Chương 45: Chương 45
Hiểu Xuân
01/01/2017
Khi ta bước vào phòng làm việc của Trương Thủ Huy, đồng hồ vừa chỉ mười giờ.
“Đúng giờ lắm, vẫn giống phong cách làm việc của cậu trước kia, không bao giờ sai sót.” Cáo già tung hứng mào đầu, ta không lạ, lát nữa ông ta sẽ xử ta ra trò.
Cười nhạt ngồi xuống trước mặt ông ta: “Hôm nay có điều gì cần nói, ông cứ nói thẳng, chuyện có thể thỏa hiệp, tôi cũng sẽ không cố chấp.”
“Đây là phần cậu xứng đáng nhận từ Thành Nghiệp.” Ông ta cũng rất thẳng thắn, đẩy cho ta một tấm séc, “Sau đó, tôi muốn cậu ký một bản hợp đồng, cam kết không để lộ bất cứ thông tin mật nào của Thành Nghiệp. Tôi nghĩ như vậy giữa chúng ta đã không còn nợ nần gì nữa, cậu đồng ý chứ?”
Ta cầm tờ séc lên nhìn con số trên đó, thực sự không thể tin ông ta lại dễ dàng để ta đi như vậy: “Chủ tịch Trương ra tay thật hào phóng, tôi thấy mình không có gì phải phàn nàn cả.”
“Trần Thạc, cậu luôn là trợ thủ đắc lực nhất của tôi, tôi cũng thừa nhận cậu là nhân tài hiếm có, nhưng nhân tài cũng phải biết nghe lời, nếu chỉ là một vài chuyện vặt không ảnh hưởng đến đại cục, tôi cũng sẵn sàng nhắm mắt cho qua, nhưng hiện tại, cậu đi quá giới hạn rồi.” Gương mặt thâm sâu khó dò của ông ta nghiêng về phía ta thêm một chút, “Khiến tôi bắt đầu lo lắng. Tôi không muốn giữ bên người một quả bom hẹn giờ.”
“Tôi hiểu quy tắc.”
“Trần Thạc, tôi luôn rất ưa tính bình thản tự tại của cậu, nhưng một kẻ quá tự tại… cũng dễ thất bại lắm.” Ánh mắt Trương Thủ Huy lộ ra một tia hiểm độc, ông ta cười nhạo: “Diệu Dương cư nhiên ở lại chỗ cậu, trong khi người Trụ Phong cuống cuồng kiếm nó, thật là nực cười, quá nực cười!”
“Đáng cười đến vậy hả?”
“Loại quan hệ mập mờ giữa cậu và nó hiện giờ có đáng cười hay không cậu tự biết, tôi đã nói, nhiệm vụ của cậu đã xong, kế tiếp chớ quá tiếp cận Diệu Dương, có điều cậu coi lời tôi như gió thoảng qua tai.” Ông ta cười khổ, “Trước kia phái cậu đi, vốn muốn cậu thu hút sự chú ý của Diệu Dương, thâm nhập vào nội bộ Trụ Phong, tôi đâu ngờ nó cư nhiên để cậu tiến tới nước này. Trần Thạc, cậu luôn làm tôi ngạc nhiên. Lần này, tôi thật muốn hỏi: cậu đã làm cách nào vậy?”
“Chủ tịch Trương, không phải ông luôn chỉ hỏi kết quả, không để tâm đến quá trình sao? Lần này là ngoại lệ chăng?” Ta lạnh nhạt đáp.
“Phải, cậu nói phải, tôi chỉ cần kết quả. Nên giờ cậu cho tôi một kết quả…” Ông ta đứng lên, chống tay xuống bàn nhìn ta chằm chằm, “Rời Mỹ đi. Tôi mở đường sẵn cho cậu rồi, đi ngay hôm nay.”
Ta cũng nhìn lại ông ta, không có ý kiến gì.
“Cậu không tin tôi?”, những nếp nhăn trên khóe miệng để lộ ý đồ của ông ta.
“Nhưng tôi đâu được lựa chọn.”
Thủ đoạn độc ác của Trương Thủ Huy ta đã chứng kiến nhiều rồi, lần này ông ta đại khái đã rất nương tay, kỳ thực ta cũng có chỗ tính sai, tuy điểm đến vẫn là Tây Âu, nhưng bị bốn gã vệ sĩ đi kèm, ta thực sự thấy bức bối. Thậm chí còn không có cơ hội về nhà, ngay lập tức bị bắt rời New York đến Paris.
