Xưng Bá Thế Giới Khác Bắt Đầu Từ Trở Thành Ma Nữ
Chương 45: Thiên Phú Cao (2)
Ngư Bất Quai
11/11/2024
Chuyện bạn cùng phòng của cô ấy là người đầu tiên điều chế được Ma Dược cấp bậc Phổ Thông thì có thể lấy lý do là vì độ may mắn cao. Nhưng chuyện triển khai ma pháp thì hoàn toàn chẳng có liên quan gì đến vận may cả!
Muốn triển khai ma pháp thành công thì cần phải có thiên phú, độ cảm ứng nhạy bén với ma lực, cộng thêm cả sự thành thạo trong việc niệm chú ngữ cổ xưa. Ba yếu tố này phải có đủ, không thể thiếu bất cứ thứ nào.
Trong lúc các học sinh mới còn chưa đọc hiểu được chú ngữ cổ xưa thì Faye – L không chỉ hoàn thành một lần triển khai ma pháp thành công mà còn nhận được lời khen ngợi từ giáo sư Bellona!
Đây là lần đầu tiên Hill trực quan ý thức được, cô gái Faye – L này… Cô gái này… tuyệt đối không phải là đồ ngốc gì cả! Cô gái này vẫn luôn giả ngốc!!
Faye cũng không biết việc bản thân tiện tay triển khai một ma pháp cơ bản đã mang lại những chấn động gì cho người bạn cùng phòng. Cô chỉ nghĩ rằng những ma pháp cơ bản đơn giản như vậy thì ai cũng sẽ làm được.
Faye quay trở về ký túc xá để giấu một số “chiến lợi phẩm”, thuận tiện còn đặt trước bữa tối để đề phòng sẽ đói bụng sau một số hoạt động buổi tối.
… Hoạt động buổi tối gì hả? Đương nhiên là cô phải đi điều chế thuốc để kiếm tiền rồi!
Tuy rằng học viện Ma Nữ bao ăn bao ở nhưng trong cuộc sống của một học sinh, ngoại trừ ăn ngủ thì tất cả mấy thứ khác đều cần tiền mà!
Trước hết, mấy cái bút lông trọc đầu của cô đã không còn kiên trì nổi nữa, mấy quyển sách da mỏng dùng để ghi chép bài giảng cũng đã không còn thừa mấy trang trống nữa rồi.
Ngoài ra đôi giày cũ càng ngày càng chật của cô cũng cần phải đổi đôi mới. Thời tiết ở Vực Sâu khá lạnh nên cô còn cần mua thêm tất giữ ấm và áo khoác nữa.
Điều quan trọng nhất là cô muốn trở nên mạnh mẽ hơn, muốn thăng cấp cao hơn thì chuyện tiêu tiền là không thể tránh khỏi. Trang bị, thuốc, vũ khí, tất cả đều phải mua!
Những ngày khốn khổ mà cô phải trải qua ngay khi vừa xuyên đến thế giới này đã để lại bóng ma tâm lý khó xóa nhòa trong tâm trí của Faye. Cô dường như đã bị ám ảnh nên lúc nào cũng thấy thiếu thốn tiền bạc, có thời gian rảnh là lại liều mạng nghĩ đến chuyện kiếm tiền.
Lúc trước, khi rời khỏi khu rừng Sâm Lâm thì cô đã tiện đường thu thập được một ít nguyên liệu điều chế. Faye dự định sẽ điều chế thêm mấy bình thuốc nữa rồi mang chúng đến bán ở thị trấn Nineveh.
Tuy rằng ông chủ tiệm thuốc kia rất đáng ghét nhưng trước mắt, tại thời điểm này, nơi đó là con đường kiếm tiền an toàn và ổn định duy nhất của Faye. Nhớ đến ông chủ ở tiệm thuốc thì đồng thời trong đầu cô đã xuất hiện khuôn mặt của một cô gái nhỏ nhắn khác.
