Chương 82: Thành khẩn cầu hôn
Tần Giản
21/05/2017
Mẫn phu nhân đối với biểu hiện của Giang Tiểu Lâu vô cùng hứng thú, ôn hòa hỏi rất nhiều vấn đề.
Tạ Khang Hà sợ Giang Tiểu Lâu xấu hổ, nhất nhất thay nàng trả lời .Thế nhưng, Mẫn phu nhân lại vẫn nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, thường thường nâng mí mắt đánh giá nàng, còn hỏi rất chi tiết. Rốt cuộc phụ mẫu là người nào, nhà ở phương nào, trong nhà còn có thân nhân nào, ở kinh thành tổng cộng có mấy cửa hàng, đều là như thế nào kinh doanh, vân vân.
◊
Lai lịch của nàng, Tạ Khang Hà tự nhiên sẽ giúp nàng che dấu ổn thỏa, ở mặt ngoài xem ra, là tra cũng không được gì . Mẫn phu nhân cuối cùng nắm rõ đại khái tình huống cùng An vương phi điều tra tương tự: Giang Tiểu Lâu ban đầu là nữ nhi phú thương Liêu Châu, của cải sung túc, sau đó phụ thân rời nhà vào kinh thành làm ăn buôn bán, có không ít cửa hàng. Sau khi phụ thân bất hạnh qua đời, nàng liền chấm dứt việc buôn bán ở Liêu Châu, ngàn dặm xa xôi đi vào kinh thành tìm nơi nương tựa Tạ Khang Hà, bằng hữu của phụ thân. Chuyện xưa bịa ra thế nào cũng sẽ có lỗ hổng, cũng may mục đích của Mẫn phu nhân cũng không quá để ý chuyện này, cùng lai lịch Giang Tiểu Lâu so sánh, nàng càng để ý nhân phẩm cùng tài hoa của vị cô nương này.
Vương Bảo Trân là người tinh mắt, rất nhanh nhìn ra cái gì, hé ra nụ cười xán lạn như hoa sen, đem Giang Tiểu Lâu khoa trương khen ngợi không ngớt, thiên thượng hữu, địa hạ vô [1], ngôn ngữ cùng thái độ đều phá lệ ân cần, giống như Giang Tiểu Lâu nếu không phải xuất thân thương hộ, chính là làm phi tử trong cung cũng không có vấn đề .
[ 1] có ở trên trời, không có ở dưới đất
Ánh mắt Tạ Khang Hà lạnh như băng nhìn nàng một cái, Vương Bảo Trân lập tức ngậm miệng. Tạ Khang Hà ho nhẹ một tiếng mới mở miệng nói: “Số son bột nước Mẫn phu nhân muốn, chúng ta sẽ mau chóng chuẩn bị tốt, ít ngày nữa lại tự thân đưa qua, thỉnh ngài yên tâm.”
Mẫn phu nhân cười cười, biết ý tứ trong lời nói của đối phương, đứng dậy nói: “Đã vậy, ta sẽ không quấy rầy tiếp.” Nói xong, nàng thật sâu nhìn Giang Tiểu Lâu một cái, mỉm cười gật gật đầu, mang theo hạ nhân nhanh nhẹn rời đi.
Nhìn bóng dáng nàng đi xa, Tạ Khang Hà toát ra vẻ mặt trầm tư, hắn phân phó mọi người nói: “Các ngươi đều lui ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói cùng Tiểu Lâu.”
Vương Bảo Trân biết hôm nay hành động tự chủ trương chọc Tạ Khang Hà không vui, rất nhanh cúi mắt, ngoan ngoãn mang theo tỳ nữ trong phòng lui ra ngoài.
Tạ Khang Hà hướng Giang Tiểu Lâu, thần sắc nghiêm túc: “Tiểu Lâu, hôm nay ngươi có nhìn ra điều gì không?”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu trong suốt, thản nhiên cười nói: “Vị Mẫn phu nhân này chưa bao giờ đến cửa hàng của ta mua đồ, hôm nay lại biểu hiện phá lệ nhiệt tình, đặt hàng son bột nước, số lượng lại rất lớn, điều này làm cho ta cảm thấy có chút kỳ quái.”
Tạ Khang Hà do dự một lát, rõ ràng có chút muốn nói lại thôi: ” Mẫn phu nhân trừ bỏ thân phận là phu nhân Công Bộ Thượng Thư ở ngoài, còn có một tầng thân phận khác, chỉ sợ ngươi không biết.”
Giang Tiểu Lâu mặt mang ý hỏi nhìn hắn.
Tạ Khang Hà hạ quyết định: “Nàng thường xuyên giúp một vài quan to quý nhân giật dây bắc cầu, tìm kiếm con dâu thích hợp.”
Giang Tiểu Lâu ngạc nhiên, theo sau bật cười: “Đây không phải là việc bà mối mới có thể làm sao?”
Tạ Khang Hà nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Không, quyền quý nhà tướng xem con dâu, có đôi khi cũng không có tự mình ra mặt, bọn họ sẽ ủy thác cho Mẫn phu nhân đi ra giật dây bắc cầu, đồng thời cũng có thể tiến vào nhà người ta, lấy lý do thăm viếng gặp mặt đánh giá phẩm hạnh diện mạo của tiểu thư được chọn trúng đến tột cùng như thế nào, hôn sự có thích hợp hay không. Mẫn phu nhân hôm nay đột nhiên đến bái phỏng, chỉ tên nói họ muốn gặp ngươi, ta liền nổi lên hoài nghi, vừa rồi xem nàng từng câu từng chữ không rời lai lịch của ngươi, chỉ sợ là có người nhờ nàng đến quý phủ nhắc tới việc cầu thân .”
Giang Tiểu Lâu tươi cười thu lại, kỳ thật ý nghĩ của nàng cùng Tạ Khang Hà giống nhau, Mẫn phu nhân tới quá khéo, lại quá nhiệt tình, nhưng nàng lại mở miệng: “Bá phụ không cần lo lắng, Mẫn phu nhân là phu nhân Công Bộ Thượng Thư, có thể mời được nàng là không giống bình thường, thân phận ta như vậy sao có thể gả nhập cửa quyền quý? Có lẽ, Mẫn phu nhân cũng chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào, đối với Yên Chi Trai cảm thấy có chút hứng thú mà thôi.”
Tạ Khang Hà nghe ra ý tứ của nàng, nói: “Ngươi không cần an ủi ta, tuy rằng ta cùng những người thân phận cao như các nàng không có tiếp xúc nhiều, nhưng chút nhãn lực thì vẫn phải có. Xem thái độ nét mặt của nàng vừa rồi, chung quy vẫn làm cho ta cảm thấy không đúng………………. Tiểu Lâu, gần đây có chuyện khác lạ gì phát sinh?”
Thanh âm Giang Tiểu Lâu như trước mềm mại: “Từ lúc An vương phi đặt hàng ở Yên Chi Trai, sinh ý ở cửa hàng so với bình thường tốt hơn rất nhiều.”
Từ lúc Giang Tiểu Lâu tới phủ An vương phi, rất được vương phi tán thưởng, cho nên, An vương phi cực lực đem nàng đề cử cho những người khác, có quyền quý lớn mạnh duy trì đằng sau, sinh ý Yên Chi Trai đương nhiên là náo nhiệt hẳn lên. Chúng khách nhân gần đây đều là các phu nhân quyền quý, nói không chính xác trong đó có một hai vị phu nhân cũng nhìn trúng Giang Tiểu Lâu. Tạ Khang Hà khuyên nhủ nói: “Mấy ngày tới, ngươi cứ ở trong nhà nghỉ ngơi, không cần thiết đừng chạy loạn ở bên ngoài, chờ ta tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, chúng ta lại nhìn xem bước tiếp theo phải làm như thế nào.”
Trốn tránh là vô dụng , Mẫn phu nhân đã trực tiếp tìm tới cửa, còn có thể chạy trốn sao? Giang Tiểu Lâu cũng không từ chối: “Nếu bá phụ đã nói vậy, mấy ngày tới ta sẽ không đến cửa hàng nữa. Vừa vặn trạch viện Giang gia đã sắp khởi công tu sửa, ta sẽ tự mình giám sát.”
Tạ Khang Hà gật gật đầu nói: “Còn có, khách nhân trong nhà cũng phải điều tra rõ ràng, bình thường không nên cho vào.”
Giang Tiểu Lâu thấy bộ dáng khẩn trương của Tạ Khang Hà, cũng là nhẹ nhàng đáp ứng : “Vâng, ta đều nghe bá phụ .”
Từ trong thư phòng đi ra, Giang Tiểu Lâu lập tức trở về Họa lâu. Ly Tuyết Ngưng thấy nàng vẻ mặt trịnh trọng, không khỏi hỏi: “Không phải đi gặp Mẫn phu nhân sao, nàng vì sao đột nhiên tới chơi?”
Giang Tiểu Lâu không nói được một lời ngồi xuống, Tiểu Điệp vội vàng dâng nước trà, một bên hướng ly Tuyết Ngưng nói: “Ly tiểu thư ngài còn không biết, hôm nay vị Mẫn phu nhân kia vô cùng kỳ quái , lôi kéo tiểu thư thủ hỏi đủ thứ, hận không thể đem tổ tông ba đời đều hỏi rành mạch, ta chưa từng thấy qua phu nhân nhiệt tình như vậy, thật sự là mở rộng tầm mắt.”
Giang Tiểu Lâu uống một ngụm trà, thần sắc lãnh đạm: “Không chỉ là nhiệt tình, quả thực là nhiệt tình thái quá, nàng bất quá là hướng ta mua vật dụng, căn bản không cần phải tự mình đăng môn. Xem thái độ của nàng, tựa như muốn mua cả ta cùng nhau trở về.”
Trong lời Giang Tiểu Lâu đầy hàm ý, ly Tuyết Ngưng lập tức đoán được cái gì: “Ngươi là nói vị Mẫn phu nhân là tới nhìn ngươi , kẻ nhìn trúng ngươi là người có thân phận nào, đã biết chưa?”
Giang Tiểu Lâu lại tỏ vẻ không chút để ý, cười yếu ớt: “Ta bên ngoài xuất đầu lộ diện, bị chút phiền toái cũng là bình thường , nhưng xem ở thân phận Mẫn phu nhân, có thể mời được nàng ra mặt, sợ không phải là quyền quý tầm thường. Nhưng nếu là vậy, sao có thể nhìn trúng nữ nhi thương hộ như ta, việc này có chút mâu thuẫn.”
Ly Tuyết Ngưng có chút túc nổi lên mi: “Không có chủ động đề cập đến, vì sợ rằng không có dễ dàng nhắc tới. Một khi đề suất, cũng không phải ngươi có thể cự tuyệt , đạo lý này chính là đơn giản như thế.”
Giang Tiểu Lâu cũng không thèm để ý: “Dù thực sự đến xem tướng mạo, cũng chỉ là nhìn bề ngoài. Nay Mẫn phu nhân biết ta không cha không mẹ, chính là một bé gái mồ côi, dù có gia tài bạc triệu cũng không dùng được, vô cùng có khả năng sau khi trải qua một hồi suy xét sẽ thay đổi chủ ý , ngươi không cần lo lắng.”
Ly Tuyết Ngưng thấy Giang Tiểu Lâu một chút cũng không để ở trong lòng, lông mi giật giật, muốn nói lại thôi. Việc này không bình thường, rất không bình thường……………..
Ba ngày sau, Mẫn phu nhân lại tới cửa, lần này nàng cũng không phải là tay không mà đến, nàng mang theo vàng bạc trà cụ các loại một bộ, các màu gấm vóc hai mươi cuộn trở thành lễ vật. Không chỉ vậy, đứng cạnh nàng là một công tử trẻ tuổi, nam tử chừng hai mươi tuổi, hé ra khuôn mặt góc cạnh, lông mi anh khí, ánh mắt sáng ngời, cả người mang theo nồng đậm phong độ của người trí thức.
27_4200_18
Tạ Khang Hà tràn đầy kinh ngạc, nhìn Mẫn phu nhân nói: “Không biết vị này là —— “
Mẫn phu nhân mỉm cười: “Vị này là Tam công tử ,nhi tử của Tả Đại học sĩ, vốn Tả đại nhân còn muốn đích thân tới cửa, nhưng hắn thật sự là công vụ bận rộn, chỉ có thể để ta cùng Tam công tử tới chơi —— tin chắc ý đồ đến đây của chúng ta, Tạ lão gia hẳn là rõ ràng .”
Sắc mặt Tạ Khang Hà hơi đổi, ánh mắt dừng ở trên người. vị Tả công tử Thấy hắn tướng mạo thập phần đoan chính, thoạt nhìn cũng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, thần tình Tạ Khang Hà mới hơi chút dễ nhìn, hướng về Mẫn phu nhân nói: “Phu nhân, mời vào đại sảnh.”
Mẫn phu nhân mang theo Tả công tử, một đường tiến vào đại sảnh.
Tạ Khang Hà đi ở phía trước, còn chưa có chú ý tới tình hình phía sau, thời điểm Tả công tử đi tới, người chung quanh đều kinh sợ . Chờ chủ nhân rời đi, nhóm tỳ nữ thật sự nhịn không được, tốp năm tốp ba tụ lại cùng một chỗ khe khẽ nói nhỏ, lại đều đè thấp thanh âm không dám để người nghe thấy.
Đến trong đại sảnh ngồi xuống, Tạ Khang Hà phân phó người dâng trà, mới mỉm cười nói: “Mẫn phu nhân, hôm nay là làm mai cho vị công tử này—— “
Mẫn phu nhân cười nói: “Đúng vậy, chính là Tam công tử.” Nói xong nàng hướng ánh mắt về phía Tả Hoa, Tả Hoa đứng dậy, trịnh trọng hướng về phía Tạ Khang Hà thi lễ xong mới lại ngồi xuống. Dựa theo đạo lý mà nói, hắn xuất thân không thấp hoàn toàn không cần phải khách khí với Tạ Khang Hà như thế, thế mà thái độ hắn không hề có chút cao ngạo của con cháu quan gia, ngược lại lộ ra vẻ hào hoa phong nhã, thập phần nho nhã.
