Chương 45:
Tô Mã Lệ
09/01/2024
Thẩm Tư Ngư mơ một giấc mơ rất đẹp.
Trong mơ, Hạ Thạch Thanh cuồng nhiệt, nóng bỏng, nụ hôn rơi xuống khiến cô không ngừng run rẩy, lúc này cô gần như không phân biệt được là hiện thực hay giấc mơ, cô chỉ biết mình phải bám chặt vào vai anh, không buông tay ra.
Một vật cứng rắn áp vào bụng cô, Thẩm Tư Ngư buông một tay xuống chạm vào nó.
Cơ thể của Hạ Thạch Thanh lập tức căng thẳng, anh buông cô ra, khàn giọng gọi tên cô: “Thẩm Tư Ngư.”
Thẩm Tư Ngư ngửa mặt nhìn anh, nước mắt vẫn còn đọng trên khuôn mặt nhỏ, lông mi run rẩy, cô lại nghiêng người về phía trước, tiến tới hôn anh, cô uống nhiều rượu hoa quả vị đào nên khoang miệng tràn ngập mùi đào ngọt ngào.
Môi rất đẹp và mềm mại.
Giống như một miếng thạch thơm ngon chủ động đưa tới trước mặt Hạ Thạch Thanh, anh cúi đầu ngậm cánh môi cô, đè cô xuống ghế sô pha, đẩy đầu lưỡi cạy răng cô, quấn lấy lưỡi cô, mút cắn.
Thẩm Tư Ngư bị hôn đến mức rên rỉ thành tiếng, tiếng rên rỉ khiến trán Hạ Thạch Thanh nổi gân xanh, anh kiềm chế buông cô ra, dùng đốt ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt cô, khàn giọng nói: “Em uống say rồi, anh đưa em về phòng nghỉ ngơi.”
“Không cần.” Thẩm Tư Ngư lắc đầu, cả người chui vào trong lòng ngực anh, “Anh đừng đi…”
“Anh không đi.” Hạ Thạch Thanh vỗ lưng cô an ủi.
“Đừng đi…” Thẩm Tư Ngư nhắm mắt, lặp đi lặp lại câu này, tựa như đang nói mớ lúc ngủ, “Đừng đi…”
Hạ Thạch Thanh ôm cô vào lòng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cúi đầu hôn lên trán cô: “Anh không đi.”
Anh ôm Thẩm Tư Ngư vào căn phòng cô ở trước đó, giặt một chiếc khăn khác rồi đi tới lau mặt cho cô, do dự cởi váy và áo thun của cô xuống, tìm một bộ quần áo mặc ở nhà rộng rãi của mình rồi mặc vào cho cô.
Sau khi Hạ Thạch Thanh rửa mặt xong, anh quay lại, nhìn thấy Thẩm Tư Ngư cuộn tròn như quả bóng nằm trên giường.
Anh tìm một chiếc gối ôm cho cô, còn mình trở về phòng nằm xuống, trái tim như bị mất đi một mảnh, nỗi lo lắng thường trực khiến anh trằn trọc không ngủ được.
Trong mơ, Hạ Thạch Thanh cuồng nhiệt, nóng bỏng, nụ hôn rơi xuống khiến cô không ngừng run rẩy, lúc này cô gần như không phân biệt được là hiện thực hay giấc mơ, cô chỉ biết mình phải bám chặt vào vai anh, không buông tay ra.
Một vật cứng rắn áp vào bụng cô, Thẩm Tư Ngư buông một tay xuống chạm vào nó.
Cơ thể của Hạ Thạch Thanh lập tức căng thẳng, anh buông cô ra, khàn giọng gọi tên cô: “Thẩm Tư Ngư.”
Thẩm Tư Ngư ngửa mặt nhìn anh, nước mắt vẫn còn đọng trên khuôn mặt nhỏ, lông mi run rẩy, cô lại nghiêng người về phía trước, tiến tới hôn anh, cô uống nhiều rượu hoa quả vị đào nên khoang miệng tràn ngập mùi đào ngọt ngào.
Môi rất đẹp và mềm mại.
Giống như một miếng thạch thơm ngon chủ động đưa tới trước mặt Hạ Thạch Thanh, anh cúi đầu ngậm cánh môi cô, đè cô xuống ghế sô pha, đẩy đầu lưỡi cạy răng cô, quấn lấy lưỡi cô, mút cắn.
Thẩm Tư Ngư bị hôn đến mức rên rỉ thành tiếng, tiếng rên rỉ khiến trán Hạ Thạch Thanh nổi gân xanh, anh kiềm chế buông cô ra, dùng đốt ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt cô, khàn giọng nói: “Em uống say rồi, anh đưa em về phòng nghỉ ngơi.”
“Không cần.” Thẩm Tư Ngư lắc đầu, cả người chui vào trong lòng ngực anh, “Anh đừng đi…”
“Anh không đi.” Hạ Thạch Thanh vỗ lưng cô an ủi.
“Đừng đi…” Thẩm Tư Ngư nhắm mắt, lặp đi lặp lại câu này, tựa như đang nói mớ lúc ngủ, “Đừng đi…”
Hạ Thạch Thanh ôm cô vào lòng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cúi đầu hôn lên trán cô: “Anh không đi.”
Anh ôm Thẩm Tư Ngư vào căn phòng cô ở trước đó, giặt một chiếc khăn khác rồi đi tới lau mặt cho cô, do dự cởi váy và áo thun của cô xuống, tìm một bộ quần áo mặc ở nhà rộng rãi của mình rồi mặc vào cho cô.
Sau khi Hạ Thạch Thanh rửa mặt xong, anh quay lại, nhìn thấy Thẩm Tư Ngư cuộn tròn như quả bóng nằm trên giường.
Anh tìm một chiếc gối ôm cho cô, còn mình trở về phòng nằm xuống, trái tim như bị mất đi một mảnh, nỗi lo lắng thường trực khiến anh trằn trọc không ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.