Xưng Bá Thế Giới Khác Bắt Đầu Từ Trở Thành Ma Nữ
Chương 40: Chiến Đấu Vượt Cấp (1)
Ngư Bất Quai
06/11/2024
Tử Linh đang nấn ná ở sau cổ của cô, chỉ cần một ý niệm lóe lên trong đầu của tên Tử Linh Ca kia thôi thì cô sẽ lập tức chết thẳng cẳng ở trên xe ngựa ngay.
Rõ ràng cô cũng từng là một người chơi có thực lực đứng trên đỉnh núi mà. Lúc đó, đừng nói đến tên Tử Linh Ca vừa mới chuyển chức thành công kia, cho dù là người có cùng chức nghiệp khi lên đến cấp 100 cao nhất sẽ trở thành “Tử Thần Nụ Cười” thì lúc thấy tên của cô cũng phải đi đường vòng tránh né đấy!
Cùng là một thế giới như trong trò chơi thì dựa vào cái gì chứ?! Lửa giận hừng hực thiêu đốt trong cơ thể, Faye cố gắng chịu đựng cơn đau nhức toàn thân, một tay thò vào túi nắm chặt lấy bình thuốc Chúc Phúc.
Cô phải trở lại đỉnh cao! Không một ai có thể túm chặt cổ cô như này một lần nào nữa!
*
Thời gian tiếp cận dần đến trời chiều, sắc trời ở Vực Sâu đang từ từ tối sầm lại, không gian bên dưới kênh rạch sâu kia còn tối tăm hơn. Sự nóng nảy đang liên tục bùng phát trong tâm trí của tên Tử Linh Ca kia, cơn tức tối khiến cho không khí xung quanh anh ta trở nên cực kỳ đáng sợ.
Clark có thể cảm giác được trạng thái của bản thân lại trượt dài xuống một đoạn.
“Chết tiệt, lúc trước mình vì sao lại không nghe lời giáo viên mà chăm chỉ học tập điều chế thuốc chứ?”
Clark rất chán ghét việc đọc đi đọc lại để học thuộc lòng các nguyên liệu điều chế phức tạp và nhàm chán. Mặc dù giáo viên hướng dẫn vẫn luôn ân cần dặn dò rằng “những điều này vô cùng quan trọng”, nhưng mà, anh ta vẫn cảm thấy mấy thứ kia rất phiền phức và đáng ghét.
So với việc điều chế thuốc buồn tẻ và nhàm chán, Clark càng thích cảm giác khi triệu hồi ra các Tử Linh. Những sinh vật khiến người bình thường sợ hãi và e ngại kia dưới tay anh ta lại trở nên ngoan ngoãn như một món đồ chơi.
Nhưng bây giờ, tuy anh ta có thể triệu hồi được các loại Tử Linh nhưng không một Tử Linh nào có thể giúp anh ta hái một ít thảo dược cầm máu hay làm gì đó cải thiện tình trạng vết thương.
“Chờ đến khi cô gái chết tiệt kia không thể chịu đựng được nữa và khóc ròng quay trở về đây thì mình sẽ giết chết cô ta ngay tức khắc!”
Clark thù hằn nghĩ trong đầu: “Cho dù cô ta không mang về được thuốc Trị Liệu hay định giở trò nhăng cuội gì đó để kéo dài thời gian thì chỉ cần mình có thể giết luôn cô ta để nuốt trái tim của Ma Nữ kia thì ít nhiều cũng sẽ khôi phục được một phần sức mạnh! Đáng nhẽ ra mình không nên thả cô ta ra ngoài mới đúng!”
Mất máu quá nhiều khiến cho đầu óc của Clark vận hành chậm chạp hơn. Nhưng mà, cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn. Chỉ là một cô gái còn yếu ớt hơn cả một con chuột nhắt thôi mà, anh ta sẽ không phạm phải sai lầm gì đâu.
Trong lúc Clark đang mài dao soàn soạt thì các Tử Linh vây quanh bỗng nhiên xôn xao hơn. Anh ta đột nhiên ngẩng đầu thì thấy có một dây leo được thả xuống từ bên trên.
Sau đó, một bóng dáng gầy tong teo đang loạng choạng trèo xuống dưới, bởi vì tay chân đang bị đông cứng do khí lạnh nên suýt chút nữa cô đã tuột tay ngã xuống giữa chừng.
Clark lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô gái đang trèo xuống, bàn tay giấu trong bóng tối âm thầm cầm chặt lấy quyền trượng. Ma lực của anh ta đã gần như cạn kiệt, nhưng mà, để gõ vỡ được cái đầu nhỏ nhắn kia thì cũng là một chuyện đơn giản thôi.
