Xưng Bá Dị Giới: Chớ Bẻ Cong Lão Tử!
Chương 9: Rơi Xuống Hố Phân
Mẹ Kế
04/05/2023
Giọng nói càng ngày càng gần, Phó Trạc Mẫn không còn cách nào khác, đành phải núp sau hố phân, bên cạnh hố phân có vài thùng gỗ dùng chứa những thứ xú uế để hạ nhân tùy thời dọn dẹp, y chính là núp sau mấy thùng gỗ hôi hám ấy.
"Hôm nay trên phố đồn ầm ĩ chuyện đó mà ngươi không biết sao?"
"Ai da, hôm nay ta bận như vậy, thời gian đâu mà hóng chuyện. Tối nay đến phiên canh gác mới được ngơi tay chút đây. Mà có chuyện gì vậy? Kể ta nghe với, ngươi làm ta tò mò muốn chết."
Người kia cười hềnh hệch, ra vẻ thần bí, trầm giọng: "Trưởng nam Lô tộc gọi là Lô Tĩnh đó, cái người có hôn ước với tai tinh kia, ngươi nhớ không? Nghe nói rằng, hắn gả qua Miêu tộc nhưng không được sủng ái, Miêu Ức kia còn sủng thê thiếp muốn diệt chánh phu, hình như nguyên nhân chính là chán ghét Lô Tĩnh, vì Lô Tĩnh từng là hôn phu của tai tinh nên không muốn chạm vào hắn. Tộc chủ Lô tộc rất yêu thương vị trưởng nam này, nghe thấy tiếng gió lập tức tới cửa nhằm nói lý lẽ. Nào ngờ Miêu tộc đóng chặt đại môn không gặp, Miêu Ức còn to giọng nói rằng, nam nhi gả đi rồi như bát nước đổ đi, tộc chủ Lô tộc có quyền gì mà tới Miêu tộc hô to gọi nhỏ. Cuối cùng tộc chủ Lô tộc đành phải ôm một bụng tức trở về."
"Hóa ra còn có loại chuyện như vậy. Đúng là một cái tai tinh, đến bây giờ vẫn còn làm hại người khác. Thật không hiểu tộc chủ nghĩ gì lại chẳng xử lý nó, nếu không Phó tộc cũng sẽ bị liên lụy mất…"
"Còn không phải sao, tộc chủ không những không xử lý nó, còn cảnh báo mọi người trong tộc không được động đến nó nữa. Nói tới lại cảm thấy tội cho đại tiểu thư…"
"Hả? Đại tiểu thư nào?"
"Đại tiểu thư nhị phòng chứ đại tiểu thư nào nữa. Nếu không phải có tai tinh đó cản đường, đại tiểu thư nhị phòng mới chính là đích trưởng nữ của Phó tộc chúng ta đấy. Với thiên phú bậc ấy, tiểu thư nhất định sẽ quật khởi Phó tộc, nào giống như bây giờ."
"Cũng đúng, vài ngày trước Cát sư đến phủ làm khách chẳng phải còn mở lời khen ngợi đại tiểu thư sao."
"Thì đó. Mà chưa hết đâu, ta còn nghe nói, đại tiểu thư hạ sính lễ qua Hầu phủ bị trả về, cái tai tinh đó…"
Sau khi hai hạ nhân quanh quẩn đại khái một vòng thì liền xoay người rời đi, dù sao nơi đây quá hôi hám, bọn họ có đi canh gác cũng không xông xáo kiểm tra mọi ngóc ngách làm gì.
Vì thế âm thanh bát quái cũng càng lúc càng xa dần, Phó Trạc Mẫn ngồi sau thùng gỗ bốc mùi thầm nghiến răng nghiến lợi.
Hay lắm, cả cái Phó tộc này, từ chủ đến tớ đều một dạ một lòng, không chừng sau này bọn họ bị táo bón hay tiêu chảy gì đó cũng đổi thừa là do y đi? Hoang đường quá thể mà!
