Chương 86: Chương 86
Hiểu Xuân
02/01/2017
Khi đầu lưỡi cậu ấy lướt trên môi ta, đòi hỏi tiến sâu vào hơn nữa, ta bất chợt cảm nhận được một mùi nước hoa thoảng qua cánh mũi, lập tức hung hăng nhỏm đầu dậy cắn mạnh vào cổ cậu ấy, Trịnh Diệu Dương bị đau, vội chống tay giữ người không ngã ra sau, bực bội gắt: “Anh phát điên gì hả?!”
Ta thấy trên cổ cậu ấy đã hằn một dấu răng, phỏng chừng ngày mai sẽ bầm tím.
“Trịnh Diệu Dương, này vẫn còn khách khí lắm!” Ta vùng dậy, xoay người đè cậu ấy xuống, cậu ấy không hề đề phòng, có chút kinh ngạc, chỉ trừng mắt nhìn ta, ta nghiến răng nói, “Tôi cảnh cáo cậu, từ giờ không được phép tùy tiện động vào tôi, mẹ nó cậu dư thừa tinh lực vậy thì đi mà tìm đám tình nhân của cậu!”
Cậu ấy không đáp, nhưng ánh mắt nóng rực không ngừng chiếu thẳng vào ta, rốt cuộc mới mở miệng: “Anh ghen sao?”
Ta chỉ thấy bực bội, dằn mạnh khuỷu tay xuống vai Trịnh Diệu Dương khiến cậu ấy thoáng nhíu mày: “Ngạo mạn vừa thôi! Ba trò vặt vãnh này của cậu tôi không lạ, đừng coi tôi như mớ đồ giải trí của cậu, đến lúc khiến tôi khó chịu, tôi sẽ đi ngay lập tức.”
“Anh uy hiếp tôi?” Giọng cậu ấy đột nhiên trầm trầm vang, “Anh lấy chuyện bỏ đi ra uy hiếp tôi hả!?”
“Sao hả? Làm đại ca quen mùi quá rồi, còn muốn cấm tôi nói à?”, tính ngang ngạnh của ta cũng đã bốc tới tận não, “Tôi còn nói cho cậu biết, cậu muốn chơi bời sao thì tùy, nhưng chớ có lết một thân tanh tưởi lên giường tôi giễu võ dương oai!”
“Bao lâu anh không để tôi động vào anh rồi, hả?!” Cậu ấy thô bạo gạt tay ta ra, một tay đè chặt sau gáy ta, đột nhiên gằn giọng, “Bao lâu rồi? Anh đã thử tính chưa? Là anh đối với tôi lạnh nhạt.”
“Hôm nay cậu không có tư cách chạm vào tôi.” Ta lạnh lùng đáp.
Cậu ấy bỗng nhiên hào hển thở dốc, ánh mắt nhìn ta cũng vụt thay đổi, ta vốn định chống tay ngồi dậy, vừa lúc cảm giác được phía dưới cậu ấy đã cứng rắn… mà chính ta cũng bắt đầu có phản ứng.
Bao lâu rồi? Ai biết được.
“Nhưng tôi có thể chạm vào cậu.”, ta vươn tay giật mở vạt áo Trịnh Diệu Dương, cậu ấy thoáng sửng sốt, giọng nói khẽ run rẩy: “Đây là tự anh muốn…”
“Tôi đã nói hôm nay cậu không có tư cách lên tiếng, đừng để tôi nhắc lại.” Ta mỉm cười với cậu ấy, có điều cậu ấy đã cười hết nổi, mặt mày nhăn nhó, “Hôm nay cậu phải để tùy ý tôi chơi.”
“Đừng đùa giỡn tôi, Trần Thạc.” Cậu ấy chực đẩy ta ra, bộ dạng có chút xấu hổ.
“Cậu cũng biết do dự? Cậu sợ cái gì nào, Trịnh Diệu Dương~?” Ta cúi đầu liếm cắn trên ngực cậu ấy, cảm giác được nhịp tim trong lồng ngực Trịnh Diệu Dương, mạnh mẽ cường liệt, mang theo bản chất xâm lược đặc biệt của một người đàn ông, thứ cảm giác phóng đãng kịch liệt này, thứ nhiệt độ nóng bỏng quen thuộc này, tất cả đều đang dồn tụ xuống bụng dưới, ta khó nhịn áp sát vào cậu ấy, hít một hơi thật sâu, hơi thở loạn nhịp nhưng ý thức lại vô cùng rõ ràng. Cậu ấy hoàn toàn có thể dùng sức đẩy ta ra, nhưng cậu ấy vẫn nhẫn nhịn, cả người run rẩy, ánh mắt quyết liệt thâu tóm lấy ta, cánh tay bấu chặt trên lưng ta… như thể muốn lôi kéo ta tan chảy vào thân thể cậu ấy.
