Chương 46: Nhà lao sâu thẳm
Tần Giản
08/05/2017
Quy án?
Từ đầu tới cuối, hai tay nàng sạch sẽ, không có một chút vết máu nào. Lưu Diệu chết trên tay Thái tử phi, Kim Ngọc và Diêu San Hô chết trong tay Quyền Hải. Tương Trạch Vũ hỏa thiên Quốc Sắc Thiên Hương lầu, chọc tức bá tánh nên bị đánh đập. Mỗi một chuyện đều không tách rời được nàng, nhưng không có chuyện nào chân chính do nàng động thủ.
Giải đến nha môn, căn bản không có cách nào danh chính ngôn thuận xử tử nàng.
Tiêu Quan Tuyết cong cong khóe môi: “Thông minh, quả thật là quá thông minh.”
Giang Tiểu Lâu cúi mắt xuống, tựa như cười mà không phải cười: “Hầu gia quá khen, Tiểu Lâu không dám nhận.”
Chuyện đại ca chết là nỗi đau nàng sẽ không bao giờ quên được, tất cả đều do nàng sai, nếu không phải vì nàng, hắn sẽ còn sống tốt đến bây giờ. Sai lầm như vậy, mỗi khi nàng đau khổ không còn nơi nương tựa đều khiến nàng khổ sở gấp bội, mà khi nàng biết những hung thủ giết chết đại ca vẫn đang sống vui vẻ sung sướng, phú quý giàu sang, càng không thể chịu đựng được.
Tử y hầu quá khôn khéo, đoán đúng tâm tư của nàng, vì lẽ đó vẫn ở đây ôm cây đợi thỏ.
Lời của Giang Tiểu Lâu tựa như rất thú vị, bởi vì Tiêu Quan Tuyết đã cười: “Dĩ nhiên ngươi cảm thấy như vậy là không công bằng, đúng không?”
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, vô cùng bình tĩnh: “Phải, dĩ nhiên là không công bằng. Ngài là Hầu gia, có vô số tai mắt, mà ta là cái gì, ta không có gì cả, trò chơi này trong mắt ngài xem ra có chút thú vị, trong mắt ta hoàn toàn chỉ là trò chơi mèo vờn chuột, hai bên không tương đương đẳng cấp cũng không bao giờ có thể tương đương. Ngài bắt được ta không có nghĩa là ngài thông minh hơn ta, càng không có nghĩa là ngài nắm được nhược điểm của ta, bởi vì cho dù ta biết ngài ở đây chờ, ta cũng sẽ đến đây thăm phụ thân và đại ca ta. Cho nên, ngài có gì đáng để vui vẻ chứ?”
Trong đôi mắt đen như mực của nàng, lóe lên biểu hiện cười mà như không cười.
Tiêu Quan Tuyết nhìn nàng đầy hứng thú, tuy rằng hắn đã gặp rất nhiều nữ nhân, xưa nay không có ai dám ở trước mặt hắn thể hiện vẻ khinh bỉ hoàn toàn như vậy.
Nữ nhân này có một loại kiêu ngạo và cao quý tận trong xương, thể hiện rất rõ ràng.
Một nữ nhân xuất thân thương hộ lại có tính cách kiêu căng khó thuần như vậy, thật khiến người ta cảm thấy vô cùng thú vị.
Trong đời hắn, dường như lần đầu tiên nảy sinh hứng thú như vậy với một nữ nhân.
Hắn rất muốn nhìn xem, nàng có bản lĩnh báo thù đến tận cùng hay không. Cho nên, hắn cười nói như có như không: “Giao nàng ta cho Kinh triệu doãn, cứ nói là dư nghiệt của Giang gia, hắn sẽ biết nên làm gì.” Dưới ánh trăng, ngũ quan hắn tinh xảo như một bức tượng điêu khắc, tuấn mỹ tuyệt luân nhưng lại lạnh lẽo thấu xương: “Ta muốn biết, ngươi có thể sống mấy ngày trong ngục.”
