Chương 41: Thù mới hận cũ
Tần Giản
21/04/2017
Trong lòng Ly Tuyết Ngưng lóe lên một tia thương tiếc.
Oán khí của Giang Tiểu Lâu rất nặng, tuy rằng Kim Ngọc và Diêu San Hô không phải do nàng chính tay giết, nhưng cũng do nàng một tay sắp đặt.
ở cạnh một cô gái có tâm cơ cực sâu như vậy, nàng hẳn là phải cảm thấy sợ.
Nhưng Ly Tuyết Ngưng không sợ.
Kim Ngọc không ngừng chèn ép nữ tử vô tội, để đạt được cuộc sống xa xỉ phú quý.
Diêu San Hô dựa vào gương mặt trong trẻo, giẫm lên máu của người khác mà bước lên cao.
Ông trời không trừng phạt các nàng, cho nên Giang Tiểu Lâu mới nổi giận.
Thế giới này, mãi mãi cũng không có cái gọi là công bằng.
Người hiền không có được hạnh phúc, ác độc được sống thoải mái.
“Ta không biết muội còn muốn đối phó ai, nhưng ta biết còn ở lại Quốc Sắc Thiên Hương lầu sẽ vô cùng nguy hiểm, theo ta rời khỏi có được không? Nếu Kim Ngọc đã chết rồi, muội có thể bắt đầu lại từ đầu.” Ly Tuyết Ngưng không nhịn được khuyên bảo.
Đáy mắt Giang Tiểu Lâu lộ ra lạnh lẽo: “Ông trời chừa lại cái mạng này cho ta, lẽ ra phải biết quý trọng. Đáng tiếc bất kể được làm lại bao nhiêu lần, những thương tổn này vĩnh viễn còn đó, ở đây.” Nàng chỉ vào trái tim mình, “nó luôn nói với ta, không thể tha cho bọn họ, những lừa dối đó, phản bội đó, nhục nhã đó, còn cả nỗi khổ thân nhân bị giết hại, mãi mãi không được quên, đó là động lực sống lớn nhất của ta.”
“Cừu hận sẽ làm muội lạc lối, Tiểu Lâu, nếu muội coi ta là bằng hữu, thì hãy nghe lời ta khuyên nhủ, cao bay xa chạy khỏi nơi này…” , ở lại chính là nguy hiểm, Ly Tuyết Ngưng không muốn bằng hữu rơi vào nguy hiểm.
“Cao bay xa chạy? Tuyết Ngưng tỷ, nếu ta không nghe lầm, tỷ hy vọng ta giống như tỷ trốn ở một góc liếm láp vết thương của mình sao?” Ngữ khí của Giang Tiểu Lâu trở nên lạnh lẽo.
“Ta không muốn để muội bị cuốn vào vòng xoáy lớn hơn.” Rõ ràng Ly Tuyết Ngưng lo lắng cho nàng, “Cho nên muội đừng cứng đầu như vậy.”
“Thật có lỗi, tuy rằng ta biết tỷ là người tốt, nhưng ta lại không thể yêu thích tỷ. Nếu như không phải ban đầu tỷ đã cứu ta, ta thậm chí sẽ không nhìn tỷ thêm một cái. Trước kia, tỷ có dung mạo mỹ lệ, có thân thể khỏe mạnh, có tư thái cảm động lòng người, nhưng bây giờ tỷ nhìn xem mình còn lại gì? Gầy gò, bệnh hoạn, bước đi không vững, không biết từ bao giờ đã không thể nhận ra mình trong gương? Còn hài tử của tỷ, tỷ còn nhớ rõ mình làm sao mất đi nó không? Tỷ đã thành ra bộ dạng thế này, vậy mà chỉ nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi này làm lại từ đầu sao? Chỉ vì Kim Ngọc đã chết rồi, cho nên bệnh của tỷ sẽ lành lại sao? Cuộc đời tỷ có thể làm lại từ đầu sao? Hài tử của tỷ có thể sống lại sao? Cho dù kẻ chủ mưu hại tỷ vẫn đang còn tiêu dao ngoài vòng pháp luật, tỷ vẫn cảm nhận được ngày mai tươi sáng đang chờ lại mình sao? Tỷ thật sự nghĩ như vậy sao?”
Âm thanh của Giang Tiểu Lâu rất êm tai, mặc dù là trào phúng nhưng vẫn nghe như tiếng châu ngọc reo.
