa dịp trở về đây nên xử lý luôn những đề án hợp tác này.
Đối với TMR mà nói, cùng nhà mạng Mia hợp tác, sẽ làm cho bọn họ dễ dàng bắt kịp với thị trường trò chơi điện tử thế giới hơn, trên thực tế dù phải chịu thiệt một chút cũng không tính là gì.
Sau khi xác định hợp đồng này ký cũng không tổn hại gì, Lữ Hạo Đình liền rất nhanh cầm bút lên, lật tới trang cuối cùng của hợp đồng rồi ký tên vào đó.
“Rất vui khi có thể hợp tác cùng anh.” Lâm Tử Kiệt thấy thế, nụ cười trong mắt càng sâu, anh liền đứng lên, đưa tay.
“Hi vọng hợp tác vui vẻ.” Lữ Hạo Đình cũng đứng lên, bắt tay đối phương.
“Hi vọng.” Lâm Tử Kiệt đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, lần nữa lại nhếch khóe miệng.
Dự án hợp tác lớn đã kết thúc tốt đẹp, trong lòng Lữ Hạo Đình cũng buông xuống mấy phần, lập tức thu lại hợp đồng.
Tiếng gõ cửa phòng lại đột ngột truyền đến.
Thư ký này càng ngày càng không rõ tình hình, anh đã bảo không được quấy rầy, sao giờ lại đến gõ cửa?
Lữ Hạo Đình nhíu nhíu chân mày, nhưng mà vẫn cất giọng nói: “Vào đi.”
“SURPRISE!” Một tiếng mềm mại giòn tan dễ nghe vang lên, cửa lớn bị một người đẩy vào, phía sau cửa vang lên tiếng cười vui vẻ của một cô gái, trên tay cô còn đang bưng một cái bánh kem dâu tây cao cao che mặt.
“Sinh nhật vui vẻ!” Cô như một cơn lốc cuốn vào trong phòng, cười giống như một bông hoa hướng dương rực rỡ nhất.
Lữ Hạo Đình còn đang kinh ngạc, cô đã đặt bánh kem dâu tây lên bàn, ôm anh hôn một cái.
“Nông Nông, sao em đến đây?” Anh lập tức đỏ mặt, trong lòng vừa lúng túng lại vừa cảm thấy ngọt ngào. Thật may khi anh ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Kiệt thì đối phương rất thức thời không nhiều lời, mặc dù khóe môi của anh hết cong lại giương lên.
“Sinh nhật anh nha! Em tới giúp anh chúc mừng sinh nhật nha!” Phạm Di Nông cười ha ha nói.
“Sinh nhật anh?” Lữ Hạo Đình nghe không hiểu mô tê gì, “Sinh nhật anh là tháng sau mà.”
“Ah?” Nông Nông ngẩn người, kinh ngạc nói: “Nhưng buổi sáng hôm nay em nhận được người ta gởi thẻ sinh nhật cho anh nha! Nhìn đi!” Cô rút thẻ ra, chỉ chỉ cho anh nhìn thấy.
Lữ Hạo Đình lại sững sờ lần nữa, còn chưa nhìn rõ chân tướng là như thế nào, anh chàng đẹp trai tóc vàng vẫn đứng bên cạnh Lâm Tử Kiệt lại đột nhiên mở miệng: “Xin lỗi, là do chúng tôi nhớ lầm sinh nhật Lữ tổng.”
Nông Nông nghe tiếng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra trong phòng này còn có người khác, mặt mày cô đỏ lên, tiếp theo là trợn to mắt, chỉ vào vị ở bên cạnh người kia thốt lên một tiếng.
“A, anh anh anh…… Anh không phải là hàng xóm ở cạnh nhà A Phương tên là gì Lâm Lâm Lâm –”
“Lâm Tử Kiệt.” Anh mở miệng tự mình báo danh, mỉm cười đưa tay, nhíu mày hỏi thăm: “Phạm Di Nông, đúng không?”
“Đúng, đúng vậy, thật xin lỗi, đã lâu không gặp, em nhất thời không nhớ ra.” Nông Nông ngượng ngùng vươn tay cười cười, hỏi: “Đúng rồi, anh không phải ở nước ngoài hay sao, quay về lúc nào thế? Sao em không nghe A Phương nói tới?”
Nghe được cô chủ động nhắc tới cô nhóc ngốc nghếch kia, con ngươi trong mắt Lâm Tử Kiệt chợt lóe sáng, nhưng trên mặt vẫn duy trì bộ dáng lịch sự tao nhã, tỏ vẻ có chút ngạc nhiên mà hỏi: “Anh mới trở về mấy ngày nay, cô ấy không ở nhà, anh tưởng cô ấy ở chỗ của em, không có sao?”
“Không có nha, cô ấy không đến tìm em.” Nông Nông sửng sốt một chút.
“Vậy sao……” Anh hạ mắt kiếng trên mũi, cười khổ.
Nông Nông thấy thế, bất giác hỏi “Thế nào, anh đang gấp muốn tìm cô ấy?”
Anh gật đầu một cái, mơ hồ nói: “Là có chút chuyện, em biết bây giờ cô ấy đang ở đâu sao?”
Nông Nông không nghi ngờ gì, “A Phương a, mấy ngày nay em cũng không có gặp cô ấy, anh hỏi xem La Lan coi sao, có lẽ cô ấy biết.”
“La Lan, Hồng nương thế gia.” (Gia đình chuyên làm nghề mai mối hôn nhân)
“Ừ.” Cô gật đầu.
Lâm Tử Kiệt khẽ mỉm cười, hỏi “Làm sao để tìm cô ấy?”
“Chờ chút, em ghi số điện thoại cho anh.” Cô xoay người cầm giấy bút ở trên bàn, vừa viết vừa nói: “Trước tiên anh điện thoại hỏi cô ấy một chút, vì hai ngày nay nhà họ La đang gấp rút tổ chức hôn sự cho La Lan, điện thoại gọi tới cũng không gọi được, nếu anh thật sự gấp, có thể trực tiếp đi đến đó.”
Nhìn Phạm Di Nông viết số điện thoại của La Lan, khóe miệng mỉm cười của Lâm Tử Kiệt càng thêm sâu hơn.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào mắt kính trên mặt anh, tạo thành ánh sáng phản xạ chói mắt.
Lữ Hạo Đình ở một bên nhếch mày, đột nhiên cảm thấy nam nhân này giống như sói đội lốt cừu.
Chẳng biết tại sao nhưng trực giác mách bảo anh rằng ngay từ đầu cái Lâm Tử Kiệt muốn nghe chính là tin tức từ trên người Nông Nông, mặc dù ý niệm này tương đối hoang đường, nhưng cảm giác kia lại quá mãnh liệt không thể xua tan được.
Nếu như đây là sự thật, vậy vị quái kiệt internet này không phải kẻ ngốc thì chính là thiên tài!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.