Xưng Bá Dị Giới: Chớ Bẻ Cong Lão Tử!

Chương 19: Cây Muốn Lặng Mà Gió Chẳng Ngừng

Mẹ Kế

04/05/2023

Phó Trạc Mẫn không có thời gian triệu hồi thần lực, y dùng thần lực có sẵn trong đan điền để chắn thần lực của San Chân. Nhìn bên ngoài thì hai người đang đánh ngang tay, từng tia thần lực trắng ngà trong gió tựa như đang quấn quýt lấy nhau chứ không phải đối chọi.

Thế nhưng chỉ người trong cuộc và những người có thực lực đủ mạnh mới thấy rõ, trong cuộc so tay này Sa Chân đã bị Phó Trạc Mẫn bỏ xa vạn dặm. Nàng ta chỉ đang cố gắng chống chọi lại y mà thôi, hai người đã sớm đảo khách thành chủ, Phó Trạc Mẫn chiếm thế chủ động mà liên tục tấn công.

Tuy ban đầu Phó Trạc Mẫn khá chật vật, thế nhưng dần dần y cũng nắm bắt được cục diện, thậm chí y còn có thể vừa thi triển vừa triệu hồi thần lực khiến cho mọi người xung quanh chấn động thật sâu, một màn này cũng quá trâu bò rồi.

Bấy giờ, Phó Trạc Mẫn đang thảnh thơi bao nhiêu thì Sa Chân lại bị chèn ép bấy nhiêu. Ngay lúc nàng ta định kêu Sa Phân mặc kệ chuyện phòng thủ, hợp sức với nàng ta đánh bay Phó Trạc Mẫn thì chỉ thấy Sa Phân hét lên một tiếng.

Một tia thần lực mạnh mẽ phóng tới đánh vào bụng Sa Phân, nàng ta còn không kịp nhìn rõ là có chuyện gì đang xảy ra thì thân thể đã bay lên rồi rơi khỏi đài thi đấu, hệt như một con diều bị đứt dây.

Hiển nhiên là do Phó Trạc Mẫn ra tay, y cũng không ngu mà để cho hai nàng ta hợp lực lại để đánh một mình y. Hai đánh một chẳng chột cũng què, hơn nữa nhóm đối địch còn không ít người, y không dám khinh suất. Nhất định y phải trụ đến cuối cùng, giành được một tấm vé bước vào cấm cung hoàng thất để tu luyện.

Sa Chân thấy tình hình không ổn, nếu còn không có hành động gì khác thì chẳng bao lâu nữa, người bị đánh bay sẽ là nàng ta. Sa Chân cắn răng hét lớn: "Bây giờ kẻ nào ra tay giúp ta thì kẻ đó sẽ trở thành khách quý của phái Diện Ma trong vòng một năm. Kèm theo đó là mười văn tiền."

Oành một tiếng.

Những gì Sa Chân vừa nói tựa như một tiếng nổ lớn vang lên trong lòng mỗi người. Điều kiện béo bở thế này, có mấy ai bỏ qua được chứ? Mà Phó Trạc Mẫn đã sớm biết, quản sự sẽ không quản những loại chuyện này. Những trận thi đấu trước, có rất nhiều người đánh bay luôn cả người trong nhóm của mình hoặc đả thương người của nhóm đối địch, thế nhưng quản sự vẫn mảy may không quan tâm.

Hiện tại, Sa Chân dùng cách thức thế này, quả thật là vô cùng hiệu quả. Trong lòng Phó Trạc Mẫn thầm nhủ, xem ra thực lực nhường này của y vẫn còn rất thấp, để có thể đấu lại những ác ý đến từ thế giới này…

[Ký chủ xin nén bi thương. Cuộc đời xưa nay vốn luôn là một màu đen, nhưng những kẻ có thực lực sẽ có khả năng tô vẽ thêm những màu sắc khác cho cuộc đời của mình. Còn không thì chỉ có thể cắn răng, chấp nhận màu đen u tối đó mà sống lay lắt qua ngày, hệt như một con kiến hôi.]

Phó Trạc Mẫn cười nhạt, những lời hệ thống nói sao lại đúng đến thế chứ? Đúng đến mức y chẳng có lời nào để cãi lại, chỉ có thể âm thầm giơ ngón cái lên với nó.

Được rồi, nếu cuộc đời đã như vậy, y cũng phải linh hoạt mà thích nghi, nếu không chính y sẽ bị đào thải.