Lời nói dường như gai nhọn, sắc bén mà lạnh lùn.
Ly Tuyết Ngưng chấn động: “Muội…tại sao lại nói như vậy, biết rõ ra mất đi hài tử đã đau khổ cỡ nào, biết rõ ta hoàn toàn không cam lòng, nhưng ta có thể làm thế nào, đây là vận mệnh của ta, ta nhất định phải chịu.”
“Biết rõ vận mệnh này không công bằng, tỷ cũng phải chấp nhận sao?” ánh mắt Giang Tiểu Lâu sáng quắc, hỏi sắc bén.
“Hài tử đã chết rồi.” Ly Tuyết Ngưng thân thể mơ hồ run rẩy, hai tay nắm chặt lên.
“Vậy thì sao chứ? Bởi vì tỷ mất đi hài tử, thì cho rằng người khác sẽ đồng tình với tỷ, thương hại tỷ, an ủi tỷ sao? Cho nên vừa có được cơ hội làm lại từ đầu tỷ lập tức cảm thấy biết ơn, cực kỳ phấn chấn? Bởi vì lười nhác, sợ hãi, mong muốn an nhàn cho nên tỷ chỉ muốn cuộc sống hạnh phúc bình đạm mà thôi. Nếu tỷ là người như vậy, rất xin lỗi, chúng ta không thể nào trở thành bằng hữu, bởi vì ta và tỷ hoàn toàn bất đồng. Cuộc đời của ta vốn dĩ rất hạnh phúc, người thân của ta vốn dĩ đang sống rất yên lành, tại sao ta phải chịu đựng những đau khổ này, là ai hại ta và người thân của mình phải mãi mãi cách xa, là ai hại ta thương tích đầy người? Đối với những người đó, muốn ta tha thứ cho họ để làm lại từ đầu, dựa vào cái cớ khinh thường để tránh xa bọn súc sinh đó sao? Không, ta không thể! Không chịu trách nhiệm, trốn tránh quá khứ để tiếp tục sống, ta không làm được. Nếu tỷ cho rằng rời khỏi Quốc Sắc Thiên Hương lầu là có thể có được hạnh phúc, thì thật quá ngây thơ rồi. Thế gian này, hạnh phúc của kẻ mạnh mãi mãi được xây dựng trên sự bất hạnh của những kẻ yếu, có những người chỉ thích đạp lên người khác để thu được lợi ích. Mà những kẻ bị giẫm nát, mãi mãi là thứ phế vật tự lừa mình dối người, đó chính là hiện thực.”
Giang Tiểu Lâu xoay người, không muốn cùng đối phương nói thêm một chữ nào nữa.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu. (Không cùng quan điểm thì không thể cùng nói chuyện, làm việc.)
“Tiểu Lâu, chúng ta chẳng qua chỉ là người bình thường, muội dùng suy nghĩ của mình để phán đoán người khác, như vậy có đúng không?” Trong lòng Ly Tuyết Ngưng hoảng sợ, nhất thời bước nhanh đuổi theo.
“Khi việc phán đoán đúng sai đã mất đi tác dụng, ta chỉ có thể dựa vào suy nghĩ của mình để đánh giá thôi.” Giang Tiểu Lâu lạnh lùng trả lời. Nàng không biết tha thứ, càng không tin cách nói sống tốt sống hạnh phúc gì đó mới là cách trả thù tốt nhất đối với kẻ ác, đó hoàn toàn là lời nói dối của kẻ yếu tự lừa gạt chính mình.
Bởi vì không có bản lãnh báo thù, bởi vì sợ gánh chịu hậu quả, cho nên tự mình lừa dối, tự mình chìm đắm trong việc từ bỏ tất cả làm lại từ đầu.
Cách chân chính muốn thể hiện cốt khí, chỉ có đoạt lại tất cả những gì thuộc về mình, lấy lại được tôn nghiêm bị chà đạp, ngoài ra, thì chẳng là gì cả. Hành vi cam tâm tình nguyện trốn vào mai rùa liếm láp vết thương, cộng thêm cảm ơn ông trời, vững vàng đi đến cuối còn đường, Giang Tiểu Lâu nàng sẽ không có, mãi mãi không có.
“Giang Tiểu Lâu, muội đứng lại.” Ly Tuyết Ngưng vì chạy quá nhanh, chỉ có thể nắm lấy tay vịn cầu thang, thở hồng hộc.