Lại nói, Phó Trạc Mẫn không nghĩ người tổ mẫu này có gì tốt lành. Nếu bà ta thật sự có lòng tốt đã chẳng để cháu trưởng sống còn thua một kẻ ăn mày thế này.
Phó Trạc Mẫn nghĩ, có thể bà ta không muốn gánh lên người cái danh giết cháu, hoặc giả, bà ta đối với đích nữ Phó Bạch Cơ vẫn còn chút tình nghĩa nên mới không muốn ra tay với y. Còn cấm đoán kẻ khác trong Phó tộc ra tay với y, cùng lắm chỉ là mua chuộc danh tiếng.
Nay, Phó tộc đã lụn bại cỡ nào, nếu còn mang cái ô danh người trong tộc tàn sát lẫn nhau thì chẳng phải càng thêm nát bét sao? Ai còn dám giao hảo chứ.
Bỗng lúc này, một âm thanh giòn giã vang lên…
Phó Trạc Mẫn trực tiếp đứng hình - vì - y - đã - rơi - xuống - hố - phân!
Tựa như sét đánh giữa trời quang, Phó Trạc Mẫn ngồi như trời trồng dưới hố phân, thời gian như ngưng động tại thời khắc này…
Đợi đến khi hồi thần lại, Phó Trạc Mẫn gắt gao cắn thật chặt hai hàm trên dưới với nhau, y nhất định không được hét lên, ngàn vạn lần không thể.
Ban nãy vì suy nghĩ quá nhập tâm, y ngồi dậy bước lững thững muốn rời khỏi nơi hôi hám này thì không biết thế nào lại trượt chân rơi thẳng xuống hố phân, đây quả thật là bất hạnh của đời người, lão thiên đây là muốn chơi y có phải không?
Ngay lúc Phó Trạc Mẫn lòng như chết lặng, cơ mặt tê liệt muốn bò lên thì bỗng y nhìn thấy có thứ gì đó phát sáng. Phó Trạc Mẫn nôn khan vài lần, cuối cùng hạ quyết tâm nhặt thứ đồ vật đó lên, dù sao y cũng rơi xuống đây rồi, còn có thể bẩn thỉu hơn được nữa ư?
Phó Trạc Mẫn đưa tay xuống bên dưới, nhặt thứ đồ vật đang phát sáng kia cầm chặt trong tay rồi mau chóng bò lên, tuy nói đã què thì chẳng sợ quặt nữa nhưng cảm giác này thật sự quá kinh tởm!
Nói về vấn đề sinh hoạt, bình thường cách hai ba ngày nguyên thân sẽ rửa ráy thân thể một lần. Vì ở tiểu viện không có dụng cụ, hơn nữa sức lực quá yếu ớt nên việc tắm rửa không thể diễn ra thường xuyên.
Mà mỗi lần như vậy, chỉ có thể gọi là rửa ráy vì nguyên thân không có sức lấy nhiều nước, cũng không dám lấy chậu lớn đựng nước vì sợ chậu sẽ có mùi hôi rồi bị phát hiện, chỉ có thể lấy chút nước vào gáo rồi chạy về tiểu viện âm thầm rửa ráy, quả thật là trái phải đều khó khăn.
Khi y xuyên đến, vài ngày đầu cũng phải chấp nhận lối sinh hoạt đó, vì nếu bị kẻ khác bắt gặp thì nhất định sẽ xảy ra chuyện không hay. Nhưng từ khi giải độc xong, thân thể trở nên khỏe mạnh thì mỗi tối Phó Trạc Mẫn luôn đi lấy nước để tắm rửa, chậu đồng cũng đi trộm một cái ở tiểu viện của một công tử nào đó để dùng, hoàn toàn không còn bất tiện như xưa nữa.
Bây giờ toàn thân y đầy mùi xú uế, Phó Trạc Mẫn đành một đường chạy thẳng đến con sông nhỏ cách Phó phủ không xa, nếu chạy đi lấy nước thì nhất định sẽ bị phát hiện, y chỉ còn cách chạy đến con sông đó mà thôi.
