Chương 103: Truy tìm chân tướng
Tần Giản
08/06/2017
Hoài An bừng tỉnh đại ngộ nói: “Đại tẩu nói vậy ta liền hiểu, nha môn Kinh Triệu Doãn hung hãn tàn bạo, người bình thường đi vào không chết cũng bị lột một lớp da, huống hồ là bọn người đó cố ý buộc tội, chỉ sợ hắn là bị vu oan giá hoạ .”
◊
Nông phụ bị chạm trúng nỗi đau, hức một tiếng, khóc lợi hại hơn . Hài tử được nàng ôm vào trong lòng dường như bị lây nhiễm cảm xúc tuyệt vọng của mẫu thân, trong nháy mắt cũng khóc nức nở theo.
◊
Giang Tiểu Lâu đứng lên, bước ra phía ngoài. Tạ Liên Thành hướng Hoài An nhẹ nhàng gật đầu, đi theo Giang Tiểu Lâu đang. Hoài An móc một thỏi bạc đưa cho nông phụ, nói: “Đại tẩu, công tử nhà ta đa tạ chén nước của đại tẩu.”
Nông phụ lắp bắp kinh hãi, tiếp nhận thỏi bạc nặng trịch, vẻ mặt không biết làm sao.
Tạ Liên Thành ra cửa, phát hiện Giang Tiểu Lâu vẫn ở trong sân nhìn chằm chằm tiểu hài tử xúm xít nghịch bùn. Vẻ mặt thập phần chuyên chú, ngay cả hắn đến gần cũng không ảnh hưởng đến nàng.
Tạ Liên Thành thản nhiên nói: “Hiện tại nàng đã hiểu ?”
Cùng suy đoán lúc trước giống nhau, Thuận phi cùng An Hoa quận vương hợp lực diễn trò. Bọn họ đầu tiên là thu mua Tiểu Trúc, để nàng ẩn núp bên người Tuyết Ngưng, chờ Tuyết Ngưng xảy ra chuyện, bọn họ lại xử lý những người khác, còn lại Tiểu Trúc thì đuổi về bên người lão vương phi, chờ Khánh vương phi kéo Tiểu Trúc ra, mượn cơ hội dẫn ra một bản án cũ. Kể từ đó, bọn họ có thể vô sự tránh thoát hiềm nghi, từ giết người biến thành người nhận hết ủy khuất. Gặp qua vô sỉ, chưa bao giờ gặp qua kẻ vô sỉ hơn. Quả nhiên sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, hay lắm!
Tạ Liên Thành nhẹ nhàng thở dài: “Việc này cũng không đơn giản như mặt ngoài, chỉ là một Thuận phi, sao có thể bày ra cục diện phức tạp này ? Cho nên, cùng với giáp mặt kẻ địch, không bằng áp dụng kế sách vu hồi [ 1 ].”
[ 1 ] đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương
“Kế sách vu hồi, có ý gì?” Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn hắn, nam tử trước mắt mặt như quan ngọc, y phục thanh thoát, khi nhìn nàng vẻ mặt vô cùng ôn hòa.
Đôi mắt Tạ Liên Thành dần dần chuyển tối : “Khánh vương thế tử không thích cùng người khác kết giao, nhưng hắn là nhi tử của vương phi, có thể tin tưởng. Tính tình Khánh vương phi yếu đuối, nhưng vì nữ nhi của mình, sẽ không tiếc trả giá mọi thứ, có thể tin.”
Đây là muốn tìm kiếm đồng minh cho nàng, Giang Tiểu Lâu không tự chủ được lắc đầu: ” Thân thể vương phi không tốt, thế tử không thể câu thông, hai người đó … Tạm thời đều không giúp được gì.”
“Khánh vương phi cùng hoàng hậu nương nương xưa nay cảm tình thân thiết, cho nên nhiều năm qua nàng không được sủng ái vẫn có thể ngồi vững vị trí chính thê. Về phần thế tử, kỳ thật hắn rất thông minh, chính là thông minh đến cực độ mẫn cảm, mới có thể sợ hãi người ngoài. Hai người đó … Phải nhìn nàng sử dụng thế nào.”
Giang Tiểu Lâu nhếch khóe môi, bất giác nhẹ giọng nói: “Thì ra đại công tử cái gì cũng biết, ta cho rằng huynh không thích lội vào vũng nước đục này.”
Thần sắc Tạ Liên Thành thản nhiên, ánh mắt lại nhẹ nhàng chuyển hướng đám hài tử đang chơi đùa, thanh âm tĩnh mịch : “Nếu nàng đứng ở trong nước, ta cũng không có biện pháp khoanh tay đứng nhìn.”
Giang Tiểu Lâu hoàn toàn sửng sốt, đáy lòng dâng lên cảm xúc phức tạp.
Phía chân trời chiếu rọi ánh nắng chiều dừng trên người hắn, tia sáng trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn nhiễm một tầng sắc hồng thanh nhã. Nam tử trước mắt có sống mũi cao thẳng, bạc môi khẽ nhếch, đường nét hoàn mỹ, mọi thứ thoạt nhìn đều quen thuộc… Nàng lại cảm thấy chính mình vô luận như thế nào đều thấy không rõ vẻ mặt hắn, cũng không cách nào đoán được tâm tư của hắn.
Thanh âm Tạ Liên Thành thực điềm tĩnh, rũ mắt che khuất sủng nịch nơi đáy mắt: ” Khánh vương phủ rộng lớn như vậy, nàng có thể tìm được đồng minh thứ ba.”
Giang Tiểu Lâu chớp chớp mắt, chậm rãi nói: “Khánh vương sủng ái Thuận phi, đại công tử cùng nhị công tử đều là nhi tử của Thuận phi. Ở trong Khánh trong vương, ta cùng với vương phi bị cô lập không ai giúp, huynh nói đồng minh thứ ba là ai?”
Tạ Liên Thành lại nở nụ cười: “Ngay mặt đối địch có lẽ không có phần thắng, nhưng nếu địch nhân ở trong trận doanh của đối phương?”
Giang Tiểu Lâu hoàn toàn sửng sốt: “Công tử, ngài điên rồi, hay là ta nghe lầm ?”
Một tiểu hài tử cả người dính đầy nước bùn cười hì hì chạy tới, tò mò nhìn Tạ Liên Thành, Tạ Liên Thành mỉm cười sờ sờ đầu hắn, trong miệng nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ, người này rất nhanh sẽ đến tìm nàng.”
Xe ngựa một đường đưa nàng về Khánh vương phủ, lúc xuống xe, Tạ Liên Thành vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng gọi một tiếng: “Tiểu Lâu.”
Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn hắn, ánh mắt không tự giác sáng ngời.
Tạ Liên Thành mỉm cười: “Mặc kệ ở đâu, hy vọng nàng đều lấy an toàn của bản thân làm ưu tiên hàng đầu.”
Trong lòng Giang Tiểu Lâu khẽ động, nói không rõ là cảm động hay là phức tạp, thủy triều cuồn cuộn trong nháy mắt dâng lên, đem lòng của nàng mềm nhũn. Thật lâu sau, nàng nở nụ cười, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Đa tạ công tử quan tâm, ta sẽ không quên lời huynh nhắc nhở.”
Làn váy đỏ tươi của Giang Tiểu Lâu biến mất sau cửa lớn Khánh vương phủ, đình viện uy nghiêm giống như một con quái thú to lớn, đang nhe răng nanh âm trầm đáng sợ, dần dần cắn nuốt thân hình mảnh mai của nàng, rốt cuộc không còn nhìn thấy bóng dáng.
Hoài An không tự chủ được trêu ghẹo: “Công tử đừng nhìn nữa, người ta đi xa rồi !”
Tạ Liên Thành nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Rút giây động rừng, chỉ là một Thuận phi không dậy nổi sóng gió lớn như vậy, ta rất lo lắng cho nàng…”
Hoài An bĩu môi: “Biết ngài sẽ không khuyên được nàng ! Khánh vương sủng ái Thuận phi là điều mà ai cũng biết, nếu không có hoàng hậu nương nương vẫn che chở, nói không chừng vương phi đã xuống đài ! Khánh vương thế tử lại không chống đỡ được, căn bản không giúp được gì, sự tình nháo lớn chỉ sợ vương phi cùng thế tử đều gặp tai ương ! Giang tiểu thư ở phía sau tranh này hồn thủy, thật sự rất nguy hiểm. Nàng không phải còn có thù muốn báo, lỗ mãng vì người khác xuất lực, thật là kẻ ngốc !”
Ánh mắt Tạ Liên Thành sâu thẳm: “Ở trong lòng nàng , Ly Tuyết Ngưng so với chính nàng còn quan trọng hơn.”
Hoài An khó hiểu nhìn hắn, Tạ Liên Thành làm như thấp giọng nỉ non: “Giang Tiểu Lâu bề ngoài rất kiên cường, nhưng nội tâm nàng lại rất yếu ớt. Ly Tuyết Ngưng kỳ thật là trụ cột của nàng, vẫn đau khổ chống đỡ nàng. Ly Tuyết Ngưng sống lâu một ngày, Giang Tiểu Lâu thoải mái sẽ kéo dài một ngày. Mà hiện tại có người hủy đi chỗ dựa của nàng, tổn thương bằng hữu tốt nhất của nàng, ngươi cảm thấy nàng sẽ ngồi yên sao ? Đừng nói là Khánh vương phủ, chỉ sợ muốn cùng toàn người trong thiên hạ là địch, nàng cũng sẽ tìm ra chân tướng đến cùng. Đây là chỗ quật cường của nàng, cũng là chỗ đáng yêu của nàng.”
Trong lòng Hoài An thầm oán thầm không thôi, dung mạo Giang Tiểu Lâu quả thực xuất chúng, nhưng so với nàng nữ tử đẹp hơn cũng không thiếu. Lòng nàng quá mạnh mẽ, tính tình lại quật cường, tương lai sợ công tử sẽ ăn nhiều đau khổ… Nhìn vẻ mặt Tạ Liên Thành ôn nhu cười, tựa như thay đổi thành người khác, Hoài An nặng nề mà thở dài một hơi.
Tự làm bậy, không thể sống.
Giang Tiểu Lâu vừa mới trở lại viện của mình, liền nhìn thấy Triêu Vân đứng đợi , bả vai đều bị sương sớm làm ướt một mảnh. Nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đến, nàng vội vàng khom mình hành lễ nói: “Giang tiểu thư, vương phi mời người qua.”
Giang Tiểu Lâu lập tức đi gặp Khánh vương phi, vào cửa liền để ý nữ tử mặc một chiếc áo dài màu lam nhạt ngồi cạnh vương phi. Sóng mắt mênh mông như sương khói, trên mặt hàm chứa nụ cười ngọt ngào, thái độ rụt rè, chuyển mắt nhìn về phía mình.
Khánh vương phi ngẩng đầu, hướng nàng vẫy vẫy thủ nói: “Đến ngồi vào bên cạnh ta.”
Giang Tiểu Lâu đi qua, Khánh vương phi trực tiếp lôi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lâu, hôm nay có thu hoạch gì không ?”
Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn Hách Liên Tuệ một cái, cười cười nói: “Ta chạy một ngày bên ngoài, lại không thu hoạch được gì.”
Trên mặt Khánh vương phi không tự chủ được lộ ra thất vọng: “Thật vậy chăng, bọn đạo phỉ…”
Ngữ khí Giang Tiểu Lâu điềm đạm nói: “Những người đó thật là thổ phỉ, đã từng vào nhà cướp của . Nhưng muốn thăm dò thân phận bọn họ lại vô cùng khó khăn, bởi vì nha môn Kinh Triệu Doãn không cho bất luận kẻ nào đến thăm, thậm chí không muốn lộ ra tính danh thổ phỉ. Sáng vì là trọng phạm triều đình, tối cũng là không hy vọng bọn họ cùng bên ngoài tiếp xúc. Kể từ đó, muốn tìm dấu vết để lại thật sự khó hơn lên trời.”
Bả vai Hách Liên Tuệ run rẩy, con ngươi trong suốt hiện vẻ lo lắng: “Đối phương che dấu rất tốt, chúng ta nên làm gì ?” Bởi vì nóng vội, nàng nhất thời nhẹ giọng ho khan.
Khánh vương phi vội vàng xoa xoa lưng cho nàng, đầy mặt thương tiếc nói: “Hài tử ngốc, đừng kích động như vậy, mọi chuyện sẽ có biện pháp giải quyết.”
Hách Liên Tuệ xúc động nhìn vương phi, lông mi dài ướt lệ, yếu ớt nói : “Tuy rằng thân thể nữ nhi không tốt, cũng muốn giúp chút sức lực. Nhưng mà thân thể hư nhược thật sự là không dùng được —— “
Khánh vương phi nói: “Không cần không cần! Ngươi phải dưỡng bệnh cho tốt, chuyện khác không cần quan tâm. Nay ta đã mất Tuyết nhi, chẳng lẽ còn muốn liên lụy đến ngươi sao?”
Hách Liên Tuệ giống như sợ vương phi thương cảm, vội vàng lau nước mắt, lời nói nhỏ nhẹ : “Được, nữ nhi sẽ dưỡng bệnh thật tốt, mẫu thân cũng phải bảo trọng thân thể, không nên bi thương quá độ, nay nhị tỷ đã mất, vẫn còn nữ nhi bên cạnh người .”
Ánh mắt Khánh vương phi không tự giác trở nên nhu hòa , nhẹ nhàng sờ sờ tóc nàng, mỉm cười nói: “Tốt.”
Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt từ đầu tới cuối đều rất lạnh, lạnh như băng, không có chút độ ấm.
