Chương 95: Cái xác không hồn
Tần Giản
21/05/2017
Thần sắc Giang Tiểu Lâu dịu dàng, tươi cười ấm áp: “Thân thể ta không được tốt lắm, nhưng ngươi cũng rất khỏe mạnh, nói không chính xác —— ngươi so với ta còn sống thọ hơn.”
◊
Tần Tư nghe xong lời này, bất chợt phía sau lưng lạnh cả người, ẩn ẩn có một loại dự cảm bất hảo, hắn đương nhiên biết Giang Tiểu Lâu sẽ không bỏ qua hắn, nhưng nàng đến tột cùng muốn làm cái gì?
◊
Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn Sở Hán một cái, thanh âm nhẹ nhàng , gió thổi qua liền tiêu tán: “Sở đại ca, huynh không phải ghét nhất những kẻ bất hiếu sao? Trước mắt là súc sinh sát hại mẫu thân của mình, là kẻ mất nhân tính, táng tận lương tâm, huynh nghĩ nên đối đãi hắn thế nào ?”
Sở Hán xưa nay là hán tử thô mãng, khó được lúc phẫn nộ như thế, hắn không chút nghĩ ngợi, tiến lên một cước liền giẫm gãy ngón út của Tần Tư. Tần Tư hét thảm một tiếng, Sở Hán không lưu tình chút nào, tiếp theo lại giẫm gãy ngón áp út, ngón giữa, ngón trỏ, ngón tay cái, tiếp theo là cánh tay thứ hai. Đến cuối cùng một đôi tay Tần Tư sớm đã huyết nhục mơ hồ, vô cùng khủng khiếp.
Sở Hán cáu giận nói: “Ân phụ mẫu lớn hơn trời, ngươi là tên súc sinh, thực nên thiên đao vạn quả!”
Giang Tiểu Lâu sâu kín thở dài: “Nhìn xem, đây là một đôi tay đẹp biết bao, từ trước ngươi thích nhất ngâm thi, làm từ, còn dùng đôi tay này viết xuống bài thơ tuyệt diệu, làm cho Các lão điểm trúng làm trạng nguyên. Đáng lẽ ngươi nên dùng đôi tay này tạo phúc cho dân chúng, vì nước phân ưu, nhưng cuối cùng ngươi dùng nó làm cái gì? Ngươi tự tay giết chết muội muội cùng mẫu thân, thật sự là rất đáng sợ, rất đáng giận .”
Tay đứt ruột xót, cả thể xác lẫn tinh thần Tần Tư đều bị sự đau đớn hoàn toàn xé rách , đôi mắt hắn tràn ngập tơ máu, tràn ngập hận ý trừng trừng nhìn Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng lui về phía sau từng bước, dưới ánh mặt trời cơ hồ trong suốt trên mặt nhìn không ra vui buồn: “Sở đại ca, huynh xem, hắn dường như vẫn chưa biết hối cải.”
Sở Hán hận nhất kẻ vong ân phụ nghĩa bực này, bất hiếu phụ mẫu, một kẻ ngay cả nhân luân đều có thể tổn hại, vô luận nhận loại trừng phạt nào, hắn đều cảm thấy đương nhiên. Giương tay lên, hai ngón tay đâm thẳng vào đôi mắt Tần Tư, Tần Tư “A” một tiếng kêu lên, đột nhiên che gương mặt của mình, máu tươi từ khe hở giữa các ngón tay không ngừng chảy ra, rất nhanh máu tươi đầy mặt.
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu mang theo ý cười điềm nhiên: “Một đôi chân cường tráng, hắn có thể đi được rất xa.”
Sở Hán mắt cũng không chớp, một phen rút ra trường kiếm, mũi nhọn chợt lóe, phập phập hai tiếng, động tác nhanh chóng chặt đứt gân chân Tần Tư.
Tay giết người, mắt tính kế, chân chạy trốn, kế tiếp là cái gì đây?
“À, còn có miệng lưỡi vĩnh viễn nghĩ cách thốt ra lời mưu hại người khác.”
Tần Tư vạn lần không ngờ đến Giang Tiểu Lâu lại ngoan độc như thế, hắn phẫn nộ quát: “Giang Tiểu Lâu, ngươi sẽ có báo ứng, ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng !”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ngươi có biết, hôm qua ta đi đến miếu cầu một lá bùa, bồ tát nói ta sẽ trường mệnh trăm tuổi, cả đời bình an, ngươi nói báo ứng ở nơi nào, ta sẽ hảo hảo chờ. Đáng tiếc, không biết ngươi còn có cơ hội thấy được không. Sở đại ca, huynh xuống tay nhẹ một chút, lưu lại tánh mạng hắn, để hắn nhìn ta trải qua hạnh phúc bình an mới tốt.”
Sở Hán bóp cằm Tần Tư, động tác giống như cắt cá, tay hạ xuống cắt mất đầu lưỡi của hắn.
Tần Tư miệng đầy máu loãng, Sở Hán lại nhét vào miệng hắn một chùm dược thảo, cười lạnh nói: “Cuộc sống sau này còn dài, từ từ mà hưởng thụ đi.”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Vừa rồi ngươi ngụy trang còn chưa đủ khéo léo, không phải vẫn bị ta nhận ra sao? Ta cũng là suy nghĩ cho ngươi, mới trang bị thêm một lớp bảo vệ cho ngươi. Chậc chậc, nay bộ dáng hiện tại sợ là không ai có thể nhận ra, như vậy ngươi có thể thanh thản ổn định ăn xin rồi.” Nói xong nàng giương giọng nói: ” Chu Tam Lang, nghe thấy chưa?”
Chu Tam Lang từ đầu ngõ chui ra, cúi đầu khom lưng nói: “Vâng, tiểu thư, ta đều nghe thấy.”
Giang Tiểu Lâu đưa một đĩnh vàng cho hắn, khóe môi cong lên ý cười nhàn nhạt, nói: “Về sau mỗi ngày ngươi đều phải phụ trách giám sát hắn, để hắn đi ăn xin khắp phố lớn ngõ nhỏ. A, ta đã quên, chân hắn đã tàn phế, không thể đi.”
“Không thành vấn đề, tiểu thư, ta sẽ sai người kéo hắn.” Chu Tam Lang không chút do dự vỗ vỗ ngực.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng gật đầu: “Nếu là hắn không chịu ăn xin, cứ cấp một ít canh thừa thịt nguội, chỉ có một điều, không được để hắn chết !”
Chỉ cần có tiền, lời Giang Tiểu Lâu nói Chu Tam Lang tôn sùng là khuôn vàng thước ngọc, vội vàng nói: “Vâng, tiểu thư ngài yên tâm, ta tự nhiên biết nên làm cái gì.” Nếu lĩnh hội được ý đồ Giang Tiểu Lâu, Chu Tam Lang chỉ biết gấp bội đánh chửi, dùng cách xử phạt về thể xác, dùng đói khát cùng đông lạnh phơi nắng đến tra tấn Tần Tư. Một ngày một đêm buộc hắn đi ra ngoài ăn xin, nếu có nửa điểm chống cự, chỉ biết đổi lấy nhiều lần tra tấn, thậm chí không cho hắn cơ hội đào thoát. Cả đời này, chỉ có thể ăn xin đến chết mới thôi.
Tần Tư ở trên mặt đất bò lung tung, giống như một bãi bùn nhão. Hắn liều mạng phân biệt tiếng bước chân chung quanh, một đôi đầy huyết nhục gắt gao trừng mắt vào khoảng không.
Thanh âm Giang Tiểu Lâu thong thả mà tao nhã: “Ngươi hẳn nên cảm tạ ta, ít nhất ta không có đem ngươi đưa đến pháp trường, một đao giết ngươi thật sự là rất mất mặt , có phải hay không? Tần thám hoa, từ từ hưởng thụ nhân sinh về sau của ngươi đi.”
Tần Tư càng không ngừng cào bới trên mặt đất, mờ mịt vô thố phân biệt vị trí Giang Tiểu Lâu, nhưng mà đáp lại hắn chỉ có một cước hung hăng giáng xuống: “Mau khởi công, chớ có biếng nhác!”
Nghe xong lời này, trong cổ họng Tần Tư phát ra tiếng rầm rì, đầu lưỡi của hắn đã bị cắt mất , trừ bỏ đôi tai có thể nghe được thanh âm bên ngoài, không có gì có thể chứng minh thân phận của hắn. Cho dù hắn có thể chứng minh thì như thế nào, nếu bị người ngoài biết hắn là ai, cũng chỉ có một con đường chết ! Lưu lạc đến tận đây, hắn ngay cả muốn chết, cũng là cầu mà không thể.
Nếu sớm biết có kết cục này, hắn tình nguyện sớm một chút chấm dứt tánh mạng mình. Cả đời nhận hết tra tấn, hoàn toàn chìm đắm vào địa ngục.
Kim Ngọc Mãn Đường
Giang Tiểu Lâu trở lại nhã thất, vẻ mặt mang ý cười không giảm.
Ly Tuyết Ngưng thấy nàng, nhất thời bối rối đụng phải chén trà, nước trà văng đầy bàn, nàng lại cúi đầu, luống cuống tay chân thu thập. Khó khăn thu thập xong, mới ngẩng đầu, miễn cưỡng cười: “Đã trở lại.”
Giang Tiểu Lâu thấy nàng vẻ mặt hơi khác thường, mày hơi nhíu: “Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Điệp gặp Ly Tuyết Ngưng im lặng không nói, giành nói trước: “Khánh vương phi đến đây, không nhìn thấy Ly tiểu thư sẽ không chịu đi, hiện tại người vẫn ngồi tại chính sảnh —— “
Trên mặt Giang Tiểu Lâu thêm vài phần ý cười ôn nhu, thản nhiên liếc mắt nhìn Ly Tuyết Ngưng một cái, mở miệng nói: “Ta đi gặp Khánh vương phi.”
Ly Tuyết Ngưng ngẩn ra, chợt từ chối: “Không, ta không muốn thấy nàng, ngươi cũng không cần gặp nàng!”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười, không hề nhiều lời, xoay người đi ra nhã thất.
“Tiểu Lâu!” Ly Tuyết Ngưng không ngờ nàng nói được thì làm được, nhất thời khẩn trương cực kỳ, vội vàng đuổi theo sau nàng.
Khánh vương phi một thân hoa phục ngồi trong đại sảnh, hé ra nét mặt ảm đạm đầy lo lắng. Trước bàn bày đặt bộ trà cụ (ấm trà) bằng sứ men trắng khắc hoa sen, nước trà chẳng biết lúc nào đã nguội lạnh , không còn hơi nóng. Nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm chén trà, không biết suy nghĩ cái gì.
Giang Tiểu Lâu vào phòng khách, Ly Tuyết Ngưng đuổi theo vào.
Khánh vương phi nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, đầu tiên là giật mình, đợi nhìn thấy Ly Tuyết Ngưng, lập tức đứng lên, nhịn không được nước mắt lưng tròng: “Nữ nhi, con cuối cùng cũng chịu tới gặp ta sao?”
Giang Tiểu Lâu cẩn thận đánh giá Khánh vương phi, xét về diện mạo, ngũ quan của nàng cùng Ly Tuyết Ngưng có năm sáu phần tương tự, xem bộ dáng, quan hệ huyết thống là ván đã đóng thuyền . Nghĩ đến quá khứ của Ly Tuyết Ngưng, nàng hoàn toàn lý giải trong lòng đối phương lo lắng điều gì, mở miệng phân phó nói: “Thỉnh vương phi cho lui tất cả.”
Khánh vương phi sửng sốt, mới chú ý tới bên cạnh còn đứng một nữ tử mỹ mạo trẻ tuổi. Một thân váy dài màu hồng cánh sen, tóc đen như mây, đôi mắt sáng ngời như sao, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra ý cười nhàn nhạt. Trong mắt nàng lộ ra nghi hoặc, nhưng vẫn phất phất tay, cho lui tất cả tỳ nữ tất cả rời khỏi phòng khách. Giang Tiểu Lâu ra hiệu bằng mắt, yêu cầu Tiểu Điệp ra bên ngoài đứng canh gác , thế này mới mở miệng nói: “Vương phi có biết Tuyết Ngưng vì sao không tiếp nhận ngài?”
“Giang Tiểu Lâu! Ngươi nói thêm nửa chữ, ngay cả tỷ muội cũng không làm được!” Ly Tuyết Ngưng tính tình trước giờ luôn ôn nhu dịu dàng, giờ phút này lại đột nhiên kêu to một tiếng, thanh âm chưa bao giờ cứng rắn như hiện tại.
Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn nàng, ánh mắt trong suốt như nước, ngữ khí lại thập phần kiên định: “Tuyết Ngưng, có một số việc nếu không hoàn toàn chấm dứt, sẽ trở thành khối u ác tính cả đời, vĩnh viễn ở trong cơ thể ngươi, làm ngươi khó chịu, làm ngươi thống khổ! Cá tính của ta ngươi rất rõ ràng, nếu ta kiên trì muốn nói, không ai có thể ngăn cản. Hôm nay chẳng sợ ngươi giận ta, về sau cũng không để ý ta, thân là bằng hữu của ngươi, ta vẫn kiên trì nói cho hết lời!”
Giang Tiểu Lâu cùng Ly Tuyết Ngưng bất đồng, chuyện nàng kiên trì phải làm, chín con trâu đều kéo không được. Ly Tuyết Ngưng hiểu rõ điểm này, lại không thể làm gì. Nàng cắn chặt môi, thẳng đến khi đôi môi tái nhợt, miệng hơi mở, lại một chữ đều nói không nên lời .
