Chương 6: Chương 3.1
Hắc Khiết Minh
14/09/2016
Anh thật là phục cô.
Người cần phải la hét là anh mới đúng chứ?
Bị nhìn hết là anh, thế nhưng cô nàng này bộ dạng lại giống như gặp quỷ, mới sáng tinh mơ lại la hét đến long trời lở đất, quỷ khiếp thần sầu, dẫn non nửa dân số trong nhà chạy tới.
“Ai…… Ai biết…… Anh…… Mới sáng sớm đi tắm……” Chung Thục Phương lúng túng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói: “Này…… Nào có người nào tắm vào buổi sáng, em cho là anh đang đánh răng rửa mặt thôi……”
“Chỉ là nhìn anh không có mặc quần áo thôi, không cần phải kêu la thảm thiết đến vậy chứ?” Lâm Tử Kiệt bọc khăn tắm quanh hông, tay cầm một cái khăn khác lau tóc.
Thật là, người không biết chuyện còn tưởng anh cưỡng bức cô nữa ấy chứ, nhìn tới mấy người làm vừa xông lên trên với vẻ mặt đầy oán trách, chỉ e bây giờ anh đã bị người làm xem là một gã dâm tặc ác ôn rồi, thật không biết là bọn họ nhận tiền lương của nhà họ Lâm hay nhận bổng lộc của nhà họ Chung đây.
“Em…… Em cho là tối hôm qua em làm anh…… Bị thương……” Đầu cô càng cúi xuống thấp hơn, nói ra lời này thì xấu hổ đến nỗi ngay cả tai cũng đỏ lên rồi.
Lâm Tử Kiệt nghe vậy xoay đầu lại, chân mày bên phải khẽ nhếch, buồn cười hỏi: “Làm bị thương?”
Anh có nghe lầm không? Cô gái này nói cô làm anh bị thương? Bình thường nên là đàn ông nói những lời này mới phải chứ? Huống chi tối hôm qua bọn họ cái gì cũng chưa có làm, không phải sao?
“Ách…… Chúng ta…… Em là nói…… Tối qua……” Chung Thục Phương lúng túng sợ hãi, khuôn mặt nóng lên, lời nói càng trở nên không mạch lạc “Em không đau…… Trên giường không có…… Ách…… Ý của em là……. Anh biết đó…… Khí lực em lớn……. Cho nên em cho là anh……”
“Bị em làm bị thương?” Cả người anh đi tới trước người cô, nâng cằm cô lên, khóe môi khẽ nhếch mà nói tiếp.
“Ách……” Anh tiếp xúc rất gần như vậy, gần đến nỗi cô có thể ngửi được mùi hương tươi mát khi mới vừa tắm xong của người đàn ông. Nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, khuôn mặt cô đỏ bừng, lòng không tự chủ mà cuồng loạn, ngập ngừng nói: “Em……”
“Như thế nào?”
“Ừ……” Cô không nhịn được mà nhìn chằm chằm môi của anh gần ngay trước mắt, hô hấp lặng lẽ dồn dập, hít vào trong ngực đều là mùi hương của anh.
“Nói đi.” Anh tiến đến gần hơn, giọng điệu trầm thấp dụ hoặc cô.
“Nói cái gì?” Cô ngơ ngác nhìn bờ môi xinh đẹp của anh, lại không kiềm được mà đưa lưỡi ra liếm liếm đôi môi khô khốc của mình.
“Em muốn cái gì?” Anh khàn khàn mở miệng, chỉ thiếu một chút môi của anh sẽ dán vào môi cô.
Chung Thục Phương khẽ thở, không biết nguyên do lẩm bẩm: “Em…… Không biết……”
“Cái này sao?” Tay của anh chẳng biết lúc nào trượt đến ngực của cô, ngón tay cái quét qua áo ngủ của cô, dưới áo ngủ cặp nhũ hoa đã dựng đứng.
Giọng điệu cô co rút, mắt hạnh trợn tròn, cả lồng ngực rút lui về phía sau, lại bị chống đỡ bằng bàn tay khác của anh đã sớm vòng lên trên eo cô.
“Hư……” Anh trấn an dán lên môi cô, cánh tay buộc chặt, để cho thân thể mềm mại từ trên xuống dưới của cô dán thật chặt vào cơ thể của mình.