Thần sắc Tạ Khang Hà lộ ra ba phần kinh ngạc, hắn hướng về Mẫn phu nhân nói: “Không biết Tả công tử là ở nơi nào gặp được Tiểu Lâu, làm sao có thể nhờ tới tới cửa làm mai?”
Mẫn phu nhân tươi cười càng sâu: “Cái này gọi là nhân duyên do trời tác thành, cuối cùng vẫn phải gặp nhau! Một người là công tử quan gia, một người là thiên kim thương hộ, vốn là tám gậy tre cũng đánh không tới, vừa vặn có một hôm Tả công tử xuất môn đạp thanh [2], bắt gặp một vị tiểu thư đứng dưới tàng cây liễu, trongl úc vô tình cùng nàng đối mặt, Tả công tử lập tức đối với nàng nhất kiến chung tình! Thẳng đến khi tiểu thư ngồi xe ngựa đi mất, Tả công tử mới biết được đó là xe ngựa Tạ phủ, vốn tưởng rằng là tiểu thư Tạ gia, sau lại nhiều lần hỏi thăm, mới biết được Tạ gia còn một vị tiểu thư nương nhờ.”
[ 2 ] Đạp thanh là dẫm chân lên cỏ. Trước đây, có ngày hội dẫm chân lên cỏ trong dịp tiết Thanh Minh, nam nữ thanh niên nhân dịp này để du xuân, nên mới có tên gọi hội đạp thanh (tức giẫm lên cỏ). Ngày nay, ở Việt Nam lễ hội này có lẽ không còn, nhưng ở Trung Quốc thì một vài nơi vẫn còn duy trì được.
Trong lời Mẫn phu nhân hàm chứa vui sướng, mà bên cạnh Tả công tử cũng là hai gò má phiếm hồng, hiển nhiên rất là ngại ngùng.
Thái độ trước mắt, không giống như là kẻ tầm thường ăn chơi trác táng, càng không giống như là lấy Tiểu Lâu làm trò cười. Nhưng Mẫn phu nhân có bản lĩnh thuyết khách (có tài ăn nói), lời của nàng có thể tin cậy không cao. Tạ Khang Hà không phải đứa ngốc, trái lại hắn rất khôn khéo hỏi: “Tả công tử, ta muốn nghe một chút suy nghĩ của ngươi.”
Trên gương mặt trắng nõn của Tả Hoa hiện lên khởi một tia ửng đỏ: “Những lời này vốn không nên lấy ra nói, thật sự là có chút mất thể thống. Nhưng ta đột nhiên tới cửa cầu hôn, sợ Tạ lão gia cùng Giang tiểu thư tâm sinh e ngại, cho nên mới nói thẳng ra. Ta đối với Giang tiểu thư là vừa gặp đã thương, lúc ấy ta đã muốn đi đến trước mặt tiểu thư nói ra ý nghĩ ái mộ trong lòng mình, nhưng lại sợ hãi chính mình quá mức liều lĩnh, đánh mất lễ nghi, cho nên mới trước tiên ủy thác Mẫn phu nhân tới cửa tìm hiểu tình huống, xác nhận tiểu thư chưa hôn phối, ta mới tự mình đăng môn.”
Thiếu niên đa tình, dễ dàng bị dung mạo xinh đẹp của thiếu nữ mê hoặc, Tả Hoa nói được có tình có lí, làm người ta không thể không tin. Tạ Khang Hà nghe được sửng sốt sửng sốt : “Ngươi nói đều là sự thật ?”
Tả Hoa cười nói: “Tạ bá phụ tưởng rằng ta đang nói đùa sao?”
Tạ Khang Hà nhẹ nhàng lắc lắc đầu, xác thực không giống, lúc này bọn họ đưa tới lễ rất nặng, không ai lại cố tình vui đùa như vậy. Chính là, đường đường công tử Đại học sĩ, vì sao lại coi trọng Giang Tiểu Lâu? Hắn hơi trầm ngâm một chút, mới nhắc nhở nói: “Bằng hữu chí thân của ta nay chỉ để lại một nữ nhi, nàng tuy rằng mất đi phụ thân, lại ngàn dặm xa xôi đến tìm nơi nương tựa ở chỗ ta, ta xem nàng như nữ nhi thân sinh mà đối đãi, cho nên ta mới hỏi nhiều hai câu, hy vọng công tử không lấy làm phiền lòng.”
Tả Hoa thái độ bình tĩnh: “Bá phụ mời nói.”
Tạ Khang Hà thẳng thắn: “Tiểu Lâu quả thật có gia tài không nhỏ, nhưng dù sao xuất thân thương hộ, mà Tả công tử với thân phận xuất chúng bực này, vì sao tới cửa cầu hôn? Chẳng lẽ nói ——” hắn nói tới đây tươi cười hơi dừng, sắc mặt hơi trầm xuống nói: “Tuy là thương hộ, Giang gia lại cũng chỉ có một kiều nữ, Tiểu Lâu nhà chúng ta tuyệt không tới cửa làm thiếp !”
Tả Hoa nhìn trúng Giang Tiểu Lâu, Tạ Khang Hà cũng không kỳ quái, bởi vì Tiểu Lâu đứa nhỏ này dung mạo xinh đẹp. Nhưng Tả Đạo thân là Đại học sĩ, làm sao có thể cho phép nhi tử của mình làm ra quyết định như vậy, hôn sự thật sự là không xứng đôi…………………..
Tả công tử ngẩn ra, liên tục xua tay: “Không, không, bá phụ đã hiểu lầm ! Chuyện này kỳ thật là có ẩn tình khác, người chớ nên gấp gáp, ta còn chưa nói hết lời.”
Tạ Khang Hà nói: “Tả công tử, mời nói rõ ràng.”
Trên mặt Tả Hoa xẹt qua ý cười thản nhiên, lạ hàm chứa chút ý vị chua sót, nhưng lại chủ động đứng dậy, ở trong đại sảnh đi hai bước, Tạ Khang Hà nhất thời không dám tin mở to hai mắt nhìn, một vị công tử đaon chính, lại đi đứng khập khiễng, thiên ý mà, thì ra hắn là người có tật!
Tả Hoa hít sâu một hơi mới chậm rãi nói: “Không dối gạt bá phụ, ta ở bốn năm trước một lần cưỡi ngựa, không cẩn thận bị ngã, từ nay về sau liền biến thành bộ dáng này, lòng ta thập phần tự ti, vẫn luôn đóng cửa dưỡng bệnh, trong nhà muốn thay ta hoà giải việc hôn nhân, nhưng cũng là cao không thành thấp không phải. Nhưng ta sớm hạ chủ ý, mặc kệ là dạng nữ tử thế nào, chỉ cần hợp tâm ý của ta, tri thư đạt lễ, tính tình ôn nhu, cái khác đều có thể không cần để ý.”
Nghe Tả Hoa nói như vậy, trong lòng Tạ Khang Hà đã muốn vòng vo mấy lượt, Tả Đại học sĩ xem như danh môn vọng tộc, nhưng Tả tam công tử cư nhiên là người có tật, hào môn thiên kim tất nhiên là không muốn gả cho hắn , môn đăng hộ đối tìm không thấy, tự nhiên muốn hướng thấp chỗ tìm kiếm, kể từ đó, Tả công tử đối với Giang Tiểu Lâu nhất kiến chung tình, bất chấp thân phận tới cửa cầu thân, điều này cũng là hợp lý. Hắn nghĩ nghĩ, lại nói: “Tả công tử cũng biết, Tiểu Lâu nhà chúng ta không cha không mẹ, chính là một bé gái mồ côi, chẳng lẽ lệnh tôn lệnh đường không ngại sao?”
Thần sắc Tả Hoa an tĩnh nói: “Bá phụ có điều không biết, trong sĩ nông công thương, mọi người đều cho rằng tất cả đều thấp kém, chỉ có người đọc sách là tài giỏi, nhưng phụ thân ta vẫn cho rằng điều đó không đúng. Hắn luôn nói với ta, thương nhân mua bán vật phẩm, nơi nơi bôn ba, hàng năm vì quốc gia nộp lên số lượng lớn thu nhập từ thuế, lúc khó khăn lại đều do thương nhân khẳng khái bỏ tiền bạc cứu nguy, bọn họ cũng không so với người đọc sách đê tiện. Thời cổ có Bạch Khuê là nhân khí ngã thủ, nhân thủ ngã dữ [ 3 ], tích lũy tài phú hàng vạn, vì Thái Tổ cống hiến ra rất nhiều ngân lượng; còn có Lâm An công công rời khỏi kinh thành ,làm giàu bằng con đường kinh thương, giúp đời rất nhiều, vạn chúng kính ngưỡng. Thế nhân đều biết nói bọn họ nhân nghĩa, ai còn để ý xuất thân của bọn họ ? Lại lấy bá phụ làm thí dụ, ngài buôn bán ngày càng lớn, trong ngày thường còn sửa cầu trải đường, làm không ít việc thiện, mỗi người đều nói bá phụ là người lương thiện nổi danh gần xa, lại so với đám quan viên kém bao nhiêu? Ta đã sớm hướng phụ thân bẩm báo, hắn cũng không phản đối, cho nên —— ta là được được sự đồng ý của song thân mới dám đăng môn .”
[ 3 ] đây là 1 trong những thủ thuật kinh doanh của thương nhân Trung Quốc thời cổ. Mà Bạch Khuê là người đầu tiên soạn thảo những lý thuyết về thương mại và mậu dịch.
>>>>>> Nghĩa là một thương nhân thì phải giỏi việc quan sát thời cơ, nắm lấy thời cơ, không bỏ qua thời cơ để thực hiện việc mua vào bán ra, lúc nào thì vừa mua vừa bán
27_4200_18
Tả công tử nói được đạo lý rõ ràng, thành khẩn vạn phần, thổi phồng cũng là không dấu vết. Tạ Khang Hà âm thầm vui mừng, hắn cũng không phải là vì đối phương vuốt mông ngựa mà vui vẻ, hắn là nhìn ra vị công tử này tuy rằng là người có tật, lại tâm trí linh mẫn, mồm miệng lanh lợi, hơn nữa đối với thương nhân cũng không có trời sinh thành kiến, không khỏi gật đầu khen ngợi nói: “Nói không sai, Tả công tử có cách nhìn sâu sắc .” Nói xong hắn hướng về Vương Bảo Trân ngồi ở cạnh phân phó nói: ” Truyền lời cho phòng bếp, lưu Tả công tử dùng cơm.”
Không mời cơm, đó là lời nói khéo léo từ chối, nay giữ lại ăn cơm……………. Ý nghĩa chuyện này còn có một cửa thương lượng, trên mặt Mẫn phu nhân hiện lên chút tươi cười nhàn nhạt.
Tả Hoa chẳng hề có ngạo khí của quý công tử, vội vàng khách khí tạ ơn, tiếp tục ngay ngắn có lễ ngồi.
Bởi vì Tả công tử ở đây, các tiểu thư liền lảng tránh , trên bàn cơm Tạ Khang Hà lại cố ý hỏi rất nhiều, không khí thập phần hòa hợp. Dùng cơm chấm dứt, Tạ Khang Hà hướng Tả Hoa ám chỉ, hôn nhân đại sự, là phụ mẫu chi mệnh, môi chước ngôn [ 4 ], Tạ gia tuy rằng luôn luôn trọng tuân thủ quy củ, chú ý lễ nghi, nhưng Giang Tiểu Lâu dù sao cũng là cô nương có chủ ý, còn phải nghe ý kiến của nàng.
[ 4 ] lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối
Tả Hoa nghe vậy, không khỏi nói: “Đã vậy, chẳng biết có thể để ta cùng với tiểu thư một mình gặp mặt?”
Dựa theo đạo lý mà nói, Tả công tử đưa ra yêu cầu cũng không quá mức, hơn nữa vừa nãylời hắn nói đủ để chứng minh hắn tướng mạo đoan chính, tâm địa thành thật, Tạ Khang Hà xem ở trong mắt đã muốn có ba phần vui mừng, nếu Giang Tiểu Lâu thật là nữ nhi thân sinh của hắn, nói không chính xác hắn sớm đã gật đầu. Chẳng qua hắn còn có ba phần nghi ngờ, lại cẩn thận quan sát Tả công tử một phen, nghe vậy liền mở miệng nói: “Không vội, về sau còn có cơ hội. Theo ta thấy chuyện này vẫn nên cùng Tiểu Lâu nhắc tới, nếu nàng gật đầu mới có thể tiếp tục thương lượng, nếu là nàng không đồng ý, chỉ sợ ta cũng không thể giúp.”
Nghe hắn nói như vậy, trên mặt Tả Hoa đỏ ửng càng sâu: “Phải, phải, hết thảy đều nghe bá phụ an bài.”
Tả Hoa cùng Mẫn phu nhân đi rồi, trên mặt Tạ Khang Hà lâm vào trầm tư.
Vương Bảo Trân tự mình bưng một ly trà tiến vào, đặt ở trước mặt hắn, ôn nhu cười nói: “Lão gia, việc vui lớn như vậy, sao ngài còn chần chờ?”
Tạ Khang Hà nâng chung trà lên, thản nhiên nhìn nàng một cái nói: “Nữ tắc các ngươi sao hiểu được nhiều then chốt như vậy, chuyện hôm nay—— ta còn có chút lo lắng, cho nên không dám tùy tiện hướng Tiểu Lâu nhắc tới.”
Vương Bảo Trân tròng mắt vừa chuyển: “Từ trước lão gia vẫn lo lắng, lo lắng Giang tiểu thư không có nơi gửi gắm tốt, cảm thấy có lỗi với Giang lão gia phó thác, nhưng hôm nay nhìn thấy, vị Tả công tử là một người đoan chính, muốn gia thế có gia thế, xem cách nói năng cũng là thập phần đáng tin, lão gia còn có gì do dự , cẩn thận bỏ qua mối hôn sự này thì thật đáng tiếc .”