Giang Tiểu Lâu xoay người đối mặt vẻ mặt tràn ngập hoang mang của Khánh vương phi, trên mặt hơn ba phần trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Vương phi, ta biết ngài rất muốn mẫu tử nhận nhau, một nhà đoàn viên. Nhưng ta hỏi ngài mấy vấn đề, nếu ngài có thể trả lời, ta liền để Tuyết Ngưng cùng ngài rời đi.”
Cả người Khánh vương phi ngây người: “Ngươi cứ hỏi.”
“Vương phi, ngươi có biết quá khứ Tuyết Ngưng như thế nào không? Nàng vì sinh tồn không tiếc bán đứng thân thể chính mình, lưu lạc thành nữ tử thanh lâu. Chung quanh lưu lạc, bị người vứt bỏ, hài tử chết thảm, thân mang bệnh nặng, rất nhiều người cả đời mới có thể trải qua bi thảm nhường này, mà nàng trong thời gian ngắn ngủn vài năm đều đã trải qua một lần. Nay thân thể của nàng chống đỡ không được bao lâu, sớm mang bệnh nguy kịch. Nàng không nhận ngài, không phải là bởi vì nàng không muốn, mà là nàng không thể nhận thức ! Một khi chấp nhận, ngài có thể chấp nhận nữ nhi như nàng, ngài có cảm thấy nhục nhã, xấu hổ vì nàng? Hiện tại, mong ngài suy nghĩ thật kỹ hãy trả lời ta.”
Sắc mặt Khánh vương phi xám trắng, môi mấp máy tựa hồ muốn mở miệng, còn không có phát ra âm thanh, nước mắt liền rào rào chảy xuống. Từng giọt nước mắt trong suốt làm ướt vạt áo của nàng, cũng làm trái tim Ly Tuyết Ngưng đau đớn.
Giang Tiểu Lâu biết một lần tuôn ra nhiều tin tức như vậy đối với Khánh vương phi mà nói là trầm trọng đả kích, nhưng ở trong mắt nàng, nếu cứ tiếp tục dây dưa, Tuyết Ngưng chỉ càng thống khổ. Nếu không giải quyết triệt để, mọi chuyện sẽ càng rối loạn, nhất định phải dao sắc chặt đay rối: “Nếu ngài chấp nhận, hôm nay ngài có thể nhận thức nữ nhi, nếu như không thể, thỉnh lập tức rời đi, từ nay về sau không bao giờ bước vào Kim Ngọc Mãn Đường.”
Nàng nói được trảm đinh tiệt thiết, không hề do dự, thần thái kiên định, cả người Khánh vương phi chấn động, ánh mắt rưng rưng chuyển hướng về phía Ly Tuyết Ngưng. Ly Tuyết Ngưng quay mặt chỗ khác, không chịu nhìn nàng, hai má đã sớm ướt sũng , ngay cả những sợi tóc mai cũng giống như đang lã chã rơi lệ. Đây là nữ nhi của nàng, nếu không bị thất lạc, sao có thể chịu nhiều khổ sở như vậy, hết thảy đều là sai lầm của nàng… Khánh vương phi rốt cục mở miệng nói: “Tuyết nhi, đây là nguyên nhân con không chịu nhận ta sao?”
Ly Tuyết Ngưng không nói được một lời, chính là nắm chặt hai tay, lông mi cụp xuống, che khuất đáy mắt đầy lệ.
Khánh vương phi từng bước một tới gần, cước bộ trầm trọng tiến lên, vừa mới bắt đầu nàng đi rất chậm, mà khi nàng nhìn thấy trên mặt Giang Tiểu Lâu mang theo ý cười cổ vũ, không tự chủ bước nhanh hơn. Nàng nhanh chóng tiến lên, một phen kéo tay Ly Tuyết Ngưng, nắm trong lòng bàn tay, ngữ khí phá lệ mềm nhẹ: “Mặc kệ con gặp phải chuyện gì, tất cả đều là ta sai, là ta không chăm sóc tốt cho con. Tuyết nhi, Tuyết nhi của ta, ta không thèm để ý con rốt cuộc đã trải qua cái gì, cũng không thèm để ý con có mang bệnh hay không, ta sẽ tìm đại phu giỏi chữa bệnh cho con, ở bên cạnh chăm sóc con. Con là nữ nhi của ta, chúng ta phải ở chung một chỗ.”
Ly Tuyết Ngưng đột nhiên ngẩn ra, phòng tuyến trong lòng rốt cục sụp đổ, nàng không kiềm được khóc lớn lên, theo bản năng đầu sà vào cái ôm ấm áp của Khánh vương phi.
Khóe môi Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng hiện ra ý cười: “Hết thảy đều nói ra, không phải tốt lắm sao?”
Tạ phủ
Thời điểm Giang Tiểu Lâu lại lần nữa đến thăm Tạ Khang Hà, thân thể hắn đã tốt hơn nhiều. Cùng hắn ở trong hoa viên tản bộ một lúc, thấy hắn ho khan, Giang Tiểu Lâu lập tức đưa hắn trở về phòng nghỉ ngơi.
Chuẩn bị xuất môn, nhìn thấy Tạ Liên Thành hướng nàng đi tới, bất giác ý cười hiện trên môi: “Đại công tử, đã lâu không thấy.”
Tạ Liên Thành nhìn nàng, thần sắc vô cùng ôn hòa: “Ta nghe nói Ly cô nương đã trở lại Khánh vương phủ, cùng phụ mẫu thân sinh của nàng nhận nhau .”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười đáp: “Lúc trước ta cũng thật không ngờ, thì ra Tuyết Ngưng chính là nữ nhi thất lạc nhiều năm của Khánh vương phi, thật sự quá khéo.”
Trên mặt Tạ Liên Thành hiện ý cười thản nhiên, lại tựa hồ mang theo chút ôn nhu: ” Sau khi Ly tiểu thư chuyển đi, nàng khôngđịnh ở tại Giang phủ, mà là lựa chọn ở tại hậu viện tửu lâu, thật không?”
“Giống như chuyện gì đều không thể gạt được ánh mắt đại công tử, không sai, trạch viện Giang gia quá lớn, chỉ có hai người ta cùng Tiểu Điệp, không bằng dời đến tửu lâu, làm việc cũng thuận tiện hơn, không cần chạy qua chạy lại.” Giang Tiểu Lâu không chút do dự trả lời.
Trong con ngươi đen như mực chợt lóe tia sáng, giống như đang che dấu điều gì. Tạ Liên Thành cũng không vạch trần chuyện nàng sợ tịch mịch, chính là tiếp tục sánh vai Giang Tiểu Lâu đi ra ngoài, trong miệng nói: “Nếu có gì cần, tùy thời kêu Sở Hán tới tìm ta.”
Khóe môi Giang Tiểu Lâu hiện ra tia trào phúng nhàn nhạt : “Hiện tại không hề che dấu Sở Hán là người của ngài sao?”
Tạ Liên Thành nhẹ nhàng nhếch môi: “Nàng kiên trì cho rằng ta phái gián điệp ở bên cạnh nàng?”
Giang Tiểu Lâu bất giác ngưng mắt nhìn hắn, theo bản năng nở nụ cười: “Đại công tử, huynh đừng nói cho ta biết, huynh có ý với ta?”
Bất quá chỉ là một câu nói giỡn, Tạ Liên Thành nhất thời sửng sốt, thật lâu sau không nói gì, ngay lúc Giang Tiểu Lâu cho là hắn sẽ cười châm biếm, hắn lại mỉm cười, chậm rãi trả lời: “Không sai, ta thích nàng.”
Thần sắc Giang Tiểu Lâu hơi chấn động, trong mắt dâng lên chút bối rối, hít sâu một hơi, giọng nói của nàng bình tĩnh trả lời: “Ta không có tâm, không hiểu ý nghĩa của chữ thích.”
Tạ Liên Thành vẫn mỉm cười, trong nụ cười tản mát ra thản nhiên ôn hòa: “Điểm này, từ lúc ta quen biết nàng, ta đã biết rõ.”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu hết sức trong trẻo: “Ta cho rằng công tử là một người không quan tâm mọi chuyện trên đời.”
Tạ Liên Thành khẽ thở dài một hơi: “Từ trước, ta vẫn cho là như vậy.”
Giang Tiểu Lâu không thể tưởng được hai người lại có thể tâm bình khí hòa thảo luận vấn đề này, tựa hồ bất luận chuyện kỳ lạ phát sinh ở trên người Tạ Liên Thành, hắn đều có thể xem nó trở nên đương nhiên.
Tinh tế suy tư một lát, nàng bất giác mỉm cười: “Nếu công tử có ý với ta, vì sao lúc trước cự tuyệt lời mai mối của Tạ bá phụ?”
Tạ Liên Thành nghe ra ngữ khí trêu cợt của nàng, lại mỉm cười: “Trên đời này người phóng khoáng tiêu sái, luôn vì tình mà khổ sở. Ta ngay từ đầu, luôn cho là mình có thể ngoại lệ, quan trọng hơn là, thích một người cùng trăm phương nghìn kế có được nàng, hoàn toàn là hai việc khác nhau. Nói cách khác, ta đã nghĩ thông suốt .”
Giang Tiểu Lâu hơi kinh ngạc: “Nghĩ thông suốt ?”
Thần sắc Tạ Liên Thành tự tại: “Phải, ta đã nghĩ thông . Ta thích nàng, thì tính sao? Có ảnh hưởng đến quan hệ cùng giao tình giữa nàng và ta sao? Mặc kệ chúng ta là bằng hữu hay người yêu, thậm chí hai bên cùng yêu thích một người đi nữa. Thích cạn, thì có thể làm bằng hữu; thích sâu đậm, thì trở thành người yêu. Một khi đã vậy, ta cần gì quá mức chấp nhất.”
Giang Tiểu Lâu có chút chần chờ: “Nhưng ở trong mắt mọi người, giữa hai người lại không phải như vậy.”
Khóe môi Tạ Liên Thành hiện ý cười vô cùng bình thản: “Nếu đối với người trong lòng có điều yêu cầu, hy vọng hắn có một ngày có thể hồi báo, tự nhiên là không giống. Khi thích một người, luôn luôn hy vọng rằng người kia sẽ hồi đáp lại tình cảm của mình. Khi không chiếm được sẽ cảm thấy thống khổ, ghen tị, khó có thể chịu được. Nhưng với ta mà nói, chỉ cần nhìn thấy người trong lòng mỗi ngày đều vui vẻ thoải mái, như vậy đã đủ rồi.”
Giang Tiểu Lâu sửng sốt, mỗi người đều biết đạo lý này, nhưng chân chính có bao nhiêu người có thể làm được ? Tình là giữ lấy, là ghen tị, nếu không nghĩ độc chiếm, như vậy tình sẽ trở thành hoa trong gương, trăng trong nước, không thể chạm vào.
Tạ Liên Thành bình tĩnh nhìn nàng: “Ta vẫn ngăn cản nàng báo thù, cũng không phải bởi vì thủ đoạn báo thù của nàng có mâu thuẫn với nguyên tắc hành sử của ta. Mà nguyên nhân quan trọng nhất , ta cảm thấy dù nàng báo thù xong cũng sẽ không chân chính được giải thoát. Yêu một người hao phí rất nhiều khí lực, mà hận một người so với yêu một người còn muốn khổ sở hơn, lãng phí thời gian của mình trên một người vô nghĩa, sẽ biến thành cả đời thống khổ.”
Giang Tiểu Lâu thấy hắn vòng vo đề tài, liền thản nhiên mở miệng: “Công tử, có đôi khi làm người làm việc không cần quá tỉnh táo, như vậy sẽ không vui .”
Tạ Liên Thành khe khẽ thở dài: “Ta biết, mỗi người đều có nguyên tắc của mình. Bất luận thế nào, ta tôn trọng quyết định của nàng.”
Vừa dứt lời, đã nhìn thấy tỳ nữ áo xanh bước nhanh đi tới, hành lễ nói: “Giang tiểu thư, lão gia thỉnh ngài lưu lại dùng bữa.”
Tuy rằng Giang Tiểu Lâu đã rời khỏi Tạ gia, nhưng ở trong lòng Tạ Khang Hà, nàng vẫn là một phần tử Tạ phủ, nếu hiện tại nàng rời đi, chỉ sợ trong lòng Tạ Khang Hà sẽ cảm thấy cô đơn. Giang Tiểu Lâu biết nghe lời phải nói: “Ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi.”
Phục hồi tinh thần lại, thân ảnh cao lớn đã đi xa. Trúc ảnh lay động, thân hình hắn cũng chầm chậm dung nhập vào bên trong khóm trúc xanh biếc, dần dần biến mất.
Trong lúc dùng bữa, Tạ Khang Hà khó được hưng trí bừng bừng, còn phân phó rót đầy chén rượu.
Vương Bảo Trân ôn nhu khuyên giải: “Lão gia, thân mình ngài không tốt, uống rượu hại thân.”
Tạ Khang Hà cười nói: “Sợ cái gì, hôm nay ta rất cao hứng ! Tiểu Lâu nói cho ta biết, thì ra Ly tiểu thư lại là là Dao Tuyết quận chúa mất tích nhiều năm của Khánh vương phủ, thật sự làm người khó có thể tin.”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu chứa ý cười: “Hết thảy đều là cơ duyên xảo hợp, cũng là Tuyết Ngưng có phúc khí, lại có phụ mẫu thân phận tôn quý như thế.”
Trên bàn, những người khác nhớ tới bộ dáng mảnh mai của Ly Tuyết Ngưng gió thổi qua đã ngã, không khỏi ca thán chính mình nhìn lầm, ai sẽ nghĩ đến một nha đầu tầm thường lại mang thân phận quận chúa tôn quý, các vị tiểu thư Tạ gia có chút hối hận, nếu lúc trước tỏ ý cùng đối phương kết giao…………..
