Chương 19
Dịch Nhân Bắc
03/01/2017
CHƯƠNG 19
Trong tai nghe được tiếng quát mắng của Tiêu Chấn Nam, Tiêu Chấn Nhân dở khóc dở cười. Nhìn Tráng Quả vẫn còn đang ngủ say, nghĩ thầm, nên nhân lúc y còn chưa tỉnh lại, nên đổi dược cho y trước thì hơn.
Chuẩn bị sẵn dược vật, đặt lên bàn con trước giường, đưa tay cởi quần áo Quả Quả. Nhìn thấy miệng vết thương cách một ngày càng thấy ghê người, trái tim hắn không khỏi co rút đau đớn.
Cười khổ, nhìn thương thế rõ ràng như vậy, chỉ sợ Tiêu Chấn Vũ đã nhìn ra cái gìđó rồi.
Tiêu Chấn Nhân cẩn thận bôi thuốc mỡ lên các vết thương lớn nhỏ củaTráng Quả, theo di động của hai tay, hắn cảm giác cơ thể dưới tay mình càng ngày càng căng cứng. Hắn biết Quả Quả đã tỉnh lại, nhưng thấy y không mở mắt, có lẽ là y không muốn nhìn mình.
Bôi thuốc lên khắp người Quả Quả, lúc này mới giúp y mặc hết y vật vào. Lại thuận tay với lấy tô cháo nhỏ vẫn còn ấm chuyển đến bàn con, cẩn thận múc ra chén.
Làm bộ không biết Tráng Quảđã thanh tỉnh, Tiêu Chấn Nhân nhẹ nhàng gọi y, “Quả Quả, đã tỉnh rồi thì ăn một chút gì rồi ngủ tiếp.Quả Quả…”
Kỳ thật Tráng Quảđã tỉnh từ khi Tiêu Chấn Nam trở về. Nhưng y không biết nên đối mặt với thiếu gia thế nào, cho nên vẫn giả vờ như còn chưa tỉnh lại. Bây giờ nghe thấy thiếu gia gọi, Tráng Quả trời sinh tính thành thật không có cách nào khác, đành phải mở mắt ra.
“Quả Quả, ngươi cuối cùng tỉnh, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Đã đói bụng chưa?” Tiêu Chấn Nhânkhông quen nói những lời ôn nhu như thế này, lúng túng hỏi.
Không thoải mái, toàn thân cũng không thoải mái, toàn thân đều đau. Nhất là…
Nhưng Tráng Quả vẫn như cũ lắc lắc đầu với thiếu gia, tỏ vẻ chính mình không sao cả. Nói thì được ích gì? Chẳng lẽ nói thì thiếu gia sẽ thương tiếc ngươi, không làm loại chuyện này với ngươi nữa?
Hay là thôi đi, ngươi chẳng qua là một thứ đồ vật cho thiếu gia dùng để phát tiết mà thôi.
Đã trải qua tối qua, Tráng Quả lại càng nhận ra rằng, ở trong mắt thiếu gia, chỉ sợ mình còn không bằng cả một thứ không có sinh mệnh, nếu không thì cũng không bị đối xử như vậy… Nhắm mắt lại, Tráng Quả khống chế tâm tình, không cho mình nhớ lại nữa.
“Làm sao vậy? Có phải lại mệt mỏi không? Đến, ăn chút cháo rồi ngủ tiếp.” Tiêu Chấn NhânthấyTráng Quả lại nhắm mắt lại, sợ y muốn ngủ, vội vàng đem cháo đến trước mặt y, muốn đút cho y.
Tráng Quả bất đắc dĩ, đành phải mở mắt ra, trong mắt là hình ảnh khuôn mặt thiếu gia đang quan tâm mình.
Quan tâm?Thiếu gia? Thiếu gia quan tâm đến ta sao?
“Quả Quả, đến, mở miệng ra. Lần này đều là nữ nhân Tiêu Ngọc Cầm kia, nếu không phải nàng kê đơn… Về sau nhớ kỹ, thấy nàng thì tránh xa một chút, biết chưa? Đến, ăn hết chén cháo này đi.” Tiêu Chấn Nhân chau mày. Hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho Tiêu Ngọc Cầmnhư vậy.