Sắc mặt Tạ Khang Hà lại càng phát ra ngưng trọng: “Ngươi thì biết cái gì ! Ta nếu đem Tiểu Lâu ở lại trong nhà, đương nhiên muốn thay nàng tìm kiếm một nơi nương tựa tốt, tương lai Tiểu Lâu có thể gả cho Liên Thành, đứa nhỏ này dưới mí mắt ta lớn lên , hiểu rất rõ cá tính của hắn, ngay cả hắn không thật tâm thích Tiểu Lâu, cho dù là cuộc hôn nhân liên minh, hắn cũng nhất định toàn tâm toàn ý chiếu cố nàng, nhưng là đổi thành người khác, ta vốn không có nắm chắc , dù sao lòng người khó dò.Tả công tử thoạt nhìn thập phần văn nhã, nhưng hắn bản tính như thế nào, tuy lời hắn cũng có vài phần chân thật, nhưng ta vẫn còn có chút cân nhắc không ra.”
Không đợi Vương Bảo Trân mở miệng, Tạ Khang Hà lại nói: “Không chỉ vậy, hắn còn là người có tật”.
Vương Bảo Trân bật cười: “Thì như thế nào, lão gia, ngài thật là ốc mỏ quạ ! Lời nói hơi khó nghe một chút, Giang tiểu thư dù sao cũng xuất thân thương hộ, mà Tả đại học sĩ lại là quan viên chính ngũ phẩm, một người có gia thế chạy tới cầu hôn, chính là đại sự tốt ! Tuy nói vị công tử này trời sinh có chút khuyết điểm, nhưng phẩm tính lại không tệ, nếu như thay đổi thành hắn hướng nữ nhi Tạ gia cầu hôn, chỉ sợ lão gia sẽ vui mừng lập tức đáp ứng, sao đến lượt Giang tiểu thư liền không được?”
Tạ Khang Hà không đồng ý nói: “Nguyên nhân vì Tiểu Lâu không phải nữ nhi thân sinh của ta, mới càng phải cẩn thận ! Vạn nhất xảy ra sơ sót nào, ta làm sao đối mặt với phụ thân nàng.”
Vương Bảo Trân mỉm cười: “Nếu lão gia còn lo lắng, không ngại nghe một chút ý kiến của Giang tiểu thư.”
Tạ Khang Hà trầm ngâm một lát: “Nhưng là, ta trước đó vài ngày hỏi nàng có hay không chạm mặt người đặc thù, hoặc là gặp chuyện đặc thù, nàng không có nửa điểm phản ứng, nói không chừng nàng căn bản không biết đến Tả công tử này.”
Vương Bảo Trân thử thăm dò nói: “Bằng không chúng ta để Tả công tử tới cửa hàng gặp mặt Tiểu Lâu một lần, có người nhiều nhìn như vậy, cũng không xảy ra chuyện gì, nếu là Tiểu Lâu đối với hắn cũng có hảo cảm, chuyện này đã đạt thành một nửa .”
Thương hộ người ta vốn không có nhiều quy củ như vậy, hơn nữa tình huống Giang Tiểu Lâu đặc thù, nếu không để chính nàng tự mình quyết định, Tạ Khang Hà có chút không nắm chắc, hắn gật gật đầu nói: “Tiểu Lâu là đứa nhỏ có chủ ý, đã như vậy, ngày mai ngươi an bài đi, thỉnh Tả công tử đi một chuyến đến cửa hàng.”
Vương Bảo Trân lập tức vui mừng đáp: “Dạ, lão gia, ta lập tức đi chuẩn bị.”
Sáng sớm hôm sau, bên Yên Chi Trai có người đến thỉnh Giang Tiểu Lâu, chỉ nói sinh ý xảy ra vấn đề, Giang Tiểu Lâu cũng không nói thêm gì, cùng Tạ Khang Hà lên tiếng chào, thấy hắn không phản đối, liền ngồi lên xe ngựa hướng về cửa hàng phóng đi. Ly Tuyết Ngưng có chút lo lắng, chủ động yêu cầu đồng hành, Giang Tiểu Lâu không khỏi chê cười nàng lo lắng thái quá.
Tả Hoa tiến vào sân, đụng phải một thân xiêm y hồng nhạt, tỳ nữ tóc búi hai chỏm từ trên lầu bước xuống, hắn ngưng thần vừa nhìn, vội vàng cười dài tiến lên: “Xin hỏi, Giang tiểu thư có ở đây không?”
Tiểu Điệp dừng bước, đầy mặt hồ nghi theo dõi hắn: “Ngươi tìm tiểu thư nhà ta ?”
“Phải, mong ngươi dẫn ta đi gặp mặt.”
Tiểu Điệp đi theo Giang Tiểu Lâu buôn bán, gặp người cũng nhiều , cũng rất ít gặp loại người văn trâu trâu (**) này , vừa thấy hắn một mực đi vào hậu viện này, liền giận tái mặt, hỏi: “Xin hỏi ngươi có chuyện gì?”
(**) hình dung người nói năng 、 cử chỉ văn nhã dáng vẻ . nói chuyện không khẩu ngữ hóa , có văn học dạy dỗ , có hàm dưỡng .
Tả Hoa tuy rằng mỉm cười, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ lễ phép cười: “Thực xin lỗi, không thể nói rõ với ngươi được, dù sao cũng là chuyện trọng yếu.”
Tiểu Điệp đứng ở tại chỗ không hề động, chính là hơi cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương.
Tả Hoa giải thích: “Ngươi yên tâm, ta không phải là người xấu, nếu không phải vậy, chưởng quầy sao có thể làm cho ta tiến vào chứ? Ta là có chuyện trọng yếu muốn cùng tiểu thư nhà ngươi gặp mặt nói chuyện.”
Tiểu Điệp thấy hắn nói vậy, lập tức nhận định hắn là cố lộng huyền hư (cố ý lừa bịp), nhớ tới Tiểu Lâu rước lấy không ít đăng đồ tử, sắc mặt trở nên càng khó coi: “Tiểu thư nhà ta há là ngươi muốn gặp thì gặp ! Muốn bàn sinh ý, đi ra ngoài cùng chưởng quầy thảo luận, tiểu thư không gặp ngoại nhân.”
Tả Hoa lại chấp nhất đứng yên không chịu rời đi: “Nếu đã mở cửa buôn bán, thì không nên cự nhân ngoài ngàn dặm, ngươi chỉ là nói cũng không chịu đi vào thông báo, làm sao mà biết tiểu thư không muốn gặp ta?”
Tiểu Điệp cơ hồ là hung tợn trừng mắt hắn, giương cao giọng nói: “Các ngươi ngây ngốc đứng đó làm gì, tiểu thư nuôi đám thủ vệ các ngươi để làm gì, sao có thể mặc người xa lạ tiến vào!”
Hộ vệ lập tức đi lên, hướng Tả Hoa nói: ” Vị công tử này, mời ngài rời đi !”
Lúc này, chỉ nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng hỏi: “Tiểu Điệp, ngươi đang cùng người nào nói chuyện?”
Không chờ Tiểu Điệp trả lời, Giang Tiểu Lâu một thân váy lụa màu tím xuất hiện ở trên thang lầu, nàng bước từng bước xuống bậc thang, da thịt trắng như tuyết, ánh mắt sáng ngời, hé ra dung nhan diễm lệ, mang theo một đôi mắt quyến rũ. Tươi cười đọng trên khóe môi tựa hồ tản ra một loại hào quang sáng lạn, đủ để tâm người thần hồn điên đảo, thần thái đoan trang lại làm người ta không dám thân cận.
Tả Hoa bị ánh mắt kia đảo tới, chỉ cảm thấy tâm thần phiêu đãng ở giữa không trung, lúc trước chỉ là xa xa nhìn thoáng qua, hắn thật không ngờ, lúc nhìn gần, Giang Tiểu Lâu chính là một đại mỹ nhân. Tâm can đi theo nhảy bình bịch, hắn tiến lên giành trước lên tiếng nói: “Tại hạ không được tiểu thư cho phép, tùy tiện xâm nhập, thật sự có chút thất lễ , vạn vạn mong tiểu thư khai ân thứ tội.”
Hắn nói năng chân thành, lại nho nhã lễ độ, Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, khóe môi hơi cong lên, trên mặt lại nổi lên nghi hoặc: “Vị công tử này, vì sao muốn gặp ta?”
Tả Hoa thập phần thành khẩn nói: “Cảm ơn tiểu thư không so đó tội mạo phạm của ta, tại hạ Tả Hoa, là một thư sinh, gia phụ là Văn Uyên các đại học sĩ, hôm nay tới gặp tiểu thư, chính là có chuyện trọng yếu muốn thỉnh cầu tiểu thư đồng ý.”
Giang Tiểu Lâu chính là mỉm cười nghe hắn tiếp tục nói, một bộ dáng đầy hưng trí.
Tả Hoa nhìn thoáng qua, chỉ thấy trong hậu viện vẫn như cũ là người đến người đi, hộ vệ mặt lạnh ở một bên như hổ rình mồi, đôi lúc còn có vài tiểu nhị dừng lại đầy mặt nghi hoặc nhìn hắn, hắn có chút do dự, cơ hồ muốn xoay người bước đi, lại cuối cùng hạ quyết tâm: “Tiểu thư, ta liền đối với nàng ăn ngay nói thật, Tả Hoa ngẫu nhiên một lần xuất môn đạp thanh, gặp gỡ tiểu thư. Dung nhan của nàng, khí chất của nàng, lập tức khiến cho ta ngay cả hồn đều đã đánh mất, tức khắc trở nên rối loạn. Tiểu thư băng thanh ngọc khiết, mỹ mạo phi phàm, thật sự làm người khó quên, từ ngày ấy trờ đi, ta mỗi ngày nghĩ đến tiểu thư, nhớ kỹ tiểu thư, thân ảnh của nàng lúc nào cũng thời thời khắc khắc hiện lên trước mắt ta, vì thế ta tâm thần bất an, ăn không biết ngon, hoảng sợ không chịu nổi một ngày, một lòng muốn gặp lại nàng ! Nhiều lần tìm không có kết quả, rốt cục một ngày mới biết được tiểu thư chính là chủ nhân Yên Chi Trai, thế này mới lấy ủy thác Mẫn phu nhân tới cửa vì tại hạ nói tốt vài câu với tiểu thư………………..”
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, thần sắc tràn ngập kinh ngạc: “Ngươi là nói —— tới cửa cầu hôn đó là ngươi?”
27_4200_18
Tả Hoa vội vàng chạy nhanh tiến lên hai bước, nói: “Tại hạ biết như vậy thật sự mất thể thống, cũng không hợp quy củ. Phụ thân lần nữa nhắc nhở như ta làm vậy sẽ dọa đến tiểu thư, thân là nam tử lại càng không nên sa vào nhi nữ tình trường, nhưng tại hạ không thể dứt bỏ được, ngược lại tưởng niệm càng sâu ! Tiểu thư, thiên hạ lớn như vậy, chúng sinh đông đảo, vì sao ta không gặp gỡ nữ tử khác, mà đã đối với tiểu thư nhất kiến chung tình, chẳng lẽ không phải là lão thiên gia ban cho duyên phận ? Đã là duyên phận khó được, càng phải thuận theo tự nhiên, quý trọng gấp bội, vì thế ta cả gan thỉnh Mẫn phu nhân tới cửa cầu hôn………………………. Thế nhưng, Tạ lão gia nói hết thảy phải do tiểu thư quyết định, cho nên ta mới không biết cấp bậc lễ nghĩa, tùy tiện hướng tiểu thư thổ lộ nội tâm.”
Những lời hắn nói, đã sớm tập luyện không biết bao nhiêu lần, có thể nói đã tính trước mọi việc, thao thao bất tuyệt. Trong giọng điệu tràn đầy thâm tình, nhìn chằm chằm vào Giang Tiểu Lâu, ánh mắt thành khẩn ngay cả Tiểu Điệp đều cảm thấy hành động vừa rồi của mình thật sự quá đáng.
Một nam nhân si tình, cho dù là đăng đồ tử, nữ nhân cũng sẽ cảm thấy vui mừng .
Người bên ngoài nghe xong tràng thổ lộ này, nhất thời cười rộ lên, Tả Hoa lại như không có nghe thấy, áp căn chưa từng hướng trong lòng đi, hai mắt như hạt châu thẳng tắp nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu nở nụ cười, nàng là bị Tả Hoa chọc cười, bởi vì đối phương nghiêm trang thổ lộ, làm cho nàng cảm thấy phá lệ thú vị.
Nàng vốn có dung mạo xinh đẹp lòng người, nay diễm quang bắn ra bốn phía, một nụ cười rộ lên lại câu rớt hồn phách Tả Hoa, trong lòng hắn đập mạnh không ngừng, trên mặt đỏ ửng nổi lên từng đợt, càng tăng thêm độ tin cậy trong lời nói.
Giang Tiểu Lâu nhìn vị Tả công tử, hắn dung mạo thập phần tuấn tú, khí chất cũng rất là nho nhã, lời nói phong độ đều là không tầm thường, vừa rồi xem hắn đi hai bước, tựa hồ thân có tật, nàng tạm dừng một lát, mới thản nhiên nói: “Tuy rằng thực cảm kích một mảnh tâm ý của ngươi, đáng tiếc ta cũng không phải là giai ngẫu của Tả công tử, mời ngươi tìm lương xứng khác đi.” Nói xong, nàng liền xoay người hướng trên lầu đi tới.
Trong lòng Tả Hoa quýnh lên, rất nhanh tiến lên vài bước nói: “Giang tiểu thư, không nên đi, nghe ta đem lời nói hết đã !”
Nhưng là thân ảnh Giang Tiểu Lâu cũng đã biến mất ở tại cuối thang lầu, Tiểu Điệp nâng mặt: “Tốt lắm, lời ngươi nói cũng nói xong , mời trở về đi.”
Tả Hoa nhìn Tiểu Điệp nói: “Nha đầu ngươi nói chuyện không khách khí gì cả, ta tìm đến tiểu thư nhà ngươi là thổ lộ tâm sự , các ngươi không tin cũng liền thôi, vì sao còn muốn khi nhục người khác.”
Tiểu Điệp nghiên mắt nhìn hắn: “Cái gì khi nhục hay không khi nhục, tiểu thư không thích ngươi, ngươi cũng nên rời đi, không cần ở trong này lãng phí thời gian, bằng không ta sai người ta đuổi ngươi ra ngoài, đánh mất thể diện phủ Tả học sĩ, ngươi chớ có trách ta!”