“A……” Cảm nhận được cơ thể cứng rắn có lực của anh, cô không biết tự bao giờ cơ thể đã khẽ run, một loại cảm giác không biết tên từ dưới bụng truyền đến, làm cho cả người cô trở nên vô lực.
“Hả?” Anh khẽ mút lấy môi cô, sau đó là vành tai mượt mà của cô, đến cái cổ trắng ngần.
Cô không tự chủ được phát ra tiếng thở gấp, cặp mắt sương mù, ngửa đầu thuận theo anh, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh.
Anh tháo sợi dây áo ngủ tơ tằm của cô ra, bàn tay thăm dò vào giữa hai chân trắng noãn của cô.
“Không được……” Cô nỉ non lo lắng kẹp chặt hai chân lại, nhưng hai chân cũng bị vô lực, sau đó anh hôn lên môi cô, một cái chớp mắt tiếp theo đã làm cô mất cả thần trí.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, cô mơ hồ phát hiện áo ngủ của cô và khăn tắm buộc quanh hông anh đều đã rơi xuống sàn, sau đó chẳng biết từ lúc nào hai người đều nằm lên trên giường.
Anh hôn cơ thể cô, trêu chọc dục vọng không biết tên của cô, sau đó trên giường lớn tuyết trắng, làm cho cô quên đi tất cả……
✰✰✰
Được rồi.
Xem ra khí lực của cô cũng không lớn giống như cô đã nghĩ…… Dũng mãnh phi thường?
Thì ra người đàn ông này có thể làm cho toàn thân cô vô lực, thật là một chuyện thần kỳ nha.
Khó trách không có ai hỏi hai người bọn họ rốt cuộc dùng biện pháp gì mà thuận lợi lên giường, hiển nhiên mọi người đều biết việc này xảy ra thế nào rồi.
Len lén mở chăn để lộ một đôi mắt, sau khi cô xác định là không có ai, mới ngượng ngùng bọc chăn quanh mình.
Vào lúc này, chỗ nào nên đỏ cũng đỏ, chỗ nào nên đau cũng đã đau, cô lại càng cảm thấy ngượng ngùng thêm.
Dĩ nhiên tuổi của cô so với tuổi dậy thì đã chênh lệch khá xa rồi, mặc dù đầu óc cô không nhanh nhạy cho lắm, nhưng chuyện nam nữ cũng hiểu được chút ít, coi như không hiểu thì cũng nghe La Lan nói qua mấy hoàng sắc tiếu thoại (chuyện cười dâm dục), dù sao thì nghe là một chuyện, chân chính làm lại là một chuyện khác.
Hai chân khẽ run làm cho cô không tự giác cúi đầu xuống, lại chỉ nhìn thấy bên ngoài chăn đang lồ lộ một vệt hồng bằng ngón chân.
Thật may là tất cả mọi người đều nói chỉ có lần đầu tiên mới đau……
Cốc cốc!!!
Tiếng gõ cửa vang lên, Chung Thục Phương sợ hết hồn, hoảng hốt xoay người lại, kinh hoảng nhìn chằm chằm vào cửa phòng, trong nháy mắt chẳng biết tại sao lại có suy nghĩ kích động muốn chạy trốn.
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
Chung Thục Phương còn chưa kịp phản ứng, lại nghe có giọng nói vang lên từ sau lưng.
“Vào đi.”
Cô trừng mắt thật lớn, quay đầu lại thì nhìn thấy Lâm Tử Kiệt đưa lưng về phía cô, đang đứng trước cửa thông với phòng sát vách, cửa phòng khép hờ, trên tai đeo tai nghe đang nói chuyện điện thoại, giọng nói nhỏ nhẹ nhanh chóng giao phó xử lý công việc.
Chung Thục Phương thấy thế, vội vàng nắm chặt ga giường, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai (nhanh như chớp), nhanh chân chạy về phía giường nằm xuống, giả vờ ngủ.
Người giúp việc bê một phần ăn sáng đi vào.
Nghe tiếng mở cửa, anh xoay người đi qua gian phòng bên này, khoát tay ý bảo người làm đặt bữa ăn sáng lên trên bàn là được rồi, tiếp theo lại trở về phòng bên kia, tiếp tục xử lý công việc còn dang dở.
