Chương 138: Chương 138
Hiểu Xuân
02/01/2017
Để chúc mừng hội đồng quản trị tân nhiệm của tập đoàn Thành Nghiệp, tiệc mừng được ấn định vào tám giờ tối ngày hôm sau tại khu vực sang trọng nhất của trung tâm tổ chức sự kiện, một bữa tiệc Champagne long trọng như vậy đương nhiên tốn kém không ít, bất quá thiệp mời vừa gửi đi, gần như ngay lập tức đã nhận được phản hồi khả quan, cơ cấu mới của Thành Nghiệp khiến nơi nơi đều muốn tìm hiểu thực hư. Tiệc rượu vừa để tạo thanh thế cho Thành Nghiệp, đồng thời cũng là dịp lý tưởng để Trụ Phong khuếch trương danh tiếng ra nước ngoài, hai ngày này, hầu như tất cả mọi tờ báo kinh tế, tài chính đều đăng tin về cuộc nội chiến trong tập đoàn có ảnh hưởng vô cùng lớn tới cộng đồng Hoa kiều, kết quả, uy tín của thế lực tân nhiệm được nâng cao vô hạn.
Kết thúc những hoạt động xã giao chính thức, chúng ta mỗi ngày vẫn phải tiếp mấy lượt phỏng vấn, mà ta, là đại biểu của Trụ Phong cũng nghiễm nhiên được trọng vọng, không một ai dám chỉ trích tư cách cổ đông cao cấp nhất của ta, Trịnh Diệu Dương cũng trở thành vị chủ tịch trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thành Nghiệp, nắm trong tay thực quyền.
Mà hai ngày này, “chu đáo” nhất lại vẫn là K, giờ mới hay chiêu hành tội người khác của cô ấy so ra không hề kém cạnh khả năng tư duy và tài ăn nói. Mới sáng sớm, cô ấy đã dẫn theo hai người nữa hùng hồn xông vào phòng khách sạn chúng ta nghỉ lại đêm hôm trước, cả vệ sĩ cũng cản không nổi.
“Hai vị dậy chưa kìa?” K cao giọng hỏi lấy lệ ngoài cửa phòng ngủ.
Trịnh Diệu Dương đẩy cửa buồng tắm thò đầu ra, bất dắc dĩ lầm bầm mấy tiếng, rồi ra hiệu cho ta lúc ấy đang đứng mặc áo.
“Cậu chắc chắn đã thanh toán phí luật sư cho bọn họ rồi đấy chứ?”
Cậu ấy cào cào mớ tóc ướt rượt: “Phụ nữ mời anh đối phó, tôi tắm tiếp.”
Ta bật cười đi ra mở cửa.
“Ha, chào!” Tinh thần tiểu thư cao hứng cực kỳ, mặt mày vô cùng hớn hở.
“Chào.” Ta ngẩng đầu nhìn qua đồng hồ, sớm thật, 7 giờ 15 phút.
K tỉnh bơ giới thiệu hai người một nam một nữ bên cạnh: “Đây là Joy và Annie, bọn họ coi vậy nhưng là stylist số một tôi mời từ tận Pháp sang đó.”
Ta thoáng ngớ người: “Vậy là…”
“Hôm nay họ sẽ phục vụ hai vị.” Gương mặt tươi cười của K vô cùng đương nhiên, khiến ta thật chẳng biết phản bác ra sao, “Ok, tin tôi đi, hôm nay các anh rất cần đến Joy và Annie đấy, đêm nay phải thể hiện hình ảnh hoàn hảo tuyệt đối.”
“Áo quần ăn mặc của chúng tôi vẫn rất đàng hoàng.” cho phép ta đưa ra một lời đánh giá đúng đắn về hình tượng của ta và Trịnh Diệu Dương xưa nay.
K gạt ta ra, dẫn hai “bậc thầy” lách vào phòng trong, trông thấy chăn gối bừa bộn trên giường, cô nàng hơi mỉm cười, quay lại nhìn ta: “Họ đã đem lễ phục từ Paris sang, đảm bảo phù hợp với hai vị, đêm nay ra mắt trên sân nhà, ít nhất mười sáu mười bảy tòa báo chen đến lấy tin, rồi các vị sẽ bị vây giữa ánh đèn flash bốn bề thôi, thế nên, phải chuẩn bị sẵn sàng, cố vấn GT tình nguyện phục vụ các vị nốt lần này đó~”
“K, ý cô là… cô biết rõ số đo của tôi và Trịnh Diệu Dương, thậm chí còn đặt may lễ phục từ trước sao?”