Nghe nàng nói lời mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, Tả Hoa không thể không ngượng ngùng rời đi, nhưng hắn vẫn không cam lòng, lại tới gần hai bước, lặng lẽ đưa đồ cho Tiểu Điệp, mới nhẹ giọng nói: “Ta đối với tiểu thư thật là nhất kiến chung tình, thập phần ái mộ, hy vọng cô nương có thể thay ta ở trước mặt tiểu thư nói vài lời hay.” Nói xong hắn mới khập khiễng tiêu sái rời đi .
27_4200_18
Tiểu Điệp nhìn bóng dáng hắn, quay đầu lên lầu, đẩy cửa đi vào liền đem bạc đặt lên bàn.
“Tiểu thư ngươi xem, là vị Tả công tử kia lưu lại cho ta , hắn là muốn hối lộ ta ở trước mặt tiểu thư nói tốt vài câu.”
Giang Tiểu Lâu nhìn thoáng qua, trên bàn đồng bạc lòe lòe tỏa sáng, nàng nở nụ cười, thản nhiên nói: “Nếu là hắn đưa cho ngươi, ngươi cứ thu đi.”
Ly Tuyết Ngưng vừa rồi ở trong phòng sớm nghe được động tĩnh bên ngoài, trên mặt không khỏi mỉm cười: “Vị Tả công tử thật là mến mộ ngươi, còn đích thân tìm tới nơi này.”
Giang Tiểu Lâu cũng là vẻ mặt không sao cả: “Cũng chẳng có gì ngạc nhiên , một nữ tử xuất đầu lộ diện ở bên ngoài buôn bán, luôn sẽ mang đến một ít phiền toái.”
Ly Tuyết Ngưng cười nói: ” Gia phong vị Tả học sĩ này cũng không tệ , dù sao không có dạy dỗ ra hoàn khố công tử, hắn đoan đoan chính chính tới cửa cầu hôn, tuy rằng hôm nay đến thổ lộ có chút liều lĩnh, nhưng xem ra cũng không phải là đối tượng kém. Ngươi chấp nhận hắn sao?”
Tiểu Điệp vội vàng nói: “Ly tiểu thư, ngươi không nhìn thấy hắn đi đứng không tiện, người như vậy sao xứng với tiều thư chứ! “
Ly Tuyết Ngưng nhìn Tiểu Điệp, không khỏi lắc đầu nói: “Nha đầu ngươi biết cái gì? Tả học sĩ là gia cảnh thế nào, cô nương tầm thường muốn leo lên còn leo lên không nổi, cọc hôn sự còn không biết làm bao nhiêu người ghen tỵ chết Tiểu Lâu, tuy rằng Tả công tử đi đứng không tiện, nhưng ta nghe cách ứng xử của hắn, cũng khẳng khái rành mạch, mồm miệng linh hoạt, dung mạo coi như là tuấn lãng, nếu là Tiểu Lâu đáp ứng, cũng là một mối nhân duyên tốt.”
Không riêng Ly Tuyết Ngưng nghĩ như vậy, mọi người Tạ gia cũng nghĩ như vậy, chuyện này cũng không thể trách bọn họ, tuy rằng Tả Hoa đi đứng không tiện, nhưng hắn dù sao có một phụ thân học sĩ đáng để kiêu ngạo, gia đại nghiệp đại Tả gia, gia phong trong sạch, không có ác danh, hắn tuy rằng thân có tàn tật, cũng là theo nề nếp cũ, cũng không phải dạng người ăn chơi trác táng. Sĩ nông công thương, thương hộ đứng ở tầng thấp nhất, Giang Tiểu Lâu có thân phận thương hộ, có thể trở thành con dâu phủ Đại học sĩ, đây là bao nhiêu người cầu đều cầu không được. Tạ Khang Hà ngay cả là người mưu lược, nhưng cũng rất khó tránh không rơi vào tư tưởng khuôn sáo cũ. Ly Tuyết Ngưng ẩn ẩn cảm thấy, Tả công tử thoạt nhìn không tệ, nhưng cũng không thể lập tức hạ phán đoán, vẫn phải quan sát một thời gian, liền nhắc nhở nói: “Nếu là Tiểu Lâu cảm thấy lo lắng, chúng ta có thể lặng lẽ đi hỏi thăm, nhìn hắn làm người rốt cuộc như thế nào, có tiếng gió gì không tốt.”
Giang Tiểu Lâu nói: “Nếu có từ lâu đã sớm truyền ra, nếu hắn làm việc bí mật, người khác vô luận như thế nào cũng sẽ không biết .” Cái gọi là cuộc hôn nhân sắp đặt, cô nương nếu nhìn trúng hắn, nhìn trúng cũng chỉ là bối cảnh phủ Đại học sĩ cùng tương lai tiền đồ, cùng bản thân hắn kỳ thật không có bao nhiêu quan hệ.
Ly Tuyết Ngưng hy vọng Giang Tiểu Lâu thận trọng lo lắng, liền có chút do dự: ” Nếu ngươi gả cho hắn, báo thù cũng có thể trông cậy vào .”
Giang Tiểu Lâu nở nụ cười: “Ta tâm tâm niệm niệm nghĩ muốn báo thù, nhưng còn không đến mức hèn hạ như vậy, dễ dàng đem bản thân bán đi.”
Ly Tuyết Ngưng rất nhỏ a một tiếng: “Ai kêu ngươi bán chính mình, ta là nói Tả công tử là một đối tượng đáng giá hôn phối, nếu lời hắn nói là thật, Tiểu Lâu, có thể suy ngẫm một chút. Còn nữa, hôm nay hắn có thể tiến vào hậu viện, chưởng quầy cũng không có ngăn đón hắn, chứng tỏ —— “
Giang Tiểu Lâu ung dung, không chỗ nào sợ hãi cười nói: “Chứng tỏ Tạ bá phụ là ngầm đồng ý hắn đi vào cửa hàng , cho nên người bên ngoài không dám ngăn đón hắn.”
Ly Tuyết Ngưng nhịn không được thở dài.
Buổi chiều, thời điểm Giang Tiểu Lâu hồi phủ, không có nhìn thấy Tạ Khang Hà, ngược lại gặp được Tạ Liên Thành. Tạ Liên Thành rõ ràng là từ bên ngoài vội vàng chạy về, một thân y phục trắng thuần dính tro bụi, rõ ràng là một bộ dáng phong trần mệt mỏi, Giang Tiểu Lâu kỳ quái nói: “Đại công tử không phải còn muốn ở bên ngoài nán lại hai ngày sao, sao đột nhiên gấp gáp trở về, có việc gấp sao?”
Tạ Liên Thành bị nàng hỏi khựng lại, trầm ngâm một chút, nhìn Giang Tiểu Lâu: “Nghe nói —— Tả học sĩ công tử đến Tạ phủ cầu hôn .”
Giang Tiểu Lâu sửng sốt một chút, mới lại cười nói: “Không sai, thần báo bên tai [ 5 ] Đại công tử thực linh nghiệm .”
[ 5 ] ví với kẻ hay mách lẻo, ton hót
Nghe Giang Tiểu Lâu nói như vậy, Hoài An ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Tạ Giang tiểu thư khích lệ.” Hắn thật là tai mắt của Đại công tử, trong Tạ phủ phát sinh hết thảy, đều không thoát lỗ tai hắn.
27_4200_18
Ánh mắt Tạ Liên Thành dừng ở trên mặt nàng, thanh âm trời sinh trầm thấp, mang theo lực lượng ổn định lòng người: “Hoài An, ngươi tới giải thích.”
Hoài An hắc hắc nở nụ cười hai tiếng mới nói: “Công tử sai ta đi điều tra Tả công tử, ta liền tỉ mỉ đem người này từ lời nói vđến việc làm đều tra xét một lần.”
Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Liên Thành, nhất thời có chút kinh ngạc.
Người ta hướng nàng cầu hôn, ngươi vì sao phái người đi điều tra?
Lời này, Giang Tiểu Lâu chỉ ở trong lòng nghĩ thầm, không hỏi ra miệng.
“Vị Tả công tử nhân phẩm đoan chính, hành vi cử chỉ xưa nay theo khuôn phép cũ, không có gì khác người, thoạt nhìn cũng không có gì kỳ quái , chính là sau đó ta thu mua một tạp dịch của Tả gia, hắn uống say, bất tri bất giác nói ra một sự kiện.”
Có thể làm cho Tạ Liên Thành lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, việc này tất nhiên không giống tầm thường. Giang Tiểu Lâu cổ vũ nhìn Hoài An: “A, ngươi phát hiện chuyện gì?”
Hoài An thần bí hề hề nói: “Thì ra phu nhân Tả đại học sĩ cùng An vương phi giao hảo, lAn vươnglà khách quen của quý phủ, hơn nữa thời điểm Tả tam công tử mới ra sinh liền nhận thức Vương phi làm nghĩa mẫu, bởi vì hai nhà làm việc đều rất khiêm tốn, tầng quan hệ này ……………… Ngoại nhân biết đến cũng không nhiều.”
Giang Tiểu Lâu chính là mỉm cười, đôi mắt như làn thu thủy: “Tin tức rất trọng yếu sao?”
Tạ Liên Thành nhẹ giọng nói: “Đương nhiên trọng yếu.”
Giang Tiểu Lâu lắc lắc đầu: “Ta vẫn không rõ.”
Tạ Liên Thành cười nhẹ, đôi mắt như đầm sâu có một loại lực lượng rung động lòng người: “Hiện tại nàng không rõ, lát nữa nàng sẽ hiểu được , Hoài An, chuẩn bị xe ngựa, ta cùng Giang tiểu thư muốn ra phủ.”
Tạ Liên Thành giờ phút này vẻ mặt thập phần trịnh trọng, hơn nữa còn nghiêm túc, tuyệt không có ý tứ nói giỡn, nàng nhìn thoáng qua sắc trời nói: “Lập tức sẽ tới giờ dùng bữa , nếu là bọn hắn tìm không thấy chúng ta, lại không biết muốn nhàn thoại điều gì, đại công tử không thèm để ý sao?”
Tạ Liên Thành cười cười, cuối cùng nói: “Nếu là ta để ý nhàn ngôn toái ngữ [5], sẽ không phái người đi hỏi thăm việc này, không cần nhiều lời, đi thôi.”
[ 5 ] Lời nói linh tinh không căn cứ
Giang Tiểu Lâu cùng Tạ Liên Thành vừa mới rời đi, trong hoa viên dần hiện ra làn váy Tạ Du, nàng chăm chăm nhìn bóng dáng hai người, ánh mắt giống như gai nhọn của hoa hồng, cất giấu bén nhọn ghen ghét, trong tay khăn gấm không tự chủ được siết chặc.
Tạ phủ xe ngựa một đường phóng đi, Tạ Liên Thành thủy chung không nói một lời, thậm chí chưa từng ngẩng đầu nhìn Giang Tiểu Lâu một cái. Hoài An không khỏi cười trộm, công tử không miên không ngớt gấp gáp chạy ba ngày mới trở về, nhìn thấy Giang tiểu thư cũng không nói lời nào, thật sự là người kỳ quái !
Xe ngựa đứng ở trước một y quán, Tạ Liên Thành nhấc lên màn xe, hướng Giang Tiểu Lâu nói: ” Giang tiểu thư cần lưu ý đám người đang đi ra ngoài kia.”
Giang Tiểu Lâu theo phương hướng hắn chỉ nhìn lại, chỉ thấy được hai gia nô mang theo một công tử tuổi trẻ trong y từ quán đi ra, hắn một thân hoa phục, kẹp ở giữa hai người nhưng vẫn hết nhìn đông tới nhìn tây, giống một đứa nhỏ mở to miệng toe toét, liên tiếp ngây ngô cười, một bên chảy nước miếng, một bên rầm rì kêu. Bên cạnh gia nô vội vàng dùng khăn lau nước miếng cho hắn, đồng thời liên tục dỗ dành hắn.
Hắn lớn tiếng ồn ào : “Ta muốn uống nước, uống nước!”
Gia nô vội vàng dỗ nói: “Muốn uống trở về uống đi, ở chỗ này không có!”
Nhưng hắn lại lập tức nhảy dựng lên: “Ta khát, ta khát !”
Giang Tiểu Lâu nhìn xem một màn, đôi mắt hơi nhướng lên, thần sắc không hiểu.
Vị si công tử này không nhận được nước tới tay, tựa như phát điên, theo bản năng kêu to, liều lĩnh giãy dụa, tựa hồ muốn giãy thoát trói buộc của hai người. Trong đó một người không thể giữ chặt, hắn bước nhanh chạy đến dưới chân tường , vén lên áo choàng chuẩn bị trước mặt mọi người đi tiểu, nhất thời cả kinh người qua đường đều trốn tránh. Một nữ tử trẻ tuổi đi qua, si công tử lại chạy tới lộ ra hạ thể hướng về phía đối phương phun một trận nước tiểu, nàng kia sợ tới mức hoa dung thất sắc, quát to một tiếng hôn mê bất tỉnh. Hắn thế nhưng không thuận theo không buông tha, liền đem nước tiểu trực tiếp phun lên trên mặt đối phương, mọi người cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Hai gia nô sợ gặp phải sự tình nghiêm trọng, nhanh chóng chạy qua, nhưng bọn họ vẫn không bắt được hắn, si công tử quần áo xốc xếch chạy vòng quanh như điên, một đường hô to gọi nhỏ, khóc cười vô thường, hồ ngôn loạn ngữ, gặp được đứa nhỏ cầm đồ ăn trong tay vội nhào tới cướp đoạt, chạy đã mệt liền ngưỡng mặt hướng lên trời ngủ ở trên đường.
Hai gia nô lập tức lại gọi người đến, ngay cả dây trói cũng mang đến, thật vất vả mới đem hắn trói lại, đưa lên xe ngựa.
Xe ngựa biến mất ở dưới tầm nhìn của Giang Tiểu Lâu, chỉ chừa lại một trận tro bụi. Nàng quay đầu nhìn về phía Tạ Liên Thành, cười nói: ” Người này có cái gì đặc biệt sao?”
Tươi cười của nàng, lộ ra vẻ đẹp động lòng người.
Hô hấp Tạ Liên Thành chậm lại, lại rất nhanh khôi phục tự nhiên, con ngươi hiện lên một tia lãnh ý: “Vị này chính là nhi tử thứ hai của An vương phi, gọi là Duyên Bình quận vương.”