Giọng nói anh trầm bổng, giọng nói như có như không từ phòng sát vách truyền đến, Chung Thục Phương len lén mở mắt ra, quan sát người đàn ông vừa kết hôn với cô.
Không giống với các du học sinh tại Mỹ, tiếng anh của Lâm Tử Kiệt mang ngữ điệu của nước Anh, bởi vì từ nhỏ anh đã theo học tiếng anh cùng với người quản gia nhà họ Lâm.
Lần đầu tiên nhìn thấy quản gia của nhà họ Lâm, cô thật sự sợ đến hết hồn, dù sao cô cũng mới có tám tuổi, chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.
Người quản gia nhà họ Lâm, Hank Poster là một người quản gia Anh quốc chính gốc, thậm chí ông đã từng học tại một học viện đặc biệt của Anh quốc chuyên đào tạo về nghề quản gia, nghe nói đã tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc nhất.
Cô nhớ vì sao cô biết được Hank tốt nghiệp loại hạng nhất, là vì ông là một trong số ít người cùng với cô, có thể nhìn ra Lâm Tử Kiệt còn có một bộ mặt khác, hơn nữa cô nhớ khi còn bé, mỗi lần gặp nhau, Hank đều cho cô ăn kẹo.
Chỉ tiếc là mặc dù cô cũng cùng Hank học tiếng anh, nhưng cuối cùng tiếng anh của cô vẫn cứ giống như đang trong giai đoạn học tiểu học, chỉ nhớ rõ mấy câu đơn giản dùng một từ độc nhất, mấy câu hội thoại dài dòng nhiều từ cô hoàn toàn không học được rồi.
Cho nên bây giờ cô hoàn toàn không hiểu anh đang nói chuyện gì qua điện thoại, chỉ có thể nhìn anh mặc áo ngủ, đứng ở bàn làm việc ở thư phòng sát vách, vừa gõ gõ bàn phím, vừa dùng giọng điệu nhẹ nhàng thảo luận với đối phương.
Đột nhiên, anh dừng lại ngón tay đang đánh máy, hơi nghiêng đầu, mím môi, nhíu mày nhìn ra xa xa, giống như đang nghe đối phương nói chuyện.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên gương mặt anh tạo thành một cái bóng nhàn nhạt, khiến gương mặt ấy trở nên càng rõ nét hơn.
Vài tia nắng vàng xuyên qua mái tóc, áo ngủ màu trắng dọc theo thân thể tạo nên vầng sáng mông lung, mắt anh rũ xuống, khóe miệng khẽ giương lên.
Trong nháy mắt, cô không khỏi ngộp thở, sau đó phát hiện nhịp tim của mình không tự chủ đã tăng nhanh.
Sau đó, anh ngẩng đầu lên, nụ cười như thiên sứ, trong nháy mắt chuyển thành châm chọc.
“OK, Just do it!”
Ài….. Thiên sứ quả nhiên là biến hóa khôn lường nha……
Anh cúi người hôn cô, lúc này Chung Thục Phương mới chậm chạp phát hiện mình quên việc tiếp tục giả vờ ngủ, khẽ thở nhẹ, mịt mờ nhìn gương mặt tuấn tú của anh gần ngay trước mắt.
“Trong bồn tắm vừa xả nước ấm.” Anh lấy ngón tay cái ma sát khuôn mặt đang ửng hồng của cô, khóe môi giương nhẹ, “Tắm một cái, em sẽ thoải mái một chút.”
Cô hơi xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bò xuống giường, nhưng trong lòng có chút cảm động bởi vì anh hiếm khi tỏ ra quan tâm săn sóc như thế này, nhưng mới đi vào phòng tắm, cửa còn chưa đóng, chỉ nghe anh lại nói: “Chúng ta còn một tiếng rưỡi nữa sẽ lên máy bay, động tác nhanh một chút, chớ lề mà lề mề.”
Trong lòng vừa mới có chút ấm áp nhất thời đã lạnh hơn phân nửa.
Bịch một tiếng đóng sầm cửa phòng tắm, Chung Thục Phương tức giận hướng về phía cửa làm mặt quỷ.
Đáng ghét, xem ra cả đời này cô cũng đã nhận ra được.