Khá may mắn vì hiện tại là đêm đen, bên ngoài phố không còn mấy ai, Phó Trạc Mẫn chạy thẳng đến con sông nhỏ rồi nhảy luôn xuống bên dưới, y ngụp lặn một hồi, kỳ cọ chán chê mới dần bình tĩnh lại, còn không khỏi rùng mình vài cái.
Hiển nhiên là không phải vì lạnh, mà do y bị ám ảnh, tâm trí hay thậm chí là khoang mũi cứ như có như không ngửi được thứ mùi hôi hám đó khiến da y nổi hẳn mấy tầng da gà.
Phó Trạc Mẫn đưa mắt nhìn ngôi nhà ven sông, trước sân ngôi nhà đó có vài bộ y phục vẫn đang phơi ngay ngắn. Y vuốt mặt, lén lút bò lên bờ, mon men vào sân nhà người ta lấy xuống một bộ y phục xem như là vừa vặn, sau đó để lại vài đồng trong túi áo của bộ y phục còn lại, y nấp vào một góc nhanh chóng thay y phục, ném thẳng bộ đồ ướt sũng còn thoáng mùi hôi thối xuống sông.
May thay Phó phủ ở gần con sông này, nếu không tối nay y xác định thê thảm gấp bội, cũng không biết nên xoay sở ra sao. Phó Trạc Mẫn đưa mắt nhìn trời cao, trong lòng uất nghẹn đến mức muốn phun ra mấy ngụm máu tươi, y đưa tay vỗ ngực vài cái rồi nhanh chóng trở về tiểu viện, cố ép bản thân phải bình tĩnh.
Mà bấy giờ, ở phía xa có một nam nhân, thân gầy tựa liễu, lưng thẳng như tùng, bạch y phiêu lãng trong gió, thân thể nhẹ tựa mây bay mà điểm chân trên một nhành cây mỏng manh.
Nam nhân nhìn dáng vẻ vội vàng của Phó Trạc Mẫn, môi mỏng khẽ cười một tiếng, bách bàn nan miêu, nhật nguyệt dường như cũng bị lu mờ trước sự tuyệt sắc ấy.
Nhìn kỹ, phía sau nam nhân bạch y đó còn có một hắc y nhân không rõ nhân dạng khuất trong bóng đêm, nếu không phải hắn ta cố ý lộ ra, khẳng định không có bất cứ ai có thể biết được sự tồn tại của hắn ta.
"Hôm nay trên phố đồn ầm ĩ chuyện đó mà ngươi không biết sao?"
"Ai da, hôm nay ta bận như vậy, thời gian đâu mà hóng chuyện. Tối nay đến phiên canh gác mới được ngơi tay chút đây. Mà có chuyện gì vậy? Kể ta nghe với, ngươi làm ta tò mò muốn chết."
Người kia cười hềnh hệch, ra vẻ thần bí, trầm giọng: "Trưởng nam Lô tộc gọi là Lô Tĩnh đó, cái người có hôn ước với tai tinh kia, ngươi nhớ không? Nghe nói rằng, hắn gả qua Miêu tộc nhưng không được sủng ái, Miêu Ức kia còn sủng thê thiếp muốn diệt chánh phu, hình như nguyên nhân chính là chán ghét Lô Tĩnh, vì Lô Tĩnh từng là hôn phu của tai tinh nên không muốn chạm vào hắn. Tộc chủ Lô tộc rất yêu thương vị trưởng nam này, nghe thấy tiếng gió lập tức tới cửa nhằm nói lý lẽ. Nào ngờ Miêu tộc đóng chặt đại môn không gặp, Miêu Ức còn to giọng nói rằng, nam nhi gả đi rồi như bát nước đổ đi, tộc chủ Lô tộc có quyền gì mà tới Miêu tộc hô to gọi nhỏ. Cuối cùng tộc chủ Lô tộc đành phải ôm một bụng tức trở về."
"Hóa ra còn có loại chuyện như vậy. Đúng là một cái tai tinh, đến bây giờ vẫn còn làm hại người khác. Thật không hiểu tộc chủ nghĩ gì lại chẳng xử lý nó, nếu không Phó tộc cũng sẽ bị liên lụy mất…"
"Còn không phải sao, tộc chủ không những không xử lý nó, còn cảnh báo mọi người trong tộc không được động đến nó nữa. Nói tới lại cảm thấy tội cho đại tiểu thư…"
"Hả? Đại tiểu thư nào?"