Giang Tiểu Lâu đi đến thang lầu, đứng trên cao nhìn xuống Ly Tuyết Ngưng: “Còn có chuyện gì?”
“Muội thật sự không sợ gì hết, kiên quyết muốn báo thù?” Ly Tuyết Ngưng cố nén cơn kích động ho khan, kiên trì truy hỏi.
Giang Tiểu Lâu không trả lời nàng, chỉ xoay người bỏ đi.
Trong cuộc sống hiện thực không có hạnh phúc đơn thuần, hoặc là lựa chọn thỏa hiệp từ bỏ, hoặc là lựa chọn đấu tranh đẫm máu.
Không chỉ Tần gia, còn có Tử y hầu, nàng sắp sửa đối đầu với cả tập đoàn quyền lực của quốc gia này.
Giang Tiểu Lâu trở lại phòng, chuyện đầu tiên làm chính là tìm ra thuốc kháng dị ứng đã chuẩn bị sẵn từ trước. Từ nhỏ nàng đã dị ứng với Xuyên tâm liên, nếu không dùng thuốc gì hết thì khoảng ba bốn tháng mới khôi phục lại. Lúc Kim Ngọc mời đại phu đến khám bệnh, nàng đều âm thầm tiếp tục dùng Xuyên tâm liên, dị ứng dĩ nhiên không thể khôi phục. Trên thực tế, thuốc giải tốt nhất là dùng Xuyên tâm liên phối với khoảng mười loại thuốc nấu thành nước, dùng để ngâm rửa khoảng một canh giờ là có thể hoàn toàn khôi phục.
Ngâm mình trong nước ấm, trong đầu Diêu San Hô hiện lên tình trạng tử vong của Kim Ngọc và Diêu San Hô.
Một người…hai người… ba người…
Nàng chầm chậm chìm dần vào nước, từng lọn tóc đen dập dềnh theo sóng, giống như rong biển ẩn hiện giữa làn nước, xinh đẹp vô cùng. Lặn dưới nước một lúc lâu, nàng mới đột ngột vọ mạnh lên.
Từng giọt nước óng ánh chậm rãi chảy xuống theo gương mặt trắng noãn của nàng, kẻ thù à…
Nàng khẽ mỉm cười, chậm rãi khỏa thân từ trong bồn tắm đi ra. Ánh nến đỏ đang cháy phát ra âm thanh leng keng, rọi sáng làn da tinh tế như sứ của nàng, dĩ nhiên, còn có đầy rẫy vết sẹo uống lượn trên da thịt.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bên trong rạp hát, chỉ nghe tiếng chiêng vừa vang, tiếng vân bản* đánh lên nghe như gió giật mưa giông, tiểu sinh trên sân khấu đầu đội khăn trắng, trên người mặc vũ phục (quần áo múa) bó sát, trước ngực dây bạch nhung vòng quanh hai con hồ điệp bay lượn, bên hông buộc đoạn đai màu xanh nhạt, mới vừa lên đài liền xoay ngang tay tráng, mở rộng cửa, kiếm trong tay phải giống như ánh chớp, bay múa đầy trời. Đôi mắt con hát như óng ánh, chỉ chăm chú vào người Tương Trạch Vũ ở dưới đài.
*Vân bản: là một miếng đồng hình đám mây, chuyên dùng để đánh, gõ tạo ra âm thanh để kêu gọi mọi người chú ý, tập trung.
Tương Trạch Vũ xem rất vui vẻ, luôn miệng khen hay. Những con hát trên đài biết vị kim chủ này ra tay hào phóng, không nề hà biểu hiễn hết sức mình, trên đài chỉ nhìn thấy bóng kiếm bay lượn, tia sáng lạnh chớp nhóa, vô cùng đặc sắc.
Đúng vào lúc này, một tên hộ vệ từ bên ngoài bước nhanh vào, cúi người nói nhỏ bên tai Tương Trạch Vũ vài câu, người vốn đang lười biếng lập tức đứng bật dậy: “Chuyện này thật chứ?”
“Đại thiếu gia, bây giờ chuyện đã truyền đi khắp nơi, Quốc Sắc Thiên Hương lầu bây giờ xem như đổ rồi, cũng không ai dám ra mặt cho bọn họ, bà chủ vừa chết, e là các cô nương kia cũng tan tác như chim.”
