Chương 33: Chương 33
Hiểu Xuân
01/01/2017
Cô ấy nhìn ta: “Sáng nay, chủ tịch Trương gọi cho tôi, ông ấy nói sắp tới anh sẽ về Mỹ.”
“Ông già gọi anh về à?” Trịnh Diệu Dương rất ít khi gọi Trương Thủ Huy cho lễ độ, bất quá xét cách hành xử của cậu ấy với ngoại mình mà nói, cũng chẳng có gì đáng coi là kẻ dưới kính trọng người trên. Giọng cậu ấy lúc này đã lộ ra chút nôn nóng, không biết Tú Phương có nhận ra không.
“Không, là việc riêng của tôi.” Ta thâm thúy nhìn cậu ấy.
“Bạn gái?” Tú Phương đột nhiên xen vào, lúc này còn nghĩ được theo lối ấy, đúng là phụ nữ.
Ta mỉm cười: “Ừm, về cho lẹ còn lấy vợ.”
Tú Phương bật cười xì một tiếng. Kỳ thực ta cũng đoán trước, về Mỹ rồi người đầu tiên tới tìm ta chắc chắn là Lydia.
Trịnh Diệu Dương hiển nhiên không bị câu này của ta chọc cười, tuy chưa đến mức dằn dỗi nhưng vẻ mặt cậu ta rõ ràng đã khó chịu không ít, bực bội vì bị ta làm lơ chắc~ Rốt cuộc cậu ta nói: “Này cũng coi như một chuyến về Hồng Kông của anh hả? Này mà là trợ giúp Trụ Phong à?! Anh mò mẫm được bao nhiêu thông tin hay ho rồi? Học được cái gì ra hồn rồi?”
Ta bình thản đáp: “Ừm, tôi học được không ít. Đều phải cảm ơn cậu chỉ bảo cả.”
“Mục đích làm rối loạn tầm mắt tôi hoàn thành rồi hả? Kết cục thế này cũng thỏa mãn được sao? Tôi không tin anh đơn giản thế đâu.”
“Diệu Dương!” Tú Phương bối rối lên tiếng, cô ấy có lẽ không hiểu nổi làm sao hai người đàn ông đang cư xử hòa hoãn đột nhiên lại hằm hè cự cãi nhau thế này.
“Thứ ba tuần sau tôi đi, đến lúc ấy cậu sẽ biết tôi đơn giản hay phức tạp.” Ta đứng lên, “Tú Phương, cảm ơn vì bữa trưa nhé. Tôi đi trước.”
“Trần Thạc…”
Thực tình đối với kết thúc thế này chính ta cũng hoàn toàn bất đắc dĩ, không phải ta muốn xong cho mau chóng, mà là ta bị buộc phải trở về. Tằng Vỹ Kỳ đã lập tức báo chuyện ta lên giường với Trịnh Diệu Dương cho ông chủ Trương Thủ Huy bên Mỹ, không phải A Kỳ muốn hại ta, chỉ có điều cậu ta quá cứng nhắc trong công việc, cậu ta nghi ngờ ta có ý đồ phản bội, mà chính cậu ta không sao lý giải được hành động của ta và Trịnh Diệu Dương, rốt cuộc cậu ta quyết định tố giác toàn bộ, để cấp trên quyết định. Thực tế chứng minh, cậu ta là một cơ sở ngầm hoàn hảo, một tay chân đáng tin cậy. Còn tất thảy, đều vì chính sự sao nhãng của ta mà hỏng hết.
Trương Thủ Huy quả nhiên là một ông chủ quá sức khôn khéo, ông ta không dung thứ cho thủ hạ phạm sai lầm, sau khi cân nhắc, ông ta quyết định gọi ta về. Đầu tiên gọi điện cho ta, giọng điệu bình thản, nói ông ta muốn xoa dịu ta cũng chẳng sai. Sau đó lại gọi tiếp cho cháu dâu tương lai dò la hư thực, không lẽ ông ta cho rằng ta có thể hại đến xu hướng luyến ái của Trịnh Diệu Dương? Ông già này cũng có chỗ thật ngây thơ, đánh giá ta cao ghê gớm, giá kể ổng hiểu được một phần mười cháu ngoại mình, chắc chắn sẽ tự biết khả năng ấy là 0%.