Tạ Khang Hà sợ Giang Tiểu Lâu xấu hổ, nhất nhất thay nàng trả lời .Thế nhưng, Mẫn phu nhân lại vẫn nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, thường thường nâng mí mắt đánh giá nàng, còn hỏi rất chi tiết. Rốt cuộc phụ mẫu là người nào, nhà ở phương nào, trong nhà còn có thân nhân nào, ở kinh thành tổng cộng có mấy cửa hàng, đều là như thế nào kinh doanh, vân vân.
◊
Lai lịch của nàng, Tạ Khang Hà tự nhiên sẽ giúp nàng che dấu ổn thỏa, ở mặt ngoài xem ra, là tra cũng không được gì . Mẫn phu nhân cuối cùng nắm rõ đại khái tình huống cùng An vương phi điều tra tương tự: Giang Tiểu Lâu ban đầu là nữ nhi phú thương Liêu Châu, của cải sung túc, sau đó phụ thân rời nhà vào kinh thành làm ăn buôn bán, có không ít cửa hàng. Sau khi phụ thân bất hạnh qua đời, nàng liền chấm dứt việc buôn bán ở Liêu Châu, ngàn dặm xa xôi đi vào kinh thành tìm nơi nương tựa Tạ Khang Hà, bằng hữu của phụ thân. Chuyện xưa bịa ra thế nào cũng sẽ có lỗ hổng, cũng may mục đích của Mẫn phu nhân cũng không quá để ý chuyện này, cùng lai lịch Giang Tiểu Lâu so sánh, nàng càng để ý nhân phẩm cùng tài hoa của vị cô nương này.
Vương Bảo Trân là người tinh mắt, rất nhanh nhìn ra cái gì, hé ra nụ cười xán lạn như hoa sen, đem Giang Tiểu Lâu khoa trương khen ngợi không ngớt, thiên thượng hữu, địa hạ vô [1], ngôn ngữ cùng thái độ đều phá lệ ân cần, giống như Giang Tiểu Lâu nếu không phải xuất thân thương hộ, chính là làm phi tử trong cung cũng không có vấn đề .
[ 1] có ở trên trời, không có ở dưới đất
Ánh mắt Tạ Khang Hà lạnh như băng nhìn nàng một cái, Vương Bảo Trân lập tức ngậm miệng. Tạ Khang Hà ho nhẹ một tiếng mới mở miệng nói: “Số son bột nước Mẫn phu nhân muốn, chúng ta sẽ mau chóng chuẩn bị tốt, ít ngày nữa lại tự thân đưa qua, thỉnh ngài yên tâm.”
Mẫn phu nhân cười cười, biết ý tứ trong lời nói của đối phương, đứng dậy nói: “Đã vậy, ta sẽ không quấy rầy tiếp.” Nói xong, nàng thật sâu nhìn Giang Tiểu Lâu một cái, mỉm cười gật gật đầu, mang theo hạ nhân nhanh nhẹn rời đi.
Nhìn bóng dáng nàng đi xa, Tạ Khang Hà toát ra vẻ mặt trầm tư, hắn phân phó mọi người nói: “Các ngươi đều lui ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói cùng Tiểu Lâu.”
Vương Bảo Trân biết hôm nay hành động tự chủ trương chọc Tạ Khang Hà không vui, rất nhanh cúi mắt, ngoan ngoãn mang theo tỳ nữ trong phòng lui ra ngoài.
Tạ Khang Hà hướng Giang Tiểu Lâu, thần sắc nghiêm túc: “Tiểu Lâu, hôm nay ngươi có nhìn ra điều gì không?”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu trong suốt, thản nhiên cười nói: “Vị Mẫn phu nhân này chưa bao giờ đến cửa hàng của ta mua đồ, hôm nay lại biểu hiện phá lệ nhiệt tình, đặt hàng son bột nước, số lượng lại rất lớn, điều này làm cho ta cảm thấy có chút kỳ quái.”
Tạ Khang Hà do dự một lát, rõ ràng có chút muốn nói lại thôi: ” Mẫn phu nhân trừ bỏ thân phận là phu nhân Công Bộ Thượng Thư ở ngoài, còn có một tầng thân phận khác, chỉ sợ ngươi không biết.”
Giang Tiểu Lâu mặt mang ý hỏi nhìn hắn.
Tạ Khang Hà hạ quyết định: “Nàng thường xuyên giúp một vài quan to quý nhân giật dây bắc cầu, tìm kiếm con dâu thích hợp.”
Giang Tiểu Lâu ngạc nhiên, theo sau bật cười: “Đây không phải là việc bà mối mới có thể làm sao?”
Tạ Khang Hà nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Không, quyền quý nhà tướng xem con dâu, có đôi khi cũng không có tự mình ra mặt, bọn họ sẽ ủy thác cho Mẫn phu nhân đi ra giật dây bắc cầu, đồng thời cũng có thể tiến vào nhà người ta, lấy lý do thăm viếng gặp mặt đánh giá phẩm hạnh diện mạo của tiểu thư được chọn trúng đến tột cùng như thế nào, hôn sự có thích hợp hay không. Mẫn phu nhân hôm nay đột nhiên đến bái phỏng, chỉ tên nói họ muốn gặp ngươi, ta liền nổi lên hoài nghi, vừa rồi xem nàng từng câu từng chữ không rời lai lịch của ngươi, chỉ sợ là có người nhờ nàng đến quý phủ nhắc tới việc cầu thân .”
Giang Tiểu Lâu tươi cười thu lại, kỳ thật ý nghĩ của nàng cùng Tạ Khang Hà giống nhau, Mẫn phu nhân tới quá khéo, lại quá nhiệt tình, nhưng nàng lại mở miệng: “Bá phụ không cần lo lắng, Mẫn phu nhân là phu nhân Công Bộ Thượng Thư, có thể mời được nàng là không giống bình thường, thân phận ta như vậy sao có thể gả nhập cửa quyền quý? Có lẽ, Mẫn phu nhân cũng chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào, đối với Yên Chi Trai cảm thấy có chút hứng thú mà thôi.”
Tạ Khang Hà nghe ra ý tứ của nàng, nói: “Ngươi không cần an ủi ta, tuy rằng ta cùng những người thân phận cao như các nàng không có tiếp xúc nhiều, nhưng chút nhãn lực thì vẫn phải có. Xem thái độ nét mặt của nàng vừa rồi, chung quy vẫn làm cho ta cảm thấy không đúng………………. Tiểu Lâu, gần đây có chuyện khác lạ gì phát sinh?”
Thanh âm Giang Tiểu Lâu như trước mềm mại: “Từ lúc An vương phi đặt hàng ở Yên Chi Trai, sinh ý ở cửa hàng so với bình thường tốt hơn rất nhiều.”
Từ lúc Giang Tiểu Lâu tới phủ An vương phi, rất được vương phi tán thưởng, cho nên, An vương phi cực lực đem nàng đề cử cho những người khác, có quyền quý lớn mạnh duy trì đằng sau, sinh ý Yên Chi Trai đương nhiên là náo nhiệt hẳn lên. Chúng khách nhân gần đây đều là các phu nhân quyền quý, nói không chính xác trong đó có một hai vị phu nhân cũng nhìn trúng Giang Tiểu Lâu. Tạ Khang Hà khuyên nhủ nói: “Mấy ngày tới, ngươi cứ ở trong nhà nghỉ ngơi, không cần thiết đừng chạy loạn ở bên ngoài, chờ ta tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, chúng ta lại nhìn xem bước tiếp theo phải làm như thế nào.”
Trốn tránh là vô dụng , Mẫn phu nhân đã trực tiếp tìm tới cửa, còn có thể chạy trốn sao? Giang Tiểu Lâu cũng không từ chối: “Nếu bá phụ đã nói vậy, mấy ngày tới ta sẽ không đến cửa hàng nữa. Vừa vặn trạch viện Giang gia đã sắp khởi công tu sửa, ta sẽ tự mình giám sát.”
Tạ Khang Hà gật gật đầu nói: “Còn có, khách nhân trong nhà cũng phải điều tra rõ ràng, bình thường không nên cho vào.”
Giang Tiểu Lâu thấy bộ dáng khẩn trương của Tạ Khang Hà, cũng là nhẹ nhàng đáp ứng : “Vâng, ta đều nghe bá phụ .”
Từ trong thư phòng đi ra, Giang Tiểu Lâu lập tức trở về Họa lâu. Ly Tuyết Ngưng thấy nàng vẻ mặt trịnh trọng, không khỏi hỏi: “Không phải đi gặp Mẫn phu nhân sao, nàng vì sao đột nhiên tới chơi?”
Giang Tiểu Lâu không nói được một lời ngồi xuống, Tiểu Điệp vội vàng dâng nước trà, một bên hướng ly Tuyết Ngưng nói: “Ly tiểu thư ngài còn không biết, hôm nay vị Mẫn phu nhân kia vô cùng kỳ quái , lôi kéo tiểu thư thủ hỏi đủ thứ, hận không thể đem tổ tông ba đời đều hỏi rành mạch, ta chưa từng thấy qua phu nhân nhiệt tình như vậy, thật sự là mở rộng tầm mắt.”
Giang Tiểu Lâu uống một ngụm trà, thần sắc lãnh đạm: “Không chỉ là nhiệt tình, quả thực là nhiệt tình thái quá, nàng bất quá là hướng ta mua vật dụng, căn bản không cần phải tự mình đăng môn. Xem thái độ của nàng, tựa như muốn mua cả ta cùng nhau trở về.”
Trong lời Giang Tiểu Lâu đầy hàm ý, ly Tuyết Ngưng lập tức đoán được cái gì: “Ngươi là nói vị Mẫn phu nhân là tới nhìn ngươi , kẻ nhìn trúng ngươi là người có thân phận nào, đã biết chưa?”
Giang Tiểu Lâu lại tỏ vẻ không chút để ý, cười yếu ớt: “Ta bên ngoài xuất đầu lộ diện, bị chút phiền toái cũng là bình thường , nhưng xem ở thân phận Mẫn phu nhân, có thể mời được nàng ra mặt, sợ không phải là quyền quý tầm thường. Nhưng nếu là vậy, sao có thể nhìn trúng nữ nhi thương hộ như ta, việc này có chút mâu thuẫn.”
Ly Tuyết Ngưng có chút túc nổi lên mi: “Không có chủ động đề cập đến, vì sợ rằng không có dễ dàng nhắc tới. Một khi đề suất, cũng không phải ngươi có thể cự tuyệt , đạo lý này chính là đơn giản như thế.”
Giang Tiểu Lâu cũng không thèm để ý: “Dù thực sự đến xem tướng mạo, cũng chỉ là nhìn bề ngoài. Nay Mẫn phu nhân biết ta không cha không mẹ, chính là một bé gái mồ côi, dù có gia tài bạc triệu cũng không dùng được, vô cùng có khả năng sau khi trải qua một hồi suy xét sẽ thay đổi chủ ý , ngươi không cần lo lắng.”
Ly Tuyết Ngưng thấy Giang Tiểu Lâu một chút cũng không để ở trong lòng, lông mi giật giật, muốn nói lại thôi. Việc này không bình thường, rất không bình thường……………..
Ba ngày sau, Mẫn phu nhân lại tới cửa, lần này nàng cũng không phải là tay không mà đến, nàng mang theo vàng bạc trà cụ các loại một bộ, các màu gấm vóc hai mươi cuộn trở thành lễ vật. Không chỉ vậy, đứng cạnh nàng là một công tử trẻ tuổi, nam tử chừng hai mươi tuổi, hé ra khuôn mặt góc cạnh, lông mi anh khí, ánh mắt sáng ngời, cả người mang theo nồng đậm phong độ của người trí thức.
27_4200_18
Tạ Khang Hà tràn đầy kinh ngạc, nhìn Mẫn phu nhân nói: “Không biết vị này là —— “
Mẫn phu nhân mỉm cười: “Vị này là Tam công tử ,nhi tử của Tả Đại học sĩ, vốn Tả đại nhân còn muốn đích thân tới cửa, nhưng hắn thật sự là công vụ bận rộn, chỉ có thể để ta cùng Tam công tử tới chơi —— tin chắc ý đồ đến đây của chúng ta, Tạ lão gia hẳn là rõ ràng .”
Sắc mặt Tạ Khang Hà hơi đổi, ánh mắt dừng ở trên người. vị Tả công tử Thấy hắn tướng mạo thập phần đoan chính, thoạt nhìn cũng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, thần tình Tạ Khang Hà mới hơi chút dễ nhìn, hướng về Mẫn phu nhân nói: “Phu nhân, mời vào đại sảnh.”
Mẫn phu nhân mang theo Tả công tử, một đường tiến vào đại sảnh.
Tạ Khang Hà đi ở phía trước, còn chưa có chú ý tới tình hình phía sau, thời điểm Tả công tử đi tới, người chung quanh đều kinh sợ . Chờ chủ nhân rời đi, nhóm tỳ nữ thật sự nhịn không được, tốp năm tốp ba tụ lại cùng một chỗ khe khẽ nói nhỏ, lại đều đè thấp thanh âm không dám để người nghe thấy.
Đến trong đại sảnh ngồi xuống, Tạ Khang Hà phân phó người dâng trà, mới mỉm cười nói: “Mẫn phu nhân, hôm nay là làm mai cho vị công tử này—— “
Mẫn phu nhân cười nói: “Đúng vậy, chính là Tam công tử.” Nói xong nàng hướng ánh mắt về phía Tả Hoa, Tả Hoa đứng dậy, trịnh trọng hướng về phía Tạ Khang Hà thi lễ xong mới lại ngồi xuống. Dựa theo đạo lý mà nói, hắn xuất thân không thấp hoàn toàn không cần phải khách khí với Tạ Khang Hà như thế, thế mà thái độ hắn không hề có chút cao ngạo của con cháu quan gia, ngược lại lộ ra vẻ hào hoa phong nhã, thập phần nho nhã.
Thần sắc Tạ Khang Hà lộ ra ba phần kinh ngạc, hắn hướng về Mẫn phu nhân nói: “Không biết Tả công tử là ở nơi nào gặp được Tiểu Lâu, làm sao có thể nhờ tới tới cửa làm mai?”