Một trong bốn vệ sĩ là Tằng Vỹ Kỳ, ta nghĩ Trương Thủ Huy cố tình bố trí như vậy.
“Trần Thạc, tôi không nghĩ chủ tịch Trương lại đối xử với anh thế này.” Lần đầu tiên thấy A Kỳ có vẻ áy náy, “Tôi thực không hiểu lần này có phải mình đã làm quá phận không nữa.”
“Cậu nghĩ cậu sai hay tôi sai?”
Cậu ta nhìn ta, không đáp.
“Vậy đi, chúng ta không ai sai hết, nên không phải nói gì hết.” Ta vỗ vai cậu ta, “Lên máy bay thôi, canh chừng cho cẩn thận a, chớ để tôi chạy mất.”
A Kỳ ngượng ngùng đi theo, đột nhiên nói: “Trần Thạc, chúng ta vẫn là anh em chứ?”
“Ừ.” Ta đáp, “Đương nhiên.”
Cậu ta mỉm cười, bước lên sánh vai với ta, chờ một hồi lại trở lại đúng bản chất ồn ào: “Paris so với New York còn náo nhiệt hơn, cậu chàng đừng có ỷ được hâm mộ rồi ăn chơi bừa bãi nha, điều độ điều độ nghe chưa~”
“Cảm ơn lời khuyên~” khẽ huých ngực cậu ta.
Xuống sân bay Charles de Gaulle, những người đi theo tạm thời quay về, nhưng nhiệm vụ còn chưa xong. Một thời gian dài trước mắt ta không được ra nước ngoài, đây cũng là một điều khoản quan trọng trong hợp đồng.
Đột nhiên, ta lại cô độc.
Nhớ tới Trịnh Diệu Dương, trong lòng không khỏi khẽ động, cậu ấy trở về không thấy ta, nhất định cho rằng ta thất tín, liệu có vì thế mà nổi khùng không? Từ giờ, ta cũng không có cách nào xuất hiện đúng lúc cậu ấy giận dữ để châm chọc, mới qua một ngày, chúng ta đã trời Nam biển Bắc.
Tạm sống yên phận trong một biệt thự mái bằng nhỏ ở vùng ngoại ô phía Tây Paris, biết Trương Thủ Huy vẫn chưa rời mắt khỏi mình, trước mắt ta chưa định tham dự bất cứ hoạt động gì trên thương trường, đến lượt một tấm bằng cao đẳng phát huy tác dụng, ta kiếm được một chân giáo viên lịch sử nhàn nhã trong một trường tiểu học của Giáo Hội.
Nhớ lại cuộc sống không ngừng mưu tính, căng thẳng ngạt thở trước đây, lại nghĩ đến tình cảnh trốn tránh của mình hiện giờ. Ta vẫn cho rằng mình không biết sợ bất cứ điều gì, thì ra không phải.
Thật không biết những ngày yên ổn, cô độc này có thể kéo dài bao lâu, Trương Thủ Huy bất cứ lúc nào cũng có thể phái người đến giải quyết ta, hiện giờ bất quá còn đang xem phản ứng của Trịnh Diệu Dương rồi mới quyết định, theo Trương Thủ Huy nhiều năm như vậy, ta ít nhiều cũng hiểu cách nghĩ của ông ta.
Đồng thời, ta nhiều khi cũng nghĩ giá mình và Trịnh Diệu Dương đừng cố ôm những ham muốn điên rồ như vậy, mặt khác, ta lại mong cậu ấy làm ra hành động gì đó thật quá khích, rút khỏi Thành Nghiệp chẳng hạn, như vậy đại khái sẽ khiến Trương Thủ Huy có chút dè chừng với ta. Đến giờ, chí ít ta tin rằng, trong lòng Trịnh Diệu Dương ta không phải không có chỗ đứng.
Nhưng kiểu người như cậu ấy rất khó giữ tâm tình quá lâu ở một người, khi Trịnh Diệu Dương hết hứng thú với ta, mạng ta cũng như chỉ mành treo chuông. Trương Thủ Huy đã nói thẳng: đối với ông ta ta là một quả bom hẹn giờ. Ta biết, ông ta chỉ đợi thời cơ xóa sổ mình.