Môi của hắn hiện lên một tia cười bí ẩn, hiển nhiên là nụ cười trào phúng. Đối với hắn chuyện này như một thí nghiệm, giống như con mèo sau khi bắt được chuột sẽ phải đùa giỡn một phen. Quan trọng nhất chính là, chỗ hắn đưa nàng đến không phải nơi nào khác, mà chính là nhà ngục của Lương Khánh người từng tự tay đánh chết đại ca nàng.
Lương Khánh, làm sao nàng quên được cái tên này, sợ là cả đời cũng không quên.
Khi đương kim bệ hạ vừa đăng cơ, thù trong giặc ngoài rất nhiều, vì bảo vệ hoàng quyền mà đã từng thẳng tay trừ khử những người có uy hiếp đến đế nghiệp, bao nhiêu năm trôi qua, những hình phạt nghiêm khắc đã dần dần trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng trong triều trước sau vẫn hay chú ý đề bạt thăng chức những người dùng hình phạt nặng để lập uy. Mười năm trước, Kinh triệu doãn Lương Khánh là Tri châu Cảnh Châu, nơi đó có rất nhiều phú hào cường thế, bọn họ liền như một thể, cá mè một lứa, quan phủ cũng không làm gì được bon họ. Đến Cảnh Châu, Lương Khánh chọn một số tên từng phạm trọng tội lại có can đảm làm thủ hạ, sai bọn họ đi đối phó đám phú hào ngang ngược đó. Trong thời gian ngắn, dùng đủ loại lý do bắt được gia tộc đứng đầu là Đằng thị, Đằng thị gia tộc khổng lồ, có hơn một ngàn nhà bị liên lụy. Sau trận đầu thắng lợi, hắn lập tức dâng thư lên hoàng đế, nói Đằng thị tàng trữ vũ khí, chiêu binh mãi mã, kiến nghị tru diệt toàn gia, tài sản tất cả đều đưa vào quan phủ.
Hoàng đế tin là thật, chiếu thư vừa đến, một trận giết chóc quy mô lớn liền bắt đầu. Hơn vạn người thành quỷ dưới đao, máu chảy hơn mười dặm, thây chất như núi, máu chảy thành sông. Nhất thời người người sợ hãi, kinh hoảng vô cùng. Huyết án Đằng thị, đối với những kẻ phú hào ngang ngược mà nói thì đó là tự làm tự chịu, nhưng đối với đại đa số bá tánh bình dân bị liên lụy mà nói, thật sự là oan uổng không thể rửa sạch. Lương Khánh từ tháng chín nhậm chức đến tháng mười hai, trong ba tháng ngắn ngủi, mọi người giương mắt nhìn thấy, đóng cửa không ra, toàn bộ đều chìm trong bầu không khí hoảng loạn.
Giết người, đối với Lương Khánh mà nói chẳng qua chỉ là chuyện cơm bữa, xương cốt của bá tánh vô tội chất thành đống tạo thành bậc thang cho hắn leo lên. Chiến tích lẫy lừng của hắn được hoàng đế ca ngợi hết lời, một lần đề bạt hắn lên kinh thành, để hắn quản lý trị an. Đối với Lương Khánh mà nói đó là thăng tiến then chốt, trước kia hắn là quan địa phương, bây giờ nhảy một cái thành quan kinh thành. Kinh thành là nơi quan to quý nhân tụ tập, khác nhau với hững phú hào ngang ngược luôn khiến hoàng đế nghi kỵ ở địa phương xa xôi kia, cho nên Lương Khánh xảo quyệt đã thay đổi cách làm việc của mình, đối với quan lại trong triều thì lung lạc lấy lòng, đối với dân chúng thì tàn sát ra oai. Hắn chuyên tuyển chọn những tên đa nghi, lòng dạ độc ác làm chó săn cho mình, lén lút giám thị nhất cử nhất động của bá tánh bình dân, tìm kiếm cơ hội thăng chức bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu.
