Chương 26: Livestream
Trường An Hữu Duyên
13/07/2023
- Xin chào tất cả mọi người, mình là Nghĩa đây. Và hôm nay, mình và các
bạn hãy cùng nhau khám phá một bệnh viện ma nổi tiếng gần đây nhá.
Nghĩa vừa cầm máy quay vừa nói với các khán giả đang ngồi xem livestream. Bên cạnh Nghĩa còn có Hà, Phong, Dũng và An. Bọn họ có chung một kênh youtube chuyên khám phá những nơi thần bí vô cùng nổi tiếng. Dạo gần đây, bệnh viện này đang rất nổi tiếng qua những câu chuyện về tiếng hét lúc nửa đêm hay là tiếng khóc than sởn tóc gáy kéo dài hàng giờ và những bóng trắng đi đi lại lại xung quanh sân.
Năm người bọn họ đã đến cổng bệnh viện, nơi đây toát ra một vẻ cổ kính và hoang tàn đến lạ. Cây cối xung quanh mọc cao với những tán lá rộng che kín cả bầu trời, ta chỉ có thể thi thoảng bắt gặp được vài tia ánh trăng yếu ớt lọt qua vài tán cây. Chính vì thế mà nơi này trông vô cùng âm u.
Phong bắt đầu giới thiệu:
- Như các bạn đã thấy, chúng tôi đã đi qua cổng chính điểu kỳ lạ là cổng của nơi này không hề bị khóa… Thật kỳ lạ.- Máy quay lia tới thẳng tòa nhà chính ở đây, Phong lại tiếp tục- Như các bạn đã thấy đấy nơi này chỉ có duy nhất một tòa nhà lớn, được xây theo phong cách khá cũ. Có lẽ mọi người đã nghe qua câu chuyện về nơi này rồi. Đây từng là một bệnh viện tâm thần… Nó bị phá hủy sau chiến tranh…
Phong đang nói thì cô bạn Hà bên cạnh dừng lại. Cô sợ hãi nhìn về phía cửa sổ rồi chỉ tay về hướng đó. Mặt cô trắng bệch, miệng cứ lắp ba lắp bắp. Bốn người bạn của cô thấy vậy thì nhìn lên, bóng một người đàn ông nhanh chóng lướt qua đó. Lượt xem trong livestream liên tục tăng lên, dưới sự hối thúc của khán giả, bốn người nhanh chóng chạy về phía đó kiểm tra tình hình. Chạy được một đoạn, họ mới chợt nhận ra, Hà không có chạy cùng.
Hà lúc này đang đứng yên ở đó, không phải vì cô quá sợ mà là vì có thứ gì đó đã giữ chặt lấy chân cô. Bốn người kia chưa kịp phản ứng lại thì Hà đã bị thứ ấy kéo ngã rồi lôi đi mất. Dũng thấy vậy thì vội chạy về phía đó nhưng Hà thì chưa thấy đâu mà thứ bắt cô đi đã xuất hiện.
Nó mang hình dáng của một người đàn ông gầy gò với một cái đầu trọc lốc, cái miệng rộng còn hàm răng thì vàng khè. Bốn người sợ hãi chạy thật nhanh khỏi nơi này, bây giờ họ không còn quan tâm Hà thế nào nữa, thứ duy nhất họ biết chính là giữ mạng của mình. Cùng lúc này, máy quay cũng bắt đầu bị nhòe đi và dần tối sầm lại.
Từ đó, màn hình livestream chỉ toàn là màu đen. Dân mạng thì cứ ở nơi trong phòng hóng chuyện, có người còn tấm tắc khen là hội này dàn dựng cũng giỏi thật đấy.
Tầm ba mươi phút sau, máy quay đã được chuyển sang chế độ ban đêm. Người xem có thể thấy rõ khuôn mặt sợ hãi của Nghĩa và các bạn. Họ đang ở trong một không gian vô cùng chật hẹp và tối om. Tất cả mọi người đều đang bịt chặt miệng lại để không phát ra bất cứ tiếng động gì, người xem cũng có thể thấy những giọt nước mắt đang rơi không ngừng trên má An nhưng cũng chỉ có thế tại cô đã sợ tới mức không thể phát ra một tiếng thở mạnh.
