Chương 60: Chương 60
Hiểu Xuân
01/01/2017
Lúc này, nụ hôn mãnh liệt bất ngờ của Trịnh Diệu Dương khiến ý thức ta có chút mụ mị, nhưng cảm giác đau ê ẩm bên má cũng nhanh chóng phát tác, ta không khỏi khẽ nhíu mày chịu đựng, thực sự không muốn Trịnh Diệu Dương biết mình bị một cái tát trước đám đông, quá khó coi, nhưng ta nghĩ những người Trụ Phong ở đó cũng sẽ không đem chuyện này nói cho cậu ấy biết.
Bất quá ta còn cho rằng hành động của Tú Phương vẫn chưa là gì, có lẽ cũng vì bình thường cô ấy quá hiểu tình lý, nên đến lúc này lại thành ra đột ngột quăng bỏ tất thảy mặt mũi, kịch liệt phản kích. Đôi khi nhũn nhặn không có nghĩa là nhu nhược. Phụ nữ trong xã hội này thực sự còn có một phần đặc quyền đối diện với nam giới phát uy, khiêu chiến.
Ta chỉ e ngày mai bên má sưng lên, cậu ấy sẽ nhận ra.
“Trần Thạc, anh nói lại lần nữa xem, tôi còn chưa nghe rõ.”
Cậu ấy thực giỏi phá hoại không khí, lại lên giọng trêu chọc ta, ta thở dài bật cười, nói lảng đi: “Cậu hỏi cái bệnh xấu xí của tôi hả? Có gì mà nhắc.”
“Không phải cái này, là câu kia. Miệng nói ra rồi a, giờ tính lấp liếm hả?” Cậu ấy dịu dàng chà môi trên môi ta rồi cúi đầu, dụi vào hõm vai ta, cười khẽ, “Xem ra anh bệnh cũng không nhẹ.”
“Rồi, đừng có vênh váo đi~” Ta khẽ đẩy cậu ấy, “Đi ra đi, bọn họ đang chờ cậu.”
“Bọn họ? Ai cơ? Người có gan chờ xem tôi diễn trò ồn ào, cả Trụ Phong ngoài Trần Thạc anh còn ai nữa? Anh sợ họ phản đối anh, hay… phản đối chúng ta?” Cậu ấy dán sát lại, một tay giữ chặt cằm ta, bức bách: “Trần Thạc, tôi biết câu kia muốn anh nhắc lại lần nữa quả thực không thể, nhưng ít nhất cũng đủ cho tôi biết không phải chỉ có mình Trịnh Diệu Dương tôi dốc sức nỗ lực, bởi vậy tất cả… cũng đáng giá.” Nói rồi, cậu ấy quay lưng chực bỏ ra ngoài, nhưng mới đi được một, hai bước đã đột ngột xiêu vẹo chống tay vào chiếc sô pha đơn cạnh cửa, quả nhiên là loại người ưa cậy mạnh, còn tưởng mình là siêu nhân, rõ ràng việc ngồi lỳ một chỗ đã sớm làm cậu ấy phát điên.
Ta cũng không đến đỡ cậu ấy, thản nhiên nói: “Sao phải xuất viện sớm vậy? Tình trạng cậu phải nằm ít nhất một tháng, đến lúc què thật cũng không ai thương đâu.”
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn ta, khẽ cười: “Sao hả, quan tâm tôi dữ vậy sao? Hiếm có thật. Quẳng bớt một chân mà được nghe anh ăn nói bất thường vậy nhiều nhiều chút, tính ra cũng không thiệt mấy.”
“Tôi xem cậu bệnh còn nặng hơn tôi. Ngồi xuống nghỉ chút đi, nôn nóng ra giương oai cái gì.” Ta vừa cười vừa bước nhanh ra ngoài.
Vừa mở cửa, nụ cười của ta cũng tắt ngóm. Đã thấy Tú Phương một mình đứng dựa bên quầy bar uống hết từng ly “Băng Phách”, Bolde, Trương Ký Vân và một đám người đứng gần đó nhìn cô ấy, nhưng tịnh không một ai dám bước lên ngăn lại. Lòng ta đột nhiên có chút chua xót, bất giác tiến tới bên cạnh cô ấy, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tú Phương, tôi biết tửu lượng cô tốt, nhưng đừng uống cố thế này.”
Cô ấy ngước lên nhìn ta, ánh mắt vẫn trong vắt, tửu lượng Tú Phương rõ ràng rất cao, nhưng giọng nói cất lên đã có phần yếu ớt: “Diệu Dương đâu?”