Nhớ kỹ, ta phải tránh tiểu thư xa một chút. Thì ra thiếu gia không muốn tiểu thư hiểu lầm quan hệ giữa mình và thiếu gia a. Dù sao để cho Ngọc Cầm tiểu thư sẽ làm tiểu vương phi tương lai hiểu lầm gì đó, quả thật không tốt lắm.
Ngẫm lại xem, thiếu gia đã dùng dược bởi vì không muốn làm tổn thương đến Ngọc Cầm tiểu thư nên mới chọn cách phát tiết trên người mình! Tiểu thư thiên kiều bá mị như vậy sao có thể chịu nổi loại tra tấn ấy, người nào chỉ cần biết thương hương tiếc ngọc một chút cũng sẽ không làm như vậy, huống chi Ngọc Cầm tiểu thư còn là đường muội của thiếu gia nữa.
Về phần ta —chỉ là một hạ nhân có thể thay đổi bất cứ lúc nào, dù có gây sức ép thế nào đi nữa cũng sẽ không biết đau, không phải sao?
Cố gắng bày ra nụ cười, Tráng Quả cố nhịn cơn đau nhức xuống mà nhếch khóe môi, “Thiếu gia, không cần lo lắng…Tráng Quảhiểu rồi.”
“Ngươi biết ta lo lắng là tốt rồi.” Nhấc chén lên, ý bảo y há miệng ăn cháo.
“Thiếu gia, Tráng Quả tự làm được rồi. Còn nữa, Tráng Quảcó thể đến phòng mình ở dưới lầu đượckhông?”Tráng Quả giãy dụa muốn đứng dậy.
“Thân thể ngươi bây giờ còn chưa tốt, cứ nằm ở đây trước đã.” Tiêu Chấn Nhânbuông chén xuống, vội ấnTráng Quảtrở lại nằm.
Tráng Quả bị thiếu gia đụng tới, thân mình không thể khắc chế mà run rẩy một chút. “Thiếu gia, Tráng Quả muốn quay về phòng mình, thiếu gia cũng cần chỗ nghỉ ngơi a.”
Thấy phản ứng của Tráng Quả, Tiêu Chấn Nhân không khỏi nghĩ rằng, hành vi của mình đêm qua đã làm Quả Quả sợ hãi rồi, có lẽ y cũng không muốn thấy ta nữa. Bất đắc dĩ, đành phải gật đầu đáp ứng yêu cầu của y, “Ta đây ôm ngươi đi xuống, ngươi phải nhớ ăn cháo.”
Ôm lấy Quả Quả đỏ bừng cả mặt đi theo thang trong phòng xuống lầu, mới vừa đem Quả Quảthu xếp xong, hắn lo lắng trở lại trên lầu, đột nhiên trước mắt sáng ngời, tiếng sấm đinh tai nhức óc lập tức theo sau. Rào rào! sấm chớp mưa gió vần vũ tới; trong lúc nhất thời, vạn vật chìm vào im lặng, chỉ nghe thấy thanh âm của tiếng mưa điên cuồng tẩy sạch mọi độc ác tội nghiệt của thế gian.
Lúc này, đáng thương nhất chính là những người vô gia cư và dã miêu dã cẩu. Cơn mưa to đầu hạ làm người ta lạnh đến tận xương…
Lẳng lặng nằm trên giường tạm thời thuộc về mình, Tráng Quả lắng nghe tiếng mưa rơingoài cửa, y lần đầu tiên cảm thấy đượcđã mệt mỏi biết bao, chén cháo đặt trên đầu giường cũng dần trở nên lạnh lẽo…
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, Tráng Quả đều có Tiêu Chấn Vũ cùng Tiêu Chấn Nam ở bên cạnh mà vượt qua. Không biết là bởi vì thân thể y cường kiện hay vì Tiêu Chấn Nhân đã cho y ăn Cửu chuyển hoàn hồn đan có tác dụng mà đến ngày thứ ba, y đã có thể xuống giường đi lại được.