Vương Bảo Trân tươi cười pha lẫn thâm ý: “Tiểu Lâu, ngươi cùng Tuyết Ngưng không phải bạn tốt sao, hiện tại tách ra có phải rất nhớ nàng hay không?”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu ở trên mặt đối phương xoay chuyển, chợt nở nụ cười: “Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, chúng ta không có khả năng vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Huống chi Khánh vương phủ ở kinh thành, tùy thời có thể đi vấn an.”
Đôi mắt Tạ Hương vừa động, hỏi dò: “Nhưng mà lúc trước —— quận chúa sao lại bị lạc đường ?”
Giang Tiểu Lâu lãnh đạm liếc nàng một cái: “Đó chỉ là hiểu lầm, vương phi không nói, ta cũng sẽ không hỏi.”
Ngày tháng sau này của Ly Tuyết Ngưng không còn nhiều, trong những ngày cuối cùng có thể cùng người nhà đoàn tụ, đã là điều may mắn, cần gì phải truy đuổi những việc đã qua? Hơn nữa tính tình nàng dịu dàng, nhu hòa săn sóc, Khánh vương phủ lại là thân nhân của nàng, nhất định sẽ chiếu cố chu toàn.
Cơm dùng đến một nửa, trong đại sảnh xuất hiện một người làm mọi người đều bất ngờ.
Tạ Khang Hà nhìn người trước mắt, tròng mắt như muốn rớt xuống: “Phu nhân, hôm nay sao lại tới đây?”
Khóe môi Tạ phu nhân hàm chứa ý cười dẻ dặt: “Không có việc gì, đã lâu không có tới đây, hôm nay khó được quý phủ náo nhiệt, ta chỉ là đi ra ngoài dạo một chút, không cần đế ý đến ta, các ngươi tiếp tục ăn đi.”
Vương Bảo Trân lập tức đứng dậy, đem vị trí nhường lại cho Tạ phu nhân, hơn nữa đứng ở một bên kinh sợ vì nàng chia thức ăn, thái độ mười phần cung kính.
Trên mặt Tạ phu nhân hiện mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn dừng ở trên người Giang Tiểu Lâu, toát ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Giang Tiểu Lâu mỗi lần ngẩng đầu, đều phát hiện đối phương đang quan sát mình, tựa hồ có lời muốn nói.
Kỳ quái là vừa rồi mọi người còn chuyện trò vui vẻ, sau khi Tạ phu nhân xuất hiện, trên bàn đều im lặng, ngoại trừ âm thanh bát đũa va chạm ra phát ra tiếng vang nhỏ, cơ hồ là lặng ngắt như tờ. Ngay cả người xưa nay hoạt bát nhất ngũ tiểu thư Tạ Xuân, đều gắt gao nắm chiếc đũa trong tay, khóe mắt đuôi lông mày khó nén khẩn trương.
Bữa cơm kết thúc, Tạ phu nhân thản nhiên nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Sắc trời còn sớm, có thể theo bồi ta đi dạo một vòng trong viện, thưởng thức cây trúc do ta tự tay trồng?”
Tạ phu nhân không bao giờ mời người khác tới viện của mình, Tạ Liên Thành nhìn theo bọn họ rời đi, mày thật sâu nhăn lại.
Tạ phu nhân hưng trí bừng bừng, đi qua chỗ từng chỗ vì Giang Tiểu Lâu giới thiệu, cẩn thận hòa khí, ngữ điệu ôn nhu. Giang Tiểu Lâu cảm thấy hơi kỳ quái, Tạ phu nhân là người lãnh đạm, trừ bỏ ăn chay niệm phật mọi thứ đều không quan tâm. Nàng vĩnh viễn sẽ không quên, Tạ Khang Hà sinh bệnh ngày ấy, Tạ phu nhân cũng không từng đến thăm……. Nhưng hôm nay nàng biểu hiện vô cùng kỳ quái, chẳng những xuất hiện cùng nhau dùng bữa, thậm chí còn mời nàng thưởng trúc.
Tạ phu nhân dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn Giang Tiểu Lâu. Đôi mắt trong trẻo đến mức có thể soi thấy cả gợn sóng của ánh trăng: “Ngươi là một người nhạy bén, đứa nhỏ nhiều tư tâm, ta muốn nói gì, ngươi hẳn là đoán được.”
Giang Tiểu Lâu có chút kinh ngạc, mày hơi nhíu lại.
Khóe môi Tạ phu nhân chứa ý cười chậm rãi hóa thành hư vô: “Ta biết, ngươi cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, lại có một trái tim linh lung, giỏi việc buôn bán, là một cô nương cực kỳ xuất sắc.”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu thẳng tắp dừng ở trên mặt đối phương, trong lòng mơ hồ nảy lên đến một chút hiểu ra. Nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ngữ khí vững vàng: “Nào có, phu nhân quá khen, ta chỉ là nữ tử bình thường, cũng chẳng phải xuất chúng gì cả.”
Tạ phu nhân nghe xong cười cười, ngón tay thon dài chỉ vào một gốc trúc loang lổ ánh trăng: “Ngươi xem, gốc trúc này là danh phẩm Thương Châu trong các loài trúc, ở Thương Châu trong bất kỳ mảnh đất nào chỉ cần gieo xuống là có thể sinh trưởng thành một khu vực rộng lớn. Nhưng mà khi có được hạt giống tốt, ta sai người gieo xuống, thuê người làm vườn giỏi nhất tới chăm sóc, trăm phương nghìn kế tiêu tốn nhiều ngân lượng, bộ dạng của nó vẫn gầy yếu thiếu sức sống.”
“Mặc kệ là giống trúc nào, đều phải trưởng thành trên thổ nhưỡng thích hợp.” Tạ phu nhân nói tới đây ngừng một chút, ánh mắt lãnh đạm đảo qua Giang Tiểu Lâu, “Tạ gia là mảnh đất tốt lại màu mỡ, tất nhiên có thể sản sinh ra trúc Thương Châu. Giang tiểu thư, ngươi cảm thấy ta nói đúng không?”
Giang Tiểu Lâu thông minh bực nào, đương nhiên nghe hiểu lời nói ám chỉ bên trong, trong lòng chậm rãi dâng lên tức giận, trên mặt lại bất động thanh sắc.
Tạ phu nhân lại hỏi: “Ngươi cùng Liên Thành —— ở chung có tốt không?”
Làn da trắng nõn của Giang Tiểu Lâu dưới ánh trăng tản mát ra oánh nhuận sáng bóng, một đôi mắt đen như mực sáng ngời: “Đại công tử là người tốt.”
“Thích giúp người cùng thích ngươi là hai việc khác nhau.” Tạ phu nhân đột nhiên nói.
Giang Tiểu Lâu nhướng mày: “Phu nhân đây là đang ám chỉ, muốn ta cách công tử xa chút sao?”
“Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi là một nữ tử thông minh hơn người, chỉ cần vài lời ngắn gọn, đã có thể lĩnh ngộ chân ý của ta.” Tạ phu nhân hít sâu một hơi, nghiêm túc nói. Khuôn mặt của nàng ở dưới ánh trăng thoạt nhìn có chút không khỏe mạnh hơi trắng nhợt, âm u, duy nhất đôi mắt kia cùng Tạ Liên Thành có ba phần tương tự, lóe hào quang trong suốt.
Giang Tiểu Lâu cùng Tạ Liên Thành cũng không có nhiều giao tình lắm, thái độ hôm nay của Tạ phu nhân, thật sự là có chút bất cận nhân tình (không hợp tình hợp lý).
Thấy nàng sắc mặt hơi trầm xuống, Tạ phu nhân nhịn không được thở dài nói: “Liên Thành là con ta, ta hy vọng đem những điều tốt nhất trên đời này đều cho hắn, để hắn trôi qua hạnh phúc thoải mái, cả đời bình an. Giang tiểu thư, chớ có trách ta nhiều chuyện, ngươi cùng Liên Thành, không có duyên phận.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng giương hàng mi dài, đáy mắt như ngưng tụ ngôi sao sáng trên bầu trời, từng chữ nói: “Phu nhân đã quá lo lắng rồi, ta cùng công tử ngoại trừ tình bằng hữu, tuyệt không ý khác.”
Tạ phu nhân thật sâu nhìn vào mắt nàng, giống bị sự quyết tuyệt của nàng làm kinh ngạc, nhất thời không nói gì.
Đúng vào lúc này, Tạ Liên Thành lại từ ngoài hoa viên đi ra, xa xa nhìn thấy ánh nến bên này, chủ động đi tới, vừa vặn nhìn thấy hai người các nàng, không khỏi mỉm cười: “Mẫu thân, hai người đang nói gì?”
Tạ phu nhân lập tức thay bằng khuôn mặt tươi cười: “Không có gì, Giang tiểu thư đang cùng ta thường thức trúc thôi.”
Trên xe ngựa, Giang Tiểu Lâu không nói được một lời, hết sức trầm mặc. Bên trong xe ngựa bao phủ không khí lúng túng, ngay cả Tiểu Điệp cũng cảm giác được , chính là lui ở một bên không dám lên tiếng.
Tạ Liên Thành nhìn nàng, đánh gãy trầm mặc: “Mặc kệ mẫu thân ta đã nói gì, không cần để ở trong lòng.”
Giang Tiểu Lâu ngẩng đầu nhìn hắn, lập tức chạm phải đôi mắt tĩnh mịch của hắn: “Thỉnh công tử về sau cách xa ta một chút, đừng làm cho người khác hiểu lầm.” Giang Tiểu Lâu đối với Tạ Liên Thành không có hứng thú, càng không muốn rước oán hận không đâu của người khác. Đầu tiên là Tạ Du, hiện tại là Tạ phu nhân, nếu không phải nể mặt Tạ Khang Hà, nàng tuyệt sẽ không tự dưng nhận chỉ trích của bất luận kẻ nào.
Tạ Liên Thành sững sờ, không khỏi cười khổ: “Nếu thật sự không thèm để ý, vì sao đối với ta tức giận?”
Giang Tiểu Lâu tinh tường nghe thấy được tiếng tim đập của mình, nhất thời giật mình. Đúng vậy, nàng vì sao phải tức giận, đối với nàng mà nói Tạ Liên Thành chỉ là một bằng hữu bình thủy tương phùng. Ngay cả hắn thích nàng thì sao, Phó Triêu Tuyên cũng như vậy. Thời điểm đối mặt Phó Triêu Tuyên, nàng vẫn có thể bảo trì thái độ bình tĩnh, vì sao bị Tạ phu nhân nói vài câu trong lòng nảy sinh không vui ? Tâm tình gần đây của nàng có chút nóng nảy.
Tạ Liên Thành nhìn theo Giang Tiểu Lâu bước lên bậc thang, mãi cho đến trước cửa đèn lồng màu đỏ dần biến mất. Hắn mới xoay người phân phó Hoài An nói: “Hồi phủ.” Trở lại Tạ gia, hắn đi thẳng đến sân viện Tạ phu nhân , mở miệng nói câu đầu tiên là: “Mẫu thân, người rốt cuộc nói gì với Tiểu Lâu ?”
Trong tay Tạ phu nhân vân vê phật châu, thần sắc bình tĩnh nói: “Không nói gì, chỉ nói nàng không xứng với ngươi.”
Tạ Liên Thành thật lâu sau không có mở miệng, yên lặng nhìn Tạ phu nhân: “Không, đây không phải lời thật lòng của mẫu thân. Nếu mẫu thân thực sự là người như vậy, sự dạy dỗ những năm gần đây của người đối với hài nhi thì tính là cái gì?”
Chuỗi phật châu trong tay Tạ phu nhân ngừng chuyển động , nàng nhìn Tạ Liên Thành, đáy mắt lóe lên lệ quang, trong miệng chậm rãi nói: “Ngươi vẫn luôn đứng ngoài vòng tròn thị phi, nay vì sao ngôn hành không đồng nhất, hãm sâu bên trong thị phi?”
Tạ Liên Thành trầm mặc không nói, vẫn chưa lập tức trả lời.
“Từng ấy năm tới nay, ngươi chưa bao giờ quản mọi việc, chỉ một lòng một dạ chăm lo việc buôn bán, như vậy không phải tốt lắm sao, vì sao phải can thiệp những chuyện không liên quan đến mình? !”
Đôi mắt Tạ Liên Thành ôn nhuận chậm rãi hiện vẻ tiếc hận: “Mẫu thân vẫn dạy ta, không nên nghe, không nên nhìn, không nên hỏi, không cần lo. Ta vẫn sống như vậy, không thể tùy tâm mà làm, không quan tâm thế sự, chỉ vượt qua một ngày thì tốt ngày đó. Vốn tưởng rằng nước chảy bèo trôi nhưng ta lại thích một người, không phải mẫu thân vẫn chờ mong sao…”
Có thể nhìn thấu sinh tử, lại nhìn không ra tình cảm bản thân, quả thực là oan nghiệt!
“Nàng căn bản không thích ngươi!” Tạ phu nhân thật sự nhịn không được, bật thốt lên nói, “Những năm gần đây ta nhìn qua rất nhiều cô nương, làm sao có thể nhìn không ra cá tính của nàng? Nàng chỉ quan tâm chính mình, không quan tâm người khác, nàng tới gần ngươi, thậm chí chỉ vì lợi dụng ngươi, chẳng lẽ ngươi không rõ sao?”
Thần sắc Tạ Liên Thành vô cùng bình tĩnh: “Hài nhi đối với nàng không có yêu cầu gì, cũng không thèm để ý nàng thấy thế nào về hài nhi.”