“Muốn trách khả năng tiên đoán của tôi chuẩn quá sao? Thật ngại quá, bệnh nghề nghiệp mà.” Cô ấy cười nói, “Ba vòng, chiều cao, cân nặng, GT coi trọng chính xác mà, hiện trạng của thân chủ, chúng tôi rõ hơn ai hết. Bất quá thành thật mà nói, số đo của các vị chuẩn thật đấy, quả là rất khiêu khích người ta phạm tội.”
Ta ngượng nghịu giơ tay đầu hàng.
Annie đưa mắt nhìn quanh phòng: “Còn một vai nam chính đầu bảng đâu rồi nhỉ? Tôi thấy, chúng ta rất cần sự hợp tác của anh ta đấy.”
“Phiền các vị ra phòng khách chờ một lát, cậu ấy sẽ ra.” Bữa sáng đưa đến rồi, ta cũng phải được quyền ăn no rồi mới lãnh án chứ.
Có điều những cuộc gặp liên miên chiều hôm đó đã phá ngang thời gian biểu lý tưởng ban đầu, đến khi Diệu Dương đối phó với đám cổ hủ khó chơi xong, trông cậu ấy đã có phần mệt mỏi.
Quay về thay lễ phục, ngồi được lên ghế sau xe đến tiệc rượu, ta mới đưa tay đặt lên tay cậu ấy: “Mấy ông già khó xử lắm hả?”
“Cũng may không để anh đứng ra, nếu không anh cũng tơi bời theo luôn.” Cậu ấy trở tay, đan những ngón tay vào với ta, “Ông già đánh ba cú điện thoại không khiến được bọn họ im đi.”
“Mỗi người mỗi ý, ai cũng biết nếu giờ không ghìm cậu lại, sau này không chừng chẳng còn cơ hội nào nữa.” để đề phòng khả năng Nghiêm thị phản đòn trong tương lai, chúng ta còn phải chuẩn bị nhiều thứ, chưa nói đám cổ đông thủ cựu vẫn liệt Trịnh Diệu Dương vào hạng đang “thẩm tra kiểm định”.
“Anh bảo chừng nào mình mới đi nghỉ được?”
Ta cười: “Tương lai ngắn hạn thì cậu quên đi, không hy vọng đâu.”
“Sao chúng ta ở chung cứ gặp phiền phức hoài vậy?”
“Việc ấy tôi cũng muốn hỏi cậu lâu rồi.” Ta ngả người sang, chăm chú nhìn vào mắt cậu ấy, “Không có cậu, có lẽ tôi không thể đi đến bước này.”
“Coi như hay hay dở?” Nụ cười tràn ra từ khóe môi cậu ấy, hầu như ngưng không được.
“Không biết.” Ta lắc đầu.
“Hôm nay bác sỹ Lý nói với tôi, độc tố còn lại trong cơ thể cơ bản đã bị đào thải hết rồi, sức khỏe của tôi đang hồi phục dần.” Trước đó, cậu ấy vẫn giữ thói quen ba ngày đi kiểm tra một lần, tình hình chuyển biến khá tốt.
“Đây mới là chuyện nên chúc mừng.” Ta nghiêng người hôn phớt lên mặt cậu ấy, rồi ngồi thẳng lại, coi như không có gì.
“Trần Thạc.” Giọng cậu ấy vang lên trầm tĩnh kỳ lạ, “Trải qua những việc này rồi, dường như anh có chút thay đổi.”
“Thế nào? Coi như hay hay dở?”
Cậu ấy cười cười đầy hàm ý: “Anh hiện giờ, quả thực khiến tôi không dám nhìn gần.”
“Câu này nhường tôi nói mới phải…” chưa hết câu, môi đã bị cậu ấy quấn lấy, đầu lưỡi mạnh bạo tiến vào, đoạt lấy mọi xúc cảm của ta, bức bối đòi chi phối lý trí của ta, từng cơn sóng triều trong lồng ngực đều bị cậu ấy khuấy tung.
Cậu ấy thở dốc tì trán vào ta: “Không có anh, rất nhiều việc tôi không thể làm được, anh không giống như vậy.” Cậu ấy nhay cắn trên cổ ta, lần lần men xuống dưới.