Mẫn phu nhân tươi cười càng sâu: “Cái này gọi là nhân duyên do trời tác thành, cuối cùng vẫn phải gặp nhau! Một người là công tử quan gia, một người là thiên kim thương hộ, vốn là tám gậy tre cũng đánh không tới, vừa vặn có một hôm Tả công tử xuất môn đạp thanh [2], bắt gặp một vị tiểu thư đứng dưới tàng cây liễu, trongl úc vô tình cùng nàng đối mặt, Tả công tử lập tức đối với nàng nhất kiến chung tình! Thẳng đến khi tiểu thư ngồi xe ngựa đi mất, Tả công tử mới biết được đó là xe ngựa Tạ phủ, vốn tưởng rằng là tiểu thư Tạ gia, sau lại nhiều lần hỏi thăm, mới biết được Tạ gia còn một vị tiểu thư nương nhờ.”
[ 2 ] Đạp thanh là dẫm chân lên cỏ. Trước đây, có ngày hội dẫm chân lên cỏ trong dịp tiết Thanh Minh, nam nữ thanh niên nhân dịp này để du xuân, nên mới có tên gọi hội đạp thanh (tức giẫm lên cỏ). Ngày nay, ở Việt Nam lễ hội này có lẽ không còn, nhưng ở Trung Quốc thì một vài nơi vẫn còn duy trì được.
Trong lời Mẫn phu nhân hàm chứa vui sướng, mà bên cạnh Tả công tử cũng là hai gò má phiếm hồng, hiển nhiên rất là ngại ngùng.
Thái độ trước mắt, không giống như là kẻ tầm thường ăn chơi trác táng, càng không giống như là lấy Tiểu Lâu làm trò cười. Nhưng Mẫn phu nhân có bản lĩnh thuyết khách (có tài ăn nói), lời của nàng có thể tin cậy không cao. Tạ Khang Hà không phải đứa ngốc, trái lại hắn rất khôn khéo hỏi: “Tả công tử, ta muốn nghe một chút suy nghĩ của ngươi.”
Trên gương mặt trắng nõn của Tả Hoa hiện lên khởi một tia ửng đỏ: “Những lời này vốn không nên lấy ra nói, thật sự là có chút mất thể thống. Nhưng ta đột nhiên tới cửa cầu hôn, sợ Tạ lão gia cùng Giang tiểu thư tâm sinh e ngại, cho nên mới nói thẳng ra. Ta đối với Giang tiểu thư là vừa gặp đã thương, lúc ấy ta đã muốn đi đến trước mặt tiểu thư nói ra ý nghĩ ái mộ trong lòng mình, nhưng lại sợ hãi chính mình quá mức liều lĩnh, đánh mất lễ nghi, cho nên mới trước tiên ủy thác Mẫn phu nhân tới cửa tìm hiểu tình huống, xác nhận tiểu thư chưa hôn phối, ta mới tự mình đăng môn.”
Thiếu niên đa tình, dễ dàng bị dung mạo xinh đẹp của thiếu nữ mê hoặc, Tả Hoa nói được có tình có lí, làm người ta không thể không tin. Tạ Khang Hà nghe được sửng sốt sửng sốt : “Ngươi nói đều là sự thật ?”
Tả Hoa cười nói: “Tạ bá phụ tưởng rằng ta đang nói đùa sao?”
Tạ Khang Hà nhẹ nhàng lắc lắc đầu, xác thực không giống, lúc này bọn họ đưa tới lễ rất nặng, không ai lại cố tình vui đùa như vậy. Chính là, đường đường công tử Đại học sĩ, vì sao lại coi trọng Giang Tiểu Lâu? Hắn hơi trầm ngâm một chút, mới nhắc nhở nói: “Bằng hữu chí thân của ta nay chỉ để lại một nữ nhi, nàng tuy rằng mất đi phụ thân, lại ngàn dặm xa xôi đến tìm nơi nương tựa ở chỗ ta, ta xem nàng như nữ nhi thân sinh mà đối đãi, cho nên ta mới hỏi nhiều hai câu, hy vọng công tử không lấy làm phiền lòng.”
Tả Hoa thái độ bình tĩnh: “Bá phụ mời nói.”
Tạ Khang Hà thẳng thắn: “Tiểu Lâu quả thật có gia tài không nhỏ, nhưng dù sao xuất thân thương hộ, mà Tả công tử với thân phận xuất chúng bực này, vì sao tới cửa cầu hôn? Chẳng lẽ nói ——” hắn nói tới đây tươi cười hơi dừng, sắc mặt hơi trầm xuống nói: “Tuy là thương hộ, Giang gia lại cũng chỉ có một kiều nữ, Tiểu Lâu nhà chúng ta tuyệt không tới cửa làm thiếp !”
Tả Hoa nhìn trúng Giang Tiểu Lâu, Tạ Khang Hà cũng không kỳ quái, bởi vì Tiểu Lâu đứa nhỏ này dung mạo xinh đẹp. Nhưng Tả Đạo thân là Đại học sĩ, làm sao có thể cho phép nhi tử của mình làm ra quyết định như vậy, hôn sự thật sự là không xứng đôi…………………..
Tả công tử ngẩn ra, liên tục xua tay: “Không, không, bá phụ đã hiểu lầm ! Chuyện này kỳ thật là có ẩn tình khác, người chớ nên gấp gáp, ta còn chưa nói hết lời.”
Tạ Khang Hà nói: “Tả công tử, mời nói rõ ràng.”
Trên mặt Tả Hoa xẹt qua ý cười thản nhiên, lạ hàm chứa chút ý vị chua sót, nhưng lại chủ động đứng dậy, ở trong đại sảnh đi hai bước, Tạ Khang Hà nhất thời không dám tin mở to hai mắt nhìn, một vị công tử đaon chính, lại đi đứng khập khiễng, thiên ý mà, thì ra hắn là người có tật!
Tả Hoa hít sâu một hơi mới chậm rãi nói: “Không dối gạt bá phụ, ta ở bốn năm trước một lần cưỡi ngựa, không cẩn thận bị ngã, từ nay về sau liền biến thành bộ dáng này, lòng ta thập phần tự ti, vẫn luôn đóng cửa dưỡng bệnh, trong nhà muốn thay ta hoà giải việc hôn nhân, nhưng cũng là cao không thành thấp không phải. Nhưng ta sớm hạ chủ ý, mặc kệ là dạng nữ tử thế nào, chỉ cần hợp tâm ý của ta, tri thư đạt lễ, tính tình ôn nhu, cái khác đều có thể không cần để ý.”
Nghe Tả Hoa nói như vậy, trong lòng Tạ Khang Hà đã muốn vòng vo mấy lượt, Tả Đại học sĩ xem như danh môn vọng tộc, nhưng Tả tam công tử cư nhiên là người có tật, hào môn thiên kim tất nhiên là không muốn gả cho hắn , môn đăng hộ đối tìm không thấy, tự nhiên muốn hướng thấp chỗ tìm kiếm, kể từ đó, Tả công tử đối với Giang Tiểu Lâu nhất kiến chung tình, bất chấp thân phận tới cửa cầu thân, điều này cũng là hợp lý. Hắn nghĩ nghĩ, lại nói: “Tả công tử cũng biết, Tiểu Lâu nhà chúng ta không cha không mẹ, chính là một bé gái mồ côi, chẳng lẽ lệnh tôn lệnh đường không ngại sao?”
Thần sắc Tả Hoa an tĩnh nói: “Bá phụ có điều không biết, trong sĩ nông công thương, mọi người đều cho rằng tất cả đều thấp kém, chỉ có người đọc sách là tài giỏi, nhưng phụ thân ta vẫn cho rằng điều đó không đúng. Hắn luôn nói với ta, thương nhân mua bán vật phẩm, nơi nơi bôn ba, hàng năm vì quốc gia nộp lên số lượng lớn thu nhập từ thuế, lúc khó khăn lại đều do thương nhân khẳng khái bỏ tiền bạc cứu nguy, bọn họ cũng không so với người đọc sách đê tiện. Thời cổ có Bạch Khuê là nhân khí ngã thủ, nhân thủ ngã dữ [ 3 ], tích lũy tài phú hàng vạn, vì Thái Tổ cống hiến ra rất nhiều ngân lượng; còn có Lâm An công công rời khỏi kinh thành ,làm giàu bằng con đường kinh thương, giúp đời rất nhiều, vạn chúng kính ngưỡng. Thế nhân đều biết nói bọn họ nhân nghĩa, ai còn để ý xuất thân của bọn họ ? Lại lấy bá phụ làm thí dụ, ngài buôn bán ngày càng lớn, trong ngày thường còn sửa cầu trải đường, làm không ít việc thiện, mỗi người đều nói bá phụ là người lương thiện nổi danh gần xa, lại so với đám quan viên kém bao nhiêu? Ta đã sớm hướng phụ thân bẩm báo, hắn cũng không phản đối, cho nên —— ta là được được sự đồng ý của song thân mới dám đăng môn .”
[ 3 ] đây là 1 trong những thủ thuật kinh doanh của thương nhân Trung Quốc thời cổ. Mà Bạch Khuê là người đầu tiên soạn thảo những lý thuyết về thương mại và mậu dịch.
>>>>>> Nghĩa là một thương nhân thì phải giỏi việc quan sát thời cơ, nắm lấy thời cơ, không bỏ qua thời cơ để thực hiện việc mua vào bán ra, lúc nào thì vừa mua vừa bán
27_4200_18
Tả công tử nói được đạo lý rõ ràng, thành khẩn vạn phần, thổi phồng cũng là không dấu vết. Tạ Khang Hà âm thầm vui mừng, hắn cũng không phải là vì đối phương vuốt mông ngựa mà vui vẻ, hắn là nhìn ra vị công tử này tuy rằng là người có tật, lại tâm trí linh mẫn, mồm miệng lanh lợi, hơn nữa đối với thương nhân cũng không có trời sinh thành kiến, không khỏi gật đầu khen ngợi nói: “Nói không sai, Tả công tử có cách nhìn sâu sắc .” Nói xong hắn hướng về Vương Bảo Trân ngồi ở cạnh phân phó nói: ” Truyền lời cho phòng bếp, lưu Tả công tử dùng cơm.”
Không mời cơm, đó là lời nói khéo léo từ chối, nay giữ lại ăn cơm……………. Ý nghĩa chuyện này còn có một cửa thương lượng, trên mặt Mẫn phu nhân hiện lên chút tươi cười nhàn nhạt.
Tả Hoa chẳng hề có ngạo khí của quý công tử, vội vàng khách khí tạ ơn, tiếp tục ngay ngắn có lễ ngồi.
Bởi vì Tả công tử ở đây, các tiểu thư liền lảng tránh , trên bàn cơm Tạ Khang Hà lại cố ý hỏi rất nhiều, không khí thập phần hòa hợp. Dùng cơm chấm dứt, Tạ Khang Hà hướng Tả Hoa ám chỉ, hôn nhân đại sự, là phụ mẫu chi mệnh, môi chước ngôn [ 4 ], Tạ gia tuy rằng luôn luôn trọng tuân thủ quy củ, chú ý lễ nghi, nhưng Giang Tiểu Lâu dù sao cũng là cô nương có chủ ý, còn phải nghe ý kiến của nàng.
[ 4 ] lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối
Tả Hoa nghe vậy, không khỏi nói: “Đã vậy, chẳng biết có thể để ta cùng với tiểu thư một mình gặp mặt?”
Dựa theo đạo lý mà nói, Tả công tử đưa ra yêu cầu cũng không quá mức, hơn nữa vừa nãylời hắn nói đủ để chứng minh hắn tướng mạo đoan chính, tâm địa thành thật, Tạ Khang Hà xem ở trong mắt đã muốn có ba phần vui mừng, nếu Giang Tiểu Lâu thật là nữ nhi thân sinh của hắn, nói không chính xác hắn sớm đã gật đầu. Chẳng qua hắn còn có ba phần nghi ngờ, lại cẩn thận quan sát Tả công tử một phen, nghe vậy liền mở miệng nói: “Không vội, về sau còn có cơ hội. Theo ta thấy chuyện này vẫn nên cùng Tiểu Lâu nhắc tới, nếu nàng gật đầu mới có thể tiếp tục thương lượng, nếu là nàng không đồng ý, chỉ sợ ta cũng không thể giúp.”
Nghe hắn nói như vậy, trên mặt Tả Hoa đỏ ửng càng sâu: “Phải, phải, hết thảy đều nghe bá phụ an bài.”
Tả Hoa cùng Mẫn phu nhân đi rồi, trên mặt Tạ Khang Hà lâm vào trầm tư.
Vương Bảo Trân tự mình bưng một ly trà tiến vào, đặt ở trước mặt hắn, ôn nhu cười nói: “Lão gia, việc vui lớn như vậy, sao ngài còn chần chờ?”
Tạ Khang Hà nâng chung trà lên, thản nhiên nhìn nàng một cái nói: “Nữ tắc các ngươi sao hiểu được nhiều then chốt như vậy, chuyện hôm nay—— ta còn có chút lo lắng, cho nên không dám tùy tiện hướng Tiểu Lâu nhắc tới.”
Vương Bảo Trân tròng mắt vừa chuyển: “Từ trước lão gia vẫn lo lắng, lo lắng Giang tiểu thư không có nơi gửi gắm tốt, cảm thấy có lỗi với Giang lão gia phó thác, nhưng hôm nay nhìn thấy, vị Tả công tử là một người đoan chính, muốn gia thế có gia thế, xem cách nói năng cũng là thập phần đáng tin, lão gia còn có gì do dự , cẩn thận bỏ qua mối hôn sự này thì thật đáng tiếc .”
Sắc mặt Tạ Khang Hà lại càng phát ra ngưng trọng: “Ngươi thì biết cái gì ! Ta nếu đem Tiểu Lâu ở lại trong nhà, đương nhiên muốn thay nàng tìm kiếm một nơi nương tựa tốt, tương lai Tiểu Lâu có thể gả cho Liên Thành, đứa nhỏ này dưới mí mắt ta lớn lên , hiểu rất rõ cá tính của hắn, ngay cả hắn không thật tâm thích Tiểu Lâu, cho dù là cuộc hôn nhân liên minh, hắn cũng nhất định toàn tâm toàn ý chiếu cố nàng, nhưng là đổi thành người khác, ta vốn không có nắm chắc , dù sao lòng người khó dò.Tả công tử thoạt nhìn thập phần văn nhã, nhưng hắn bản tính như thế nào, tuy lời hắn cũng có vài phần chân thật, nhưng ta vẫn còn có chút cân nhắc không ra.”