Trong lòng Tạ phu nhân từng đợt quay cuồng, nhi tử của nàng là một quân tử vô cầu vô tranh, chuyện thiên hạ cùng hắn thì liên quan gì, người thế gian lại cùng hắn thì dính dáng gì ? Thế nhưng một người lạnh lùng vô tình xưa nay lại giúp Giang Tiểu Lâu, thậm chí còn đưa Sở Hán đến bên cạnh đối phương, vì thế không tiếc tỉ mỉ bố trí, hao hết tâm tư, trừ phi là động chân tình, còn có thể là nguyên nhân gì……
Tạ phu nhân tận tình khuyên bảo: “Hài tử ngốc, nhược thủy tam thiên, vì sao cứ nhất quyết lấy một gáo nước?”
Trên mặt Tạ Liên Thành không chút giận dữ, thanh âm lại vô cùng kiên định: “Mẫu thân, nhân sinh là của chính ta, ngài không thể thay ta ra quyết định.”
Vẻ mặt Tạ phu nhân càng thêm bi thương: “Nếu cứ tiếp tục tham gia vào những việc này, sẽ chỉ làm ngươi bại lộ bản thân. Đem chính mình cuốn vào bên trong thị phi, ngươi không phải ghét nhất việc này sao, chẳng lẽ ngươi muốn người khác biết thân phận của ngươi?”
Sắc mặt Tạ Liên Thành hơi đổi, nếu không có gặp được Giang Tiểu Lâu, hắn sẽ chỉ là một thương nhân bình thường. Trong cuộc sống trừ bỏ sổ sách cùng tính toán, chỉ còn lại có tịch mịch khôn kể. Nhân sinh cũng không tiếp tục gió êm sóng lặng, hắn gặp nàng, cứu nàng, không chỉ một lần. Đó chỉ là chuyện nhấc tay chi lao, hắn lại không biết từ khi nào, âm thầm, không tự giác chú ý nàng, vốn là người không muốn hỏi đến thị phi đúng sai, không quan tâm thiên hạ đại sự, thế nhưng cũng bắt đầu quan tâm an nguy Giang Tiểu Lâu. Lần lượt thay nàng giải vây, thay nàng giải quyết tốt hậu quả, kỳ thật chỉ càng chứng tỏ bản thân càng hãm sâu. Ái mộ một người, cứ thẳng thắn thừa nhận. Chẳng sợ biết rõ trong lòng đối phương không có mình, hắn cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi. Quan tâm, yên lặng canh chừng, dùng mọi cách đến bảo hộ nàng, an ủi nàng, sánh vai cùng nàng. Về phần khác, lại có gì quan trọng hơn?
Tạ phu nhân nhịn không được xoay nhanh tràng hạt: “Nếu ngươi còn tiếp tục hãm sâu, sẽ không quay đầu được.”
Thần sắc Tạ Liên Thành bình thản như nước: “Chỉ có người tùy tâm sở dục, mới có thể chạm tới tự do chân chính. Nàng có thích hài nhi không, hài nhi không thèm để ý; nàng báo thù thành công hay không, hài nhi cũng không thèm để ý. Hài nhi chỉ bồi nàng đi đoạn đường này mà thôi, đây là lựa chọn của hài nhi, cùng nàng không có liên quan.”
Tạ phu nhân nhẫn nại hai mắt đỏ lên, ngón tay run run, đột nhiên đứng lên: “Mặc kệ như thế nào, ngươi không nên đưa bản thân vào hiểm cảnh, ngươi biết rõ chính mình có thân phận gì, làm sao có thể —— “
Lời của nàng còn chưa nói xong, Tạ Liên Thành lại đánh gãy : “Mẫu thân, ta không muốn giống như một cái xác không hồn.”
Sắc mặt Tạ phu nhân nhất thời thay đổi, trong cổ họng không phát ra được thanh âm nào: “Ngươi nói cái gì, cái xác không hồn?”
Trong thanh âm Tạ Liên Thành không có nửa điểm do dự: “Phải, trước khi gặp nàng, hài nhi không quan tâm mọi người, không để ý thế sự, giống như là một cái xác không hồn, mỗi ngày lặp lại, liên tục, không ngừng lặp lại . Ngày qua ngày, năm qua năm, hài nhi thậm chí còn không bằng khóm trúc này, nó ít nhất sẽ theo bốn mùa phát sinh biến hóa, đối với người vĩnh viễn đều là nhất thành bất biến. Đối với mẫu thân mà nói, hài nhi biến thành cái xác không hồn, cũng không có quan hệ sao?”
Tạ phu nhân suy sụp ngồi xuống, tóc điểm bạc hai bên mai ở dưới ánh nến có vẻ phá lệ rõ ràng: “Ta, ta chỉ là muốn bảo vệ ngươi.”
Tạ Liên Thành tiến lên phía trước, chủ động cầm tay Tạ phu nhân nắm ở lòng bàn tay, ngữ khí mềm nhẹ: “Mẫu thân, có một số việc là trốn tránh không được , nếu bởi vì ta giúp Giang Tiểu Lâu mà liên lụy vào, ta cũng không oán không hối. Mẫu thân là người ta tôn trọng nhất, hy vọng người ủng hộ quyết định của ta.”
Đáy mắt Tạ phu nhân nước mắt lưng tròng, lại mạnh mẽ ức chế , không chịu chảy ra. Nàng quay mặt qua chỗ khác, không nhìn Tạ Liên Thành nữa, thẳng đến tiếng mở cửa vang lên, biết Tạ Liên Thành đã rời đi, nàng mới suy sụp khóc rống lên, trong miệng lẩm bẩm: “Liên Thành a Liên Thành, mẫu thân hết thảy đều suy nghĩ cho ngươi !”
Ngày hôm sau, thời điểm Giang Tiểu Lâu đi vào viện, lại phát hiện Sở Hán đang luyện quyền. Tràng cảnh này vốn nhìn quen rồi, nhưng lần này hắn lại đánh cho đầy đất lá rụng, chim tước bay tán loạn, ngay cả đám hộ vệ đều cách hắn rất xa, sợ bị hắn đánh trúng.
Trong lòng Giang Tiểu Lâu sinh ra nghi hoặc, hỏi: “Hôm nay Sở đại ca làm sao vậy, tâm tình không tốt?”
Tiểu Điệp vội vàng làm một tư thế chớ có lên tiếng: “Sáng hôm nay không biết đi nơi nào, trở về liền bày ra bộ dáng nặng nề. Người xem, bao cát đều bị hắn đánh hỏng hai cái! Vừa rồi có người không có mắt đi lên tìm hắn luyện quyền, răng cửa đều bị đánh gãy … Thật đáng sợ!”
Nửa canh giờ sau, Sở Hán mới ngừng lại, liền đứng ở dưới tàng cây ngô đồng, liên tục thở hổn hển.
Giang Tiểu Lâu thấy một màn như vậy, phân phó Tiểu Điệp nói: “Đi thỉnh Sở đại ca lại đây, ta có lời muốn hỏi.”
Tiểu Điệp lắp bắp đáp ứng, chỉ chốc lát sau Sở Hán đi đến trước mặt, ánh mắt khó nén lệ khí: “Tìm ta có chuyện gì?”
Giang Tiểu Lâu quan sát vẻ mặt đối phương, nếu có chút suy nghĩ: “Sở đại ca tâm tình không tốt, vì sao còn lấy hoa cỏ trong viện ta trút giận?”
Trên mặt Sở Hán bất giác ửng đỏ, cúi đầu xuống, không nói được một lời.
Giang Tiểu Lâu thấy hắn cả người nhiễm sương sớm, trên giầy dính không ít bùn đất, thế này mới mỉm cười nói: “Từ lúc Sở đại ca đến tửu lâu của chúng ta, mỗi sáng trước cửa sổ phòng Tuyết Ngưng đều có một bó hoa bách hợp, hôm nay buổi sáng huynh không thấy bóng người, chắc là đi Khánh vương phủ, không có nhìn thấy nàng sao?”
Sở Hán nghe vậy, không khỏi nắm chặt thành quyền , quả đấm siết răng rắc, phát ra thanh âm rợn người.
Giang Tiểu Lâu càng tỏ ra nghi ngờ thật mạnh: “Đến tột cùng phát sinh chuyện gì .”
Sở Hán quay mặt chỗ khác, thật lâu sau cũng không nói. Tiểu Điệp có chút sốt ruột thúc giục nói: “Nói mau nha, có phải thân thể Ly tiểu thư lại không thoải mái?”
Sở Hán lại lạnh lùng thốt: “Ta về sau sẽ không đi tìm nữa. Người khác ghét bỏ ta là thôn quê lỗ mãng, không muốn ta đến Khánh vương phủ làm mất mặt, ta cần gì không biết thẹn!” Hắn nói xong, mi tâm ẩn ẩn nhảy lên, khóe môi hạ xuống, trên gương mặt xuất hiện vẻ thống khổ.
Giang Tiểu Lâu trầm tư một lát, bất giác kinh dị: “Có phải Tuyết Ngưng đã nói gì với huynh?”
Sở Hán hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại đi mất.
Tiểu Điệp ở phía sau hắn chậc chậc lấy làm kỳ lạ: “Ly tiểu thư gọi hắn hương ba lão (lão nhà quê) ? Nàng tính tình tốt như vậy, sao có thể làm tổn thương hắn ?”
Giang Tiểu Lâu nghĩ nghĩ, thần sắc chậm rãi trở nên ngưng trọng: “Lập tức thay ta chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đi Khánh vương phủ nhìn xem.”
Tiểu Điệp gật đầu nói: “Nô tỳ lập tức đi sắp xếp.”
Xe ngựa rất nhanh chuẩn bị ổn thỏa, Giang Tiểu Lâu mã bất đình đề đuổi tới Khánh vương phủ, nâng thiệp mời, liền được thỉnh đến phòng khách. Đợi qua một chén trà nhỏ sắp nguội lạnh , Ly Tuyết Ngưng mới khoan thai đến chậm.
Giang Tiểu Lâu nâng mắt nhìn nàng, hôm nay Tuyết Ngưng một thân hoa phục, bôi thêm lớp phấn sáp mỏng, cả người hào quang chói mắt, dung sắc kinh diễm. Lúc nàng đi vào, làn váy nhẹ nhàng, dáng người lượn lờ, giống như một đóa phú quý tường vân từ ngoài cửa bay vào, trong nháy mắt đem toàn bộ đại sảnh đều chiếu sáng.
Giang Tiểu Lâu chờ đợi đã lâu, kiên nhẫn đã mất, theo bản năng nhíu mày, nhìn Tuyết Ngưng nói: “Thế nào, vừa rồi có việc gấp phải xử lý sao?”
Ly Tuyết Ngưng phất phất tay, phân phó tỳ nữ bên cạnh lui ra, mới thản nhiên nói: “Không có, ta chỉ đang nghỉ trưa thôi.”
Ngữ khí thong dong, thần thái cao quý, cùng Ly Tuyết Ngưng ngày xưa như hai người.
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu trầm xuống: “Hôm nay vì sao nói lời tuyệt tình với Sở đại ca như vậy, không giống cách làm người của ngươi.”
Đôi mắt Ly Tuyết Ngưng giống như yên tĩnh hồ nước, u nhã lãnh đạm: “Ngươi đối với ta hiểu biết bao nhiêu?”
Khóe môi Giang Tiểu Lâu chứa ý cười: “Ít nhất ta biết, Ly Tuyết Ngưng sẽ không đối với một nam nhân thiệt tình ái mộ mình mà nói lời tuyệt tình như vậy.”
Ly Tuyết Ngưng cười giễu cợt một tiếng, thần sắc lạnh như băng nói: “Hắn là cái gì? Một giang hồ lỗ mãng, thế nhưng cũng dám hướng ta lấy lòng, lúc trước ta nhận, bất quá là vì thấy hắn đáng thương, mà hiện tại ta đang ở Khánh vương phủ, nếu hắn lui tới, làm bẩn thanh danh của ta, ta phải làm sao?”
Giang Tiểu Lâu nghe lời này, nhìn chằm chằm Ly Tuyết Ngưng, ước chừng nửa khắc thời gian đều không nói gì.
Ly Tuyết Ngưng đồng dạng nhìn Giang Tiểu Lâu, đáy mắt trong suốt ẩn chứa tâm tình, tựa như lạnh lùng, lại như bi thương, cuối cùng sóng mắt nàng chỉ còn lại thản nhiên vô tình: “Từ nay về sau, hy vọng ngươi không cần đến đây nữa.”
Tiểu Điệp biến sắc, lớn tiếng nói: “Ly tiểu thư, người có ý gì?”
Trên mặt Ly Tuyết Ngưng không hề có vẻ xấu hổ: “Tiểu Lâu, ta biết ngươi xem ta là bằng hữu, ta cũng biết thời điểm ta khó khăn nhất, là ngươi giúp ta, nhưng hết thảy đều đã qua. Nay ta là quận chúa, tự nhiên có nhà cao cửa rộng, mà ngươi chính là một nữ nhi thương nhân, bị người khác nhìn thấy chúng ta lui tới —— có nhiều bất tiện !”
Cả người Giang Tiểu Lâu giống như ngâm trong nước đá, không thấy chút độ ấm. Nàng chậm rãi đứng lên, ánh mắt ngưng trọng: “Đây là lời thật lòng của ngươi?”
Ly Tuyết Ngưng hé ra gương mặt trắng trong thuần khiết không hề có cảm tình, ngữ khí có vẻ từ trên cao nhìn xuống: “Không sai, những lời này ta đã sớm muốn nói, nhưng vẫn không nhẫn tâm. Giang Tiểu Lâu, nay ngươi và ta thân phận quý tiện có khác, tốt nhất không cần lui tới quá mức thân thiết.”
Sắc mặt Tiểu Điệp trở nên cực kỳ khó coi, nàng nhịn không được cả giận nói: “Ly tiểu thư, người là lo lắng chúng ta sẽ đem chuyện của ngươi lộ ra ngoài sao?”
