Chương 21:
Tô Mã Lệ
06/01/2024
Thẩm Tiêu đi cả đêm không về, một giờ sáng mới nhắn tin cho Thẩm Tư Ngư nói sẽ không về.
7 giờ sáng Thẩm Tư Ngư mới trả lời tin nhắn của cô ấy, dặn dò cô ấy phải chú ý cơ thể, sau đó cô đứng dậy dọn dẹp đống hành lý hôm qua chưa dọn xong, sau đó xuống lầu đi siêu thị mua một ít nguyên liệu để vào tủ lạnh.
Lúc gần 8 giờ, cô nhận được điện thoại từ phòng nhân sự nơi cô đến phỏng vấn ngày hôm qua, người này bảo cô đến công ty vào 8 giờ sáng mai, Thẩm Tư Ngư cảm ơn, bật máy tính lên để ẩn thông tin xin việc rồi cầm điện thoại nhắn tin cho Hứa Hâm, sau đó mỉm cười trước icon do Hứa Hâm gửi tới.
Tối hôm qua cô mơ một giấc mơ, ngủ không ngon giấc, sáng ngủ dậy mắt vẫn còn hơi sưng, cô cắt hai lát táo đắp lên mắt, nằm trên ghế sô pha chưa được nửa tiếng lại đứng dậy dọn dẹp nơi ở mới.
Hơn chín giờ Thẩm Tiêu mới về, cởi giày xong liền nằm liệt trên ghế sô pha, gác chân lên gối, mở miệng gọi Thẩm Tư Ngư: “Chị muốn uống nước!”
Thẩm Tư Ngư đang bận sửa bài cho bạn học, nghe thấy tiếng chị gái gọi, cô vội vàng đi ra rót một cốc nước ấm, thêm hai thìa mật ong, sau đó đưa cho Thẩm Tiêu rồi quay về phòng.
Thẩm Tiêu thấy dáng vẻ vội vàng của cô, hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
“Em làm thêm, sửa luận văn.” Thẩm Tư Ngư đã vào phòng, giọng nói cao hơn mấy phần, “Chị, chị ăn cơm chưa? Trong tủ lạnh có hoa quả em cắt sẵn rồi, chị có thể trộn nó ăn như salad.”
“Tuyệt vời.” Thẩm Tiêu che miệng ngáp một cái, một lúc sau mới đứng dậy đi vào bếp mở tủ lạnh, lấy ra hai đĩa hoa quả đã cắt sẵn, cho vào một cái bát trong suốt, đổ nước sốt salad lên, cầm cái dĩa, cầm bát salad, vừa ăn vừa đi vào phòng Thẩm Tư Ngư.
Thẩm Tư Ngư chăm chú nhìn màn hình máy tính không chớp mắt, thỉnh thoảng giơ tay gõ bàn phím, thấy Thẩm Tiêu đi vào liền nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì không vậy chị?”
“Em thiếu tiền à?” Thẩm Tiêu ăn cà chua bi, dựa vào khung cửa, nghiêng đầu nhìn cô: “Có phải em muốn đổi điện thoại không?”
“Không phải đâu.” Điện thoại của Thẩm Tư Ngư mua vào năm cô tốt nghiệp cấp ba, tính toán thời gian thì mới dùng được ba năm, cô là người tiếc đô cũ, sẽ không dễ dàng đổi điện thoại, trừ khi nó hư hỏng đến mức không dùng được nữa.
Bạn bè xung quanh cô đều đổi sang điện thoại đời mới nhất, ngay cả Thẩm Tiêu mỗi năm cũng đổi một chiếc điện thoại mới, một chiếc điện thoại có giá hơn 1000 tệ, đưa điện thoại cũ cho Thẩm Tư Ngư nhưng cô không cần, vì thế đã gửi về quê cho cha mẹ dùng.
7 giờ sáng Thẩm Tư Ngư mới trả lời tin nhắn của cô ấy, dặn dò cô ấy phải chú ý cơ thể, sau đó cô đứng dậy dọn dẹp đống hành lý hôm qua chưa dọn xong, sau đó xuống lầu đi siêu thị mua một ít nguyên liệu để vào tủ lạnh.
Lúc gần 8 giờ, cô nhận được điện thoại từ phòng nhân sự nơi cô đến phỏng vấn ngày hôm qua, người này bảo cô đến công ty vào 8 giờ sáng mai, Thẩm Tư Ngư cảm ơn, bật máy tính lên để ẩn thông tin xin việc rồi cầm điện thoại nhắn tin cho Hứa Hâm, sau đó mỉm cười trước icon do Hứa Hâm gửi tới.
Tối hôm qua cô mơ một giấc mơ, ngủ không ngon giấc, sáng ngủ dậy mắt vẫn còn hơi sưng, cô cắt hai lát táo đắp lên mắt, nằm trên ghế sô pha chưa được nửa tiếng lại đứng dậy dọn dẹp nơi ở mới.
Hơn chín giờ Thẩm Tiêu mới về, cởi giày xong liền nằm liệt trên ghế sô pha, gác chân lên gối, mở miệng gọi Thẩm Tư Ngư: “Chị muốn uống nước!”
Thẩm Tư Ngư đang bận sửa bài cho bạn học, nghe thấy tiếng chị gái gọi, cô vội vàng đi ra rót một cốc nước ấm, thêm hai thìa mật ong, sau đó đưa cho Thẩm Tiêu rồi quay về phòng.
Thẩm Tiêu thấy dáng vẻ vội vàng của cô, hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
“Em làm thêm, sửa luận văn.” Thẩm Tư Ngư đã vào phòng, giọng nói cao hơn mấy phần, “Chị, chị ăn cơm chưa? Trong tủ lạnh có hoa quả em cắt sẵn rồi, chị có thể trộn nó ăn như salad.”
“Tuyệt vời.” Thẩm Tiêu che miệng ngáp một cái, một lúc sau mới đứng dậy đi vào bếp mở tủ lạnh, lấy ra hai đĩa hoa quả đã cắt sẵn, cho vào một cái bát trong suốt, đổ nước sốt salad lên, cầm cái dĩa, cầm bát salad, vừa ăn vừa đi vào phòng Thẩm Tư Ngư.
Thẩm Tư Ngư chăm chú nhìn màn hình máy tính không chớp mắt, thỉnh thoảng giơ tay gõ bàn phím, thấy Thẩm Tiêu đi vào liền nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì không vậy chị?”
“Em thiếu tiền à?” Thẩm Tiêu ăn cà chua bi, dựa vào khung cửa, nghiêng đầu nhìn cô: “Có phải em muốn đổi điện thoại không?”
“Không phải đâu.” Điện thoại của Thẩm Tư Ngư mua vào năm cô tốt nghiệp cấp ba, tính toán thời gian thì mới dùng được ba năm, cô là người tiếc đô cũ, sẽ không dễ dàng đổi điện thoại, trừ khi nó hư hỏng đến mức không dùng được nữa.
Bạn bè xung quanh cô đều đổi sang điện thoại đời mới nhất, ngay cả Thẩm Tiêu mỗi năm cũng đổi một chiếc điện thoại mới, một chiếc điện thoại có giá hơn 1000 tệ, đưa điện thoại cũ cho Thẩm Tư Ngư nhưng cô không cần, vì thế đã gửi về quê cho cha mẹ dùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.