Hách Liên Tuệ quay đầu, vẻ mặt mang theo ngượng ngùng, càng hiện vẻ dịu dàng: “Tiểu Lâu, ta có thể gọi ngươi như vậy không ?”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu thâm trầm, trong nháy mắt nụ cười trở nên sâu thẳm : “Đương nhiên, ngươi gọi thế nào cũng được.”
Thanh âm Hách Liên Tuệ nhỏ nhẹ, êm tai uyển chuyển: “Ta có lời muốn nói, nếu như không đúng, hôm nay thẳng thắn, mong ngươi thứ lỗi. Thuận phi tuy rằng lòng dạ khó lường, nhưng chuyện lớn như vậy sẽ không lấy ra nói giỡn. Ngay cả bọn họ nói dối như cuội, chẳng lẽ nha môn Kinh Triệu Doãn cũng tiếp tay giúp đỡ bọn họ ? Vô luận như thế nào cũng không thể nào nói nổi.”
Khánh vương phi há miệng thở dốc muốn phản bác, nhưng lại nói không ra lời. Đúng vậy, nếu nói Thuận phi cùng An Hoa quận vương kiệt lực che dấu cái chết của Ly Tuyết Ngưng. Vì sao ngay cả Kinh Triệu Doãn đều phải giúp bọn họ, Thuận phi gì có bản lãnh gì mà có thể ở kinh thành lấy thúng úp voi? Hách Liên Tuệ suy đoán hợp tình hợp lý, thực hiển nhiên, ý nghĩ giống với đa số người bình thường.
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Ngươi nói phải, quả thật không có khả năng đó.”
Thấy nàng giống như bị mình thuyết phục, Hách Liên Tuệ lại ôn nhu nói: “Một khi đã vậy, không ngại thả lòng yên tĩnh đợi tình thế biến hóa. Mẫu thân cũng không cần cùng Thuận phi phát sinh xung đột, cẩn thận trúng kế người khác, ly gián gia đình hoà thuận vui vẻ. Dưỡng bệnh cho tốt mới là đúng đắn, sự tình khác không cần quản nhiều .”
Khánh vương phi vừa muốn mở miệng, Giang Tiểu Lâu bình tĩnh cất tiếng : “Đúng vậy, cái gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của mình. Chuyện tìm chân tướng tạm gác lại, sự tình —— có một ngày sẽ tra ra manh mối.”
Nghe được bốn chữ tra ra manh mối, Hách Liên Tuệ khẽ giật mình, lập tức nhìn về phía Giang Tiểu Lâu, đã thấy nàng mặt mày như họa, nở nụ cười nhìn thẳng chính mình, tưoi cười không thể nghi ngờ mang theo một phần dò xét cùng trào phúng. Nhưng trong nháy mắt, đối phương lại khôi phục như ban đầu, không thấy được chút khác thường .
Đồng tử Hách Liên Tuệ bắt đầu co rút lại, khóe mắt có chút run rẩy, thời gian trôi qua thật lâu, cứng ngắc mở miệng: “Phải.”
Đợi Hách Liên Tuệ cáo từ rời đi, Khánh vương phi khó nén thất vọng, ngữ khí mang theo thổn thức: “Không thể ngờ được một chút manh mối đều tìm không thấy, đối phương làm việc đúng là kín kẽ.”
Đôi mắt tối đen của Giang Tiểu Lâu như có ngọn lửa nhảy nhót: “Cũng không phải không điều tra được, ít nhất ta khẳng định, Thuận phi cùng An Hoa quận vương bọn họ đều nói dối.”
Khánh vương phi hơi kinh ngạc: “Đây là có chuyện gì, vừa rồi không phải ngươi nói —— “
Ngữ khí Giang Tiểu Lâu phá lệ bình tĩnh: “Trước mặt người ngoài, vương phi không nên tiết lộ quá nhiều.”
“Nhưng mà Tuệ nhi cũng không phải người ngoài.”
“Đối với ta, nàng chính là người ngoài.” Giang Tiểu Lâu thở sâu, chậm rãi nói: “Vương phi, nếu không hy vọng Hách Liên Tuệ trở thành cái đích công kích của Thuận phi, vẫn nên để nàng không xen vào mới thỏa đáng.”
Nụ cười của Khánh vương phi chợt khựng lại, há miệng thở dốc đang muốn nói chuyện, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, Khánh vương phi sa sầm mặt, nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Triêu Vân kinh sợ tiến vào bẩm báo: “Hồi bẩm vương phi, An Hoa quận vương phi nháo muốn vào đây. Nô tỳ đã nói vương phi không muốn gặp, nhưng nàng không chịu, nô tỳ ngăn trở đều không được.”
Tả Tuyên sớm xốc bức rèm che lên bước nhanh đi tới, vượt qua bậc cửa, lưu tô [ 2 ] màu vàng tinh xảo rũ xuống hai bên tai đong đưa không ngừng, hé ra gương mặt xinh đẹp phủ một tầng băng sương.
[ 2 ] Một loại tơ được làm từ sợi tơ hoặc lông chim nhiều màu, thường dùng ở vạt áo trang phục biểu diễn. Là một loại trâm cài phổ biến của con gái thời Đường. Còn cõ chuỗi ngọc trên mũ miện, lưu tô trên đầu đế vương, dùng trân châu xuyên thành, chứng tỏ đẳng cấp xã hội, số lượng có sự khác nhau. (Theo baike)
Sắc mặt Khánh vương phi trở nên vô cùng khó coi: “Tả Tuyên, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, dám xông vào phòng ngủ của ta!”
Tả Tuyên hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Vương phi, mong ngài đừng tức giận, hôm nay có thái độ vô lễ, chỉ vì ta muốn gặp Giang tiểu thư.”
Tả Tuyên đã ba lượt cầu kiến, đều bị Giang Tiểu Lâu cự tuyệt ngoài cửa, nàng đối với An Hoa quận vương phi không có hứng thú, càng miễn bàn nữ tử này vẫn là xuất thân từ phủ Tả đại học sĩ. Nhưng hôm nay, đối phương hiển nhiên không phải vì hàn huyên mà đến, Giang Tiểu Lâu thản nhiên nói: “Nếu Quận vương phi kiên trì muốn gặp ta, vậy chúng ta ra bên ngoài nói chuyện.”
Âm thanh Khánh vương phi lạnh lùng nói: “Không cần để ý nàng, không có quy củ gì hết, quả thực là phá hư thanh danh Tả phủ !”
Sắc mặt Tả tuyên hơi đổi, lập tức lại cười đến càng thoải mái, “Vương phi nói không sai, ta thật là không có gia giáo, làm phiền hà Vương phủ cũng bị mất mặt theo Tả gia.”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Vương phi không cần tức giận, chỉ nói mấy câu, không có gì đáng ngại.”
Khánh vương phi bất đắc dĩ nói: “Tả Tuyên, ta phải nhắc nhở ngươi, Tiểu Lâu là nghĩa nữ của ta, nếu ngươi có chút vô lễ, đừng trách ta không cho ngươi mặt mũi !”
Tả Tuyên thu lại sắc mặt giận dữ, trầm tĩnh nói: “Vương phi yên tâm, Giang tiểu thư, mời.”
Hai người đi ra nội thất, sóng vai xuyên qua hành lang, đã thấy một nam tử trẻ quỳ trên mặt đất, nghiêm mặt trắng bệch, một thân cẩm y tất cả đều bị nước bùn làm ướt.
Sắc mặt Tả Tuyên hơi trầm xuống, hướng nha hoàn bên cạnh nói: “Gậy đâu?”
Nha hoàn run rẩy dâng cành cây lên: “Xin người bớt giận, công tử hắn…”
“Ta nói đưa gậy cho ta ! Ngươi bị điếc sao?”
Nha hoàn thật sự bất đắc dĩ, lại đem đổi cành cây thành gậy. Giang Tiểu Lâu nhìn một màn trước mắt, nhướng cao mày, trên mặt là dáng vẻ tựa tiếu phi tiếu.
Tả Tuyên tiếp nhận gậy, đi đến trước mặt Tả Hoa. Sắc mặt Tả Hoa trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ: “Tỷ tỷ, tỷ rốt cuộc muốn gì chứ?”
Tả Tuyên cười lạnh một tiếng, bốp một tiếng, một gậy nện thật mạnh trên mông Tả Hoa. Tả Hoa bất ngờ không kịp phòng bị, cả người nháy mắt phủ phục trên đất. Tả Tuyên tự mình động thủ, liên tục đánh hai mươi ba gậy, đánh cho Tả Hoa mặt không còn chút máu, đau khổ cầu xin: “Tỷ, ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, về sau ta không dám nữa ! Giang tiểu thư, thay ta van cầu tỷ ấy đi ! An vương phi là nghĩa mẫu của ta, nàng nói ta làm thế nào, ta cũng chỉ có thể làm thế đó. Cầu ngươi , thay ta nói lời hay đi!”
Giang Tiểu Lâu trừng mắt nhìn, rốt cục lên tiếng: “Ta có thể hỏi chuyện gì đang xảy ra không ?”
Tả Tuyên hạ gậy không chút nào khoan dung nện trên lưng Tả Hoa, đem hắn đánh cho cơ hồ hộc máu, thế này mới ném gậy đi, vỗ vỗ tro bụi trên tay, cười nhẹ nói: “Hỗn tiểu tử thừa dịp ta không chú ý làm nhiều chuyện ác, quả thực là mất hết thể diện Tả gia. Nếu để cho phụ thân biết, chỉ sợ không đánh gãy chân hắn mới lạ ! Giang tiểu thư, đây là xin lỗi ngươi, mong ngươi nhận lấy.”
Tả Tuyên không phải là phô trương thanh thế, Tả Hoa thật sự quỳ rạp trên mặt đất đứng dậy không nổi, đầy mặt khẩn thiết cầu xin. Thần sắc Giang Tiểu Lâu đạm mạc: “Tả công tử tới cửa cầu hôn, lệnh tôn không biết chuyện sao?”
Tả Hoa vội vàng nói: “Kỳ thật… Là vì ta ở bên ngoài bao con hát bị An vương phi biết được, nàng ồn ào muốn bẩm báo cho phụ thân ta, thật sự không còn cách nào khác, ta mới đáp ứng vương phi, sự việc qua đi trong lòng ta rất hối hận —— đang yên đang lành, tham dự vào loại chuyện này, Khánh vương phi oán ta, thân tỷ trách ta, biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ! Làm ra chuyện thương thiên hại lí, một khi truyền ra, thanh danh trong sạch Tả gia sẽ bị hủy, phụ thân cũng tuyệt không lưu tánh mạng ta ! Trăm ngàn cái đều là ta không tốt, Giang tiểu thư, buông tha ta đi, cầu tiểu thư lòng từ bi, tha ta đi!” Hắn vừa nói, ở trên bậc thang khấu đầu với nàng. Vốn cũng coi như công tử tuấn lãng, mà cả người bùn đất, nước mắt tung hoành, bộ dáng vô cùng chật vật.
Thanh âm Giang Tiểu Lâu trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Tả công tử, sớm biết có kết cục hôm nay, thì lúc trước không nên làm.”
Ánh mắt Tả Tuyên trào phúng, thanh như băng vũ, tự tự như đao: “Mệt ngươi từ nhỏ đọc đủ thứ thi thư, thế nhưng vì chút việc nhỏ đã bị người khác làm thương sử. An vương phi là loại người nào, kêu một tiếng nghĩa mẫu ngươi liền ngoan ngoãn thành nhi tử người ta? Làm việc không biết nhìn xa, càng không vì phụ mẫu suy nghĩ, vinh quang phủ học sĩ đều bị ngươi làm mất hết ! Giang tiểu thư, hôm nay ta dẫn hắn đến đây, muốn đánh hay không đều do ngươi, bất quá —— mong ngươi lưu hắn một mạng, ta còn phải dẫn hắn trở về hướng phụ thân báo cáo kết quả.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, mặt mang ý cười nhìn về phía Tả Hoa. Tả Hoa bị ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm, nhất thời tim đập đều đình chỉ, cả người cứng ngắc.
Giang Tiểu Lâu nheo mắt, ngóng nhìn Tả Hoa khóc rống chảy nước mắt, bất động thanh sắc.
Tả Hoa nước mắt nước mũi một phen, hối hận đến cực điểm: “Thực xin lỗi, là ta sai , ta thật sự biết sai rồi. Giang tiểu thư đại nhân đại lượng, tha ta lần này đi!”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra một hơi, vẻ mặt ôn hoà nói: “Việc đã đến nước này, ta không lời nào để nói, hi vọng Tả công tử có thể rút ra bài học từ lần giáo huấn này, chớ giẫm lên vết xe đổ lần nữa.”
Trong lòng Tả Hoa mừng như điên: “Vâng, vâng, vâng!”
“Cút đi.” Tả Tuyên tuy rằng không dự đoán được Giang Tiểu Lâu sẽ thoải mái buông tha Tả Hoa, nhưng cũng không khỏi thở dài nhẹ nhõm. Dù sao cũng là thân đệ đệ của nàng, nàng làm sao nguyện ý nhìn thấy hắn bị đánh.
Tả Hoa muốn đứng lên, chân vừa cong lại quỳ rạp xuống đất, khuôn mặt từ trắng chuyển xanh, trên trán rịn đầy mồ hôi, ngay cả thắt lưng cũng thẳng không nổi, có thể thấy được vừa rồi bị đánh rất nặng. Tả Tuyên vung tay lên, hai gã tỳ nữ tiến lên đi, dám cái tả hoa rời đi. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn tỷ tỷ mình, còn không quên nhắc nhở : “Tỷ, việc này dừng ở đây! Giang tiểu thư đã tha thứ cho đệ , tỷ sẽ không đến phụ thân trước mặt cáo trạng chứ !”