“Hầu gia đây là muốn vu oan giá họa cho ta?” Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười, trong nụ cười mang theo ba phần trào phúng.
Tiêu Quan Tuyết nhướng lông mày: “Chỉ cần ngươi xin tha, bọn họ sẽ lập tức thả ngươi ra ngoài, ngày nào còn chưa chịu xin tha, thì ngày đó còn phải ở lại nhà lao.” Hắn lập tức dặn dò: “Nói với Lương Khánh, không được để nàng ta chết.”
Xem đi, đây chính là trò đùa của Tiêu Quan Tuyết, bây giờ, hắn sẽ đưa nàng đến nơi của một tên đồ tể.
Hộ vệ xô đẩy mang nàng đi, nàng quay đầu liếc mắt một cái, Tiêu Quan Tuyết đang ung dung đứng dưới ánh trăng nhìn nàng, trên mặt mang theo nụ cười đáng ghét. Giang Tiểu Lâu nghiêm túc nhìn gương mặt hắn, từ đôi mắt hẹp dài cho đến khóe miêng kiêu căng, chỉ vì muốn ghi nhớ thật kỹ gương mặt này, vĩnh viễn phải nhớ kỹ hắn.
Đây là một trận đánh cược sinh tử, cuối cùng ai sẽ thắng?
Ngục Kinh triệu là nhà ngục tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành, từ lúc Lương Khánh chưởng quản đến nay, nhà ngục này càng trở nên tràn ngập máu tanh. Một đường bị đẩy vào nhà lao nữ, chỉ thấy được hoàn cảnh chung quanh u tối, ngay lối vào có một nữ tư tốt chờ sẵn, tiếp nhận công việc hộ vệ, đưa Giang Tiểu Lâu vào phòng giam. Các nàng đi theo một con đường nhỏ hẹp dài, hai bên là phòng giam, trên cửa đều có khóa sắt nặng nề, trên khóa loang lổ vết rỉ sét, thậm chí còn có vài vết máu đã khô, xem ra vô cùng đáng sợ. Vì ánh sáng âm u, cứ cách năm bước lại treo một cái giá bằng đồng trên cao để cắm nến, trên giá ngọn lửa bập bùng mờ ảo. Lúc các nàng đi ngang qua, có người lớn tiếng kêu oan, có người dùng sức nện vào cánh cửa hoặc vách tường, thậm chí có người không ngừng điên cuồng cười lớn, khiến người nghe sởn cả tóc gáy.
Giang Tiểu Lâu hờ hững nhìn tất cả những thứ này, tiền triều đối xử nới nữ tội nhân khá khoan dung, bởi vì liên quan đến danh tiết, những nữ tử trừ khi phạm vào đại tội mưu nghịch hay giết chồng, thì sẽ không cần phải bị giam vào nhà lao, nhưng triều đại này không như thế, nữ tử phạm tội thì tất cả đều phải bị nghiêm hình trừng phạt. Cho nên trong nhà lao này, nữ tử giết người, thông gian, trộm cướp đều bị bắt giam, có thể nói muôn hình muôn vẻ, hết sức phức tạp.
Đi được một nửa, liền nhìn thấy hai tư tốt bê một thi thể nữ đi ra ngoài, tư tốt đầu lĩnh thấy Giang Tiểu Lâu chú ý, cười hi hi: “Thời tiết bây giờ không tệ, không chết nhiều lắm, thời điểm này năm ngoái, mỗi ngày cũng bệnh chết mấy chục người.”
Đi tới cuối con đường u tối, đứng trước một gian phòng hẻo lảnh, tư tốt mở cửa,dùng sức đẩy Giang Tiểu Lâu vào trong.
Bắt đầu từ hôm nay, nàng phải tiếp xúc với hung thủ trực tiếp đánh chết đại ca mình.
Nói cách khác, nàng ở rất gần Lương Khánh.