Lúc này, Tiêu phủ bắt đầu rung chuyển dưới tình huống vô cùng bất an. Chuyện Tiêu Chấn Hành đã truyền vào tai người trong Tiêu phủ, rất nhiều hạ nhân, nhất là đám nha hoàn hơi có tư sắc đều vỗ tay mừng rỡ, ngay cả huynh đệ đồng phụ dị mẫu với gã là(cùng cha khác mẹ) Tiêu Chấn VũvàTiêu Chấn Nam đều mang vẻ mặt vui vẻ, cho rằng tứ ca Tiêu Chấn Nhân đại nghĩa diệt thân thật đúng.
Lúc ấy, Tráng Quả còn cảm thấy kì lạ, tại sao bọn họ không có chút tình nghĩa huynh đệ nào; sau này y mới biết được, mẫu thân của hai người họ là do mẫu thân của Tiêu Chấn Hành độc chết, thậm chí bọn họ còn nhỏ đã bị cuốn vào cuộc tranh đấu quyền lực của Tiêu phủ rồi, còn thiếu chút nữa bị hại chết, đến khi Tiêu vương đưa nhi tử thân sinh Tiêu Chấn Nhânvào phủ mới giải quyếtđược nguy cơ củabọn họ.
Có người mừng đương nhiên cũng có người lo.
Đại thiếu gia ở đông ốc và lão phu nhân ở nam ốc khá bất mãn với hành động của Tiêu Chấn Nhân.
Lão phu nhân thậm chí phái người đến Hình bộ muốn dẫn Tiêu Chấn Hành quay về, bị Tiêu Chấn Nhân mắng quay về, làm lão phu nhân tức chết. Hơn nữa Tiêu Ngọc Cầm lại ở trước mặt bà khóc lóc kể lể chuyện Tiêu Chấn Nhân và tùy tùng, làm bà quyết định cho Tiêu Chấn Nhân một giáo huấn nho nhỏ.
***********************
Ngày hôm đó, thân thể Tráng Quả đã có chuyển biến tốt hơn được một chút, đang chơi cờ với hai vị thiếu gia ở Nhâm Tâm cư. Kì nghệ của Tráng Quả không cao lắm cùng Chấn Nam hai người làm đối thủ với một mình Chấn Vũ, nhưng vẫn bị cậu đánh cho hoa rơi nước chảy (thua thảm hại).Tiêu Chấn Nam không khỏi buông ra những lời thô tục không ngừng. Mà Tiêu Chấn Vũ đối với những lời thô tục của huynh đệ mình chỉ biết trợn trắng mắt, làm Tráng Quả cười không ngừng.
Chỉ có ở trước mặt mấy hạ nhân có giao tình tốt, hay trước mặt hai vị thiếu gia này, y mới có thể đệ lộ nụ cười vui vẻ thế này.
Đột nhiên, quản gia Tiêu Trọng đến truyền lời, nói là lão phu nhân lệnh Tráng Quả đến nam ốc một chuyến.
Lập tức, Tiêu Chấn NamvàTiêu Chấn Vũ liền cảm thấy không ổn. Nhưng mệnh lệnh của lão phu nhân không nghe không được, muốn cùng đi theo y, lại bị Tiêu Trọng nói, lão phu nhân chỉ lệnh cho một mình Tráng Quả đến. Bất đắc dĩ, hai người đành phải để một mình Tráng Quả đến nam ốc dưới sự hộ tống của Tiêu Trọng.
Chờ đến khi Tráng Quả rời khỏi Nhâm Tâm cư, Tiêu Chấn Vũ đột nhiên kéo Tiêu Chấn Namchạy thẳng đến chuồng ngựa ở bắc ốc. Cậu phải cưỡi ngựa đến Hình bộ báo cho tứ ca, việc lớn không tốt rồi.
***************
Tráng Quả theo quản gia Tiêu Trọng đi vào nam ốc. Trên đường, khi y hỏi lão phu nhân gọi y tới là vì việc gì, Tiêu Trọng cũng lắc đầu tỏ vẻ không biết, nhưng đồng thời lại cảnh cáo y, tâm tình của lão phu nhân đích thực cũng không tốt, hơn nữa Ngọc Cầm tiểu thư đã ở đó rồi.
