Chương 4:
Tô Mã Lệ
30/12/2023
Hạ Thạch Thanh dừng xe trước một nhà hàng có không gian tương đối yên tĩnh, Thẩm Tư Ngư đi theo anh, anh không nói cô cũng không chủ động mở miệng, bầu không khí rất yên ắng.
Trước đây Hạ Thạch Thanh còn nói về Thẩm Tiêu trước mặt Thẩm Tư Ngư rằng chị em ruột hai người không giống nhau chút nào.
Chị gái hoạt bát, sôi nổi, còn em gái lại trầm tính.
Thẩm Tiêu liền vòng tay qua vai Thẩm Tư Ngư, hỏi: “Vậy anh nói em, em đẹp hay em gái em đẹp hơn?”
Chị ấy hỏi thẳng thừng đến mức khiến Thẩm Tư Ngư thậm chí còn không có năng lực suy nghĩ, chỉ nhìn Hạ Thạch Thanh, chờ đợi câu trả lời của anh.
Hạ Thạch Thanh rất bình tĩnh: “Xét về khuôn mặt, em không so được với em gai, nhưng ưu điểm của em không nằm ở khuôn mặt.”
Thẩm Tiêu giả vờ giận dỗi, đi tới trước mặt Hạ Thạch Thanh, ghìm cổ anh xuống, cố ý hỏi: “Em xấu hả? Anh vậy mà dám nói em xấu?”
Không ai chú ý tới khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Tư Ngư, cô cúi đầu, dùng hết sức lực để kiềm chế khóe môi đang cong lên.
Sau khi gọi đồ ăn, Hạ Thạch Thanh hỏi Thẩm Tư Ngư muốn uống gì, đồ ấm hay lạnh.
“Nước trái cây là được rồi ạ.” Cô đóng thực đơn lại, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Hạ Thạch Thanh, người đàn ông đang chăm chú nhìn thực đơn, ngón tay thon dài lật thực đơn, bên cạnh chiếc đồng hồ tinh xảo là một chiếc cài tay áo xanh ngọc đang lóe sáng.
Là Thẩm Tiêu tặng.
Ngày 12 tháng 1 là sinh nhật của Hạ Thạch Thanh, Thẩm Tiêu đã tặng anh một chiếc cài tay áo, Thẩm Tư Ngư tặng một chiếc bút máy.
Cô chưa từng thấy anh dùng chiếc bút máy cô tặng, có lẽ anh chưa từng mở nó ra.
“Ở trường có xảy ra chuyện gì không?” Không biết Hạ Thạch Thanh phát hiện ra cô mất tập trung từ khi nào, ngồi xong xe, cô cứ nhìn ra ngoài với dáng vẻ tâm sự nặng nề, mặc dù cô không nói ra nhưng anh có thể cảm nhận được cô đang cất giấu chuyện gì đó.
Anh đặt thực đơn lên bàn, nhỏ giọng nói với cô: “Nếu không tiện thì em có thể nói với chị em, hoặc nói với anh, có lẽ anh sẽ giúp được em.”
Trước đây Hạ Thạch Thanh còn nói về Thẩm Tiêu trước mặt Thẩm Tư Ngư rằng chị em ruột hai người không giống nhau chút nào.
Chị gái hoạt bát, sôi nổi, còn em gái lại trầm tính.
Thẩm Tiêu liền vòng tay qua vai Thẩm Tư Ngư, hỏi: “Vậy anh nói em, em đẹp hay em gái em đẹp hơn?”
Chị ấy hỏi thẳng thừng đến mức khiến Thẩm Tư Ngư thậm chí còn không có năng lực suy nghĩ, chỉ nhìn Hạ Thạch Thanh, chờ đợi câu trả lời của anh.
Hạ Thạch Thanh rất bình tĩnh: “Xét về khuôn mặt, em không so được với em gai, nhưng ưu điểm của em không nằm ở khuôn mặt.”
Thẩm Tiêu giả vờ giận dỗi, đi tới trước mặt Hạ Thạch Thanh, ghìm cổ anh xuống, cố ý hỏi: “Em xấu hả? Anh vậy mà dám nói em xấu?”
Không ai chú ý tới khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Tư Ngư, cô cúi đầu, dùng hết sức lực để kiềm chế khóe môi đang cong lên.
Sau khi gọi đồ ăn, Hạ Thạch Thanh hỏi Thẩm Tư Ngư muốn uống gì, đồ ấm hay lạnh.
“Nước trái cây là được rồi ạ.” Cô đóng thực đơn lại, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Hạ Thạch Thanh, người đàn ông đang chăm chú nhìn thực đơn, ngón tay thon dài lật thực đơn, bên cạnh chiếc đồng hồ tinh xảo là một chiếc cài tay áo xanh ngọc đang lóe sáng.
Là Thẩm Tiêu tặng.
Ngày 12 tháng 1 là sinh nhật của Hạ Thạch Thanh, Thẩm Tiêu đã tặng anh một chiếc cài tay áo, Thẩm Tư Ngư tặng một chiếc bút máy.
Cô chưa từng thấy anh dùng chiếc bút máy cô tặng, có lẽ anh chưa từng mở nó ra.
“Ở trường có xảy ra chuyện gì không?” Không biết Hạ Thạch Thanh phát hiện ra cô mất tập trung từ khi nào, ngồi xong xe, cô cứ nhìn ra ngoài với dáng vẻ tâm sự nặng nề, mặc dù cô không nói ra nhưng anh có thể cảm nhận được cô đang cất giấu chuyện gì đó.
Anh đặt thực đơn lên bàn, nhỏ giọng nói với cô: “Nếu không tiện thì em có thể nói với chị em, hoặc nói với anh, có lẽ anh sẽ giúp được em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.