A Kỳ và Liêu Kinh cũng sẽ rút lui khỏi kế hoạch này theo ta, Liêu Kinh hẵng còn phải nằm cáng để về, lần thu quân này đúng là đủ thê thảm, này chắc cũng coi như Trịnh Diệu Dương thắng thêm một bước.
Không đơn giản ở lại bán mạng vì Trịnh Diệu Dương như Bolde và Tú Phương, coi như ta đã chừa chút mặt mũi cho Trương Thủ Huy. Ông ta thừa nhận Tú Phương vì cho rằng người từng ở dưới trướng mình dù sao vẫn còn chút tình nghĩa, lại thêm áy náy về chuyện phản bội nên cô ấy nhất định sẽ không ngáng chân ông ta. Còn ta, đối với ông ta mà nói, ta luôn là một nhân tố bất ổn.
Chiều hôm đó A Kỳ đến tìm ta, có chút mất tự nhiên, cũng không cười hì hì như ngày thường: “Trần Thạc, việc này không trách tôi được.”
“Tôi nói trách cậu bao giờ?” Ta chăm chú nhìn thấu cậu ta.
Ánh mắt cậu ta thoáng tránh né: “Anh và Trịnh Diệu Dương rốt cuộc là… quan hệ gì vậy?”
“Tôi là đối thủ, là người được sai về kiếm cớ gây sự.” Ta bước tới trước mặt cậu ta, “Dù sao cũng không phải thứ cậu đang nghĩ trong đầu. Cậu nói xem, bọn tôi là quan hệ gì được? Tình nhân? Cậu không thấy nói ra từ ấy, tự mình cũng nuốt không trôi hả?”
“Nếu không phải bắt gặp anh ta và anh… chậc, mà bất quá tôi cũng chỉ báo cáo thực tế mọi chuyện cho chủ tịch Trương thôi, tôi đâu có sai.” Cậu ta đang tự thuyết phục mình.
“Đúng lúc nước xiết mà rút chân được cũng có gì không tốt đâu? Đỡ cả mớ rắc rối. Cậu không thấy tình hình hiện giờ có rất nhiều chuyện đã vượt kiểm soát rồi hả? Cả Lai Chính Mạt cũng im lặng một mình hành động, chúng ta sớm muộn cũng ăn đòn, cuốn gói thôi. Được rồi, dọn dẹp sẵn sàng đi, ta cùng về bên Ông.” Khô khan cười một tiếng, ta đứng lên bỏ đi, để mình cậu ta ngồi lại.
Di động reo, là Trịnh Diệu Dương: “Trần Thạc, tôi muốn nói chuyện với anh.”
“Được. Tối tôi qua.” Không có việc cần, cậu ấy không bao giờ chủ động gọi di động cho ta, xem ra không chiếm được câu trả lời cậu ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua, Trịnh Diệu Dương vẫn thật khó đối phó.
Đêm đó, ta vừa nhấn chuông, cửa đã bị Trịnh Diệu Dương giật mở, gương mặt hàm chứa lửa giận chỉ càng lạnh lẽo, cậu ấy cứ thế đứng nhìn ta chằm chằm hết cả chục giây, ta cũng im lặng nhìn lại… đột nhiên, cậu ấy thô bạo lôi ta vào, mạnh tay đóng sầm cửa lại. Ta bị xô tựa vào cửa, trong khi bàn tay Trịnh Diệu Dương xoa nắn sau gáy ta.. dần dần siết chặt.
Sau đó, là một nụ hôn sâu mãnh liệt đến muốn tắc thở.
“Cậu đang chinh phục một kẻ thù, hay chỉ đơn giản muốn chinh phục tôi?” Ta hỏi cậu ấy.
Cậu ấy ngẩng phắt đầu trừng mắt nhìn ta, đôi con ngươi như thêm sâu thẳm: “Câu này là ý gì? Anh giờ còn tính là kẻ thù của tôi hả? Có hả?!”
“Không phải.” Ta lạnh nhạt nói.