“Đúng giờ lắm, vẫn giống phong cách làm việc của cậu trước kia, không bao giờ sai sót.” Cáo già tung hứng mào đầu, ta không lạ, lát nữa ông ta sẽ xử ta ra trò.
Cười nhạt ngồi xuống trước mặt ông ta: “Hôm nay có điều gì cần nói, ông cứ nói thẳng, chuyện có thể thỏa hiệp, tôi cũng sẽ không cố chấp.”
“Đây là phần cậu xứng đáng nhận từ Thành Nghiệp.” Ông ta cũng rất thẳng thắn, đẩy cho ta một tấm séc, “Sau đó, tôi muốn cậu ký một bản hợp đồng, cam kết không để lộ bất cứ thông tin mật nào của Thành Nghiệp. Tôi nghĩ như vậy giữa chúng ta đã không còn nợ nần gì nữa, cậu đồng ý chứ?”
Ta cầm tờ séc lên nhìn con số trên đó, thực sự không thể tin ông ta lại dễ dàng để ta đi như vậy: “Chủ tịch Trương ra tay thật hào phóng, tôi thấy mình không có gì phải phàn nàn cả.”
“Trần Thạc, cậu luôn là trợ thủ đắc lực nhất của tôi, tôi cũng thừa nhận cậu là nhân tài hiếm có, nhưng nhân tài cũng phải biết nghe lời, nếu chỉ là một vài chuyện vặt không ảnh hưởng đến đại cục, tôi cũng sẵn sàng nhắm mắt cho qua, nhưng hiện tại, cậu đi quá giới hạn rồi.” Gương mặt thâm sâu khó dò của ông ta nghiêng về phía ta thêm một chút, “Khiến tôi bắt đầu lo lắng. Tôi không muốn giữ bên người một quả bom hẹn giờ.”
“Tôi hiểu quy tắc.”
“Trần Thạc, tôi luôn rất ưa tính bình thản tự tại của cậu, nhưng một kẻ quá tự tại… cũng dễ thất bại lắm.” Ánh mắt Trương Thủ Huy lộ ra một tia hiểm độc, ông ta cười nhạo: “Diệu Dương cư nhiên ở lại chỗ cậu, trong khi người Trụ Phong cuống cuồng kiếm nó, thật là nực cười, quá nực cười!”
“Đáng cười đến vậy hả?”
“Loại quan hệ mập mờ giữa cậu và nó hiện giờ có đáng cười hay không cậu tự biết, tôi đã nói, nhiệm vụ của cậu đã xong, kế tiếp chớ quá tiếp cận Diệu Dương, có điều cậu coi lời tôi như gió thoảng qua tai.” Ông ta cười khổ, “Trước kia phái cậu đi, vốn muốn cậu thu hút sự chú ý của Diệu Dương, thâm nhập vào nội bộ Trụ Phong, tôi đâu ngờ nó cư nhiên để cậu tiến tới nước này. Trần Thạc, cậu luôn làm tôi ngạc nhiên. Lần này, tôi thật muốn hỏi: cậu đã làm cách nào vậy?”
“Chủ tịch Trương, không phải ông luôn chỉ hỏi kết quả, không để tâm đến quá trình sao? Lần này là ngoại lệ chăng?” Ta lạnh nhạt đáp.
“Phải, cậu nói phải, tôi chỉ cần kết quả. Nên giờ cậu cho tôi một kết quả…” Ông ta đứng lên, chống tay xuống bàn nhìn ta chằm chằm, “Rời Mỹ đi. Tôi mở đường sẵn cho cậu rồi, đi ngay hôm nay.”
Ta cũng nhìn lại ông ta, không có ý kiến gì.
“Cậu không tin tôi?”, những nếp nhăn trên khóe miệng để lộ ý đồ của ông ta.
“Nhưng tôi đâu được lựa chọn.”
Thủ đoạn độc ác của Trương Thủ Huy ta đã chứng kiến nhiều rồi, lần này ông ta đại khái đã rất nương tay, kỳ thực ta cũng có chỗ tính sai, tuy điểm đến vẫn là Tây Âu, nhưng bị bốn gã vệ sĩ đi kèm, ta thực sự thấy bức bối. Thậm chí còn không có cơ hội về nhà, ngay lập tức bị bắt rời New York đến Paris.