Muốn đợi anh biết cách săn sóc?
Kiếp sau đi!
Người cần phải la hét là anh mới đúng chứ?
Bị nhìn hết là anh, thế nhưng cô nàng này bộ dạng lại giống như gặp quỷ, mới sáng tinh mơ lại la hét đến long trời lở đất, quỷ khiếp thần sầu, dẫn non nửa dân số trong nhà chạy tới.
“Ai…… Ai biết…… Anh…… Mới sáng sớm đi tắm……” Chung Thục Phương lúng túng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói: “Này…… Nào có người nào tắm vào buổi sáng, em cho là anh đang đánh răng rửa mặt thôi……”
“Chỉ là nhìn anh không có mặc quần áo thôi, không cần phải kêu la thảm thiết đến vậy chứ?” Lâm Tử Kiệt bọc khăn tắm quanh hông, tay cầm một cái khăn khác lau tóc.
Thật là, người không biết chuyện còn tưởng anh cưỡng bức cô nữa ấy chứ, nhìn tới mấy người làm vừa xông lên trên với vẻ mặt đầy oán trách, chỉ e bây giờ anh đã bị người làm xem là một gã dâm tặc ác ôn rồi, thật không biết là bọn họ nhận tiền lương của nhà họ Lâm hay nhận bổng lộc của nhà họ Chung đây.
“Em…… Em cho là tối hôm qua em làm anh…… Bị thương……” Đầu cô càng cúi xuống thấp hơn, nói ra lời này thì xấu hổ đến nỗi ngay cả tai cũng đỏ lên rồi.
Lâm Tử Kiệt nghe vậy xoay đầu lại, chân mày bên phải khẽ nhếch, buồn cười hỏi: “Làm bị thương?”
Anh có nghe lầm không? Cô gái này nói cô làm anh bị thương? Bình thường nên là đàn ông nói những lời này mới phải chứ? Huống chi tối hôm qua bọn họ cái gì cũng chưa có làm, không phải sao?
“Ách…… Chúng ta…… Em là nói…… Tối qua……” Chung Thục Phương lúng túng sợ hãi, khuôn mặt nóng lên, lời nói càng trở nên không mạch lạc “Em không đau…… Trên giường không có…… Ách…… Ý của em là……. Anh biết đó…… Khí lực em lớn……. Cho nên em cho là anh……”
“Bị em làm bị thương?” Cả người anh đi tới trước người cô, nâng cằm cô lên, khóe môi khẽ nhếch mà nói tiếp.
“Ách……” Anh tiếp xúc rất gần như vậy, gần đến nỗi cô có thể ngửi được mùi hương tươi mát khi mới vừa tắm xong của người đàn ông. Nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, khuôn mặt cô đỏ bừng, lòng không tự chủ mà cuồng loạn, ngập ngừng nói: “Em……”
“Như thế nào?”
“Ừ……” Cô không nhịn được mà nhìn chằm chằm môi của anh gần ngay trước mắt, hô hấp lặng lẽ dồn dập, hít vào trong ngực đều là mùi hương của anh.
“Nói đi.” Anh tiến đến gần hơn, giọng điệu trầm thấp dụ hoặc cô.
“Nói cái gì?” Cô ngơ ngác nhìn bờ môi xinh đẹp của anh, lại không kiềm được mà đưa lưỡi ra liếm liếm đôi môi khô khốc của mình.
“Em muốn cái gì?” Anh khàn khàn mở miệng, chỉ thiếu một chút môi của anh sẽ dán vào môi cô.
Chung Thục Phương khẽ thở, không biết nguyên do lẩm bẩm: “Em…… Không biết……”
“Cái này sao?” Tay của anh chẳng biết lúc nào trượt đến ngực của cô, ngón tay cái quét qua áo ngủ của cô, dưới áo ngủ cặp nhũ hoa đã dựng đứng.
Giọng điệu cô co rút, mắt hạnh trợn tròn, cả lồng ngực rút lui về phía sau, lại bị chống đỡ bằng bàn tay khác của anh đã sớm vòng lên trên eo cô.
“Hư……” Anh trấn an dán lên môi cô, cánh tay buộc chặt, để cho thân thể mềm mại từ trên xuống dưới của cô dán thật chặt vào cơ thể của mình.