Chờ đến khi cô gái kia tiến lại gần hơn một chút, đúng rồi, đúng là như vậy, lại tiến gần hơn một chút nào…
“Đúng, không, không, không, không…”
Cô gái giãy giụa lết về phía Clark, vẫn là bộ dạng nói năng lắp bắp không rõ câu chữ kia. Trong đôi mắt trũng sâu của cô gái đong đầy nước mắt, nhưng bởi vì cơ thể giảm nhiệt độ quá sâu nên nước mắt vừa trào ra đã ngưng đọng trên hàng lông mi thành một lớp băng mỏng.
Trên chiếc váy đen trơn dài dính vài vết máu nhỏ, bàn tay tái nhợt chầm chậm lấy ra một lọ thuốc màu đỏ.
“Tôi… tôi… mang đến… không biết có đúng… không…”
Quyền trượng đang vung đến giữa chừng của Clark chợt khựng lại. Lọ thuốc màu đỏ… Là thuốc Trị Liệu! Nhìn vào độ tinh khiết của dung dịch thì đó đúng là thuốc chất lượng Ưu Tú!!
Tử Linh Ca sắp chết ngay tức khắc giật lấy, lọ thuốc chứa dung dịch gần đầy đến cổ lọ đang được đóng nắp kín kẽ, nước thuốc màu đỏ lấp lánh ánh sáng cực kỳ xinh đẹp dưới ánh chiều tà.
Trên bình thủy tinh còn dán nhãn có ghi dòng chữ “Tiệm thuốc An Tâm ở thị trấn Nineveh”.
Đáng tiếc, ma lực còn sót lại của Clark đã không còn đủ để anh ta thực hiện một lần ma pháp kiểm tra đo lường chất lượng nữa. Clark hơi nhếch cao khóe miệng, ngước mắt nhìn về phía cô gái đang khóc lóc nức nở đến mức run rẩy cả người kia.
Quyền trượng trong tay anh ta chợt vung lên, lập tức cắt một vết thương sâu tận xương trên cánh tay của Faye!
“Uống một ngụm đi!” Clark hung tợn nói.
Faye đau đến mức sắp ngất, nhưng vẫn kiên cường chống đỡ, cẩn thận nhận lấy bình thuốc, chầm chậm mở nắp bình ra rồi uống một ngụm nhỏ.
Miệng vết thương đang chảy máu trên cánh tay cô lập tức bắt đầu lành lại. Clark đăm đăm nhìn thẳng vào cô gái, chờ đến khi cô gái đóng nắp bình lại, một lúc sau vẫn êm đẹp đứng ở đằng kia thì anh ta rốt cuộc cũng yên tâm.
Đúng là thuốc Trị Liệu chất lượng Ưu Tú!! Không có độc tính gì!!
Rõ ràng cô cũng từng là một người chơi có thực lực đứng trên đỉnh núi mà. Lúc đó, đừng nói đến tên Tử Linh Ca vừa mới chuyển chức thành công kia, cho dù là người có cùng chức nghiệp khi lên đến cấp 100 cao nhất sẽ trở thành “Tử Thần Nụ Cười” thì lúc thấy tên của cô cũng phải đi đường vòng tránh né đấy!
Cùng là một thế giới như trong trò chơi thì dựa vào cái gì chứ?! Lửa giận hừng hực thiêu đốt trong cơ thể, Faye cố gắng chịu đựng cơn đau nhức toàn thân, một tay thò vào túi nắm chặt lấy bình thuốc Chúc Phúc.
Cô phải trở lại đỉnh cao! Không một ai có thể túm chặt cổ cô như này một lần nào nữa!
*
Thời gian tiếp cận dần đến trời chiều, sắc trời ở Vực Sâu đang từ từ tối sầm lại, không gian bên dưới kênh rạch sâu kia còn tối tăm hơn. Sự nóng nảy đang liên tục bùng phát trong tâm trí của tên Tử Linh Ca kia, cơn tức tối khiến cho không khí xung quanh anh ta trở nên cực kỳ đáng sợ.
Clark có thể cảm giác được trạng thái của bản thân lại trượt dài xuống một đoạn.
“Chết tiệt, lúc trước mình vì sao lại không nghe lời giáo viên mà chăm chỉ học tập điều chế thuốc chứ?”
Clark rất chán ghét việc đọc đi đọc lại để học thuộc lòng các nguyên liệu điều chế phức tạp và nhàm chán. Mặc dù giáo viên hướng dẫn vẫn luôn ân cần dặn dò rằng “những điều này vô cùng quan trọng”, nhưng mà, anh ta vẫn cảm thấy mấy thứ kia rất phiền phức và đáng ghét.
So với việc điều chế thuốc buồn tẻ và nhàm chán, Clark càng thích cảm giác khi triệu hồi ra các Tử Linh. Những sinh vật khiến người bình thường sợ hãi và e ngại kia dưới tay anh ta lại trở nên ngoan ngoãn như một món đồ chơi.