“Còn không mau cút đi!” Tả Tuyên nổi giận, mày liễu nhướng cao.
Tả Tuyên có một đôi mắt sáng ngời, lúc giận dữ càng phát ra rực rỡ, chói mắt người nhìn. Kỳ thật dung mạo nàng cũng không phải là xuất chúng, vừa vặn có một loại khí chất đặc thù, đứng một chỗ, lại sáng rực diễm lệ, làm người không thể bỏ qua.
Thấy rõ một màn này, đôi mắt Giang Tiểu Lâu thâm trầm, dung nhan như ngọc : “Người đã trừng phạt xong rồi, hiện tại xin mời rời đi” .
Tả Tuyên ngăn lại Giang Tiểu Lâu, trầm giọng nói: “Chờ một chút, ta còn chưa nói ra suy nghĩ của mình!”
Giang Tiểu Lâu nhìn nàng, đôi mắt đen tuyền lóe ra tia sáng động lòng người: “Ta cùng với An Hoa quận vương phi, không có gì để nói.”
“An Hoa quận vương phi?” Tả Tuyên cười trào phúng, ” Thật đúng là xưng hô châm chọc.”
Giang Tiểu Lâu như không có nghe thấy, Tả Tuyên lại thoải mái cười, thấp giọng nhắc nhở nói: “Hung thủ giết người không chỉ hai người Thuận phi cùng Hách Liên Thắng, sau lưng còn có thế lực khổng lồ, ngươi thế cô lực mỏng, hết sức cẩn thận.” Nói xong câu đó, nàng liền xoay lưng muốn đi.
Trong lòng Giang Tiểu Lâu khẽ động, nhanh chóng mở miệng: “Chờ chút !”
Bóng dáng Tả Tuyên lập tức dừng lại, quay đầu, lẳng lặng nhìn nàng.
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Quận vương phi thật kỳ lạ, vì sao đột nhiên nói với ta những lời này, ngươi không sợ Hách Liên Thắng biết sẽ làm khó dễ ngươi?”
“Hắn ? Từ ngày thành hôn đến nay, chỉ sợ ngay cả ta lớn lên trông thế nào cũng không rõ ràng.” Tả Tuyên cười lạnh một tiếng, tia sắc bén trong mắt bắn ra căm hận mãnh liệt.
Trong đầu Giang Tiểu Lâu đột nhiên hiện lên lời Tạ Liên Thành, trên mặt tươi cười nhạt nhẽo: “Hắn dù sao cũng là phu quân của ngươi, không đứng về phía hắn, ngươi chắc chứ ?”
Tả Tuyên nhẹ nhàng kéo cổ áo xuống, lộ ra làn da trắng nõn bên trong, Giang Tiểu Lâu cảm thấy nao nao.
Thì ra phía sau cổ áo là mụn nhọt, tuy rằng rất nhỏ, nhưng bởi vì đối phương có làn da trắng nõn, nhìn vào có vẻ phá lệ đáng sợ, xa xa nhìn lại, giống như trên cổ Tả Tuyên sinh ra một khuôn mặt, làm người kinh hãi.
“Ngươi —— “
“Đây là trời sinh , từ lúc sinh ra nó đã có sẵn trên cổ ta. Nhưng hắn lại nói không thèm để ý, nhọt không đáng kể chút nào, ta tin là thật, vui mừng gả cho hắn. Sau đó ta mới phát hiện, An Hoa quận vương chỉ là hy vọng cưới thiên kim phủ Tả đại học sĩ, hắn cần là phụ thân ta ở trong triều trợ lực cho hắn, trừ lần đó ra, ta là yêu vật còn là ma quỷ, hắn đều không thèm để ý. Hơn nữa khi hắn nhờ vào phụ thân ở trong triều đứng vững gót chân, người khác không còn khinh thường hắn là thứ xuất nữa, hắn càng không cần thiết quan tâm tới ta . Kỳ thật, ta cũng chẳng thèm để ý, dù sao ta trời sinh chính là bộ dáng này, người khác chán ghét ta hoặc là chế nhạo ta, chỉ cần hắn giữ thể diện Quận vương phi là ta trước mặt mọi người, ta có thể cho qua mọi chuyện. Nhưng hắn lại đối đãi với ta thế nào ?”
Hách Liên Thắng có hai thị tỳ mỹ mạo xuất chúng, một ôn nhu một xinh đẹp, mỗi người mỗi vẻ, vô cùng nuông chiều. Tả Tuyên vào cửa ngày đầu tiên, Hách Liên Thắng liền miễn cưỡng ở trong phòng nàng đợi nửa ngày, còn lại nửa ngày lặng lẽ cùng hai thị tỳ vui vẻ vượt qua, nhục nhã đó Tả Tuyên nào có thể nhận, nàng dù sao cũng là đích nữ phủ đại học sĩ, xưa nay tâm cao khí ngạo, nhưng vì chính mình có tật mới dễ dàng tha thứ. Sau đó, nàng liên tiếp hai lần mang thai, lại không biết nguyên nhân bị sanh non, sự tình cuối cùng tra ra cùng hai thị tỳ có liên quan. Trong lòng Tả Tuyên giận dữ, kéo một thị tỳ ra trượng tễ, đang định xử lý người còn lại, Hách Liên Thắng lại từ bên ngoài gấp gáp trở về, bảo hộ cho bọn chúng.
Vô luận tiểu thiếp mỹ mạo ôn nhu cỡ nào, vị trí chính thê không thể dao động. Ngay cả hoàng hậu nương nương, tuy rằng nàng chỉ có một nhi tử nhưng bất hạnh chết non, nhiều năm qua lại không sinh được, bệ hạ vô cùng cưng chiều sủng phi Như Vân, nhưng vẫn rất tôn trọng hoàng hậu. Dù đã từng có ngự sử dâng tấu phế hậu, cũng bị hoàng đế hạ chỉ đánh tám mươi đại bản cho nửa chết nửa sống. Phủ Tả đại học sĩ cũng vậy, bá phụ của nàng vô cùng sủng ái tiểu thiếp Triệu thị, bất hòa với chính thê Vương thị, thậm chí ghét bỏ chính thê tuổi lớn, diện mục khả tăng (mặt mày dễ ghét). Vương thị bị nhục nhã đến phẫn hận, tuyên bố muốn tuyệt thực tự sát, không chỉ có như thế, nàng sinh hạ hai đường huynh cũng cùng nhau tuyệt thực. Tổ phụ nghe vậy kinh hãi, lập tức cầm gậy đuổi đánh bá phụ quanh một vòng hoa viên, đánh bá phụ đến hấp hối mới buông tay. Bá phụ vì cầu bá mẫu Vương thị tha thứ, ba ngày ba đêm quỳ gối trước sảnh chính nối lại tình xưa, cuối cùng phu thê hòa thuận, tiểu thiếp cũng bị phát mại.
Ngay cả như thế, bản tính nam nhân yêu thích nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, chẳng sợ ở thế gia nghiêm cẩn, sủng thiếp diệt thê vẫn luôn xảy ra, nhưng Tả Tuyên không ngờ, Khánh vương làm ra tấm gương tốt, con hắn cũng học tập theo, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém. Hách Liên Thắng ngày thường tâm tư giả dối, lại rất thích rượu, hắn vô cùng cảnh giác, sợ chính mình say rượu phạm vào sai lầm, luôn trốn đi uống rượu. Tả Tuyên phát hiện bí mật này vẫn âm thầm theo dõi hắn, thế này mới nghe lén được hắn mấy lần cùng tiểu thiếp nói muốn trừ bỏ mình, sau đó cưới nữ nhân xinh đẹp khác.
“Diện mạo ta không đẹp, nhưng năm đó là hắn dùng tám kiệu lớn nâng ta vào cửa , hứa hẹn kiếp này không cô phụ lời thề, khi ta không có giá trị lợi dụng lập tức xem ta như giẻ rách vứt qua một bên. Chuyện đó cũng thôi, cùng lắm thì cùng cách trở về nhà, chẳng sợ cạo đầu làm ni cô, cũng tốt hơn ánh mắt người đời ! Nhưng hắn vì thanh danh bản thân, ở bên ngoài xây dựng dáng vẻ phu thê ân ái, đối với ta vô cùng kính cẩn nghe theo, người không biết đều cho rằng ta cố chấp, lòng dạ hẹp hòi, không chấp nhận được tiểu thiếp của trượng phu, lại không biết hắn ngầm đánh chủ ý muốn giết ta cưới người khác ! Nếu không phải hắn e ngại thế lực Tả gia, chỉ sợ ta sớm biến thành một bộ xương khô!” Tả Tuyên hít sâu một hơi, trong mắt chất chứa vô hạn phẫn hận.
Oán hận sâu như vậy có ngụy trang cũng không được , quả thực là hận không thể xẻ thịt uống máu, lột da rút gân.
Giang Tiểu Lâu hiểu được, Tả Tuyên đưa ra cùng cách, Hách Liên Thắng sẽ không đáp ứng , thứ nhất làm hỏng thanh danh, thứ hai con đường làm quan gặp trở ngại. Hắn ghét Tả Tuyên tàn tật, lại không thể hưu thê, tiện nhân tiền nhân sau hai khuôn mặt, một bên khinh thị nhục nhã thê tử, một bên làm ra vẻ khoan dung ôn nhu, quả thực so với Khánh vương bị che mắt, bị lừa gạt muốn đáng giận gấp trăm lần.
“Ta không quan tâm phu quân hoa tâm, ít nhất hắn phải coi trọng chính thê như ta, nhưng từ lúc ta gả vào cửa đến nay, hắn trăm phương nghìn kế dung túng hai tiện nhân khi dễ ta, không những vậy… Hai hài tử chưa chào đời cũng bởi vì hắn mà mất đi. Ngươi có biết vì sao không, hai tiện nhân kia từng nói, An Hoa quận vương lo lắng ta sinh ra hài tử bị dị dạng giống mẫu thân nó, làm tổn hại thanh danh của hắn, cho nên hắn mới xúi giục các nàng động thủ. Liên tiếp mất hai hài tử, đại phu đã khẳng định, cả đời ta không thể hoài thai nữa !”
Giang Tiểu Lâu không ngờ trong đó còn có nội tình, nhất thời im lặng không nói gì.
Tả Tuyên lạnh lùng cười nói: “Ta biết ngươi không tin ta, bởi vì lời ta nói đều không có người tin, bao gồm Khánh vương phi. Ai ai cũng cảm thấy ta là dựa vào việc mâu thuẫn với Hách Liên Thắng mượn cơ hội lấy lòng —— nhưng ta nói cho ngươi, Tả Tuyên có thể làm hết mọi chuyện ác, cũng không đem hài tử của mình ra làm trò đùa, càng không nguyền rủa chính mình đoạn tử tuyệt tôn !”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài: “Ngươi muốn cùng ta hợp tác?”
“Không sai.”
“Mục đích?”
“Muốn Hách Liên Thắng chôn cùng hai hài tử vô tội của ta.”
Giang Tiểu Lâu nhếch môi, bờ môi cong lên: “Thê tử muốn giết chết trượng phu, thật là không tin nổi.”
Tả Tuyên nghe xong lời Giang Tiểu Lâu, đáy mắt nhiễm vài phần lo lắng, lạnh lùng nói: “Địa vị chính thê khó giữ được, đích nữ vô tội bị giết, trượng phu không nhìn vợ cả, con vợ kế bất kính mẹ cả, một nhà luân thường đã sớm lộn xộn ! Bọn họ điên rồi, ta cũng điên rồi, cả vương phủ này đều là kẻ điên ! Một khi đã như vậy, người điên muốn giết chết trượng phu, lại có gì kỳ quái? Nếu ngươi làm không được, ta tự mình đi làm cũng giống nhau !”
Thời khắc mấu chốt, Giang Tiểu Lâu ngưng mắt cười: “Ai nói ta không đồng ý?”
Tả Tuyên nhìn nàng, trong mắt toát ra ý cười: “Một lời vừa ra, tứ mã nan truy.”
Vừa dứt lời, Tiểu Điệp bước nhanh đi đến bên người Giang Tiểu Lâu, nói nhỏ: “Tiểu thư, lão vương phi chỉ tên muốn gặp người.”
“Gặp ta?”
Tiểu Điệp gật đầu nói: “Tiểu thư, nói là người hiện tại phải đi, không được trì hoãn.”
Tả Tuyên nhướng mi, đôi mắt phát sáng: “Ngươi xem, phiền toái tìm tới tận cửa .”
Nàng nói chuyện giáp thương đái bổng (**), không biết vì sao lại có vài phần thân thiết khó hiểu, Giang Tiểu Lâu nở nụ cười: “Tiểu Điệp, mời Quận vương phi vào phòng chờ ta một lát, ta đi nhanh sẽ trở lại.”
(**) Kẹp thương mang gậy (trong lời nói ẩn ý châm chọc, mỉa mai)
Lão vương phi dựa vào ghế ở chủ vị, trên trán đeo đai buộc đầu khảm ngọc bích, búi tóc cài trâm cài ngọc bích, một thân áo choàng ngắn màu nâu nhạt, hoa văn trên áo thêu chữ thọ bằng tơ vàng, khuôn mặt nhìn như hiền lành, ánh mắt lại ẩn chứa khí thế. Hai bên nha hoàn khoanh tay mà đứng, nín thở liễm tức, toàn bộ phòng lặng ngắt như tờ.
“Giang tiểu thư, dụng ý tìm ngươi đến, chắc ngươi cũng hiểu ?” Giọng nói của bà hết sức bình thản.
“Ta chăm chú lắng nghe.”