Không đợi Vương Bảo Trân mở miệng, Tạ Khang Hà lại nói: “Không chỉ vậy, hắn còn là người có tật”.
Vương Bảo Trân bật cười: “Thì như thế nào, lão gia, ngài thật là ốc mỏ quạ ! Lời nói hơi khó nghe một chút, Giang tiểu thư dù sao cũng xuất thân thương hộ, mà Tả đại học sĩ lại là quan viên chính ngũ phẩm, một người có gia thế chạy tới cầu hôn, chính là đại sự tốt ! Tuy nói vị công tử này trời sinh có chút khuyết điểm, nhưng phẩm tính lại không tệ, nếu như thay đổi thành hắn hướng nữ nhi Tạ gia cầu hôn, chỉ sợ lão gia sẽ vui mừng lập tức đáp ứng, sao đến lượt Giang tiểu thư liền không được?”
Tạ Khang Hà không đồng ý nói: “Nguyên nhân vì Tiểu Lâu không phải nữ nhi thân sinh của ta, mới càng phải cẩn thận ! Vạn nhất xảy ra sơ sót nào, ta làm sao đối mặt với phụ thân nàng.”
Vương Bảo Trân mỉm cười: “Nếu lão gia còn lo lắng, không ngại nghe một chút ý kiến của Giang tiểu thư.”
Tạ Khang Hà trầm ngâm một lát: “Nhưng là, ta trước đó vài ngày hỏi nàng có hay không chạm mặt người đặc thù, hoặc là gặp chuyện đặc thù, nàng không có nửa điểm phản ứng, nói không chừng nàng căn bản không biết đến Tả công tử này.”
Vương Bảo Trân thử thăm dò nói: “Bằng không chúng ta để Tả công tử tới cửa hàng gặp mặt Tiểu Lâu một lần, có người nhiều nhìn như vậy, cũng không xảy ra chuyện gì, nếu là Tiểu Lâu đối với hắn cũng có hảo cảm, chuyện này đã đạt thành một nửa .”
Thương hộ người ta vốn không có nhiều quy củ như vậy, hơn nữa tình huống Giang Tiểu Lâu đặc thù, nếu không để chính nàng tự mình quyết định, Tạ Khang Hà có chút không nắm chắc, hắn gật gật đầu nói: “Tiểu Lâu là đứa nhỏ có chủ ý, đã như vậy, ngày mai ngươi an bài đi, thỉnh Tả công tử đi một chuyến đến cửa hàng.”
Vương Bảo Trân lập tức vui mừng đáp: “Dạ, lão gia, ta lập tức đi chuẩn bị.”
Sáng sớm hôm sau, bên Yên Chi Trai có người đến thỉnh Giang Tiểu Lâu, chỉ nói sinh ý xảy ra vấn đề, Giang Tiểu Lâu cũng không nói thêm gì, cùng Tạ Khang Hà lên tiếng chào, thấy hắn không phản đối, liền ngồi lên xe ngựa hướng về cửa hàng phóng đi. Ly Tuyết Ngưng có chút lo lắng, chủ động yêu cầu đồng hành, Giang Tiểu Lâu không khỏi chê cười nàng lo lắng thái quá.
Tả Hoa tiến vào sân, đụng phải một thân xiêm y hồng nhạt, tỳ nữ tóc búi hai chỏm từ trên lầu bước xuống, hắn ngưng thần vừa nhìn, vội vàng cười dài tiến lên: “Xin hỏi, Giang tiểu thư có ở đây không?”
Tiểu Điệp dừng bước, đầy mặt hồ nghi theo dõi hắn: “Ngươi tìm tiểu thư nhà ta ?”
“Phải, mong ngươi dẫn ta đi gặp mặt.”
Tiểu Điệp đi theo Giang Tiểu Lâu buôn bán, gặp người cũng nhiều , cũng rất ít gặp loại người văn trâu trâu (**) này , vừa thấy hắn một mực đi vào hậu viện này, liền giận tái mặt, hỏi: “Xin hỏi ngươi có chuyện gì?”
(**) hình dung người nói năng 、 cử chỉ văn nhã dáng vẻ . nói chuyện không khẩu ngữ hóa , có văn học dạy dỗ , có hàm dưỡng .
Tả Hoa tuy rằng mỉm cười, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ lễ phép cười: “Thực xin lỗi, không thể nói rõ với ngươi được, dù sao cũng là chuyện trọng yếu.”
Tiểu Điệp đứng ở tại chỗ không hề động, chính là hơi cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương.
Tả Hoa giải thích: “Ngươi yên tâm, ta không phải là người xấu, nếu không phải vậy, chưởng quầy sao có thể làm cho ta tiến vào chứ? Ta là có chuyện trọng yếu muốn cùng tiểu thư nhà ngươi gặp mặt nói chuyện.”
Tiểu Điệp thấy hắn nói vậy, lập tức nhận định hắn là cố lộng huyền hư (cố ý lừa bịp), nhớ tới Tiểu Lâu rước lấy không ít đăng đồ tử, sắc mặt trở nên càng khó coi: “Tiểu thư nhà ta há là ngươi muốn gặp thì gặp ! Muốn bàn sinh ý, đi ra ngoài cùng chưởng quầy thảo luận, tiểu thư không gặp ngoại nhân.”
Tả Hoa lại chấp nhất đứng yên không chịu rời đi: “Nếu đã mở cửa buôn bán, thì không nên cự nhân ngoài ngàn dặm, ngươi chỉ là nói cũng không chịu đi vào thông báo, làm sao mà biết tiểu thư không muốn gặp ta?”
Tiểu Điệp cơ hồ là hung tợn trừng mắt hắn, giương cao giọng nói: “Các ngươi ngây ngốc đứng đó làm gì, tiểu thư nuôi đám thủ vệ các ngươi để làm gì, sao có thể mặc người xa lạ tiến vào!”
Hộ vệ lập tức đi lên, hướng Tả Hoa nói: ” Vị công tử này, mời ngài rời đi !”
Lúc này, chỉ nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng hỏi: “Tiểu Điệp, ngươi đang cùng người nào nói chuyện?”
Không chờ Tiểu Điệp trả lời, Giang Tiểu Lâu một thân váy lụa màu tím xuất hiện ở trên thang lầu, nàng bước từng bước xuống bậc thang, da thịt trắng như tuyết, ánh mắt sáng ngời, hé ra dung nhan diễm lệ, mang theo một đôi mắt quyến rũ. Tươi cười đọng trên khóe môi tựa hồ tản ra một loại hào quang sáng lạn, đủ để tâm người thần hồn điên đảo, thần thái đoan trang lại làm người ta không dám thân cận.
Tả Hoa bị ánh mắt kia đảo tới, chỉ cảm thấy tâm thần phiêu đãng ở giữa không trung, lúc trước chỉ là xa xa nhìn thoáng qua, hắn thật không ngờ, lúc nhìn gần, Giang Tiểu Lâu chính là một đại mỹ nhân. Tâm can đi theo nhảy bình bịch, hắn tiến lên giành trước lên tiếng nói: “Tại hạ không được tiểu thư cho phép, tùy tiện xâm nhập, thật sự có chút thất lễ , vạn vạn mong tiểu thư khai ân thứ tội.”
Hắn nói năng chân thành, lại nho nhã lễ độ, Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, khóe môi hơi cong lên, trên mặt lại nổi lên nghi hoặc: “Vị công tử này, vì sao muốn gặp ta?”
Tả Hoa thập phần thành khẩn nói: “Cảm ơn tiểu thư không so đó tội mạo phạm của ta, tại hạ Tả Hoa, là một thư sinh, gia phụ là Văn Uyên các đại học sĩ, hôm nay tới gặp tiểu thư, chính là có chuyện trọng yếu muốn thỉnh cầu tiểu thư đồng ý.”
Giang Tiểu Lâu chính là mỉm cười nghe hắn tiếp tục nói, một bộ dáng đầy hưng trí.
Tả Hoa nhìn thoáng qua, chỉ thấy trong hậu viện vẫn như cũ là người đến người đi, hộ vệ mặt lạnh ở một bên như hổ rình mồi, đôi lúc còn có vài tiểu nhị dừng lại đầy mặt nghi hoặc nhìn hắn, hắn có chút do dự, cơ hồ muốn xoay người bước đi, lại cuối cùng hạ quyết tâm: “Tiểu thư, ta liền đối với nàng ăn ngay nói thật, Tả Hoa ngẫu nhiên một lần xuất môn đạp thanh, gặp gỡ tiểu thư. Dung nhan của nàng, khí chất của nàng, lập tức khiến cho ta ngay cả hồn đều đã đánh mất, tức khắc trở nên rối loạn. Tiểu thư băng thanh ngọc khiết, mỹ mạo phi phàm, thật sự làm người khó quên, từ ngày ấy trờ đi, ta mỗi ngày nghĩ đến tiểu thư, nhớ kỹ tiểu thư, thân ảnh của nàng lúc nào cũng thời thời khắc khắc hiện lên trước mắt ta, vì thế ta tâm thần bất an, ăn không biết ngon, hoảng sợ không chịu nổi một ngày, một lòng muốn gặp lại nàng ! Nhiều lần tìm không có kết quả, rốt cục một ngày mới biết được tiểu thư chính là chủ nhân Yên Chi Trai, thế này mới lấy ủy thác Mẫn phu nhân tới cửa vì tại hạ nói tốt vài câu với tiểu thư………………..”
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, thần sắc tràn ngập kinh ngạc: “Ngươi là nói —— tới cửa cầu hôn đó là ngươi?”
27_4200_18
Tả Hoa vội vàng chạy nhanh tiến lên hai bước, nói: “Tại hạ biết như vậy thật sự mất thể thống, cũng không hợp quy củ. Phụ thân lần nữa nhắc nhở như ta làm vậy sẽ dọa đến tiểu thư, thân là nam tử lại càng không nên sa vào nhi nữ tình trường, nhưng tại hạ không thể dứt bỏ được, ngược lại tưởng niệm càng sâu ! Tiểu thư, thiên hạ lớn như vậy, chúng sinh đông đảo, vì sao ta không gặp gỡ nữ tử khác, mà đã đối với tiểu thư nhất kiến chung tình, chẳng lẽ không phải là lão thiên gia ban cho duyên phận ? Đã là duyên phận khó được, càng phải thuận theo tự nhiên, quý trọng gấp bội, vì thế ta cả gan thỉnh Mẫn phu nhân tới cửa cầu hôn………………………. Thế nhưng, Tạ lão gia nói hết thảy phải do tiểu thư quyết định, cho nên ta mới không biết cấp bậc lễ nghĩa, tùy tiện hướng tiểu thư thổ lộ nội tâm.”
Những lời hắn nói, đã sớm tập luyện không biết bao nhiêu lần, có thể nói đã tính trước mọi việc, thao thao bất tuyệt. Trong giọng điệu tràn đầy thâm tình, nhìn chằm chằm vào Giang Tiểu Lâu, ánh mắt thành khẩn ngay cả Tiểu Điệp đều cảm thấy hành động vừa rồi của mình thật sự quá đáng.
Một nam nhân si tình, cho dù là đăng đồ tử, nữ nhân cũng sẽ cảm thấy vui mừng .
Người bên ngoài nghe xong tràng thổ lộ này, nhất thời cười rộ lên, Tả Hoa lại như không có nghe thấy, áp căn chưa từng hướng trong lòng đi, hai mắt như hạt châu thẳng tắp nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu nở nụ cười, nàng là bị Tả Hoa chọc cười, bởi vì đối phương nghiêm trang thổ lộ, làm cho nàng cảm thấy phá lệ thú vị.
Nàng vốn có dung mạo xinh đẹp lòng người, nay diễm quang bắn ra bốn phía, một nụ cười rộ lên lại câu rớt hồn phách Tả Hoa, trong lòng hắn đập mạnh không ngừng, trên mặt đỏ ửng nổi lên từng đợt, càng tăng thêm độ tin cậy trong lời nói.
Giang Tiểu Lâu nhìn vị Tả công tử, hắn dung mạo thập phần tuấn tú, khí chất cũng rất là nho nhã, lời nói phong độ đều là không tầm thường, vừa rồi xem hắn đi hai bước, tựa hồ thân có tật, nàng tạm dừng một lát, mới thản nhiên nói: “Tuy rằng thực cảm kích một mảnh tâm ý của ngươi, đáng tiếc ta cũng không phải là giai ngẫu của Tả công tử, mời ngươi tìm lương xứng khác đi.” Nói xong, nàng liền xoay người hướng trên lầu đi tới.
Trong lòng Tả Hoa quýnh lên, rất nhanh tiến lên vài bước nói: “Giang tiểu thư, không nên đi, nghe ta đem lời nói hết đã !”
Nhưng là thân ảnh Giang Tiểu Lâu cũng đã biến mất ở tại cuối thang lầu, Tiểu Điệp nâng mặt: “Tốt lắm, lời ngươi nói cũng nói xong , mời trở về đi.”
Tả Hoa nhìn Tiểu Điệp nói: “Nha đầu ngươi nói chuyện không khách khí gì cả, ta tìm đến tiểu thư nhà ngươi là thổ lộ tâm sự , các ngươi không tin cũng liền thôi, vì sao còn muốn khi nhục người khác.”
Tiểu Điệp nghiên mắt nhìn hắn: “Cái gì khi nhục hay không khi nhục, tiểu thư không thích ngươi, ngươi cũng nên rời đi, không cần ở trong này lãng phí thời gian, bằng không ta sai người ta đuổi ngươi ra ngoài, đánh mất thể diện phủ Tả học sĩ, ngươi chớ có trách ta!”
