Xuống Nông Thôn Trước Năm 70, Nữ Trí Thức Ốm Yếu Mang Không Gian Dọn Sạch Cả Nhà
Chương 19:
Thu Thủy Doanh Doanh
21/08/2024
Lâm Thanh Nhan lạnh lùng nói: “Bố không giải quyết được đâu. Họ đều bắt nạt con, bố biết chuyện cũng chỉ bênh vực họ, sẽ không bênh vực con, càng không giúp con giải quyết.”
“Bố…”
Sắc mặt Lâm Hoà Bình sa sầm, Lâm Thanh Nhan dám nói ông ta như vậy trước mặt bao nhiêu người, ông ta là phó chủ nhiệm phân xưởng, làm sao có thể chịu đựng nổi chứ?
“Thanh Nhan, con đang nói gì vậy? Bố không phải loại người không phân biệt phải trái, về nhà mau, nói cho bố biết đã xảy ra chuyện gì.”
Ông ta còn dừng xe đạp, tiến đến định kéo Lâm Thanh Nhan, tay vừa đưa ra đã bị Lâm Thanh Nhan né tránh.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hòa Bình: “Nếu con nói cho bố, bố có thể làm chủ cho con không?”
“Tất nhiên là được rồi, bố là bố của con mà? Con có chuyện, bố không làm chủ cho con thì ai làm chủ cho con?” Lâm Hòa Bình ra vẻ một người cha hiền từ: “Cho nên, con mau về nhà với bố, kể chuyện cho bố nghe.”
“Không cần về nhà, nói ở đây luôn đi. Cũng không phải chuyện gì không thể để người khác biết, dù sao hàng xóm trong khu tập thể cũng đều biết rồi, chẳng có gì phải giấu giếm cả.”
Thấy Lâm Thanh Nhan sắp nói ra chuyện, Phương Tuệ Lan hoảng hốt.
“Thanh Nhan à, hay là chúng ta về nhà nói chuyện đi, hàng xóm trong khu tập thể đều phải về nhà nấu cơm rồi, chuyện nhà mình thì mình về nhà giải quyết, đừng làm lỡ thời gian nấu cơm ăn cơm của mọi người.”
“Tôi muốn giải quyết ở đây, hàng xóm có muốn về nhà nấu cơm hay không thì tự họ biết, cần gì bà phải lo lắng?”
“Con…”
Phương Tuệ Lan lại bị chặn họng, sao bà ta lại bị Lâm Thanh Nhan phản bác lại rồi?
Cái miệng của con bé này trở nên sắc bén thật đấy.
Trần Ái Hồng lấy từ trong túi ra mấy hạt dưa, bóc một hạt, ung dung nhổ ra hai mảnh vỏ dưa.
“Mấy người cứ nói chuyện đi, tôi không vội nấu cơm đâu, không làm lỡ việc của tôi.”
“Tôi cũng không vội nấu cơm.”
Trong số những người hàng xóm này, có người lo lắng Lâm Thanh Nhan bị nhà họ Lâm bắt nạt, có người muốn ở lại hóng chuyện, có người thì cả hai.
Lâm Hòa Bình khuyên can Lâm Thanh Nhan không được, cũng đành bó tay, cúi đầu thở dài.
Lâm Thanh Nhan nhìn Lâm Hòa Bình: “Bố muốn biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, vậy con sẽ nói cho bố biết. Mẹ kế và chị kế hôm nay đi cửa hàng bách hóa, mua ba bộ quần áo nói là mua cho con, nhưng con mặc vào, họ cứ nhất quyết bắt con cởi ra, chị kế nói mấy bộ quần áo này là mẹ kế mua cho chị ta, cho con mặc chỉ là làm cho có lệ, con không đưa quần áo cho chị ta, chị ta xông vào đánh con. Hàng xóm trong khu tập thể đều nhìn thấy cả.”
“Đúng đấy, chúng tôi đều thấy cả, Tư Tư muốn đánh Thanh Nhan. Tuệ Lan lúc trước khi vào nhà còn nói với chúng tôi ba bộ quần áo này là mua cho Thanh Nhan, vậy mà về đến nhà lại không thừa nhận, ép con bé đưa quần áo ra.” Trần Ái Hồng nói: “Phương Tuệ Lan mỗi lần mua quần áo cho Thanh Nhan đều là lừa người, bề ngoài thì nói là mua cho Thanh Nhan, để lấy tiếng thơm, thực chất đều mua cho Tư Tư cả.
