Chương 67: Chương 67
Hiểu Xuân
01/01/2017
Còn một mình ngồi lại, ta lẳng lặng rút lá thư của Tú Phương ra đọc lại:
“Trần Thạc, tôi đã nghĩ thông suốt rồi, giữa chúng ta không cần phải giải thích gì thêm nữa, chuyện tình cảm cũng đã quá rõ ràng. Nếu muốn tôi nói tất cả chuyện này điều làm tôi đau khổ nhất là gì, thì đó là thái độ quá kiên quyết của Diệu Dương, nhưng cũng nhờ vậy tôi mới có thể dứt khoát cắt đứt tình cảm, giải thoát chính mình.
Tôi cũng không định làm một kẻ tiểu nhân mờ mắt vì tiền bạc tài sản, anh cũng hiểu, đối với một người phụ nữ mà nói, điều ấy không tốt đẹp gì. Nhưng làm một người phụ nữ tuổi không còn trẻ, cũng không ngây thơ mơ mộng, rốt cuộc cần phải có một thứ gì đủ khiến mình cảm thấy mình còn đang sống, và sống không thất bại. Tôi thừa nhận, khiến Diệu Dương kết hôn với tôi, không hoàn toàn chỉ vì số cổ phần kia, thực sự có một phần ý muốn đùa ác, bất quá còn muốn mơ cho tận cùng giấc mộng, dù chỉ là một khoảnh khắc giả tạo ngắn ngủi, tôi cũng không có gì hối tiếc nữa… sau bao năm bỏ phí hết tuổi thanh xuân và nhiệt tình. Tôi yêu anh ấy, cho đến giờ vẫn còn yêu anh ấy, thành thật mà nói, có lẽ tôi cũng yêu anh. Anh là một người đàn ông khiến người ta thật khó kiềm chế tình cảm, điểm ấy, vả chăng chính anh cũng không nhận ra. Người khác hận anh, vì họ đố kỵ với anh, đố kỵ anh một đời có được tất cả, rốt cuộc, chính Diệu Dương cũng tránh không thoát.
Trần Thạc, một thời gian ngắn nữa, tôi cũng không thể đối diện với anh, dù cái tát hôm ấy khiến bàn tay tôi đau đớn, nhưng trong ánh mắt anh vẫn chỉ là một mảnh trong vắt, dường như người phạm sai lầm không hề là anh, mà là tôi. Bởi vậy tôi đã nghĩ rồi, cứ để tất cả qua đi. Mong anh hãy hỗ trợ Diệu Dương, nếu hai người thực sự quan tâm lẫn nhau, cũng đừng khiến đối phương bị tổn thương nữa. Tôi e hai người ý chí quá mạnh mẽ, như hai ngọn lửa không biết thỏa hiệp, càng thiêu càng cháy rực, hai người phải đối diện không chỉ với chính mình, mà còn rất nhiều người cùng biến cố khác, tất cả đều không hề đơn giản.
Hy vọng sau một năm nữa, tôi có thể lại tin tưởng xuất hiện trước mặt hai người, để báo tin rằng tôi rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.”
Ta xúc động vô hạn đút lá thư vào túi áo, đầu óc có chút rối bời. Vừa lúc Trịnh Diệu Dương gọi tới: “Anh còn đang ở Tầm Hương hả?”
“Ừm, cậu trễ giờ rồi đấy.”
“Đến quán Bán Đảo đi.”
Ta đứng dậy: “Có chuyện gì à?”
“Không việc gì, anh cứ đến đã.”
“Làm gì không biết.”
Đến khi cả Trịnh Diệu Dương lẫn Phùng Bằng Phi cùng xuất hiện trước mắt, ta thực có chút giật mình, vốn tưởng việc bàn luận giữa bọn họ đã xong rồi, không ngờ giờ bọn họ lại đang đợi ta.
Không nhanh không chậm ngồi xuống bàn, bất quá chỉ là từ quán cà phê này sang quán cà phê khác: “Có chuyện gì mà gọi tôi tới?”
Ánh mắt Trịnh Diệu Dương thâm thúy hướng sang ta, khiến ta không sao đoán được cậu ấy nghĩ gì, ta quay lại nhìn Phùng Bằng Phi. Anh ta mở miệng trước: “Mấy ngày nay tìm không được cậu, tôi rất lo lắng.”
Ta bật ra một tiếng thở bực bội, tránh khỏi ánh mắt như muốn xuyên thấu toàn thân mình của Phùng Bằng Phi, có chút lúng túng quay đi, vì Trịnh Diệu Dương ở đây, ta rất khó chịu, ta không muốn cậu ấy có bất cứ hiểu lầm gì.