“Trần Thạc, ở Trụ Phong, tôi không bạc đãi anh.”, vẻ mặt cậu ấy vô cùng nghiêm túc.
“Nếu là nữ giới như Tú Phương, tôi cũng sẽ theo cậu, đáng tiếc, tôi không phải.” Ta cười, nói thẳng, “Tôi sẽ về Manhattan.”
Ánh mắt cậu ấy thoáng dao động, rồi lại trầm mặc vài giây: “Tùy anh. Đó là chuyện của anh.”
“Này là ý kiến của cậu hả?”
“Anh không lựa chọn đối phó tôi ngay dưới mắt tôi, tôi đủ thỏa mãn rồi.”
Trịnh Diệu Dương nhạy cảm còn hơn ta tưởng, cậu ấy hiểu rõ tất cả, cũng tính toán tất cả rồi, nhưng hai chúng ta đều đi sai một nước cờ, có một điều chúng ta không đoán trước được… mà giờ trong lòng ai cũng tự rõ, nói ra cũng chẳng có nghĩa gì.
“Tôi ở lại đây chẳng có lợi cho ai hết.”, còn dấn sâu vào nữa, không hiểu sự tình sẽ ra thế nào, trò chơi lần này ta có chỗ thua rồi.
“Trận này anh thắng hay tôi thắng?” Cậu ấy cười khổ nói.
Ta cũng không ngờ cậu ấy lại nói vậy, “Tôi thua, cậu cũng không thắng. Tằng Vỹ Kỳ nói ra chuyện chúng ta hôm trước, nên ông ngoại cậu mới lập tức gọi tôi về, ổng sợ tôi thực sự hại chết cậu.”
Một thương nặng, một không thể nhúng tay, một lên giường với đối thủ, ta tin chắc giờ Trương Thủ Huy chỉ hận không thể một phát súng bắn chết cả ba bọn ta.
“Ông già sẽ không để anh yên đâu.” Cậu ấy nói vậy, ta thực nghĩ… ít nhất cũng coi như một kiểu quan tâm.
“Ở lại đây thì yên hả?”
“Nếu…” ngón tay cậu ấy đụng khẽ trên mặt ta, “… tôi hợp tác với Thành Nghiệp thì sao?”
“Ông già gọi anh về à?” Trịnh Diệu Dương rất ít khi gọi Trương Thủ Huy cho lễ độ, bất quá xét cách hành xử của cậu ấy với ngoại mình mà nói, cũng chẳng có gì đáng coi là kẻ dưới kính trọng người trên. Giọng cậu ấy lúc này đã lộ ra chút nôn nóng, không biết Tú Phương có nhận ra không.
“Không, là việc riêng của tôi.” Ta thâm thúy nhìn cậu ấy.
“Bạn gái?” Tú Phương đột nhiên xen vào, lúc này còn nghĩ được theo lối ấy, đúng là phụ nữ.
Ta mỉm cười: “Ừm, về cho lẹ còn lấy vợ.”
Tú Phương bật cười xì một tiếng. Kỳ thực ta cũng đoán trước, về Mỹ rồi người đầu tiên tới tìm ta chắc chắn là Lydia.
Trịnh Diệu Dương hiển nhiên không bị câu này của ta chọc cười, tuy chưa đến mức dằn dỗi nhưng vẻ mặt cậu ta rõ ràng đã khó chịu không ít, bực bội vì bị ta làm lơ chắc~ Rốt cuộc cậu ta nói: “Này cũng coi như một chuyến về Hồng Kông của anh hả? Này mà là trợ giúp Trụ Phong à?! Anh mò mẫm được bao nhiêu thông tin hay ho rồi? Học được cái gì ra hồn rồi?”
Ta bình thản đáp: “Ừm, tôi học được không ít. Đều phải cảm ơn cậu chỉ bảo cả.”
“Mục đích làm rối loạn tầm mắt tôi hoàn thành rồi hả? Kết cục thế này cũng thỏa mãn được sao? Tôi không tin anh đơn giản thế đâu.”
“Diệu Dương!” Tú Phương bối rối lên tiếng, cô ấy có lẽ không hiểu nổi làm sao hai người đàn ông đang cư xử hòa hoãn đột nhiên lại hằm hè cự cãi nhau thế này.