Một trong bốn vệ sĩ là Tằng Vỹ Kỳ, ta nghĩ Trương Thủ Huy cố tình bố trí như vậy.
“Trần Thạc, tôi không nghĩ chủ tịch Trương lại đối xử với anh thế này.” Lần đầu tiên thấy A Kỳ có vẻ áy náy, “Tôi thực không hiểu lần này có phải mình đã làm quá phận không nữa.”
“Cậu nghĩ cậu sai hay tôi sai?”
Cậu ta nhìn ta, không đáp.
“Vậy đi, chúng ta không ai sai hết, nên không phải nói gì hết.” Ta vỗ vai cậu ta, “Lên máy bay thôi, canh chừng cho cẩn thận a, chớ để tôi chạy mất.”
A Kỳ ngượng ngùng đi theo, đột nhiên nói: “Trần Thạc, chúng ta vẫn là anh em chứ?”
“Ừ.” Ta đáp, “Đương nhiên.”
Cậu ta mỉm cười, bước lên sánh vai với ta, chờ một hồi lại trở lại đúng bản chất ồn ào: “Paris so với New York còn náo nhiệt hơn, cậu chàng đừng có ỷ được hâm mộ rồi ăn chơi bừa bãi nha, điều độ điều độ nghe chưa~”
“Cảm ơn lời khuyên~” khẽ huých ngực cậu ta.
Xuống sân bay Charles de Gaulle, những người đi theo tạm thời quay về, nhưng nhiệm vụ còn chưa xong. Một thời gian dài trước mắt ta không được ra nước ngoài, đây cũng là một điều khoản quan trọng trong hợp đồng.
Đột nhiên, ta lại cô độc.
Nhớ tới Trịnh Diệu Dương, trong lòng không khỏi khẽ động, cậu ấy trở về không thấy ta, nhất định cho rằng ta thất tín, liệu có vì thế mà nổi khùng không? Từ giờ, ta cũng không có cách nào xuất hiện đúng lúc cậu ấy giận dữ để châm chọc, mới qua một ngày, chúng ta đã trời Nam biển Bắc.
Tạm sống yên phận trong một biệt thự mái bằng nhỏ ở vùng ngoại ô phía Tây Paris, biết Trương Thủ Huy vẫn chưa rời mắt khỏi mình, trước mắt ta chưa định tham dự bất cứ hoạt động gì trên thương trường, đến lượt một tấm bằng cao đẳng phát huy tác dụng, ta kiếm được một chân giáo viên lịch sử nhàn nhã trong một trường tiểu học của Giáo Hội.
Nhớ lại cuộc sống không ngừng mưu tính, căng thẳng ngạt thở trước đây, lại nghĩ đến tình cảnh trốn tránh của mình hiện giờ. Ta vẫn cho rằng mình không biết sợ bất cứ điều gì, thì ra không phải.
Thật không biết những ngày yên ổn, cô độc này có thể kéo dài bao lâu, Trương Thủ Huy bất cứ lúc nào cũng có thể phái người đến giải quyết ta, hiện giờ bất quá còn đang xem phản ứng của Trịnh Diệu Dương rồi mới quyết định, theo Trương Thủ Huy nhiều năm như vậy, ta ít nhiều cũng hiểu cách nghĩ của ông ta.
Đồng thời, ta nhiều khi cũng nghĩ giá mình và Trịnh Diệu Dương đừng cố ôm những ham muốn điên rồ như vậy, mặt khác, ta lại mong cậu ấy làm ra hành động gì đó thật quá khích, rút khỏi Thành Nghiệp chẳng hạn, như vậy đại khái sẽ khiến Trương Thủ Huy có chút dè chừng với ta. Đến giờ, chí ít ta tin rằng, trong lòng Trịnh Diệu Dương ta không phải không có chỗ đứng.
Nhưng kiểu người như cậu ấy rất khó giữ tâm tình quá lâu ở một người, khi Trịnh Diệu Dương hết hứng thú với ta, mạng ta cũng như chỉ mành treo chuông. Trương Thủ Huy đã nói thẳng: đối với ông ta ta là một quả bom hẹn giờ. Ta biết, ông ta chỉ đợi thời cơ xóa sổ mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.