Nghe nàng nói lời mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, Tả Hoa không thể không ngượng ngùng rời đi, nhưng hắn vẫn không cam lòng, lại tới gần hai bước, lặng lẽ đưa đồ cho Tiểu Điệp, mới nhẹ giọng nói: “Ta đối với tiểu thư thật là nhất kiến chung tình, thập phần ái mộ, hy vọng cô nương có thể thay ta ở trước mặt tiểu thư nói vài lời hay.” Nói xong hắn mới khập khiễng tiêu sái rời đi .
27_4200_18
Tiểu Điệp nhìn bóng dáng hắn, quay đầu lên lầu, đẩy cửa đi vào liền đem bạc đặt lên bàn.
“Tiểu thư ngươi xem, là vị Tả công tử kia lưu lại cho ta , hắn là muốn hối lộ ta ở trước mặt tiểu thư nói tốt vài câu.”
Giang Tiểu Lâu nhìn thoáng qua, trên bàn đồng bạc lòe lòe tỏa sáng, nàng nở nụ cười, thản nhiên nói: “Nếu là hắn đưa cho ngươi, ngươi cứ thu đi.”
Ly Tuyết Ngưng vừa rồi ở trong phòng sớm nghe được động tĩnh bên ngoài, trên mặt không khỏi mỉm cười: “Vị Tả công tử thật là mến mộ ngươi, còn đích thân tìm tới nơi này.”
Giang Tiểu Lâu cũng là vẻ mặt không sao cả: “Cũng chẳng có gì ngạc nhiên , một nữ tử xuất đầu lộ diện ở bên ngoài buôn bán, luôn sẽ mang đến một ít phiền toái.”
Ly Tuyết Ngưng cười nói: ” Gia phong vị Tả học sĩ này cũng không tệ , dù sao không có dạy dỗ ra hoàn khố công tử, hắn đoan đoan chính chính tới cửa cầu hôn, tuy rằng hôm nay đến thổ lộ có chút liều lĩnh, nhưng xem ra cũng không phải là đối tượng kém. Ngươi chấp nhận hắn sao?”
Tiểu Điệp vội vàng nói: “Ly tiểu thư, ngươi không nhìn thấy hắn đi đứng không tiện, người như vậy sao xứng với tiều thư chứ! “
Ly Tuyết Ngưng nhìn Tiểu Điệp, không khỏi lắc đầu nói: “Nha đầu ngươi biết cái gì? Tả học sĩ là gia cảnh thế nào, cô nương tầm thường muốn leo lên còn leo lên không nổi, cọc hôn sự còn không biết làm bao nhiêu người ghen tỵ chết Tiểu Lâu, tuy rằng Tả công tử đi đứng không tiện, nhưng ta nghe cách ứng xử của hắn, cũng khẳng khái rành mạch, mồm miệng linh hoạt, dung mạo coi như là tuấn lãng, nếu là Tiểu Lâu đáp ứng, cũng là một mối nhân duyên tốt.”
Không riêng Ly Tuyết Ngưng nghĩ như vậy, mọi người Tạ gia cũng nghĩ như vậy, chuyện này cũng không thể trách bọn họ, tuy rằng Tả Hoa đi đứng không tiện, nhưng hắn dù sao có một phụ thân học sĩ đáng để kiêu ngạo, gia đại nghiệp đại Tả gia, gia phong trong sạch, không có ác danh, hắn tuy rằng thân có tàn tật, cũng là theo nề nếp cũ, cũng không phải dạng người ăn chơi trác táng. Sĩ nông công thương, thương hộ đứng ở tầng thấp nhất, Giang Tiểu Lâu có thân phận thương hộ, có thể trở thành con dâu phủ Đại học sĩ, đây là bao nhiêu người cầu đều cầu không được. Tạ Khang Hà ngay cả là người mưu lược, nhưng cũng rất khó tránh không rơi vào tư tưởng khuôn sáo cũ. Ly Tuyết Ngưng ẩn ẩn cảm thấy, Tả công tử thoạt nhìn không tệ, nhưng cũng không thể lập tức hạ phán đoán, vẫn phải quan sát một thời gian, liền nhắc nhở nói: “Nếu là Tiểu Lâu cảm thấy lo lắng, chúng ta có thể lặng lẽ đi hỏi thăm, nhìn hắn làm người rốt cuộc như thế nào, có tiếng gió gì không tốt.”
Giang Tiểu Lâu nói: “Nếu có từ lâu đã sớm truyền ra, nếu hắn làm việc bí mật, người khác vô luận như thế nào cũng sẽ không biết .” Cái gọi là cuộc hôn nhân sắp đặt, cô nương nếu nhìn trúng hắn, nhìn trúng cũng chỉ là bối cảnh phủ Đại học sĩ cùng tương lai tiền đồ, cùng bản thân hắn kỳ thật không có bao nhiêu quan hệ.
Ly Tuyết Ngưng hy vọng Giang Tiểu Lâu thận trọng lo lắng, liền có chút do dự: ” Nếu ngươi gả cho hắn, báo thù cũng có thể trông cậy vào .”
Giang Tiểu Lâu nở nụ cười: “Ta tâm tâm niệm niệm nghĩ muốn báo thù, nhưng còn không đến mức hèn hạ như vậy, dễ dàng đem bản thân bán đi.”
Ly Tuyết Ngưng rất nhỏ a một tiếng: “Ai kêu ngươi bán chính mình, ta là nói Tả công tử là một đối tượng đáng giá hôn phối, nếu lời hắn nói là thật, Tiểu Lâu, có thể suy ngẫm một chút. Còn nữa, hôm nay hắn có thể tiến vào hậu viện, chưởng quầy cũng không có ngăn đón hắn, chứng tỏ —— “
Giang Tiểu Lâu ung dung, không chỗ nào sợ hãi cười nói: “Chứng tỏ Tạ bá phụ là ngầm đồng ý hắn đi vào cửa hàng , cho nên người bên ngoài không dám ngăn đón hắn.”
Ly Tuyết Ngưng nhịn không được thở dài.
Buổi chiều, thời điểm Giang Tiểu Lâu hồi phủ, không có nhìn thấy Tạ Khang Hà, ngược lại gặp được Tạ Liên Thành. Tạ Liên Thành rõ ràng là từ bên ngoài vội vàng chạy về, một thân y phục trắng thuần dính tro bụi, rõ ràng là một bộ dáng phong trần mệt mỏi, Giang Tiểu Lâu kỳ quái nói: “Đại công tử không phải còn muốn ở bên ngoài nán lại hai ngày sao, sao đột nhiên gấp gáp trở về, có việc gấp sao?”
Tạ Liên Thành bị nàng hỏi khựng lại, trầm ngâm một chút, nhìn Giang Tiểu Lâu: “Nghe nói —— Tả học sĩ công tử đến Tạ phủ cầu hôn .”
Giang Tiểu Lâu sửng sốt một chút, mới lại cười nói: “Không sai, thần báo bên tai [ 5 ] Đại công tử thực linh nghiệm .”
[ 5 ] ví với kẻ hay mách lẻo, ton hót
Nghe Giang Tiểu Lâu nói như vậy, Hoài An ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Tạ Giang tiểu thư khích lệ.” Hắn thật là tai mắt của Đại công tử, trong Tạ phủ phát sinh hết thảy, đều không thoát lỗ tai hắn.
27_4200_18
Ánh mắt Tạ Liên Thành dừng ở trên mặt nàng, thanh âm trời sinh trầm thấp, mang theo lực lượng ổn định lòng người: “Hoài An, ngươi tới giải thích.”
Hoài An hắc hắc nở nụ cười hai tiếng mới nói: “Công tử sai ta đi điều tra Tả công tử, ta liền tỉ mỉ đem người này từ lời nói vđến việc làm đều tra xét một lần.”
Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Liên Thành, nhất thời có chút kinh ngạc.
Người ta hướng nàng cầu hôn, ngươi vì sao phái người đi điều tra?
Lời này, Giang Tiểu Lâu chỉ ở trong lòng nghĩ thầm, không hỏi ra miệng.
“Vị Tả công tử nhân phẩm đoan chính, hành vi cử chỉ xưa nay theo khuôn phép cũ, không có gì khác người, thoạt nhìn cũng không có gì kỳ quái , chính là sau đó ta thu mua một tạp dịch của Tả gia, hắn uống say, bất tri bất giác nói ra một sự kiện.”
Có thể làm cho Tạ Liên Thành lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, việc này tất nhiên không giống tầm thường. Giang Tiểu Lâu cổ vũ nhìn Hoài An: “A, ngươi phát hiện chuyện gì?”
Hoài An thần bí hề hề nói: “Thì ra phu nhân Tả đại học sĩ cùng An vương phi giao hảo, lAn vươnglà khách quen của quý phủ, hơn nữa thời điểm Tả tam công tử mới ra sinh liền nhận thức Vương phi làm nghĩa mẫu, bởi vì hai nhà làm việc đều rất khiêm tốn, tầng quan hệ này ……………… Ngoại nhân biết đến cũng không nhiều.”
Giang Tiểu Lâu chính là mỉm cười, đôi mắt như làn thu thủy: “Tin tức rất trọng yếu sao?”
Tạ Liên Thành nhẹ giọng nói: “Đương nhiên trọng yếu.”
Giang Tiểu Lâu lắc lắc đầu: “Ta vẫn không rõ.”
Tạ Liên Thành cười nhẹ, đôi mắt như đầm sâu có một loại lực lượng rung động lòng người: “Hiện tại nàng không rõ, lát nữa nàng sẽ hiểu được , Hoài An, chuẩn bị xe ngựa, ta cùng Giang tiểu thư muốn ra phủ.”
Tạ Liên Thành giờ phút này vẻ mặt thập phần trịnh trọng, hơn nữa còn nghiêm túc, tuyệt không có ý tứ nói giỡn, nàng nhìn thoáng qua sắc trời nói: “Lập tức sẽ tới giờ dùng bữa , nếu là bọn hắn tìm không thấy chúng ta, lại không biết muốn nhàn thoại điều gì, đại công tử không thèm để ý sao?”
Tạ Liên Thành cười cười, cuối cùng nói: “Nếu là ta để ý nhàn ngôn toái ngữ [5], sẽ không phái người đi hỏi thăm việc này, không cần nhiều lời, đi thôi.”
[ 5 ] Lời nói linh tinh không căn cứ
Giang Tiểu Lâu cùng Tạ Liên Thành vừa mới rời đi, trong hoa viên dần hiện ra làn váy Tạ Du, nàng chăm chăm nhìn bóng dáng hai người, ánh mắt giống như gai nhọn của hoa hồng, cất giấu bén nhọn ghen ghét, trong tay khăn gấm không tự chủ được siết chặc.
Tạ phủ xe ngựa một đường phóng đi, Tạ Liên Thành thủy chung không nói một lời, thậm chí chưa từng ngẩng đầu nhìn Giang Tiểu Lâu một cái. Hoài An không khỏi cười trộm, công tử không miên không ngớt gấp gáp chạy ba ngày mới trở về, nhìn thấy Giang tiểu thư cũng không nói lời nào, thật sự là người kỳ quái !
Xe ngựa đứng ở trước một y quán, Tạ Liên Thành nhấc lên màn xe, hướng Giang Tiểu Lâu nói: ” Giang tiểu thư cần lưu ý đám người đang đi ra ngoài kia.”
Giang Tiểu Lâu theo phương hướng hắn chỉ nhìn lại, chỉ thấy được hai gia nô mang theo một công tử tuổi trẻ trong y từ quán đi ra, hắn một thân hoa phục, kẹp ở giữa hai người nhưng vẫn hết nhìn đông tới nhìn tây, giống một đứa nhỏ mở to miệng toe toét, liên tiếp ngây ngô cười, một bên chảy nước miếng, một bên rầm rì kêu. Bên cạnh gia nô vội vàng dùng khăn lau nước miếng cho hắn, đồng thời liên tục dỗ dành hắn.
Hắn lớn tiếng ồn ào : “Ta muốn uống nước, uống nước!”
Gia nô vội vàng dỗ nói: “Muốn uống trở về uống đi, ở chỗ này không có!”
Nhưng hắn lại lập tức nhảy dựng lên: “Ta khát, ta khát !”
Giang Tiểu Lâu nhìn xem một màn, đôi mắt hơi nhướng lên, thần sắc không hiểu.
Vị si công tử này không nhận được nước tới tay, tựa như phát điên, theo bản năng kêu to, liều lĩnh giãy dụa, tựa hồ muốn giãy thoát trói buộc của hai người. Trong đó một người không thể giữ chặt, hắn bước nhanh chạy đến dưới chân tường , vén lên áo choàng chuẩn bị trước mặt mọi người đi tiểu, nhất thời cả kinh người qua đường đều trốn tránh. Một nữ tử trẻ tuổi đi qua, si công tử lại chạy tới lộ ra hạ thể hướng về phía đối phương phun một trận nước tiểu, nàng kia sợ tới mức hoa dung thất sắc, quát to một tiếng hôn mê bất tỉnh. Hắn thế nhưng không thuận theo không buông tha, liền đem nước tiểu trực tiếp phun lên trên mặt đối phương, mọi người cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Hai gia nô sợ gặp phải sự tình nghiêm trọng, nhanh chóng chạy qua, nhưng bọn họ vẫn không bắt được hắn, si công tử quần áo xốc xếch chạy vòng quanh như điên, một đường hô to gọi nhỏ, khóc cười vô thường, hồ ngôn loạn ngữ, gặp được đứa nhỏ cầm đồ ăn trong tay vội nhào tới cướp đoạt, chạy đã mệt liền ngưỡng mặt hướng lên trời ngủ ở trên đường.
Hai gia nô lập tức lại gọi người đến, ngay cả dây trói cũng mang đến, thật vất vả mới đem hắn trói lại, đưa lên xe ngựa.
Xe ngựa biến mất ở dưới tầm nhìn của Giang Tiểu Lâu, chỉ chừa lại một trận tro bụi. Nàng quay đầu nhìn về phía Tạ Liên Thành, cười nói: ” Người này có cái gì đặc biệt sao?”
Tươi cười của nàng, lộ ra vẻ đẹp động lòng người.
Hô hấp Tạ Liên Thành chậm lại, lại rất nhanh khôi phục tự nhiên, con ngươi hiện lên một tia lãnh ý: “Vị này chính là nhi tử thứ hai của An vương phi, gọi là Duyên Bình quận vương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.