“Còn ở trong.”
“Tôi bây giờ còn muốn tìm anh ta nói chuyện…” Cô ấy vừa nói vừa ngồi phịch xuống.
Ta vừa vươn tay định đỡ đã bị Tú Phương gạt ra: “Tôi không say!”, lại gượng đứng dậy bỏ đi, được hai bước cô ấy đột nhiên quay đầu lại, nói: “Dù có say thật, cũng bị Trịnh Diệu Dương và anh làm cho tỉnh rồi.”
Không hiểu vì sao, có lẽ thực sự trụ không nổi, ta muốn về. Vừa ra đến cửa đã bị Bolde chặn lại, giọng cậu ta vừa hoang mang vừa nóng nảy: “Ba người rốt cuộc xảy ra chuyện gì hả? Chị Phương và đại ca luống cuống như vậy không lẽ là vì anh?”
Ta nhìn chăm chăm sàn nhà dưới chân một hồi lâu, rốt cuộc mở miệng hỏi: “Cậu muốn nói gì hả?”
“Trần Thạc, tôi biết anh giờ cũng như tôi, sẽ không quay về Thành Nghiệp nữa, vậy anh không có lý do gì để khiến mọi người lo lắng…”
Ta trừng mắt nhìn cậu ta, gằn giọng ngắt ngang: “Ý cậu nói tôi đang muốn phá rối? Ngụy tạo bị đuổi khỏi Thành Nghiệp? Để lừa trên gạt dưới, tất cả hành động của tôi từ đầu đến cuối đều không trong sáng, còn là thứ đồ chó má rác rưởi?!”
“Tôi không hề nói vậy, tôi cũng không phải không để anh có cơ hội phản bác.”
Kỳ thực Bolde cũng là có thiện ý, rốt cuộc ta bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi không xấu hổ với lương tâm, Bolde. Mấy người nghĩ về tôi sao là việc của mấy người, có những chuyện không nằm trong tầm khống chế của bất cứ ai, tôi cũng không thần thông quảng đại như cậu tưởng đâu. Cậu có ý gì cứ nói thẳng với tôi, đừng quanh co lòng vòng, tôi không quen.”
Quay lưng đẩy cánh cửa gỗ, đi ra khỏi quán bar, một trận gió trời tấp ào vào mặt, đầu óc thoáng chốc tỉnh táo hơn nhiều. Cất bước đi được một đoạn đường đã nghe phía sau có người đuổi theo, ta cũng không quay lưng lại. Chỉ lát sau, một bàn tay đã đụng trên vai ta, một câu tiếng Anh vang lên: “Tôi đưa cậu về.”
“Không cần, tôi có xe.”
“Cậu nói chiếc Aston Martin của Trịnh Diệu Dương hả? Lần trước tôi đã nói rồi, chiếc xe ấy không thích hợp với cậu.” Phùng Bằng Phi nhìn ta bằng đôi mắt thâm sâu, khóe miệng anh ta nhếch thành một nụ cười mơ hồ, ta đột nhiên cảm thấy có chút chướng mắt.
“Sao anh lại ở đây?” giọng điệu rất không khách khí.
“Cũng may tôi ở đây, bằng không sẽ không biết khả năng nhẫn nại của cậu đến mức này.”
“Đến bar Phong Vận để dò la Trụ Phong sao?” Ta cố ý nói, kỳ thực bụng thừa hiểu anh ta đã đoán được mọi sự.
“Không, tôi đang đợi cậu, bọn họ nói cậu thường tới đây.” Giọng anh ta có chút bất đắc dĩ, “Mấy ngày nay cậu không nhận điện thoại của tôi, tôi chỉ còn cách đến đây ôm cây đợi thỏ.”
“Không ngờ anh cũng biết dùng thành ngữ.” Ta cười giễu.
“Tôi cũng không ngờ thì ra cậu và Trịnh Diệu Dương là thật.” Anh ta tiến sát lại gần ta, “Trần Thạc, gần đây tôi phát hiện mình cư nhiên… đối với cậu… động tâm, cảm giác thật sự kỳ lạ. Vốn những bài báo kia rất phiền phức, nhưng giờ, tôi lại hy vọng tất cả trở thành sự thật, tôi có thể cho cậu những gì Trịnh Diệu Dương không thể.”
“Anh coi Trần Thạc này là cái gì hả?” Ta vô cùng bực bội, nhưng cũng lười không muốn phát tiết với người này, “Hiện giờ anh tránh xa tôi ra, bằng không đừng trách tôi không coi bạn bè ra gì.”