Đây là điều duy nhất khiến Giang Tiểu Lâu thấy hưng phấn.
Từ đầu tới cuối, hai tay nàng sạch sẽ, không có một chút vết máu nào. Lưu Diệu chết trên tay Thái tử phi, Kim Ngọc và Diêu San Hô chết trong tay Quyền Hải. Tương Trạch Vũ hỏa thiên Quốc Sắc Thiên Hương lầu, chọc tức bá tánh nên bị đánh đập. Mỗi một chuyện đều không tách rời được nàng, nhưng không có chuyện nào chân chính do nàng động thủ.
Giải đến nha môn, căn bản không có cách nào danh chính ngôn thuận xử tử nàng.
Tiêu Quan Tuyết cong cong khóe môi: “Thông minh, quả thật là quá thông minh.”
Giang Tiểu Lâu cúi mắt xuống, tựa như cười mà không phải cười: “Hầu gia quá khen, Tiểu Lâu không dám nhận.”
Chuyện đại ca chết là nỗi đau nàng sẽ không bao giờ quên được, tất cả đều do nàng sai, nếu không phải vì nàng, hắn sẽ còn sống tốt đến bây giờ. Sai lầm như vậy, mỗi khi nàng đau khổ không còn nơi nương tựa đều khiến nàng khổ sở gấp bội, mà khi nàng biết những hung thủ giết chết đại ca vẫn đang sống vui vẻ sung sướng, phú quý giàu sang, càng không thể chịu đựng được.
Tử y hầu quá khôn khéo, đoán đúng tâm tư của nàng, vì lẽ đó vẫn ở đây ôm cây đợi thỏ.
Lời của Giang Tiểu Lâu tựa như rất thú vị, bởi vì Tiêu Quan Tuyết đã cười: “Dĩ nhiên ngươi cảm thấy như vậy là không công bằng, đúng không?”
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, vô cùng bình tĩnh: “Phải, dĩ nhiên là không công bằng. Ngài là Hầu gia, có vô số tai mắt, mà ta là cái gì, ta không có gì cả, trò chơi này trong mắt ngài xem ra có chút thú vị, trong mắt ta hoàn toàn chỉ là trò chơi mèo vờn chuột, hai bên không tương đương đẳng cấp cũng không bao giờ có thể tương đương. Ngài bắt được ta không có nghĩa là ngài thông minh hơn ta, càng không có nghĩa là ngài nắm được nhược điểm của ta, bởi vì cho dù ta biết ngài ở đây chờ, ta cũng sẽ đến đây thăm phụ thân và đại ca ta. Cho nên, ngài có gì đáng để vui vẻ chứ?”
Trong đôi mắt đen như mực của nàng, lóe lên biểu hiện cười mà như không cười.
Tiêu Quan Tuyết nhìn nàng đầy hứng thú, tuy rằng hắn đã gặp rất nhiều nữ nhân, xưa nay không có ai dám ở trước mặt hắn thể hiện vẻ khinh bỉ hoàn toàn như vậy.
Nữ nhân này có một loại kiêu ngạo và cao quý tận trong xương, thể hiện rất rõ ràng.
Một nữ nhân xuất thân thương hộ lại có tính cách kiêu căng khó thuần như vậy, thật khiến người ta cảm thấy vô cùng thú vị.
Trong đời hắn, dường như lần đầu tiên nảy sinh hứng thú như vậy với một nữ nhân.
Hắn rất muốn nhìn xem, nàng có bản lĩnh báo thù đến tận cùng hay không. Cho nên, hắn cười nói như có như không: “Giao nàng ta cho Kinh triệu doãn, cứ nói là dư nghiệt của Giang gia, hắn sẽ biết nên làm gì.” Dưới ánh trăng, ngũ quan hắn tinh xảo như một bức tượng điêu khắc, tuấn mỹ tuyệt luân nhưng lại lạnh lẽo thấu xương: “Ta muốn biết, ngươi có thể sống mấy ngày trong ngục.”