“Thứ ba tuần sau tôi đi, đến lúc ấy cậu sẽ biết tôi đơn giản hay phức tạp.” Ta đứng lên, “Tú Phương, cảm ơn vì bữa trưa nhé. Tôi đi trước.”
“Trần Thạc…”
Thực tình đối với kết thúc thế này chính ta cũng hoàn toàn bất đắc dĩ, không phải ta muốn xong cho mau chóng, mà là ta bị buộc phải trở về. Tằng Vỹ Kỳ đã lập tức báo chuyện ta lên giường với Trịnh Diệu Dương cho ông chủ Trương Thủ Huy bên Mỹ, không phải A Kỳ muốn hại ta, chỉ có điều cậu ta quá cứng nhắc trong công việc, cậu ta nghi ngờ ta có ý đồ phản bội, mà chính cậu ta không sao lý giải được hành động của ta và Trịnh Diệu Dương, rốt cuộc cậu ta quyết định tố giác toàn bộ, để cấp trên quyết định. Thực tế chứng minh, cậu ta là một cơ sở ngầm hoàn hảo, một tay chân đáng tin cậy. Còn tất thảy, đều vì chính sự sao nhãng của ta mà hỏng hết.
Trương Thủ Huy quả nhiên là một ông chủ quá sức khôn khéo, ông ta không dung thứ cho thủ hạ phạm sai lầm, sau khi cân nhắc, ông ta quyết định gọi ta về. Đầu tiên gọi điện cho ta, giọng điệu bình thản, nói ông ta muốn xoa dịu ta cũng chẳng sai. Sau đó lại gọi tiếp cho cháu dâu tương lai dò la hư thực, không lẽ ông ta cho rằng ta có thể hại đến xu hướng luyến ái của Trịnh Diệu Dương? Ông già này cũng có chỗ thật ngây thơ, đánh giá ta cao ghê gớm, giá kể ổng hiểu được một phần mười cháu ngoại mình, chắc chắn sẽ tự biết khả năng ấy là 0%.
A Kỳ và Liêu Kinh cũng sẽ rút lui khỏi kế hoạch này theo ta, Liêu Kinh hẵng còn phải nằm cáng để về, lần thu quân này đúng là đủ thê thảm, này chắc cũng coi như Trịnh Diệu Dương thắng thêm một bước.
Không đơn giản ở lại bán mạng vì Trịnh Diệu Dương như Bolde và Tú Phương, coi như ta đã chừa chút mặt mũi cho Trương Thủ Huy. Ông ta thừa nhận Tú Phương vì cho rằng người từng ở dưới trướng mình dù sao vẫn còn chút tình nghĩa, lại thêm áy náy về chuyện phản bội nên cô ấy nhất định sẽ không ngáng chân ông ta. Còn ta, đối với ông ta mà nói, ta luôn là một nhân tố bất ổn.
Chiều hôm đó A Kỳ đến tìm ta, có chút mất tự nhiên, cũng không cười hì hì như ngày thường: “Trần Thạc, việc này không trách tôi được.”
“Tôi nói trách cậu bao giờ?” Ta chăm chú nhìn thấu cậu ta.
Ánh mắt cậu ta thoáng tránh né: “Anh và Trịnh Diệu Dương rốt cuộc là… quan hệ gì vậy?”
“Tôi là đối thủ, là người được sai về kiếm cớ gây sự.” Ta bước tới trước mặt cậu ta, “Dù sao cũng không phải thứ cậu đang nghĩ trong đầu. Cậu nói xem, bọn tôi là quan hệ gì được? Tình nhân? Cậu không thấy nói ra từ ấy, tự mình cũng nuốt không trôi hả?”
“Nếu không phải bắt gặp anh ta và anh… chậc, mà bất quá tôi cũng chỉ báo cáo thực tế mọi chuyện cho chủ tịch Trương thôi, tôi đâu có sai.” Cậu ta đang tự thuyết phục mình.