“Cậu cho tới giờ chưa từng đối xử với tôi như bạn bè, không phải sao?”, gương mặt ta đã trở lại đúng vẻ nghiêm túc cố hữu.
Bất quá ta còn cho rằng hành động của Tú Phương vẫn chưa là gì, có lẽ cũng vì bình thường cô ấy quá hiểu tình lý, nên đến lúc này lại thành ra đột ngột quăng bỏ tất thảy mặt mũi, kịch liệt phản kích. Đôi khi nhũn nhặn không có nghĩa là nhu nhược. Phụ nữ trong xã hội này thực sự còn có một phần đặc quyền đối diện với nam giới phát uy, khiêu chiến.
Ta chỉ e ngày mai bên má sưng lên, cậu ấy sẽ nhận ra.
“Trần Thạc, anh nói lại lần nữa xem, tôi còn chưa nghe rõ.”
Cậu ấy thực giỏi phá hoại không khí, lại lên giọng trêu chọc ta, ta thở dài bật cười, nói lảng đi: “Cậu hỏi cái bệnh xấu xí của tôi hả? Có gì mà nhắc.”
“Không phải cái này, là câu kia. Miệng nói ra rồi a, giờ tính lấp liếm hả?” Cậu ấy dịu dàng chà môi trên môi ta rồi cúi đầu, dụi vào hõm vai ta, cười khẽ, “Xem ra anh bệnh cũng không nhẹ.”
“Rồi, đừng có vênh váo đi~” Ta khẽ đẩy cậu ấy, “Đi ra đi, bọn họ đang chờ cậu.”
“Bọn họ? Ai cơ? Người có gan chờ xem tôi diễn trò ồn ào, cả Trụ Phong ngoài Trần Thạc anh còn ai nữa? Anh sợ họ phản đối anh, hay… phản đối chúng ta?” Cậu ấy dán sát lại, một tay giữ chặt cằm ta, bức bách: “Trần Thạc, tôi biết câu kia muốn anh nhắc lại lần nữa quả thực không thể, nhưng ít nhất cũng đủ cho tôi biết không phải chỉ có mình Trịnh Diệu Dương tôi dốc sức nỗ lực, bởi vậy tất cả… cũng đáng giá.” Nói rồi, cậu ấy quay lưng chực bỏ ra ngoài, nhưng mới đi được một, hai bước đã đột ngột xiêu vẹo chống tay vào chiếc sô pha đơn cạnh cửa, quả nhiên là loại người ưa cậy mạnh, còn tưởng mình là siêu nhân, rõ ràng việc ngồi lỳ một chỗ đã sớm làm cậu ấy phát điên.
Ta cũng không đến đỡ cậu ấy, thản nhiên nói: “Sao phải xuất viện sớm vậy? Tình trạng cậu phải nằm ít nhất một tháng, đến lúc què thật cũng không ai thương đâu.”
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn ta, khẽ cười: “Sao hả, quan tâm tôi dữ vậy sao? Hiếm có thật. Quẳng bớt một chân mà được nghe anh ăn nói bất thường vậy nhiều nhiều chút, tính ra cũng không thiệt mấy.”
“Tôi xem cậu bệnh còn nặng hơn tôi. Ngồi xuống nghỉ chút đi, nôn nóng ra giương oai cái gì.” Ta vừa cười vừa bước nhanh ra ngoài.
Vừa mở cửa, nụ cười của ta cũng tắt ngóm. Đã thấy Tú Phương một mình đứng dựa bên quầy bar uống hết từng ly “Băng Phách”, Bolde, Trương Ký Vân và một đám người đứng gần đó nhìn cô ấy, nhưng tịnh không một ai dám bước lên ngăn lại. Lòng ta đột nhiên có chút chua xót, bất giác tiến tới bên cạnh cô ấy, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tú Phương, tôi biết tửu lượng cô tốt, nhưng đừng uống cố thế này.”
Cô ấy ngước lên nhìn ta, ánh mắt vẫn trong vắt, tửu lượng Tú Phương rõ ràng rất cao, nhưng giọng nói cất lên đã có phần yếu ớt: “Diệu Dương đâu?”
“Còn ở trong.”
“Tôi bây giờ còn muốn tìm anh ta nói chuyện…” Cô ấy vừa nói vừa ngồi phịch xuống.