“Khánh vương phủ xưa nay gió êm sóng lặng, ta không thích tranh cãi ầm ĩ, cũng không thích thị phi, ngươi hiểu chưa?” Đôi mắt lão vương phi đã có chút đục ngầu, thoạt nhìn càng phát ra thâm u.
Giang Tiểu Lâu chậm rãi nói: “Ngài nói phải, trên đời này không ai tự nhiên sinh sự, phải có gió —— mới có thể dậy sóng.”
Thật sự là miệng lưõi khéo léo, ánh mắt lão vương phi thâm trầm, chuỗi phật châu trong tay đảo một vòng, nhẹ nhàng vòng quanh nơi cổ tay, mới cười nói: “Ta biết ngươi là nữ hài tử thông minh, Khánh vương phủ không thích hợp ngươi lưu lại , hôm nay ngươi rời đi đi.”
Trong phòng hương khí sâu kín, khói trắng từ đỉnh lư hương chạm rỗng nhàn nhạt bốc lên, làm mơ hồ khuôn mặt nghiêm túc của lão vương phi.
Thanh âm Giang Tiểu Lâu vô cùng mềm nhẹ: “Thứ lỗi không thể tuân mệnh.”
“Thật là nha đầu to gan !” Sắc mặt lão vương phi trầm xuống, thân hình đột nhiên ngồi thẳng , đang muốn nghiêm khắc khiển trách, lại nghe thấy Giang Tiểu Lâu cười nói: “Hoàng hậu nương nương đã hạ ý chỉ, năm ngày sau mời ta tiến cung. Nếu ta hiện tại rời đi, Vương phủ sợ là không thể giải thích.”
Lão vương phi đầu tiên là kinh ngạc, chợt cười lạnh: “Ngươi đang uy hiếp ta?”
Thanh âm Giang Tiểu Lâu uyển chuyển êm tai, lại thủy chung bình tĩnh không gợn sóng: “Một lời nói đối với người này chính là giải thích, ngược lại với người khác nghe chỉ là nguỵ biện, phụ thuộc vào người đó rốt cuộc có lòng dạ gì. Đem lời người khác lý giải thành thiện ý, chính là tâm hồn lương thiện. Nếu hoàn toàn xuyên tạc, chứng minh nội tâm họ xấu xí không chịu nổi. Ta tin tưởng, lão vương phi mặt mũi hiền lành, làm người công chính, sẽ không phải người như vậy .”
Trong lòng lão vương phi chấn động: “Tốt, miệng lưỡi sắc sảo, lo gì đi khắp thiên hạ? Vương phi là quyết tâm cùng ta đối nghịch…”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu chớp cũng không chớp, đôi mắt ôn nhu như nước: “Hoàng hậu nương nương ý chỉ đã hạ, mặc cho ai đều không thể thay đổi, nhất định làm cho ngài thất vọng rồi. Không biết ngài còn có phân phó khác không ?”
Lão vương phi nhìn nàng nửa ngày, tức giận đến nói không ra lời, nửa ngày sau mới hừ một tiếng: “Ta không còn lời để nói, ngươi đi đi.”
Giang Tiểu Lâu thản nhiên thi lễ định lui ra ngoài, lại đột nhiên nghe thấy lão vương phi không âm không dương nói: “Hồ nước trước cửa bề ngoài thoạt nhìn rất cạn, cũng đã chết đuối không ít người .”
“Ta có từng nói cho ngài biết, ta là phù thủy, chẳng sợ nước có sâu, sóng lớn hơn nữa, ta cũng không sợ.”
Lão vương phi ngạc nhiên, cười nhạo một tiếng: “Hừ! Thật sự là tuổi trẻ khí thịnh, hy vọng đến lúc đó ngươi còn có thể nói được lời như vậy!” Nhưng mà đợi Giang Tiểu Lâu rời đi, nàng lại thở dài một tiếng: “Giấy chung quy là không gói được lửa , mắt thấy sẽ phá thiên (xuyên thấu trời cao), tội nghiệt a —— “
Trở lại phòng mình, Giang Tiểu thuật lại mọi chuyện với Tả Tuyên, Tả Tuyên giật mình một lát, chợt vỗ tay cười to: “Hay, so với ta còn lớn mật hơn! Ta đã cho ta liền đủ kiêu ngạo , cũng không ngờ miệng lưỡi của ngươi so với ta còn lợi hại hơn ba phần, tốt nhất là lão thái bà tức giận đến nói không ra lời! Ngày thường luôn cao cao tại thượng, âm dương quái khí, luôn tìm cách ngáng chân người khác, sợ người ta không tôn trọng địa vị của nàng. Tôn trọng là chính mình tạo ra , cũng không phải là người khác cho .”
Trầm ngâm thật lâu sau, Giang Tiểu Lâu mới chậm rãi nói: “Ta không nghĩ vậy, lão vương phi ở mặt ngoài là nghiêm khắc cảnh cáo, trên thực tế đang nhắc nhở ta, Thuận phi cùng An Hoa quận vương chỉ là đòn ngụy trang, bọn họ căn bản là thay người khác che lấp —— Tuyết Ngưng ở quý phủ trong thời gian ngắn, có từng cùng người bên ngoài tiếp xúc qua ?”
Tả Tuyên nghe vậy, cẩn thận suy tư một lát mới nói: “Sau khi vương phi nhận lại nữ nhi, luôn hy vọng nàng có thể dung nhập giới quý tộc, thường xuyên mang theo nàng đi bái phỏng thân bằng cố hữu không nói, có yến hội quan trọng cũng nhất nhất tham dự.”
Giang Tiểu Lâu gật đầu: “Một khi đã như vậy, ta biết nên từ chỗ nào bắt tay vào làm .”
Khuôn mặt Tả Tuyên mang nghi hoặc nhìn nàng, nhưng Giang Tiểu Lâu lại mím môi, không nói nữa.
Sáng sớm hôm sau, Giang Tiểu Lâu xuất phủ, tìm được Tạ Liên Thành, câu nói đầu tiên là: “Mong huynh giúp ta tra một chuyện, công tử lúc trước cùng Tuyết Ngưng thân mật kia rốt cuộc là người nào?”
Tạ Liên Thành sửng sốt: “Nàng nói cái gì?”
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu nghiêm túc: “Ta cẩn thận đem chuyện này suy nghĩ một lần, từ đầu tới đuôi Tuyết Ngưng không đắc tội kẻ nào. Cho dù là Thuận phi cùng An Hoa quận vương cũng không cần hạ độc thủ như vậy. Người này nhất định cùng Tuyết Ngưng có khúc mắc không giống bình thường, hoặc là nóng lòng che dấu chân tướng nào đó —— càng nghĩ, Tuyết Ngưng cùng vị kia từng có một đoạn nhân duyên, vô cùng có khả năng…” Nàng nói tới đây, âm thanh đột nhiên dừng lại.
Vẻ mặt Tạ Liên Thành cũng không có gì khác thường, hắn thản nhiên nói: “Mỗi người đều có quá khứ, Ly tiểu thư cũng vậy, nàng không cần cố kỵ, ta cũng sẽ không xem thường nàng ấy, tiếp tục nói đi.”
Giang Tiểu Lâu hít sâu một hơi, thế này mới tiếp tục nói: “Lúc trước còn ở Quốc Sắc Thiên Hương lâu, nàng từng thương một người, người kia vì nàng chuộc thân, hơn nữa còn mua một tòa nhà để nàng ở, đáng tiếc nữ chủ nhân tìm tới cửa, phái người đại náo một trận, nàng bất đắc dĩ phải trở lại Quốc Sắc Thiên Hương lâu. Lúc trước, nàng ấy chỉ mơ hồ đề cập qua, cũng không nói rõ ràng, ta sợ chạm vào vết thương cũ của nàng cũng không hỏi nhiều. Ở kinh thành mánh khoé thông thiên đó là người làm ăn, công tử làm ăn lớn, bên dưới nắm trà lâu tửu quán trải rộng, loại địa phương này là con đường nắm bắt tin tức linh thông nhất. Kỳ thật cũng là ta không tốt, lúc trước nếu không phải châm lửa hỏa thiêu Quốc Sắc Thiên Hương lâu, cũng không đến mức hiện tại chút manh mối đều tìm không thấy —— “
Giang Tiểu Lâu làm việc rất ngoan độc, không để lối thoát, những người đó đều phân tán mỗi nơi, hiện tại đi đâu mà tìm người, chỉ có thể từ Tạ Liên Thành bắt tay vào làm, hy vọng hắn có thể tìm được một chút dấu vết để lại.
Tạ Liên Thành nhẹ nhàng cười, tao nhã nói: “Không, nàng đã bỏ sót một người, ngay tại bên cạnh mình.”
Giang Tiểu Lâu ngẩn ra, trong đầu điện quang hỏa thạch, nháy mắt quay đầu nhìn Tiểu Điệp. Tiểu Điệp lắp bắp kinh hãi, trừng mắt to, dùng ngón tay chỉ vào mình: “Nô tỳ ?”
Âm thanh Tạ Liên Thành ôn hòa nói: “Tiểu Điệp cô nương, ngươi hãy cẩn thận nhớ lại, còn nhớ rõ lai lịch vị công tử kia không ?”
Vẻ mặt Tiểu Điệp do dự: “Chuyện này… Sự tình qua lâu như vậy, lúc ấy nô tỳ còn không phải nha đầu, chỉ bị phân đi làm chút việc nặng. Nô tỳ nghe người ta nói, lúc trước vị công tử đó đến Quốc Sắc Thiên Hương lâu, mỗi lần cũng là lặng lẽ đến, lặng lẽ đi, mọi người chỉ biết là hắn ra tay hào sảng, vung tiền như rác, lại không biết hắn có lai lịch gì. Sau đó, hắn chuộc thân cho Ly tiểu thư, mang nàng rời khỏi Quốc Sắc Thiên Hương lâu, khi đó trong lâu mỗi người đều bàn tán Ly tiểu thư vận khí tốt, cũng không bao lâu lại nghe nói có người nháo tới cửa, Kim Ngọc liền mang Ly tiểu thư trở về. Về sau tiểu thư cũng đã biết, chuyện khác nô tỳ thật sự không biết …”
Giang Tiểu Lâu lập tức truy vấn: “Dung mạo, tính danh, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không biết ?”
Tiểu Điệp nản lòng lắc đầu, thanh âm Tạ Liên Thành không nhanh không chậm làm cho người ta có cảm giác yên bình : “Hoài An, lấy giấy và bút mực.”
Hoài An lập tức làm theo, Tạ Liên Thành trải giấy tuyên thành nhìn về phía Tiểu Điệp nói: “Cẩn thận suy nghĩ một chút, nói không chừng ngươi đã bỏ sót, vị công tử kia đi vào trong lâu, hắn hào phóng, thưởng cũng rất nhiều, hắn giấu tính danh, nhưng các ngươi gọi hắn là gì —— “
“Nô tỳ…”
“Hả?”
“A, nhớ rồi, hình như gọi là —— “
“Đúng rồi !” Tiểu Điệp vỗ mạnh đầu nhảy dựng lên nói: “Hắn nói hắn họ Hồ.”
Vừa nghe đã biết là lấy họ giả, mà Tạ Liên Thành lại nghiêm túc viết chữ Hồ xuống tờ giấy : “Cho nên các người gọi hắn là Hồ công tử —— “
“Các nàng gọi hắn là Hồ nhị.”
“Hồ nhị công tử?”
“Đúng vậy, chính là Hồ nhị công tử!”
Thanh âm Giang Tiểu Lâu lạnh lẽo: “Ngay cả tên đều là giả, quả thực là buồn cười!”
Trên mặt Tạ Liên Thành lộ ra biểu tình phức tạp, bút lông trong tay dừng ở giữa không trung, mực nước tách tách nhỏ một tiếng rơi xuống, mực ở trên giấy tuyên thành nhẹ nhàng lan ra. Thật lâu sau, trong miệng hắn chậm rãi nói: “Trên đời này, có rất nhiều người không thể không che dấu thân phận thật sự của họ “. Nói xong, hắn nhẹ nhàng rũ mắt, viết vài chữ, nhất bút nhất họa [ 3 ], cực kỳ chăm chú.
[ 3 ] một nét bút, một nét vẽ
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu chợt lóe: “Bằng một cái tên giả, phải tìm thế nào ?”
Khóe môi Tạ Liên Thành hiện ý cười: “Bản tính một người khó có thể sửa đổi, nếu hắn từng đi qua thanh lâu khác, hoặc cùng người khác thân mật qua, chuyện này cũng không khó điều tra.”
Thấy hắn khẳng định như vậy, Giang Tiểu Lâu ngạc nhiên, không tự chủ được truy vấn: “Thật sao?”
Thanh âm Tạ Liên Thành bình tĩnh: “Ta cam đoan, năm ngày sau nàng tới, ta sẽ nói thân phận vị công tử này cho nàng.”
Giang Tiểu Lâu nhất thời vui sướng, vừa cẩn thận cúi đầu, nhìn chằm chằm hai chữ “Hồ nhị”, tựa hồ lâm vào trầm tư. Thuận phi nhiều năm qua đều án binh bất động, chưa bao giờ mưu toan thay thế được địa vị vương phi, nhưng gần đây lại liên tục có động tác, thượng nhảy lên hạ khiêu, giống như muốn nóng lòng kéo vương phi xuống ngựa. Hết thảy rất không tầm thường, quá mức cổ quái, chỉ có thể xác định —— nhóm người này đang liều mạng đánh lạc hướng tầm nhìn người khác.
Hồ nhị công tử, Thuận phi, An Hoa quận vương, Kinh Triệu Doãn, chẳng lẽ đều vì người này che giấu …
Tiểu Điệp trầm tư suy nghĩ, thủy chung nghĩ không ra dáng vẻ người nọ, bộ dáng vò đầu bứt tai chọc Hoài An nở nụ cười, hắn cười vang nói: “Ngươi yên tâm đi, công tử nhà ta nói có thể tìm được, thì quyết không nuốt lời !”