“Vừa rồi tôi hỏi thăm cậu, chủ tịch của cậu lại nói việc của cậu không phiền tôi làm ơn.” Nói xong câu này, Phùng Bằng Phi quay sang nhìn Trịnh Diệu Dương, “Công việc đã xong, không ngại nói chuyện riêng chứ? Câu vừa rồi cậu nói là có ý gì?”
“Nghe sao thì chính là ý vậy.” Trịnh Diệu Dương lạnh lùng đáp, “Phùng Bằng Phi anh ở bên ngoài phong lưu ra sao không cần biết, nhưng anh đừng chọc vào người của Trụ Phong này… đặc biệt là Trần Thạc. Anh nghĩ mượn bọn điên khùng đưa tin nhảm nhí giùm thì lợi lộc cho anh lắm hả? Tôi nói cho anh hay, Trần Thạc anh ấy sẽ không đi nương nhờ Ngân Thuẫn của anh, cũng sẽ không nương nhờ anh. Tôi gọi anh ấy tới đây, bất quá là muốn chúng ta đối diện nói thẳng, khỏi phải tha thêm rắc rối.”
“Tôi thích Trần Thạc, tôi muốn cậu ấy.”
Đầu óc Phùng Bằng Phi chắc chắn đứt dây thần kinh đâu đó rồi, ta thực sự sợ anh ta.
“Thôi đi!” Ta ngắt lời anh ta, gằn giọng cảnh cáo, “Tôi đối với anh không hề có hứng thú, đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa, anh tìm lầm đối tượng rồi đấy.”
“Lần trước ở quán bar cậu vì người đàn ông này mà chịu một cái tát của cô gái đó còn chưa đủ sao? Cậu còn muốn hiến cho cậu ta cái gì nữa? Vì sao không thể cho tôi cơ hội? Chỉ một lần cũng không thể?!” Tin rằng anh ta rất rất hiếm có cơ hội hạ mình đến mức này.
“Tú Phương đánh anh?” Trịnh Diệu Dương nhìn ta, “Anh chẳng nói gì cả.”
“Cậu căn bản không hiểu cậu ấy.” Phùng Bằng Phi một bên vẫn nói, “Hơn nữa, cậu không có quyền trói buộc cậu ấy.”
“Tôi không hiểu anh ấy? Tôi trói buộc anh ấy? Vậy ra anh hiểu anh ấy lắm hả, anh ấy nói cần anh tới giải phóng giùm sao?” Trịnh Diệu Dương cao giọng châm chích lại.
“Vừa rồi cậu ta nói đều là thật sao?” Phùng Bằng Phi nhìn ta, tay không khách khí chỉ thẳng vào Trịnh Diệu Dương.
“Cậu ấy vừa nói gì?” Ta trầm giọng hỏi.
“Cậu ta nói hai người là tình nhân.”
“Cái gì?!”, trong lòng cũng không nén được chấn động.
“Cậu lên giường với cậu ta?” Giọng nói của Phùng Bằng Phi ngấm ngầm hàm chứa lửa giận.
Ta khẽ cười một tiếng, nhìn chằm chằm anh ta: “Đây là câu trả lời anh muốn chứ gì?”
“Tôi nghĩ cậu từ chối tôi vì cậu căn bản không thích đàn ông.”
“Tôi không hề nói tôi thích đàn ông!” Đứng bật dậy đá văng cái ghế, “Mẹ nó tôi không thích đàn ông, hiểu chưa hả?!”
“Vậy Trịnh Diệu Dương thì sao? Cậu ta tính là gì, trường hợp đặc biệt sao?! Tại sao hết lần này tới lần khác đều phải cự tuyệt tôi?!” Phùng Bằng Phi cũng kích động đứng phắt dậy, gương mặt lịch lãm đã biến sắc vì giận dữ.
“Tôi lên giường với cậu ấy không phải vì cậu ấy là đàn ông, mà bởi vì cậu ấy là Trịnh Diệu Dương! Đủ chưa, anh nghe đủ chưa?!”
Ta nói toẹt ra, mà ta còn muốn nói nữa. Nhưng lúc này Trịnh Diệu Dương đã đứng dậy mở miệng: “Nếu không muốn bảo vệ vào, hai người trật tự cho tôi!”
Thực sự quá khó coi, ngay khi ý thức được đây là chỗ đông người, ta lập tức cảm thấy bức bối vô cùng, rốt cuộc hậm hực kéo tay Trịnh Diệu Dương đi ra ngoài, để lại Phùng Bằng Phi mặt tái nhợt.
Cho đến khi xuống tới tầng ngầm để xe, cậu ấy mới đẩy ta ngã lên tường: “Anh thấy phải làm ầm ĩ đến vậy mới xong chuyện hả? Anh cũng thật quá kích động.”