Sắc mặt của mọi người đang rất căng thẳng, họ nhìn ra ngoài bằng một cái khe hở rồi thở phào nhẹ nhõm có thể là do thấy thứ đó đã bỏ đi. Nghĩa lấy hết can đảm, dí sát miệng vào mic nói:
- Chắc bọn mình sẽ kết thúc tại đây, cứu chúng mình với…
Bỗng Dũng nhỏ giọng:
- Ê mày, hình như ngoài kia có một cô gái trông khá bình thường…
Rồi livestream chính thức dừng tại đây.
oOo
- Ông có chắc là đây không, đây không giống nơi ở của…
Một người đàn bà có tuổi với nét mặt hao hao giống Hà đi theo chồng vào khu trọ nhỏ. Ông nghe bà nói thế thì thở dài:
- Bà thật là, đây là nơi bạn tôi giới thiệu chẳng lẽ lại không uy tín à?
- Bạn cũng có bạn tốt bạn xấu mà, ông…
Ông lão nghe vậy thì nhăn mặt:
- Bà thật là, người bạn ấy từng chiến đấu với tôi trên chiến trường, tôi rất hiểu ông ấy.
Ông ấy nói xong thì gõ cửa phòng, một chàng trai trẻ lập tức mở cửa, kèm theo đó là một con chó cũng chạy ra. Bà vợ thấy thế thì nép ra sau người chồng. Biết bà sợ, Lạc Tâm nhẹ nó mấy cái, mắng:
- Về giường của mày đi Mèo!
Xong anh quay ra nhìn hai vợ chồng già nọ cười nói:
- Cháu đợi hai người mãi đấy!
Ông nhìn anh rồi hỏi:
- Sao cậu biết chúng tôi sẽ tới.
Lạc Tâm cười nhìn ông rồi cầm điện thoại lên chỉ vào giải thích:
- Bạn bác gọi điện báo cho cháu rồi mà.- Nói rồi anh mời ông bà vào nhà ngồi.
Bà đã ngay lập tức bắt đầu câu chuyện:
- Chắc cháu cũng biết ở gần đây đang có một bệnh viện ma ám gì đó rất nổi tiếng đúng không? Nhà cô có đứa con gái, dại dột đi tìm cùng mấy đứa bạn tới đó, giờ đã mất tích hai, ba ngày rồi. Cháu có thể ra giá, chỉ cần cứu được nó ra thôi.
Lạc Tâm nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Được, cháu nhận vụ này, còn về thù lao, cháu chỉ lấy… Một triệu là đủ rồi. Đấy là nếu nơi đó gần còn nếu xa thì cháu chỉ làm phiền hai người giúp cháu tìm phương tiện đi lại thôi.
Bà mẹ nghe thế thì thở dài không biết là thất vọng hay nhẹ nhõm rồi đưa luôn một triệu ra:
- Đây cầm lấy, chỗ đó cũng gần thôi…
Lạc Tâm thấy thế thì có vẻ khá ngạc nhiên:
- Không cần trả tiền trước đâu ạ! Cháu chưa chắc là có thể cứu được họ ra hay họ có còn…- Anh ngập ngừng một lúc nhưng vẫn quyết định nói ra- Có còn sống không nên cháu sẽ không lấy luôn.
Bà mẹ giữ chặt lấy đồng tiền trong tay, người bố cũng cúi thấp đầu không biết đang nghĩ gì.
Thấy vậy, anh đứng lên mở lời:
- Hai bác có muốn uống gì không ạ?
Hai ông bà nhìn anh rồi đứng lên, thấy vậy, anh cũng đứng lên theo. Ông nắm tay anh, giọng nhờ vả:
- Cảm ơn cháu, hai bác cũng nên về thôi.
Lạc Tâm ngượng ngùng cười:
- À dạ vâng, hai bác đi đường an toàn nhá.