◊
Nông phụ bị chạm trúng nỗi đau, hức một tiếng, khóc lợi hại hơn . Hài tử được nàng ôm vào trong lòng dường như bị lây nhiễm cảm xúc tuyệt vọng của mẫu thân, trong nháy mắt cũng khóc nức nở theo.
◊
Giang Tiểu Lâu đứng lên, bước ra phía ngoài. Tạ Liên Thành hướng Hoài An nhẹ nhàng gật đầu, đi theo Giang Tiểu Lâu đang. Hoài An móc một thỏi bạc đưa cho nông phụ, nói: “Đại tẩu, công tử nhà ta đa tạ chén nước của đại tẩu.”
Nông phụ lắp bắp kinh hãi, tiếp nhận thỏi bạc nặng trịch, vẻ mặt không biết làm sao.
Tạ Liên Thành ra cửa, phát hiện Giang Tiểu Lâu vẫn ở trong sân nhìn chằm chằm tiểu hài tử xúm xít nghịch bùn. Vẻ mặt thập phần chuyên chú, ngay cả hắn đến gần cũng không ảnh hưởng đến nàng.
Tạ Liên Thành thản nhiên nói: “Hiện tại nàng đã hiểu ?”
Cùng suy đoán lúc trước giống nhau, Thuận phi cùng An Hoa quận vương hợp lực diễn trò. Bọn họ đầu tiên là thu mua Tiểu Trúc, để nàng ẩn núp bên người Tuyết Ngưng, chờ Tuyết Ngưng xảy ra chuyện, bọn họ lại xử lý những người khác, còn lại Tiểu Trúc thì đuổi về bên người lão vương phi, chờ Khánh vương phi kéo Tiểu Trúc ra, mượn cơ hội dẫn ra một bản án cũ. Kể từ đó, bọn họ có thể vô sự tránh thoát hiềm nghi, từ giết người biến thành người nhận hết ủy khuất. Gặp qua vô sỉ, chưa bao giờ gặp qua kẻ vô sỉ hơn. Quả nhiên sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, hay lắm!
Tạ Liên Thành nhẹ nhàng thở dài: “Việc này cũng không đơn giản như mặt ngoài, chỉ là một Thuận phi, sao có thể bày ra cục diện phức tạp này ? Cho nên, cùng với giáp mặt kẻ địch, không bằng áp dụng kế sách vu hồi [ 1 ].”
[ 1 ] đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương
“Kế sách vu hồi, có ý gì?” Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn hắn, nam tử trước mắt mặt như quan ngọc, y phục thanh thoát, khi nhìn nàng vẻ mặt vô cùng ôn hòa.
Đôi mắt Tạ Liên Thành dần dần chuyển tối : “Khánh vương thế tử không thích cùng người khác kết giao, nhưng hắn là nhi tử của vương phi, có thể tin tưởng. Tính tình Khánh vương phi yếu đuối, nhưng vì nữ nhi của mình, sẽ không tiếc trả giá mọi thứ, có thể tin.”
Đây là muốn tìm kiếm đồng minh cho nàng, Giang Tiểu Lâu không tự chủ được lắc đầu: ” Thân thể vương phi không tốt, thế tử không thể câu thông, hai người đó … Tạm thời đều không giúp được gì.”
“Khánh vương phi cùng hoàng hậu nương nương xưa nay cảm tình thân thiết, cho nên nhiều năm qua nàng không được sủng ái vẫn có thể ngồi vững vị trí chính thê. Về phần thế tử, kỳ thật hắn rất thông minh, chính là thông minh đến cực độ mẫn cảm, mới có thể sợ hãi người ngoài. Hai người đó … Phải nhìn nàng sử dụng thế nào.”
Giang Tiểu Lâu nhếch khóe môi, bất giác nhẹ giọng nói: “Thì ra đại công tử cái gì cũng biết, ta cho rằng huynh không thích lội vào vũng nước đục này.”
Thần sắc Tạ Liên Thành thản nhiên, ánh mắt lại nhẹ nhàng chuyển hướng đám hài tử đang chơi đùa, thanh âm tĩnh mịch : “Nếu nàng đứng ở trong nước, ta cũng không có biện pháp khoanh tay đứng nhìn.”
Giang Tiểu Lâu hoàn toàn sửng sốt, đáy lòng dâng lên cảm xúc phức tạp.
Phía chân trời chiếu rọi ánh nắng chiều dừng trên người hắn, tia sáng trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn nhiễm một tầng sắc hồng thanh nhã. Nam tử trước mắt có sống mũi cao thẳng, bạc môi khẽ nhếch, đường nét hoàn mỹ, mọi thứ thoạt nhìn đều quen thuộc… Nàng lại cảm thấy chính mình vô luận như thế nào đều thấy không rõ vẻ mặt hắn, cũng không cách nào đoán được tâm tư của hắn.
Thanh âm Tạ Liên Thành thực điềm tĩnh, rũ mắt che khuất sủng nịch nơi đáy mắt: ” Khánh vương phủ rộng lớn như vậy, nàng có thể tìm được đồng minh thứ ba.”
Giang Tiểu Lâu chớp chớp mắt, chậm rãi nói: “Khánh vương sủng ái Thuận phi, đại công tử cùng nhị công tử đều là nhi tử của Thuận phi. Ở trong Khánh trong vương, ta cùng với vương phi bị cô lập không ai giúp, huynh nói đồng minh thứ ba là ai?”
Tạ Liên Thành lại nở nụ cười: “Ngay mặt đối địch có lẽ không có phần thắng, nhưng nếu địch nhân ở trong trận doanh của đối phương?”
Giang Tiểu Lâu hoàn toàn sửng sốt: “Công tử, ngài điên rồi, hay là ta nghe lầm ?”
Một tiểu hài tử cả người dính đầy nước bùn cười hì hì chạy tới, tò mò nhìn Tạ Liên Thành, Tạ Liên Thành mỉm cười sờ sờ đầu hắn, trong miệng nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ, người này rất nhanh sẽ đến tìm nàng.”
Xe ngựa một đường đưa nàng về Khánh vương phủ, lúc xuống xe, Tạ Liên Thành vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng gọi một tiếng: “Tiểu Lâu.”
Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn hắn, ánh mắt không tự giác sáng ngời.
Tạ Liên Thành mỉm cười: “Mặc kệ ở đâu, hy vọng nàng đều lấy an toàn của bản thân làm ưu tiên hàng đầu.”
Trong lòng Giang Tiểu Lâu khẽ động, nói không rõ là cảm động hay là phức tạp, thủy triều cuồn cuộn trong nháy mắt dâng lên, đem lòng của nàng mềm nhũn. Thật lâu sau, nàng nở nụ cười, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Đa tạ công tử quan tâm, ta sẽ không quên lời huynh nhắc nhở.”
Làn váy đỏ tươi của Giang Tiểu Lâu biến mất sau cửa lớn Khánh vương phủ, đình viện uy nghiêm giống như một con quái thú to lớn, đang nhe răng nanh âm trầm đáng sợ, dần dần cắn nuốt thân hình mảnh mai của nàng, rốt cuộc không còn nhìn thấy bóng dáng.
Hoài An không tự chủ được trêu ghẹo: “Công tử đừng nhìn nữa, người ta đi xa rồi !”
Tạ Liên Thành nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Rút giây động rừng, chỉ là một Thuận phi không dậy nổi sóng gió lớn như vậy, ta rất lo lắng cho nàng…”
Hoài An bĩu môi: “Biết ngài sẽ không khuyên được nàng ! Khánh vương sủng ái Thuận phi là điều mà ai cũng biết, nếu không có hoàng hậu nương nương vẫn che chở, nói không chừng vương phi đã xuống đài ! Khánh vương thế tử lại không chống đỡ được, căn bản không giúp được gì, sự tình nháo lớn chỉ sợ vương phi cùng thế tử đều gặp tai ương ! Giang tiểu thư ở phía sau tranh này hồn thủy, thật sự rất nguy hiểm. Nàng không phải còn có thù muốn báo, lỗ mãng vì người khác xuất lực, thật là kẻ ngốc !”
Ánh mắt Tạ Liên Thành sâu thẳm: “Ở trong lòng nàng , Ly Tuyết Ngưng so với chính nàng còn quan trọng hơn.”
Hoài An khó hiểu nhìn hắn, Tạ Liên Thành làm như thấp giọng nỉ non: “Giang Tiểu Lâu bề ngoài rất kiên cường, nhưng nội tâm nàng lại rất yếu ớt. Ly Tuyết Ngưng kỳ thật là trụ cột của nàng, vẫn đau khổ chống đỡ nàng. Ly Tuyết Ngưng sống lâu một ngày, Giang Tiểu Lâu thoải mái sẽ kéo dài một ngày. Mà hiện tại có người hủy đi chỗ dựa của nàng, tổn thương bằng hữu tốt nhất của nàng, ngươi cảm thấy nàng sẽ ngồi yên sao ? Đừng nói là Khánh vương phủ, chỉ sợ muốn cùng toàn người trong thiên hạ là địch, nàng cũng sẽ tìm ra chân tướng đến cùng. Đây là chỗ quật cường của nàng, cũng là chỗ đáng yêu của nàng.”
Trong lòng Hoài An thầm oán thầm không thôi, dung mạo Giang Tiểu Lâu quả thực xuất chúng, nhưng so với nàng nữ tử đẹp hơn cũng không thiếu. Lòng nàng quá mạnh mẽ, tính tình lại quật cường, tương lai sợ công tử sẽ ăn nhiều đau khổ… Nhìn vẻ mặt Tạ Liên Thành ôn nhu cười, tựa như thay đổi thành người khác, Hoài An nặng nề mà thở dài một hơi.
Tự làm bậy, không thể sống.
Giang Tiểu Lâu vừa mới trở lại viện của mình, liền nhìn thấy Triêu Vân đứng đợi , bả vai đều bị sương sớm làm ướt một mảnh. Nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đến, nàng vội vàng khom mình hành lễ nói: “Giang tiểu thư, vương phi mời người qua.”
Giang Tiểu Lâu lập tức đi gặp Khánh vương phi, vào cửa liền để ý nữ tử mặc một chiếc áo dài màu lam nhạt ngồi cạnh vương phi. Sóng mắt mênh mông như sương khói, trên mặt hàm chứa nụ cười ngọt ngào, thái độ rụt rè, chuyển mắt nhìn về phía mình.
Khánh vương phi ngẩng đầu, hướng nàng vẫy vẫy thủ nói: “Đến ngồi vào bên cạnh ta.”
Giang Tiểu Lâu đi qua, Khánh vương phi trực tiếp lôi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lâu, hôm nay có thu hoạch gì không ?”
Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn Hách Liên Tuệ một cái, cười cười nói: “Ta chạy một ngày bên ngoài, lại không thu hoạch được gì.”
Trên mặt Khánh vương phi không tự chủ được lộ ra thất vọng: “Thật vậy chăng, bọn đạo phỉ…”
Ngữ khí Giang Tiểu Lâu điềm đạm nói: “Những người đó thật là thổ phỉ, đã từng vào nhà cướp của . Nhưng muốn thăm dò thân phận bọn họ lại vô cùng khó khăn, bởi vì nha môn Kinh Triệu Doãn không cho bất luận kẻ nào đến thăm, thậm chí không muốn lộ ra tính danh thổ phỉ. Sáng vì là trọng phạm triều đình, tối cũng là không hy vọng bọn họ cùng bên ngoài tiếp xúc. Kể từ đó, muốn tìm dấu vết để lại thật sự khó hơn lên trời.”
Bả vai Hách Liên Tuệ run rẩy, con ngươi trong suốt hiện vẻ lo lắng: “Đối phương che dấu rất tốt, chúng ta nên làm gì ?” Bởi vì nóng vội, nàng nhất thời nhẹ giọng ho khan.
Khánh vương phi vội vàng xoa xoa lưng cho nàng, đầy mặt thương tiếc nói: “Hài tử ngốc, đừng kích động như vậy, mọi chuyện sẽ có biện pháp giải quyết.”
Hách Liên Tuệ xúc động nhìn vương phi, lông mi dài ướt lệ, yếu ớt nói : “Tuy rằng thân thể nữ nhi không tốt, cũng muốn giúp chút sức lực. Nhưng mà thân thể hư nhược thật sự là không dùng được —— “
Khánh vương phi nói: “Không cần không cần! Ngươi phải dưỡng bệnh cho tốt, chuyện khác không cần quan tâm. Nay ta đã mất Tuyết nhi, chẳng lẽ còn muốn liên lụy đến ngươi sao?”
Hách Liên Tuệ giống như sợ vương phi thương cảm, vội vàng lau nước mắt, lời nói nhỏ nhẹ : “Được, nữ nhi sẽ dưỡng bệnh thật tốt, mẫu thân cũng phải bảo trọng thân thể, không nên bi thương quá độ, nay nhị tỷ đã mất, vẫn còn nữ nhi bên cạnh người .”
Ánh mắt Khánh vương phi không tự giác trở nên nhu hòa , nhẹ nhàng sờ sờ tóc nàng, mỉm cười nói: “Tốt.”
Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt từ đầu tới cuối đều rất lạnh, lạnh như băng, không có chút độ ấm.
Hách Liên Tuệ quay đầu, vẻ mặt mang theo ngượng ngùng, càng hiện vẻ dịu dàng: “Tiểu Lâu, ta có thể gọi ngươi như vậy không ?”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu thâm trầm, trong nháy mắt nụ cười trở nên sâu thẳm : “Đương nhiên, ngươi gọi thế nào cũng được.”
