Chương 92: Phiên ngoại
Tô Áng
15/02/2017
Tô thiên tuế không khỏe, ít khi tới Thái học viện là điều mà triều thầm văn võ ai ai cũng biết. Thế nhưng từ ngày thân thể Tô thiên tuế tốt lên, hắn vẫn không thích đi đến Thái học viện, điều này lại ít người biết được.
Mỗi lần Quế Viên đến xin nghỉ, ông đều phải khóc lóc kể lể với tiên sinh, thân thể gia nhà chúng tôi như thế nào, ho khan, ho ra máu đầy cả một chậu lớn, mặt mày tái nhợt không khác gì bông tuyết giữa ngày đông…
Mà vào lúc ấy, vị thiên tuế nào đó đang nằm thờ thẫn bên trong ngự hoa viên, ở một góc khuất mà không ai vào được, ngồi xếp chân bằng tròn cắn hạt dưa. Lúc Lâm Hi Hòa tiện tay ném bức thư vào bụi, lại vừa hay trúng vào tay hắn. Hắn nghe được tiếng trêu chọc của nhóm con em thế gia kia: “Hôm nay không đọc thư nữa à? Không hồi âm cho tiểu cô nương kia sao?”
Lâm Hi Hòa đáp: “Đương nhiên, nam nhi phải lấy sự nghiệp học hành làm trọng, làm gì có nhiều tư tình nhi nữ như vậy.”
Mọi người lại trêu đùa: “Hay là vì lúc trước huynh bị công tử nhà Khương thái úy cười nhạo nên mới không dám hồi âm thư của nữ nhi lục phẩm?”
Mặt hắn nhất thời đỏ lên. “Hồ Thấm, không phải như thế.” Sau đó phất tay áo rời đi.
Lúc mở phong thư kia ra, thiên tuế gia chẳng áy náy chút nào. Bởi vì trong nhận thức của hắn, như vậy mới chính là hắn.
Ngoài dự đoán, chữ viết trên bức thư đó rất ngoáy, chó bay gà bới kinh hồn. Không giống những câu chuyện trong sách mà hắn đọc được, không có mùi thơm thoang thoảng của phấn son, cũng không có những lời lẽ thề non hẹn biển miên man tình ý, nội dung trong thư chỉ kể lại mấy việc nhà rất rất bình thường.
Lúc đầu hắn không buồn đếm xỉa, nhưng càng đọc càng thấy thú vị. Khi Quế Viên hổn hển trở về, hắn đang ở trong thư phòng chăm chú nghiên cứu “học thức” của đối phương, tâm tình rất là vui vẻ. Quế Viên dí sát mặt gần hắn, cười đùa hí hửng: “Có tiểu cô nương nào xuân tâm manh động gửi thư cho ngài à?”
Hắn chống tay lên cằm, hứng thú nói: “Đúng là cô nương này xuân tâm manh động, nhưng không phải viết cho ta.”
“Không phải viết cho ngài thì cái này đâu ra?”
“Nhặt được.” Hắn chỉ chỉ tay vào nghiên mực, “Ông mài mực giúp ta.”
Mài mực? Quế Viên mờ hồ có dự cảm rất xấu. “Ngài muốn làm gì?”
“Đương nhiên là viết thư hồi âm.” Hắn vô cùng thản nhiên nhìn lại.
Nhận được thư không đáp chính là không lễ phép, hắn đâu phải kiểu người giống như Lâm Hi Hòa. Khóe miệng của Quế Viên công công co quắp liên hồi.
Lúc mới đầu, Quế Viên còn tưởng chủ nhân nhà mình nhàm chán quá nên mới làm thứ chuyện chán ngắt thế này, ngay cả Tô Nguyệt Cẩm cũng cho là thế. Ấy vậy mà trên tờ giấy kia, chữ viết càng ngày càng nhiều, tần suất hắn hồi âm cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí có lúc còn trượt xe đi xem đã có thư hồi âm chưa.
Quế Viên đứng bên cạnh xoa tay, thử dò xét, “Có phải ngài thích cô nương đó rồi không?”
Hắn cau mày hỏi lại “Thích là sao?”
Đối với phạm vi cao siêu ngoài “năng lực” của bản thân thế này, Quế Viên cũng cảm thấy khó khăn, suy nghĩ một lát mới thốt ra được một câu: “Đại khái là giống như kiểu một ngày không gặp tựa ba thu ấy.”