“Đúng lúc nước xiết mà rút chân được cũng có gì không tốt đâu? Đỡ cả mớ rắc rối. Cậu không thấy tình hình hiện giờ có rất nhiều chuyện đã vượt kiểm soát rồi hả? Cả Lai Chính Mạt cũng im lặng một mình hành động, chúng ta sớm muộn cũng ăn đòn, cuốn gói thôi. Được rồi, dọn dẹp sẵn sàng đi, ta cùng về bên Ông.” Khô khan cười một tiếng, ta đứng lên bỏ đi, để mình cậu ta ngồi lại.
Di động reo, là Trịnh Diệu Dương: “Trần Thạc, tôi muốn nói chuyện với anh.”
“Được. Tối tôi qua.” Không có việc cần, cậu ấy không bao giờ chủ động gọi di động cho ta, xem ra không chiếm được câu trả lời cậu ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua, Trịnh Diệu Dương vẫn thật khó đối phó.
Đêm đó, ta vừa nhấn chuông, cửa đã bị Trịnh Diệu Dương giật mở, gương mặt hàm chứa lửa giận chỉ càng lạnh lẽo, cậu ấy cứ thế đứng nhìn ta chằm chằm hết cả chục giây, ta cũng im lặng nhìn lại… đột nhiên, cậu ấy thô bạo lôi ta vào, mạnh tay đóng sầm cửa lại. Ta bị xô tựa vào cửa, trong khi bàn tay Trịnh Diệu Dương xoa nắn sau gáy ta.. dần dần siết chặt.
Sau đó, là một nụ hôn sâu mãnh liệt đến muốn tắc thở.
“Cậu đang chinh phục một kẻ thù, hay chỉ đơn giản muốn chinh phục tôi?” Ta hỏi cậu ấy.
Cậu ấy ngẩng phắt đầu trừng mắt nhìn ta, đôi con ngươi như thêm sâu thẳm: “Câu này là ý gì? Anh giờ còn tính là kẻ thù của tôi hả? Có hả?!”
“Không phải.” Ta lạnh nhạt nói.
“Trần Thạc, ở Trụ Phong, tôi không bạc đãi anh.”, vẻ mặt cậu ấy vô cùng nghiêm túc.
“Nếu là nữ giới như Tú Phương, tôi cũng sẽ theo cậu, đáng tiếc, tôi không phải.” Ta cười, nói thẳng, “Tôi sẽ về Manhattan.”
Ánh mắt cậu ấy thoáng dao động, rồi lại trầm mặc vài giây: “Tùy anh. Đó là chuyện của anh.”
“Này là ý kiến của cậu hả?”
“Anh không lựa chọn đối phó tôi ngay dưới mắt tôi, tôi đủ thỏa mãn rồi.”
Trịnh Diệu Dương nhạy cảm còn hơn ta tưởng, cậu ấy hiểu rõ tất cả, cũng tính toán tất cả rồi, nhưng hai chúng ta đều đi sai một nước cờ, có một điều chúng ta không đoán trước được… mà giờ trong lòng ai cũng tự rõ, nói ra cũng chẳng có nghĩa gì.
“Tôi ở lại đây chẳng có lợi cho ai hết.”, còn dấn sâu vào nữa, không hiểu sự tình sẽ ra thế nào, trò chơi lần này ta có chỗ thua rồi.
“Trận này anh thắng hay tôi thắng?” Cậu ấy cười khổ nói.
Ta cũng không ngờ cậu ấy lại nói vậy, “Tôi thua, cậu cũng không thắng. Tằng Vỹ Kỳ nói ra chuyện chúng ta hôm trước, nên ông ngoại cậu mới lập tức gọi tôi về, ổng sợ tôi thực sự hại chết cậu.”
Một thương nặng, một không thể nhúng tay, một lên giường với đối thủ, ta tin chắc giờ Trương Thủ Huy chỉ hận không thể một phát súng bắn chết cả ba bọn ta.
“Ông già sẽ không để anh yên đâu.” Cậu ấy nói vậy, ta thực nghĩ… ít nhất cũng coi như một kiểu quan tâm.
“Ở lại đây thì yên hả?”
“Nếu…” ngón tay cậu ấy đụng khẽ trên mặt ta, “… tôi hợp tác với Thành Nghiệp thì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.