Cậu ấy mê hoặc ta, ta nhất thời kích động, một tay luồn vào trong quần lót cậu ấy, nơi đó sớm đã rực cháy, rần rật lửa dục khó nén, dung nham phun trào tứ phía.
“Vẫn còn dư sức làm nữa sao?” Bàn tay ta cho cậu ấy sự âu yếm dịu dàng nhất mà cũng khắc nghiệt nhất, hơi thở cậu ấy bắt đầu đứt quãng, bờ ngực chậm rãi phập phồng, đặc biệt gợi cảm. Trong lòng ta một phen rung động, đôi môi lướt dọc trên cơ bụng hoàn mỹ của cậu ấy, nhẩn nha dừng lại khiêu khích quanh nơi mẫn cảm nhất.
“A…” rốt cuộc, cậu ấy bật ra một tiếng rên thống khổ, trầm thấp ấm ách, gắng gượng nhỏm dậy nhìn ta đang chăm chút phục vụ mình, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cậu ấy, ta ngẩng đầu lên, bốn mắt ngập tràn dục vọng vừa lúc khóa lấy nhau, luồng kích điện trong khoảnh khắc đánh thẳng tới phần tàn bạo sâu thẳm trong trí não ta, ta đột nhiên khao khát muốn thấy người đàn ông ngạo mạn trước mắt này bị dồn vào đường cùng, phải cầu xin van vỉ.
Tà tà nhếch khóe môi, lại tiếp tục cúi xuống dùng đầu lưỡi thưởng thức điểm trung tâm khối nhiệt, hành động ấy của ta khiến cậu ấy buột ra một tiếng thở dài thật thấp, sau đó, cậu ấy chỉ nhắm mắt, ngả người xuống nệm say sưa hưởng thụ. Tốc độ của ta rất chậm, chậm đến mức khiến Trịnh Diệu Dương dần dần nôn nóng, cậu ấy rướn cong thắt lưng, đòi hỏi sự kích thích càng mãnh liệt hơn, ta chỉ từ tốn lùi thêm một bước. Giằng co một hồi lâu, rốt cuộc cậu ấy nhịn không nổi luồn tay vào mái tóc ta, thúc giục: “Trần Thạc, anh… đừng hành hạ người ta…”
“Yên nào, cậu kém cỏi vậy hả?” Ta cố nén cơn đau đớn truyền lên từ bụng dưới đang căng cứng, kiên trì khiêu khích cậu ấy, chăm sóc từng ngõ ngách, cậu ấy bị ta kích đến muốn điên, bắt đầu mạnh tay kéo tóc ta, miệng hổn hển gắt: “Thật muốn xử anh… A!!”
Kết quả vẫn là ta xử cậu ấy. Vừa quệt vết dịch trên khóe môi, ta nhoài người lên nhìn cậu ấy, cười đen tối: “Vừa rồi thật ra chưa làm xong hả?”
Còn chưa tỉnh trí lại sau cao trào, cậu ấy mơ hồ mở mắt hỏi: “Nhắc chuyện ấy làm gì?”
“Trịnh Diệu Dương, cậu thật đủ ích kỷ, làm rồi còn không muốn cho người ta nhắc.” Động tác của ta bắt đầu thô bạo hơn, muốn đẩy cậu ấy lật người lại, cậu ấy khựng người, ương ngạnh định cự lại ta, nhưng rốt cuộc vẫn thuận theo. Ta đặt một tay trên lưng cậu ấy, thân thể áp sát tới, nhay cắn vành tai cậu ấy: “Ngày hôm nay tôi sa lầy cùng cậu đây…” Thẳng đến khi ta và cậu ấy đều chỉ còn lại hơi thở hổn hển gấp gáp, phòng ngủ một lần nữa tràn ngập bầu không khí ái ân khô nóng, chúng ta kịch liệt quấn riết lấy nhau, không ngừng vừa tấn công vừa chống trả, cùng lúc đắm chìm giữa biên giới cuồng loạn.