Tô thiên tuế nghe vậy thì gật đầu. “Vậy đúng là ta càng thích nàng rồi.” Người ta đều nói, thấy chữ như thấy người, nếu giống như lời ông vừa nói, có lẽ là hắn thích nàng thật đấy.
“Nhưng người ta không biết thư này do ngài viết, hơn nữa mặt mũi nàng ấy thế nào, ngài cũng chưa nhìn thấy, nhỡ tướng mạo của Thẩm tiểu thư không xuất chúng thì sao?” Như vậy còn thích nữa không?
Hắn nhíu mày nhìn Quế Viên, thích với tướng mạo thì liên quan gì à? Nhưng vẫn đường hoàng đáp lại. “Không dễ nhìn thì nói thư do ông viết.” Hắn hài lòng nhìn khuôn mặt mập mạp của Quế Viên đờ đẫn.
Mỗi khi bắt đầu mùa đông, sức khỏe của Tô Nguyệt Cẩm lại kém hơn rất nhiều, cả người lạnh ngắt không hơi ấm, thậm chí ban đêm cũng chẳng ngủ được một canh giờ.
Quế Viên biết, bệnh này là hậu quả năm xưa. Hắn nhìn Tô Nguyệt Cẩm lớn lên, tận mắt chứng kiến đứa trẻ còn nhỏ xíu, chịu đau đớn đến có rúm cả người, nhưng chưa từng kêu lên một tiếng.
Tô Nguyệt Cẩm vẫn phối hợp trị liệu, lúc ngâm mình trong nước thuốc nóng bỏng còn có tâm trạng mà trêu chọc Quế Viên vài câu. Thế nhưng hắn lại từ chối uống thuốc, hoặc lén lút đổ đi, có khi là dụ dỗ tiểu nha hoàn nào đó uống.
Sau đó, Quế Viên không thể không nghiêm lệnh cấm chỉ, tất cả nha hoàn không được tiến vào tẩm cung của thiên tuế gia, tất cả người hầu đều đổi thành mama lớn tuổi.
Thế nhưng ông lại phát hiện ra, Tô Nguyệt Cẩm còn có thể dụ dỗ từ già cho đến trẻ, cuối cùng thuốc vẫn vào bụng người khác. Cuối cùng, ông không còn cách nào khác, chỉ đành nói nhỏ với tiểu tử đưa thư: “Lúc đưa cho Thẩm đại cô nương, nhớ nói rõ là Lâm công tử ngã bệnh, nhưng lại không chịu uống thuốc, người nhờ nàng khuyên nhủ vài câu.”
Thực ra Quế Viên cũng chẳng hi vọng gì vào chuyện này, nếu như Tô Nguyệt Cẩm đã tùy hứng lên thì bệ hạ cũng chẳng có cách. Có trách thì trách thiên tuế gia không chịu nghe người ngoài, chỉ nghe Thẩm cô nương. Đêm đó, sau khi uống hết thuốc trước mặt Quế Viên xong, hắn còn cố gắng ăn thêm điểm tâm ngọt mà thường ngày không thích.
Sau đó hắn còn nói kháy, “Thuốc uống rồi đấy, ông đừng có mách lẻo với A Hành nữa.”
Quế Viên gật đầu như giã tỏi, ông cảm thấy Thẩm đại tiểu thư thần kì nhất thế gian.
Trước giao thừa, Thái học viện được nghỉ. Tô thiên tuế ngồi trong thư phòng ngây ngốc cả một ngày. Hắn nói: “Quế Viên, càng ngày ta càng ghét bắt chước chữ của Lâm Hi Hòa.”
Quế Viên vò loạn cả một đầu tóc rối cũng không biết nói sao. Vốn chỉ là một trò đùa, nhưng ai ngờ sẽ nảy sinh tình cảm.
Trước đêm giao thừa, Thái học viện cho nghỉ, Tô Nguyệt Cẩm kéo Quế Viên đứng ở bức tường cao nhất của hoàng cung, yên lặng nhìn gương mặt tươi cười của thiếu nữ phía xa xa. Dung mạo của nàng rất ưa nhìn, mặc váy sa tanh thêu hoa dâm bụt, phối với một chiếc áo khoác lông cừu, vừa mập mạp lại trắng trẻo.
Đôi mắt hạnh thông mình nhìn ngắm xung quanh, mái tóc như thác nước, tóc mai phất phơ trước trán, trên đầu chỉ cài một cây ngân tram bằng phỉ thúy.