Nghe thấyNgọc Cầm tiểu thư đã ở đó, lòng Tráng Quảhẫng một nhịp.
Đứng trước cửa Bàn Mẫu các, quản gia Tiêu Trọnglớn tiếng nói với vào trong, “Lão phu nhân, Tiêu Tráng Quả đã đến.”
Một lát sau nhân, có tiếng lão phu nhân truyền ra, “Cho y vào.”
“Vâng.” Tiêu Trọng ý bảo Tráng Quả một mình đi vào.
Đẩy cửa vào, quả nhiên hiện ra sắc mặt lão phu nhân đầy vẻ giận dữ và vẻ mặt ủy khuất củaNgọc Cầm tiểu thư.
“Tráng… Tiểu nhân Tiêu Tráng Quả gặp qua lão phu nhân, tiểu thư.” Tráng Quả thi lễ với hai người.
“Hừ! Nô tài lớn mật! Ngươi cũng biết sai sao?” Lão phu nhân gõ long đầu quải trượng1, phẫn nộ quát.
“Tiểu nhân không biết đã sai chỗ nào, thỉnh lão phu nhân chỉ dạy.” Tráng Quả đúng mực nói.
“Nãi nãi, người xem tên tiện nô này đó, còn dám chống đối lão nhân gia, không thèm nói thật trước mặt người.”Tiêu Ngọc Cầm lập tức khóc lóc kể lể với lão phu nhân.
“Ngươi…Tên nô tài này! Quỳ xuống cho ta!” Lão phu nhân nổi giận nói.
Tráng Quả do dự một chút, đành quỳ xuống.
“Ta hỏi ngươi, ngươi không phải hạ dược với Chấn Nhân, làm cho nó… Làm nó mất trí, làm chuyện tằng tịu với tiện nô vô sỉ như ngươi?” Lão phu nhân lớn tiếng hỏi.
“Tiểu nhân không kê đơn thiếu gia.” Tráng Quảthành thật nói.
“Ngươi nói bậy! Ngày đó ta đến gặp tứ ca, thấy rõ ngươi thả cái gì đó vào nước trà của huynh ấy. Sau đó, tứ ca liền… liền ôm người lên lầu trên. Ngươi còn dám nói ngươi không làm?!” Tiêu Ngọc Cầm vu hãm Tráng Quả.
“Ta hỏi ngươi, ngươi cùng Chấn Nhân có phải đã xảy ra chuyện kia hay không?” Lão phu nhân truy vấn.
Trầm mặcmột hồi lâu, Tráng Quả đáp, “… Không có, lão phu nhân.”
“Nãi nãi, tên tiện nô này lừa gạt người. Không tìn thì người cứ bảo y cởi y phục ra, trên người y chắc chắn còn lưu lại dấu vết của tứ ca!”
“Ân… Có nghe thấy không! Cởi y phục ra! Nếu ta thấy ngươi nói dối… Hừ hừ!” Lão phu nhân đồng tình với ý kiến của Tiêu Ngọc Cầm.
Tráng Quả quỳ trên mặt đất, yên lặng cắn răng. Bằng võ công của y, y hoàn toàn có thể xông ra khỏi Tiêu phủ, không cần nhận loại sỉ nhục này! Nhưng nếu thực sự làm vậy, thiếu gia phải làm sao bây giờ? Lão phu nhân có thể giận chó đánh mèo với thiếu giakhông?
“Ngươi còn do dự cái gì! Chẳng lẽ muốn ta gọi người vào giúp ngươi cởi chắc?” Lão phu nhân thấy y nửa ngày không hề động tĩnh, giận dữ.
“Lão phu nhân, Tráng Quả Quả thật kê đơn, làm cho thiếu gia cùng ta làm…chuyện đó.” Tráng Quả cắn răng một cái, nhận tội.