Tương Trạch Vũ cười ha ha: “Tốt, đúng là quá tốt, nợ mới nợ cũ lần này tính một lượt.”
Oán khí của Giang Tiểu Lâu rất nặng, tuy rằng Kim Ngọc và Diêu San Hô không phải do nàng chính tay giết, nhưng cũng do nàng một tay sắp đặt.
ở cạnh một cô gái có tâm cơ cực sâu như vậy, nàng hẳn là phải cảm thấy sợ.
Nhưng Ly Tuyết Ngưng không sợ.
Kim Ngọc không ngừng chèn ép nữ tử vô tội, để đạt được cuộc sống xa xỉ phú quý.
Diêu San Hô dựa vào gương mặt trong trẻo, giẫm lên máu của người khác mà bước lên cao.
Ông trời không trừng phạt các nàng, cho nên Giang Tiểu Lâu mới nổi giận.
Thế giới này, mãi mãi cũng không có cái gọi là công bằng.
Người hiền không có được hạnh phúc, ác độc được sống thoải mái.
“Ta không biết muội còn muốn đối phó ai, nhưng ta biết còn ở lại Quốc Sắc Thiên Hương lầu sẽ vô cùng nguy hiểm, theo ta rời khỏi có được không? Nếu Kim Ngọc đã chết rồi, muội có thể bắt đầu lại từ đầu.” Ly Tuyết Ngưng không nhịn được khuyên bảo.
Đáy mắt Giang Tiểu Lâu lộ ra lạnh lẽo: “Ông trời chừa lại cái mạng này cho ta, lẽ ra phải biết quý trọng. Đáng tiếc bất kể được làm lại bao nhiêu lần, những thương tổn này vĩnh viễn còn đó, ở đây.” Nàng chỉ vào trái tim mình, “nó luôn nói với ta, không thể tha cho bọn họ, những lừa dối đó, phản bội đó, nhục nhã đó, còn cả nỗi khổ thân nhân bị giết hại, mãi mãi không được quên, đó là động lực sống lớn nhất của ta.”
“Cừu hận sẽ làm muội lạc lối, Tiểu Lâu, nếu muội coi ta là bằng hữu, thì hãy nghe lời ta khuyên nhủ, cao bay xa chạy khỏi nơi này…” , ở lại chính là nguy hiểm, Ly Tuyết Ngưng không muốn bằng hữu rơi vào nguy hiểm.
“Cao bay xa chạy? Tuyết Ngưng tỷ, nếu ta không nghe lầm, tỷ hy vọng ta giống như tỷ trốn ở một góc liếm láp vết thương của mình sao?” Ngữ khí của Giang Tiểu Lâu trở nên lạnh lẽo.
“Ta không muốn để muội bị cuốn vào vòng xoáy lớn hơn.” Rõ ràng Ly Tuyết Ngưng lo lắng cho nàng, “Cho nên muội đừng cứng đầu như vậy.”
“Thật có lỗi, tuy rằng ta biết tỷ là người tốt, nhưng ta lại không thể yêu thích tỷ. Nếu như không phải ban đầu tỷ đã cứu ta, ta thậm chí sẽ không nhìn tỷ thêm một cái. Trước kia, tỷ có dung mạo mỹ lệ, có thân thể khỏe mạnh, có tư thái cảm động lòng người, nhưng bây giờ tỷ nhìn xem mình còn lại gì? Gầy gò, bệnh hoạn, bước đi không vững, không biết từ bao giờ đã không thể nhận ra mình trong gương? Còn hài tử của tỷ, tỷ còn nhớ rõ mình làm sao mất đi nó không? Tỷ đã thành ra bộ dạng thế này, vậy mà chỉ nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi này làm lại từ đầu sao? Chỉ vì Kim Ngọc đã chết rồi, cho nên bệnh của tỷ sẽ lành lại sao? Cuộc đời tỷ có thể làm lại từ đầu sao? Hài tử của tỷ có thể sống lại sao? Cho dù kẻ chủ mưu hại tỷ vẫn đang còn tiêu dao ngoài vòng pháp luật, tỷ vẫn cảm nhận được ngày mai tươi sáng đang chờ lại mình sao? Tỷ thật sự nghĩ như vậy sao?”
Âm thanh của Giang Tiểu Lâu rất êm tai, mặc dù là trào phúng nhưng vẫn nghe như tiếng châu ngọc reo.
Lời nói dường như gai nhọn, sắc bén mà lạnh lùn.