Lần trước, bởi vì rào cản ngôn ngữ chưa được dỡ bỏ, bản thân cô cũng không đứng vững gót chân cho nên đã không dám tùy tiện xen vào chuyện của người khác. Giờ đây, cô không chỉ có vũ khí mà còn có đám Tử Linh thuộc hạ sẵn sàng đợi lệnh nên đã nghĩ đến chuyện tiện đường ghé qua thăm cô bé kia luôn.
Faye cứ cảm thấy cô bé kia… toát ra hơi thở đáng thương từ đầu đến chân, cực kỳ giống như bản thân cô hồi còn ở trại trẻ mồ côi.
Nghĩ là làm, Faye nhanh nhẹn dọn dẹp xong đồ đạc của mình rồi xách túi lên đi ra phía bên ngoài. Hill – người vẫn luôn âm thầm liếc nhìn cô từ phía bên kia có hơi sững sờ, sao người bạn cùng phòng này lại không có lúc nào ngồi yên thế?!
Hill vô thức gọi với theo: “Này, cô đi đâu vậy?”. Tuy nhiên, Faye đã lướt qua như một cơn gió, nhanh chóng biến mất ngoài cửa.
Đại Tiểu Thư bị phớt lờ bực bội dậm chân trong phòng!
… Tên dân thường chết tiệt kia! Chẳng qua chỉ là có một chút thiên phú hơn người, triển khai ma pháp lợi hại hơn một tí thôi mà! Sao, làm sao lại dám phớt lờ cô ấy như vậy chứ?! Chưa một lần nào để ý đến cô ấy cả!
*
Bữa tối là do quản gia con rối đưa đến, một phần bánh mì sandwich và nước ép Cỏ Hồng Tinh, có thêm một loại phô mai làm từ sữa của một loài dê tên là Mombibi. Khi ăn thấy có hơi tanh nhưng nghe nói giá trị dinh dưỡng lại rất cao.
Faye – người kế thừa thân thể gầy yếu của một đứa trẻ mồ côi: Ăn!
Cô cũng thuận tiện đóng gói một suất tương tự để mang đi ăn trên đường. Sau đó, Faye đã bỏ bốn bình thuốc vừa điều chế thành công vào trong túi và mang đi bán ngay.
Lúc này đây, cô đã quen thuộc với cách thức dịch chuyển rồi nên đã cố ý chọn một thời điểm muộn hơn một chút, khi dòng người qua lại trên thị trấn không nhiều lắm.
Muốn triển khai ma pháp thành công thì cần phải có thiên phú, độ cảm ứng nhạy bén với ma lực, cộng thêm cả sự thành thạo trong việc niệm chú ngữ cổ xưa. Ba yếu tố này phải có đủ, không thể thiếu bất cứ thứ nào.
Trong lúc các học sinh mới còn chưa đọc hiểu được chú ngữ cổ xưa thì Faye – L không chỉ hoàn thành một lần triển khai ma pháp thành công mà còn nhận được lời khen ngợi từ giáo sư Bellona!
Đây là lần đầu tiên Hill trực quan ý thức được, cô gái Faye – L này… Cô gái này… tuyệt đối không phải là đồ ngốc gì cả! Cô gái này vẫn luôn giả ngốc!!
Faye cũng không biết việc bản thân tiện tay triển khai một ma pháp cơ bản đã mang lại những chấn động gì cho người bạn cùng phòng. Cô chỉ nghĩ rằng những ma pháp cơ bản đơn giản như vậy thì ai cũng sẽ làm được.
Faye quay trở về ký túc xá để giấu một số “chiến lợi phẩm”, thuận tiện còn đặt trước bữa tối để đề phòng sẽ đói bụng sau một số hoạt động buổi tối.
… Hoạt động buổi tối gì hả? Đương nhiên là cô phải đi điều chế thuốc để kiếm tiền rồi!
Tuy rằng học viện Ma Nữ bao ăn bao ở nhưng trong cuộc sống của một học sinh, ngoại trừ ăn ngủ thì tất cả mấy thứ khác đều cần tiền mà!
Trước hết, mấy cái bút lông trọc đầu của cô đã không còn kiên trì nổi nữa, mấy quyển sách da mỏng dùng để ghi chép bài giảng cũng đã không còn thừa mấy trang trống nữa rồi.