“Trần Thạc, tôi đã nghĩ thông suốt rồi, giữa chúng ta không cần phải giải thích gì thêm nữa, chuyện tình cảm cũng đã quá rõ ràng. Nếu muốn tôi nói tất cả chuyện này điều làm tôi đau khổ nhất là gì, thì đó là thái độ quá kiên quyết của Diệu Dương, nhưng cũng nhờ vậy tôi mới có thể dứt khoát cắt đứt tình cảm, giải thoát chính mình.
Tôi cũng không định làm một kẻ tiểu nhân mờ mắt vì tiền bạc tài sản, anh cũng hiểu, đối với một người phụ nữ mà nói, điều ấy không tốt đẹp gì. Nhưng làm một người phụ nữ tuổi không còn trẻ, cũng không ngây thơ mơ mộng, rốt cuộc cần phải có một thứ gì đủ khiến mình cảm thấy mình còn đang sống, và sống không thất bại. Tôi thừa nhận, khiến Diệu Dương kết hôn với tôi, không hoàn toàn chỉ vì số cổ phần kia, thực sự có một phần ý muốn đùa ác, bất quá còn muốn mơ cho tận cùng giấc mộng, dù chỉ là một khoảnh khắc giả tạo ngắn ngủi, tôi cũng không có gì hối tiếc nữa… sau bao năm bỏ phí hết tuổi thanh xuân và nhiệt tình. Tôi yêu anh ấy, cho đến giờ vẫn còn yêu anh ấy, thành thật mà nói, có lẽ tôi cũng yêu anh. Anh là một người đàn ông khiến người ta thật khó kiềm chế tình cảm, điểm ấy, vả chăng chính anh cũng không nhận ra. Người khác hận anh, vì họ đố kỵ với anh, đố kỵ anh một đời có được tất cả, rốt cuộc, chính Diệu Dương cũng tránh không thoát.
Trần Thạc, một thời gian ngắn nữa, tôi cũng không thể đối diện với anh, dù cái tát hôm ấy khiến bàn tay tôi đau đớn, nhưng trong ánh mắt anh vẫn chỉ là một mảnh trong vắt, dường như người phạm sai lầm không hề là anh, mà là tôi. Bởi vậy tôi đã nghĩ rồi, cứ để tất cả qua đi. Mong anh hãy hỗ trợ Diệu Dương, nếu hai người thực sự quan tâm lẫn nhau, cũng đừng khiến đối phương bị tổn thương nữa. Tôi e hai người ý chí quá mạnh mẽ, như hai ngọn lửa không biết thỏa hiệp, càng thiêu càng cháy rực, hai người phải đối diện không chỉ với chính mình, mà còn rất nhiều người cùng biến cố khác, tất cả đều không hề đơn giản.
Hy vọng sau một năm nữa, tôi có thể lại tin tưởng xuất hiện trước mặt hai người, để báo tin rằng tôi rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.”
Ta xúc động vô hạn đút lá thư vào túi áo, đầu óc có chút rối bời. Vừa lúc Trịnh Diệu Dương gọi tới: “Anh còn đang ở Tầm Hương hả?”
“Ừm, cậu trễ giờ rồi đấy.”
“Đến quán Bán Đảo đi.”
Ta đứng dậy: “Có chuyện gì à?”
“Không việc gì, anh cứ đến đã.”
“Làm gì không biết.”
Đến khi cả Trịnh Diệu Dương lẫn Phùng Bằng Phi cùng xuất hiện trước mắt, ta thực có chút giật mình, vốn tưởng việc bàn luận giữa bọn họ đã xong rồi, không ngờ giờ bọn họ lại đang đợi ta.
Không nhanh không chậm ngồi xuống bàn, bất quá chỉ là từ quán cà phê này sang quán cà phê khác: “Có chuyện gì mà gọi tôi tới?”
Ánh mắt Trịnh Diệu Dương thâm thúy hướng sang ta, khiến ta không sao đoán được cậu ấy nghĩ gì, ta quay lại nhìn Phùng Bằng Phi. Anh ta mở miệng trước: “Mấy ngày nay tìm không được cậu, tôi rất lo lắng.”
Ta bật ra một tiếng thở bực bội, tránh khỏi ánh mắt như muốn xuyên thấu toàn thân mình của Phùng Bằng Phi, có chút lúng túng quay đi, vì Trịnh Diệu Dương ở đây, ta rất khó chịu, ta không muốn cậu ấy có bất cứ hiểu lầm gì.