Biểu tình trên mặt Ly Tuyết Ngưng không có chút biến hóa, trong mắt là vẻ thoải mái bình tĩnh: “Muốn nói thế nào là chuyện của các ngươi, bất quá ta phải nhắc nhở ngươi, cẩn thận họa là từ miệng mà ra !”
◊
Tần Tư nghe xong lời này, bất chợt phía sau lưng lạnh cả người, ẩn ẩn có một loại dự cảm bất hảo, hắn đương nhiên biết Giang Tiểu Lâu sẽ không bỏ qua hắn, nhưng nàng đến tột cùng muốn làm cái gì?
◊
Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn Sở Hán một cái, thanh âm nhẹ nhàng , gió thổi qua liền tiêu tán: “Sở đại ca, huynh không phải ghét nhất những kẻ bất hiếu sao? Trước mắt là súc sinh sát hại mẫu thân của mình, là kẻ mất nhân tính, táng tận lương tâm, huynh nghĩ nên đối đãi hắn thế nào ?”
Sở Hán xưa nay là hán tử thô mãng, khó được lúc phẫn nộ như thế, hắn không chút nghĩ ngợi, tiến lên một cước liền giẫm gãy ngón út của Tần Tư. Tần Tư hét thảm một tiếng, Sở Hán không lưu tình chút nào, tiếp theo lại giẫm gãy ngón áp út, ngón giữa, ngón trỏ, ngón tay cái, tiếp theo là cánh tay thứ hai. Đến cuối cùng một đôi tay Tần Tư sớm đã huyết nhục mơ hồ, vô cùng khủng khiếp.
Sở Hán cáu giận nói: “Ân phụ mẫu lớn hơn trời, ngươi là tên súc sinh, thực nên thiên đao vạn quả!”
Giang Tiểu Lâu sâu kín thở dài: “Nhìn xem, đây là một đôi tay đẹp biết bao, từ trước ngươi thích nhất ngâm thi, làm từ, còn dùng đôi tay này viết xuống bài thơ tuyệt diệu, làm cho Các lão điểm trúng làm trạng nguyên. Đáng lẽ ngươi nên dùng đôi tay này tạo phúc cho dân chúng, vì nước phân ưu, nhưng cuối cùng ngươi dùng nó làm cái gì? Ngươi tự tay giết chết muội muội cùng mẫu thân, thật sự là rất đáng sợ, rất đáng giận .”
Tay đứt ruột xót, cả thể xác lẫn tinh thần Tần Tư đều bị sự đau đớn hoàn toàn xé rách , đôi mắt hắn tràn ngập tơ máu, tràn ngập hận ý trừng trừng nhìn Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng lui về phía sau từng bước, dưới ánh mặt trời cơ hồ trong suốt trên mặt nhìn không ra vui buồn: “Sở đại ca, huynh xem, hắn dường như vẫn chưa biết hối cải.”
Sở Hán hận nhất kẻ vong ân phụ nghĩa bực này, bất hiếu phụ mẫu, một kẻ ngay cả nhân luân đều có thể tổn hại, vô luận nhận loại trừng phạt nào, hắn đều cảm thấy đương nhiên. Giương tay lên, hai ngón tay đâm thẳng vào đôi mắt Tần Tư, Tần Tư “A” một tiếng kêu lên, đột nhiên che gương mặt của mình, máu tươi từ khe hở giữa các ngón tay không ngừng chảy ra, rất nhanh máu tươi đầy mặt.
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu mang theo ý cười điềm nhiên: “Một đôi chân cường tráng, hắn có thể đi được rất xa.”
Sở Hán mắt cũng không chớp, một phen rút ra trường kiếm, mũi nhọn chợt lóe, phập phập hai tiếng, động tác nhanh chóng chặt đứt gân chân Tần Tư.
Tay giết người, mắt tính kế, chân chạy trốn, kế tiếp là cái gì đây?
“À, còn có miệng lưỡi vĩnh viễn nghĩ cách thốt ra lời mưu hại người khác.”
Tần Tư vạn lần không ngờ đến Giang Tiểu Lâu lại ngoan độc như thế, hắn phẫn nộ quát: “Giang Tiểu Lâu, ngươi sẽ có báo ứng, ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng !”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ngươi có biết, hôm qua ta đi đến miếu cầu một lá bùa, bồ tát nói ta sẽ trường mệnh trăm tuổi, cả đời bình an, ngươi nói báo ứng ở nơi nào, ta sẽ hảo hảo chờ. Đáng tiếc, không biết ngươi còn có cơ hội thấy được không. Sở đại ca, huynh xuống tay nhẹ một chút, lưu lại tánh mạng hắn, để hắn nhìn ta trải qua hạnh phúc bình an mới tốt.”
Sở Hán bóp cằm Tần Tư, động tác giống như cắt cá, tay hạ xuống cắt mất đầu lưỡi của hắn.
Tần Tư miệng đầy máu loãng, Sở Hán lại nhét vào miệng hắn một chùm dược thảo, cười lạnh nói: “Cuộc sống sau này còn dài, từ từ mà hưởng thụ đi.”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Vừa rồi ngươi ngụy trang còn chưa đủ khéo léo, không phải vẫn bị ta nhận ra sao? Ta cũng là suy nghĩ cho ngươi, mới trang bị thêm một lớp bảo vệ cho ngươi. Chậc chậc, nay bộ dáng hiện tại sợ là không ai có thể nhận ra, như vậy ngươi có thể thanh thản ổn định ăn xin rồi.” Nói xong nàng giương giọng nói: ” Chu Tam Lang, nghe thấy chưa?”
Chu Tam Lang từ đầu ngõ chui ra, cúi đầu khom lưng nói: “Vâng, tiểu thư, ta đều nghe thấy.”
Giang Tiểu Lâu đưa một đĩnh vàng cho hắn, khóe môi cong lên ý cười nhàn nhạt, nói: “Về sau mỗi ngày ngươi đều phải phụ trách giám sát hắn, để hắn đi ăn xin khắp phố lớn ngõ nhỏ. A, ta đã quên, chân hắn đã tàn phế, không thể đi.”
“Không thành vấn đề, tiểu thư, ta sẽ sai người kéo hắn.” Chu Tam Lang không chút do dự vỗ vỗ ngực.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng gật đầu: “Nếu là hắn không chịu ăn xin, cứ cấp một ít canh thừa thịt nguội, chỉ có một điều, không được để hắn chết !”
Chỉ cần có tiền, lời Giang Tiểu Lâu nói Chu Tam Lang tôn sùng là khuôn vàng thước ngọc, vội vàng nói: “Vâng, tiểu thư ngài yên tâm, ta tự nhiên biết nên làm cái gì.” Nếu lĩnh hội được ý đồ Giang Tiểu Lâu, Chu Tam Lang chỉ biết gấp bội đánh chửi, dùng cách xử phạt về thể xác, dùng đói khát cùng đông lạnh phơi nắng đến tra tấn Tần Tư. Một ngày một đêm buộc hắn đi ra ngoài ăn xin, nếu có nửa điểm chống cự, chỉ biết đổi lấy nhiều lần tra tấn, thậm chí không cho hắn cơ hội đào thoát. Cả đời này, chỉ có thể ăn xin đến chết mới thôi.
Tần Tư ở trên mặt đất bò lung tung, giống như một bãi bùn nhão. Hắn liều mạng phân biệt tiếng bước chân chung quanh, một đôi đầy huyết nhục gắt gao trừng mắt vào khoảng không.
Thanh âm Giang Tiểu Lâu thong thả mà tao nhã: “Ngươi hẳn nên cảm tạ ta, ít nhất ta không có đem ngươi đưa đến pháp trường, một đao giết ngươi thật sự là rất mất mặt , có phải hay không? Tần thám hoa, từ từ hưởng thụ nhân sinh về sau của ngươi đi.”
Tần Tư càng không ngừng cào bới trên mặt đất, mờ mịt vô thố phân biệt vị trí Giang Tiểu Lâu, nhưng mà đáp lại hắn chỉ có một cước hung hăng giáng xuống: “Mau khởi công, chớ có biếng nhác!”
Nghe xong lời này, trong cổ họng Tần Tư phát ra tiếng rầm rì, đầu lưỡi của hắn đã bị cắt mất , trừ bỏ đôi tai có thể nghe được thanh âm bên ngoài, không có gì có thể chứng minh thân phận của hắn. Cho dù hắn có thể chứng minh thì như thế nào, nếu bị người ngoài biết hắn là ai, cũng chỉ có một con đường chết ! Lưu lạc đến tận đây, hắn ngay cả muốn chết, cũng là cầu mà không thể.
Nếu sớm biết có kết cục này, hắn tình nguyện sớm một chút chấm dứt tánh mạng mình. Cả đời nhận hết tra tấn, hoàn toàn chìm đắm vào địa ngục.
Kim Ngọc Mãn Đường
Giang Tiểu Lâu trở lại nhã thất, vẻ mặt mang ý cười không giảm.
Ly Tuyết Ngưng thấy nàng, nhất thời bối rối đụng phải chén trà, nước trà văng đầy bàn, nàng lại cúi đầu, luống cuống tay chân thu thập. Khó khăn thu thập xong, mới ngẩng đầu, miễn cưỡng cười: “Đã trở lại.”
Giang Tiểu Lâu thấy nàng vẻ mặt hơi khác thường, mày hơi nhíu: “Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Điệp gặp Ly Tuyết Ngưng im lặng không nói, giành nói trước: “Khánh vương phi đến đây, không nhìn thấy Ly tiểu thư sẽ không chịu đi, hiện tại người vẫn ngồi tại chính sảnh —— “
Trên mặt Giang Tiểu Lâu thêm vài phần ý cười ôn nhu, thản nhiên liếc mắt nhìn Ly Tuyết Ngưng một cái, mở miệng nói: “Ta đi gặp Khánh vương phi.”
Ly Tuyết Ngưng ngẩn ra, chợt từ chối: “Không, ta không muốn thấy nàng, ngươi cũng không cần gặp nàng!”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười, không hề nhiều lời, xoay người đi ra nhã thất.
“Tiểu Lâu!” Ly Tuyết Ngưng không ngờ nàng nói được thì làm được, nhất thời khẩn trương cực kỳ, vội vàng đuổi theo sau nàng.
Khánh vương phi một thân hoa phục ngồi trong đại sảnh, hé ra nét mặt ảm đạm đầy lo lắng. Trước bàn bày đặt bộ trà cụ (ấm trà) bằng sứ men trắng khắc hoa sen, nước trà chẳng biết lúc nào đã nguội lạnh , không còn hơi nóng. Nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm chén trà, không biết suy nghĩ cái gì.
Giang Tiểu Lâu vào phòng khách, Ly Tuyết Ngưng đuổi theo vào.
Khánh vương phi nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, đầu tiên là giật mình, đợi nhìn thấy Ly Tuyết Ngưng, lập tức đứng lên, nhịn không được nước mắt lưng tròng: “Nữ nhi, con cuối cùng cũng chịu tới gặp ta sao?”
Giang Tiểu Lâu cẩn thận đánh giá Khánh vương phi, xét về diện mạo, ngũ quan của nàng cùng Ly Tuyết Ngưng có năm sáu phần tương tự, xem bộ dáng, quan hệ huyết thống là ván đã đóng thuyền . Nghĩ đến quá khứ của Ly Tuyết Ngưng, nàng hoàn toàn lý giải trong lòng đối phương lo lắng điều gì, mở miệng phân phó nói: “Thỉnh vương phi cho lui tất cả.”
Khánh vương phi sửng sốt, mới chú ý tới bên cạnh còn đứng một nữ tử mỹ mạo trẻ tuổi. Một thân váy dài màu hồng cánh sen, tóc đen như mây, đôi mắt sáng ngời như sao, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra ý cười nhàn nhạt. Trong mắt nàng lộ ra nghi hoặc, nhưng vẫn phất phất tay, cho lui tất cả tỳ nữ tất cả rời khỏi phòng khách. Giang Tiểu Lâu ra hiệu bằng mắt, yêu cầu Tiểu Điệp ra bên ngoài đứng canh gác , thế này mới mở miệng nói: “Vương phi có biết Tuyết Ngưng vì sao không tiếp nhận ngài?”
“Giang Tiểu Lâu! Ngươi nói thêm nửa chữ, ngay cả tỷ muội cũng không làm được!” Ly Tuyết Ngưng tính tình trước giờ luôn ôn nhu dịu dàng, giờ phút này lại đột nhiên kêu to một tiếng, thanh âm chưa bao giờ cứng rắn như hiện tại.
Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn nàng, ánh mắt trong suốt như nước, ngữ khí lại thập phần kiên định: “Tuyết Ngưng, có một số việc nếu không hoàn toàn chấm dứt, sẽ trở thành khối u ác tính cả đời, vĩnh viễn ở trong cơ thể ngươi, làm ngươi khó chịu, làm ngươi thống khổ! Cá tính của ta ngươi rất rõ ràng, nếu ta kiên trì muốn nói, không ai có thể ngăn cản. Hôm nay chẳng sợ ngươi giận ta, về sau cũng không để ý ta, thân là bằng hữu của ngươi, ta vẫn kiên trì nói cho hết lời!”
Giang Tiểu Lâu cùng Ly Tuyết Ngưng bất đồng, chuyện nàng kiên trì phải làm, chín con trâu đều kéo không được. Ly Tuyết Ngưng hiểu rõ điểm này, lại không thể làm gì. Nàng cắn chặt môi, thẳng đến khi đôi môi tái nhợt, miệng hơi mở, lại một chữ đều nói không nên lời .
Giang Tiểu Lâu xoay người đối mặt vẻ mặt tràn ngập hoang mang của Khánh vương phi, trên mặt hơn ba phần trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Vương phi, ta biết ngài rất muốn mẫu tử nhận nhau, một nhà đoàn viên. Nhưng ta hỏi ngài mấy vấn đề, nếu ngài có thể trả lời, ta liền để Tuyết Ngưng cùng ngài rời đi.”