Ngoài ra đôi giày cũ càng ngày càng chật của cô cũng cần phải đổi đôi mới. Thời tiết ở Vực Sâu khá lạnh nên cô còn cần mua thêm tất giữ ấm và áo khoác nữa.
Điều quan trọng nhất là cô muốn trở nên mạnh mẽ hơn, muốn thăng cấp cao hơn thì chuyện tiêu tiền là không thể tránh khỏi. Trang bị, thuốc, vũ khí, tất cả đều phải mua!
Những ngày khốn khổ mà cô phải trải qua ngay khi vừa xuyên đến thế giới này đã để lại bóng ma tâm lý khó xóa nhòa trong tâm trí của Faye. Cô dường như đã bị ám ảnh nên lúc nào cũng thấy thiếu thốn tiền bạc, có thời gian rảnh là lại liều mạng nghĩ đến chuyện kiếm tiền.
Lúc trước, khi rời khỏi khu rừng Sâm Lâm thì cô đã tiện đường thu thập được một ít nguyên liệu điều chế. Faye dự định sẽ điều chế thêm mấy bình thuốc nữa rồi mang chúng đến bán ở thị trấn Nineveh.
Tuy rằng ông chủ tiệm thuốc kia rất đáng ghét nhưng trước mắt, tại thời điểm này, nơi đó là con đường kiếm tiền an toàn và ổn định duy nhất của Faye. Nhớ đến ông chủ ở tiệm thuốc thì đồng thời trong đầu cô đã xuất hiện khuôn mặt của một cô gái nhỏ nhắn khác.
Lần trước, bởi vì rào cản ngôn ngữ chưa được dỡ bỏ, bản thân cô cũng không đứng vững gót chân cho nên đã không dám tùy tiện xen vào chuyện của người khác. Giờ đây, cô không chỉ có vũ khí mà còn có đám Tử Linh thuộc hạ sẵn sàng đợi lệnh nên đã nghĩ đến chuyện tiện đường ghé qua thăm cô bé kia luôn.
Faye cứ cảm thấy cô bé kia… toát ra hơi thở đáng thương từ đầu đến chân, cực kỳ giống như bản thân cô hồi còn ở trại trẻ mồ côi.
Nghĩ là làm, Faye nhanh nhẹn dọn dẹp xong đồ đạc của mình rồi xách túi lên đi ra phía bên ngoài. Hill – người vẫn luôn âm thầm liếc nhìn cô từ phía bên kia có hơi sững sờ, sao người bạn cùng phòng này lại không có lúc nào ngồi yên thế?!
Hill vô thức gọi với theo: “Này, cô đi đâu vậy?”. Tuy nhiên, Faye đã lướt qua như một cơn gió, nhanh chóng biến mất ngoài cửa.
Đại Tiểu Thư bị phớt lờ bực bội dậm chân trong phòng!
… Tên dân thường chết tiệt kia! Chẳng qua chỉ là có một chút thiên phú hơn người, triển khai ma pháp lợi hại hơn một tí thôi mà! Sao, làm sao lại dám phớt lờ cô ấy như vậy chứ?! Chưa một lần nào để ý đến cô ấy cả!
*
Bữa tối là do quản gia con rối đưa đến, một phần bánh mì sandwich và nước ép Cỏ Hồng Tinh, có thêm một loại phô mai làm từ sữa của một loài dê tên là Mombibi. Khi ăn thấy có hơi tanh nhưng nghe nói giá trị dinh dưỡng lại rất cao.
Faye – người kế thừa thân thể gầy yếu của một đứa trẻ mồ côi: Ăn!
Cô cũng thuận tiện đóng gói một suất tương tự để mang đi ăn trên đường. Sau đó, Faye đã bỏ bốn bình thuốc vừa điều chế thành công vào trong túi và mang đi bán ngay.
Lúc này đây, cô đã quen thuộc với cách thức dịch chuyển rồi nên đã cố ý chọn một thời điểm muộn hơn một chút, khi dòng người qua lại trên thị trấn không nhiều lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.