“Vừa rồi tôi hỏi thăm cậu, chủ tịch của cậu lại nói việc của cậu không phiền tôi làm ơn.” Nói xong câu này, Phùng Bằng Phi quay sang nhìn Trịnh Diệu Dương, “Công việc đã xong, không ngại nói chuyện riêng chứ? Câu vừa rồi cậu nói là có ý gì?”
“Nghe sao thì chính là ý vậy.” Trịnh Diệu Dương lạnh lùng đáp, “Phùng Bằng Phi anh ở bên ngoài phong lưu ra sao không cần biết, nhưng anh đừng chọc vào người của Trụ Phong này… đặc biệt là Trần Thạc. Anh nghĩ mượn bọn điên khùng đưa tin nhảm nhí giùm thì lợi lộc cho anh lắm hả? Tôi nói cho anh hay, Trần Thạc anh ấy sẽ không đi nương nhờ Ngân Thuẫn của anh, cũng sẽ không nương nhờ anh. Tôi gọi anh ấy tới đây, bất quá là muốn chúng ta đối diện nói thẳng, khỏi phải tha thêm rắc rối.”
“Tôi thích Trần Thạc, tôi muốn cậu ấy.”
Đầu óc Phùng Bằng Phi chắc chắn đứt dây thần kinh đâu đó rồi, ta thực sự sợ anh ta.
“Thôi đi!” Ta ngắt lời anh ta, gằn giọng cảnh cáo, “Tôi đối với anh không hề có hứng thú, đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa, anh tìm lầm đối tượng rồi đấy.”
“Lần trước ở quán bar cậu vì người đàn ông này mà chịu một cái tát của cô gái đó còn chưa đủ sao? Cậu còn muốn hiến cho cậu ta cái gì nữa? Vì sao không thể cho tôi cơ hội? Chỉ một lần cũng không thể?!” Tin rằng anh ta rất rất hiếm có cơ hội hạ mình đến mức này.
“Tú Phương đánh anh?” Trịnh Diệu Dương nhìn ta, “Anh chẳng nói gì cả.”
“Cậu căn bản không hiểu cậu ấy.” Phùng Bằng Phi một bên vẫn nói, “Hơn nữa, cậu không có quyền trói buộc cậu ấy.”
“Tôi không hiểu anh ấy? Tôi trói buộc anh ấy? Vậy ra anh hiểu anh ấy lắm hả, anh ấy nói cần anh tới giải phóng giùm sao?” Trịnh Diệu Dương cao giọng châm chích lại.
“Vừa rồi cậu ta nói đều là thật sao?” Phùng Bằng Phi nhìn ta, tay không khách khí chỉ thẳng vào Trịnh Diệu Dương.
“Cậu ấy vừa nói gì?” Ta trầm giọng hỏi.
“Cậu ta nói hai người là tình nhân.”
“Cái gì?!”, trong lòng cũng không nén được chấn động.
“Cậu lên giường với cậu ta?” Giọng nói của Phùng Bằng Phi ngấm ngầm hàm chứa lửa giận.
Ta khẽ cười một tiếng, nhìn chằm chằm anh ta: “Đây là câu trả lời anh muốn chứ gì?”
“Tôi nghĩ cậu từ chối tôi vì cậu căn bản không thích đàn ông.”
“Tôi không hề nói tôi thích đàn ông!” Đứng bật dậy đá văng cái ghế, “Mẹ nó tôi không thích đàn ông, hiểu chưa hả?!”
“Vậy Trịnh Diệu Dương thì sao? Cậu ta tính là gì, trường hợp đặc biệt sao?! Tại sao hết lần này tới lần khác đều phải cự tuyệt tôi?!” Phùng Bằng Phi cũng kích động đứng phắt dậy, gương mặt lịch lãm đã biến sắc vì giận dữ.
“Tôi lên giường với cậu ấy không phải vì cậu ấy là đàn ông, mà bởi vì cậu ấy là Trịnh Diệu Dương! Đủ chưa, anh nghe đủ chưa?!”
Ta nói toẹt ra, mà ta còn muốn nói nữa. Nhưng lúc này Trịnh Diệu Dương đã đứng dậy mở miệng: “Nếu không muốn bảo vệ vào, hai người trật tự cho tôi!”
Thực sự quá khó coi, ngay khi ý thức được đây là chỗ đông người, ta lập tức cảm thấy bức bối vô cùng, rốt cuộc hậm hực kéo tay Trịnh Diệu Dương đi ra ngoài, để lại Phùng Bằng Phi mặt tái nhợt.
Cho đến khi xuống tới tầng ngầm để xe, cậu ấy mới đẩy ta ngã lên tường: “Anh thấy phải làm ầm ĩ đến vậy mới xong chuyện hả? Anh cũng thật quá kích động.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.