Thanh âm Hách Liên Tuệ nhỏ nhẹ, êm tai uyển chuyển: “Ta có lời muốn nói, nếu như không đúng, hôm nay thẳng thắn, mong ngươi thứ lỗi. Thuận phi tuy rằng lòng dạ khó lường, nhưng chuyện lớn như vậy sẽ không lấy ra nói giỡn. Ngay cả bọn họ nói dối như cuội, chẳng lẽ nha môn Kinh Triệu Doãn cũng tiếp tay giúp đỡ bọn họ ? Vô luận như thế nào cũng không thể nào nói nổi.”
Khánh vương phi há miệng thở dốc muốn phản bác, nhưng lại nói không ra lời. Đúng vậy, nếu nói Thuận phi cùng An Hoa quận vương kiệt lực che dấu cái chết của Ly Tuyết Ngưng. Vì sao ngay cả Kinh Triệu Doãn đều phải giúp bọn họ, Thuận phi gì có bản lãnh gì mà có thể ở kinh thành lấy thúng úp voi? Hách Liên Tuệ suy đoán hợp tình hợp lý, thực hiển nhiên, ý nghĩ giống với đa số người bình thường.
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Ngươi nói phải, quả thật không có khả năng đó.”
Thấy nàng giống như bị mình thuyết phục, Hách Liên Tuệ lại ôn nhu nói: “Một khi đã vậy, không ngại thả lòng yên tĩnh đợi tình thế biến hóa. Mẫu thân cũng không cần cùng Thuận phi phát sinh xung đột, cẩn thận trúng kế người khác, ly gián gia đình hoà thuận vui vẻ. Dưỡng bệnh cho tốt mới là đúng đắn, sự tình khác không cần quản nhiều .”
Khánh vương phi vừa muốn mở miệng, Giang Tiểu Lâu bình tĩnh cất tiếng : “Đúng vậy, cái gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của mình. Chuyện tìm chân tướng tạm gác lại, sự tình —— có một ngày sẽ tra ra manh mối.”
Nghe được bốn chữ tra ra manh mối, Hách Liên Tuệ khẽ giật mình, lập tức nhìn về phía Giang Tiểu Lâu, đã thấy nàng mặt mày như họa, nở nụ cười nhìn thẳng chính mình, tưoi cười không thể nghi ngờ mang theo một phần dò xét cùng trào phúng. Nhưng trong nháy mắt, đối phương lại khôi phục như ban đầu, không thấy được chút khác thường .
Đồng tử Hách Liên Tuệ bắt đầu co rút lại, khóe mắt có chút run rẩy, thời gian trôi qua thật lâu, cứng ngắc mở miệng: “Phải.”
Đợi Hách Liên Tuệ cáo từ rời đi, Khánh vương phi khó nén thất vọng, ngữ khí mang theo thổn thức: “Không thể ngờ được một chút manh mối đều tìm không thấy, đối phương làm việc đúng là kín kẽ.”
Đôi mắt tối đen của Giang Tiểu Lâu như có ngọn lửa nhảy nhót: “Cũng không phải không điều tra được, ít nhất ta khẳng định, Thuận phi cùng An Hoa quận vương bọn họ đều nói dối.”
Khánh vương phi hơi kinh ngạc: “Đây là có chuyện gì, vừa rồi không phải ngươi nói —— “
Ngữ khí Giang Tiểu Lâu phá lệ bình tĩnh: “Trước mặt người ngoài, vương phi không nên tiết lộ quá nhiều.”
“Nhưng mà Tuệ nhi cũng không phải người ngoài.”
“Đối với ta, nàng chính là người ngoài.” Giang Tiểu Lâu thở sâu, chậm rãi nói: “Vương phi, nếu không hy vọng Hách Liên Tuệ trở thành cái đích công kích của Thuận phi, vẫn nên để nàng không xen vào mới thỏa đáng.”
Nụ cười của Khánh vương phi chợt khựng lại, há miệng thở dốc đang muốn nói chuyện, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, Khánh vương phi sa sầm mặt, nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Triêu Vân kinh sợ tiến vào bẩm báo: “Hồi bẩm vương phi, An Hoa quận vương phi nháo muốn vào đây. Nô tỳ đã nói vương phi không muốn gặp, nhưng nàng không chịu, nô tỳ ngăn trở đều không được.”
Tả Tuyên sớm xốc bức rèm che lên bước nhanh đi tới, vượt qua bậc cửa, lưu tô [ 2 ] màu vàng tinh xảo rũ xuống hai bên tai đong đưa không ngừng, hé ra gương mặt xinh đẹp phủ một tầng băng sương.
[ 2 ] Một loại tơ được làm từ sợi tơ hoặc lông chim nhiều màu, thường dùng ở vạt áo trang phục biểu diễn. Là một loại trâm cài phổ biến của con gái thời Đường. Còn cõ chuỗi ngọc trên mũ miện, lưu tô trên đầu đế vương, dùng trân châu xuyên thành, chứng tỏ đẳng cấp xã hội, số lượng có sự khác nhau. (Theo baike)
Sắc mặt Khánh vương phi trở nên vô cùng khó coi: “Tả Tuyên, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, dám xông vào phòng ngủ của ta!”
Tả Tuyên hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Vương phi, mong ngài đừng tức giận, hôm nay có thái độ vô lễ, chỉ vì ta muốn gặp Giang tiểu thư.”
Tả Tuyên đã ba lượt cầu kiến, đều bị Giang Tiểu Lâu cự tuyệt ngoài cửa, nàng đối với An Hoa quận vương phi không có hứng thú, càng miễn bàn nữ tử này vẫn là xuất thân từ phủ Tả đại học sĩ. Nhưng hôm nay, đối phương hiển nhiên không phải vì hàn huyên mà đến, Giang Tiểu Lâu thản nhiên nói: “Nếu Quận vương phi kiên trì muốn gặp ta, vậy chúng ta ra bên ngoài nói chuyện.”
Âm thanh Khánh vương phi lạnh lùng nói: “Không cần để ý nàng, không có quy củ gì hết, quả thực là phá hư thanh danh Tả phủ !”
Sắc mặt Tả tuyên hơi đổi, lập tức lại cười đến càng thoải mái, “Vương phi nói không sai, ta thật là không có gia giáo, làm phiền hà Vương phủ cũng bị mất mặt theo Tả gia.”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Vương phi không cần tức giận, chỉ nói mấy câu, không có gì đáng ngại.”
Khánh vương phi bất đắc dĩ nói: “Tả Tuyên, ta phải nhắc nhở ngươi, Tiểu Lâu là nghĩa nữ của ta, nếu ngươi có chút vô lễ, đừng trách ta không cho ngươi mặt mũi !”
Tả Tuyên thu lại sắc mặt giận dữ, trầm tĩnh nói: “Vương phi yên tâm, Giang tiểu thư, mời.”
Hai người đi ra nội thất, sóng vai xuyên qua hành lang, đã thấy một nam tử trẻ quỳ trên mặt đất, nghiêm mặt trắng bệch, một thân cẩm y tất cả đều bị nước bùn làm ướt.
Sắc mặt Tả Tuyên hơi trầm xuống, hướng nha hoàn bên cạnh nói: “Gậy đâu?”
Nha hoàn run rẩy dâng cành cây lên: “Xin người bớt giận, công tử hắn…”
“Ta nói đưa gậy cho ta ! Ngươi bị điếc sao?”
Nha hoàn thật sự bất đắc dĩ, lại đem đổi cành cây thành gậy. Giang Tiểu Lâu nhìn một màn trước mắt, nhướng cao mày, trên mặt là dáng vẻ tựa tiếu phi tiếu.
Tả Tuyên tiếp nhận gậy, đi đến trước mặt Tả Hoa. Sắc mặt Tả Hoa trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ: “Tỷ tỷ, tỷ rốt cuộc muốn gì chứ?”
Tả Tuyên cười lạnh một tiếng, bốp một tiếng, một gậy nện thật mạnh trên mông Tả Hoa. Tả Hoa bất ngờ không kịp phòng bị, cả người nháy mắt phủ phục trên đất. Tả Tuyên tự mình động thủ, liên tục đánh hai mươi ba gậy, đánh cho Tả Hoa mặt không còn chút máu, đau khổ cầu xin: “Tỷ, ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, về sau ta không dám nữa ! Giang tiểu thư, thay ta van cầu tỷ ấy đi ! An vương phi là nghĩa mẫu của ta, nàng nói ta làm thế nào, ta cũng chỉ có thể làm thế đó. Cầu ngươi , thay ta nói lời hay đi!”
Giang Tiểu Lâu trừng mắt nhìn, rốt cục lên tiếng: “Ta có thể hỏi chuyện gì đang xảy ra không ?”
Tả Tuyên hạ gậy không chút nào khoan dung nện trên lưng Tả Hoa, đem hắn đánh cho cơ hồ hộc máu, thế này mới ném gậy đi, vỗ vỗ tro bụi trên tay, cười nhẹ nói: “Hỗn tiểu tử thừa dịp ta không chú ý làm nhiều chuyện ác, quả thực là mất hết thể diện Tả gia. Nếu để cho phụ thân biết, chỉ sợ không đánh gãy chân hắn mới lạ ! Giang tiểu thư, đây là xin lỗi ngươi, mong ngươi nhận lấy.”
Tả Tuyên không phải là phô trương thanh thế, Tả Hoa thật sự quỳ rạp trên mặt đất đứng dậy không nổi, đầy mặt khẩn thiết cầu xin. Thần sắc Giang Tiểu Lâu đạm mạc: “Tả công tử tới cửa cầu hôn, lệnh tôn không biết chuyện sao?”
Tả Hoa vội vàng nói: “Kỳ thật… Là vì ta ở bên ngoài bao con hát bị An vương phi biết được, nàng ồn ào muốn bẩm báo cho phụ thân ta, thật sự không còn cách nào khác, ta mới đáp ứng vương phi, sự việc qua đi trong lòng ta rất hối hận —— đang yên đang lành, tham dự vào loại chuyện này, Khánh vương phi oán ta, thân tỷ trách ta, biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ! Làm ra chuyện thương thiên hại lí, một khi truyền ra, thanh danh trong sạch Tả gia sẽ bị hủy, phụ thân cũng tuyệt không lưu tánh mạng ta ! Trăm ngàn cái đều là ta không tốt, Giang tiểu thư, buông tha ta đi, cầu tiểu thư lòng từ bi, tha ta đi!” Hắn vừa nói, ở trên bậc thang khấu đầu với nàng. Vốn cũng coi như công tử tuấn lãng, mà cả người bùn đất, nước mắt tung hoành, bộ dáng vô cùng chật vật.
Thanh âm Giang Tiểu Lâu trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Tả công tử, sớm biết có kết cục hôm nay, thì lúc trước không nên làm.”
Ánh mắt Tả Tuyên trào phúng, thanh như băng vũ, tự tự như đao: “Mệt ngươi từ nhỏ đọc đủ thứ thi thư, thế nhưng vì chút việc nhỏ đã bị người khác làm thương sử. An vương phi là loại người nào, kêu một tiếng nghĩa mẫu ngươi liền ngoan ngoãn thành nhi tử người ta? Làm việc không biết nhìn xa, càng không vì phụ mẫu suy nghĩ, vinh quang phủ học sĩ đều bị ngươi làm mất hết ! Giang tiểu thư, hôm nay ta dẫn hắn đến đây, muốn đánh hay không đều do ngươi, bất quá —— mong ngươi lưu hắn một mạng, ta còn phải dẫn hắn trở về hướng phụ thân báo cáo kết quả.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, mặt mang ý cười nhìn về phía Tả Hoa. Tả Hoa bị ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm, nhất thời tim đập đều đình chỉ, cả người cứng ngắc.
Giang Tiểu Lâu nheo mắt, ngóng nhìn Tả Hoa khóc rống chảy nước mắt, bất động thanh sắc.
Tả Hoa nước mắt nước mũi một phen, hối hận đến cực điểm: “Thực xin lỗi, là ta sai , ta thật sự biết sai rồi. Giang tiểu thư đại nhân đại lượng, tha ta lần này đi!”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra một hơi, vẻ mặt ôn hoà nói: “Việc đã đến nước này, ta không lời nào để nói, hi vọng Tả công tử có thể rút ra bài học từ lần giáo huấn này, chớ giẫm lên vết xe đổ lần nữa.”
Trong lòng Tả Hoa mừng như điên: “Vâng, vâng, vâng!”
“Cút đi.” Tả Tuyên tuy rằng không dự đoán được Giang Tiểu Lâu sẽ thoải mái buông tha Tả Hoa, nhưng cũng không khỏi thở dài nhẹ nhõm. Dù sao cũng là thân đệ đệ của nàng, nàng làm sao nguyện ý nhìn thấy hắn bị đánh.
Tả Hoa muốn đứng lên, chân vừa cong lại quỳ rạp xuống đất, khuôn mặt từ trắng chuyển xanh, trên trán rịn đầy mồ hôi, ngay cả thắt lưng cũng thẳng không nổi, có thể thấy được vừa rồi bị đánh rất nặng. Tả Tuyên vung tay lên, hai gã tỳ nữ tiến lên đi, dám cái tả hoa rời đi. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn tỷ tỷ mình, còn không quên nhắc nhở : “Tỷ, việc này dừng ở đây! Giang tiểu thư đã tha thứ cho đệ , tỷ sẽ không đến phụ thân trước mặt cáo trạng chứ !”
“Còn không mau cút đi!” Tả Tuyên nổi giận, mày liễu nhướng cao.