***********************************
Chú thích:
1. Long đầu quải trượng hay long đầu trượng: 龍頭拐: một loại gậy chống của các phu nhân nhà quyền quý ngày xưa Đăng bởi: admin
Trong tai nghe được tiếng quát mắng của Tiêu Chấn Nam, Tiêu Chấn Nhân dở khóc dở cười. Nhìn Tráng Quả vẫn còn đang ngủ say, nghĩ thầm, nên nhân lúc y còn chưa tỉnh lại, nên đổi dược cho y trước thì hơn.
Chuẩn bị sẵn dược vật, đặt lên bàn con trước giường, đưa tay cởi quần áo Quả Quả. Nhìn thấy miệng vết thương cách một ngày càng thấy ghê người, trái tim hắn không khỏi co rút đau đớn.
Cười khổ, nhìn thương thế rõ ràng như vậy, chỉ sợ Tiêu Chấn Vũ đã nhìn ra cái gìđó rồi.
Tiêu Chấn Nhân cẩn thận bôi thuốc mỡ lên các vết thương lớn nhỏ củaTráng Quả, theo di động của hai tay, hắn cảm giác cơ thể dưới tay mình càng ngày càng căng cứng. Hắn biết Quả Quả đã tỉnh lại, nhưng thấy y không mở mắt, có lẽ là y không muốn nhìn mình.
Bôi thuốc lên khắp người Quả Quả, lúc này mới giúp y mặc hết y vật vào. Lại thuận tay với lấy tô cháo nhỏ vẫn còn ấm chuyển đến bàn con, cẩn thận múc ra chén.
Làm bộ không biết Tráng Quảđã thanh tỉnh, Tiêu Chấn Nhân nhẹ nhàng gọi y, “Quả Quả, đã tỉnh rồi thì ăn một chút gì rồi ngủ tiếp.Quả Quả…”
Kỳ thật Tráng Quảđã tỉnh từ khi Tiêu Chấn Nam trở về. Nhưng y không biết nên đối mặt với thiếu gia thế nào, cho nên vẫn giả vờ như còn chưa tỉnh lại. Bây giờ nghe thấy thiếu gia gọi, Tráng Quả trời sinh tính thành thật không có cách nào khác, đành phải mở mắt ra.
“Quả Quả, ngươi cuối cùng tỉnh, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Đã đói bụng chưa?” Tiêu Chấn Nhânkhông quen nói những lời ôn nhu như thế này, lúng túng hỏi.
Không thoải mái, toàn thân cũng không thoải mái, toàn thân đều đau. Nhất là…
Nhưng Tráng Quả vẫn như cũ lắc lắc đầu với thiếu gia, tỏ vẻ chính mình không sao cả. Nói thì được ích gì? Chẳng lẽ nói thì thiếu gia sẽ thương tiếc ngươi, không làm loại chuyện này với ngươi nữa?
Hay là thôi đi, ngươi chẳng qua là một thứ đồ vật cho thiếu gia dùng để phát tiết mà thôi.
Đã trải qua tối qua, Tráng Quả lại càng nhận ra rằng, ở trong mắt thiếu gia, chỉ sợ mình còn không bằng cả một thứ không có sinh mệnh, nếu không thì cũng không bị đối xử như vậy… Nhắm mắt lại, Tráng Quả khống chế tâm tình, không cho mình nhớ lại nữa.
“Làm sao vậy? Có phải lại mệt mỏi không? Đến, ăn chút cháo rồi ngủ tiếp.” Tiêu Chấn NhânthấyTráng Quả lại nhắm mắt lại, sợ y muốn ngủ, vội vàng đem cháo đến trước mặt y, muốn đút cho y.
Tráng Quả bất đắc dĩ, đành phải mở mắt ra, trong mắt là hình ảnh khuôn mặt thiếu gia đang quan tâm mình.
Quan tâm?Thiếu gia? Thiếu gia quan tâm đến ta sao?
“Quả Quả, đến, mở miệng ra. Lần này đều là nữ nhân Tiêu Ngọc Cầm kia, nếu không phải nàng kê đơn… Về sau nhớ kỹ, thấy nàng thì tránh xa một chút, biết chưa? Đến, ăn hết chén cháo này đi.” Tiêu Chấn Nhân chau mày. Hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho Tiêu Ngọc Cầmnhư vậy.