Cả người Khánh vương phi ngây người: “Ngươi cứ hỏi.”
“Vương phi, ngươi có biết quá khứ Tuyết Ngưng như thế nào không? Nàng vì sinh tồn không tiếc bán đứng thân thể chính mình, lưu lạc thành nữ tử thanh lâu. Chung quanh lưu lạc, bị người vứt bỏ, hài tử chết thảm, thân mang bệnh nặng, rất nhiều người cả đời mới có thể trải qua bi thảm nhường này, mà nàng trong thời gian ngắn ngủn vài năm đều đã trải qua một lần. Nay thân thể của nàng chống đỡ không được bao lâu, sớm mang bệnh nguy kịch. Nàng không nhận ngài, không phải là bởi vì nàng không muốn, mà là nàng không thể nhận thức ! Một khi chấp nhận, ngài có thể chấp nhận nữ nhi như nàng, ngài có cảm thấy nhục nhã, xấu hổ vì nàng? Hiện tại, mong ngài suy nghĩ thật kỹ hãy trả lời ta.”
Sắc mặt Khánh vương phi xám trắng, môi mấp máy tựa hồ muốn mở miệng, còn không có phát ra âm thanh, nước mắt liền rào rào chảy xuống. Từng giọt nước mắt trong suốt làm ướt vạt áo của nàng, cũng làm trái tim Ly Tuyết Ngưng đau đớn.
Giang Tiểu Lâu biết một lần tuôn ra nhiều tin tức như vậy đối với Khánh vương phi mà nói là trầm trọng đả kích, nhưng ở trong mắt nàng, nếu cứ tiếp tục dây dưa, Tuyết Ngưng chỉ càng thống khổ. Nếu không giải quyết triệt để, mọi chuyện sẽ càng rối loạn, nhất định phải dao sắc chặt đay rối: “Nếu ngài chấp nhận, hôm nay ngài có thể nhận thức nữ nhi, nếu như không thể, thỉnh lập tức rời đi, từ nay về sau không bao giờ bước vào Kim Ngọc Mãn Đường.”
Nàng nói được trảm đinh tiệt thiết, không hề do dự, thần thái kiên định, cả người Khánh vương phi chấn động, ánh mắt rưng rưng chuyển hướng về phía Ly Tuyết Ngưng. Ly Tuyết Ngưng quay mặt chỗ khác, không chịu nhìn nàng, hai má đã sớm ướt sũng , ngay cả những sợi tóc mai cũng giống như đang lã chã rơi lệ. Đây là nữ nhi của nàng, nếu không bị thất lạc, sao có thể chịu nhiều khổ sở như vậy, hết thảy đều là sai lầm của nàng… Khánh vương phi rốt cục mở miệng nói: “Tuyết nhi, đây là nguyên nhân con không chịu nhận ta sao?”
Ly Tuyết Ngưng không nói được một lời, chính là nắm chặt hai tay, lông mi cụp xuống, che khuất đáy mắt đầy lệ.
Khánh vương phi từng bước một tới gần, cước bộ trầm trọng tiến lên, vừa mới bắt đầu nàng đi rất chậm, mà khi nàng nhìn thấy trên mặt Giang Tiểu Lâu mang theo ý cười cổ vũ, không tự chủ bước nhanh hơn. Nàng nhanh chóng tiến lên, một phen kéo tay Ly Tuyết Ngưng, nắm trong lòng bàn tay, ngữ khí phá lệ mềm nhẹ: “Mặc kệ con gặp phải chuyện gì, tất cả đều là ta sai, là ta không chăm sóc tốt cho con. Tuyết nhi, Tuyết nhi của ta, ta không thèm để ý con rốt cuộc đã trải qua cái gì, cũng không thèm để ý con có mang bệnh hay không, ta sẽ tìm đại phu giỏi chữa bệnh cho con, ở bên cạnh chăm sóc con. Con là nữ nhi của ta, chúng ta phải ở chung một chỗ.”
Ly Tuyết Ngưng đột nhiên ngẩn ra, phòng tuyến trong lòng rốt cục sụp đổ, nàng không kiềm được khóc lớn lên, theo bản năng đầu sà vào cái ôm ấm áp của Khánh vương phi.
Khóe môi Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng hiện ra ý cười: “Hết thảy đều nói ra, không phải tốt lắm sao?”
Tạ phủ
Thời điểm Giang Tiểu Lâu lại lần nữa đến thăm Tạ Khang Hà, thân thể hắn đã tốt hơn nhiều. Cùng hắn ở trong hoa viên tản bộ một lúc, thấy hắn ho khan, Giang Tiểu Lâu lập tức đưa hắn trở về phòng nghỉ ngơi.
Chuẩn bị xuất môn, nhìn thấy Tạ Liên Thành hướng nàng đi tới, bất giác ý cười hiện trên môi: “Đại công tử, đã lâu không thấy.”
Tạ Liên Thành nhìn nàng, thần sắc vô cùng ôn hòa: “Ta nghe nói Ly cô nương đã trở lại Khánh vương phủ, cùng phụ mẫu thân sinh của nàng nhận nhau .”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười đáp: “Lúc trước ta cũng thật không ngờ, thì ra Tuyết Ngưng chính là nữ nhi thất lạc nhiều năm của Khánh vương phi, thật sự quá khéo.”
Trên mặt Tạ Liên Thành hiện ý cười thản nhiên, lại tựa hồ mang theo chút ôn nhu: ” Sau khi Ly tiểu thư chuyển đi, nàng khôngđịnh ở tại Giang phủ, mà là lựa chọn ở tại hậu viện tửu lâu, thật không?”
“Giống như chuyện gì đều không thể gạt được ánh mắt đại công tử, không sai, trạch viện Giang gia quá lớn, chỉ có hai người ta cùng Tiểu Điệp, không bằng dời đến tửu lâu, làm việc cũng thuận tiện hơn, không cần chạy qua chạy lại.” Giang Tiểu Lâu không chút do dự trả lời.
Trong con ngươi đen như mực chợt lóe tia sáng, giống như đang che dấu điều gì. Tạ Liên Thành cũng không vạch trần chuyện nàng sợ tịch mịch, chính là tiếp tục sánh vai Giang Tiểu Lâu đi ra ngoài, trong miệng nói: “Nếu có gì cần, tùy thời kêu Sở Hán tới tìm ta.”
Khóe môi Giang Tiểu Lâu hiện ra tia trào phúng nhàn nhạt : “Hiện tại không hề che dấu Sở Hán là người của ngài sao?”
Tạ Liên Thành nhẹ nhàng nhếch môi: “Nàng kiên trì cho rằng ta phái gián điệp ở bên cạnh nàng?”
Giang Tiểu Lâu bất giác ngưng mắt nhìn hắn, theo bản năng nở nụ cười: “Đại công tử, huynh đừng nói cho ta biết, huynh có ý với ta?”
Bất quá chỉ là một câu nói giỡn, Tạ Liên Thành nhất thời sửng sốt, thật lâu sau không nói gì, ngay lúc Giang Tiểu Lâu cho là hắn sẽ cười châm biếm, hắn lại mỉm cười, chậm rãi trả lời: “Không sai, ta thích nàng.”
Thần sắc Giang Tiểu Lâu hơi chấn động, trong mắt dâng lên chút bối rối, hít sâu một hơi, giọng nói của nàng bình tĩnh trả lời: “Ta không có tâm, không hiểu ý nghĩa của chữ thích.”
Tạ Liên Thành vẫn mỉm cười, trong nụ cười tản mát ra thản nhiên ôn hòa: “Điểm này, từ lúc ta quen biết nàng, ta đã biết rõ.”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu hết sức trong trẻo: “Ta cho rằng công tử là một người không quan tâm mọi chuyện trên đời.”
Tạ Liên Thành khẽ thở dài một hơi: “Từ trước, ta vẫn cho là như vậy.”
Giang Tiểu Lâu không thể tưởng được hai người lại có thể tâm bình khí hòa thảo luận vấn đề này, tựa hồ bất luận chuyện kỳ lạ phát sinh ở trên người Tạ Liên Thành, hắn đều có thể xem nó trở nên đương nhiên.
Tinh tế suy tư một lát, nàng bất giác mỉm cười: “Nếu công tử có ý với ta, vì sao lúc trước cự tuyệt lời mai mối của Tạ bá phụ?”
Tạ Liên Thành nghe ra ngữ khí trêu cợt của nàng, lại mỉm cười: “Trên đời này người phóng khoáng tiêu sái, luôn vì tình mà khổ sở. Ta ngay từ đầu, luôn cho là mình có thể ngoại lệ, quan trọng hơn là, thích một người cùng trăm phương nghìn kế có được nàng, hoàn toàn là hai việc khác nhau. Nói cách khác, ta đã nghĩ thông suốt .”
Giang Tiểu Lâu hơi kinh ngạc: “Nghĩ thông suốt ?”
Thần sắc Tạ Liên Thành tự tại: “Phải, ta đã nghĩ thông . Ta thích nàng, thì tính sao? Có ảnh hưởng đến quan hệ cùng giao tình giữa nàng và ta sao? Mặc kệ chúng ta là bằng hữu hay người yêu, thậm chí hai bên cùng yêu thích một người đi nữa. Thích cạn, thì có thể làm bằng hữu; thích sâu đậm, thì trở thành người yêu. Một khi đã vậy, ta cần gì quá mức chấp nhất.”
Giang Tiểu Lâu có chút chần chờ: “Nhưng ở trong mắt mọi người, giữa hai người lại không phải như vậy.”
Khóe môi Tạ Liên Thành hiện ý cười vô cùng bình thản: “Nếu đối với người trong lòng có điều yêu cầu, hy vọng hắn có một ngày có thể hồi báo, tự nhiên là không giống. Khi thích một người, luôn luôn hy vọng rằng người kia sẽ hồi đáp lại tình cảm của mình. Khi không chiếm được sẽ cảm thấy thống khổ, ghen tị, khó có thể chịu được. Nhưng với ta mà nói, chỉ cần nhìn thấy người trong lòng mỗi ngày đều vui vẻ thoải mái, như vậy đã đủ rồi.”
Giang Tiểu Lâu sửng sốt, mỗi người đều biết đạo lý này, nhưng chân chính có bao nhiêu người có thể làm được ? Tình là giữ lấy, là ghen tị, nếu không nghĩ độc chiếm, như vậy tình sẽ trở thành hoa trong gương, trăng trong nước, không thể chạm vào.
Tạ Liên Thành bình tĩnh nhìn nàng: “Ta vẫn ngăn cản nàng báo thù, cũng không phải bởi vì thủ đoạn báo thù của nàng có mâu thuẫn với nguyên tắc hành sử của ta. Mà nguyên nhân quan trọng nhất , ta cảm thấy dù nàng báo thù xong cũng sẽ không chân chính được giải thoát. Yêu một người hao phí rất nhiều khí lực, mà hận một người so với yêu một người còn muốn khổ sở hơn, lãng phí thời gian của mình trên một người vô nghĩa, sẽ biến thành cả đời thống khổ.”
Giang Tiểu Lâu thấy hắn vòng vo đề tài, liền thản nhiên mở miệng: “Công tử, có đôi khi làm người làm việc không cần quá tỉnh táo, như vậy sẽ không vui .”
Tạ Liên Thành khe khẽ thở dài: “Ta biết, mỗi người đều có nguyên tắc của mình. Bất luận thế nào, ta tôn trọng quyết định của nàng.”
Vừa dứt lời, đã nhìn thấy tỳ nữ áo xanh bước nhanh đi tới, hành lễ nói: “Giang tiểu thư, lão gia thỉnh ngài lưu lại dùng bữa.”
Tuy rằng Giang Tiểu Lâu đã rời khỏi Tạ gia, nhưng ở trong lòng Tạ Khang Hà, nàng vẫn là một phần tử Tạ phủ, nếu hiện tại nàng rời đi, chỉ sợ trong lòng Tạ Khang Hà sẽ cảm thấy cô đơn. Giang Tiểu Lâu biết nghe lời phải nói: “Ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi.”
Phục hồi tinh thần lại, thân ảnh cao lớn đã đi xa. Trúc ảnh lay động, thân hình hắn cũng chầm chậm dung nhập vào bên trong khóm trúc xanh biếc, dần dần biến mất.
Trong lúc dùng bữa, Tạ Khang Hà khó được hưng trí bừng bừng, còn phân phó rót đầy chén rượu.
Vương Bảo Trân ôn nhu khuyên giải: “Lão gia, thân mình ngài không tốt, uống rượu hại thân.”
Tạ Khang Hà cười nói: “Sợ cái gì, hôm nay ta rất cao hứng ! Tiểu Lâu nói cho ta biết, thì ra Ly tiểu thư lại là là Dao Tuyết quận chúa mất tích nhiều năm của Khánh vương phủ, thật sự làm người khó có thể tin.”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu chứa ý cười: “Hết thảy đều là cơ duyên xảo hợp, cũng là Tuyết Ngưng có phúc khí, lại có phụ mẫu thân phận tôn quý như thế.”
Trên bàn, những người khác nhớ tới bộ dáng mảnh mai của Ly Tuyết Ngưng gió thổi qua đã ngã, không khỏi ca thán chính mình nhìn lầm, ai sẽ nghĩ đến một nha đầu tầm thường lại mang thân phận quận chúa tôn quý, các vị tiểu thư Tạ gia có chút hối hận, nếu lúc trước tỏ ý cùng đối phương kết giao…………..
Vương Bảo Trân tươi cười pha lẫn thâm ý: “Tiểu Lâu, ngươi cùng Tuyết Ngưng không phải bạn tốt sao, hiện tại tách ra có phải rất nhớ nàng hay không?”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu ở trên mặt đối phương xoay chuyển, chợt nở nụ cười: “Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, chúng ta không có khả năng vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Huống chi Khánh vương phủ ở kinh thành, tùy thời có thể đi vấn an.”
