Chương 41: Chương 41
Hiểu Xuân
01/01/2017
Có nhiều lúc, biết thêm một người chưa hẳn đã hay, nhưng lịch sự là đức tính tốt, tôi cũng không ngại giới thiệu trước.”, cậu ấy đứng lên tự nhiên chìa tay phải ra, “Trịnh Diệu Dương.”
RandyMo hơi do dự rồi hời hợt đụng vào tay Trịnh Diệu Dương, ánh mắt toát ra vẻ nghiền ngẫm sâu xa: “RandyMo Festo. Ngài Trịnh đây… là bạn của Benjamin Trần?”
“Bạn?” Trịnh Diệu Dương cau mày, làm bộ nghĩ ngợi một chút, “À đương nhiên, nói vậy cũng được.”
“Một người ngoài tham gia vào cuộc nói chuyện riêng của người khác, theo tôi thấy cũng không phải hành động sáng suốt lắm, nhưng dù sao quyền quyết định vẫn ở ngài Trịnh thôi.”
“Phần tôi, tôi rất thích câu ‘việc mình mình làm’.”
Lúc này ta mới chân chính nhận ra Trịnh Diệu Dương trên thương trường hay bàn đàm phán là thế nào, đủ đảm lược, đủ quyết đoán, nhưng kiêu ngạo còn dư thừa hơn, trong khi lúc này đối diện với cậu ấy lại là kẻ ngạo mạn đến căn cố như RandyMo, ta đột nhiên thấy hơi nhức óc.
RandyMo quay lại nhìn ta: “Cậu chắc chắn hả? Về quyết định của cậu.”
“Chuyện này tôi muốn chỉ do tôi và Lydia quyết định, không bị sự can thiệp của người khác.”
“Là anh trai Lydia, tôi thấy tôi hoàn toàn có quyền hỏi đến việc này, chứ không phải để mấy lời tuyên bố độc lập thiếu chín chắn của cậu tùy tiện làm loạn.” Anh ta đáp rất kiên quyết. Ta cũng sớm biết, RandyMo tuyệt đối không bao giờ chịu lép vế.
“Dùng một sinh mệnh chưa ra đời để bức bách kẻ khác, trò này muôn đời không mới mẻ, cuối cùng kết cục cũng chẳng hay ho gì.”, vừa lúc này Trịnh Diệu Dương cư nhiên xen vào: “Đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, nhưng là người đứng ngoài, tôi khuyên mấy người nên suy nghĩ cho kĩ rồi hẵng bàn tiếp, đừng nhất nhất nóng vội thế.”
“Người bạn này của cậu xem ra nhìn xa hơn chúng ta đây.” Anh ta châm biếm ta rồi quay lại nhìn Trịnh Diệu Dương: “Lời nói ra không rút lại được đâu, kẻ không tự rước phiền phức thường đều nhờ biết nói năng, hành động thận trọng.”
RandyMo đứng dậy bước tới trước mặt ta, ánh mắt lóe lên tia cảnh cáo: “Giờ như cậu yêu cầu, tôi để đương sự tự thảo luận. Mitre, đưa tiểu thư vào.”
Ta thoáng giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Một lát sau, Lydia bước vào, vẫn là vẻ đẹp yếu đuối với đâu mắt nâu kiên định… một người phụ nữ từng chiếm được tình yêu của ta.
Trịnh Diệu Dương cũng đứng lên đi tới cạnh ta, cúi sát xuống, không coi ai ra gì, môi cậu ấy hầu như đã chạm vào vành tai ta: “Tôi ra ngoài trước, mấy người từ từ nói chuyện.”, lối tùy thời tùy chỗ làm ra những cử chỉ thân mật quá mức này của cậu ấy luôn khiến ta có chút bối rối.
RandyMo nhìn chòng chọc Trịnh Diệu Dương, cũng đi ra ngoài theo. Trong khi ánh mắt Lydia vẫn không rời ta.
Chờ tất cả mọi người ra hết, cô ấy mới mở miệng nói: “Ben, anh không còn yêu em nữa rồi.”
Ta chỉ nhìn cô ấy, không trả lời.
“Em nghe nói rồi.”, cô ấy buồn bã cúi đầu, “Thì ra anh không hề tự nguyện tới tìm em. Thực sự em cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, khi nói cho anh em là người nhà Festo, em đã biết sẽ mất anh, em biết…”
“Lydia.”, ta bước tới ôm cô ấy, “Có một số việc không thể miễn cưỡng, trong lòng em cũng đã có quyết định rồi, không phải sao?”