Hai ông bà đi ra khỏi nhà, bà bắt đầu nhìn ông, vẻ mặt khá lo lắng:
- Lần này chắc tìm được chứ. Sau đoạn video kia mấy nhà kia đã tìm rất nhiều người nhưng toàn nghe họ nói là bọn trẻ đó đã chết. Lỡ đâu…
Ông nắm chặt lấy tay bà vuốt ve an ủi:
- Bà yên tâm, chúng nó toàn lừa đảo cả thôi. Toàn cái bọn bấm bấm tay vài phát xong phán như thật rồi lấy tiền với giá cao. Bà yên tâm, lần này…
Bà bỗng ngắt lời ông:
- Nhưng tôi thấy cậu trai đó còn trẻ quá, mà trẻ vậy lại làm cái công việc này… Tôi không yên tâm.
- Bà cứ yên tâm, sẽ ổn thôi, đây là ông bạn tôi giới thiệu mà. Hơn nữa tôi thấy cậu này cũng rất tốt bụng và lễ phép nên chắc sẽ ổn thôi.
Lạc Tâm ngồi đó một lúc rồi quyết định đi ra quán net tra cứu thêm thông tin về nơi đó.
Tra cứu một lúc thì anh đã có thể tổng kết được một số thông tin cơ bản về nơi này. Đó từng là một bệnh viện tâm thần đã bị bỏ hoang sau chiến tranh. Bệnh viện ấy từng nằm trong vùng ném bom trọng điểm của quân địch năm xưa, tất cả bệnh nhân chết hết và trở thành oan hồn ám nơi đó. Ngoài ra, cũng có một lời đồn khác đó chính là một bệnh nhân đã trong cơn điên đã giết sạch toàn bộ mọi người rồi tự sát. Sau đó, linh hồn ác quỷ của hắn đã ám lấy bệnh viện.
Lạc Tâm giành ra một tiếng để đọc tất cả giả thuyết về nơi này, có một điều anh phải thừa nhận đó chính là đọc mấy thứ này cuốn tới mức anh không muốn dừng lại. Nhưng có vẻ giả thuyết người đàn ông tâm thần giết tất cả mọi người kia khá là đáng tin do cái bóng xuất hiện ở cửa sổ kia.
Nhưng cũng không thể kết luận luôn được, đến đó tìm hiểu là biết rồi. Nghĩ đến đây, anh lập tức đứng dậy, rồi tìm đến địa chỉ của bệnh viện đó…
Nghĩa vừa cầm máy quay vừa nói với các khán giả đang ngồi xem livestream. Bên cạnh Nghĩa còn có Hà, Phong, Dũng và An. Bọn họ có chung một kênh youtube chuyên khám phá những nơi thần bí vô cùng nổi tiếng. Dạo gần đây, bệnh viện này đang rất nổi tiếng qua những câu chuyện về tiếng hét lúc nửa đêm hay là tiếng khóc than sởn tóc gáy kéo dài hàng giờ và những bóng trắng đi đi lại lại xung quanh sân.
Năm người bọn họ đã đến cổng bệnh viện, nơi đây toát ra một vẻ cổ kính và hoang tàn đến lạ. Cây cối xung quanh mọc cao với những tán lá rộng che kín cả bầu trời, ta chỉ có thể thi thoảng bắt gặp được vài tia ánh trăng yếu ớt lọt qua vài tán cây. Chính vì thế mà nơi này trông vô cùng âm u.
Phong bắt đầu giới thiệu:
- Như các bạn đã thấy, chúng tôi đã đi qua cổng chính điểu kỳ lạ là cổng của nơi này không hề bị khóa… Thật kỳ lạ.- Máy quay lia tới thẳng tòa nhà chính ở đây, Phong lại tiếp tục- Như các bạn đã thấy đấy nơi này chỉ có duy nhất một tòa nhà lớn, được xây theo phong cách khá cũ. Có lẽ mọi người đã nghe qua câu chuyện về nơi này rồi. Đây từng là một bệnh viện tâm thần… Nó bị phá hủy sau chiến tranh…
Phong đang nói thì cô bạn Hà bên cạnh dừng lại. Cô sợ hãi nhìn về phía cửa sổ rồi chỉ tay về hướng đó. Mặt cô trắng bệch, miệng cứ lắp ba lắp bắp. Bốn người bạn của cô thấy vậy thì nhìn lên, bóng một người đàn ông nhanh chóng lướt qua đó. Lượt xem trong livestream liên tục tăng lên, dưới sự hối thúc của khán giả, bốn người nhanh chóng chạy về phía đó kiểm tra tình hình. Chạy được một đoạn, họ mới chợt nhận ra, Hà không có chạy cùng.