Cơ thể cậu ấy có chút cứng nhắc, vừa thuận theo vừa gắng gượng chống cự lại ta, mỗi lần chực chạm tới cao trào lại khiến ta buộc phải khựng lại. “Nào, cậu thả lỏng ra…”, ta khẽ vỗ một bên hông cậu ấy, cậu ấy ngoảnh đầu lại, tức tối kiệt sức: “Đừng dài dòng…” Thời điểm đã cận kề lắm rồi, ta cũng muốn bùng nổ đến nơi, không để cậu ấy kịp thở hết câu, ta đã nhấn ngập vào trong. Trịnh Diệu Dương đau đến giật nảy người, toàn thân theo phản xạ muốn vùng ra, ta lập tức ghìm chặt cậu ấy lại, chúng ta cứ nằm như vậy một lúc lâu… Cho đến khi ta bắt đầu từ từ đưa đẩy, “Trần Thạc… mẹ nó… A!!”
Bên trong sít sao bỏng rẫy như muốn hút kiệt linh hồn ta, ta gấp gáp hít một hơi, trí não chấn động, lập tức nâng thắt lưng cậu ấy lên, đổi một tư thế khác để thỏa mãn chính mình, ngực ta dán sát trên lưng cậu ấy, môi thì thầm phả vào tai cậu ấy: “Diệu Dương, cậu không thành thật…”
Tiếng thở dốc của chúng ta đan quyện lẫn nhau, mồ hôi nóng ướt thấm mướt cơ thể đối phương, sóng triều dồn dập như lưỡi lửa, dần dần, ta không còn kiềm giữ nổi cơn kích động mãnh liệt trong tâm trí… hoàn toàn đắm chìm mê muội. Ta vẫn chuyển động không ngừng, dốc hết sức lực thúc sâu trong thân thể bên dưới mình, một tay cậu ấy ghì chặt lấy cánh tay ta, da thịt ma sát, thống khổ hỗn loạn cùng sung sướng, khoái cảm tột độ đến hầu như thổi tung lý trí, trong đầu ta chỉ còn hiển hiện độc một mục đích: khiến cậu ấy trở thành tù binh của ta, khiến cậu ấy thuộc về ta, khiến cậu ấy cam tâm bị ta xâm lược…
Chỉ cần ở trên người đối phương, khoái cảm lập tức nhân gấp bội, ngay giữa khoảnh khắc cao trào, ta và cậu ấy cùng lúc chạm tới đỉnh điểm, liều lĩnh thét lên… “A!!” Toàn bộ năng lượng trong cơ thể ta trào phun mãnh liệt, cậu ấy cũng đồng thời bắn ra nhiệt dịch cấm kỵ, hai mắt mê mờ… Lý trí ta nhất thời sôi sục, mâu thuẫn cùng nhớ nhung bao nhiêu ngày qua tại thời khắc này đã tiêu tan quá nửa.
Ta thấy trên cổ cậu ấy đã hằn một dấu răng, phỏng chừng ngày mai sẽ bầm tím.
“Trịnh Diệu Dương, này vẫn còn khách khí lắm!” Ta vùng dậy, xoay người đè cậu ấy xuống, cậu ấy không hề đề phòng, có chút kinh ngạc, chỉ trừng mắt nhìn ta, ta nghiến răng nói, “Tôi cảnh cáo cậu, từ giờ không được phép tùy tiện động vào tôi, mẹ nó cậu dư thừa tinh lực vậy thì đi mà tìm đám tình nhân của cậu!”
Cậu ấy không đáp, nhưng ánh mắt nóng rực không ngừng chiếu thẳng vào ta, rốt cuộc mới mở miệng: “Anh ghen sao?”
Ta chỉ thấy bực bội, dằn mạnh khuỷu tay xuống vai Trịnh Diệu Dương khiến cậu ấy thoáng nhíu mày: “Ngạo mạn vừa thôi! Ba trò vặt vãnh này của cậu tôi không lạ, đừng coi tôi như mớ đồ giải trí của cậu, đến lúc khiến tôi khó chịu, tôi sẽ đi ngay lập tức.”
“Anh uy hiếp tôi?” Giọng cậu ấy đột nhiên trầm trầm vang, “Anh lấy chuyện bỏ đi ra uy hiếp tôi hả!?”
“Sao hả? Làm đại ca quen mùi quá rồi, còn muốn cấm tôi nói à?”, tính ngang ngạnh của ta cũng đã bốc tới tận não, “Tôi còn nói cho cậu biết, cậu muốn chơi bời sao thì tùy, nhưng chớ có lết một thân tanh tưởi lên giường tôi giễu võ dương oai!”
“Bao lâu anh không để tôi động vào anh rồi, hả?!” Cậu ấy thô bạo gạt tay ta ra, một tay đè chặt sau gáy ta, đột nhiên gằn giọng, “Bao lâu rồi? Anh đã thử tính chưa? Là anh đối với tôi lạnh nhạt.”