“Này… có phải chúng ta không nên để phí công sức hai stylist và cả bộ lễ phục này không?” Ta kiềm chế sự kích động của chính mình, chặn ngang những cử chỉ khiêu khích đầy kỹ xảo của cậu ấy, đằng trước còn có lái xe.
Cậu ấy ngẩng lên, chỉnh lại cổ áo cho ta: “Sorry, anh không biết, đối mặt với anh tôi luôn kiềm chế không nổi.”
Ta liếc nhìn khuôn mặt quay nghiêng của cậu ấy hết ba giây, bật cười: “Cảm ơn cậu hôm nay đã chịu chính thức thừa nhận điểm ấy.”
“Đừng khách sáo.”
Tiệc tùng dù xa xỉ đến đâu rồi cũng chỉ là thủ thuật giao tiếp, cả một quá trình gian nan vất vả đổi lấy vài tiếng đồng hồ xã giao giả tạo, những người chúng ta muốn gặp, không muốn gặp, kẻ thường ngày xa lạ hay vẫn luôn qua lại trước mắt giờ đều xuất hiện ở đây, đã chẳng còn gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng dẫu sao thành công là sự thực, tất cả những người từng dốc sức cùng ta và Trịnh Diệu Dương, đến hôm nay, lòng ta còn cảm kích, có thể chúng ta quá ích kỷ, bất chấp quá nhiều luật lệ, khuôn phép, nhưng chúng ta luôn nỗ lực khắc phục tất cả, vững vàng, nhiệt thành đối diện với mọi trắc trở trong đời, dù kẻ khác sợ hãi bỏ chạy hay choáng váng chùn bước, chúng ta rốt cuộc đều lựa chọn tiếp tục tiến lên, giống như giọng nói thôi thúc trong lòng không cách nào chối bỏ được. Có thể vì kiên cường, cũng có thể vì ngang ngược, chỉ biết rằng chúng ta đã thực sự tranh đấu như những người đàn ông.
Hồi tưởng lại quãng thời gian Trịnh Diệu Dương cai nghiện, ta thực sự sợ bị mất đi người đàn ông này… mặc kệ theo cách nào. Ta thừa nhận ta sợ mất cậu ấy.
Giữa sàn nhảy, màu lễ phục trắng, đen dưới ánh đèn sân khấu nổi bật đến chói mắt, khiến rất nhiều người nhộn nhạo, bọn họ kinh ngạc, tán thưởng, hoang mang… nhưng chúng ta không bận tâm, đây là một điệu nhảy, một điệu nhảy không chỉ đơn thuần là khiêu vũ, không có một bạn nhảy thực sự ăn ý, vốn không thể nào đạt được đến cảnh giới này, cảnh giới không một ai khác có thể chen chân tới, thứ thể nghiệm chỉ có thể tồn tại giữa ta và cậu ấy.
Đêm nay, thuộc về chúng ta.
– Chính văn hoàn –
Kết thúc những hoạt động xã giao chính thức, chúng ta mỗi ngày vẫn phải tiếp mấy lượt phỏng vấn, mà ta, là đại biểu của Trụ Phong cũng nghiễm nhiên được trọng vọng, không một ai dám chỉ trích tư cách cổ đông cao cấp nhất của ta, Trịnh Diệu Dương cũng trở thành vị chủ tịch trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thành Nghiệp, nắm trong tay thực quyền.
Mà hai ngày này, “chu đáo” nhất lại vẫn là K, giờ mới hay chiêu hành tội người khác của cô ấy so ra không hề kém cạnh khả năng tư duy và tài ăn nói. Mới sáng sớm, cô ấy đã dẫn theo hai người nữa hùng hồn xông vào phòng khách sạn chúng ta nghỉ lại đêm hôm trước, cả vệ sĩ cũng cản không nổi.
“Hai vị dậy chưa kìa?” K cao giọng hỏi lấy lệ ngoài cửa phòng ngủ.
Trịnh Diệu Dương đẩy cửa buồng tắm thò đầu ra, bất dắc dĩ lầm bầm mấy tiếng, rồi ra hiệu cho ta lúc ấy đang đứng mặc áo.
“Cậu chắc chắn đã thanh toán phí luật sư cho bọn họ rồi đấy chứ?”
Cậu ấy cào cào mớ tóc ướt rượt: “Phụ nữ mời anh đối phó, tôi tắm tiếp.”
Ta bật cười đi ra mở cửa.
“Ha, chào!” Tinh thần tiểu thư cao hứng cực kỳ, mặt mày vô cùng hớn hở.