“Phải, phải… phải.” Cô ấy bất đắc dĩ cười khổ, lắc đầu dựa vào ngực ta, “Ben, khuyết điểm của anh có lẽ là quá thẳng thắn…”
“Em sẽ hận anh hả?”
“Không, sẽ không.” Cô ấy ngước mắt lên nhìn ta thật kĩ, “Các anh của em rất yêu thương em, RandyMo cũng không lạnh lùng như bề ngoài đâu, chỉ là cách anh ấy hành xử có chút cực đoan thôi. Đừng lo, em sẽ không để ảnh làm khó anh đâu, anh biết mà.”
“Anh biết.” Ta không kìm được thở dài, “Là anh làm khó em…”
“Chuyện đứa bé em sẽ giải quyết ổn thỏa, sinh mệnh sinh ra không vì tình yêu căn bản không có ý nghĩa gì.” Ánh mắt cô ấy đột nhiên cương quyết, “Em hiểu ý anh muốn nói gì. Có điều, anh sẽ không… từ giờ coi như không quen biết em chứ?”
“Sao có thể thế được, em hiểu anh mà.”
“Chính vì hiểu anh, em mới rõ quyết định của anh không thể thay đổi.”, cô ấy trầm mặc thật lâu rồi mới buông thêm một câu, “Anh có tình nhân mới rồi phải không?”
“Gì cơ?”, ta bật cười, “Không, anh không có.”
“Em hỏi cũng thật ngốc nghếch, anh sao có thể nói cho em được.”, cô ấy dợm quay lưng bỏ ra ngoài, “Em đi đây, Benjamin. Mong sao… chúng ta đều có thể hạnh phúc.”
“Giữ gìn, Lydia, em thực sự là một cô gái rất tốt.”, mấy câu này kịch bản phim lãng mạn chiếu giờ vàng trong nước đã xài nhàm tai, chẳng có gì mới mẻ mà cũng chẳng còn chút nghĩa chân thành… nhưng ta thực sự không tìm được một câu nào thích hợp hơn nữa.
“Cảm ơn anh đã cho em một thời gian hạnh phúc, tạm biệt.” Cô ấy đột nhiên nói thêm, “Anh định rời New York hả?”
Ta thật khâm phục sự nhạy cảm của cô ấy: “Ừ, có lẽ sang châu Âu.”
“Đi Ý hoặc Pháp ấy, nơi ấy hợp với anh.” Nói xong, cô ấy vươn người lại hôn phớt ta, rồi dứt khoát đi ra khỏi phòng.
Ta chậm rãi ngồi xuống thành sô pha, nhớ lại những cử chỉ cao nhã của Lydia… A~ một người con gái thông minh, khiêm nhường của nhà Festo… ta thật quá may mắn.
Điện thoại reo, ta tưởng là Trịnh Diệu Dương, nhưng khi giọng nói cứng rắn tiềm ẩn sát khí của Trương Thủ Huy vang lên từ đầu dây bên kia, lòng ta không khỏi giật thót: “Trần Thạc, mười giờ sáng mai đến văn phòng tôi.”
Đặt máy xuống, ta vừa đi ra cửa vừa bấm số di động của Trịnh Diệu Dương.
“Cậu đang ở đâu?”
“Nhà hàng dưới lầu, anh xuống không?”
“Ừm.”, sải chân bước vào thang máy.
“Nói chuyện sao rồi?”
“Đàn ông đúng là khốn nạn.” Ta tuyên bố tổng kết.
Cậu ấy bật cười: “Anh đang tự nói mình hay còn đá ai nữa hả?”
“Ta đều chẳng ra gì như nhau thôi.”
“Coi chừng tôi kiện anh phỉ báng công dân.”
“Hoan nghênh a.”
Cậu ấy ngừng một chút rồi chợt nói: “Tôi vừa nói chuyện với RandyMo.”
“Cậu và anh ta thì có chuyện gì mà nói?”, ta cảm thấy không ổn lắm.
Câu tiếp theo của cậu ấy thiếu chút nữa làm ta đánh rớt điện thoại: “Tôi nói với anh ta quan hệ của chúng ta.”