“Bố…”
Sắc mặt Lâm Hoà Bình sa sầm, Lâm Thanh Nhan dám nói ông ta như vậy trước mặt bao nhiêu người, ông ta là phó chủ nhiệm phân xưởng, làm sao có thể chịu đựng nổi chứ?
“Thanh Nhan, con đang nói gì vậy? Bố không phải loại người không phân biệt phải trái, về nhà mau, nói cho bố biết đã xảy ra chuyện gì.”
Ông ta còn dừng xe đạp, tiến đến định kéo Lâm Thanh Nhan, tay vừa đưa ra đã bị Lâm Thanh Nhan né tránh.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hòa Bình: “Nếu con nói cho bố, bố có thể làm chủ cho con không?”
“Tất nhiên là được rồi, bố là bố của con mà? Con có chuyện, bố không làm chủ cho con thì ai làm chủ cho con?” Lâm Hòa Bình ra vẻ một người cha hiền từ: “Cho nên, con mau về nhà với bố, kể chuyện cho bố nghe.”
“Không cần về nhà, nói ở đây luôn đi. Cũng không phải chuyện gì không thể để người khác biết, dù sao hàng xóm trong khu tập thể cũng đều biết rồi, chẳng có gì phải giấu giếm cả.”
Thấy Lâm Thanh Nhan sắp nói ra chuyện, Phương Tuệ Lan hoảng hốt.
“Thanh Nhan à, hay là chúng ta về nhà nói chuyện đi, hàng xóm trong khu tập thể đều phải về nhà nấu cơm rồi, chuyện nhà mình thì mình về nhà giải quyết, đừng làm lỡ thời gian nấu cơm ăn cơm của mọi người.”
“Tôi muốn giải quyết ở đây, hàng xóm có muốn về nhà nấu cơm hay không thì tự họ biết, cần gì bà phải lo lắng?”
“Con…”
Phương Tuệ Lan lại bị chặn họng, sao bà ta lại bị Lâm Thanh Nhan phản bác lại rồi?
Cái miệng của con bé này trở nên sắc bén thật đấy.
Trần Ái Hồng lấy từ trong túi ra mấy hạt dưa, bóc một hạt, ung dung nhổ ra hai mảnh vỏ dưa.
“Mấy người cứ nói chuyện đi, tôi không vội nấu cơm đâu, không làm lỡ việc của tôi.”
“Tôi cũng không vội nấu cơm.”
Trong số những người hàng xóm này, có người lo lắng Lâm Thanh Nhan bị nhà họ Lâm bắt nạt, có người muốn ở lại hóng chuyện, có người thì cả hai.
Lâm Hòa Bình khuyên can Lâm Thanh Nhan không được, cũng đành bó tay, cúi đầu thở dài.
Lâm Thanh Nhan nhìn Lâm Hòa Bình: “Bố muốn biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, vậy con sẽ nói cho bố biết. Mẹ kế và chị kế hôm nay đi cửa hàng bách hóa, mua ba bộ quần áo nói là mua cho con, nhưng con mặc vào, họ cứ nhất quyết bắt con cởi ra, chị kế nói mấy bộ quần áo này là mẹ kế mua cho chị ta, cho con mặc chỉ là làm cho có lệ, con không đưa quần áo cho chị ta, chị ta xông vào đánh con. Hàng xóm trong khu tập thể đều nhìn thấy cả.”
“Đúng đấy, chúng tôi đều thấy cả, Tư Tư muốn đánh Thanh Nhan. Tuệ Lan lúc trước khi vào nhà còn nói với chúng tôi ba bộ quần áo này là mua cho Thanh Nhan, vậy mà về đến nhà lại không thừa nhận, ép con bé đưa quần áo ra.” Trần Ái Hồng nói: “Phương Tuệ Lan mỗi lần mua quần áo cho Thanh Nhan đều là lừa người, bề ngoài thì nói là mua cho Thanh Nhan, để lấy tiếng thơm, thực chất đều mua cho Tư Tư cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.