Hà lúc này đang đứng yên ở đó, không phải vì cô quá sợ mà là vì có thứ gì đó đã giữ chặt lấy chân cô. Bốn người kia chưa kịp phản ứng lại thì Hà đã bị thứ ấy kéo ngã rồi lôi đi mất. Dũng thấy vậy thì vội chạy về phía đó nhưng Hà thì chưa thấy đâu mà thứ bắt cô đi đã xuất hiện.
Nó mang hình dáng của một người đàn ông gầy gò với một cái đầu trọc lốc, cái miệng rộng còn hàm răng thì vàng khè. Bốn người sợ hãi chạy thật nhanh khỏi nơi này, bây giờ họ không còn quan tâm Hà thế nào nữa, thứ duy nhất họ biết chính là giữ mạng của mình. Cùng lúc này, máy quay cũng bắt đầu bị nhòe đi và dần tối sầm lại.
Từ đó, màn hình livestream chỉ toàn là màu đen. Dân mạng thì cứ ở nơi trong phòng hóng chuyện, có người còn tấm tắc khen là hội này dàn dựng cũng giỏi thật đấy.
Tầm ba mươi phút sau, máy quay đã được chuyển sang chế độ ban đêm. Người xem có thể thấy rõ khuôn mặt sợ hãi của Nghĩa và các bạn. Họ đang ở trong một không gian vô cùng chật hẹp và tối om. Tất cả mọi người đều đang bịt chặt miệng lại để không phát ra bất cứ tiếng động gì, người xem cũng có thể thấy những giọt nước mắt đang rơi không ngừng trên má An nhưng cũng chỉ có thế tại cô đã sợ tới mức không thể phát ra một tiếng thở mạnh.
Sắc mặt của mọi người đang rất căng thẳng, họ nhìn ra ngoài bằng một cái khe hở rồi thở phào nhẹ nhõm có thể là do thấy thứ đó đã bỏ đi. Nghĩa lấy hết can đảm, dí sát miệng vào mic nói:
- Chắc bọn mình sẽ kết thúc tại đây, cứu chúng mình với…
Bỗng Dũng nhỏ giọng:
- Ê mày, hình như ngoài kia có một cô gái trông khá bình thường…
Rồi livestream chính thức dừng tại đây.
oOo
- Ông có chắc là đây không, đây không giống nơi ở của…
Một người đàn bà có tuổi với nét mặt hao hao giống Hà đi theo chồng vào khu trọ nhỏ. Ông nghe bà nói thế thì thở dài:
- Bà thật là, đây là nơi bạn tôi giới thiệu chẳng lẽ lại không uy tín à?
- Bạn cũng có bạn tốt bạn xấu mà, ông…
Ông lão nghe vậy thì nhăn mặt:
- Bà thật là, người bạn ấy từng chiến đấu với tôi trên chiến trường, tôi rất hiểu ông ấy.
Ông ấy nói xong thì gõ cửa phòng, một chàng trai trẻ lập tức mở cửa, kèm theo đó là một con chó cũng chạy ra. Bà vợ thấy thế thì nép ra sau người chồng. Biết bà sợ, Lạc Tâm nhẹ nó mấy cái, mắng:
- Về giường của mày đi Mèo!
Xong anh quay ra nhìn hai vợ chồng già nọ cười nói:
- Cháu đợi hai người mãi đấy!
Ông nhìn anh rồi hỏi:
- Sao cậu biết chúng tôi sẽ tới.
Lạc Tâm cười nhìn ông rồi cầm điện thoại lên chỉ vào giải thích:
- Bạn bác gọi điện báo cho cháu rồi mà.- Nói rồi anh mời ông bà vào nhà ngồi.