“Cái gì?!” Ta quát lên, cuồng chân đi từ thang máy ra phía nhà hàng, “Tôi và cậu có quan hệ mẹ gì hả!?”
RandyMo hơi do dự rồi hời hợt đụng vào tay Trịnh Diệu Dương, ánh mắt toát ra vẻ nghiền ngẫm sâu xa: “RandyMo Festo. Ngài Trịnh đây… là bạn của Benjamin Trần?”
“Bạn?” Trịnh Diệu Dương cau mày, làm bộ nghĩ ngợi một chút, “À đương nhiên, nói vậy cũng được.”
“Một người ngoài tham gia vào cuộc nói chuyện riêng của người khác, theo tôi thấy cũng không phải hành động sáng suốt lắm, nhưng dù sao quyền quyết định vẫn ở ngài Trịnh thôi.”
“Phần tôi, tôi rất thích câu ‘việc mình mình làm’.”
Lúc này ta mới chân chính nhận ra Trịnh Diệu Dương trên thương trường hay bàn đàm phán là thế nào, đủ đảm lược, đủ quyết đoán, nhưng kiêu ngạo còn dư thừa hơn, trong khi lúc này đối diện với cậu ấy lại là kẻ ngạo mạn đến căn cố như RandyMo, ta đột nhiên thấy hơi nhức óc.
RandyMo quay lại nhìn ta: “Cậu chắc chắn hả? Về quyết định của cậu.”
“Chuyện này tôi muốn chỉ do tôi và Lydia quyết định, không bị sự can thiệp của người khác.”
“Là anh trai Lydia, tôi thấy tôi hoàn toàn có quyền hỏi đến việc này, chứ không phải để mấy lời tuyên bố độc lập thiếu chín chắn của cậu tùy tiện làm loạn.” Anh ta đáp rất kiên quyết. Ta cũng sớm biết, RandyMo tuyệt đối không bao giờ chịu lép vế.
“Dùng một sinh mệnh chưa ra đời để bức bách kẻ khác, trò này muôn đời không mới mẻ, cuối cùng kết cục cũng chẳng hay ho gì.”, vừa lúc này Trịnh Diệu Dương cư nhiên xen vào: “Đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, nhưng là người đứng ngoài, tôi khuyên mấy người nên suy nghĩ cho kĩ rồi hẵng bàn tiếp, đừng nhất nhất nóng vội thế.”
“Người bạn này của cậu xem ra nhìn xa hơn chúng ta đây.” Anh ta châm biếm ta rồi quay lại nhìn Trịnh Diệu Dương: “Lời nói ra không rút lại được đâu, kẻ không tự rước phiền phức thường đều nhờ biết nói năng, hành động thận trọng.”
RandyMo đứng dậy bước tới trước mặt ta, ánh mắt lóe lên tia cảnh cáo: “Giờ như cậu yêu cầu, tôi để đương sự tự thảo luận. Mitre, đưa tiểu thư vào.”
Ta thoáng giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Một lát sau, Lydia bước vào, vẫn là vẻ đẹp yếu đuối với đâu mắt nâu kiên định… một người phụ nữ từng chiếm được tình yêu của ta.
Trịnh Diệu Dương cũng đứng lên đi tới cạnh ta, cúi sát xuống, không coi ai ra gì, môi cậu ấy hầu như đã chạm vào vành tai ta: “Tôi ra ngoài trước, mấy người từ từ nói chuyện.”, lối tùy thời tùy chỗ làm ra những cử chỉ thân mật quá mức này của cậu ấy luôn khiến ta có chút bối rối.
RandyMo nhìn chòng chọc Trịnh Diệu Dương, cũng đi ra ngoài theo. Trong khi ánh mắt Lydia vẫn không rời ta.
Chờ tất cả mọi người ra hết, cô ấy mới mở miệng nói: “Ben, anh không còn yêu em nữa rồi.”
Ta chỉ nhìn cô ấy, không trả lời.
“Em nghe nói rồi.”, cô ấy buồn bã cúi đầu, “Thì ra anh không hề tự nguyện tới tìm em. Thực sự em cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, khi nói cho anh em là người nhà Festo, em đã biết sẽ mất anh, em biết…”
“Lydia.”, ta bước tới ôm cô ấy, “Có một số việc không thể miễn cưỡng, trong lòng em cũng đã có quyết định rồi, không phải sao?”