Nhưng bây giờ, tuy anh ta có thể triệu hồi được các loại Tử Linh nhưng không một Tử Linh nào có thể giúp anh ta hái một ít thảo dược cầm máu hay làm gì đó cải thiện tình trạng vết thương.
“Chờ đến khi cô gái chết tiệt kia không thể chịu đựng được nữa và khóc ròng quay trở về đây thì mình sẽ giết chết cô ta ngay tức khắc!”
Clark thù hằn nghĩ trong đầu: “Cho dù cô ta không mang về được thuốc Trị Liệu hay định giở trò nhăng cuội gì đó để kéo dài thời gian thì chỉ cần mình có thể giết luôn cô ta để nuốt trái tim của Ma Nữ kia thì ít nhiều cũng sẽ khôi phục được một phần sức mạnh! Đáng nhẽ ra mình không nên thả cô ta ra ngoài mới đúng!”
Mất máu quá nhiều khiến cho đầu óc của Clark vận hành chậm chạp hơn. Nhưng mà, cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn. Chỉ là một cô gái còn yếu ớt hơn cả một con chuột nhắt thôi mà, anh ta sẽ không phạm phải sai lầm gì đâu.
Trong lúc Clark đang mài dao soàn soạt thì các Tử Linh vây quanh bỗng nhiên xôn xao hơn. Anh ta đột nhiên ngẩng đầu thì thấy có một dây leo được thả xuống từ bên trên.
Sau đó, một bóng dáng gầy tong teo đang loạng choạng trèo xuống dưới, bởi vì tay chân đang bị đông cứng do khí lạnh nên suýt chút nữa cô đã tuột tay ngã xuống giữa chừng.
Clark lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô gái đang trèo xuống, bàn tay giấu trong bóng tối âm thầm cầm chặt lấy quyền trượng. Ma lực của anh ta đã gần như cạn kiệt, nhưng mà, để gõ vỡ được cái đầu nhỏ nhắn kia thì cũng là một chuyện đơn giản thôi.
Chờ đến khi cô gái kia tiến lại gần hơn một chút, đúng rồi, đúng là như vậy, lại tiến gần hơn một chút nào…
“Đúng, không, không, không, không…”
Cô gái giãy giụa lết về phía Clark, vẫn là bộ dạng nói năng lắp bắp không rõ câu chữ kia. Trong đôi mắt trũng sâu của cô gái đong đầy nước mắt, nhưng bởi vì cơ thể giảm nhiệt độ quá sâu nên nước mắt vừa trào ra đã ngưng đọng trên hàng lông mi thành một lớp băng mỏng.
Trên chiếc váy đen trơn dài dính vài vết máu nhỏ, bàn tay tái nhợt chầm chậm lấy ra một lọ thuốc màu đỏ.
“Tôi… tôi… mang đến… không biết có đúng… không…”
Quyền trượng đang vung đến giữa chừng của Clark chợt khựng lại. Lọ thuốc màu đỏ… Là thuốc Trị Liệu! Nhìn vào độ tinh khiết của dung dịch thì đó đúng là thuốc chất lượng Ưu Tú!!
Tử Linh Ca sắp chết ngay tức khắc giật lấy, lọ thuốc chứa dung dịch gần đầy đến cổ lọ đang được đóng nắp kín kẽ, nước thuốc màu đỏ lấp lánh ánh sáng cực kỳ xinh đẹp dưới ánh chiều tà.
Trên bình thủy tinh còn dán nhãn có ghi dòng chữ “Tiệm thuốc An Tâm ở thị trấn Nineveh”.
Đáng tiếc, ma lực còn sót lại của Clark đã không còn đủ để anh ta thực hiện một lần ma pháp kiểm tra đo lường chất lượng nữa. Clark hơi nhếch cao khóe miệng, ngước mắt nhìn về phía cô gái đang khóc lóc nức nở đến mức run rẩy cả người kia.
Quyền trượng trong tay anh ta chợt vung lên, lập tức cắt một vết thương sâu tận xương trên cánh tay của Faye!
“Uống một ngụm đi!” Clark hung tợn nói.
Faye đau đến mức sắp ngất, nhưng vẫn kiên cường chống đỡ, cẩn thận nhận lấy bình thuốc, chầm chậm mở nắp bình ra rồi uống một ngụm nhỏ.
Miệng vết thương đang chảy máu trên cánh tay cô lập tức bắt đầu lành lại. Clark đăm đăm nhìn thẳng vào cô gái, chờ đến khi cô gái đóng nắp bình lại, một lúc sau vẫn êm đẹp đứng ở đằng kia thì anh ta rốt cuộc cũng yên tâm.
Đúng là thuốc Trị Liệu chất lượng Ưu Tú!! Không có độc tính gì!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.