Ngay lúc mọi người rục rịch, muốn nhanh tay một chút đánh bay Phó Trạc Mẫn để giành được điều kiện béo bở kia thì lại nghe thấy giọng nói bình thản của Phó Trạc Mẫn: "Phái Diện Ma là cái thá gì chứ? Gia mẫu của ta đến rồi, phái Diện Ma cũng chỉ là một tấm thảm cho ngài lau chân mà thôi."



Lời nói của Phó Trạc Mẫn chính thức làm mọi người chết lặng, ngay cả các quản sự cũng cảm thấy đầu ong ong không thôi. Phó Bạch Cơ sao? Chẳng phải Phó Bạch Cơ đã bị cường giả trên đại lục cao cấp bắt đi rồi sao?

Ngay lúc toàn trường hốt hoảng, thần lực từ bốn phương tám hướng đột ngột tụ tập về một nơi, thần lực cuồn cuộn như thác rền sóng dữ, dường như mọi người đều bị vây lấy bởi một bức màn thần lực màu trắng ngà này.

Đến khi mọi người nhận ra sự tình kỳ lạ mà định thần lại thì bấy giờ, từng tiếng la hét đầy đau đớn vang lên, các quản sự nhìn lên thì chỉ thấy Phó Trạc Mẫn và một nam nhân đứng trơ trọi trên đài thi đấu, còn tất thảy người trong hai nhóm đều bị đánh bay xuống đất, có kẻ nằm ôm ngực nhăn nhó, có kẻ nằm đờ đần thất thần, hẳn là đã rơi vào hôn mê.

Những người bị đánh bay quả thật là tức đến ngứa răng, hướng Phó Trạc Mẫn rống to: "Con mẹ nó Phó Trạc Mẫn, ngươi dám lừa bọn ta ư?"

Phó Trạc Mẫn bày ra vẻ mặt vô tội, y đưa tay phủi phủi bụi trên người: "Làm sao? Ô hay, ta có làm gì đâu nhỉ."

"Khốn kiếp, con mẹ nhà ngươi, đồ con rùa gạt người, nhân lúc bọn ta không chú ý mà ra tay, đồ tiểu nhân bỉ ổi vô liêm sỉ."

Phó Trạc Mẫn cười một tiếng: "Vị tiểu mỹ nhân này chửi thật trơn tru, giống như trên miệng có bôi qua một lớp mỡ nhẵn bóng vậy, xem ra…"

Chưa nói dứt câu, Phó Trạc Mẫn bỗng nhìn về phía xa xa, gương mặt lộ rõ vẻ kinh hỉ. Mà toàn trường lại bị biểu cảm đó của Phó Trạc Mẫn dọa cho tím mật, ai nấy đều xoay đầu nhìn về một hướng.

Một lúc lâu sau, khi mọi người không thấy có bất cứ người nào xuất hiện mới quay đầu lại nhìn về Phó Trạc Mẫn. Bấy giờ, Phó Trạc Mẫn nào còn đứng trên đài thi đấu làm gì nữa, y đã sớm trở về chỗ ngồi nghỉ ngơi.

Đám người bị Phó Trạc Mẫn đánh bay tức muốn thổ huyết: "Con mẹ nó Phó Trạc Mẫn, mày lại lừa tao lần nữa sao?"

Phó Trạc Mẫn nhún vai, bình tĩnh nhìn bọn họ: "Ta không có làm gì hết. Nhưng các ngươi đã muốn bị lừa như vậy thì ta cũng thành toàn cho các ngươi. Ờ thì, các ngươi đã bị lừa rồi đó. Vừa lòng chưa? Vui vẻ chưa?"

Toàn trường triệt để rơi vào im lặng, một cây kim rơi xuống có lẽ cũng sẽ vang tiếng. Ông trời ơi, có thể tìm ở đâu được một kẻ vô sỉ hơn tên này không? Rõ ràng là y lừa người, dùng thủ đoạn để chiến thắng, nhưng y lại không thừa nhận, cuối cùng còn nói như là người khác muốn bị y lừa nên y mới thừa nhận cho người ta vui.

Mà nam nhân ban nãy còn đứng trên đài thi đấu với Phó Trạc Mẫn chính là Hoa Kính, trong lòng hắn thầm cảm thấy may mắn vì cùng nhóm với Phó Trạc Mẫn, hơn nữa ban nãy hắn không có động lòng với điều kiện béo bở của Sa Chân. Vì vậy, khi Phó Trạc Mẫn đánh bay mọi người xuống đài thì y đã kéo hắn lại, nếu không hắn cũng đã bị loại.