Môi của hắn hiện lên một tia cười bí ẩn, hiển nhiên là nụ cười trào phúng. Đối với hắn chuyện này như một thí nghiệm, giống như con mèo sau khi bắt được chuột sẽ phải đùa giỡn một phen. Quan trọng nhất chính là, chỗ hắn đưa nàng đến không phải nơi nào khác, mà chính là nhà ngục của Lương Khánh người từng tự tay đánh chết đại ca nàng.
Lương Khánh, làm sao nàng quên được cái tên này, sợ là cả đời cũng không quên.
Khi đương kim bệ hạ vừa đăng cơ, thù trong giặc ngoài rất nhiều, vì bảo vệ hoàng quyền mà đã từng thẳng tay trừ khử những người có uy hiếp đến đế nghiệp, bao nhiêu năm trôi qua, những hình phạt nghiêm khắc đã dần dần trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng trong triều trước sau vẫn hay chú ý đề bạt thăng chức những người dùng hình phạt nặng để lập uy. Mười năm trước, Kinh triệu doãn Lương Khánh là Tri châu Cảnh Châu, nơi đó có rất nhiều phú hào cường thế, bọn họ liền như một thể, cá mè một lứa, quan phủ cũng không làm gì được bon họ. Đến Cảnh Châu, Lương Khánh chọn một số tên từng phạm trọng tội lại có can đảm làm thủ hạ, sai bọn họ đi đối phó đám phú hào ngang ngược đó. Trong thời gian ngắn, dùng đủ loại lý do bắt được gia tộc đứng đầu là Đằng thị, Đằng thị gia tộc khổng lồ, có hơn một ngàn nhà bị liên lụy. Sau trận đầu thắng lợi, hắn lập tức dâng thư lên hoàng đế, nói Đằng thị tàng trữ vũ khí, chiêu binh mãi mã, kiến nghị tru diệt toàn gia, tài sản tất cả đều đưa vào quan phủ.
Hoàng đế tin là thật, chiếu thư vừa đến, một trận giết chóc quy mô lớn liền bắt đầu. Hơn vạn người thành quỷ dưới đao, máu chảy hơn mười dặm, thây chất như núi, máu chảy thành sông. Nhất thời người người sợ hãi, kinh hoảng vô cùng. Huyết án Đằng thị, đối với những kẻ phú hào ngang ngược mà nói thì đó là tự làm tự chịu, nhưng đối với đại đa số bá tánh bình dân bị liên lụy mà nói, thật sự là oan uổng không thể rửa sạch. Lương Khánh từ tháng chín nhậm chức đến tháng mười hai, trong ba tháng ngắn ngủi, mọi người giương mắt nhìn thấy, đóng cửa không ra, toàn bộ đều chìm trong bầu không khí hoảng loạn.
Giết người, đối với Lương Khánh mà nói chẳng qua chỉ là chuyện cơm bữa, xương cốt của bá tánh vô tội chất thành đống tạo thành bậc thang cho hắn leo lên. Chiến tích lẫy lừng của hắn được hoàng đế ca ngợi hết lời, một lần đề bạt hắn lên kinh thành, để hắn quản lý trị an. Đối với Lương Khánh mà nói đó là thăng tiến then chốt, trước kia hắn là quan địa phương, bây giờ nhảy một cái thành quan kinh thành. Kinh thành là nơi quan to quý nhân tụ tập, khác nhau với hững phú hào ngang ngược luôn khiến hoàng đế nghi kỵ ở địa phương xa xôi kia, cho nên Lương Khánh xảo quyệt đã thay đổi cách làm việc của mình, đối với quan lại trong triều thì lung lạc lấy lòng, đối với dân chúng thì tàn sát ra oai. Hắn chuyên tuyển chọn những tên đa nghi, lòng dạ độc ác làm chó săn cho mình, lén lút giám thị nhất cử nhất động của bá tánh bình dân, tìm kiếm cơ hội thăng chức bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu.