“Chào.” Ta ngẩng đầu nhìn qua đồng hồ, sớm thật, 7 giờ 15 phút.
K tỉnh bơ giới thiệu hai người một nam một nữ bên cạnh: “Đây là Joy và Annie, bọn họ coi vậy nhưng là stylist số một tôi mời từ tận Pháp sang đó.”
Ta thoáng ngớ người: “Vậy là…”
“Hôm nay họ sẽ phục vụ hai vị.” Gương mặt tươi cười của K vô cùng đương nhiên, khiến ta thật chẳng biết phản bác ra sao, “Ok, tin tôi đi, hôm nay các anh rất cần đến Joy và Annie đấy, đêm nay phải thể hiện hình ảnh hoàn hảo tuyệt đối.”
“Áo quần ăn mặc của chúng tôi vẫn rất đàng hoàng.” cho phép ta đưa ra một lời đánh giá đúng đắn về hình tượng của ta và Trịnh Diệu Dương xưa nay.
K gạt ta ra, dẫn hai “bậc thầy” lách vào phòng trong, trông thấy chăn gối bừa bộn trên giường, cô nàng hơi mỉm cười, quay lại nhìn ta: “Họ đã đem lễ phục từ Paris sang, đảm bảo phù hợp với hai vị, đêm nay ra mắt trên sân nhà, ít nhất mười sáu mười bảy tòa báo chen đến lấy tin, rồi các vị sẽ bị vây giữa ánh đèn flash bốn bề thôi, thế nên, phải chuẩn bị sẵn sàng, cố vấn GT tình nguyện phục vụ các vị nốt lần này đó~”
“K, ý cô là… cô biết rõ số đo của tôi và Trịnh Diệu Dương, thậm chí còn đặt may lễ phục từ trước sao?”
“Muốn trách khả năng tiên đoán của tôi chuẩn quá sao? Thật ngại quá, bệnh nghề nghiệp mà.” Cô ấy cười nói, “Ba vòng, chiều cao, cân nặng, GT coi trọng chính xác mà, hiện trạng của thân chủ, chúng tôi rõ hơn ai hết. Bất quá thành thật mà nói, số đo của các vị chuẩn thật đấy, quả là rất khiêu khích người ta phạm tội.”
Ta ngượng nghịu giơ tay đầu hàng.
Annie đưa mắt nhìn quanh phòng: “Còn một vai nam chính đầu bảng đâu rồi nhỉ? Tôi thấy, chúng ta rất cần sự hợp tác của anh ta đấy.”
“Phiền các vị ra phòng khách chờ một lát, cậu ấy sẽ ra.” Bữa sáng đưa đến rồi, ta cũng phải được quyền ăn no rồi mới lãnh án chứ.
Có điều những cuộc gặp liên miên chiều hôm đó đã phá ngang thời gian biểu lý tưởng ban đầu, đến khi Diệu Dương đối phó với đám cổ hủ khó chơi xong, trông cậu ấy đã có phần mệt mỏi.
Quay về thay lễ phục, ngồi được lên ghế sau xe đến tiệc rượu, ta mới đưa tay đặt lên tay cậu ấy: “Mấy ông già khó xử lắm hả?”
“Cũng may không để anh đứng ra, nếu không anh cũng tơi bời theo luôn.” Cậu ấy trở tay, đan những ngón tay vào với ta, “Ông già đánh ba cú điện thoại không khiến được bọn họ im đi.”
“Mỗi người mỗi ý, ai cũng biết nếu giờ không ghìm cậu lại, sau này không chừng chẳng còn cơ hội nào nữa.” để đề phòng khả năng Nghiêm thị phản đòn trong tương lai, chúng ta còn phải chuẩn bị nhiều thứ, chưa nói đám cổ đông thủ cựu vẫn liệt Trịnh Diệu Dương vào hạng đang “thẩm tra kiểm định”.
“Anh bảo chừng nào mình mới đi nghỉ được?”
Ta cười: “Tương lai ngắn hạn thì cậu quên đi, không hy vọng đâu.”
“Sao chúng ta ở chung cứ gặp phiền phức hoài vậy?”
“Việc ấy tôi cũng muốn hỏi cậu lâu rồi.” Ta ngả người sang, chăm chú nhìn vào mắt cậu ấy, “Không có cậu, có lẽ tôi không thể đi đến bước này.”
“Coi như hay hay dở?” Nụ cười tràn ra từ khóe môi cậu ấy, hầu như ngưng không được.