Bà đã ngay lập tức bắt đầu câu chuyện:
- Chắc cháu cũng biết ở gần đây đang có một bệnh viện ma ám gì đó rất nổi tiếng đúng không? Nhà cô có đứa con gái, dại dột đi tìm cùng mấy đứa bạn tới đó, giờ đã mất tích hai, ba ngày rồi. Cháu có thể ra giá, chỉ cần cứu được nó ra thôi.
Lạc Tâm nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Được, cháu nhận vụ này, còn về thù lao, cháu chỉ lấy… Một triệu là đủ rồi. Đấy là nếu nơi đó gần còn nếu xa thì cháu chỉ làm phiền hai người giúp cháu tìm phương tiện đi lại thôi.
Bà mẹ nghe thế thì thở dài không biết là thất vọng hay nhẹ nhõm rồi đưa luôn một triệu ra:
- Đây cầm lấy, chỗ đó cũng gần thôi…
Lạc Tâm thấy thế thì có vẻ khá ngạc nhiên:
- Không cần trả tiền trước đâu ạ! Cháu chưa chắc là có thể cứu được họ ra hay họ có còn…- Anh ngập ngừng một lúc nhưng vẫn quyết định nói ra- Có còn sống không nên cháu sẽ không lấy luôn.
Bà mẹ giữ chặt lấy đồng tiền trong tay, người bố cũng cúi thấp đầu không biết đang nghĩ gì.
Thấy vậy, anh đứng lên mở lời:
- Hai bác có muốn uống gì không ạ?
Hai ông bà nhìn anh rồi đứng lên, thấy vậy, anh cũng đứng lên theo. Ông nắm tay anh, giọng nhờ vả:
- Cảm ơn cháu, hai bác cũng nên về thôi.
Lạc Tâm ngượng ngùng cười:
- À dạ vâng, hai bác đi đường an toàn nhá.
Hai ông bà đi ra khỏi nhà, bà bắt đầu nhìn ông, vẻ mặt khá lo lắng:
- Lần này chắc tìm được chứ. Sau đoạn video kia mấy nhà kia đã tìm rất nhiều người nhưng toàn nghe họ nói là bọn trẻ đó đã chết. Lỡ đâu…
Ông nắm chặt lấy tay bà vuốt ve an ủi:
- Bà yên tâm, chúng nó toàn lừa đảo cả thôi. Toàn cái bọn bấm bấm tay vài phát xong phán như thật rồi lấy tiền với giá cao. Bà yên tâm, lần này…
Bà bỗng ngắt lời ông:
- Nhưng tôi thấy cậu trai đó còn trẻ quá, mà trẻ vậy lại làm cái công việc này… Tôi không yên tâm.
- Bà cứ yên tâm, sẽ ổn thôi, đây là ông bạn tôi giới thiệu mà. Hơn nữa tôi thấy cậu này cũng rất tốt bụng và lễ phép nên chắc sẽ ổn thôi.
Lạc Tâm ngồi đó một lúc rồi quyết định đi ra quán net tra cứu thêm thông tin về nơi đó.
Tra cứu một lúc thì anh đã có thể tổng kết được một số thông tin cơ bản về nơi này. Đó từng là một bệnh viện tâm thần đã bị bỏ hoang sau chiến tranh. Bệnh viện ấy từng nằm trong vùng ném bom trọng điểm của quân địch năm xưa, tất cả bệnh nhân chết hết và trở thành oan hồn ám nơi đó. Ngoài ra, cũng có một lời đồn khác đó chính là một bệnh nhân đã trong cơn điên đã giết sạch toàn bộ mọi người rồi tự sát. Sau đó, linh hồn ác quỷ của hắn đã ám lấy bệnh viện.
Lạc Tâm giành ra một tiếng để đọc tất cả giả thuyết về nơi này, có một điều anh phải thừa nhận đó chính là đọc mấy thứ này cuốn tới mức anh không muốn dừng lại. Nhưng có vẻ giả thuyết người đàn ông tâm thần giết tất cả mọi người kia khá là đáng tin do cái bóng xuất hiện ở cửa sổ kia.
Nhưng cũng không thể kết luận luôn được, đến đó tìm hiểu là biết rồi. Nghĩ đến đây, anh lập tức đứng dậy, rồi tìm đến địa chỉ của bệnh viện đó…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.