Ta vừa vươn tay định đỡ đã bị Tú Phương gạt ra: “Tôi không say!”, lại gượng đứng dậy bỏ đi, được hai bước cô ấy đột nhiên quay đầu lại, nói: “Dù có say thật, cũng bị Trịnh Diệu Dương và anh làm cho tỉnh rồi.”
Không hiểu vì sao, có lẽ thực sự trụ không nổi, ta muốn về. Vừa ra đến cửa đã bị Bolde chặn lại, giọng cậu ta vừa hoang mang vừa nóng nảy: “Ba người rốt cuộc xảy ra chuyện gì hả? Chị Phương và đại ca luống cuống như vậy không lẽ là vì anh?”
Ta nhìn chăm chăm sàn nhà dưới chân một hồi lâu, rốt cuộc mở miệng hỏi: “Cậu muốn nói gì hả?”
“Trần Thạc, tôi biết anh giờ cũng như tôi, sẽ không quay về Thành Nghiệp nữa, vậy anh không có lý do gì để khiến mọi người lo lắng…”
Ta trừng mắt nhìn cậu ta, gằn giọng ngắt ngang: “Ý cậu nói tôi đang muốn phá rối? Ngụy tạo bị đuổi khỏi Thành Nghiệp? Để lừa trên gạt dưới, tất cả hành động của tôi từ đầu đến cuối đều không trong sáng, còn là thứ đồ chó má rác rưởi?!”
“Tôi không hề nói vậy, tôi cũng không phải không để anh có cơ hội phản bác.”
Kỳ thực Bolde cũng là có thiện ý, rốt cuộc ta bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi không xấu hổ với lương tâm, Bolde. Mấy người nghĩ về tôi sao là việc của mấy người, có những chuyện không nằm trong tầm khống chế của bất cứ ai, tôi cũng không thần thông quảng đại như cậu tưởng đâu. Cậu có ý gì cứ nói thẳng với tôi, đừng quanh co lòng vòng, tôi không quen.”
Quay lưng đẩy cánh cửa gỗ, đi ra khỏi quán bar, một trận gió trời tấp ào vào mặt, đầu óc thoáng chốc tỉnh táo hơn nhiều. Cất bước đi được một đoạn đường đã nghe phía sau có người đuổi theo, ta cũng không quay lưng lại. Chỉ lát sau, một bàn tay đã đụng trên vai ta, một câu tiếng Anh vang lên: “Tôi đưa cậu về.”
“Không cần, tôi có xe.”
“Cậu nói chiếc Aston Martin của Trịnh Diệu Dương hả? Lần trước tôi đã nói rồi, chiếc xe ấy không thích hợp với cậu.” Phùng Bằng Phi nhìn ta bằng đôi mắt thâm sâu, khóe miệng anh ta nhếch thành một nụ cười mơ hồ, ta đột nhiên cảm thấy có chút chướng mắt.
“Sao anh lại ở đây?” giọng điệu rất không khách khí.
“Cũng may tôi ở đây, bằng không sẽ không biết khả năng nhẫn nại của cậu đến mức này.”
“Đến bar Phong Vận để dò la Trụ Phong sao?” Ta cố ý nói, kỳ thực bụng thừa hiểu anh ta đã đoán được mọi sự.
“Không, tôi đang đợi cậu, bọn họ nói cậu thường tới đây.” Giọng anh ta có chút bất đắc dĩ, “Mấy ngày nay cậu không nhận điện thoại của tôi, tôi chỉ còn cách đến đây ôm cây đợi thỏ.”
“Không ngờ anh cũng biết dùng thành ngữ.” Ta cười giễu.
“Tôi cũng không ngờ thì ra cậu và Trịnh Diệu Dương là thật.” Anh ta tiến sát lại gần ta, “Trần Thạc, gần đây tôi phát hiện mình cư nhiên… đối với cậu… động tâm, cảm giác thật sự kỳ lạ. Vốn những bài báo kia rất phiền phức, nhưng giờ, tôi lại hy vọng tất cả trở thành sự thật, tôi có thể cho cậu những gì Trịnh Diệu Dương không thể.”
“Anh coi Trần Thạc này là cái gì hả?” Ta vô cùng bực bội, nhưng cũng lười không muốn phát tiết với người này, “Hiện giờ anh tránh xa tôi ra, bằng không đừng trách tôi không coi bạn bè ra gì.”
“Cậu cho tới giờ chưa từng đối xử với tôi như bạn bè, không phải sao?”, gương mặt ta đã trở lại đúng vẻ nghiêm túc cố hữu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.