“Hôm nay cậu không có tư cách chạm vào tôi.” Ta lạnh lùng đáp.
Cậu ấy bỗng nhiên hào hển thở dốc, ánh mắt nhìn ta cũng vụt thay đổi, ta vốn định chống tay ngồi dậy, vừa lúc cảm giác được phía dưới cậu ấy đã cứng rắn… mà chính ta cũng bắt đầu có phản ứng.
Bao lâu rồi? Ai biết được.
“Nhưng tôi có thể chạm vào cậu.”, ta vươn tay giật mở vạt áo Trịnh Diệu Dương, cậu ấy thoáng sửng sốt, giọng nói khẽ run rẩy: “Đây là tự anh muốn…”
“Tôi đã nói hôm nay cậu không có tư cách lên tiếng, đừng để tôi nhắc lại.” Ta mỉm cười với cậu ấy, có điều cậu ấy đã cười hết nổi, mặt mày nhăn nhó, “Hôm nay cậu phải để tùy ý tôi chơi.”
“Đừng đùa giỡn tôi, Trần Thạc.” Cậu ấy chực đẩy ta ra, bộ dạng có chút xấu hổ.
“Cậu cũng biết do dự? Cậu sợ cái gì nào, Trịnh Diệu Dương~?” Ta cúi đầu liếm cắn trên ngực cậu ấy, cảm giác được nhịp tim trong lồng ngực Trịnh Diệu Dương, mạnh mẽ cường liệt, mang theo bản chất xâm lược đặc biệt của một người đàn ông, thứ cảm giác phóng đãng kịch liệt này, thứ nhiệt độ nóng bỏng quen thuộc này, tất cả đều đang dồn tụ xuống bụng dưới, ta khó nhịn áp sát vào cậu ấy, hít một hơi thật sâu, hơi thở loạn nhịp nhưng ý thức lại vô cùng rõ ràng. Cậu ấy hoàn toàn có thể dùng sức đẩy ta ra, nhưng cậu ấy vẫn nhẫn nhịn, cả người run rẩy, ánh mắt quyết liệt thâu tóm lấy ta, cánh tay bấu chặt trên lưng ta… như thể muốn lôi kéo ta tan chảy vào thân thể cậu ấy.
Cậu ấy mê hoặc ta, ta nhất thời kích động, một tay luồn vào trong quần lót cậu ấy, nơi đó sớm đã rực cháy, rần rật lửa dục khó nén, dung nham phun trào tứ phía.
“Vẫn còn dư sức làm nữa sao?” Bàn tay ta cho cậu ấy sự âu yếm dịu dàng nhất mà cũng khắc nghiệt nhất, hơi thở cậu ấy bắt đầu đứt quãng, bờ ngực chậm rãi phập phồng, đặc biệt gợi cảm. Trong lòng ta một phen rung động, đôi môi lướt dọc trên cơ bụng hoàn mỹ của cậu ấy, nhẩn nha dừng lại khiêu khích quanh nơi mẫn cảm nhất.
“A…” rốt cuộc, cậu ấy bật ra một tiếng rên thống khổ, trầm thấp ấm ách, gắng gượng nhỏm dậy nhìn ta đang chăm chút phục vụ mình, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cậu ấy, ta ngẩng đầu lên, bốn mắt ngập tràn dục vọng vừa lúc khóa lấy nhau, luồng kích điện trong khoảnh khắc đánh thẳng tới phần tàn bạo sâu thẳm trong trí não ta, ta đột nhiên khao khát muốn thấy người đàn ông ngạo mạn trước mắt này bị dồn vào đường cùng, phải cầu xin van vỉ.
Tà tà nhếch khóe môi, lại tiếp tục cúi xuống dùng đầu lưỡi thưởng thức điểm trung tâm khối nhiệt, hành động ấy của ta khiến cậu ấy buột ra một tiếng thở dài thật thấp, sau đó, cậu ấy chỉ nhắm mắt, ngả người xuống nệm say sưa hưởng thụ. Tốc độ của ta rất chậm, chậm đến mức khiến Trịnh Diệu Dương dần dần nôn nóng, cậu ấy rướn cong thắt lưng, đòi hỏi sự kích thích càng mãnh liệt hơn, ta chỉ từ tốn lùi thêm một bước. Giằng co một hồi lâu, rốt cuộc cậu ấy nhịn không nổi luồn tay vào mái tóc ta, thúc giục: “Trần Thạc, anh… đừng hành hạ người ta…”
“Yên nào, cậu kém cỏi vậy hả?” Ta cố nén cơn đau đớn truyền lên từ bụng dưới đang căng cứng, kiên trì khiêu khích cậu ấy, chăm sóc từng ngõ ngách, cậu ấy bị ta kích đến muốn điên, bắt đầu mạnh tay kéo tóc ta, miệng hổn hển gắt: “Thật muốn xử anh… A!!”