Bàn chân nhỏ bé di di trên mặt đất, ánh mắt lại trông ngóng về phía cửa cung.
Quế Viên ngắt ngang suy nghĩ: “Chủ nhân, chúng ta trở về đi, nếu không nhỡ lát nữa nhìn thấy gì không hay, nô tài lo ngài sẽ đánh hắn mất.” Tô thiên tuế gật đầu đồng ý, nhưng chân vẫn đứng yên bất động, mãi đến khu Lâm Hi Hòa xuất hiện, kéo Thẩm Hành cùng đi, hắn mới thản nhiên khép hờ mi mắt.
“Tướng mạo không đẹp bằng ta.” Sau đó một hồi lâu, hắn nói như vậy, có vẻ gì đó rất trẻ con.
Quế Viên bất đắc dĩ nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Ngài có thể tới nói cho Thẩm cô nương, thư là ngài viết gửi.” Nói cho nàng biết sao? Hắn mất tự nhiên lẩm bẩm: “Như thế không được hay cho lắm? Ta nghĩ nên trực tiếp cầu hôn.”
“Ặc, cầu hôn?”
Quế Viên tưởng Tô Nguyệt Cẩm chỉ nói chơi mà thôi. Nhưng sự thật chứng mình, Tô thiên tuế chưa bao giờ đùa giỡn. Bởi vì hắn đang suy nghĩ làm sao để làm khó dễ Lâm Phương Trì, và cả chuyện làm sao để Thẩm Quát thăng quan nữa.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, ngày đầu tiên bước vào năm mới, hắn ngã bệnh. Hoàng hậu nương nương mặt lạnh ném vị thiên tuế nào đó đang cuộn tròn trong chăn không muốn rời xa kinh thành lên xe ngựa, đi đến Phụng Vu Sơn.
Hắn mệt mỏi là thế nhưng vẫn nói với Quế Viên: “Ta muốn làm cô nhi.”
Hài tử không có mẹ mới hạnh phúc làm sao.
Sau khi Hoàng hậu nương nương nghe được, bà chẳng có phản ứng gì, chỉ là lúc sắc thuốc lại lặng lẽ bỏ thêm một lượng lớn hoàng liên.
Hôm tin tức Thẩm Hành muốn gả cho Lâm Hi Hòa truyền đến, Tô Nguyệt Cẩm đang ngồi thư trong thư phòng đọc sách, một trang sách thôi nhưng hắn đọc ròng rã hết một ngày. Tất cả mọi người đều biết, thiên tuế gia không vui.
Hoàng hậu nương nương nói: “Mối tình đầu thì không hoàn mỹ, nhưng Lâm Phương Tri không phải là người dễ đối phó đâu con.”
Không ngờ lời này như sấm dội. Ba ngày sau, hắn nhận được tin, Lâm gia hủy hôn. Đêm hôm ấy, hai mẹ con phấn khởi bừng bừng dẫn theo một đám tôi tớ, đốt pháo hoa ở trên núi cả đêm.
Chuyện sau đó thì y hệt chuyện xưa. Tô thiên tuế phụng chỉ thánh thượng tới Thái sơn bái tế, nhưng hắn lại để cho Thượng thư bộ lễ Ngụy Thanh ám chỉ với Thẩm Quát, đưa Thẩm Hành cùng đi.
Thẩm đại cô nương mơ mơ hồ hồ nghe theo, vừa đến Vũ Thành đã lưu lạc tới hành cung, cầm đá tế núi lấp vào “lỗ chó”.
Lúc ấy, Thiên tuế gia đứng cách đó không xa. Quế Viên công công thì đau lòng hỏi lại: “Trời ạ, đó là thánh vật của Khánh Nguyên triều chúng ta, ngài cứ để vậy sao?”
Ánh mắt hắn kì lạ nhìn Quế Viên: “Thánh vật thì sao?” A Hành thích là được.
Giấc mộng ba năm, thời gian lại trôi qua như nước, hắn yên lặng chăm chú nhìn cô nương với đôi mắt sáng trong đang tránh mưa dưới tàn cây, nói với Quê Viên: “Tối nay ta nên mặc bộ quần áo nào để chờ nàng tới đây?”