Nhớ kỹ, ta phải tránh tiểu thư xa một chút. Thì ra thiếu gia không muốn tiểu thư hiểu lầm quan hệ giữa mình và thiếu gia a. Dù sao để cho Ngọc Cầm tiểu thư sẽ làm tiểu vương phi tương lai hiểu lầm gì đó, quả thật không tốt lắm.
Ngẫm lại xem, thiếu gia đã dùng dược bởi vì không muốn làm tổn thương đến Ngọc Cầm tiểu thư nên mới chọn cách phát tiết trên người mình! Tiểu thư thiên kiều bá mị như vậy sao có thể chịu nổi loại tra tấn ấy, người nào chỉ cần biết thương hương tiếc ngọc một chút cũng sẽ không làm như vậy, huống chi Ngọc Cầm tiểu thư còn là đường muội của thiếu gia nữa.
Về phần ta —chỉ là một hạ nhân có thể thay đổi bất cứ lúc nào, dù có gây sức ép thế nào đi nữa cũng sẽ không biết đau, không phải sao?
Cố gắng bày ra nụ cười, Tráng Quả cố nhịn cơn đau nhức xuống mà nhếch khóe môi, “Thiếu gia, không cần lo lắng…Tráng Quảhiểu rồi.”
“Ngươi biết ta lo lắng là tốt rồi.” Nhấc chén lên, ý bảo y há miệng ăn cháo.
“Thiếu gia, Tráng Quả tự làm được rồi. Còn nữa, Tráng Quảcó thể đến phòng mình ở dưới lầu đượckhông?”Tráng Quả giãy dụa muốn đứng dậy.
“Thân thể ngươi bây giờ còn chưa tốt, cứ nằm ở đây trước đã.” Tiêu Chấn Nhânbuông chén xuống, vội ấnTráng Quảtrở lại nằm.
Tráng Quả bị thiếu gia đụng tới, thân mình không thể khắc chế mà run rẩy một chút. “Thiếu gia, Tráng Quả muốn quay về phòng mình, thiếu gia cũng cần chỗ nghỉ ngơi a.”
Thấy phản ứng của Tráng Quả, Tiêu Chấn Nhân không khỏi nghĩ rằng, hành vi của mình đêm qua đã làm Quả Quả sợ hãi rồi, có lẽ y cũng không muốn thấy ta nữa. Bất đắc dĩ, đành phải gật đầu đáp ứng yêu cầu của y, “Ta đây ôm ngươi đi xuống, ngươi phải nhớ ăn cháo.”
Ôm lấy Quả Quả đỏ bừng cả mặt đi theo thang trong phòng xuống lầu, mới vừa đem Quả Quảthu xếp xong, hắn lo lắng trở lại trên lầu, đột nhiên trước mắt sáng ngời, tiếng sấm đinh tai nhức óc lập tức theo sau. Rào rào! sấm chớp mưa gió vần vũ tới; trong lúc nhất thời, vạn vật chìm vào im lặng, chỉ nghe thấy thanh âm của tiếng mưa điên cuồng tẩy sạch mọi độc ác tội nghiệt của thế gian.
Lúc này, đáng thương nhất chính là những người vô gia cư và dã miêu dã cẩu. Cơn mưa to đầu hạ làm người ta lạnh đến tận xương…
Lẳng lặng nằm trên giường tạm thời thuộc về mình, Tráng Quả lắng nghe tiếng mưa rơingoài cửa, y lần đầu tiên cảm thấy đượcđã mệt mỏi biết bao, chén cháo đặt trên đầu giường cũng dần trở nên lạnh lẽo…
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, Tráng Quả đều có Tiêu Chấn Vũ cùng Tiêu Chấn Nam ở bên cạnh mà vượt qua. Không biết là bởi vì thân thể y cường kiện hay vì Tiêu Chấn Nhân đã cho y ăn Cửu chuyển hoàn hồn đan có tác dụng mà đến ngày thứ ba, y đã có thể xuống giường đi lại được.