“Hầu gia đây là muốn vu oan giá họa cho ta?” Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười, trong nụ cười mang theo ba phần trào phúng.
Tiêu Quan Tuyết nhướng lông mày: “Chỉ cần ngươi xin tha, bọn họ sẽ lập tức thả ngươi ra ngoài, ngày nào còn chưa chịu xin tha, thì ngày đó còn phải ở lại nhà lao.” Hắn lập tức dặn dò: “Nói với Lương Khánh, không được để nàng ta chết.”
Xem đi, đây chính là trò đùa của Tiêu Quan Tuyết, bây giờ, hắn sẽ đưa nàng đến nơi của một tên đồ tể.
Hộ vệ xô đẩy mang nàng đi, nàng quay đầu liếc mắt một cái, Tiêu Quan Tuyết đang ung dung đứng dưới ánh trăng nhìn nàng, trên mặt mang theo nụ cười đáng ghét. Giang Tiểu Lâu nghiêm túc nhìn gương mặt hắn, từ đôi mắt hẹp dài cho đến khóe miêng kiêu căng, chỉ vì muốn ghi nhớ thật kỹ gương mặt này, vĩnh viễn phải nhớ kỹ hắn.
Đây là một trận đánh cược sinh tử, cuối cùng ai sẽ thắng?
Ngục Kinh triệu là nhà ngục tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành, từ lúc Lương Khánh chưởng quản đến nay, nhà ngục này càng trở nên tràn ngập máu tanh. Một đường bị đẩy vào nhà lao nữ, chỉ thấy được hoàn cảnh chung quanh u tối, ngay lối vào có một nữ tư tốt chờ sẵn, tiếp nhận công việc hộ vệ, đưa Giang Tiểu Lâu vào phòng giam. Các nàng đi theo một con đường nhỏ hẹp dài, hai bên là phòng giam, trên cửa đều có khóa sắt nặng nề, trên khóa loang lổ vết rỉ sét, thậm chí còn có vài vết máu đã khô, xem ra vô cùng đáng sợ. Vì ánh sáng âm u, cứ cách năm bước lại treo một cái giá bằng đồng trên cao để cắm nến, trên giá ngọn lửa bập bùng mờ ảo. Lúc các nàng đi ngang qua, có người lớn tiếng kêu oan, có người dùng sức nện vào cánh cửa hoặc vách tường, thậm chí có người không ngừng điên cuồng cười lớn, khiến người nghe sởn cả tóc gáy.
Giang Tiểu Lâu hờ hững nhìn tất cả những thứ này, tiền triều đối xử nới nữ tội nhân khá khoan dung, bởi vì liên quan đến danh tiết, những nữ tử trừ khi phạm vào đại tội mưu nghịch hay giết chồng, thì sẽ không cần phải bị giam vào nhà lao, nhưng triều đại này không như thế, nữ tử phạm tội thì tất cả đều phải bị nghiêm hình trừng phạt. Cho nên trong nhà lao này, nữ tử giết người, thông gian, trộm cướp đều bị bắt giam, có thể nói muôn hình muôn vẻ, hết sức phức tạp.
Đi được một nửa, liền nhìn thấy hai tư tốt bê một thi thể nữ đi ra ngoài, tư tốt đầu lĩnh thấy Giang Tiểu Lâu chú ý, cười hi hi: “Thời tiết bây giờ không tệ, không chết nhiều lắm, thời điểm này năm ngoái, mỗi ngày cũng bệnh chết mấy chục người.”
Đi tới cuối con đường u tối, đứng trước một gian phòng hẻo lảnh, tư tốt mở cửa,dùng sức đẩy Giang Tiểu Lâu vào trong.
Bắt đầu từ hôm nay, nàng phải tiếp xúc với hung thủ trực tiếp đánh chết đại ca mình.
Nói cách khác, nàng ở rất gần Lương Khánh.
Đây là điều duy nhất khiến Giang Tiểu Lâu thấy hưng phấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.