Tả Tuyên có một đôi mắt sáng ngời, lúc giận dữ càng phát ra rực rỡ, chói mắt người nhìn. Kỳ thật dung mạo nàng cũng không phải là xuất chúng, vừa vặn có một loại khí chất đặc thù, đứng một chỗ, lại sáng rực diễm lệ, làm người không thể bỏ qua.
Thấy rõ một màn này, đôi mắt Giang Tiểu Lâu thâm trầm, dung nhan như ngọc : “Người đã trừng phạt xong rồi, hiện tại xin mời rời đi” .
Tả Tuyên ngăn lại Giang Tiểu Lâu, trầm giọng nói: “Chờ một chút, ta còn chưa nói ra suy nghĩ của mình!”
Giang Tiểu Lâu nhìn nàng, đôi mắt đen tuyền lóe ra tia sáng động lòng người: “Ta cùng với An Hoa quận vương phi, không có gì để nói.”
“An Hoa quận vương phi?” Tả Tuyên cười trào phúng, ” Thật đúng là xưng hô châm chọc.”
Giang Tiểu Lâu như không có nghe thấy, Tả Tuyên lại thoải mái cười, thấp giọng nhắc nhở nói: “Hung thủ giết người không chỉ hai người Thuận phi cùng Hách Liên Thắng, sau lưng còn có thế lực khổng lồ, ngươi thế cô lực mỏng, hết sức cẩn thận.” Nói xong câu đó, nàng liền xoay lưng muốn đi.
Trong lòng Giang Tiểu Lâu khẽ động, nhanh chóng mở miệng: “Chờ chút !”
Bóng dáng Tả Tuyên lập tức dừng lại, quay đầu, lẳng lặng nhìn nàng.
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Quận vương phi thật kỳ lạ, vì sao đột nhiên nói với ta những lời này, ngươi không sợ Hách Liên Thắng biết sẽ làm khó dễ ngươi?”
“Hắn ? Từ ngày thành hôn đến nay, chỉ sợ ngay cả ta lớn lên trông thế nào cũng không rõ ràng.” Tả Tuyên cười lạnh một tiếng, tia sắc bén trong mắt bắn ra căm hận mãnh liệt.
Trong đầu Giang Tiểu Lâu đột nhiên hiện lên lời Tạ Liên Thành, trên mặt tươi cười nhạt nhẽo: “Hắn dù sao cũng là phu quân của ngươi, không đứng về phía hắn, ngươi chắc chứ ?”
Tả Tuyên nhẹ nhàng kéo cổ áo xuống, lộ ra làn da trắng nõn bên trong, Giang Tiểu Lâu cảm thấy nao nao.
Thì ra phía sau cổ áo là mụn nhọt, tuy rằng rất nhỏ, nhưng bởi vì đối phương có làn da trắng nõn, nhìn vào có vẻ phá lệ đáng sợ, xa xa nhìn lại, giống như trên cổ Tả Tuyên sinh ra một khuôn mặt, làm người kinh hãi.
“Ngươi —— “
“Đây là trời sinh , từ lúc sinh ra nó đã có sẵn trên cổ ta. Nhưng hắn lại nói không thèm để ý, nhọt không đáng kể chút nào, ta tin là thật, vui mừng gả cho hắn. Sau đó ta mới phát hiện, An Hoa quận vương chỉ là hy vọng cưới thiên kim phủ Tả đại học sĩ, hắn cần là phụ thân ta ở trong triều trợ lực cho hắn, trừ lần đó ra, ta là yêu vật còn là ma quỷ, hắn đều không thèm để ý. Hơn nữa khi hắn nhờ vào phụ thân ở trong triều đứng vững gót chân, người khác không còn khinh thường hắn là thứ xuất nữa, hắn càng không cần thiết quan tâm tới ta . Kỳ thật, ta cũng chẳng thèm để ý, dù sao ta trời sinh chính là bộ dáng này, người khác chán ghét ta hoặc là chế nhạo ta, chỉ cần hắn giữ thể diện Quận vương phi là ta trước mặt mọi người, ta có thể cho qua mọi chuyện. Nhưng hắn lại đối đãi với ta thế nào ?”
Hách Liên Thắng có hai thị tỳ mỹ mạo xuất chúng, một ôn nhu một xinh đẹp, mỗi người mỗi vẻ, vô cùng nuông chiều. Tả Tuyên vào cửa ngày đầu tiên, Hách Liên Thắng liền miễn cưỡng ở trong phòng nàng đợi nửa ngày, còn lại nửa ngày lặng lẽ cùng hai thị tỳ vui vẻ vượt qua, nhục nhã đó Tả Tuyên nào có thể nhận, nàng dù sao cũng là đích nữ phủ đại học sĩ, xưa nay tâm cao khí ngạo, nhưng vì chính mình có tật mới dễ dàng tha thứ. Sau đó, nàng liên tiếp hai lần mang thai, lại không biết nguyên nhân bị sanh non, sự tình cuối cùng tra ra cùng hai thị tỳ có liên quan. Trong lòng Tả Tuyên giận dữ, kéo một thị tỳ ra trượng tễ, đang định xử lý người còn lại, Hách Liên Thắng lại từ bên ngoài gấp gáp trở về, bảo hộ cho bọn chúng.
Vô luận tiểu thiếp mỹ mạo ôn nhu cỡ nào, vị trí chính thê không thể dao động. Ngay cả hoàng hậu nương nương, tuy rằng nàng chỉ có một nhi tử nhưng bất hạnh chết non, nhiều năm qua lại không sinh được, bệ hạ vô cùng cưng chiều sủng phi Như Vân, nhưng vẫn rất tôn trọng hoàng hậu. Dù đã từng có ngự sử dâng tấu phế hậu, cũng bị hoàng đế hạ chỉ đánh tám mươi đại bản cho nửa chết nửa sống. Phủ Tả đại học sĩ cũng vậy, bá phụ của nàng vô cùng sủng ái tiểu thiếp Triệu thị, bất hòa với chính thê Vương thị, thậm chí ghét bỏ chính thê tuổi lớn, diện mục khả tăng (mặt mày dễ ghét). Vương thị bị nhục nhã đến phẫn hận, tuyên bố muốn tuyệt thực tự sát, không chỉ có như thế, nàng sinh hạ hai đường huynh cũng cùng nhau tuyệt thực. Tổ phụ nghe vậy kinh hãi, lập tức cầm gậy đuổi đánh bá phụ quanh một vòng hoa viên, đánh bá phụ đến hấp hối mới buông tay. Bá phụ vì cầu bá mẫu Vương thị tha thứ, ba ngày ba đêm quỳ gối trước sảnh chính nối lại tình xưa, cuối cùng phu thê hòa thuận, tiểu thiếp cũng bị phát mại.
Ngay cả như thế, bản tính nam nhân yêu thích nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, chẳng sợ ở thế gia nghiêm cẩn, sủng thiếp diệt thê vẫn luôn xảy ra, nhưng Tả Tuyên không ngờ, Khánh vương làm ra tấm gương tốt, con hắn cũng học tập theo, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém. Hách Liên Thắng ngày thường tâm tư giả dối, lại rất thích rượu, hắn vô cùng cảnh giác, sợ chính mình say rượu phạm vào sai lầm, luôn trốn đi uống rượu. Tả Tuyên phát hiện bí mật này vẫn âm thầm theo dõi hắn, thế này mới nghe lén được hắn mấy lần cùng tiểu thiếp nói muốn trừ bỏ mình, sau đó cưới nữ nhân xinh đẹp khác.
“Diện mạo ta không đẹp, nhưng năm đó là hắn dùng tám kiệu lớn nâng ta vào cửa , hứa hẹn kiếp này không cô phụ lời thề, khi ta không có giá trị lợi dụng lập tức xem ta như giẻ rách vứt qua một bên. Chuyện đó cũng thôi, cùng lắm thì cùng cách trở về nhà, chẳng sợ cạo đầu làm ni cô, cũng tốt hơn ánh mắt người đời ! Nhưng hắn vì thanh danh bản thân, ở bên ngoài xây dựng dáng vẻ phu thê ân ái, đối với ta vô cùng kính cẩn nghe theo, người không biết đều cho rằng ta cố chấp, lòng dạ hẹp hòi, không chấp nhận được tiểu thiếp của trượng phu, lại không biết hắn ngầm đánh chủ ý muốn giết ta cưới người khác ! Nếu không phải hắn e ngại thế lực Tả gia, chỉ sợ ta sớm biến thành một bộ xương khô!” Tả Tuyên hít sâu một hơi, trong mắt chất chứa vô hạn phẫn hận.
Oán hận sâu như vậy có ngụy trang cũng không được , quả thực là hận không thể xẻ thịt uống máu, lột da rút gân.
Giang Tiểu Lâu hiểu được, Tả Tuyên đưa ra cùng cách, Hách Liên Thắng sẽ không đáp ứng , thứ nhất làm hỏng thanh danh, thứ hai con đường làm quan gặp trở ngại. Hắn ghét Tả Tuyên tàn tật, lại không thể hưu thê, tiện nhân tiền nhân sau hai khuôn mặt, một bên khinh thị nhục nhã thê tử, một bên làm ra vẻ khoan dung ôn nhu, quả thực so với Khánh vương bị che mắt, bị lừa gạt muốn đáng giận gấp trăm lần.
“Ta không quan tâm phu quân hoa tâm, ít nhất hắn phải coi trọng chính thê như ta, nhưng từ lúc ta gả vào cửa đến nay, hắn trăm phương nghìn kế dung túng hai tiện nhân khi dễ ta, không những vậy… Hai hài tử chưa chào đời cũng bởi vì hắn mà mất đi. Ngươi có biết vì sao không, hai tiện nhân kia từng nói, An Hoa quận vương lo lắng ta sinh ra hài tử bị dị dạng giống mẫu thân nó, làm tổn hại thanh danh của hắn, cho nên hắn mới xúi giục các nàng động thủ. Liên tiếp mất hai hài tử, đại phu đã khẳng định, cả đời ta không thể hoài thai nữa !”
Giang Tiểu Lâu không ngờ trong đó còn có nội tình, nhất thời im lặng không nói gì.
Tả Tuyên lạnh lùng cười nói: “Ta biết ngươi không tin ta, bởi vì lời ta nói đều không có người tin, bao gồm Khánh vương phi. Ai ai cũng cảm thấy ta là dựa vào việc mâu thuẫn với Hách Liên Thắng mượn cơ hội lấy lòng —— nhưng ta nói cho ngươi, Tả Tuyên có thể làm hết mọi chuyện ác, cũng không đem hài tử của mình ra làm trò đùa, càng không nguyền rủa chính mình đoạn tử tuyệt tôn !”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài: “Ngươi muốn cùng ta hợp tác?”
“Không sai.”
“Mục đích?”
“Muốn Hách Liên Thắng chôn cùng hai hài tử vô tội của ta.”
Giang Tiểu Lâu nhếch môi, bờ môi cong lên: “Thê tử muốn giết chết trượng phu, thật là không tin nổi.”
Tả Tuyên nghe xong lời Giang Tiểu Lâu, đáy mắt nhiễm vài phần lo lắng, lạnh lùng nói: “Địa vị chính thê khó giữ được, đích nữ vô tội bị giết, trượng phu không nhìn vợ cả, con vợ kế bất kính mẹ cả, một nhà luân thường đã sớm lộn xộn ! Bọn họ điên rồi, ta cũng điên rồi, cả vương phủ này đều là kẻ điên ! Một khi đã như vậy, người điên muốn giết chết trượng phu, lại có gì kỳ quái? Nếu ngươi làm không được, ta tự mình đi làm cũng giống nhau !”
Thời khắc mấu chốt, Giang Tiểu Lâu ngưng mắt cười: “Ai nói ta không đồng ý?”
Tả Tuyên nhìn nàng, trong mắt toát ra ý cười: “Một lời vừa ra, tứ mã nan truy.”
Vừa dứt lời, Tiểu Điệp bước nhanh đi đến bên người Giang Tiểu Lâu, nói nhỏ: “Tiểu thư, lão vương phi chỉ tên muốn gặp người.”
“Gặp ta?”
Tiểu Điệp gật đầu nói: “Tiểu thư, nói là người hiện tại phải đi, không được trì hoãn.”
Tả Tuyên nhướng mi, đôi mắt phát sáng: “Ngươi xem, phiền toái tìm tới tận cửa .”
Nàng nói chuyện giáp thương đái bổng (**), không biết vì sao lại có vài phần thân thiết khó hiểu, Giang Tiểu Lâu nở nụ cười: “Tiểu Điệp, mời Quận vương phi vào phòng chờ ta một lát, ta đi nhanh sẽ trở lại.”
(**) Kẹp thương mang gậy (trong lời nói ẩn ý châm chọc, mỉa mai)
Lão vương phi dựa vào ghế ở chủ vị, trên trán đeo đai buộc đầu khảm ngọc bích, búi tóc cài trâm cài ngọc bích, một thân áo choàng ngắn màu nâu nhạt, hoa văn trên áo thêu chữ thọ bằng tơ vàng, khuôn mặt nhìn như hiền lành, ánh mắt lại ẩn chứa khí thế. Hai bên nha hoàn khoanh tay mà đứng, nín thở liễm tức, toàn bộ phòng lặng ngắt như tờ.
“Giang tiểu thư, dụng ý tìm ngươi đến, chắc ngươi cũng hiểu ?” Giọng nói của bà hết sức bình thản.
“Ta chăm chú lắng nghe.”
“Khánh vương phủ xưa nay gió êm sóng lặng, ta không thích tranh cãi ầm ĩ, cũng không thích thị phi, ngươi hiểu chưa?” Đôi mắt lão vương phi đã có chút đục ngầu, thoạt nhìn càng phát ra thâm u.