Ly Tuyết Ngưng chấn động: “Muội…tại sao lại nói như vậy, biết rõ ra mất đi hài tử đã đau khổ cỡ nào, biết rõ ta hoàn toàn không cam lòng, nhưng ta có thể làm thế nào, đây là vận mệnh của ta, ta nhất định phải chịu.”
“Biết rõ vận mệnh này không công bằng, tỷ cũng phải chấp nhận sao?” ánh mắt Giang Tiểu Lâu sáng quắc, hỏi sắc bén.
“Hài tử đã chết rồi.” Ly Tuyết Ngưng thân thể mơ hồ run rẩy, hai tay nắm chặt lên.
“Vậy thì sao chứ? Bởi vì tỷ mất đi hài tử, thì cho rằng người khác sẽ đồng tình với tỷ, thương hại tỷ, an ủi tỷ sao? Cho nên vừa có được cơ hội làm lại từ đầu tỷ lập tức cảm thấy biết ơn, cực kỳ phấn chấn? Bởi vì lười nhác, sợ hãi, mong muốn an nhàn cho nên tỷ chỉ muốn cuộc sống hạnh phúc bình đạm mà thôi. Nếu tỷ là người như vậy, rất xin lỗi, chúng ta không thể nào trở thành bằng hữu, bởi vì ta và tỷ hoàn toàn bất đồng. Cuộc đời của ta vốn dĩ rất hạnh phúc, người thân của ta vốn dĩ đang sống rất yên lành, tại sao ta phải chịu đựng những đau khổ này, là ai hại ta và người thân của mình phải mãi mãi cách xa, là ai hại ta thương tích đầy người? Đối với những người đó, muốn ta tha thứ cho họ để làm lại từ đầu, dựa vào cái cớ khinh thường để tránh xa bọn súc sinh đó sao? Không, ta không thể! Không chịu trách nhiệm, trốn tránh quá khứ để tiếp tục sống, ta không làm được. Nếu tỷ cho rằng rời khỏi Quốc Sắc Thiên Hương lầu là có thể có được hạnh phúc, thì thật quá ngây thơ rồi. Thế gian này, hạnh phúc của kẻ mạnh mãi mãi được xây dựng trên sự bất hạnh của những kẻ yếu, có những người chỉ thích đạp lên người khác để thu được lợi ích. Mà những kẻ bị giẫm nát, mãi mãi là thứ phế vật tự lừa mình dối người, đó chính là hiện thực.”
Giang Tiểu Lâu xoay người, không muốn cùng đối phương nói thêm một chữ nào nữa.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu. (Không cùng quan điểm thì không thể cùng nói chuyện, làm việc.)
“Tiểu Lâu, chúng ta chẳng qua chỉ là người bình thường, muội dùng suy nghĩ của mình để phán đoán người khác, như vậy có đúng không?” Trong lòng Ly Tuyết Ngưng hoảng sợ, nhất thời bước nhanh đuổi theo.
“Khi việc phán đoán đúng sai đã mất đi tác dụng, ta chỉ có thể dựa vào suy nghĩ của mình để đánh giá thôi.” Giang Tiểu Lâu lạnh lùng trả lời. Nàng không biết tha thứ, càng không tin cách nói sống tốt sống hạnh phúc gì đó mới là cách trả thù tốt nhất đối với kẻ ác, đó hoàn toàn là lời nói dối của kẻ yếu tự lừa gạt chính mình.
Bởi vì không có bản lãnh báo thù, bởi vì sợ gánh chịu hậu quả, cho nên tự mình lừa dối, tự mình chìm đắm trong việc từ bỏ tất cả làm lại từ đầu.
Cách chân chính muốn thể hiện cốt khí, chỉ có đoạt lại tất cả những gì thuộc về mình, lấy lại được tôn nghiêm bị chà đạp, ngoài ra, thì chẳng là gì cả. Hành vi cam tâm tình nguyện trốn vào mai rùa liếm láp vết thương, cộng thêm cảm ơn ông trời, vững vàng đi đến cuối còn đường, Giang Tiểu Lâu nàng sẽ không có, mãi mãi không có.
“Giang Tiểu Lâu, muội đứng lại.” Ly Tuyết Ngưng vì chạy quá nhanh, chỉ có thể nắm lấy tay vịn cầu thang, thở hồng hộc.