“Không biết.” Ta lắc đầu.
“Hôm nay bác sỹ Lý nói với tôi, độc tố còn lại trong cơ thể cơ bản đã bị đào thải hết rồi, sức khỏe của tôi đang hồi phục dần.” Trước đó, cậu ấy vẫn giữ thói quen ba ngày đi kiểm tra một lần, tình hình chuyển biến khá tốt.
“Đây mới là chuyện nên chúc mừng.” Ta nghiêng người hôn phớt lên mặt cậu ấy, rồi ngồi thẳng lại, coi như không có gì.
“Trần Thạc.” Giọng cậu ấy vang lên trầm tĩnh kỳ lạ, “Trải qua những việc này rồi, dường như anh có chút thay đổi.”
“Thế nào? Coi như hay hay dở?”
Cậu ấy cười cười đầy hàm ý: “Anh hiện giờ, quả thực khiến tôi không dám nhìn gần.”
“Câu này nhường tôi nói mới phải…” chưa hết câu, môi đã bị cậu ấy quấn lấy, đầu lưỡi mạnh bạo tiến vào, đoạt lấy mọi xúc cảm của ta, bức bối đòi chi phối lý trí của ta, từng cơn sóng triều trong lồng ngực đều bị cậu ấy khuấy tung.
Cậu ấy thở dốc tì trán vào ta: “Không có anh, rất nhiều việc tôi không thể làm được, anh không giống như vậy.” Cậu ấy nhay cắn trên cổ ta, lần lần men xuống dưới.
“Này… có phải chúng ta không nên để phí công sức hai stylist và cả bộ lễ phục này không?” Ta kiềm chế sự kích động của chính mình, chặn ngang những cử chỉ khiêu khích đầy kỹ xảo của cậu ấy, đằng trước còn có lái xe.
Cậu ấy ngẩng lên, chỉnh lại cổ áo cho ta: “Sorry, anh không biết, đối mặt với anh tôi luôn kiềm chế không nổi.”
Ta liếc nhìn khuôn mặt quay nghiêng của cậu ấy hết ba giây, bật cười: “Cảm ơn cậu hôm nay đã chịu chính thức thừa nhận điểm ấy.”
“Đừng khách sáo.”
Tiệc tùng dù xa xỉ đến đâu rồi cũng chỉ là thủ thuật giao tiếp, cả một quá trình gian nan vất vả đổi lấy vài tiếng đồng hồ xã giao giả tạo, những người chúng ta muốn gặp, không muốn gặp, kẻ thường ngày xa lạ hay vẫn luôn qua lại trước mắt giờ đều xuất hiện ở đây, đã chẳng còn gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng dẫu sao thành công là sự thực, tất cả những người từng dốc sức cùng ta và Trịnh Diệu Dương, đến hôm nay, lòng ta còn cảm kích, có thể chúng ta quá ích kỷ, bất chấp quá nhiều luật lệ, khuôn phép, nhưng chúng ta luôn nỗ lực khắc phục tất cả, vững vàng, nhiệt thành đối diện với mọi trắc trở trong đời, dù kẻ khác sợ hãi bỏ chạy hay choáng váng chùn bước, chúng ta rốt cuộc đều lựa chọn tiếp tục tiến lên, giống như giọng nói thôi thúc trong lòng không cách nào chối bỏ được. Có thể vì kiên cường, cũng có thể vì ngang ngược, chỉ biết rằng chúng ta đã thực sự tranh đấu như những người đàn ông.
Hồi tưởng lại quãng thời gian Trịnh Diệu Dương cai nghiện, ta thực sự sợ bị mất đi người đàn ông này… mặc kệ theo cách nào. Ta thừa nhận ta sợ mất cậu ấy.
Giữa sàn nhảy, màu lễ phục trắng, đen dưới ánh đèn sân khấu nổi bật đến chói mắt, khiến rất nhiều người nhộn nhạo, bọn họ kinh ngạc, tán thưởng, hoang mang… nhưng chúng ta không bận tâm, đây là một điệu nhảy, một điệu nhảy không chỉ đơn thuần là khiêu vũ, không có một bạn nhảy thực sự ăn ý, vốn không thể nào đạt được đến cảnh giới này, cảnh giới không một ai khác có thể chen chân tới, thứ thể nghiệm chỉ có thể tồn tại giữa ta và cậu ấy.
Đêm nay, thuộc về chúng ta.
– Chính văn hoàn –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.