Lúc này, Tiêu phủ bắt đầu rung chuyển dưới tình huống vô cùng bất an. Chuyện Tiêu Chấn Hành đã truyền vào tai người trong Tiêu phủ, rất nhiều hạ nhân, nhất là đám nha hoàn hơi có tư sắc đều vỗ tay mừng rỡ, ngay cả huynh đệ đồng phụ dị mẫu với gã là(cùng cha khác mẹ) Tiêu Chấn VũvàTiêu Chấn Nam đều mang vẻ mặt vui vẻ, cho rằng tứ ca Tiêu Chấn Nhân đại nghĩa diệt thân thật đúng.
Lúc ấy, Tráng Quả còn cảm thấy kì lạ, tại sao bọn họ không có chút tình nghĩa huynh đệ nào; sau này y mới biết được, mẫu thân của hai người họ là do mẫu thân của Tiêu Chấn Hành độc chết, thậm chí bọn họ còn nhỏ đã bị cuốn vào cuộc tranh đấu quyền lực của Tiêu phủ rồi, còn thiếu chút nữa bị hại chết, đến khi Tiêu vương đưa nhi tử thân sinh Tiêu Chấn Nhânvào phủ mới giải quyếtđược nguy cơ củabọn họ.
Có người mừng đương nhiên cũng có người lo.
Đại thiếu gia ở đông ốc và lão phu nhân ở nam ốc khá bất mãn với hành động của Tiêu Chấn Nhân.
Lão phu nhân thậm chí phái người đến Hình bộ muốn dẫn Tiêu Chấn Hành quay về, bị Tiêu Chấn Nhân mắng quay về, làm lão phu nhân tức chết. Hơn nữa Tiêu Ngọc Cầm lại ở trước mặt bà khóc lóc kể lể chuyện Tiêu Chấn Nhân và tùy tùng, làm bà quyết định cho Tiêu Chấn Nhân một giáo huấn nho nhỏ.
***********************
Ngày hôm đó, thân thể Tráng Quả đã có chuyển biến tốt hơn được một chút, đang chơi cờ với hai vị thiếu gia ở Nhâm Tâm cư. Kì nghệ của Tráng Quả không cao lắm cùng Chấn Nam hai người làm đối thủ với một mình Chấn Vũ, nhưng vẫn bị cậu đánh cho hoa rơi nước chảy (thua thảm hại).Tiêu Chấn Nam không khỏi buông ra những lời thô tục không ngừng. Mà Tiêu Chấn Vũ đối với những lời thô tục của huynh đệ mình chỉ biết trợn trắng mắt, làm Tráng Quả cười không ngừng.
Chỉ có ở trước mặt mấy hạ nhân có giao tình tốt, hay trước mặt hai vị thiếu gia này, y mới có thể đệ lộ nụ cười vui vẻ thế này.
Đột nhiên, quản gia Tiêu Trọng đến truyền lời, nói là lão phu nhân lệnh Tráng Quả đến nam ốc một chuyến.
Lập tức, Tiêu Chấn NamvàTiêu Chấn Vũ liền cảm thấy không ổn. Nhưng mệnh lệnh của lão phu nhân không nghe không được, muốn cùng đi theo y, lại bị Tiêu Trọng nói, lão phu nhân chỉ lệnh cho một mình Tráng Quả đến. Bất đắc dĩ, hai người đành phải để một mình Tráng Quả đến nam ốc dưới sự hộ tống của Tiêu Trọng.
Chờ đến khi Tráng Quả rời khỏi Nhâm Tâm cư, Tiêu Chấn Vũ đột nhiên kéo Tiêu Chấn Namchạy thẳng đến chuồng ngựa ở bắc ốc. Cậu phải cưỡi ngựa đến Hình bộ báo cho tứ ca, việc lớn không tốt rồi.
***************
Tráng Quả theo quản gia Tiêu Trọng đi vào nam ốc. Trên đường, khi y hỏi lão phu nhân gọi y tới là vì việc gì, Tiêu Trọng cũng lắc đầu tỏ vẻ không biết, nhưng đồng thời lại cảnh cáo y, tâm tình của lão phu nhân đích thực cũng không tốt, hơn nữa Ngọc Cầm tiểu thư đã ở đó rồi.