"Đại tiểu thư nhị phòng chứ đại tiểu thư nào nữa. Nếu không phải có tai tinh đó cản đường, đại tiểu thư nhị phòng mới chính là đích trưởng nữ của Phó tộc chúng ta đấy. Với thiên phú bậc ấy, tiểu thư nhất định sẽ quật khởi Phó tộc, nào giống như bây giờ."
"Cũng đúng, vài ngày trước Cát sư đến phủ làm khách chẳng phải còn mở lời khen ngợi đại tiểu thư sao."
"Thì đó. Mà chưa hết đâu, ta còn nghe nói, đại tiểu thư hạ sính lễ qua Hầu phủ bị trả về, cái tai tinh đó…"
Sau khi hai hạ nhân quanh quẩn đại khái một vòng thì liền xoay người rời đi, dù sao nơi đây quá hôi hám, bọn họ có đi canh gác cũng không xông xáo kiểm tra mọi ngóc ngách làm gì.
Vì thế âm thanh bát quái cũng càng lúc càng xa dần, Phó Trạc Mẫn ngồi sau thùng gỗ bốc mùi thầm nghiến răng nghiến lợi.
Hay lắm, cả cái Phó tộc này, từ chủ đến tớ đều một dạ một lòng, không chừng sau này bọn họ bị táo bón hay tiêu chảy gì đó cũng đổi thừa là do y đi? Hoang đường quá thể mà!
Lại nói, Phó Trạc Mẫn không nghĩ người tổ mẫu này có gì tốt lành. Nếu bà ta thật sự có lòng tốt đã chẳng để cháu trưởng sống còn thua một kẻ ăn mày thế này.
Phó Trạc Mẫn nghĩ, có thể bà ta không muốn gánh lên người cái danh giết cháu, hoặc giả, bà ta đối với đích nữ Phó Bạch Cơ vẫn còn chút tình nghĩa nên mới không muốn ra tay với y. Còn cấm đoán kẻ khác trong Phó tộc ra tay với y, cùng lắm chỉ là mua chuộc danh tiếng.
Nay, Phó tộc đã lụn bại cỡ nào, nếu còn mang cái ô danh người trong tộc tàn sát lẫn nhau thì chẳng phải càng thêm nát bét sao? Ai còn dám giao hảo chứ.
Bỗng lúc này, một âm thanh giòn giã vang lên…
Phó Trạc Mẫn trực tiếp đứng hình - vì - y - đã - rơi - xuống - hố - phân!
Tựa như sét đánh giữa trời quang, Phó Trạc Mẫn ngồi như trời trồng dưới hố phân, thời gian như ngưng động tại thời khắc này…
Đợi đến khi hồi thần lại, Phó Trạc Mẫn gắt gao cắn thật chặt hai hàm trên dưới với nhau, y nhất định không được hét lên, ngàn vạn lần không thể.
Ban nãy vì suy nghĩ quá nhập tâm, y ngồi dậy bước lững thững muốn rời khỏi nơi hôi hám này thì không biết thế nào lại trượt chân rơi thẳng xuống hố phân, đây quả thật là bất hạnh của đời người, lão thiên đây là muốn chơi y có phải không?
Ngay lúc Phó Trạc Mẫn lòng như chết lặng, cơ mặt tê liệt muốn bò lên thì bỗng y nhìn thấy có thứ gì đó phát sáng. Phó Trạc Mẫn nôn khan vài lần, cuối cùng hạ quyết tâm nhặt thứ đồ vật đó lên, dù sao y cũng rơi xuống đây rồi, còn có thể bẩn thỉu hơn được nữa ư?
Phó Trạc Mẫn đưa tay xuống bên dưới, nhặt thứ đồ vật đang phát sáng kia cầm chặt trong tay rồi mau chóng bò lên, tuy nói đã què thì chẳng sợ quặt nữa nhưng cảm giác này thật sự quá kinh tởm!