Nàng đứng trên cầu ngắm cảnh, người ngắm cảnh đứng trên cầu ngắm ai. Ánh trăng soi sáng cõi lòng ai, giấc mộng ai kia lại được tô điểm. Lần này, nhất định hắn sẽ không bỏ lỡ nữa. Đăng bởi: admin
Mỗi lần Quế Viên đến xin nghỉ, ông đều phải khóc lóc kể lể với tiên sinh, thân thể gia nhà chúng tôi như thế nào, ho khan, ho ra máu đầy cả một chậu lớn, mặt mày tái nhợt không khác gì bông tuyết giữa ngày đông…
Mà vào lúc ấy, vị thiên tuế nào đó đang nằm thờ thẫn bên trong ngự hoa viên, ở một góc khuất mà không ai vào được, ngồi xếp chân bằng tròn cắn hạt dưa. Lúc Lâm Hi Hòa tiện tay ném bức thư vào bụi, lại vừa hay trúng vào tay hắn. Hắn nghe được tiếng trêu chọc của nhóm con em thế gia kia: “Hôm nay không đọc thư nữa à? Không hồi âm cho tiểu cô nương kia sao?”
Lâm Hi Hòa đáp: “Đương nhiên, nam nhi phải lấy sự nghiệp học hành làm trọng, làm gì có nhiều tư tình nhi nữ như vậy.”
Mọi người lại trêu đùa: “Hay là vì lúc trước huynh bị công tử nhà Khương thái úy cười nhạo nên mới không dám hồi âm thư của nữ nhi lục phẩm?”
Mặt hắn nhất thời đỏ lên. “Hồ Thấm, không phải như thế.” Sau đó phất tay áo rời đi.
Lúc mở phong thư kia ra, thiên tuế gia chẳng áy náy chút nào. Bởi vì trong nhận thức của hắn, như vậy mới chính là hắn.
Ngoài dự đoán, chữ viết trên bức thư đó rất ngoáy, chó bay gà bới kinh hồn. Không giống những câu chuyện trong sách mà hắn đọc được, không có mùi thơm thoang thoảng của phấn son, cũng không có những lời lẽ thề non hẹn biển miên man tình ý, nội dung trong thư chỉ kể lại mấy việc nhà rất rất bình thường.
Lúc đầu hắn không buồn đếm xỉa, nhưng càng đọc càng thấy thú vị. Khi Quế Viên hổn hển trở về, hắn đang ở trong thư phòng chăm chú nghiên cứu “học thức” của đối phương, tâm tình rất là vui vẻ. Quế Viên dí sát mặt gần hắn, cười đùa hí hửng: “Có tiểu cô nương nào xuân tâm manh động gửi thư cho ngài à?”
Hắn chống tay lên cằm, hứng thú nói: “Đúng là cô nương này xuân tâm manh động, nhưng không phải viết cho ta.”
“Không phải viết cho ngài thì cái này đâu ra?”
“Nhặt được.” Hắn chỉ chỉ tay vào nghiên mực, “Ông mài mực giúp ta.”
Mài mực? Quế Viên mờ hồ có dự cảm rất xấu. “Ngài muốn làm gì?”
“Đương nhiên là viết thư hồi âm.” Hắn vô cùng thản nhiên nhìn lại.
Nhận được thư không đáp chính là không lễ phép, hắn đâu phải kiểu người giống như Lâm Hi Hòa. Khóe miệng của Quế Viên công công co quắp liên hồi.
Lúc mới đầu, Quế Viên còn tưởng chủ nhân nhà mình nhàm chán quá nên mới làm thứ chuyện chán ngắt thế này, ngay cả Tô Nguyệt Cẩm cũng cho là thế. Ấy vậy mà trên tờ giấy kia, chữ viết càng ngày càng nhiều, tần suất hắn hồi âm cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí có lúc còn trượt xe đi xem đã có thư hồi âm chưa.
Quế Viên đứng bên cạnh xoa tay, thử dò xét, “Có phải ngài thích cô nương đó rồi không?”
Hắn cau mày hỏi lại “Thích là sao?”
Đối với phạm vi cao siêu ngoài “năng lực” của bản thân thế này, Quế Viên cũng cảm thấy khó khăn, suy nghĩ một lát mới thốt ra được một câu: “Đại khái là giống như kiểu một ngày không gặp tựa ba thu ấy.”
Tô thiên tuế nghe vậy thì gật đầu. “Vậy đúng là ta càng thích nàng rồi.” Người ta đều nói, thấy chữ như thấy người, nếu giống như lời ông vừa nói, có lẽ là hắn thích nàng thật đấy.