Giang Tiểu Lâu chậm rãi nói: “Ngài nói phải, trên đời này không ai tự nhiên sinh sự, phải có gió —— mới có thể dậy sóng.”
Thật sự là miệng lưõi khéo léo, ánh mắt lão vương phi thâm trầm, chuỗi phật châu trong tay đảo một vòng, nhẹ nhàng vòng quanh nơi cổ tay, mới cười nói: “Ta biết ngươi là nữ hài tử thông minh, Khánh vương phủ không thích hợp ngươi lưu lại , hôm nay ngươi rời đi đi.”
Trong phòng hương khí sâu kín, khói trắng từ đỉnh lư hương chạm rỗng nhàn nhạt bốc lên, làm mơ hồ khuôn mặt nghiêm túc của lão vương phi.
Thanh âm Giang Tiểu Lâu vô cùng mềm nhẹ: “Thứ lỗi không thể tuân mệnh.”
“Thật là nha đầu to gan !” Sắc mặt lão vương phi trầm xuống, thân hình đột nhiên ngồi thẳng , đang muốn nghiêm khắc khiển trách, lại nghe thấy Giang Tiểu Lâu cười nói: “Hoàng hậu nương nương đã hạ ý chỉ, năm ngày sau mời ta tiến cung. Nếu ta hiện tại rời đi, Vương phủ sợ là không thể giải thích.”
Lão vương phi đầu tiên là kinh ngạc, chợt cười lạnh: “Ngươi đang uy hiếp ta?”
Thanh âm Giang Tiểu Lâu uyển chuyển êm tai, lại thủy chung bình tĩnh không gợn sóng: “Một lời nói đối với người này chính là giải thích, ngược lại với người khác nghe chỉ là nguỵ biện, phụ thuộc vào người đó rốt cuộc có lòng dạ gì. Đem lời người khác lý giải thành thiện ý, chính là tâm hồn lương thiện. Nếu hoàn toàn xuyên tạc, chứng minh nội tâm họ xấu xí không chịu nổi. Ta tin tưởng, lão vương phi mặt mũi hiền lành, làm người công chính, sẽ không phải người như vậy .”
Trong lòng lão vương phi chấn động: “Tốt, miệng lưỡi sắc sảo, lo gì đi khắp thiên hạ? Vương phi là quyết tâm cùng ta đối nghịch…”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu chớp cũng không chớp, đôi mắt ôn nhu như nước: “Hoàng hậu nương nương ý chỉ đã hạ, mặc cho ai đều không thể thay đổi, nhất định làm cho ngài thất vọng rồi. Không biết ngài còn có phân phó khác không ?”
Lão vương phi nhìn nàng nửa ngày, tức giận đến nói không ra lời, nửa ngày sau mới hừ một tiếng: “Ta không còn lời để nói, ngươi đi đi.”
Giang Tiểu Lâu thản nhiên thi lễ định lui ra ngoài, lại đột nhiên nghe thấy lão vương phi không âm không dương nói: “Hồ nước trước cửa bề ngoài thoạt nhìn rất cạn, cũng đã chết đuối không ít người .”
“Ta có từng nói cho ngài biết, ta là phù thủy, chẳng sợ nước có sâu, sóng lớn hơn nữa, ta cũng không sợ.”
Lão vương phi ngạc nhiên, cười nhạo một tiếng: “Hừ! Thật sự là tuổi trẻ khí thịnh, hy vọng đến lúc đó ngươi còn có thể nói được lời như vậy!” Nhưng mà đợi Giang Tiểu Lâu rời đi, nàng lại thở dài một tiếng: “Giấy chung quy là không gói được lửa , mắt thấy sẽ phá thiên (xuyên thấu trời cao), tội nghiệt a —— “
Trở lại phòng mình, Giang Tiểu thuật lại mọi chuyện với Tả Tuyên, Tả Tuyên giật mình một lát, chợt vỗ tay cười to: “Hay, so với ta còn lớn mật hơn! Ta đã cho ta liền đủ kiêu ngạo , cũng không ngờ miệng lưỡi của ngươi so với ta còn lợi hại hơn ba phần, tốt nhất là lão thái bà tức giận đến nói không ra lời! Ngày thường luôn cao cao tại thượng, âm dương quái khí, luôn tìm cách ngáng chân người khác, sợ người ta không tôn trọng địa vị của nàng. Tôn trọng là chính mình tạo ra , cũng không phải là người khác cho .”
Trầm ngâm thật lâu sau, Giang Tiểu Lâu mới chậm rãi nói: “Ta không nghĩ vậy, lão vương phi ở mặt ngoài là nghiêm khắc cảnh cáo, trên thực tế đang nhắc nhở ta, Thuận phi cùng An Hoa quận vương chỉ là đòn ngụy trang, bọn họ căn bản là thay người khác che lấp —— Tuyết Ngưng ở quý phủ trong thời gian ngắn, có từng cùng người bên ngoài tiếp xúc qua ?”
Tả Tuyên nghe vậy, cẩn thận suy tư một lát mới nói: “Sau khi vương phi nhận lại nữ nhi, luôn hy vọng nàng có thể dung nhập giới quý tộc, thường xuyên mang theo nàng đi bái phỏng thân bằng cố hữu không nói, có yến hội quan trọng cũng nhất nhất tham dự.”
Giang Tiểu Lâu gật đầu: “Một khi đã như vậy, ta biết nên từ chỗ nào bắt tay vào làm .”
Khuôn mặt Tả Tuyên mang nghi hoặc nhìn nàng, nhưng Giang Tiểu Lâu lại mím môi, không nói nữa.
Sáng sớm hôm sau, Giang Tiểu Lâu xuất phủ, tìm được Tạ Liên Thành, câu nói đầu tiên là: “Mong huynh giúp ta tra một chuyện, công tử lúc trước cùng Tuyết Ngưng thân mật kia rốt cuộc là người nào?”
Tạ Liên Thành sửng sốt: “Nàng nói cái gì?”
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu nghiêm túc: “Ta cẩn thận đem chuyện này suy nghĩ một lần, từ đầu tới đuôi Tuyết Ngưng không đắc tội kẻ nào. Cho dù là Thuận phi cùng An Hoa quận vương cũng không cần hạ độc thủ như vậy. Người này nhất định cùng Tuyết Ngưng có khúc mắc không giống bình thường, hoặc là nóng lòng che dấu chân tướng nào đó —— càng nghĩ, Tuyết Ngưng cùng vị kia từng có một đoạn nhân duyên, vô cùng có khả năng…” Nàng nói tới đây, âm thanh đột nhiên dừng lại.
Vẻ mặt Tạ Liên Thành cũng không có gì khác thường, hắn thản nhiên nói: “Mỗi người đều có quá khứ, Ly tiểu thư cũng vậy, nàng không cần cố kỵ, ta cũng sẽ không xem thường nàng ấy, tiếp tục nói đi.”
Giang Tiểu Lâu hít sâu một hơi, thế này mới tiếp tục nói: “Lúc trước còn ở Quốc Sắc Thiên Hương lâu, nàng từng thương một người, người kia vì nàng chuộc thân, hơn nữa còn mua một tòa nhà để nàng ở, đáng tiếc nữ chủ nhân tìm tới cửa, phái người đại náo một trận, nàng bất đắc dĩ phải trở lại Quốc Sắc Thiên Hương lâu. Lúc trước, nàng ấy chỉ mơ hồ đề cập qua, cũng không nói rõ ràng, ta sợ chạm vào vết thương cũ của nàng cũng không hỏi nhiều. Ở kinh thành mánh khoé thông thiên đó là người làm ăn, công tử làm ăn lớn, bên dưới nắm trà lâu tửu quán trải rộng, loại địa phương này là con đường nắm bắt tin tức linh thông nhất. Kỳ thật cũng là ta không tốt, lúc trước nếu không phải châm lửa hỏa thiêu Quốc Sắc Thiên Hương lâu, cũng không đến mức hiện tại chút manh mối đều tìm không thấy —— “
Giang Tiểu Lâu làm việc rất ngoan độc, không để lối thoát, những người đó đều phân tán mỗi nơi, hiện tại đi đâu mà tìm người, chỉ có thể từ Tạ Liên Thành bắt tay vào làm, hy vọng hắn có thể tìm được một chút dấu vết để lại.
Tạ Liên Thành nhẹ nhàng cười, tao nhã nói: “Không, nàng đã bỏ sót một người, ngay tại bên cạnh mình.”
Giang Tiểu Lâu ngẩn ra, trong đầu điện quang hỏa thạch, nháy mắt quay đầu nhìn Tiểu Điệp. Tiểu Điệp lắp bắp kinh hãi, trừng mắt to, dùng ngón tay chỉ vào mình: “Nô tỳ ?”
Âm thanh Tạ Liên Thành ôn hòa nói: “Tiểu Điệp cô nương, ngươi hãy cẩn thận nhớ lại, còn nhớ rõ lai lịch vị công tử kia không ?”
Vẻ mặt Tiểu Điệp do dự: “Chuyện này… Sự tình qua lâu như vậy, lúc ấy nô tỳ còn không phải nha đầu, chỉ bị phân đi làm chút việc nặng. Nô tỳ nghe người ta nói, lúc trước vị công tử đó đến Quốc Sắc Thiên Hương lâu, mỗi lần cũng là lặng lẽ đến, lặng lẽ đi, mọi người chỉ biết là hắn ra tay hào sảng, vung tiền như rác, lại không biết hắn có lai lịch gì. Sau đó, hắn chuộc thân cho Ly tiểu thư, mang nàng rời khỏi Quốc Sắc Thiên Hương lâu, khi đó trong lâu mỗi người đều bàn tán Ly tiểu thư vận khí tốt, cũng không bao lâu lại nghe nói có người nháo tới cửa, Kim Ngọc liền mang Ly tiểu thư trở về. Về sau tiểu thư cũng đã biết, chuyện khác nô tỳ thật sự không biết …”
Giang Tiểu Lâu lập tức truy vấn: “Dung mạo, tính danh, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không biết ?”
Tiểu Điệp nản lòng lắc đầu, thanh âm Tạ Liên Thành không nhanh không chậm làm cho người ta có cảm giác yên bình : “Hoài An, lấy giấy và bút mực.”
Hoài An lập tức làm theo, Tạ Liên Thành trải giấy tuyên thành nhìn về phía Tiểu Điệp nói: “Cẩn thận suy nghĩ một chút, nói không chừng ngươi đã bỏ sót, vị công tử kia đi vào trong lâu, hắn hào phóng, thưởng cũng rất nhiều, hắn giấu tính danh, nhưng các ngươi gọi hắn là gì —— “
“Nô tỳ…”
“Hả?”
“A, nhớ rồi, hình như gọi là —— “
“Đúng rồi !” Tiểu Điệp vỗ mạnh đầu nhảy dựng lên nói: “Hắn nói hắn họ Hồ.”
Vừa nghe đã biết là lấy họ giả, mà Tạ Liên Thành lại nghiêm túc viết chữ Hồ xuống tờ giấy : “Cho nên các người gọi hắn là Hồ công tử —— “
“Các nàng gọi hắn là Hồ nhị.”
“Hồ nhị công tử?”
“Đúng vậy, chính là Hồ nhị công tử!”
Thanh âm Giang Tiểu Lâu lạnh lẽo: “Ngay cả tên đều là giả, quả thực là buồn cười!”
Trên mặt Tạ Liên Thành lộ ra biểu tình phức tạp, bút lông trong tay dừng ở giữa không trung, mực nước tách tách nhỏ một tiếng rơi xuống, mực ở trên giấy tuyên thành nhẹ nhàng lan ra. Thật lâu sau, trong miệng hắn chậm rãi nói: “Trên đời này, có rất nhiều người không thể không che dấu thân phận thật sự của họ “. Nói xong, hắn nhẹ nhàng rũ mắt, viết vài chữ, nhất bút nhất họa [ 3 ], cực kỳ chăm chú.
[ 3 ] một nét bút, một nét vẽ
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu chợt lóe: “Bằng một cái tên giả, phải tìm thế nào ?”
Khóe môi Tạ Liên Thành hiện ý cười: “Bản tính một người khó có thể sửa đổi, nếu hắn từng đi qua thanh lâu khác, hoặc cùng người khác thân mật qua, chuyện này cũng không khó điều tra.”
Thấy hắn khẳng định như vậy, Giang Tiểu Lâu ngạc nhiên, không tự chủ được truy vấn: “Thật sao?”
Thanh âm Tạ Liên Thành bình tĩnh: “Ta cam đoan, năm ngày sau nàng tới, ta sẽ nói thân phận vị công tử này cho nàng.”
Giang Tiểu Lâu nhất thời vui sướng, vừa cẩn thận cúi đầu, nhìn chằm chằm hai chữ “Hồ nhị”, tựa hồ lâm vào trầm tư. Thuận phi nhiều năm qua đều án binh bất động, chưa bao giờ mưu toan thay thế được địa vị vương phi, nhưng gần đây lại liên tục có động tác, thượng nhảy lên hạ khiêu, giống như muốn nóng lòng kéo vương phi xuống ngựa. Hết thảy rất không tầm thường, quá mức cổ quái, chỉ có thể xác định —— nhóm người này đang liều mạng đánh lạc hướng tầm nhìn người khác.
Hồ nhị công tử, Thuận phi, An Hoa quận vương, Kinh Triệu Doãn, chẳng lẽ đều vì người này che giấu …
Tiểu Điệp trầm tư suy nghĩ, thủy chung nghĩ không ra dáng vẻ người nọ, bộ dáng vò đầu bứt tai chọc Hoài An nở nụ cười, hắn cười vang nói: “Ngươi yên tâm đi, công tử nhà ta nói có thể tìm được, thì quyết không nuốt lời !”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.