Đôi mắt Tạ Hương vừa động, hỏi dò: “Nhưng mà lúc trước —— quận chúa sao lại bị lạc đường ?”
Giang Tiểu Lâu lãnh đạm liếc nàng một cái: “Đó chỉ là hiểu lầm, vương phi không nói, ta cũng sẽ không hỏi.”
Ngày tháng sau này của Ly Tuyết Ngưng không còn nhiều, trong những ngày cuối cùng có thể cùng người nhà đoàn tụ, đã là điều may mắn, cần gì phải truy đuổi những việc đã qua? Hơn nữa tính tình nàng dịu dàng, nhu hòa săn sóc, Khánh vương phủ lại là thân nhân của nàng, nhất định sẽ chiếu cố chu toàn.
Cơm dùng đến một nửa, trong đại sảnh xuất hiện một người làm mọi người đều bất ngờ.
Tạ Khang Hà nhìn người trước mắt, tròng mắt như muốn rớt xuống: “Phu nhân, hôm nay sao lại tới đây?”
Khóe môi Tạ phu nhân hàm chứa ý cười dẻ dặt: “Không có việc gì, đã lâu không có tới đây, hôm nay khó được quý phủ náo nhiệt, ta chỉ là đi ra ngoài dạo một chút, không cần đế ý đến ta, các ngươi tiếp tục ăn đi.”
Vương Bảo Trân lập tức đứng dậy, đem vị trí nhường lại cho Tạ phu nhân, hơn nữa đứng ở một bên kinh sợ vì nàng chia thức ăn, thái độ mười phần cung kính.
Trên mặt Tạ phu nhân hiện mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn dừng ở trên người Giang Tiểu Lâu, toát ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Giang Tiểu Lâu mỗi lần ngẩng đầu, đều phát hiện đối phương đang quan sát mình, tựa hồ có lời muốn nói.
Kỳ quái là vừa rồi mọi người còn chuyện trò vui vẻ, sau khi Tạ phu nhân xuất hiện, trên bàn đều im lặng, ngoại trừ âm thanh bát đũa va chạm ra phát ra tiếng vang nhỏ, cơ hồ là lặng ngắt như tờ. Ngay cả người xưa nay hoạt bát nhất ngũ tiểu thư Tạ Xuân, đều gắt gao nắm chiếc đũa trong tay, khóe mắt đuôi lông mày khó nén khẩn trương.
Bữa cơm kết thúc, Tạ phu nhân thản nhiên nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Sắc trời còn sớm, có thể theo bồi ta đi dạo một vòng trong viện, thưởng thức cây trúc do ta tự tay trồng?”
Tạ phu nhân không bao giờ mời người khác tới viện của mình, Tạ Liên Thành nhìn theo bọn họ rời đi, mày thật sâu nhăn lại.
Tạ phu nhân hưng trí bừng bừng, đi qua chỗ từng chỗ vì Giang Tiểu Lâu giới thiệu, cẩn thận hòa khí, ngữ điệu ôn nhu. Giang Tiểu Lâu cảm thấy hơi kỳ quái, Tạ phu nhân là người lãnh đạm, trừ bỏ ăn chay niệm phật mọi thứ đều không quan tâm. Nàng vĩnh viễn sẽ không quên, Tạ Khang Hà sinh bệnh ngày ấy, Tạ phu nhân cũng không từng đến thăm……. Nhưng hôm nay nàng biểu hiện vô cùng kỳ quái, chẳng những xuất hiện cùng nhau dùng bữa, thậm chí còn mời nàng thưởng trúc.
Tạ phu nhân dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn Giang Tiểu Lâu. Đôi mắt trong trẻo đến mức có thể soi thấy cả gợn sóng của ánh trăng: “Ngươi là một người nhạy bén, đứa nhỏ nhiều tư tâm, ta muốn nói gì, ngươi hẳn là đoán được.”
Giang Tiểu Lâu có chút kinh ngạc, mày hơi nhíu lại.
Khóe môi Tạ phu nhân chứa ý cười chậm rãi hóa thành hư vô: “Ta biết, ngươi cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, lại có một trái tim linh lung, giỏi việc buôn bán, là một cô nương cực kỳ xuất sắc.”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu thẳng tắp dừng ở trên mặt đối phương, trong lòng mơ hồ nảy lên đến một chút hiểu ra. Nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ngữ khí vững vàng: “Nào có, phu nhân quá khen, ta chỉ là nữ tử bình thường, cũng chẳng phải xuất chúng gì cả.”
Tạ phu nhân nghe xong cười cười, ngón tay thon dài chỉ vào một gốc trúc loang lổ ánh trăng: “Ngươi xem, gốc trúc này là danh phẩm Thương Châu trong các loài trúc, ở Thương Châu trong bất kỳ mảnh đất nào chỉ cần gieo xuống là có thể sinh trưởng thành một khu vực rộng lớn. Nhưng mà khi có được hạt giống tốt, ta sai người gieo xuống, thuê người làm vườn giỏi nhất tới chăm sóc, trăm phương nghìn kế tiêu tốn nhiều ngân lượng, bộ dạng của nó vẫn gầy yếu thiếu sức sống.”
“Mặc kệ là giống trúc nào, đều phải trưởng thành trên thổ nhưỡng thích hợp.” Tạ phu nhân nói tới đây ngừng một chút, ánh mắt lãnh đạm đảo qua Giang Tiểu Lâu, “Tạ gia là mảnh đất tốt lại màu mỡ, tất nhiên có thể sản sinh ra trúc Thương Châu. Giang tiểu thư, ngươi cảm thấy ta nói đúng không?”
Giang Tiểu Lâu thông minh bực nào, đương nhiên nghe hiểu lời nói ám chỉ bên trong, trong lòng chậm rãi dâng lên tức giận, trên mặt lại bất động thanh sắc.
Tạ phu nhân lại hỏi: “Ngươi cùng Liên Thành —— ở chung có tốt không?”
Làn da trắng nõn của Giang Tiểu Lâu dưới ánh trăng tản mát ra oánh nhuận sáng bóng, một đôi mắt đen như mực sáng ngời: “Đại công tử là người tốt.”
“Thích giúp người cùng thích ngươi là hai việc khác nhau.” Tạ phu nhân đột nhiên nói.
Giang Tiểu Lâu nhướng mày: “Phu nhân đây là đang ám chỉ, muốn ta cách công tử xa chút sao?”
“Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi là một nữ tử thông minh hơn người, chỉ cần vài lời ngắn gọn, đã có thể lĩnh ngộ chân ý của ta.” Tạ phu nhân hít sâu một hơi, nghiêm túc nói. Khuôn mặt của nàng ở dưới ánh trăng thoạt nhìn có chút không khỏe mạnh hơi trắng nhợt, âm u, duy nhất đôi mắt kia cùng Tạ Liên Thành có ba phần tương tự, lóe hào quang trong suốt.
Giang Tiểu Lâu cùng Tạ Liên Thành cũng không có nhiều giao tình lắm, thái độ hôm nay của Tạ phu nhân, thật sự là có chút bất cận nhân tình (không hợp tình hợp lý).
Thấy nàng sắc mặt hơi trầm xuống, Tạ phu nhân nhịn không được thở dài nói: “Liên Thành là con ta, ta hy vọng đem những điều tốt nhất trên đời này đều cho hắn, để hắn trôi qua hạnh phúc thoải mái, cả đời bình an. Giang tiểu thư, chớ có trách ta nhiều chuyện, ngươi cùng Liên Thành, không có duyên phận.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng giương hàng mi dài, đáy mắt như ngưng tụ ngôi sao sáng trên bầu trời, từng chữ nói: “Phu nhân đã quá lo lắng rồi, ta cùng công tử ngoại trừ tình bằng hữu, tuyệt không ý khác.”
Tạ phu nhân thật sâu nhìn vào mắt nàng, giống bị sự quyết tuyệt của nàng làm kinh ngạc, nhất thời không nói gì.
Đúng vào lúc này, Tạ Liên Thành lại từ ngoài hoa viên đi ra, xa xa nhìn thấy ánh nến bên này, chủ động đi tới, vừa vặn nhìn thấy hai người các nàng, không khỏi mỉm cười: “Mẫu thân, hai người đang nói gì?”
Tạ phu nhân lập tức thay bằng khuôn mặt tươi cười: “Không có gì, Giang tiểu thư đang cùng ta thường thức trúc thôi.”
Trên xe ngựa, Giang Tiểu Lâu không nói được một lời, hết sức trầm mặc. Bên trong xe ngựa bao phủ không khí lúng túng, ngay cả Tiểu Điệp cũng cảm giác được , chính là lui ở một bên không dám lên tiếng.
Tạ Liên Thành nhìn nàng, đánh gãy trầm mặc: “Mặc kệ mẫu thân ta đã nói gì, không cần để ở trong lòng.”
Giang Tiểu Lâu ngẩng đầu nhìn hắn, lập tức chạm phải đôi mắt tĩnh mịch của hắn: “Thỉnh công tử về sau cách xa ta một chút, đừng làm cho người khác hiểu lầm.” Giang Tiểu Lâu đối với Tạ Liên Thành không có hứng thú, càng không muốn rước oán hận không đâu của người khác. Đầu tiên là Tạ Du, hiện tại là Tạ phu nhân, nếu không phải nể mặt Tạ Khang Hà, nàng tuyệt sẽ không tự dưng nhận chỉ trích của bất luận kẻ nào.
Tạ Liên Thành sững sờ, không khỏi cười khổ: “Nếu thật sự không thèm để ý, vì sao đối với ta tức giận?”
Giang Tiểu Lâu tinh tường nghe thấy được tiếng tim đập của mình, nhất thời giật mình. Đúng vậy, nàng vì sao phải tức giận, đối với nàng mà nói Tạ Liên Thành chỉ là một bằng hữu bình thủy tương phùng. Ngay cả hắn thích nàng thì sao, Phó Triêu Tuyên cũng như vậy. Thời điểm đối mặt Phó Triêu Tuyên, nàng vẫn có thể bảo trì thái độ bình tĩnh, vì sao bị Tạ phu nhân nói vài câu trong lòng nảy sinh không vui ? Tâm tình gần đây của nàng có chút nóng nảy.
Tạ Liên Thành nhìn theo Giang Tiểu Lâu bước lên bậc thang, mãi cho đến trước cửa đèn lồng màu đỏ dần biến mất. Hắn mới xoay người phân phó Hoài An nói: “Hồi phủ.” Trở lại Tạ gia, hắn đi thẳng đến sân viện Tạ phu nhân , mở miệng nói câu đầu tiên là: “Mẫu thân, người rốt cuộc nói gì với Tiểu Lâu ?”
Trong tay Tạ phu nhân vân vê phật châu, thần sắc bình tĩnh nói: “Không nói gì, chỉ nói nàng không xứng với ngươi.”
Tạ Liên Thành thật lâu sau không có mở miệng, yên lặng nhìn Tạ phu nhân: “Không, đây không phải lời thật lòng của mẫu thân. Nếu mẫu thân thực sự là người như vậy, sự dạy dỗ những năm gần đây của người đối với hài nhi thì tính là cái gì?”
Chuỗi phật châu trong tay Tạ phu nhân ngừng chuyển động , nàng nhìn Tạ Liên Thành, đáy mắt lóe lên lệ quang, trong miệng chậm rãi nói: “Ngươi vẫn luôn đứng ngoài vòng tròn thị phi, nay vì sao ngôn hành không đồng nhất, hãm sâu bên trong thị phi?”
Tạ Liên Thành trầm mặc không nói, vẫn chưa lập tức trả lời.
“Từng ấy năm tới nay, ngươi chưa bao giờ quản mọi việc, chỉ một lòng một dạ chăm lo việc buôn bán, như vậy không phải tốt lắm sao, vì sao phải can thiệp những chuyện không liên quan đến mình? !”
Đôi mắt Tạ Liên Thành ôn nhuận chậm rãi hiện vẻ tiếc hận: “Mẫu thân vẫn dạy ta, không nên nghe, không nên nhìn, không nên hỏi, không cần lo. Ta vẫn sống như vậy, không thể tùy tâm mà làm, không quan tâm thế sự, chỉ vượt qua một ngày thì tốt ngày đó. Vốn tưởng rằng nước chảy bèo trôi nhưng ta lại thích một người, không phải mẫu thân vẫn chờ mong sao…”
Có thể nhìn thấu sinh tử, lại nhìn không ra tình cảm bản thân, quả thực là oan nghiệt!
“Nàng căn bản không thích ngươi!” Tạ phu nhân thật sự nhịn không được, bật thốt lên nói, “Những năm gần đây ta nhìn qua rất nhiều cô nương, làm sao có thể nhìn không ra cá tính của nàng? Nàng chỉ quan tâm chính mình, không quan tâm người khác, nàng tới gần ngươi, thậm chí chỉ vì lợi dụng ngươi, chẳng lẽ ngươi không rõ sao?”
Thần sắc Tạ Liên Thành vô cùng bình tĩnh: “Hài nhi đối với nàng không có yêu cầu gì, cũng không thèm để ý nàng thấy thế nào về hài nhi.”
Trong lòng Tạ phu nhân từng đợt quay cuồng, nhi tử của nàng là một quân tử vô cầu vô tranh, chuyện thiên hạ cùng hắn thì liên quan gì, người thế gian lại cùng hắn thì dính dáng gì ? Thế nhưng một người lạnh lùng vô tình xưa nay lại giúp Giang Tiểu Lâu, thậm chí còn đưa Sở Hán đến bên cạnh đối phương, vì thế không tiếc tỉ mỉ bố trí, hao hết tâm tư, trừ phi là động chân tình, còn có thể là nguyên nhân gì……
Tạ phu nhân tận tình khuyên bảo: “Hài tử ngốc, nhược thủy tam thiên, vì sao cứ nhất quyết lấy một gáo nước?”