“Nhưng người ta không biết thư này do ngài viết, hơn nữa mặt mũi nàng ấy thế nào, ngài cũng chưa nhìn thấy, nhỡ tướng mạo của Thẩm tiểu thư không xuất chúng thì sao?” Như vậy còn thích nữa không?
Hắn nhíu mày nhìn Quế Viên, thích với tướng mạo thì liên quan gì à? Nhưng vẫn đường hoàng đáp lại. “Không dễ nhìn thì nói thư do ông viết.” Hắn hài lòng nhìn khuôn mặt mập mạp của Quế Viên đờ đẫn.
Mỗi khi bắt đầu mùa đông, sức khỏe của Tô Nguyệt Cẩm lại kém hơn rất nhiều, cả người lạnh ngắt không hơi ấm, thậm chí ban đêm cũng chẳng ngủ được một canh giờ.
Quế Viên biết, bệnh này là hậu quả năm xưa. Hắn nhìn Tô Nguyệt Cẩm lớn lên, tận mắt chứng kiến đứa trẻ còn nhỏ xíu, chịu đau đớn đến có rúm cả người, nhưng chưa từng kêu lên một tiếng.
Tô Nguyệt Cẩm vẫn phối hợp trị liệu, lúc ngâm mình trong nước thuốc nóng bỏng còn có tâm trạng mà trêu chọc Quế Viên vài câu. Thế nhưng hắn lại từ chối uống thuốc, hoặc lén lút đổ đi, có khi là dụ dỗ tiểu nha hoàn nào đó uống.
Sau đó, Quế Viên không thể không nghiêm lệnh cấm chỉ, tất cả nha hoàn không được tiến vào tẩm cung của thiên tuế gia, tất cả người hầu đều đổi thành mama lớn tuổi.
Thế nhưng ông lại phát hiện ra, Tô Nguyệt Cẩm còn có thể dụ dỗ từ già cho đến trẻ, cuối cùng thuốc vẫn vào bụng người khác. Cuối cùng, ông không còn cách nào khác, chỉ đành nói nhỏ với tiểu tử đưa thư: “Lúc đưa cho Thẩm đại cô nương, nhớ nói rõ là Lâm công tử ngã bệnh, nhưng lại không chịu uống thuốc, người nhờ nàng khuyên nhủ vài câu.”
Thực ra Quế Viên cũng chẳng hi vọng gì vào chuyện này, nếu như Tô Nguyệt Cẩm đã tùy hứng lên thì bệ hạ cũng chẳng có cách. Có trách thì trách thiên tuế gia không chịu nghe người ngoài, chỉ nghe Thẩm cô nương. Đêm đó, sau khi uống hết thuốc trước mặt Quế Viên xong, hắn còn cố gắng ăn thêm điểm tâm ngọt mà thường ngày không thích.
Sau đó hắn còn nói kháy, “Thuốc uống rồi đấy, ông đừng có mách lẻo với A Hành nữa.”
Quế Viên gật đầu như giã tỏi, ông cảm thấy Thẩm đại tiểu thư thần kì nhất thế gian.
Trước giao thừa, Thái học viện được nghỉ. Tô thiên tuế ngồi trong thư phòng ngây ngốc cả một ngày. Hắn nói: “Quế Viên, càng ngày ta càng ghét bắt chước chữ của Lâm Hi Hòa.”
Quế Viên vò loạn cả một đầu tóc rối cũng không biết nói sao. Vốn chỉ là một trò đùa, nhưng ai ngờ sẽ nảy sinh tình cảm.
Trước đêm giao thừa, Thái học viện cho nghỉ, Tô Nguyệt Cẩm kéo Quế Viên đứng ở bức tường cao nhất của hoàng cung, yên lặng nhìn gương mặt tươi cười của thiếu nữ phía xa xa. Dung mạo của nàng rất ưa nhìn, mặc váy sa tanh thêu hoa dâm bụt, phối với một chiếc áo khoác lông cừu, vừa mập mạp lại trắng trẻo.
Đôi mắt hạnh thông mình nhìn ngắm xung quanh, mái tóc như thác nước, tóc mai phất phơ trước trán, trên đầu chỉ cài một cây ngân tram bằng phỉ thúy.
Bàn chân nhỏ bé di di trên mặt đất, ánh mắt lại trông ngóng về phía cửa cung.