Giang Tiểu Lâu đi đến thang lầu, đứng trên cao nhìn xuống Ly Tuyết Ngưng: “Còn có chuyện gì?”
“Muội thật sự không sợ gì hết, kiên quyết muốn báo thù?” Ly Tuyết Ngưng cố nén cơn kích động ho khan, kiên trì truy hỏi.
Giang Tiểu Lâu không trả lời nàng, chỉ xoay người bỏ đi.
Trong cuộc sống hiện thực không có hạnh phúc đơn thuần, hoặc là lựa chọn thỏa hiệp từ bỏ, hoặc là lựa chọn đấu tranh đẫm máu.
Không chỉ Tần gia, còn có Tử y hầu, nàng sắp sửa đối đầu với cả tập đoàn quyền lực của quốc gia này.
Giang Tiểu Lâu trở lại phòng, chuyện đầu tiên làm chính là tìm ra thuốc kháng dị ứng đã chuẩn bị sẵn từ trước. Từ nhỏ nàng đã dị ứng với Xuyên tâm liên, nếu không dùng thuốc gì hết thì khoảng ba bốn tháng mới khôi phục lại. Lúc Kim Ngọc mời đại phu đến khám bệnh, nàng đều âm thầm tiếp tục dùng Xuyên tâm liên, dị ứng dĩ nhiên không thể khôi phục. Trên thực tế, thuốc giải tốt nhất là dùng Xuyên tâm liên phối với khoảng mười loại thuốc nấu thành nước, dùng để ngâm rửa khoảng một canh giờ là có thể hoàn toàn khôi phục.
Ngâm mình trong nước ấm, trong đầu Diêu San Hô hiện lên tình trạng tử vong của Kim Ngọc và Diêu San Hô.
Một người…hai người… ba người…
Nàng chầm chậm chìm dần vào nước, từng lọn tóc đen dập dềnh theo sóng, giống như rong biển ẩn hiện giữa làn nước, xinh đẹp vô cùng. Lặn dưới nước một lúc lâu, nàng mới đột ngột vọ mạnh lên.
Từng giọt nước óng ánh chậm rãi chảy xuống theo gương mặt trắng noãn của nàng, kẻ thù à…
Nàng khẽ mỉm cười, chậm rãi khỏa thân từ trong bồn tắm đi ra. Ánh nến đỏ đang cháy phát ra âm thanh leng keng, rọi sáng làn da tinh tế như sứ của nàng, dĩ nhiên, còn có đầy rẫy vết sẹo uống lượn trên da thịt.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bên trong rạp hát, chỉ nghe tiếng chiêng vừa vang, tiếng vân bản* đánh lên nghe như gió giật mưa giông, tiểu sinh trên sân khấu đầu đội khăn trắng, trên người mặc vũ phục (quần áo múa) bó sát, trước ngực dây bạch nhung vòng quanh hai con hồ điệp bay lượn, bên hông buộc đoạn đai màu xanh nhạt, mới vừa lên đài liền xoay ngang tay tráng, mở rộng cửa, kiếm trong tay phải giống như ánh chớp, bay múa đầy trời. Đôi mắt con hát như óng ánh, chỉ chăm chú vào người Tương Trạch Vũ ở dưới đài.
*Vân bản: là một miếng đồng hình đám mây, chuyên dùng để đánh, gõ tạo ra âm thanh để kêu gọi mọi người chú ý, tập trung.
Tương Trạch Vũ xem rất vui vẻ, luôn miệng khen hay. Những con hát trên đài biết vị kim chủ này ra tay hào phóng, không nề hà biểu hiễn hết sức mình, trên đài chỉ nhìn thấy bóng kiếm bay lượn, tia sáng lạnh chớp nhóa, vô cùng đặc sắc.
Đúng vào lúc này, một tên hộ vệ từ bên ngoài bước nhanh vào, cúi người nói nhỏ bên tai Tương Trạch Vũ vài câu, người vốn đang lười biếng lập tức đứng bật dậy: “Chuyện này thật chứ?”
“Đại thiếu gia, bây giờ chuyện đã truyền đi khắp nơi, Quốc Sắc Thiên Hương lầu bây giờ xem như đổ rồi, cũng không ai dám ra mặt cho bọn họ, bà chủ vừa chết, e là các cô nương kia cũng tan tác như chim.”
Tương Trạch Vũ cười ha ha: “Tốt, đúng là quá tốt, nợ mới nợ cũ lần này tính một lượt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.