“A……” Cảm nhận được cơ thể cứng rắn có lực của anh, cô không biết tự bao giờ cơ thể đã khẽ run, một loại cảm giác không biết tên từ dưới bụng truyền đến, làm cho cả người cô trở nên vô lực.
“Hả?” Anh khẽ mút lấy môi cô, sau đó là vành tai mượt mà của cô, đến cái cổ trắng ngần.
Cô không tự chủ được phát ra tiếng thở gấp, cặp mắt sương mù, ngửa đầu thuận theo anh, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh.
Anh tháo sợi dây áo ngủ tơ tằm của cô ra, bàn tay thăm dò vào giữa hai chân trắng noãn của cô.
“Không được……” Cô nỉ non lo lắng kẹp chặt hai chân lại, nhưng hai chân cũng bị vô lực, sau đó anh hôn lên môi cô, một cái chớp mắt tiếp theo đã làm cô mất cả thần trí.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, cô mơ hồ phát hiện áo ngủ của cô và khăn tắm buộc quanh hông anh đều đã rơi xuống sàn, sau đó chẳng biết từ lúc nào hai người đều nằm lên trên giường.
Anh hôn cơ thể cô, trêu chọc dục vọng không biết tên của cô, sau đó trên giường lớn tuyết trắng, làm cho cô quên đi tất cả……
✰✰✰
Được rồi.
Xem ra khí lực của cô cũng không lớn giống như cô đã nghĩ…… Dũng mãnh phi thường?
Thì ra người đàn ông này có thể làm cho toàn thân cô vô lực, thật là một chuyện thần kỳ nha.
Khó trách không có ai hỏi hai người bọn họ rốt cuộc dùng biện pháp gì mà thuận lợi lên giường, hiển nhiên mọi người đều biết việc này xảy ra thế nào rồi.
Len lén mở chăn để lộ một đôi mắt, sau khi cô xác định là không có ai, mới ngượng ngùng bọc chăn quanh mình.
Vào lúc này, chỗ nào nên đỏ cũng đỏ, chỗ nào nên đau cũng đã đau, cô lại càng cảm thấy ngượng ngùng thêm.
Dĩ nhiên tuổi của cô so với tuổi dậy thì đã chênh lệch khá xa rồi, mặc dù đầu óc cô không nhanh nhạy cho lắm, nhưng chuyện nam nữ cũng hiểu được chút ít, coi như không hiểu thì cũng nghe La Lan nói qua mấy hoàng sắc tiếu thoại (chuyện cười dâm dục), dù sao thì nghe là một chuyện, chân chính làm lại là một chuyện khác.
Hai chân khẽ run làm cho cô không tự giác cúi đầu xuống, lại chỉ nhìn thấy bên ngoài chăn đang lồ lộ một vệt hồng bằng ngón chân.
Thật may là tất cả mọi người đều nói chỉ có lần đầu tiên mới đau……
Cốc cốc!!!
Tiếng gõ cửa vang lên, Chung Thục Phương sợ hết hồn, hoảng hốt xoay người lại, kinh hoảng nhìn chằm chằm vào cửa phòng, trong nháy mắt chẳng biết tại sao lại có suy nghĩ kích động muốn chạy trốn.
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
Chung Thục Phương còn chưa kịp phản ứng, lại nghe có giọng nói vang lên từ sau lưng.
“Vào đi.”
Cô trừng mắt thật lớn, quay đầu lại thì nhìn thấy Lâm Tử Kiệt đưa lưng về phía cô, đang đứng trước cửa thông với phòng sát vách, cửa phòng khép hờ, trên tai đeo tai nghe đang nói chuyện điện thoại, giọng nói nhỏ nhẹ nhanh chóng giao phó xử lý công việc.
Chung Thục Phương thấy thế, vội vàng nắm chặt ga giường, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai (nhanh như chớp), nhanh chân chạy về phía giường nằm xuống, giả vờ ngủ.
Người giúp việc bê một phần ăn sáng đi vào.
Nghe tiếng mở cửa, anh xoay người đi qua gian phòng bên này, khoát tay ý bảo người làm đặt bữa ăn sáng lên trên bàn là được rồi, tiếp theo lại trở về phòng bên kia, tiếp tục xử lý công việc còn dang dở.