Trên mặt Tạ Liên Thành không chút giận dữ, thanh âm lại vô cùng kiên định: “Mẫu thân, nhân sinh là của chính ta, ngài không thể thay ta ra quyết định.”
Vẻ mặt Tạ phu nhân càng thêm bi thương: “Nếu cứ tiếp tục tham gia vào những việc này, sẽ chỉ làm ngươi bại lộ bản thân. Đem chính mình cuốn vào bên trong thị phi, ngươi không phải ghét nhất việc này sao, chẳng lẽ ngươi muốn người khác biết thân phận của ngươi?”
Sắc mặt Tạ Liên Thành hơi đổi, nếu không có gặp được Giang Tiểu Lâu, hắn sẽ chỉ là một thương nhân bình thường. Trong cuộc sống trừ bỏ sổ sách cùng tính toán, chỉ còn lại có tịch mịch khôn kể. Nhân sinh cũng không tiếp tục gió êm sóng lặng, hắn gặp nàng, cứu nàng, không chỉ một lần. Đó chỉ là chuyện nhấc tay chi lao, hắn lại không biết từ khi nào, âm thầm, không tự giác chú ý nàng, vốn là người không muốn hỏi đến thị phi đúng sai, không quan tâm thiên hạ đại sự, thế nhưng cũng bắt đầu quan tâm an nguy Giang Tiểu Lâu. Lần lượt thay nàng giải vây, thay nàng giải quyết tốt hậu quả, kỳ thật chỉ càng chứng tỏ bản thân càng hãm sâu. Ái mộ một người, cứ thẳng thắn thừa nhận. Chẳng sợ biết rõ trong lòng đối phương không có mình, hắn cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi. Quan tâm, yên lặng canh chừng, dùng mọi cách đến bảo hộ nàng, an ủi nàng, sánh vai cùng nàng. Về phần khác, lại có gì quan trọng hơn?
Tạ phu nhân nhịn không được xoay nhanh tràng hạt: “Nếu ngươi còn tiếp tục hãm sâu, sẽ không quay đầu được.”
Thần sắc Tạ Liên Thành bình thản như nước: “Chỉ có người tùy tâm sở dục, mới có thể chạm tới tự do chân chính. Nàng có thích hài nhi không, hài nhi không thèm để ý; nàng báo thù thành công hay không, hài nhi cũng không thèm để ý. Hài nhi chỉ bồi nàng đi đoạn đường này mà thôi, đây là lựa chọn của hài nhi, cùng nàng không có liên quan.”
Tạ phu nhân nhẫn nại hai mắt đỏ lên, ngón tay run run, đột nhiên đứng lên: “Mặc kệ như thế nào, ngươi không nên đưa bản thân vào hiểm cảnh, ngươi biết rõ chính mình có thân phận gì, làm sao có thể —— “
Lời của nàng còn chưa nói xong, Tạ Liên Thành lại đánh gãy : “Mẫu thân, ta không muốn giống như một cái xác không hồn.”
Sắc mặt Tạ phu nhân nhất thời thay đổi, trong cổ họng không phát ra được thanh âm nào: “Ngươi nói cái gì, cái xác không hồn?”
Trong thanh âm Tạ Liên Thành không có nửa điểm do dự: “Phải, trước khi gặp nàng, hài nhi không quan tâm mọi người, không để ý thế sự, giống như là một cái xác không hồn, mỗi ngày lặp lại, liên tục, không ngừng lặp lại . Ngày qua ngày, năm qua năm, hài nhi thậm chí còn không bằng khóm trúc này, nó ít nhất sẽ theo bốn mùa phát sinh biến hóa, đối với người vĩnh viễn đều là nhất thành bất biến. Đối với mẫu thân mà nói, hài nhi biến thành cái xác không hồn, cũng không có quan hệ sao?”
Tạ phu nhân suy sụp ngồi xuống, tóc điểm bạc hai bên mai ở dưới ánh nến có vẻ phá lệ rõ ràng: “Ta, ta chỉ là muốn bảo vệ ngươi.”
Tạ Liên Thành tiến lên phía trước, chủ động cầm tay Tạ phu nhân nắm ở lòng bàn tay, ngữ khí mềm nhẹ: “Mẫu thân, có một số việc là trốn tránh không được , nếu bởi vì ta giúp Giang Tiểu Lâu mà liên lụy vào, ta cũng không oán không hối. Mẫu thân là người ta tôn trọng nhất, hy vọng người ủng hộ quyết định của ta.”
Đáy mắt Tạ phu nhân nước mắt lưng tròng, lại mạnh mẽ ức chế , không chịu chảy ra. Nàng quay mặt qua chỗ khác, không nhìn Tạ Liên Thành nữa, thẳng đến tiếng mở cửa vang lên, biết Tạ Liên Thành đã rời đi, nàng mới suy sụp khóc rống lên, trong miệng lẩm bẩm: “Liên Thành a Liên Thành, mẫu thân hết thảy đều suy nghĩ cho ngươi !”
Ngày hôm sau, thời điểm Giang Tiểu Lâu đi vào viện, lại phát hiện Sở Hán đang luyện quyền. Tràng cảnh này vốn nhìn quen rồi, nhưng lần này hắn lại đánh cho đầy đất lá rụng, chim tước bay tán loạn, ngay cả đám hộ vệ đều cách hắn rất xa, sợ bị hắn đánh trúng.
Trong lòng Giang Tiểu Lâu sinh ra nghi hoặc, hỏi: “Hôm nay Sở đại ca làm sao vậy, tâm tình không tốt?”
Tiểu Điệp vội vàng làm một tư thế chớ có lên tiếng: “Sáng hôm nay không biết đi nơi nào, trở về liền bày ra bộ dáng nặng nề. Người xem, bao cát đều bị hắn đánh hỏng hai cái! Vừa rồi có người không có mắt đi lên tìm hắn luyện quyền, răng cửa đều bị đánh gãy … Thật đáng sợ!”
Nửa canh giờ sau, Sở Hán mới ngừng lại, liền đứng ở dưới tàng cây ngô đồng, liên tục thở hổn hển.
Giang Tiểu Lâu thấy một màn như vậy, phân phó Tiểu Điệp nói: “Đi thỉnh Sở đại ca lại đây, ta có lời muốn hỏi.”
Tiểu Điệp lắp bắp đáp ứng, chỉ chốc lát sau Sở Hán đi đến trước mặt, ánh mắt khó nén lệ khí: “Tìm ta có chuyện gì?”
Giang Tiểu Lâu quan sát vẻ mặt đối phương, nếu có chút suy nghĩ: “Sở đại ca tâm tình không tốt, vì sao còn lấy hoa cỏ trong viện ta trút giận?”
Trên mặt Sở Hán bất giác ửng đỏ, cúi đầu xuống, không nói được một lời.
Giang Tiểu Lâu thấy hắn cả người nhiễm sương sớm, trên giầy dính không ít bùn đất, thế này mới mỉm cười nói: “Từ lúc Sở đại ca đến tửu lâu của chúng ta, mỗi sáng trước cửa sổ phòng Tuyết Ngưng đều có một bó hoa bách hợp, hôm nay buổi sáng huynh không thấy bóng người, chắc là đi Khánh vương phủ, không có nhìn thấy nàng sao?”
Sở Hán nghe vậy, không khỏi nắm chặt thành quyền , quả đấm siết răng rắc, phát ra thanh âm rợn người.
Giang Tiểu Lâu càng tỏ ra nghi ngờ thật mạnh: “Đến tột cùng phát sinh chuyện gì .”
Sở Hán quay mặt chỗ khác, thật lâu sau cũng không nói. Tiểu Điệp có chút sốt ruột thúc giục nói: “Nói mau nha, có phải thân thể Ly tiểu thư lại không thoải mái?”
Sở Hán lại lạnh lùng thốt: “Ta về sau sẽ không đi tìm nữa. Người khác ghét bỏ ta là thôn quê lỗ mãng, không muốn ta đến Khánh vương phủ làm mất mặt, ta cần gì không biết thẹn!” Hắn nói xong, mi tâm ẩn ẩn nhảy lên, khóe môi hạ xuống, trên gương mặt xuất hiện vẻ thống khổ.
Giang Tiểu Lâu trầm tư một lát, bất giác kinh dị: “Có phải Tuyết Ngưng đã nói gì với huynh?”
Sở Hán hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại đi mất.
Tiểu Điệp ở phía sau hắn chậc chậc lấy làm kỳ lạ: “Ly tiểu thư gọi hắn hương ba lão (lão nhà quê) ? Nàng tính tình tốt như vậy, sao có thể làm tổn thương hắn ?”
Giang Tiểu Lâu nghĩ nghĩ, thần sắc chậm rãi trở nên ngưng trọng: “Lập tức thay ta chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đi Khánh vương phủ nhìn xem.”
Tiểu Điệp gật đầu nói: “Nô tỳ lập tức đi sắp xếp.”
Xe ngựa rất nhanh chuẩn bị ổn thỏa, Giang Tiểu Lâu mã bất đình đề đuổi tới Khánh vương phủ, nâng thiệp mời, liền được thỉnh đến phòng khách. Đợi qua một chén trà nhỏ sắp nguội lạnh , Ly Tuyết Ngưng mới khoan thai đến chậm.
Giang Tiểu Lâu nâng mắt nhìn nàng, hôm nay Tuyết Ngưng một thân hoa phục, bôi thêm lớp phấn sáp mỏng, cả người hào quang chói mắt, dung sắc kinh diễm. Lúc nàng đi vào, làn váy nhẹ nhàng, dáng người lượn lờ, giống như một đóa phú quý tường vân từ ngoài cửa bay vào, trong nháy mắt đem toàn bộ đại sảnh đều chiếu sáng.
Giang Tiểu Lâu chờ đợi đã lâu, kiên nhẫn đã mất, theo bản năng nhíu mày, nhìn Tuyết Ngưng nói: “Thế nào, vừa rồi có việc gấp phải xử lý sao?”
Ly Tuyết Ngưng phất phất tay, phân phó tỳ nữ bên cạnh lui ra, mới thản nhiên nói: “Không có, ta chỉ đang nghỉ trưa thôi.”
Ngữ khí thong dong, thần thái cao quý, cùng Ly Tuyết Ngưng ngày xưa như hai người.
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu trầm xuống: “Hôm nay vì sao nói lời tuyệt tình với Sở đại ca như vậy, không giống cách làm người của ngươi.”
Đôi mắt Ly Tuyết Ngưng giống như yên tĩnh hồ nước, u nhã lãnh đạm: “Ngươi đối với ta hiểu biết bao nhiêu?”
Khóe môi Giang Tiểu Lâu chứa ý cười: “Ít nhất ta biết, Ly Tuyết Ngưng sẽ không đối với một nam nhân thiệt tình ái mộ mình mà nói lời tuyệt tình như vậy.”
Ly Tuyết Ngưng cười giễu cợt một tiếng, thần sắc lạnh như băng nói: “Hắn là cái gì? Một giang hồ lỗ mãng, thế nhưng cũng dám hướng ta lấy lòng, lúc trước ta nhận, bất quá là vì thấy hắn đáng thương, mà hiện tại ta đang ở Khánh vương phủ, nếu hắn lui tới, làm bẩn thanh danh của ta, ta phải làm sao?”
Giang Tiểu Lâu nghe lời này, nhìn chằm chằm Ly Tuyết Ngưng, ước chừng nửa khắc thời gian đều không nói gì.
Ly Tuyết Ngưng đồng dạng nhìn Giang Tiểu Lâu, đáy mắt trong suốt ẩn chứa tâm tình, tựa như lạnh lùng, lại như bi thương, cuối cùng sóng mắt nàng chỉ còn lại thản nhiên vô tình: “Từ nay về sau, hy vọng ngươi không cần đến đây nữa.”
Tiểu Điệp biến sắc, lớn tiếng nói: “Ly tiểu thư, người có ý gì?”
Trên mặt Ly Tuyết Ngưng không hề có vẻ xấu hổ: “Tiểu Lâu, ta biết ngươi xem ta là bằng hữu, ta cũng biết thời điểm ta khó khăn nhất, là ngươi giúp ta, nhưng hết thảy đều đã qua. Nay ta là quận chúa, tự nhiên có nhà cao cửa rộng, mà ngươi chính là một nữ nhi thương nhân, bị người khác nhìn thấy chúng ta lui tới —— có nhiều bất tiện !”
Cả người Giang Tiểu Lâu giống như ngâm trong nước đá, không thấy chút độ ấm. Nàng chậm rãi đứng lên, ánh mắt ngưng trọng: “Đây là lời thật lòng của ngươi?”
Ly Tuyết Ngưng hé ra gương mặt trắng trong thuần khiết không hề có cảm tình, ngữ khí có vẻ từ trên cao nhìn xuống: “Không sai, những lời này ta đã sớm muốn nói, nhưng vẫn không nhẫn tâm. Giang Tiểu Lâu, nay ngươi và ta thân phận quý tiện có khác, tốt nhất không cần lui tới quá mức thân thiết.”
Sắc mặt Tiểu Điệp trở nên cực kỳ khó coi, nàng nhịn không được cả giận nói: “Ly tiểu thư, người là lo lắng chúng ta sẽ đem chuyện của ngươi lộ ra ngoài sao?”
Biểu tình trên mặt Ly Tuyết Ngưng không có chút biến hóa, trong mắt là vẻ thoải mái bình tĩnh: “Muốn nói thế nào là chuyện của các ngươi, bất quá ta phải nhắc nhở ngươi, cẩn thận họa là từ miệng mà ra !”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.