Hoa Kính nhìn Phó Trạc Mẫn bằng ánh mắt cảm kích, gương mặt trong trẻo tựa sương mai nhìn y cười cười, trong mắt mơ hồ còn có vài tia sùng bái. Mà người xung quanh lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn y, quả thật là khác xa một trời một vực.

Qua vòng thi đấu hôm nay, Phó Trạc Mẫn cũng hiểu rõ y không có đồng bạn, hơn nữa còn dễ bị toàn trường chèn ép. Do đó sau khi trở về quán trọ, Phó Trạc Mẫn lập tức miệt mài tu luyện, ý chí chiến đấu được nâng cao.

Hai ngày sau, y lại tới Quảng trường Túc Tri tham gia vòng trung. Phó Minh Tố nhìn thấy Phó Trạc Mẫn vẫn còn bình an vô sự thì trong lòng vô cùng ngứa ngáy.

Phó Trạc Mẫn nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau, trong không trung dường như có tiếng đao kiếm đang tranh đấu. Trong lòng Phó Trạc Mẫn cũng thầm nhủ, nếu Phó Minh Tố còn gây sự lần nữa thì y nhất định sẽ không để yên.

Tối qua, lúc Phó Trạc Mẫn đang tu luyện thì có người đột nhập vào phòng. Người kia có thực lực không thấp, hơn nữa thân pháp vô cùng quỷ dị, nếu không phải y nhanh trí thì e rằng đã tới Địa phủ báo danh.

Vốn dĩ kẻ kia thà chết cũng không chịu khai ra người thuê ả, nhưng Phó Trạc Mẫn không hề nhiều lời, lập tức gọi người phụ việc mang nước sôi lên cho y. Phó Trạc Mẫn bịt miệng ả để tránh ả cắn lưỡi tự sát, trói chặt tay chân, sau đó cởi hết ngoại y, chỉ chừa lại bộ nội y mỏng manh bên trong. Y chầm chậm đổ nước sôi lên bàn chân, sau đó là bắp chân rồi tới đùi.

Bấy giờ, kẻ kia sợ đến chết lặng, không ngờ Phó Trạc Mẫn lại là kẻ tàn nhẫn đến vậy, lập tức khai ra Phó Minh Tố. Vốn dĩ Phó Trạc Mẫn cũng không muốn ra tay tàn nhẫn, thế nhưng hiện tại thực lực y quá yếu, nếu còn mơ hồ không rõ kẻ địch của mình là ai thì ngay cả việc bản thân chết ra sao, có lẽ y cũng không thể biết được.

Sau khi kẻ kia khai ra Phó Minh Tố, Phó Trạc Mẫn cũng không tiếp tục làm khó ả, định thả ả đi. Nào ngờ y có lòng tốt lại không nhận được cảm kích, nhân lúc y xoay người, ả lại phóng đến ba chiếc phi tiêu có tẩm độc.

Phó Trạc Mẫn giận quá hóa cười, sau khi tránh được phi tiêu thì lập tức kết liễu ả. Khi ấy, hệ thống còn không quên chế giễu y một phen khiến Phó Trạc Mẫn chỉ có thể trầm mặc, nghẹn một bụng mà tiếp tục tu luyện.

Sáng nay đối mặt, Phó Minh Tố còn dùng vẻ mặt đó nhìn y, tựa như y đã gây ra tội lỗi gì tày trời với nàng ta. Quả thật là hết thuốc chữa. Nếu đã không thể chữa được thì nên đầu thai lại lần nữa sẽ tốt hơn.

Vòng trung này là đơn đấu, mọi người xếp thành một hàng dài, mỗi người chỉ cần nâng được tảng đá lớn hệt như một ngọn núi nhỏ ở trước mặt trong thời gian hai phân--- thì có thể tiến vào vòng trong.

---Một phân là mười lăm giây.

Phó Trạc Mẫn vượt qua vòng này rất nhẹ nhàng, sau đó y liền trở về quán trọ tiếp tục tu luyện. Bộ công pháp cao cấp này y đã lĩnh ngộ gần xong, Phó Trạc Mẫn cảm nhận chỉ còn một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thì y sẽ thành công đột phá Hữu Môn.

Từ sự kiện lần trước, mọi người đều rõ Phó Trạc Mẫn không phải là kẻ dễ chơi. Do đó không có một ai muốn tìm y gây sự, chỉ tránh y thật xa. Nhưng hiển nhiên là không phải ai cũng nghĩ như vậy. Điển hình là Phó Minh Tố, nàng ta ôm một bụng lửa giận mà chờ đến đêm tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xưng Bá Dị Giới: Chớ Bẻ Cong Lão Tử!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook