Chương 76: Một phong hưu thư
Tần Giản
21/05/2017
Thời điểm Tạ Liên Thành phát hiện Giang Tiểu Lâu, hắn bước nhanh đi tới, một phen cầm tay nàng nói: “Sao Giang tiểu thư lại tới đây, không nên đừng gần quá!” Hắn theo bản năng lôi kéo Giang Tiểu Lâu, lui về phía sau ngay vài bước.
Giang Tiểu Lâu rũ mắt xuống , nhìn tay hai người giao nhau, cước bộ như có như không khựng lại.
Ánh mặt trời phóng tới, ánh mắt Tạ Liên Thành sáng đến chói mắt, nhưng mà hắn ngẩn ra, lại nhanh chóng thả lỏng tay, quay đầu trách cứ Hoài An nói: “Ai cho ngươi gọi Giang tiểu thư đến đây, ta không phải cho ngươi trở về thông báo phụ thân, ngươi còn gọi gọi tới làm gì !”
Vẻ mặt Hoài An không yên: “Nô tài……………. Nô tài nhất thời hoảng loạn, nghĩ dù sao Giang tiểu thư cũng là lão bản của cửa hàng, cho nên mới …………………..”
Tạ Liên Thành thở dài một hơi, hướng Giang Tiểu Lâu nói: “Tiểu Lâu, nàng không sao chứ?”
Trong mắt hắn đầy ôn nhu , mơ hồ cố gắng khắc chế , nhè nhẹ lộ ra ý quan tâm.
Giang Tiểu Lâu quay mặt đi, nhìn ánh lửa, thần sắc trở nên thập phần phức tạp. Hoài An thấy thế nghĩ rằng nàng bị kích thích quá lớn, liên thanh nói: “Giang tiểu thư, ngươi nghe thấy thiếu gia nhà ta nói chuyện chứ?”
Giang Tiểu Lâu thản nhiên nói: “Ta không sao, không cần lo lắng.”
Tạ Liên Thành nhìn nàng, trong con ngươi trong suốt phản chiếu ra ánh lửa đỏ rực. Những cửa hàng kia đều là tâm huyết của Giang Thừa Thiên, Giang Tiểu Lâu đặt rất nhiều hy vọng, cũng không ngờ một mồi lửa đã phá nát hết thảy. Thế nhưng Giang Tiểu Lâu đối mặt một màn này, còn có thể giữ dáng vẻ trấn tĩnh, chẳng lẽ là chịu kích thích quá lớn? Nhưng cẩn thận quan sát, lại không đúng.
Tạ Liên Thành là người thông minh bực nào, chính là vòng vo vài ý niệm trong đầu, trong lòng liền ẩn ẩn hiểu ra.
Mặt trời dần ló dạng, cả con đường đều là mù mịt, từng nóc nhà đều là bốc đầy khói bụi đen đặc, gió thổi qua, tro tàn bay tán loạn ở khắp mọi nơi, trong khoang mũi của mọi người tràn đầy mùi vị cháy khét. Trận hỏa hoạn này, tổng cộng thiêu hủy bốn mươi lăm cửa hàng, trong đó mười lăm gia cửa hàng của Giang Tiểu Lâu tổn thất nặng nhất. Tuy rằng mọi người đều đúng lúc chạy ra ngoài, thế nhưng tài vật tổn thất không thể đếm hết. Cả con đường không ngừng truyền ra tiếng gào khóc, mọi người biểu tình như cha mẹ chết.
Trong thư phòng, đám chủ tử Tạ gia đều là một đêm không ngủ. Giang Tiểu Lâu lo lắng cho thân thể Tạ Khang Hà không khoẻ, ôn nhu khuyên hắn sớm đi nghỉ , nhưng Tạ Khang Hà một chút buồn ngủ đều không có, chính là liên thanh thở dài: “Làm sao lại phát sinh lửa lớn như vậy, ta thật sự là không nghĩ ra…………………… Cửa hàng đều trải qua kiểm tra vô cùng cẩn thận, nay lại phát sinh sơ suất như vậy.”
Thần sắc Giang Tiểu Lâu ôn hòa: “Bá phụ, nếu sự tình đã xảy ra, nghĩ nhiều cũng là vô dụng, người nên thả lỏng tâm tình, dù trời có sập cũng còn cách xoay chuyển.”
Tinh thần Tạ Khang Hà chưa bao giờ suy sụp đến mức này, trong giọng nói khó có thể che giấu vẻ u sầu: “Không đem chân tướng tra rõ ràng, ta làm sao có thể …………..”
Bên tai Giang Tiểu Lâu đeo đôi khuyên tai ngọc bích áp vào gò má trắng nõn, đáy mắt không hề gợn sóng.
Tạ Liên Thành từ đầu tới cuối dừng ở trên mặt Giang Tiểu Lâu, không hề chuyển mắt .
“Rốt cuộc là ai làm , vì sao lại hạ độc thủ như vậy!” Tạ Khang Hà nhịn không được hỏi.
Giang Tiểu Lâu cười nhẹ tiếp nhận: “Đêm qua trước khi phát sinh hỏa hoạn, có người nhìn thấy hành tung lén lút của tiểu nhị Vương Hằng ở Bác Cổ Trai.”
Thần sắc Tạ Khang Hà vô cùng kinh ngạc, Giang Tiểu Lâu giải thích nói: “Là lúc trước ta thu hắn làm tiểu nhị ở cửa hàng, hắn là lưu dân từ Liêu Châu đến, nhưng không chỗ đi, ta nhất thời mềm lòng mới thu lưu, ai ngờ lại chứa mầm tai hoạ.”
Tạ Khang Hà truy vấn: “Là hắn phóng hỏa?”
Giang Tiểu Lâu giương mắt , đồng tử tối tăm vẫn rất bình tĩnh: “Phải, có người chính mắt nhìn thấy, trong tay hắn còn mang theo dầu hỏa.”
Tạ Khang Hà đầy mặt khiếp sợ: “Hắn dám làm ra chuyện lấy oán trả ơn !”
Giang Tiểu Lâu thở dài: ” Thời điểm phóng hỏa là sắp hừng đông, chưởng quầy Bác Cổ Trai là người thứ nhất phát hiện, hắn lập tức lớn tiếng kêu lên, vì thế tất cả mọi người vọt ra, nhưng chờ bọn hắn nghĩ muốn bắt lấy Vương Hằng, hắn lại thừa dịp hỗn loạn chen vào đám người chạy thoát.”
Tạ Khang Hà cảm thấy ngực khó thở: “Đúng là lang tâm cẩu phế ! Ngươi có lòng thu lưu hắn, hắn lại dám ở phóng hỏa cửa hàng, trên đời lại có hạng người như thế !”
Tầm mắt Giang Tiểu Lâu cùng Tạ Liên Thành nhất thời chạm nhau, ánh mắt hắn vô cùng bình tĩnh, lại mang theo một tia hiểu rõ. Trong lòng Giang Tiểu Lâu ngẩn ra, lập tức dời ánh mắt: “Bây giờ, hoả hoạn đã thiêu mất bốn mươi lăm cửa hàng, bản thân ta khỏi phải nói, còn lại ba mươi cửa hàng khác cũng tổn thất tài sản trầm trọng ……………….. Ước tính giá trị, chỉ sợ là một con số không đếm nổi.”
“Tất cả lỗi là do Vương Hằng phóng hỏa, hắn phải chịu trách nhiệm…”
Giang Tiểu Lâu trịnh trọng nói: “Hắn là do ta phụ trách, tất nhiên không thể trốn tránh trách nhiệm.”
Tạ Khang Hà u sầu đầy mặt, ngửa mặt lên trời thở dài: “Cứ như vậy, chúng ta phải phụ trách bồi thường tất cả cửa hàng, đáng sợ nhất là, số cửa hàng kia đều là thuộc về sở hữu của người quyền quý. Vô tình đã đắc tội với nhiều người, còn muốn đông sơn tái khởi……………….. Là tuyệt không có khả năng . Một mồi lửa không lưu tình, thật sự là quá độc ác!”
Giang Tiểu Lâu phối hợp tỏ vẻ tiếc hận: “Bá phụ, nếu tiểu nhị kia là ta thu lưu, cũng chỉ có thể để ta tự gánh vác. Mọi cửa hàng nên bồi bao nhiêu thì bồi bấy nhiêu, đây là đạo nghĩa làm người.”
Tạ Khang Hà nhìn Giang Tiểu Lâu là một cô nương tuổi còn trẻ, nhịn không được tiếc hận, thầm nghĩ hài tử ngốc nào biết đâu rằng, ba mươi cửa hàng thiêu một cái là mất sạch, trong đó có không ít đồ cổ cùng trang sức đáng giá, đứng ra bồi thường chỉ sợ phải táng gia bại sản. Mặc kệ Giang Tiểu Lâu có bao nhiêu bạc, cũng không chịu nổi số lượng lớn như vậy! Nhưng hắn không thể không thừa nhận, Tiểu Lâu có khí phách cùng ý thức trách nhiệm là điều tốt . Hắn rốt cục hạ quyết tâm: “Tiểu Lâu, số cửa hàng kia khoan hẳn nói, mấu chốt là An vương cũng sở hữu ba cửa hàng trên đường này, tổn thất đặc biệt thảm trọng, cho dù ngươi bồi tiền cũng không có khả năng tiêu cơn tức của An vương. Những người khác………………………….. Mà tiêu bạc lại là vô tận, nhà ai bồi nhiều, nhà ai bồi thiếu, sao có thể hạch toán, một khi không cẩn thận sẽ nháo loạn ngất trời.”
Giang Tiểu Lâu đương nhiên hiểu rõ, nàng biết chuyện này nhất định sẽ huyên náo rất lớn, kịch liệt một chút còn có thể gây ra án mạng.
Tạ Khang Hà nói: “Trận tai nạn này, ai cũng không đoán trước được, về phần là thiên tai hay vẫn là người làm, hiện tại bắt không được hung thủ cùng chủ mưu phía sau màn, truy cứu cũng không có ý nghĩa. Quan trọng nhất là giải quyết vấn đề bồi thường, như vậy đi, Tiểu Lâu ngươi gánh vác một nửa, mặt khác một nửa từ Tạ gia chúng ta ra mặt thay ngươi giải quyết.”
Giang Tiểu Lâu sửng sốt, Tạ Khang Hà tiếp tục nói: “Ta sẽ đi ra ngoài một chuyến, tự mình đến An vương phủ xin lỗi, hy vọng An vương có thể rộng lòng tha thứ lần này.”
Thân mình Giang Tiểu Lâu có chút chấn động, trâm cài trên đầu cũng theo đó phát ra tiếng vang nhỏ: “Mười lăm cửa hàng đều do ta sở hữu, bị hỏa hoạn cũng là Bác Cổ Trai, cùng Tạ gia lại có liên quan gì. Bá phụ, một chậu nước bẩn người trăm ngàn không nên đổ hết lên bản thân, ta sẽ có phương pháp giải quyết, người không cần lo lắng.”
Nghe xong lời này, Tạ Khang Hà nhịn không được trách cứ nàng: “Nha đầu ngốc, chúng ta đều là người một nhà, chẳng lẽ ta nhìn ngươi gặp nạn lại ngoảnh mặt không để ý sao? Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thay ngươi gánh vác.”
Trong lòng Giang Tiểu Lâu có chút rung động, trên mặt hiện ý cười: “Bá phụ, ta nói không cần Tạ gia nhúng tay là thật sự không cần, không phải ta cố ý thể hiện, không quá ba ngày, chuyện này sẽ có biện pháp giải quyết viên mãn.”
1199_200803061011101qj9k
Nghe Giang Tiểu Lâu nói lời thề son sắt, trên mặt Tạ Khang Hà tràn đầy nghi hoặc.
Từ trong thư phòng đi ra, Tạ Liên Thành cùng nàng sóng vai mà đi, ánh mắt hắn như hồ sâu, khóe môi hơi nhếch : “Tiểu Lâu quả nhiên bất phàm, đến lúc này còn có thể bảo trì tâm tình bình thản. Xem ra lần này, nàng rất tự tin đắc thắng.”
Khóe môi Giang Tiểu Lâu hiện tươi cười nhàn nhạt: “Không ai có thể đoán trước cuối cùng thắng hay bại, bất quá chỉ cầu yên dạ yên lòng.”
Tạ Liên Thành thật sâu nhìn nàng: “Thật sự an tâm sao? Chuyện này hiểm ác vạn phần, không cẩn thận sẽ dẫn lửa thiêu thân, nàng thật sự không ngại không sợ?”
Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn hắn, trong một cái chớp mắt, ánh mắt hai người va chạm, kích phát ra tia lửa, thanh âm nàng đầy kiên định: “Đó là chuyện của riêng ta.”
Giờ phút này, trong đôi mắt xinh đẹp hiện vẻ lạnh lẽo sắc bén, lại có pha chút ánh sáng nhu hòa. Mâu thuẫn mà phức tạp, bất tri bất giác làm người mê say.
Tạ Liên Thành hô hấp trong phút chốc ngưng trệ, nhưng mà hắn lại không chút nào thoái nhượng: “Không, ngươi thân ở Tạ gia, đây là gia sự Tạ gia.”
Trong mắt Giang Tiểu Lâu tràn đầy hỏa diễm thiêu đốt, nàng cười lạnh một tiếng: “Bất quá là mượn một tấc vuông ở Tạ gia, sao lại can thiệp vào nhất cử nhất động của ta? Đã vậy, ngày mai ta liền chuyển ra ngoài, từ nay về sau —— “
“Giang Tiểu Lâu!” Tạ Liên Thành đột nhiên hô khuê danh của nàng, trong thanh âm có một tia ức chế không được tức giận, “Nói cái gì cầu không thẹn với lương tâm, nàng rõ ràng nhìn thấy chúng ta lo lắng cho nàng, trắng đêm bận rộn, nàng còn có thể nói được bốn chữ không thẹn với lương tâm sao?”
Giang Tiểu Lâu lần đầu tiên nhìn sâu vào mắt hắn, đáy mắt hắn hàm chứa quan tâm, vội vàng, thậm chí là nói không rõ tức giận, ôn nhu cùng lạnh lẽo hỗn hợp cùng một chỗ, liền thành một điều bí ẩn.
Thấy nàng không nói lời nào, hắn hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại: “Chuyện này ta càng nghĩ càng không đúng, nàng là một người thông minh, làm sao có thể vô duyên vô cớ thu lưu một lưu dân, lại vì sao đối với hắn không hề phòng bị. Chỉ có một khả năng, nàng biết rõ sẽ phát sinh hỏa hoạn, so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn.”
Trong mắt Giang Tiểu Lâu hàm chứa tia sáng ngời: “Đối với Tạ bá phụ, ta tự lấy làm thẹn. Nhưng sự tình trọng đại, ta không thể để hắn biết, là vì muốn tốt cho Tạ gia. Công tử, không nghĩ ra cũng không cần truy tìm, cuối cùng có một ngày tra ra manh mối, sẽ không để ngươi vĩnh viễn mơ hồ có không đáp án.” Nói xong, nàng sát bên cạnh hắn lướt qua.
Tạ Liên Thành đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn bóng dáng của nàng, thần sắc tối tăm.
Trên hành lang yên tĩnh, chỉ có một mình nàng không ngừng tiến về phía trước, làn váy phất phơ, ma sát, phát ra tiếng vang sàn sạt rất nhỏ, sống lưng nàng thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng, cũng không quay đầu lại.
Tạ Liên Thành, ta chờ ngày này đã lâu, chỉ có lần này tìm được cơ hội. Là người khác thành toàn ta, ta cảm tạ còn không kịp, sao có thể buông tha ?
Ngày thứ hai, Dương Các lão đưa thiếp mời Giang Tiểu Lâu tới phủ, đã xảy ra chuyện bất hạnh như vậy, Tạ gia muốn khéo léo từ chối, Giang Tiểu Lâu lại không chút do dự đáp ứng. Một đường đi qua cánh cổng sơn đỏ uy nghiêm cao ngất, nàng lướt qua hoa viên, vào chính sảnh. Dương Các lão đang ngồi ở trên ghế say sưa thưởng thức nghiên mực trong tay, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu tiến đến, đầy mặt tươi cười nói: “Tiểu Lâu, ngươi xem nghiên mực này chính là trân phẩm của một trăm năm trước.” Nói xong, hắn đưa tay nâng nghiên mực đến trước mặt Giang Tiểu Lâu, đắc ý nói: “Ngươi xem, đường nét cỡ nào tuyệt mỹ, cỡ nào phiêu dật, vẻ đẹp của nghiên mực đầy sắc sảo. Thứ tốt, tuyệt đối là thứ tốt!”
Giang Tiểu Lâu cười nhẹ nói: “Qủa thật là thứ tốt, toàn bằng Dương Các lão học thức uyên bác, ánh mắt độc đáo, đặt ở người bên ngoài tất nhiên có thể phân biệt hàng tốt.”
Dương Các lão cười nói: “Quá khen.” Hắn cẩn thận đem nghiên mực đặt xuống, nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Ta cảm thấy hôm nay sắc mặt ngươi không tốt, ta mời ngươi tới, vốn là muốn ngươi bồi ta chơi cờ , nhưng xem bộ dáng này của ngươi rõ ràng là có tâm sự, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu toát ra một tia xin lỗi: ” Thời gian sắp tới, Tiểu Lâu tạm thời không có khả năng đăng môn. Hôm nay, ta là cố ý đến cáo từ .”
Dương Các lão sửng sốt nói: ” Vì sao?”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Ngày hôm qua cửa hàng của Tiểu Lâu bị cháy, hỏa thế quá lớn đem cả con đường thiêu rụi, tổng cộng bị hủy bốn mươi lăm cửa hàng, một mồi lửa phóng xuống, Tiểu Lâu đã sắp táng gia bại sản, chỉ sợ một đoạn thời gian dài cũng không có tâm tư bồi Dương Các lão nói chuyện phiếm .”
Dương Các lão nghe vậy trừng mắt to: “Sao lại vậy ?”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu thật bình tĩnh: “Kỳ thật cũng không bất ngờ, cũng là ở trong dự liệu, ta đắc tội một số người, tự nhiên lọt vào tầm ngắm trả thù.”
Dương Các lão sa sầm mặt: “Vô duyên vô cớ sao có thể xảy ra hỏa hoạn, đã điều tra xong rõ rồi sao?”
Thanh âm Giang Tiểu Lâu nặng nề : “Chuyện đó đã không cần thiết phải nhắc lại………………….. Bất luận như thế nào, hỏa hoạn là từ Bác Cổ Trai phát sinh , ta đã quyết định tiêu hết gia tài, cũng phải bồi thường hết mọi người.”
Sắc mặt Dương Các lão thoạt nhìn khó coi: “Theo như lời ngươi nói, đến tột cùng là có chuyện gì, thành thành thật thật nói cho ta biết!”
Giang Tiểu Lâu lại đứng dậy, thần sắc phá lệ thong dong: “Ta thọc vào tổ ong vò vẽ, trách nhiệm cũng là từ ta đến gánh vác, ta cũng chỉ là táng gia bại sản, không có gì để nói. Các lão, Tiểu Lâu hôm nay vốn muốn đến cáo từ, ngài không cần lo lắng cho ta, chỉ là vật ngoài thân mà thôi, ta còn có thể chống đỡ được. Chờ thêm chút thời gian, để sự tình lắng xuống, Tiểu Lâu sẽ lại tới cửa.”
Dương Các lão nhíu mày: “Khoan đi đã, trước chờ ta nói hết lời !”
Giang Tiểu Lâu nhìn về phía Dương Các lão, ánh mắt lộ ra nghi hoặc.
Dương Các lão thật tình nói: ” Ngươi hành xử luôn thận trọng, không phải như bộ dáng lo lắng thấp thỏm như hiện tại, muốn nói lại thôi, việc này nhất định có huyền cơ khác. Tiểu Lâu, chúng ta nhận thức cũng không phải thời gian ngắn, tuy rằng không thân chẳng quen, ta cùng phu nhân thật tâm thích ngươi, xem ngươi như nữ nhi mà đối đãi. Ngươi nếu là tín nhiệm ta, không ngại đem hết thảy nói rõ ràng, chứ đừng không đầu không đuôi cứ thế rời đi , biến thành ta lòng tràn đầy nghi hoặc.”
Giang Tiểu Lâu ngẩn ra, tươi cười lộ ra chua sót: “Các lão………………….. Ngươi hẳn biết, ta ở kinh thành sớm có kẻ thù, ban đầu ta vẫn cho rằng hết thảy đã là quá khứ, những người đó sẽ không tìm ta, ta cũng có thể sống yên ổn qua ngày. Chỉ cần đem cửa hàng của phụ thân chuộc về, từ nay về sau dốc sức kinh doanh cho tốt. Nhưng mà kẻ thù thủy chung không chịu buông tha ta, thế nhưng phái người trà trộn vào cửa hàng của ta, lặng lẽ phóng hỏa, đem tâm huyết của ta đốt sạch sẽ. Chỉ một mình ta liền thôi, thế nhưng còn liên luỵ thương gia chung quanh, ngươi nói xem trong lòng ta……………………… Có bao nhiêu khổ sở.” Nàng nói xong , trong mắt nhiễm lệ quang trong suốt, nhưng vẫn chịu đựng, không để nước mắt rơi xuống.
Sắc mặt Dương Các lão nghiêm túc nói: “Đến tột cùng là ai làm ?”
Giang Tiểu Lâu đáy mắt xẹt qua một tia nguội lạnh: “Nhược nhục cường thực (mạnh hiếp yếu) , khi dễ kẻ yếu, muốn bắt hung phạm, nói dễ hơn làm. Kẻ thù của ta thế lực rất lớn, chỉ có hắn sửa trị ta, ta lại không hề có lực đánh trả, cần gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ, tự rước lấy nhục.”
Dương Các lão mày gắt gao nhăn lại: “Đúng chính là đúng, sai chính là sai, chẳng lẽ đen cùng trắng còn có thể điên đảo! Ngươi cứ việc nói, đến tột cùng là kẻ nào gây ra việc ác này, ta thật muốn nhìn xem, kinh thành là dưới chân thiên tử, còn có vương pháp hay không !”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu lộ ra vẻ khó xử: “Này… Ta thật khó mà nói .”
Dương Các lão mặt trầm xuống: “Nói, nhất định phải nói ! Nói ra ta sẽ thay ngươi làm chủ .”
Giang Tiểu Lâu do dự một lát mới nói: “Ta sẽ đem hết thảy nói cho Các lão, nhưng……………” Lời nàng còn chưa có nói xong, đã thấy Tiểu Điệp vội vàng từ bên ngoài tiến vào, trịnh trọng hướng về phía Các lão thi lễ, mới nói: “Tiểu thư, nô tỳ có chuyện trọng yếu bẩm báo.”
Giang Tiểu Lâu vừa muốn mở miệng, Dương Các lão nói: “Sự tình đã đến nước này, nếu có liên quan đến vụ hỏa hoạn, nói thẳng không cần che giấu.”
Tiểu Điệp do do dự dự nhìn về phía Giang Tiểu Lâu, thấy nàng cho phép, mới nói: “Tạ gia đã lùng sục khắp nơi truy tìm Vương Hằng, vừa rồi đại công tử truyền tin tức đến, nói phát hiện tung tích hắn ……………………………”
Ánh mắt Dương Các lão khẽ ngưng: “Tốt, ta liền cùng các ngươi đi một chuyến, chỉ cần hết thảy là thật, ta tuyệt sẽ không bỏ qua kẻ giở trò ở phía sau màn!”
Ngoại ô Kinh thành, một quán trà thoạt nhìn thập phần tầm thường, trên đầu Vương Hằng đội đấu lạp, lặng lẽ che dấu hành tung, tiến vào quán trà. Hắn nhìn quanh bốn phương, rốt cục ở trong một góc quán trà phát hiện một trung niên nam tử vận áo xanh.
Vương Hằng lập tức đi qua, hạ giọng nói: “Đã tới?”
Nam tử vừa nhấc đầu, cười nói: “Ngồi đi.”
Vương Hằng ở bên cạnh hắn ngồi xuống, mở miệng hỏi nói: “Phu nhân đáp ứng cho ta bạc, hiện tại sự tình đã làm xong, bạc đâu?”
Nam tử vận áo xanh nói: “Bạc tự nhiên sẽ cho ngươi, chẳng qua ngươi còn phải làm một chuyện.”
Vương Hằng sửng sốt, lập tức nói: “Các ngươi nói qua chỉ cần ta phóng hỏa đốt cửa hàng của nàng, chuyện khác một mực mặc kệ, sao bây giờ lại đổi ý .”
Nam tử vận áo xanh lạnh lùng nói: “Phu nhân mời ngươi làm việc đó là coi trọng ngươi, không cần chọn ba lấy bốn , từ tốn nghe ta nói hết lời ! Hiện tại, việc này đã muốn huyên náo rất lớn, ngày mai ngươi phải đi loanh quanh các cửa hàng, chờ nha dịch bắt được ngươi, chỉ cần nói ngươi là nô lệ đào thoát vì không muốn tu kiến biệt viện cho bệ hạ, Giang Tiểu Lâu thu lưu ngươi, trong lúc vô ý ngươi đánh ngã ngọn đèn dầu , tạo thành một trận đại hỏa. Cho nên mới thiêu cháy Bác Cổ Trai của Giang Tiểu Lâu, tiếp theo làm liên lụy đến những cửa hàng khác, nghe hiểu ta ý chứ?”
Vương Hằng lập tức ngây người, không khỏi thầm nghĩ: người này quá độc ác, thứ nhất Giang Tiểu Lâu thu lưu nô lệ đào thoát, người khác nhất định sẽ nghĩ nàng đối với bệ hạ bất mãn, thủy chung tâm tồn gây rối. Thứ hai thế lực trong kinh thành rắc rối phức tạp, chủ nhân sau lưng mỗi cửa hàng đều cùng quyền quý trong triều có quan hệ thiên ti vạn lũ, Giang Tiểu Lâu về sau đừng nghĩ ở kinh thành sống yên . Đối phó một nữ tử nho nhỏ, lại không tiếc dùng thủ đoạn ngoan độc, thật sự là làm người ta tâm lạnh. Hắn nghĩ đến đây, nhìn chằm chằm đối phương nói: “Ngươi nghĩ rằng ta là ngốc tử sao? Nếu ta đi tự thú, ta còn có mệnh ra ngoài ?”
Nam tử vận áo xanh theo dõi hắn chậm rãi nói: “Ngươi cũng đừng quên, nếu như ngươi đi , phu nhân sẽ phái người chiếu cố thê tử và hài tử của ngươi, , nếu không bọn họ nhất định sẽ ngày ngày trôi giạt khắp nơi. Huống chi dựa pháp lệnh Đại Chu, phóng hỏa tội nặng nhất chính là lưu đày, đến lúc đó phu nhân sẽ thay ngươi quay vòng (việc chi tiêu) .”
Vương Hằng nhìn đối phương, tràn đầy hoài nghi: “Ta không thể lại tin tưởng phu nhân, nàng căn bản là lật lọng!”
Nam tử vận áo xanh nắm tay hướng trên bàn vỗ thật mạnh: “Vương Hằng, ngươi cũng đừng quên thân phận chính mình !”
Vương Hằng cười hắc hắc: “Ta làm hết thảy đều do đại thiếu phu nhân Tần gia phân phó, nàng nếu vô tình, chớ trách ta vô nghĩa ! Nếu như ngươi không giao tiền ra, đừng nghĩ ta tiếp tục bán mạng cho các ngươi!”
Vừa dứt lời, có vô số nha dịch theo bên cạnh vọt vào, nhất thời đem quán trà vây chật như nêm cối, nam tử vận áo xanh đột nhiên đứng lên, bộ mặt hoảng sợ.
Dương Các lão đi vào đại sảnh, Giang Tiểu Lâu bồi ở bên cạnh hắn, ôn nhu nói: “Các lão nhìn thấy chứ, sự tình chính là như vậy.”
Vương Hằng vừa thấy tình hình này, lập tức nói: “Đại nhân tha mạng! Ta…………. Ta chỉ là thu nhận tiền tài thay người làm việc, bọn họ mới là chủ mưu !” Hắn chỉ vào nam tử vận áo xanh lớn tiếng nói, “Chính là chủ tử của hắn, nữ nhân kia phân phó ta phóng hỏa cửa hàng của Giang tiểu thư, ta………….. Ta cũng là bị ép buộc !”
Ánh mắt Dương Các lão quét về phía nam tử vận áo xanh, cực vì âm trầm: “Ngươi đến tột cùng là người phương nào?”
Nam tử vận áo xanh nhìn đến tình huống này, sớm lưng lạnh cả người, mồ hôi lạnh chảy ròng, theo bản năng lui về phía sau hai bước: “Ta, ta là………….” Lời hắn còn không có nói xong, Vương Hằng phịch một tiếng quỳ xuống đất, trước mặt mọi người chỉ chứng: “Hắn là quản sự Tần phủ, thê tử hắn chính là nô tỳ bên cạnh vị thiếu phu nhân kia, hết thảy đều là bọn hắn sai ta làm , tha mạng a!” Hắn vẻ mặt sợ hãi, xứng với gương mặt hàm hậu, diễn giống y như thật.
1199_200803061011101qj9k
Dương Các lão lạnh lùng nói: “Còn không đem bọn họ bắt lại, nghiêm trang thẩm vấn!” Các lão ra lệnh một tiếng, bọn nha dịch lập tức tiến lên, đem nam tử vận áo xanh đè ngã xuống đất, hắn nhất thời hoảng loạn: “Ta không biết, ta cái gì cũng không biết, mau thả ta!”
Kinh Triệu Doãn thật cẩn thận hỏi: “Các lão, ngài xem kế tiếp nên làm sao?”
Dương Các lão nói: “Ngươi cũng không phải ngày đầu tiên xử lý, chẳng lẽ ngay cả xử án như thế nào cũng không biết?”
Kinh Triệu Doãn lau mồ hôi lạnh trên trán: “Dạ, tiểu nhân nhất định sẽ nghiêm ngặt thẩm vấn, mau chóng cấp Các lão một câu trả lời thuyết phục, tra ra hung phạm phía sau màn, mau chóng bắtvề quy án!”
Dương Các lão gật đầu: “Tốt, mới không uổng phí ta đề cử ngươi với bệ hạ, ngươi trăm ngàn lần không nên giống Lương Khánh, cố gắng đừng phạm phải sai lầm.”
“Dạ, dạ!” Kinh Triệu Doãn liên tục đáp lời, chờ hắn đứng thẳng người lên, lại theo bản năng nhìn thoáng qua Giang Tiểu Lâu. Nữ tử xinh đẹp này có lai lịch ra sao, cùng Các lão lại là cái gì có quan hệ thế nào, thế nhưng có thể dao động lão nhân gia như hắn. Dương Các lão tuy rằng quyền cao chức trọng, thâm chịu bệ hạ nể trọng, nhưng hắn cá tính cổ quái, không dễ lấy lòng, cũng không thích lo chuyện người khác. Nhưng mà, chuyện nữ tử này hắn chẳng những quản , hơn nữa quản vô cùng chu toàn, thậm chí tự mình buộc Kinh Triệu Doãn tiến đến đây nghe nhất thanh nhị sở, thật sự là rất kỳ lạ …………………………
Giang Tiểu Lâu nhìn Kinh Triệu Doãn, hơi mỉm cười: “Hết thảy phải làm phiền đại nhân, cần phải xét xử độc thủ phía sau màn, lấy lại lẽ phải .”
`
Tần Tư vừa mới ngồi cỗ kiệu hồi phủ, còn chưa tới cửa đã bị phó dịch trong nhà ngăn cản. Nô bộc nhìn thấy hắn, lập tức bùm bùm quỳ rạp xuống đất, không kịp thở nói: “Đại thiếu gia, xảy ra đại sự ! Người nha môn bao vây đại viện chúng ta, nô tài chạy trốn ra báo tin, khó khăn mới đợi được ngài quay về!”
Tần Tư sửng sốt, lập tức hỏi: “Sao lại thế này, mau đứng lên nói.”
Phó dịch quỳ ở nơi nào khởi không đến, thở hồng hộc nói: “Nô tài cũng không biết sao lại thế này, chỉ thấy một đám đông nghìn nghịt xông vào, đem toàn bộ sân viện bao vây chặt chẽ, cũng không cho người ra vào, còn bị xua đuổi không ngừng ! Những người đó một đám quắc mắt nhìn trừng trừng, hung thần ác sát, người cầm đầu chỉ nói muốn bắt đại thiếu phu nhân! Ai nha, toàn bộ trong viện đảo lộn, nghiêng ngã, lăn lốc , nơi nơi là vết tích đổ vỡ, chung quanh là tiếng khóc, tiếng la, đáng thương nô tài lợi dụng sơ hở từ cửa sau chuồn ra.”
Tần Tư không ngừng vó câu chạy về Tần phủ, quả nhiên trước cửa đại viện đứng đầy nha dịch, đại môn đã bị phong tỏa. Nội môn tiếng người sôi trào, kêu , khóc , la , nháo , tựa như tổ ong vò vẽ bay tán loạn. Tần Tư muốn đi vào, nha dịch giữ cửa không cho, nói đây là Kinh Triệu doãn phân phó, bất luận kẻ nào cũng không thể dễ dàng tiến vào.
Tần Tư mặt không đổi sắc, âm thanh lạnh lùng nói: “Ta là chủ nhân nhà này, lại là quan viên đương triều, ai dám điều tra phủ đệ của ta.”
Kinh Triệu Doãn thân mình béo lùn lắc lư tiến lại, xa xa hướng hắn ôm quyền, thịt trên mặt đều là tươi cười: “Tần đại nhân, ngại quá, đã quấy nhiễu quý phủ . Ta cũng là phụng mệnh làm việc, không thể không làm, mong rằng Tần đại nhân thứ lỗi.”
Tần Tư nhíu mày, do gương mặt hắn tuấn mỹ, ngay cả biểu tình nhíu mày đều là cảnh đẹp ý vui. Hắn thật không ngờ ngay cả Kinh Triệu Doãn đều kinh động , trên mặt hiện lên vẻ tươi cười nói: “Triệu đại nhân là chấp hành công vụ, theo lý thường phải làm, chính là không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì, lại có thể hưng sư động chúng?”
Triệu đại nhân cố làm ra vẻ kinh ngạc: “Thì ra Tần đại nhân còn không biết, chính là phía trước cửa nam đường phát sinh hỏa hoạn ! Người phóng hỏa đã bị bắt, hắn nói đại thiếu phu nhân của quý phủ xúi giục hắn đốt cửa hàng của Giang gia, ai ngờ bởi vì hỏa thế quá lớn làm lan sang rất nhiều gcửa hàng chung quanh. Vốn cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ mời thiếu phu nhân về nha môn tra hỏi vài câu, nhưng Dương Các lão hôm nay nổi giận đùng đùng vào cung hướng bệ hạ báo cáo hết thảy, tố cáo Tần gia quản giáo không nghiêm, làm xằng làm bậy. Bệ hạ biết được sau lập tức hạ chỉ, lệnh nha môn Kinh Triệu doãn nghiêm túc điều tra!”
Tần Tư thầm hận trong lòng, hết thảy đều là tiện nhân Lưu Yên gây ra chuyện, nàng muốn đối phó Giang Tiểu Lâu dùng biện pháp nào không dùng, lại dám dùng thủ đoạn này, chính mình bị hủy không nói, còn liên lụy Tần gia mang tai họa! Hắn nghiến răng nghiến lợi cố nén phẫn nộ, tươi cười vẫn rất khiêm tốn: “Ngươi để cho ta vào.”
Kinh Triệu Doãn có chút khó xử nói: “Đại môn đã muốn phong tỏa, còn chưa mời đại thiếu phu nhân ra, nếu ta để Tần đại nhân đi vào, chỉ sợ có chút không ổn, dù sao ——” lời hắn còn không nói xong, Tần Tư không chút để ý nói: “Ta mới từ thái tử phủ đi ra, cho nên còn không biết hôm nay phát sinh chuyện này, đợi ta đi bẩm báo thái tử điện hạ, hắn nhất định sẽ vì ta làm chủ . Ngươi yên tâm, mặc dù ta vào phủ, cũng sẽ không cản trở đại nhân làm việc. Bất quá ta phải nhắc nhở một câu, sự tình còn không có điều tra rõ ràng, đại nhân không nên hạ kết luận sớm mới tốt.”
Kinh Triệu doãn nghe vậy tròng mắt vừa chuyển, Tần Tư rất được thái tử điện hạ coi trọng, quý phủ hắn xảy ra chuyện này, thái tử sẽ không im lặng đứng nhìn. Dương Các lão tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng dù sao tuổi tác đã cao, hợp lại tất nhiên không thể trên thái tử điện hạ. Phóng hỏa mà thôi, nếu thái tử nguyện ý thay Tần Tư xuất đầu, việc này tất nhiên không có chuyển cơ, hắn nghĩ đến đây liền cười nói: “Một khi đã như vậy, Tần đại nhân xin mời vào.”
Vừa mới đi vào sân, Tần Tư liền gặp Tần lão gia. Tần lão gia môi run run nửa ngày, trong mắt tràn đầy tức giận nói: “Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Tần Tư đem nhắm mắt lại, theo sau lại chậm rãi mở: “Không có việc gì, ngài yên tâm, hết thảy có ta ở đây.” Nói xong hắn xoay người phân phó mọi người còn đang hoảng hốt nói: “Không cần hoảng, hoảng cũng vô dụng . Mọi người vừa mới đang làm cái gì thì làm cái đó, không nên hỏi, không cần quan tâm.” Ngay sau đó, hắn bước nhanh về hướng sân viện. Cửa thủ rất nhiều nha dịch, như hổ rình mồi, cùng hộ vệ Tần phủ trong trạng thái giằng co, hiển nhiên nhóm hộ vệ là phụng mệnh lệnh Lưu Yên không chịu thoái nhượng.
Tần Tư hướng hộ vệ phất phất tay, ý bảo bọn họ tránh ra. Hắn sải bước vào cửa, chỉ thấy khắp nơi đều là vương vãi lộn xộn , đám tỳ nữ vây ở trên hành lang khe khẽ nói nhỏ nhìn thấy hắn tiến vào, lập tức an tĩnh , từng đạo ánh mắt tụ tập lại. Tần Tư vừa nhìn khắp nơi, nhìn thấy trên hành lang nằm một người, tóc rối tung, thân mình được người từ phía sau nâng lên, vừa thấy chính là Lưu Yên. Hắn mày mặt nhăn nhíu, quay đầu hỏi: “Sao lại thế này?”
Tỳ nữ lo lắng nói: “Những người đó không nói lời nào bắt lấy Dương ma ma, tiếp theo lại không cố kỵ muốn xông vào. Đại thiếu phu nhân nhìn thấy những người đó chuẩn bị vọt vào đại viện liền nóng nảy, nàng xưa nay tính tình cao ngạo, có thể nào thừa nhận loại khuất nhục này, quýnh lên nháo loạn liền hôn mê bất tỉnh.”
Mâu quang Tần Tư xẹt qua khuôn mặt vàng như nến của Lưu Yên, đáy mắt dâng lên một tia căm hận, hắn lạnh lùng nói: “Những người đó tạm thời sẽ không tiến vào, trước đem nàng nâng vào trong phòng đi.”
Vài ma ma hợp lực đem Lưu Yên nâng vào phòng, vừa mới đem nàng đặt giường. Lưu Yên bị kinh động, đột nhiên lập tức ngồi dậy nói: “Ai muốn bắt ta, ai dám!” Kêu to một câu nàng đột nhiên thanh tỉnh , nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện Tần Tư chính đầy mặt hàn sương nhìn chính mình. Nàng nhất thời có chút khẩn trương, nhìn đối phương cơ hồ nói không ra lời.
Vừa rồi những người đó xông vào, Lưu Yên nhất thời lửa giận công tâm mạnh mẽ hôn mê bất tỉnh, hộ vệ trong nhà cùng toán nha dịch xảy ra xung đột, cũng là vì bảo hộ nàng, không cho nàng bị người mang đi, trong nhất thời cầm cự được một lúc , đúng vào lúc này, Kinh Triệu doãn nghe nói Tần Tư đã trở lại, liền lập tức chạy tới đại môn, Lưu Yên thế này mới tính tránh được một kiếp. Nay nhìn đến sắc mặt Tần Tư không tốt, Lưu Yên nhất thời sững sờ tại chỗ, nhìn Tần Tư nói: “Phu quân, ta đây là……………………”
Ánh mắt Tần Tư cực kỳ âm lãnh trừng mắt Lưu Yên nói: “Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Trên mặt Lưu Yên rõ ràng đã bị kinh hách rất lớn, nàng cảm giác được toàn thân không có một chỗ nào không run rẩy, cơ hồ muốn khóc lớn ra .
Tần Tư lạnh lùng nói: “Còn không nói!”
Lưu Yên thất thố khóc lớn lên: “Ta chỉ là muốn cho tiện nhân kia một chút giáo huấn, ta có cái gì không đúng?”
Tần Tư mặt xanh mét , ngón tay cơ hồ đều phát run: “Ngươi quả thực là không có đầu óc, ngươi cũng không ngẫm lại xem, Giang Tiểu Lâu có thể ở kinh thành sống yên, đâu là nữ lưu tầm thường mặc ngươi xoa nắn! Ta sớm đoán được sau lưng nàng có núi dựa, thật không ngờ lại là Dương Các lão! Ngươi có biết vừa rồi Kinh Triệu doãn hướng ta nói gì không, hắn nói là Các lão tự mình xuất đầu làm chỗ dựa cho Giang Tiểu Lâu, chứng cứ có sức thuyết phục việc này cùng ngươi có liên quan!”
Sắc mặt Lưu Yên nháy mắt trở nên trắng bệch, môi phát run nói: “Dương Các lão hắn không phải ân sư của ngươi sao? Phu quân, cầu ngươi giúp ta nói vài lời hay, đừng để ta bị Kinh Triệu doãn mang đi, kể từ đó, mặt của ta coi như là mất sạch !”
1199_200803061011101qj9k
Sắc mặt Tần Tư vô cùng khó coi, khóe mắt hiện lên châm chọc, lạnh lùng nói: “Hắn gần đây đối với ta thập phần lãnh đạm, nay lại xảy ra chuyện này, ta có mặt mũi nào đi cầu kiến Các lão.”
Lưu Yên nóng nảy: “Ta lập tức phái người đi Ngự sử phủ báo tin, cầu phụ thân tới cứu ta.”
Tần Tư mắt lạnh nhìn nàng: “Cứu ngươi? Hiện tại ai cũng không thể cứu được ngươi! Ngay cả Các lão đều nhúng tay , sự tình can thiệp quá lớn, không cần nói đến nhạc phụ, ngay cả thái tử điện hạ chỉ sợ cũng không chịu hỗ trợ !”
Lưu Yên hoảng sợ vô cùng: “Tại sao lại như vậy!”
Tần Tư ở trong phòng đi tới đi lui, cước bộ trầm trọng, nỗi lòng hắn giờ phút này xoay chuyển rất nhanh, nháy mắt hạ quyết tâm: “Lưu Yên, ngươi gây ra đại họa, ngay cả ta có thể dung hạ ngươi, Tần phủ cũng không thể tha thứ cho ngươi.” Hắn trực tiếp đi đến bên cạnh bàn, nhanh chóng viết vài chữ, ném một mảnh giấy lên đầu Lưu Yên: “Từ nay về sau, ngươi cùng Tạ gia không còn quan hệ, sống hay chết, chịu trừng phạt ra sao, đều tự chính ngươi gánh vác!”
Lưu Yên đem tờ giấy sau gáy cầm tới trước mặt, đã thấy hai chữ “Hưu thư”, nhất thời máu vọt tới đỉnh đầu, mặt đỏ tai hồng, tức giận nói: “Tần Tư, ngươi điên rồi phải không ? Trong lúc tình hình khẩn trương, ngươi còn nhẫn tâm muốn hưu ta !”
Trong mắt Tần Tư chợt lóe tia chán ghét rồi biến mất : “Thân là nữ tử không giúp chồng dạy con, an phận qua ngày, thế nhưng dám cả gan phóng hỏa, làm xằng làm bậy. Lưu Yên, ngươi đừng trách ta vô tình, đi từng bước tới hôm nay, ta hao phí không biết bao nhiêu tâm lực, tuyệt không thể vì nữ nhân như ngươi hủy đi con đường làm quan của ta ! Kinh Triệu doãn bên đó ta đã chào hỏi qua, sự tình chỉ cùng một mình ngươi có liên quan, tuyệt không liên lụy người bên ngoài. Hiện tại ngươi lập tức cút xéo cho ta, sau này không được nói ngươi là con dâu Tần gia!”
Lưu Yên nghe xong lời này, giống như kẻ điên hướng hắn vọt nhanh lại , móng tay bén nhọn ở trên mặt hắn cào ra một đạo vết máu: “Tần Tư, ngươi là súc sinh vong ân phụ nghĩa!”
Tần Tư một phen đẩy mạnh nàng ra, lạnh lùng nói: “Còn không đem nàng kéo ra ngoài!”
Lưu Yên tức đến cực điểm, nàng không nghĩ tới chính mình khó khăn mới lấy được phu quân, nhưng trong lúc nguy cấp không tiếc vứt bỏ nàng ! Bọn họ là phu thê, cùng giường cộng chẩm, thân thiết khắng khít, nàng cho rằng hắn ít nhất có ba phần chân tình, hiện tại mới hiểu được, thì ra hắn căn bản không có tâm, không có tình! Nàng lớn tiếng thét chói tai, liều mạng đánh hắn: “Ngươi là súc sinh ! Súc sinh !”
Nay Lưu Yên, sớm không có nửa điểm phong phạm quý nữ nhà cao cửa rộng, dù cho quy củ cùng giáo dưỡng, cũng không nén được nội tâm phẫn hận cùng oán độc.
Vốn đứng đám hạ nhân đứng ở ngoài cửa, hai mặt nhìn nhau, thật không ngờ xảy ra tai nạn trước mặt, đại thiếu gia tráng sĩ chặt tay, không chút do dự hưu thiếu phu nhân, nhưng đây dù sao cũng là địa phương Tần gia, ai cũng không dám cãi lời Tần Tư, các nàng lập tức đi lên bắt lấy Lưu Yên, Lưu Yên vừa khóc lại nháo, lớn tiếng nói: “Tần Tư, ngươi lang tâm cẩu phế, ta làm hết thảy còn không phải vì ngươi! Ta biết ngươi vẫn không có quên tiểu tiện nhân kia, ta nói cho ngươi, nàng không buông tha ta, cũng đồng dạng sẽ không bỏ qua ngươi! Hết thảy chỉ là vừa mới bắt đầu, ngươi chờ xem đi !”
Nàng vừa nói, một bên như mắc bệnh tâm thần kêu to, ánh mắt trừng to như muốn lồi ra . Tần Tư mệt mỏi phất phất tay, sai người lập tức đem nàng đem ra ngoài. Lưu Yên khóc cơ hồ muốn ngất xỉu, lại vẫn là bị giao cho Kinh Triệu doãn, Kinh Triệu doãn không dám tạm dừng, lập tức đem nàng bắt giam, hơn nữa đem hạ nhân bên người nàng tất cả đều giam lại, cẩn thận tra xét.
1199_200803061011101qj9k
Cọc án phóng hỏa huyên náo rất lớn, cơ hồ là người người đều biết, mỗi người đều biết nói Tần gia đại thiếu phu nhân dám xui khiến người đi phóng hỏa cửa hàng, hành vi nghe rợn cả người, quả thực làm người không dám tin. Nhất là những người biết Lưu Yên nhân, ai cũng nói nàng tính tình ôn hòa, phong thái cao nhã, tuyệt không thể tưởng được nàng dám làm ra chuyện như vậy. Vốn Tần Tư xuất toàn lực bảo vệ Lưu Yên, lại được Ngự sử phủ ra mặt, sự tình nói không chừng còn có thể có chuyển cơ, nhưng Tần Tư quá mức lãnh huyết, không chút do dự đem Lưu Yên đuổi ra khỏi nhà, còn bày ra một bộ dáng đã bị lừa gạt, thê tử không đức, hắn vô cùng bị thương, Lưu Yên đương nhiên trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Lưu ngự sử nghe nói nữ nhi chính mình sở tác sở vi, cũng không có trình sổ con thay nàng biện bạch, hoàn toàn tương phản, hắn bắt đầu đóng cửa từ chối tiếp khách.
Có căn cứ chính xác từ Dương Các lão cùng Vương Hằng, Dương ma ma phụ trách liên lạc cùng đệ đệ Dương tam rất nhanh nhận tội. Lưu Yên xui khiến người khác phóng hỏa, cùng lúc phải bồi thường số tiền lớn, về phương diện khác còn mang tội chủ mưu. Ngay cả nàng là thiên kim Ngự sử, cũng vô pháp thay đổi sự thật bản thân là người phóng hỏa.
Hôm đó buổi chiều, một vị khách không mời mà đến tìm Giang Tiểu Lâu. Lúc ấy Giang Tiểu Lâu đang chỉ huy người trong cửa hàng đem hiện trường một lần nữa thu thập sửa sang lại, thời điểm Tần Tư tiến vào, nhìn thấy quang cảnh khí thế ngất trời. Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn thấy Tần Tư đứng ở cửa, ánh mắt khẽ ngưng, lẳng lặng nhìn chính mình, không khỏi cười nhẹ: “Hôm nay thật đặc biệt, gió nào thổi Tần công tử đại giá đến đây.”
Ánh mắt Tần Tư không tự giác dẫn theo ba phần sát khí, theo bản năng tiến lên từng bước, lại dừng bước, chỉ xa xa nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Giang tiểu thư, chẳng biết có thể dời bước nói chuyện hay không.”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu tươi cười thập phần kiều diễm ngọt ngào, thanh âm lại phá lệ uyển chuyển: “Được, nơi này cũng không phải chỗ thích hợp nói chuyện, tìm chỗ khác vậy.”
Nàng thỉnh Tần Tư vào nhã thất vừa mới thu thập bên cạnh, sau khi tiến vào phòng, Tần Tư đem một cái tinh mỹ hồng hộp gỗ đặt ở trước mặt Giang Tiểu Lâu.
Thần sắc Giang Tiểu Lâu vừa động: “Đây là cái gì?”
Tần Tư hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Đây là toàn bộ phí dụng bồi thường mười lăm cửa hàng, ngươi kiểm tra một chút, xem đủ hay không.”
Giang Tiểu Lâu mở hộp ra , nhìn bên trong xấp ngân phiếu thật dày, mỉm cười nói: “Hạ tài lực không ít nha.”
Tần Tư gắt gao nắm chặt thành quyền, đau đớn mãnh liệt nảy lên, hắn vẫn mỉm cười nói: “Đây là năm đó Tần gia thua thiệt ngươi, hiện tại nhất nhất trả lại cho ngươi.”
Giang Tiểu Lâu thở dài một tiếng: “Ta hồi trước cho Tần phủ mượn mười vạn lượng, cho tới bây giờ chẳng lấy lại được lợi nhuận nào, mười vạn lượng là xa xa không đủ , hơn nữa lúc này bị không ít kinh hách, bồi thường ít nhất phải thêm ba vạn lượng, Tần công tử, ngươi nói đúng không ?”
Tần Tư tâm can trong nháy mắt xoắn lại cùng một chỗ, lồng ngực giống như hừng hực liệt hỏa tra tấn, trên mặt cũng là ý cười tao nhã : “Ta sẽ mau chóng gom đủ bạc đưa tới cho ngươi, một phần cũng không thiếu.”
Giang Tiểu Lâu nụ cười từ khóe môi thoát ra, nói: “Ta hiện tại không nhà để về, luôn trú ngụ ở nhà người khác thật sự không ổn………………….”
Trong mắt Tần Tư vừa động, nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Thì ra đây mới là mục đích của ngươi.”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu trong trẻo mà lạnh lùng: “Mục đích của ta, ta có thể có mục đích gì.”
Tần Tư lạnh lùng cười, hắn được giáo dưỡng rất tốt, nhưng lại mạnh mẽ đè nén oán độc . Vốn gặp lại Giang Tiểu Lâu, tâm thần rung động giờ phút này sớm tan thành mây khói, hắn sẽ không cho rằng nữ nhân này trở về tìm hắn nối lại tình cũ, nàng căn bản chính là một chướng ngại vật đáng sợ.
“Giang Tiểu Lâu, người quang minh chính đại không nói vòng vo, ta biết hết thảy đều cùng ngươi có liên quan, hành động của Lưu Yên chỉ sợ sớm đã bại lộ , ngươi lại thủy chung án binh bất động, chờ nàng ta mắc câu, vì thế ngươi không tiếc thiêu hủy tất cả cửa hàng, thậm chí còn liên lụy không ít thương gia khác, mục đích là muốn lan rộng, nháo càng lớn càng tốt ! Cứ như vậy, mỗi người đều biết là thiếu phu nhân Tần gia phóng hỏa đả thương người!” Tần Tư sớm nghĩ thấu triệt, địa điểm Vương Hằng cùng Dương tam gặp mặt đột nhiên bại lộ, chỉ có một loại khả năng, Vương Hằng sớm là kẻ phản bội.
Giang Tiểu Lâu nở nụ cười, nụ cười của nàng thập phần thanh nhã, giống như một đóa hoa sen tao nhã, thần sắc bên trong lại mang theo ba phần chế nhạo : “Tần công tử, ngươi đem ta nói không khỏi cũng quá thần thông , ta làm sao biết nhà ngươi lại có một đại thiếu phu nhân điên điên khùng khùng, ta quên mất nay nàng đã không phải con dâu Tần gia. Một khi đã như vậy, Tần công tử vì sao phải đưa ta số ngân lượng đó ?”
Ngón tay Tần Tư run rẩy dường như buộc chặt, chậm rãi nói: “Bệ hạ nghiêm khắc trách cứ, thái tử điện hạ cũng giận dữ, giao trách nhiệm Tần gia ta phụ trách bồi thường hết thảy, điểm này ngươi không phải sớm đã biết sao? Giang Tiểu Lâu, ta chỉ nói một lần, ngân lượng Tần phủ sẽ phụ trách bồi thường, bao gồm đại trạch Giang gia của ngươi, chúng ta cũng sẽ nguyên vật hoàn trả, không chút tổn hại, như vậy —— ngươi cũng nên buông tha Tần gia chứ?”
Giang Tiểu Lâu nhìn Tần Tư, thần sắc bình thản nói: “Ta càng nghe càng không hiểu Tần công tử nói cái gì, ngươi chính là bồi thường tổn thất của ta, như thế nào liên lụy ra rất nhiều ân oán tình cừu, thật sự rất hỗn loạn, ta sắp hồ đồ mất rồi.”
Tần Tư lạnh lùng cười: “Biết hay không biết tùy ngươi, ngươi rốt cuộc có chịu dừng tay hay không!”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài: ” Cắn chặt không tha cũng không phải là ta, mà là Các lão đại nhân, ngươi có biết , Các lão đối với ngươi đặt hy vọng rất nhiều, nhưng thật không ngờ ngươi lại có một thê tử làm loạn châm ngòi phóng hỏa……………… Lưu Yên thay ngươi chọc không ít phiền toái, cùng với đến cầu ta, không bằng ngẫm lại nên đi ứng đối thế nào với Các lão mới phải.”
Tần Tư âm thầm nghiến răng, trên mặt lại khôi phục tươi cười, hắn bình tĩnh nhìn Giang Tiểu Lâu, thần sắc ôn nhu nói: “Tiểu Lâu, quan hệ chúng ta trong lúc đó có cái gì nói khó nói, ngươi đòi tiền ta, liền đem tiền tài gấp bội bồi cho ngươi. Ngươi muốn báo thù, tánh mạng Lưu Yên ngươi cứ việc cầm! Nàng mới là đầu sỏ gây nên hết thảy, không phải sao? Nếu không phải nàng, ngươi làm sao có thể lưu lạc đến nước này. Nay nàng đã bị nhốt trong nha môn Kinh Triệu doãn, chỉ sợ cả đời cũng không có cách nào trở ra , ngươi còn có cái gì không thể tiêu? Xem như ta cầu ngươi , dừng tay lại, nói một tiếng với Các lão, buông tha Tần gia được không?”
Cửa sổ mở rộng, khuôn mặt Giang Tiểu Lâu có một nửa chìm trong ánh mặt trời nhu hòa, phá lệ ôn nhu xinh đẹp: “Tần công tử thật sự lo lắng nhiều, ta chỉ một nữ tử, làm sao khuyên được Các lão.”
Thanh âm nàng vẫn ôn nhu, so với cương đao còn sắc bén, một tiếng một tiếng đục khoét lòng người.
Trong lòng Tần Tư phẫn nộ đến cực hạn, ánh mắt nhìn thẳng Giang Tiểu Lâu, âm lãnh nói: “Ngươi cho là như vậy có thể làm sụp đổ Tần gia?”
Giang Tiểu Lâu nở nụ cười, tươi cười bên trong tràn đầy vô tội: “Cưới một thê tử không hiền không đức, Tần công tử thật sự là đáng thương, nay đã muốn bắt đầu cắn loạn, nếu là mắc bệnh điên, xuất môn còn có một tiệm thuốc bắc, nên uống nhiều dược một chút, để bớt tức giận.”
Tần Tư mặt lạnh như sương, trừng mắt Giang Tiểu Lâu không nói được một lời, theo sau hắn cắn răng một cái, xoay người bước đi, vừa đi tới cửa lại nghe thấy Giang Tiểu Lâu nói: “Chờ một chút!”
Tần Tư xoay người lại nhìn Giang Tiểu Lâu: “Ngươi còn lời nào muốn nói?”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu ôn hòa như nước, khuôn mặt tươi cười long lanh như hoa: “Người có thể đi, tiền phải lưu lại.”
Giang Tiểu Lâu rũ mắt xuống , nhìn tay hai người giao nhau, cước bộ như có như không khựng lại.
Ánh mặt trời phóng tới, ánh mắt Tạ Liên Thành sáng đến chói mắt, nhưng mà hắn ngẩn ra, lại nhanh chóng thả lỏng tay, quay đầu trách cứ Hoài An nói: “Ai cho ngươi gọi Giang tiểu thư đến đây, ta không phải cho ngươi trở về thông báo phụ thân, ngươi còn gọi gọi tới làm gì !”
Vẻ mặt Hoài An không yên: “Nô tài……………. Nô tài nhất thời hoảng loạn, nghĩ dù sao Giang tiểu thư cũng là lão bản của cửa hàng, cho nên mới …………………..”
Tạ Liên Thành thở dài một hơi, hướng Giang Tiểu Lâu nói: “Tiểu Lâu, nàng không sao chứ?”
Trong mắt hắn đầy ôn nhu , mơ hồ cố gắng khắc chế , nhè nhẹ lộ ra ý quan tâm.
Giang Tiểu Lâu quay mặt đi, nhìn ánh lửa, thần sắc trở nên thập phần phức tạp. Hoài An thấy thế nghĩ rằng nàng bị kích thích quá lớn, liên thanh nói: “Giang tiểu thư, ngươi nghe thấy thiếu gia nhà ta nói chuyện chứ?”
Giang Tiểu Lâu thản nhiên nói: “Ta không sao, không cần lo lắng.”
Tạ Liên Thành nhìn nàng, trong con ngươi trong suốt phản chiếu ra ánh lửa đỏ rực. Những cửa hàng kia đều là tâm huyết của Giang Thừa Thiên, Giang Tiểu Lâu đặt rất nhiều hy vọng, cũng không ngờ một mồi lửa đã phá nát hết thảy. Thế nhưng Giang Tiểu Lâu đối mặt một màn này, còn có thể giữ dáng vẻ trấn tĩnh, chẳng lẽ là chịu kích thích quá lớn? Nhưng cẩn thận quan sát, lại không đúng.
Tạ Liên Thành là người thông minh bực nào, chính là vòng vo vài ý niệm trong đầu, trong lòng liền ẩn ẩn hiểu ra.
Mặt trời dần ló dạng, cả con đường đều là mù mịt, từng nóc nhà đều là bốc đầy khói bụi đen đặc, gió thổi qua, tro tàn bay tán loạn ở khắp mọi nơi, trong khoang mũi của mọi người tràn đầy mùi vị cháy khét. Trận hỏa hoạn này, tổng cộng thiêu hủy bốn mươi lăm cửa hàng, trong đó mười lăm gia cửa hàng của Giang Tiểu Lâu tổn thất nặng nhất. Tuy rằng mọi người đều đúng lúc chạy ra ngoài, thế nhưng tài vật tổn thất không thể đếm hết. Cả con đường không ngừng truyền ra tiếng gào khóc, mọi người biểu tình như cha mẹ chết.
Trong thư phòng, đám chủ tử Tạ gia đều là một đêm không ngủ. Giang Tiểu Lâu lo lắng cho thân thể Tạ Khang Hà không khoẻ, ôn nhu khuyên hắn sớm đi nghỉ , nhưng Tạ Khang Hà một chút buồn ngủ đều không có, chính là liên thanh thở dài: “Làm sao lại phát sinh lửa lớn như vậy, ta thật sự là không nghĩ ra…………………… Cửa hàng đều trải qua kiểm tra vô cùng cẩn thận, nay lại phát sinh sơ suất như vậy.”
Thần sắc Giang Tiểu Lâu ôn hòa: “Bá phụ, nếu sự tình đã xảy ra, nghĩ nhiều cũng là vô dụng, người nên thả lỏng tâm tình, dù trời có sập cũng còn cách xoay chuyển.”
Tinh thần Tạ Khang Hà chưa bao giờ suy sụp đến mức này, trong giọng nói khó có thể che giấu vẻ u sầu: “Không đem chân tướng tra rõ ràng, ta làm sao có thể …………..”
Bên tai Giang Tiểu Lâu đeo đôi khuyên tai ngọc bích áp vào gò má trắng nõn, đáy mắt không hề gợn sóng.
Tạ Liên Thành từ đầu tới cuối dừng ở trên mặt Giang Tiểu Lâu, không hề chuyển mắt .
“Rốt cuộc là ai làm , vì sao lại hạ độc thủ như vậy!” Tạ Khang Hà nhịn không được hỏi.
Giang Tiểu Lâu cười nhẹ tiếp nhận: “Đêm qua trước khi phát sinh hỏa hoạn, có người nhìn thấy hành tung lén lút của tiểu nhị Vương Hằng ở Bác Cổ Trai.”
Thần sắc Tạ Khang Hà vô cùng kinh ngạc, Giang Tiểu Lâu giải thích nói: “Là lúc trước ta thu hắn làm tiểu nhị ở cửa hàng, hắn là lưu dân từ Liêu Châu đến, nhưng không chỗ đi, ta nhất thời mềm lòng mới thu lưu, ai ngờ lại chứa mầm tai hoạ.”
Tạ Khang Hà truy vấn: “Là hắn phóng hỏa?”
Giang Tiểu Lâu giương mắt , đồng tử tối tăm vẫn rất bình tĩnh: “Phải, có người chính mắt nhìn thấy, trong tay hắn còn mang theo dầu hỏa.”
Tạ Khang Hà đầy mặt khiếp sợ: “Hắn dám làm ra chuyện lấy oán trả ơn !”
Giang Tiểu Lâu thở dài: ” Thời điểm phóng hỏa là sắp hừng đông, chưởng quầy Bác Cổ Trai là người thứ nhất phát hiện, hắn lập tức lớn tiếng kêu lên, vì thế tất cả mọi người vọt ra, nhưng chờ bọn hắn nghĩ muốn bắt lấy Vương Hằng, hắn lại thừa dịp hỗn loạn chen vào đám người chạy thoát.”
Tạ Khang Hà cảm thấy ngực khó thở: “Đúng là lang tâm cẩu phế ! Ngươi có lòng thu lưu hắn, hắn lại dám ở phóng hỏa cửa hàng, trên đời lại có hạng người như thế !”
Tầm mắt Giang Tiểu Lâu cùng Tạ Liên Thành nhất thời chạm nhau, ánh mắt hắn vô cùng bình tĩnh, lại mang theo một tia hiểu rõ. Trong lòng Giang Tiểu Lâu ngẩn ra, lập tức dời ánh mắt: “Bây giờ, hoả hoạn đã thiêu mất bốn mươi lăm cửa hàng, bản thân ta khỏi phải nói, còn lại ba mươi cửa hàng khác cũng tổn thất tài sản trầm trọng ……………….. Ước tính giá trị, chỉ sợ là một con số không đếm nổi.”
“Tất cả lỗi là do Vương Hằng phóng hỏa, hắn phải chịu trách nhiệm…”
Giang Tiểu Lâu trịnh trọng nói: “Hắn là do ta phụ trách, tất nhiên không thể trốn tránh trách nhiệm.”
Tạ Khang Hà u sầu đầy mặt, ngửa mặt lên trời thở dài: “Cứ như vậy, chúng ta phải phụ trách bồi thường tất cả cửa hàng, đáng sợ nhất là, số cửa hàng kia đều là thuộc về sở hữu của người quyền quý. Vô tình đã đắc tội với nhiều người, còn muốn đông sơn tái khởi……………….. Là tuyệt không có khả năng . Một mồi lửa không lưu tình, thật sự là quá độc ác!”
Giang Tiểu Lâu phối hợp tỏ vẻ tiếc hận: “Bá phụ, nếu tiểu nhị kia là ta thu lưu, cũng chỉ có thể để ta tự gánh vác. Mọi cửa hàng nên bồi bao nhiêu thì bồi bấy nhiêu, đây là đạo nghĩa làm người.”
Tạ Khang Hà nhìn Giang Tiểu Lâu là một cô nương tuổi còn trẻ, nhịn không được tiếc hận, thầm nghĩ hài tử ngốc nào biết đâu rằng, ba mươi cửa hàng thiêu một cái là mất sạch, trong đó có không ít đồ cổ cùng trang sức đáng giá, đứng ra bồi thường chỉ sợ phải táng gia bại sản. Mặc kệ Giang Tiểu Lâu có bao nhiêu bạc, cũng không chịu nổi số lượng lớn như vậy! Nhưng hắn không thể không thừa nhận, Tiểu Lâu có khí phách cùng ý thức trách nhiệm là điều tốt . Hắn rốt cục hạ quyết tâm: “Tiểu Lâu, số cửa hàng kia khoan hẳn nói, mấu chốt là An vương cũng sở hữu ba cửa hàng trên đường này, tổn thất đặc biệt thảm trọng, cho dù ngươi bồi tiền cũng không có khả năng tiêu cơn tức của An vương. Những người khác………………………….. Mà tiêu bạc lại là vô tận, nhà ai bồi nhiều, nhà ai bồi thiếu, sao có thể hạch toán, một khi không cẩn thận sẽ nháo loạn ngất trời.”
Giang Tiểu Lâu đương nhiên hiểu rõ, nàng biết chuyện này nhất định sẽ huyên náo rất lớn, kịch liệt một chút còn có thể gây ra án mạng.
Tạ Khang Hà nói: “Trận tai nạn này, ai cũng không đoán trước được, về phần là thiên tai hay vẫn là người làm, hiện tại bắt không được hung thủ cùng chủ mưu phía sau màn, truy cứu cũng không có ý nghĩa. Quan trọng nhất là giải quyết vấn đề bồi thường, như vậy đi, Tiểu Lâu ngươi gánh vác một nửa, mặt khác một nửa từ Tạ gia chúng ta ra mặt thay ngươi giải quyết.”
Giang Tiểu Lâu sửng sốt, Tạ Khang Hà tiếp tục nói: “Ta sẽ đi ra ngoài một chuyến, tự mình đến An vương phủ xin lỗi, hy vọng An vương có thể rộng lòng tha thứ lần này.”
Thân mình Giang Tiểu Lâu có chút chấn động, trâm cài trên đầu cũng theo đó phát ra tiếng vang nhỏ: “Mười lăm cửa hàng đều do ta sở hữu, bị hỏa hoạn cũng là Bác Cổ Trai, cùng Tạ gia lại có liên quan gì. Bá phụ, một chậu nước bẩn người trăm ngàn không nên đổ hết lên bản thân, ta sẽ có phương pháp giải quyết, người không cần lo lắng.”
Nghe xong lời này, Tạ Khang Hà nhịn không được trách cứ nàng: “Nha đầu ngốc, chúng ta đều là người một nhà, chẳng lẽ ta nhìn ngươi gặp nạn lại ngoảnh mặt không để ý sao? Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thay ngươi gánh vác.”
Trong lòng Giang Tiểu Lâu có chút rung động, trên mặt hiện ý cười: “Bá phụ, ta nói không cần Tạ gia nhúng tay là thật sự không cần, không phải ta cố ý thể hiện, không quá ba ngày, chuyện này sẽ có biện pháp giải quyết viên mãn.”
1199_200803061011101qj9k
Nghe Giang Tiểu Lâu nói lời thề son sắt, trên mặt Tạ Khang Hà tràn đầy nghi hoặc.
Từ trong thư phòng đi ra, Tạ Liên Thành cùng nàng sóng vai mà đi, ánh mắt hắn như hồ sâu, khóe môi hơi nhếch : “Tiểu Lâu quả nhiên bất phàm, đến lúc này còn có thể bảo trì tâm tình bình thản. Xem ra lần này, nàng rất tự tin đắc thắng.”
Khóe môi Giang Tiểu Lâu hiện tươi cười nhàn nhạt: “Không ai có thể đoán trước cuối cùng thắng hay bại, bất quá chỉ cầu yên dạ yên lòng.”
Tạ Liên Thành thật sâu nhìn nàng: “Thật sự an tâm sao? Chuyện này hiểm ác vạn phần, không cẩn thận sẽ dẫn lửa thiêu thân, nàng thật sự không ngại không sợ?”
Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn hắn, trong một cái chớp mắt, ánh mắt hai người va chạm, kích phát ra tia lửa, thanh âm nàng đầy kiên định: “Đó là chuyện của riêng ta.”
Giờ phút này, trong đôi mắt xinh đẹp hiện vẻ lạnh lẽo sắc bén, lại có pha chút ánh sáng nhu hòa. Mâu thuẫn mà phức tạp, bất tri bất giác làm người mê say.
Tạ Liên Thành hô hấp trong phút chốc ngưng trệ, nhưng mà hắn lại không chút nào thoái nhượng: “Không, ngươi thân ở Tạ gia, đây là gia sự Tạ gia.”
Trong mắt Giang Tiểu Lâu tràn đầy hỏa diễm thiêu đốt, nàng cười lạnh một tiếng: “Bất quá là mượn một tấc vuông ở Tạ gia, sao lại can thiệp vào nhất cử nhất động của ta? Đã vậy, ngày mai ta liền chuyển ra ngoài, từ nay về sau —— “
“Giang Tiểu Lâu!” Tạ Liên Thành đột nhiên hô khuê danh của nàng, trong thanh âm có một tia ức chế không được tức giận, “Nói cái gì cầu không thẹn với lương tâm, nàng rõ ràng nhìn thấy chúng ta lo lắng cho nàng, trắng đêm bận rộn, nàng còn có thể nói được bốn chữ không thẹn với lương tâm sao?”
Giang Tiểu Lâu lần đầu tiên nhìn sâu vào mắt hắn, đáy mắt hắn hàm chứa quan tâm, vội vàng, thậm chí là nói không rõ tức giận, ôn nhu cùng lạnh lẽo hỗn hợp cùng một chỗ, liền thành một điều bí ẩn.
Thấy nàng không nói lời nào, hắn hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại: “Chuyện này ta càng nghĩ càng không đúng, nàng là một người thông minh, làm sao có thể vô duyên vô cớ thu lưu một lưu dân, lại vì sao đối với hắn không hề phòng bị. Chỉ có một khả năng, nàng biết rõ sẽ phát sinh hỏa hoạn, so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn.”
Trong mắt Giang Tiểu Lâu hàm chứa tia sáng ngời: “Đối với Tạ bá phụ, ta tự lấy làm thẹn. Nhưng sự tình trọng đại, ta không thể để hắn biết, là vì muốn tốt cho Tạ gia. Công tử, không nghĩ ra cũng không cần truy tìm, cuối cùng có một ngày tra ra manh mối, sẽ không để ngươi vĩnh viễn mơ hồ có không đáp án.” Nói xong, nàng sát bên cạnh hắn lướt qua.
Tạ Liên Thành đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn bóng dáng của nàng, thần sắc tối tăm.
Trên hành lang yên tĩnh, chỉ có một mình nàng không ngừng tiến về phía trước, làn váy phất phơ, ma sát, phát ra tiếng vang sàn sạt rất nhỏ, sống lưng nàng thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng, cũng không quay đầu lại.
Tạ Liên Thành, ta chờ ngày này đã lâu, chỉ có lần này tìm được cơ hội. Là người khác thành toàn ta, ta cảm tạ còn không kịp, sao có thể buông tha ?
Ngày thứ hai, Dương Các lão đưa thiếp mời Giang Tiểu Lâu tới phủ, đã xảy ra chuyện bất hạnh như vậy, Tạ gia muốn khéo léo từ chối, Giang Tiểu Lâu lại không chút do dự đáp ứng. Một đường đi qua cánh cổng sơn đỏ uy nghiêm cao ngất, nàng lướt qua hoa viên, vào chính sảnh. Dương Các lão đang ngồi ở trên ghế say sưa thưởng thức nghiên mực trong tay, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu tiến đến, đầy mặt tươi cười nói: “Tiểu Lâu, ngươi xem nghiên mực này chính là trân phẩm của một trăm năm trước.” Nói xong, hắn đưa tay nâng nghiên mực đến trước mặt Giang Tiểu Lâu, đắc ý nói: “Ngươi xem, đường nét cỡ nào tuyệt mỹ, cỡ nào phiêu dật, vẻ đẹp của nghiên mực đầy sắc sảo. Thứ tốt, tuyệt đối là thứ tốt!”
Giang Tiểu Lâu cười nhẹ nói: “Qủa thật là thứ tốt, toàn bằng Dương Các lão học thức uyên bác, ánh mắt độc đáo, đặt ở người bên ngoài tất nhiên có thể phân biệt hàng tốt.”
Dương Các lão cười nói: “Quá khen.” Hắn cẩn thận đem nghiên mực đặt xuống, nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Ta cảm thấy hôm nay sắc mặt ngươi không tốt, ta mời ngươi tới, vốn là muốn ngươi bồi ta chơi cờ , nhưng xem bộ dáng này của ngươi rõ ràng là có tâm sự, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu toát ra một tia xin lỗi: ” Thời gian sắp tới, Tiểu Lâu tạm thời không có khả năng đăng môn. Hôm nay, ta là cố ý đến cáo từ .”
Dương Các lão sửng sốt nói: ” Vì sao?”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Ngày hôm qua cửa hàng của Tiểu Lâu bị cháy, hỏa thế quá lớn đem cả con đường thiêu rụi, tổng cộng bị hủy bốn mươi lăm cửa hàng, một mồi lửa phóng xuống, Tiểu Lâu đã sắp táng gia bại sản, chỉ sợ một đoạn thời gian dài cũng không có tâm tư bồi Dương Các lão nói chuyện phiếm .”
Dương Các lão nghe vậy trừng mắt to: “Sao lại vậy ?”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu thật bình tĩnh: “Kỳ thật cũng không bất ngờ, cũng là ở trong dự liệu, ta đắc tội một số người, tự nhiên lọt vào tầm ngắm trả thù.”
Dương Các lão sa sầm mặt: “Vô duyên vô cớ sao có thể xảy ra hỏa hoạn, đã điều tra xong rõ rồi sao?”
Thanh âm Giang Tiểu Lâu nặng nề : “Chuyện đó đã không cần thiết phải nhắc lại………………….. Bất luận như thế nào, hỏa hoạn là từ Bác Cổ Trai phát sinh , ta đã quyết định tiêu hết gia tài, cũng phải bồi thường hết mọi người.”
Sắc mặt Dương Các lão thoạt nhìn khó coi: “Theo như lời ngươi nói, đến tột cùng là có chuyện gì, thành thành thật thật nói cho ta biết!”
Giang Tiểu Lâu lại đứng dậy, thần sắc phá lệ thong dong: “Ta thọc vào tổ ong vò vẽ, trách nhiệm cũng là từ ta đến gánh vác, ta cũng chỉ là táng gia bại sản, không có gì để nói. Các lão, Tiểu Lâu hôm nay vốn muốn đến cáo từ, ngài không cần lo lắng cho ta, chỉ là vật ngoài thân mà thôi, ta còn có thể chống đỡ được. Chờ thêm chút thời gian, để sự tình lắng xuống, Tiểu Lâu sẽ lại tới cửa.”
Dương Các lão nhíu mày: “Khoan đi đã, trước chờ ta nói hết lời !”
Giang Tiểu Lâu nhìn về phía Dương Các lão, ánh mắt lộ ra nghi hoặc.
Dương Các lão thật tình nói: ” Ngươi hành xử luôn thận trọng, không phải như bộ dáng lo lắng thấp thỏm như hiện tại, muốn nói lại thôi, việc này nhất định có huyền cơ khác. Tiểu Lâu, chúng ta nhận thức cũng không phải thời gian ngắn, tuy rằng không thân chẳng quen, ta cùng phu nhân thật tâm thích ngươi, xem ngươi như nữ nhi mà đối đãi. Ngươi nếu là tín nhiệm ta, không ngại đem hết thảy nói rõ ràng, chứ đừng không đầu không đuôi cứ thế rời đi , biến thành ta lòng tràn đầy nghi hoặc.”
Giang Tiểu Lâu ngẩn ra, tươi cười lộ ra chua sót: “Các lão………………….. Ngươi hẳn biết, ta ở kinh thành sớm có kẻ thù, ban đầu ta vẫn cho rằng hết thảy đã là quá khứ, những người đó sẽ không tìm ta, ta cũng có thể sống yên ổn qua ngày. Chỉ cần đem cửa hàng của phụ thân chuộc về, từ nay về sau dốc sức kinh doanh cho tốt. Nhưng mà kẻ thù thủy chung không chịu buông tha ta, thế nhưng phái người trà trộn vào cửa hàng của ta, lặng lẽ phóng hỏa, đem tâm huyết của ta đốt sạch sẽ. Chỉ một mình ta liền thôi, thế nhưng còn liên luỵ thương gia chung quanh, ngươi nói xem trong lòng ta……………………… Có bao nhiêu khổ sở.” Nàng nói xong , trong mắt nhiễm lệ quang trong suốt, nhưng vẫn chịu đựng, không để nước mắt rơi xuống.
Sắc mặt Dương Các lão nghiêm túc nói: “Đến tột cùng là ai làm ?”
Giang Tiểu Lâu đáy mắt xẹt qua một tia nguội lạnh: “Nhược nhục cường thực (mạnh hiếp yếu) , khi dễ kẻ yếu, muốn bắt hung phạm, nói dễ hơn làm. Kẻ thù của ta thế lực rất lớn, chỉ có hắn sửa trị ta, ta lại không hề có lực đánh trả, cần gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ, tự rước lấy nhục.”
Dương Các lão mày gắt gao nhăn lại: “Đúng chính là đúng, sai chính là sai, chẳng lẽ đen cùng trắng còn có thể điên đảo! Ngươi cứ việc nói, đến tột cùng là kẻ nào gây ra việc ác này, ta thật muốn nhìn xem, kinh thành là dưới chân thiên tử, còn có vương pháp hay không !”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu lộ ra vẻ khó xử: “Này… Ta thật khó mà nói .”
Dương Các lão mặt trầm xuống: “Nói, nhất định phải nói ! Nói ra ta sẽ thay ngươi làm chủ .”
Giang Tiểu Lâu do dự một lát mới nói: “Ta sẽ đem hết thảy nói cho Các lão, nhưng……………” Lời nàng còn chưa có nói xong, đã thấy Tiểu Điệp vội vàng từ bên ngoài tiến vào, trịnh trọng hướng về phía Các lão thi lễ, mới nói: “Tiểu thư, nô tỳ có chuyện trọng yếu bẩm báo.”
Giang Tiểu Lâu vừa muốn mở miệng, Dương Các lão nói: “Sự tình đã đến nước này, nếu có liên quan đến vụ hỏa hoạn, nói thẳng không cần che giấu.”
Tiểu Điệp do do dự dự nhìn về phía Giang Tiểu Lâu, thấy nàng cho phép, mới nói: “Tạ gia đã lùng sục khắp nơi truy tìm Vương Hằng, vừa rồi đại công tử truyền tin tức đến, nói phát hiện tung tích hắn ……………………………”
Ánh mắt Dương Các lão khẽ ngưng: “Tốt, ta liền cùng các ngươi đi một chuyến, chỉ cần hết thảy là thật, ta tuyệt sẽ không bỏ qua kẻ giở trò ở phía sau màn!”
Ngoại ô Kinh thành, một quán trà thoạt nhìn thập phần tầm thường, trên đầu Vương Hằng đội đấu lạp, lặng lẽ che dấu hành tung, tiến vào quán trà. Hắn nhìn quanh bốn phương, rốt cục ở trong một góc quán trà phát hiện một trung niên nam tử vận áo xanh.
Vương Hằng lập tức đi qua, hạ giọng nói: “Đã tới?”
Nam tử vừa nhấc đầu, cười nói: “Ngồi đi.”
Vương Hằng ở bên cạnh hắn ngồi xuống, mở miệng hỏi nói: “Phu nhân đáp ứng cho ta bạc, hiện tại sự tình đã làm xong, bạc đâu?”
Nam tử vận áo xanh nói: “Bạc tự nhiên sẽ cho ngươi, chẳng qua ngươi còn phải làm một chuyện.”
Vương Hằng sửng sốt, lập tức nói: “Các ngươi nói qua chỉ cần ta phóng hỏa đốt cửa hàng của nàng, chuyện khác một mực mặc kệ, sao bây giờ lại đổi ý .”
Nam tử vận áo xanh lạnh lùng nói: “Phu nhân mời ngươi làm việc đó là coi trọng ngươi, không cần chọn ba lấy bốn , từ tốn nghe ta nói hết lời ! Hiện tại, việc này đã muốn huyên náo rất lớn, ngày mai ngươi phải đi loanh quanh các cửa hàng, chờ nha dịch bắt được ngươi, chỉ cần nói ngươi là nô lệ đào thoát vì không muốn tu kiến biệt viện cho bệ hạ, Giang Tiểu Lâu thu lưu ngươi, trong lúc vô ý ngươi đánh ngã ngọn đèn dầu , tạo thành một trận đại hỏa. Cho nên mới thiêu cháy Bác Cổ Trai của Giang Tiểu Lâu, tiếp theo làm liên lụy đến những cửa hàng khác, nghe hiểu ta ý chứ?”
Vương Hằng lập tức ngây người, không khỏi thầm nghĩ: người này quá độc ác, thứ nhất Giang Tiểu Lâu thu lưu nô lệ đào thoát, người khác nhất định sẽ nghĩ nàng đối với bệ hạ bất mãn, thủy chung tâm tồn gây rối. Thứ hai thế lực trong kinh thành rắc rối phức tạp, chủ nhân sau lưng mỗi cửa hàng đều cùng quyền quý trong triều có quan hệ thiên ti vạn lũ, Giang Tiểu Lâu về sau đừng nghĩ ở kinh thành sống yên . Đối phó một nữ tử nho nhỏ, lại không tiếc dùng thủ đoạn ngoan độc, thật sự là làm người ta tâm lạnh. Hắn nghĩ đến đây, nhìn chằm chằm đối phương nói: “Ngươi nghĩ rằng ta là ngốc tử sao? Nếu ta đi tự thú, ta còn có mệnh ra ngoài ?”
Nam tử vận áo xanh theo dõi hắn chậm rãi nói: “Ngươi cũng đừng quên, nếu như ngươi đi , phu nhân sẽ phái người chiếu cố thê tử và hài tử của ngươi, , nếu không bọn họ nhất định sẽ ngày ngày trôi giạt khắp nơi. Huống chi dựa pháp lệnh Đại Chu, phóng hỏa tội nặng nhất chính là lưu đày, đến lúc đó phu nhân sẽ thay ngươi quay vòng (việc chi tiêu) .”
Vương Hằng nhìn đối phương, tràn đầy hoài nghi: “Ta không thể lại tin tưởng phu nhân, nàng căn bản là lật lọng!”
Nam tử vận áo xanh nắm tay hướng trên bàn vỗ thật mạnh: “Vương Hằng, ngươi cũng đừng quên thân phận chính mình !”
Vương Hằng cười hắc hắc: “Ta làm hết thảy đều do đại thiếu phu nhân Tần gia phân phó, nàng nếu vô tình, chớ trách ta vô nghĩa ! Nếu như ngươi không giao tiền ra, đừng nghĩ ta tiếp tục bán mạng cho các ngươi!”
Vừa dứt lời, có vô số nha dịch theo bên cạnh vọt vào, nhất thời đem quán trà vây chật như nêm cối, nam tử vận áo xanh đột nhiên đứng lên, bộ mặt hoảng sợ.
Dương Các lão đi vào đại sảnh, Giang Tiểu Lâu bồi ở bên cạnh hắn, ôn nhu nói: “Các lão nhìn thấy chứ, sự tình chính là như vậy.”
Vương Hằng vừa thấy tình hình này, lập tức nói: “Đại nhân tha mạng! Ta…………. Ta chỉ là thu nhận tiền tài thay người làm việc, bọn họ mới là chủ mưu !” Hắn chỉ vào nam tử vận áo xanh lớn tiếng nói, “Chính là chủ tử của hắn, nữ nhân kia phân phó ta phóng hỏa cửa hàng của Giang tiểu thư, ta………….. Ta cũng là bị ép buộc !”
Ánh mắt Dương Các lão quét về phía nam tử vận áo xanh, cực vì âm trầm: “Ngươi đến tột cùng là người phương nào?”
Nam tử vận áo xanh nhìn đến tình huống này, sớm lưng lạnh cả người, mồ hôi lạnh chảy ròng, theo bản năng lui về phía sau hai bước: “Ta, ta là………….” Lời hắn còn không có nói xong, Vương Hằng phịch một tiếng quỳ xuống đất, trước mặt mọi người chỉ chứng: “Hắn là quản sự Tần phủ, thê tử hắn chính là nô tỳ bên cạnh vị thiếu phu nhân kia, hết thảy đều là bọn hắn sai ta làm , tha mạng a!” Hắn vẻ mặt sợ hãi, xứng với gương mặt hàm hậu, diễn giống y như thật.
1199_200803061011101qj9k
Dương Các lão lạnh lùng nói: “Còn không đem bọn họ bắt lại, nghiêm trang thẩm vấn!” Các lão ra lệnh một tiếng, bọn nha dịch lập tức tiến lên, đem nam tử vận áo xanh đè ngã xuống đất, hắn nhất thời hoảng loạn: “Ta không biết, ta cái gì cũng không biết, mau thả ta!”
Kinh Triệu Doãn thật cẩn thận hỏi: “Các lão, ngài xem kế tiếp nên làm sao?”
Dương Các lão nói: “Ngươi cũng không phải ngày đầu tiên xử lý, chẳng lẽ ngay cả xử án như thế nào cũng không biết?”
Kinh Triệu Doãn lau mồ hôi lạnh trên trán: “Dạ, tiểu nhân nhất định sẽ nghiêm ngặt thẩm vấn, mau chóng cấp Các lão một câu trả lời thuyết phục, tra ra hung phạm phía sau màn, mau chóng bắtvề quy án!”
Dương Các lão gật đầu: “Tốt, mới không uổng phí ta đề cử ngươi với bệ hạ, ngươi trăm ngàn lần không nên giống Lương Khánh, cố gắng đừng phạm phải sai lầm.”
“Dạ, dạ!” Kinh Triệu Doãn liên tục đáp lời, chờ hắn đứng thẳng người lên, lại theo bản năng nhìn thoáng qua Giang Tiểu Lâu. Nữ tử xinh đẹp này có lai lịch ra sao, cùng Các lão lại là cái gì có quan hệ thế nào, thế nhưng có thể dao động lão nhân gia như hắn. Dương Các lão tuy rằng quyền cao chức trọng, thâm chịu bệ hạ nể trọng, nhưng hắn cá tính cổ quái, không dễ lấy lòng, cũng không thích lo chuyện người khác. Nhưng mà, chuyện nữ tử này hắn chẳng những quản , hơn nữa quản vô cùng chu toàn, thậm chí tự mình buộc Kinh Triệu Doãn tiến đến đây nghe nhất thanh nhị sở, thật sự là rất kỳ lạ …………………………
Giang Tiểu Lâu nhìn Kinh Triệu Doãn, hơi mỉm cười: “Hết thảy phải làm phiền đại nhân, cần phải xét xử độc thủ phía sau màn, lấy lại lẽ phải .”
`
Tần Tư vừa mới ngồi cỗ kiệu hồi phủ, còn chưa tới cửa đã bị phó dịch trong nhà ngăn cản. Nô bộc nhìn thấy hắn, lập tức bùm bùm quỳ rạp xuống đất, không kịp thở nói: “Đại thiếu gia, xảy ra đại sự ! Người nha môn bao vây đại viện chúng ta, nô tài chạy trốn ra báo tin, khó khăn mới đợi được ngài quay về!”
Tần Tư sửng sốt, lập tức hỏi: “Sao lại thế này, mau đứng lên nói.”
Phó dịch quỳ ở nơi nào khởi không đến, thở hồng hộc nói: “Nô tài cũng không biết sao lại thế này, chỉ thấy một đám đông nghìn nghịt xông vào, đem toàn bộ sân viện bao vây chặt chẽ, cũng không cho người ra vào, còn bị xua đuổi không ngừng ! Những người đó một đám quắc mắt nhìn trừng trừng, hung thần ác sát, người cầm đầu chỉ nói muốn bắt đại thiếu phu nhân! Ai nha, toàn bộ trong viện đảo lộn, nghiêng ngã, lăn lốc , nơi nơi là vết tích đổ vỡ, chung quanh là tiếng khóc, tiếng la, đáng thương nô tài lợi dụng sơ hở từ cửa sau chuồn ra.”
Tần Tư không ngừng vó câu chạy về Tần phủ, quả nhiên trước cửa đại viện đứng đầy nha dịch, đại môn đã bị phong tỏa. Nội môn tiếng người sôi trào, kêu , khóc , la , nháo , tựa như tổ ong vò vẽ bay tán loạn. Tần Tư muốn đi vào, nha dịch giữ cửa không cho, nói đây là Kinh Triệu doãn phân phó, bất luận kẻ nào cũng không thể dễ dàng tiến vào.
Tần Tư mặt không đổi sắc, âm thanh lạnh lùng nói: “Ta là chủ nhân nhà này, lại là quan viên đương triều, ai dám điều tra phủ đệ của ta.”
Kinh Triệu Doãn thân mình béo lùn lắc lư tiến lại, xa xa hướng hắn ôm quyền, thịt trên mặt đều là tươi cười: “Tần đại nhân, ngại quá, đã quấy nhiễu quý phủ . Ta cũng là phụng mệnh làm việc, không thể không làm, mong rằng Tần đại nhân thứ lỗi.”
Tần Tư nhíu mày, do gương mặt hắn tuấn mỹ, ngay cả biểu tình nhíu mày đều là cảnh đẹp ý vui. Hắn thật không ngờ ngay cả Kinh Triệu Doãn đều kinh động , trên mặt hiện lên vẻ tươi cười nói: “Triệu đại nhân là chấp hành công vụ, theo lý thường phải làm, chính là không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì, lại có thể hưng sư động chúng?”
Triệu đại nhân cố làm ra vẻ kinh ngạc: “Thì ra Tần đại nhân còn không biết, chính là phía trước cửa nam đường phát sinh hỏa hoạn ! Người phóng hỏa đã bị bắt, hắn nói đại thiếu phu nhân của quý phủ xúi giục hắn đốt cửa hàng của Giang gia, ai ngờ bởi vì hỏa thế quá lớn làm lan sang rất nhiều gcửa hàng chung quanh. Vốn cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ mời thiếu phu nhân về nha môn tra hỏi vài câu, nhưng Dương Các lão hôm nay nổi giận đùng đùng vào cung hướng bệ hạ báo cáo hết thảy, tố cáo Tần gia quản giáo không nghiêm, làm xằng làm bậy. Bệ hạ biết được sau lập tức hạ chỉ, lệnh nha môn Kinh Triệu doãn nghiêm túc điều tra!”
Tần Tư thầm hận trong lòng, hết thảy đều là tiện nhân Lưu Yên gây ra chuyện, nàng muốn đối phó Giang Tiểu Lâu dùng biện pháp nào không dùng, lại dám dùng thủ đoạn này, chính mình bị hủy không nói, còn liên lụy Tần gia mang tai họa! Hắn nghiến răng nghiến lợi cố nén phẫn nộ, tươi cười vẫn rất khiêm tốn: “Ngươi để cho ta vào.”
Kinh Triệu Doãn có chút khó xử nói: “Đại môn đã muốn phong tỏa, còn chưa mời đại thiếu phu nhân ra, nếu ta để Tần đại nhân đi vào, chỉ sợ có chút không ổn, dù sao ——” lời hắn còn không nói xong, Tần Tư không chút để ý nói: “Ta mới từ thái tử phủ đi ra, cho nên còn không biết hôm nay phát sinh chuyện này, đợi ta đi bẩm báo thái tử điện hạ, hắn nhất định sẽ vì ta làm chủ . Ngươi yên tâm, mặc dù ta vào phủ, cũng sẽ không cản trở đại nhân làm việc. Bất quá ta phải nhắc nhở một câu, sự tình còn không có điều tra rõ ràng, đại nhân không nên hạ kết luận sớm mới tốt.”
Kinh Triệu doãn nghe vậy tròng mắt vừa chuyển, Tần Tư rất được thái tử điện hạ coi trọng, quý phủ hắn xảy ra chuyện này, thái tử sẽ không im lặng đứng nhìn. Dương Các lão tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng dù sao tuổi tác đã cao, hợp lại tất nhiên không thể trên thái tử điện hạ. Phóng hỏa mà thôi, nếu thái tử nguyện ý thay Tần Tư xuất đầu, việc này tất nhiên không có chuyển cơ, hắn nghĩ đến đây liền cười nói: “Một khi đã như vậy, Tần đại nhân xin mời vào.”
Vừa mới đi vào sân, Tần Tư liền gặp Tần lão gia. Tần lão gia môi run run nửa ngày, trong mắt tràn đầy tức giận nói: “Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Tần Tư đem nhắm mắt lại, theo sau lại chậm rãi mở: “Không có việc gì, ngài yên tâm, hết thảy có ta ở đây.” Nói xong hắn xoay người phân phó mọi người còn đang hoảng hốt nói: “Không cần hoảng, hoảng cũng vô dụng . Mọi người vừa mới đang làm cái gì thì làm cái đó, không nên hỏi, không cần quan tâm.” Ngay sau đó, hắn bước nhanh về hướng sân viện. Cửa thủ rất nhiều nha dịch, như hổ rình mồi, cùng hộ vệ Tần phủ trong trạng thái giằng co, hiển nhiên nhóm hộ vệ là phụng mệnh lệnh Lưu Yên không chịu thoái nhượng.
Tần Tư hướng hộ vệ phất phất tay, ý bảo bọn họ tránh ra. Hắn sải bước vào cửa, chỉ thấy khắp nơi đều là vương vãi lộn xộn , đám tỳ nữ vây ở trên hành lang khe khẽ nói nhỏ nhìn thấy hắn tiến vào, lập tức an tĩnh , từng đạo ánh mắt tụ tập lại. Tần Tư vừa nhìn khắp nơi, nhìn thấy trên hành lang nằm một người, tóc rối tung, thân mình được người từ phía sau nâng lên, vừa thấy chính là Lưu Yên. Hắn mày mặt nhăn nhíu, quay đầu hỏi: “Sao lại thế này?”
Tỳ nữ lo lắng nói: “Những người đó không nói lời nào bắt lấy Dương ma ma, tiếp theo lại không cố kỵ muốn xông vào. Đại thiếu phu nhân nhìn thấy những người đó chuẩn bị vọt vào đại viện liền nóng nảy, nàng xưa nay tính tình cao ngạo, có thể nào thừa nhận loại khuất nhục này, quýnh lên nháo loạn liền hôn mê bất tỉnh.”
Mâu quang Tần Tư xẹt qua khuôn mặt vàng như nến của Lưu Yên, đáy mắt dâng lên một tia căm hận, hắn lạnh lùng nói: “Những người đó tạm thời sẽ không tiến vào, trước đem nàng nâng vào trong phòng đi.”
Vài ma ma hợp lực đem Lưu Yên nâng vào phòng, vừa mới đem nàng đặt giường. Lưu Yên bị kinh động, đột nhiên lập tức ngồi dậy nói: “Ai muốn bắt ta, ai dám!” Kêu to một câu nàng đột nhiên thanh tỉnh , nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện Tần Tư chính đầy mặt hàn sương nhìn chính mình. Nàng nhất thời có chút khẩn trương, nhìn đối phương cơ hồ nói không ra lời.
Vừa rồi những người đó xông vào, Lưu Yên nhất thời lửa giận công tâm mạnh mẽ hôn mê bất tỉnh, hộ vệ trong nhà cùng toán nha dịch xảy ra xung đột, cũng là vì bảo hộ nàng, không cho nàng bị người mang đi, trong nhất thời cầm cự được một lúc , đúng vào lúc này, Kinh Triệu doãn nghe nói Tần Tư đã trở lại, liền lập tức chạy tới đại môn, Lưu Yên thế này mới tính tránh được một kiếp. Nay nhìn đến sắc mặt Tần Tư không tốt, Lưu Yên nhất thời sững sờ tại chỗ, nhìn Tần Tư nói: “Phu quân, ta đây là……………………”
Ánh mắt Tần Tư cực kỳ âm lãnh trừng mắt Lưu Yên nói: “Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Trên mặt Lưu Yên rõ ràng đã bị kinh hách rất lớn, nàng cảm giác được toàn thân không có một chỗ nào không run rẩy, cơ hồ muốn khóc lớn ra .
Tần Tư lạnh lùng nói: “Còn không nói!”
Lưu Yên thất thố khóc lớn lên: “Ta chỉ là muốn cho tiện nhân kia một chút giáo huấn, ta có cái gì không đúng?”
Tần Tư mặt xanh mét , ngón tay cơ hồ đều phát run: “Ngươi quả thực là không có đầu óc, ngươi cũng không ngẫm lại xem, Giang Tiểu Lâu có thể ở kinh thành sống yên, đâu là nữ lưu tầm thường mặc ngươi xoa nắn! Ta sớm đoán được sau lưng nàng có núi dựa, thật không ngờ lại là Dương Các lão! Ngươi có biết vừa rồi Kinh Triệu doãn hướng ta nói gì không, hắn nói là Các lão tự mình xuất đầu làm chỗ dựa cho Giang Tiểu Lâu, chứng cứ có sức thuyết phục việc này cùng ngươi có liên quan!”
Sắc mặt Lưu Yên nháy mắt trở nên trắng bệch, môi phát run nói: “Dương Các lão hắn không phải ân sư của ngươi sao? Phu quân, cầu ngươi giúp ta nói vài lời hay, đừng để ta bị Kinh Triệu doãn mang đi, kể từ đó, mặt của ta coi như là mất sạch !”
1199_200803061011101qj9k
Sắc mặt Tần Tư vô cùng khó coi, khóe mắt hiện lên châm chọc, lạnh lùng nói: “Hắn gần đây đối với ta thập phần lãnh đạm, nay lại xảy ra chuyện này, ta có mặt mũi nào đi cầu kiến Các lão.”
Lưu Yên nóng nảy: “Ta lập tức phái người đi Ngự sử phủ báo tin, cầu phụ thân tới cứu ta.”
Tần Tư mắt lạnh nhìn nàng: “Cứu ngươi? Hiện tại ai cũng không thể cứu được ngươi! Ngay cả Các lão đều nhúng tay , sự tình can thiệp quá lớn, không cần nói đến nhạc phụ, ngay cả thái tử điện hạ chỉ sợ cũng không chịu hỗ trợ !”
Lưu Yên hoảng sợ vô cùng: “Tại sao lại như vậy!”
Tần Tư ở trong phòng đi tới đi lui, cước bộ trầm trọng, nỗi lòng hắn giờ phút này xoay chuyển rất nhanh, nháy mắt hạ quyết tâm: “Lưu Yên, ngươi gây ra đại họa, ngay cả ta có thể dung hạ ngươi, Tần phủ cũng không thể tha thứ cho ngươi.” Hắn trực tiếp đi đến bên cạnh bàn, nhanh chóng viết vài chữ, ném một mảnh giấy lên đầu Lưu Yên: “Từ nay về sau, ngươi cùng Tạ gia không còn quan hệ, sống hay chết, chịu trừng phạt ra sao, đều tự chính ngươi gánh vác!”
Lưu Yên đem tờ giấy sau gáy cầm tới trước mặt, đã thấy hai chữ “Hưu thư”, nhất thời máu vọt tới đỉnh đầu, mặt đỏ tai hồng, tức giận nói: “Tần Tư, ngươi điên rồi phải không ? Trong lúc tình hình khẩn trương, ngươi còn nhẫn tâm muốn hưu ta !”
Trong mắt Tần Tư chợt lóe tia chán ghét rồi biến mất : “Thân là nữ tử không giúp chồng dạy con, an phận qua ngày, thế nhưng dám cả gan phóng hỏa, làm xằng làm bậy. Lưu Yên, ngươi đừng trách ta vô tình, đi từng bước tới hôm nay, ta hao phí không biết bao nhiêu tâm lực, tuyệt không thể vì nữ nhân như ngươi hủy đi con đường làm quan của ta ! Kinh Triệu doãn bên đó ta đã chào hỏi qua, sự tình chỉ cùng một mình ngươi có liên quan, tuyệt không liên lụy người bên ngoài. Hiện tại ngươi lập tức cút xéo cho ta, sau này không được nói ngươi là con dâu Tần gia!”
Lưu Yên nghe xong lời này, giống như kẻ điên hướng hắn vọt nhanh lại , móng tay bén nhọn ở trên mặt hắn cào ra một đạo vết máu: “Tần Tư, ngươi là súc sinh vong ân phụ nghĩa!”
Tần Tư một phen đẩy mạnh nàng ra, lạnh lùng nói: “Còn không đem nàng kéo ra ngoài!”
Lưu Yên tức đến cực điểm, nàng không nghĩ tới chính mình khó khăn mới lấy được phu quân, nhưng trong lúc nguy cấp không tiếc vứt bỏ nàng ! Bọn họ là phu thê, cùng giường cộng chẩm, thân thiết khắng khít, nàng cho rằng hắn ít nhất có ba phần chân tình, hiện tại mới hiểu được, thì ra hắn căn bản không có tâm, không có tình! Nàng lớn tiếng thét chói tai, liều mạng đánh hắn: “Ngươi là súc sinh ! Súc sinh !”
Nay Lưu Yên, sớm không có nửa điểm phong phạm quý nữ nhà cao cửa rộng, dù cho quy củ cùng giáo dưỡng, cũng không nén được nội tâm phẫn hận cùng oán độc.
Vốn đứng đám hạ nhân đứng ở ngoài cửa, hai mặt nhìn nhau, thật không ngờ xảy ra tai nạn trước mặt, đại thiếu gia tráng sĩ chặt tay, không chút do dự hưu thiếu phu nhân, nhưng đây dù sao cũng là địa phương Tần gia, ai cũng không dám cãi lời Tần Tư, các nàng lập tức đi lên bắt lấy Lưu Yên, Lưu Yên vừa khóc lại nháo, lớn tiếng nói: “Tần Tư, ngươi lang tâm cẩu phế, ta làm hết thảy còn không phải vì ngươi! Ta biết ngươi vẫn không có quên tiểu tiện nhân kia, ta nói cho ngươi, nàng không buông tha ta, cũng đồng dạng sẽ không bỏ qua ngươi! Hết thảy chỉ là vừa mới bắt đầu, ngươi chờ xem đi !”
Nàng vừa nói, một bên như mắc bệnh tâm thần kêu to, ánh mắt trừng to như muốn lồi ra . Tần Tư mệt mỏi phất phất tay, sai người lập tức đem nàng đem ra ngoài. Lưu Yên khóc cơ hồ muốn ngất xỉu, lại vẫn là bị giao cho Kinh Triệu doãn, Kinh Triệu doãn không dám tạm dừng, lập tức đem nàng bắt giam, hơn nữa đem hạ nhân bên người nàng tất cả đều giam lại, cẩn thận tra xét.
1199_200803061011101qj9k
Cọc án phóng hỏa huyên náo rất lớn, cơ hồ là người người đều biết, mỗi người đều biết nói Tần gia đại thiếu phu nhân dám xui khiến người đi phóng hỏa cửa hàng, hành vi nghe rợn cả người, quả thực làm người không dám tin. Nhất là những người biết Lưu Yên nhân, ai cũng nói nàng tính tình ôn hòa, phong thái cao nhã, tuyệt không thể tưởng được nàng dám làm ra chuyện như vậy. Vốn Tần Tư xuất toàn lực bảo vệ Lưu Yên, lại được Ngự sử phủ ra mặt, sự tình nói không chừng còn có thể có chuyển cơ, nhưng Tần Tư quá mức lãnh huyết, không chút do dự đem Lưu Yên đuổi ra khỏi nhà, còn bày ra một bộ dáng đã bị lừa gạt, thê tử không đức, hắn vô cùng bị thương, Lưu Yên đương nhiên trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Lưu ngự sử nghe nói nữ nhi chính mình sở tác sở vi, cũng không có trình sổ con thay nàng biện bạch, hoàn toàn tương phản, hắn bắt đầu đóng cửa từ chối tiếp khách.
Có căn cứ chính xác từ Dương Các lão cùng Vương Hằng, Dương ma ma phụ trách liên lạc cùng đệ đệ Dương tam rất nhanh nhận tội. Lưu Yên xui khiến người khác phóng hỏa, cùng lúc phải bồi thường số tiền lớn, về phương diện khác còn mang tội chủ mưu. Ngay cả nàng là thiên kim Ngự sử, cũng vô pháp thay đổi sự thật bản thân là người phóng hỏa.
Hôm đó buổi chiều, một vị khách không mời mà đến tìm Giang Tiểu Lâu. Lúc ấy Giang Tiểu Lâu đang chỉ huy người trong cửa hàng đem hiện trường một lần nữa thu thập sửa sang lại, thời điểm Tần Tư tiến vào, nhìn thấy quang cảnh khí thế ngất trời. Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn thấy Tần Tư đứng ở cửa, ánh mắt khẽ ngưng, lẳng lặng nhìn chính mình, không khỏi cười nhẹ: “Hôm nay thật đặc biệt, gió nào thổi Tần công tử đại giá đến đây.”
Ánh mắt Tần Tư không tự giác dẫn theo ba phần sát khí, theo bản năng tiến lên từng bước, lại dừng bước, chỉ xa xa nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Giang tiểu thư, chẳng biết có thể dời bước nói chuyện hay không.”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu tươi cười thập phần kiều diễm ngọt ngào, thanh âm lại phá lệ uyển chuyển: “Được, nơi này cũng không phải chỗ thích hợp nói chuyện, tìm chỗ khác vậy.”
Nàng thỉnh Tần Tư vào nhã thất vừa mới thu thập bên cạnh, sau khi tiến vào phòng, Tần Tư đem một cái tinh mỹ hồng hộp gỗ đặt ở trước mặt Giang Tiểu Lâu.
Thần sắc Giang Tiểu Lâu vừa động: “Đây là cái gì?”
Tần Tư hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Đây là toàn bộ phí dụng bồi thường mười lăm cửa hàng, ngươi kiểm tra một chút, xem đủ hay không.”
Giang Tiểu Lâu mở hộp ra , nhìn bên trong xấp ngân phiếu thật dày, mỉm cười nói: “Hạ tài lực không ít nha.”
Tần Tư gắt gao nắm chặt thành quyền, đau đớn mãnh liệt nảy lên, hắn vẫn mỉm cười nói: “Đây là năm đó Tần gia thua thiệt ngươi, hiện tại nhất nhất trả lại cho ngươi.”
Giang Tiểu Lâu thở dài một tiếng: “Ta hồi trước cho Tần phủ mượn mười vạn lượng, cho tới bây giờ chẳng lấy lại được lợi nhuận nào, mười vạn lượng là xa xa không đủ , hơn nữa lúc này bị không ít kinh hách, bồi thường ít nhất phải thêm ba vạn lượng, Tần công tử, ngươi nói đúng không ?”
Tần Tư tâm can trong nháy mắt xoắn lại cùng một chỗ, lồng ngực giống như hừng hực liệt hỏa tra tấn, trên mặt cũng là ý cười tao nhã : “Ta sẽ mau chóng gom đủ bạc đưa tới cho ngươi, một phần cũng không thiếu.”
Giang Tiểu Lâu nụ cười từ khóe môi thoát ra, nói: “Ta hiện tại không nhà để về, luôn trú ngụ ở nhà người khác thật sự không ổn………………….”
Trong mắt Tần Tư vừa động, nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Thì ra đây mới là mục đích của ngươi.”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu trong trẻo mà lạnh lùng: “Mục đích của ta, ta có thể có mục đích gì.”
Tần Tư lạnh lùng cười, hắn được giáo dưỡng rất tốt, nhưng lại mạnh mẽ đè nén oán độc . Vốn gặp lại Giang Tiểu Lâu, tâm thần rung động giờ phút này sớm tan thành mây khói, hắn sẽ không cho rằng nữ nhân này trở về tìm hắn nối lại tình cũ, nàng căn bản chính là một chướng ngại vật đáng sợ.
“Giang Tiểu Lâu, người quang minh chính đại không nói vòng vo, ta biết hết thảy đều cùng ngươi có liên quan, hành động của Lưu Yên chỉ sợ sớm đã bại lộ , ngươi lại thủy chung án binh bất động, chờ nàng ta mắc câu, vì thế ngươi không tiếc thiêu hủy tất cả cửa hàng, thậm chí còn liên lụy không ít thương gia khác, mục đích là muốn lan rộng, nháo càng lớn càng tốt ! Cứ như vậy, mỗi người đều biết là thiếu phu nhân Tần gia phóng hỏa đả thương người!” Tần Tư sớm nghĩ thấu triệt, địa điểm Vương Hằng cùng Dương tam gặp mặt đột nhiên bại lộ, chỉ có một loại khả năng, Vương Hằng sớm là kẻ phản bội.
Giang Tiểu Lâu nở nụ cười, nụ cười của nàng thập phần thanh nhã, giống như một đóa hoa sen tao nhã, thần sắc bên trong lại mang theo ba phần chế nhạo : “Tần công tử, ngươi đem ta nói không khỏi cũng quá thần thông , ta làm sao biết nhà ngươi lại có một đại thiếu phu nhân điên điên khùng khùng, ta quên mất nay nàng đã không phải con dâu Tần gia. Một khi đã như vậy, Tần công tử vì sao phải đưa ta số ngân lượng đó ?”
Ngón tay Tần Tư run rẩy dường như buộc chặt, chậm rãi nói: “Bệ hạ nghiêm khắc trách cứ, thái tử điện hạ cũng giận dữ, giao trách nhiệm Tần gia ta phụ trách bồi thường hết thảy, điểm này ngươi không phải sớm đã biết sao? Giang Tiểu Lâu, ta chỉ nói một lần, ngân lượng Tần phủ sẽ phụ trách bồi thường, bao gồm đại trạch Giang gia của ngươi, chúng ta cũng sẽ nguyên vật hoàn trả, không chút tổn hại, như vậy —— ngươi cũng nên buông tha Tần gia chứ?”
Giang Tiểu Lâu nhìn Tần Tư, thần sắc bình thản nói: “Ta càng nghe càng không hiểu Tần công tử nói cái gì, ngươi chính là bồi thường tổn thất của ta, như thế nào liên lụy ra rất nhiều ân oán tình cừu, thật sự rất hỗn loạn, ta sắp hồ đồ mất rồi.”
Tần Tư lạnh lùng cười: “Biết hay không biết tùy ngươi, ngươi rốt cuộc có chịu dừng tay hay không!”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài: ” Cắn chặt không tha cũng không phải là ta, mà là Các lão đại nhân, ngươi có biết , Các lão đối với ngươi đặt hy vọng rất nhiều, nhưng thật không ngờ ngươi lại có một thê tử làm loạn châm ngòi phóng hỏa……………… Lưu Yên thay ngươi chọc không ít phiền toái, cùng với đến cầu ta, không bằng ngẫm lại nên đi ứng đối thế nào với Các lão mới phải.”
Tần Tư âm thầm nghiến răng, trên mặt lại khôi phục tươi cười, hắn bình tĩnh nhìn Giang Tiểu Lâu, thần sắc ôn nhu nói: “Tiểu Lâu, quan hệ chúng ta trong lúc đó có cái gì nói khó nói, ngươi đòi tiền ta, liền đem tiền tài gấp bội bồi cho ngươi. Ngươi muốn báo thù, tánh mạng Lưu Yên ngươi cứ việc cầm! Nàng mới là đầu sỏ gây nên hết thảy, không phải sao? Nếu không phải nàng, ngươi làm sao có thể lưu lạc đến nước này. Nay nàng đã bị nhốt trong nha môn Kinh Triệu doãn, chỉ sợ cả đời cũng không có cách nào trở ra , ngươi còn có cái gì không thể tiêu? Xem như ta cầu ngươi , dừng tay lại, nói một tiếng với Các lão, buông tha Tần gia được không?”
Cửa sổ mở rộng, khuôn mặt Giang Tiểu Lâu có một nửa chìm trong ánh mặt trời nhu hòa, phá lệ ôn nhu xinh đẹp: “Tần công tử thật sự lo lắng nhiều, ta chỉ một nữ tử, làm sao khuyên được Các lão.”
Thanh âm nàng vẫn ôn nhu, so với cương đao còn sắc bén, một tiếng một tiếng đục khoét lòng người.
Trong lòng Tần Tư phẫn nộ đến cực hạn, ánh mắt nhìn thẳng Giang Tiểu Lâu, âm lãnh nói: “Ngươi cho là như vậy có thể làm sụp đổ Tần gia?”
Giang Tiểu Lâu nở nụ cười, tươi cười bên trong tràn đầy vô tội: “Cưới một thê tử không hiền không đức, Tần công tử thật sự là đáng thương, nay đã muốn bắt đầu cắn loạn, nếu là mắc bệnh điên, xuất môn còn có một tiệm thuốc bắc, nên uống nhiều dược một chút, để bớt tức giận.”
Tần Tư mặt lạnh như sương, trừng mắt Giang Tiểu Lâu không nói được một lời, theo sau hắn cắn răng một cái, xoay người bước đi, vừa đi tới cửa lại nghe thấy Giang Tiểu Lâu nói: “Chờ một chút!”
Tần Tư xoay người lại nhìn Giang Tiểu Lâu: “Ngươi còn lời nào muốn nói?”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu ôn hòa như nước, khuôn mặt tươi cười long lanh như hoa: “Người có thể đi, tiền phải lưu lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.