Quế Viên ngắt ngang suy nghĩ: “Chủ nhân, chúng ta trở về đi, nếu không nhỡ lát nữa nhìn thấy gì không hay, nô tài lo ngài sẽ đánh hắn mất.” Tô thiên tuế gật đầu đồng ý, nhưng chân vẫn đứng yên bất động, mãi đến khu Lâm Hi Hòa xuất hiện, kéo Thẩm Hành cùng đi, hắn mới thản nhiên khép hờ mi mắt.
“Tướng mạo không đẹp bằng ta.” Sau đó một hồi lâu, hắn nói như vậy, có vẻ gì đó rất trẻ con.
Quế Viên bất đắc dĩ nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Ngài có thể tới nói cho Thẩm cô nương, thư là ngài viết gửi.” Nói cho nàng biết sao? Hắn mất tự nhiên lẩm bẩm: “Như thế không được hay cho lắm? Ta nghĩ nên trực tiếp cầu hôn.”
“Ặc, cầu hôn?”
Quế Viên tưởng Tô Nguyệt Cẩm chỉ nói chơi mà thôi. Nhưng sự thật chứng mình, Tô thiên tuế chưa bao giờ đùa giỡn. Bởi vì hắn đang suy nghĩ làm sao để làm khó dễ Lâm Phương Trì, và cả chuyện làm sao để Thẩm Quát thăng quan nữa.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, ngày đầu tiên bước vào năm mới, hắn ngã bệnh. Hoàng hậu nương nương mặt lạnh ném vị thiên tuế nào đó đang cuộn tròn trong chăn không muốn rời xa kinh thành lên xe ngựa, đi đến Phụng Vu Sơn.
Hắn mệt mỏi là thế nhưng vẫn nói với Quế Viên: “Ta muốn làm cô nhi.”
Hài tử không có mẹ mới hạnh phúc làm sao.
Sau khi Hoàng hậu nương nương nghe được, bà chẳng có phản ứng gì, chỉ là lúc sắc thuốc lại lặng lẽ bỏ thêm một lượng lớn hoàng liên.
Hôm tin tức Thẩm Hành muốn gả cho Lâm Hi Hòa truyền đến, Tô Nguyệt Cẩm đang ngồi thư trong thư phòng đọc sách, một trang sách thôi nhưng hắn đọc ròng rã hết một ngày. Tất cả mọi người đều biết, thiên tuế gia không vui.
Hoàng hậu nương nương nói: “Mối tình đầu thì không hoàn mỹ, nhưng Lâm Phương Tri không phải là người dễ đối phó đâu con.”
Không ngờ lời này như sấm dội. Ba ngày sau, hắn nhận được tin, Lâm gia hủy hôn. Đêm hôm ấy, hai mẹ con phấn khởi bừng bừng dẫn theo một đám tôi tớ, đốt pháo hoa ở trên núi cả đêm.
Chuyện sau đó thì y hệt chuyện xưa. Tô thiên tuế phụng chỉ thánh thượng tới Thái sơn bái tế, nhưng hắn lại để cho Thượng thư bộ lễ Ngụy Thanh ám chỉ với Thẩm Quát, đưa Thẩm Hành cùng đi.
Thẩm đại cô nương mơ mơ hồ hồ nghe theo, vừa đến Vũ Thành đã lưu lạc tới hành cung, cầm đá tế núi lấp vào “lỗ chó”.
Lúc ấy, Thiên tuế gia đứng cách đó không xa. Quế Viên công công thì đau lòng hỏi lại: “Trời ạ, đó là thánh vật của Khánh Nguyên triều chúng ta, ngài cứ để vậy sao?”
Ánh mắt hắn kì lạ nhìn Quế Viên: “Thánh vật thì sao?” A Hành thích là được.
Giấc mộng ba năm, thời gian lại trôi qua như nước, hắn yên lặng chăm chú nhìn cô nương với đôi mắt sáng trong đang tránh mưa dưới tàn cây, nói với Quê Viên: “Tối nay ta nên mặc bộ quần áo nào để chờ nàng tới đây?”
Nàng đứng trên cầu ngắm cảnh, người ngắm cảnh đứng trên cầu ngắm ai. Ánh trăng soi sáng cõi lòng ai, giấc mộng ai kia lại được tô điểm. Lần này, nhất định hắn sẽ không bỏ lỡ nữa. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.