Nghe thấyNgọc Cầm tiểu thư đã ở đó, lòng Tráng Quảhẫng một nhịp.
Đứng trước cửa Bàn Mẫu các, quản gia Tiêu Trọnglớn tiếng nói với vào trong, “Lão phu nhân, Tiêu Tráng Quả đã đến.”
Một lát sau nhân, có tiếng lão phu nhân truyền ra, “Cho y vào.”
“Vâng.” Tiêu Trọng ý bảo Tráng Quả một mình đi vào.
Đẩy cửa vào, quả nhiên hiện ra sắc mặt lão phu nhân đầy vẻ giận dữ và vẻ mặt ủy khuất củaNgọc Cầm tiểu thư.
“Tráng… Tiểu nhân Tiêu Tráng Quả gặp qua lão phu nhân, tiểu thư.” Tráng Quả thi lễ với hai người.
“Hừ! Nô tài lớn mật! Ngươi cũng biết sai sao?” Lão phu nhân gõ long đầu quải trượng1, phẫn nộ quát.
“Tiểu nhân không biết đã sai chỗ nào, thỉnh lão phu nhân chỉ dạy.” Tráng Quả đúng mực nói.
“Nãi nãi, người xem tên tiện nô này đó, còn dám chống đối lão nhân gia, không thèm nói thật trước mặt người.”Tiêu Ngọc Cầm lập tức khóc lóc kể lể với lão phu nhân.
“Ngươi…Tên nô tài này! Quỳ xuống cho ta!” Lão phu nhân nổi giận nói.
Tráng Quả do dự một chút, đành quỳ xuống.
“Ta hỏi ngươi, ngươi không phải hạ dược với Chấn Nhân, làm cho nó… Làm nó mất trí, làm chuyện tằng tịu với tiện nô vô sỉ như ngươi?” Lão phu nhân lớn tiếng hỏi.
“Tiểu nhân không kê đơn thiếu gia.” Tráng Quảthành thật nói.
“Ngươi nói bậy! Ngày đó ta đến gặp tứ ca, thấy rõ ngươi thả cái gì đó vào nước trà của huynh ấy. Sau đó, tứ ca liền… liền ôm người lên lầu trên. Ngươi còn dám nói ngươi không làm?!” Tiêu Ngọc Cầm vu hãm Tráng Quả.
“Ta hỏi ngươi, ngươi cùng Chấn Nhân có phải đã xảy ra chuyện kia hay không?” Lão phu nhân truy vấn.
Trầm mặcmột hồi lâu, Tráng Quả đáp, “… Không có, lão phu nhân.”
“Nãi nãi, tên tiện nô này lừa gạt người. Không tìn thì người cứ bảo y cởi y phục ra, trên người y chắc chắn còn lưu lại dấu vết của tứ ca!”
“Ân… Có nghe thấy không! Cởi y phục ra! Nếu ta thấy ngươi nói dối… Hừ hừ!” Lão phu nhân đồng tình với ý kiến của Tiêu Ngọc Cầm.
Tráng Quả quỳ trên mặt đất, yên lặng cắn răng. Bằng võ công của y, y hoàn toàn có thể xông ra khỏi Tiêu phủ, không cần nhận loại sỉ nhục này! Nhưng nếu thực sự làm vậy, thiếu gia phải làm sao bây giờ? Lão phu nhân có thể giận chó đánh mèo với thiếu giakhông?
“Ngươi còn do dự cái gì! Chẳng lẽ muốn ta gọi người vào giúp ngươi cởi chắc?” Lão phu nhân thấy y nửa ngày không hề động tĩnh, giận dữ.
“Lão phu nhân, Tráng Quả Quả thật kê đơn, làm cho thiếu gia cùng ta làm…chuyện đó.” Tráng Quả cắn răng một cái, nhận tội.
***********************************
Chú thích:
1. Long đầu quải trượng hay long đầu trượng: 龍頭拐: một loại gậy chống của các phu nhân nhà quyền quý ngày xưa Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.