Kết quả vẫn là ta xử cậu ấy. Vừa quệt vết dịch trên khóe môi, ta nhoài người lên nhìn cậu ấy, cười đen tối: “Vừa rồi thật ra chưa làm xong hả?”
Còn chưa tỉnh trí lại sau cao trào, cậu ấy mơ hồ mở mắt hỏi: “Nhắc chuyện ấy làm gì?”
“Trịnh Diệu Dương, cậu thật đủ ích kỷ, làm rồi còn không muốn cho người ta nhắc.” Động tác của ta bắt đầu thô bạo hơn, muốn đẩy cậu ấy lật người lại, cậu ấy khựng người, ương ngạnh định cự lại ta, nhưng rốt cuộc vẫn thuận theo. Ta đặt một tay trên lưng cậu ấy, thân thể áp sát tới, nhay cắn vành tai cậu ấy: “Ngày hôm nay tôi sa lầy cùng cậu đây…” Thẳng đến khi ta và cậu ấy đều chỉ còn lại hơi thở hổn hển gấp gáp, phòng ngủ một lần nữa tràn ngập bầu không khí ái ân khô nóng, chúng ta kịch liệt quấn riết lấy nhau, không ngừng vừa tấn công vừa chống trả, cùng lúc đắm chìm giữa biên giới cuồng loạn.
Cơ thể cậu ấy có chút cứng nhắc, vừa thuận theo vừa gắng gượng chống cự lại ta, mỗi lần chực chạm tới cao trào lại khiến ta buộc phải khựng lại. “Nào, cậu thả lỏng ra…”, ta khẽ vỗ một bên hông cậu ấy, cậu ấy ngoảnh đầu lại, tức tối kiệt sức: “Đừng dài dòng…” Thời điểm đã cận kề lắm rồi, ta cũng muốn bùng nổ đến nơi, không để cậu ấy kịp thở hết câu, ta đã nhấn ngập vào trong. Trịnh Diệu Dương đau đến giật nảy người, toàn thân theo phản xạ muốn vùng ra, ta lập tức ghìm chặt cậu ấy lại, chúng ta cứ nằm như vậy một lúc lâu… Cho đến khi ta bắt đầu từ từ đưa đẩy, “Trần Thạc… mẹ nó… A!!”
Bên trong sít sao bỏng rẫy như muốn hút kiệt linh hồn ta, ta gấp gáp hít một hơi, trí não chấn động, lập tức nâng thắt lưng cậu ấy lên, đổi một tư thế khác để thỏa mãn chính mình, ngực ta dán sát trên lưng cậu ấy, môi thì thầm phả vào tai cậu ấy: “Diệu Dương, cậu không thành thật…”
Tiếng thở dốc của chúng ta đan quyện lẫn nhau, mồ hôi nóng ướt thấm mướt cơ thể đối phương, sóng triều dồn dập như lưỡi lửa, dần dần, ta không còn kiềm giữ nổi cơn kích động mãnh liệt trong tâm trí… hoàn toàn đắm chìm mê muội. Ta vẫn chuyển động không ngừng, dốc hết sức lực thúc sâu trong thân thể bên dưới mình, một tay cậu ấy ghì chặt lấy cánh tay ta, da thịt ma sát, thống khổ hỗn loạn cùng sung sướng, khoái cảm tột độ đến hầu như thổi tung lý trí, trong đầu ta chỉ còn hiển hiện độc một mục đích: khiến cậu ấy trở thành tù binh của ta, khiến cậu ấy thuộc về ta, khiến cậu ấy cam tâm bị ta xâm lược…
Chỉ cần ở trên người đối phương, khoái cảm lập tức nhân gấp bội, ngay giữa khoảnh khắc cao trào, ta và cậu ấy cùng lúc chạm tới đỉnh điểm, liều lĩnh thét lên… “A!!” Toàn bộ năng lượng trong cơ thể ta trào phun mãnh liệt, cậu ấy cũng đồng thời bắn ra nhiệt dịch cấm kỵ, hai mắt mê mờ… Lý trí ta nhất thời sôi sục, mâu thuẫn cùng nhớ nhung bao nhiêu ngày qua tại thời khắc này đã tiêu tan quá nửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.