“Phải, phải… phải.” Cô ấy bất đắc dĩ cười khổ, lắc đầu dựa vào ngực ta, “Ben, khuyết điểm của anh có lẽ là quá thẳng thắn…”
“Em sẽ hận anh hả?”
“Không, sẽ không.” Cô ấy ngước mắt lên nhìn ta thật kĩ, “Các anh của em rất yêu thương em, RandyMo cũng không lạnh lùng như bề ngoài đâu, chỉ là cách anh ấy hành xử có chút cực đoan thôi. Đừng lo, em sẽ không để ảnh làm khó anh đâu, anh biết mà.”
“Anh biết.” Ta không kìm được thở dài, “Là anh làm khó em…”
“Chuyện đứa bé em sẽ giải quyết ổn thỏa, sinh mệnh sinh ra không vì tình yêu căn bản không có ý nghĩa gì.” Ánh mắt cô ấy đột nhiên cương quyết, “Em hiểu ý anh muốn nói gì. Có điều, anh sẽ không… từ giờ coi như không quen biết em chứ?”
“Sao có thể thế được, em hiểu anh mà.”
“Chính vì hiểu anh, em mới rõ quyết định của anh không thể thay đổi.”, cô ấy trầm mặc thật lâu rồi mới buông thêm một câu, “Anh có tình nhân mới rồi phải không?”
“Gì cơ?”, ta bật cười, “Không, anh không có.”
“Em hỏi cũng thật ngốc nghếch, anh sao có thể nói cho em được.”, cô ấy dợm quay lưng bỏ ra ngoài, “Em đi đây, Benjamin. Mong sao… chúng ta đều có thể hạnh phúc.”
“Giữ gìn, Lydia, em thực sự là một cô gái rất tốt.”, mấy câu này kịch bản phim lãng mạn chiếu giờ vàng trong nước đã xài nhàm tai, chẳng có gì mới mẻ mà cũng chẳng còn chút nghĩa chân thành… nhưng ta thực sự không tìm được một câu nào thích hợp hơn nữa.
“Cảm ơn anh đã cho em một thời gian hạnh phúc, tạm biệt.” Cô ấy đột nhiên nói thêm, “Anh định rời New York hả?”
Ta thật khâm phục sự nhạy cảm của cô ấy: “Ừ, có lẽ sang châu Âu.”
“Đi Ý hoặc Pháp ấy, nơi ấy hợp với anh.” Nói xong, cô ấy vươn người lại hôn phớt ta, rồi dứt khoát đi ra khỏi phòng.
Ta chậm rãi ngồi xuống thành sô pha, nhớ lại những cử chỉ cao nhã của Lydia… A~ một người con gái thông minh, khiêm nhường của nhà Festo… ta thật quá may mắn.
Điện thoại reo, ta tưởng là Trịnh Diệu Dương, nhưng khi giọng nói cứng rắn tiềm ẩn sát khí của Trương Thủ Huy vang lên từ đầu dây bên kia, lòng ta không khỏi giật thót: “Trần Thạc, mười giờ sáng mai đến văn phòng tôi.”
Đặt máy xuống, ta vừa đi ra cửa vừa bấm số di động của Trịnh Diệu Dương.
“Cậu đang ở đâu?”
“Nhà hàng dưới lầu, anh xuống không?”
“Ừm.”, sải chân bước vào thang máy.
“Nói chuyện sao rồi?”
“Đàn ông đúng là khốn nạn.” Ta tuyên bố tổng kết.
Cậu ấy bật cười: “Anh đang tự nói mình hay còn đá ai nữa hả?”
“Ta đều chẳng ra gì như nhau thôi.”
“Coi chừng tôi kiện anh phỉ báng công dân.”
“Hoan nghênh a.”
Cậu ấy ngừng một chút rồi chợt nói: “Tôi vừa nói chuyện với RandyMo.”
“Cậu và anh ta thì có chuyện gì mà nói?”, ta cảm thấy không ổn lắm.
Câu tiếp theo của cậu ấy thiếu chút nữa làm ta đánh rớt điện thoại: “Tôi nói với anh ta quan hệ của chúng ta.”
“Cái gì?!” Ta quát lên, cuồng chân đi từ thang máy ra phía nhà hàng, “Tôi và cậu có quan hệ mẹ gì hả!?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.