Giọng nói anh trầm bổng, giọng nói như có như không từ phòng sát vách truyền đến, Chung Thục Phương len lén mở mắt ra, quan sát người đàn ông vừa kết hôn với cô.
Không giống với các du học sinh tại Mỹ, tiếng anh của Lâm Tử Kiệt mang ngữ điệu của nước Anh, bởi vì từ nhỏ anh đã theo học tiếng anh cùng với người quản gia nhà họ Lâm.
Lần đầu tiên nhìn thấy quản gia của nhà họ Lâm, cô thật sự sợ đến hết hồn, dù sao cô cũng mới có tám tuổi, chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.
Người quản gia nhà họ Lâm, Hank Poster là một người quản gia Anh quốc chính gốc, thậm chí ông đã từng học tại một học viện đặc biệt của Anh quốc chuyên đào tạo về nghề quản gia, nghe nói đã tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc nhất.
Cô nhớ vì sao cô biết được Hank tốt nghiệp loại hạng nhất, là vì ông là một trong số ít người cùng với cô, có thể nhìn ra Lâm Tử Kiệt còn có một bộ mặt khác, hơn nữa cô nhớ khi còn bé, mỗi lần gặp nhau, Hank đều cho cô ăn kẹo.
Chỉ tiếc là mặc dù cô cũng cùng Hank học tiếng anh, nhưng cuối cùng tiếng anh của cô vẫn cứ giống như đang trong giai đoạn học tiểu học, chỉ nhớ rõ mấy câu đơn giản dùng một từ độc nhất, mấy câu hội thoại dài dòng nhiều từ cô hoàn toàn không học được rồi.
Cho nên bây giờ cô hoàn toàn không hiểu anh đang nói chuyện gì qua điện thoại, chỉ có thể nhìn anh mặc áo ngủ, đứng ở bàn làm việc ở thư phòng sát vách, vừa gõ gõ bàn phím, vừa dùng giọng điệu nhẹ nhàng thảo luận với đối phương.
Đột nhiên, anh dừng lại ngón tay đang đánh máy, hơi nghiêng đầu, mím môi, nhíu mày nhìn ra xa xa, giống như đang nghe đối phương nói chuyện.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên gương mặt anh tạo thành một cái bóng nhàn nhạt, khiến gương mặt ấy trở nên càng rõ nét hơn.
Vài tia nắng vàng xuyên qua mái tóc, áo ngủ màu trắng dọc theo thân thể tạo nên vầng sáng mông lung, mắt anh rũ xuống, khóe miệng khẽ giương lên.
Trong nháy mắt, cô không khỏi ngộp thở, sau đó phát hiện nhịp tim của mình không tự chủ đã tăng nhanh.
Sau đó, anh ngẩng đầu lên, nụ cười như thiên sứ, trong nháy mắt chuyển thành châm chọc.
“OK, Just do it!”
Ài….. Thiên sứ quả nhiên là biến hóa khôn lường nha……
Anh cúi người hôn cô, lúc này Chung Thục Phương mới chậm chạp phát hiện mình quên việc tiếp tục giả vờ ngủ, khẽ thở nhẹ, mịt mờ nhìn gương mặt tuấn tú của anh gần ngay trước mắt.
“Trong bồn tắm vừa xả nước ấm.” Anh lấy ngón tay cái ma sát khuôn mặt đang ửng hồng của cô, khóe môi giương nhẹ, “Tắm một cái, em sẽ thoải mái một chút.”
Cô hơi xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bò xuống giường, nhưng trong lòng có chút cảm động bởi vì anh hiếm khi tỏ ra quan tâm săn sóc như thế này, nhưng mới đi vào phòng tắm, cửa còn chưa đóng, chỉ nghe anh lại nói: “Chúng ta còn một tiếng rưỡi nữa sẽ lên máy bay, động tác nhanh một chút, chớ lề mà lề mề.”
Trong lòng vừa mới có chút ấm áp nhất thời đã lạnh hơn phân nửa.
Bịch một tiếng đóng sầm cửa phòng tắm, Chung Thục Phương tức giận hướng về phía cửa làm mặt quỷ.
Đáng ghét, xem ra cả đời này cô cũng đã nhận ra được.
Muốn đợi anh biết cách săn sóc?
Kiếp sau đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.