Nói về vấn đề sinh hoạt, bình thường cách hai ba ngày nguyên thân sẽ rửa ráy thân thể một lần. Vì ở tiểu viện không có dụng cụ, hơn nữa sức lực quá yếu ớt nên việc tắm rửa không thể diễn ra thường xuyên.
Mà mỗi lần như vậy, chỉ có thể gọi là rửa ráy vì nguyên thân không có sức lấy nhiều nước, cũng không dám lấy chậu lớn đựng nước vì sợ chậu sẽ có mùi hôi rồi bị phát hiện, chỉ có thể lấy chút nước vào gáo rồi chạy về tiểu viện âm thầm rửa ráy, quả thật là trái phải đều khó khăn.
Khi y xuyên đến, vài ngày đầu cũng phải chấp nhận lối sinh hoạt đó, vì nếu bị kẻ khác bắt gặp thì nhất định sẽ xảy ra chuyện không hay. Nhưng từ khi giải độc xong, thân thể trở nên khỏe mạnh thì mỗi tối Phó Trạc Mẫn luôn đi lấy nước để tắm rửa, chậu đồng cũng đi trộm một cái ở tiểu viện của một công tử nào đó để dùng, hoàn toàn không còn bất tiện như xưa nữa.
Bây giờ toàn thân y đầy mùi xú uế, Phó Trạc Mẫn đành một đường chạy thẳng đến con sông nhỏ cách Phó phủ không xa, nếu chạy đi lấy nước thì nhất định sẽ bị phát hiện, y chỉ còn cách chạy đến con sông đó mà thôi.
Khá may mắn vì hiện tại là đêm đen, bên ngoài phố không còn mấy ai, Phó Trạc Mẫn chạy thẳng đến con sông nhỏ rồi nhảy luôn xuống bên dưới, y ngụp lặn một hồi, kỳ cọ chán chê mới dần bình tĩnh lại, còn không khỏi rùng mình vài cái.
Hiển nhiên là không phải vì lạnh, mà do y bị ám ảnh, tâm trí hay thậm chí là khoang mũi cứ như có như không ngửi được thứ mùi hôi hám đó khiến da y nổi hẳn mấy tầng da gà.
Phó Trạc Mẫn đưa mắt nhìn ngôi nhà ven sông, trước sân ngôi nhà đó có vài bộ y phục vẫn đang phơi ngay ngắn. Y vuốt mặt, lén lút bò lên bờ, mon men vào sân nhà người ta lấy xuống một bộ y phục xem như là vừa vặn, sau đó để lại vài đồng trong túi áo của bộ y phục còn lại, y nấp vào một góc nhanh chóng thay y phục, ném thẳng bộ đồ ướt sũng còn thoáng mùi hôi thối xuống sông.
May thay Phó phủ ở gần con sông này, nếu không tối nay y xác định thê thảm gấp bội, cũng không biết nên xoay sở ra sao. Phó Trạc Mẫn đưa mắt nhìn trời cao, trong lòng uất nghẹn đến mức muốn phun ra mấy ngụm máu tươi, y đưa tay vỗ ngực vài cái rồi nhanh chóng trở về tiểu viện, cố ép bản thân phải bình tĩnh.
Mà bấy giờ, ở phía xa có một nam nhân, thân gầy tựa liễu, lưng thẳng như tùng, bạch y phiêu lãng trong gió, thân thể nhẹ tựa mây bay mà điểm chân trên một nhành cây mỏng manh.
Nam nhân nhìn dáng vẻ vội vàng của Phó Trạc Mẫn, môi mỏng khẽ cười một tiếng, bách bàn nan miêu, nhật nguyệt dường như cũng bị lu mờ trước sự tuyệt sắc ấy.
Nhìn kỹ, phía sau nam nhân bạch y đó còn có một hắc y nhân không rõ nhân dạng khuất trong bóng đêm, nếu không phải hắn ta cố ý lộ ra, khẳng định không có bất cứ ai có thể biết được sự tồn tại của hắn ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.