Quyển 4 - Chương 5
Vĩ Ngư
12/08/2020
Ách là một công cụ leo trèo lên xuống phổ biến ở Quảng Tây trước giải phóng, làm bằng gỗ, hình dạng gần như cái ách gỗ đeo vào cổ trâu lúc
cày ruộng, lúc xuống vách đeo ách vào lưng, đầu trên của ách đục một cái miệng lõm để xuyên dây thừng, khống chế kéo thả.
Đoàn Văn Hi đã mượn ách để hoàn thành đoạn đường một trăm mét đầu tiên xuống dưới.
Đương nhiên, để phòng cáo bay, bà đã cắt chảy máu tay, dọc đường dùng máu để lại ba cái bùa tránh thú núi – tuy không dùng được chuông vàng nhưng thân là tóc núi chỉ đứng ngay sau ngai vàng quỷ non, lấy máu làm bùa vẫn rất có sức uy hiếp.
Đoạn kế tiếp thì cần đến khỉ.
Bầy khỉ này cũng không phải khỉ hoang mà đã được thuần hóa, vùng Đại Vũ Lăng nhiều khỉ, có hộ núi sống bằng nghề thuần khỉ, sáng dậy mang bầy khỉ đi chợ, biểu diễn đếm số, mặc cởi quần áo, cưỡi dê cưỡi chó. Trước khi xuống vách, Đoàn Văn Hi đã ở chung với bầy khỉ này nhiều ngày, lại kiêm có khả năng “phục thú núi”, chẳng khó gì để bầy khỉ này chịu nghe bà sai sử.
Thế nên khi hết thừng, bà thổi một tiếng còi hiệu, hơn ba bốn mươi con khỉ cao thấp tránh khỏi đường “tránh thú núi”, men theo rìa bên ầm ĩ chạy loạn xuống, con nào con nấy đều không xuống tay không, con thì cuốn một cuộn thừng dài lên cổ, con thì lưng cõng đuốc củi, léo nhéo chít chít rung chuyển cả cây cành, cảnh tượng rất hoành tráng.
Nơi đặt chân có cây cành gì có thể giẫm lên tất nhiên là tốt nhất, nếu không có, bầy khỉ sẽ theo tiếng còi chỉ dẫn của bà thắt nút kéo thừng, gặp phải nơi thực sự hung hiểm không thể đặt chân, bầy khỉ còn có thể leo lại lên vách núi, cuộn mình lại như mỏm đá leo núi, hoặc lấy thân mình bắc cầu cho bà giẫm lên.
Cũng chính tại đoạn đường này, Đoàn Văn Hi trông thấy đàn dơi đen.
Theo lời bà mô tả, dơi đen thành bầy rậm rạp, tầng tầng lớp lớp, tựa như bám trên vách đá, dàn ra rất rộng, giống màn chiếu của rạp chiếu phim ngày nay, chen chúc nhúc nhích, giang cánh ra vụt bay, cánh dài đến một mét.
Đoàn Văn Hi còn lấy làm lạ, trong ấn tượng của bà, dơi hẳn sống trong hang động đen tối mới phải, sau lại hiểu ra, hố trời này như một cái thùng, bên trên lại có cái “nắp”, ánh mặt trời rất khó chiếu xuống, chẳng phải là không khác gì một cái động hay sao?
Hơn nữa, đến độ sâu này, tầm nhìn đã rất thấp, trong đàn dơi chợt có con mở mắt ra, đáng lẽ mắt dơi không phát sáng nhưng đại khái là phản xạ nguồn sáng nhạt khác lấm chấm, rải rác trên mặt vách, chợt sáng chợt tối, ở chỗ sáng có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt chuột mỏ nhọn gần như dữ tợn, khiến người ta không biết là nên thán phục cảnh tượng đặc biệt này hay là nên sởn tóc gáy.
Đoạn cuối cùng gần như đen thui, bầy khỉ cầm đuốc nhảy tới trước mặt Đoàn Văn Hi, để bà dùng diêm châm đuốc.
Động vật có bản tính sợ lửa, đó cũng là lý do vì sao phải dẫn khỉ đã qua thuần hóa đi, chúng ở chung lâu với con người, nếu được huấn luyện tiếp thì nhảy qua vòng lửa cũng chỉ là chuyện thường, không sợ ánh lửa đến thế, đổi lại là khỉ hoang thì không được, sẽ sợ đến tè dầm luôn mất.
Dẫu vậy, đoạn tiếp đó, bầy khỉ vẫn triệt để không dám đi xuống – anh cho rằng đã gần xuống đến đáy, bên dưới hẳn là tĩnh mịch không một tiếng động, gần như là một nơi khép kín, nhưng thực ra không phải, bên dưới vẫn có tiếng gió xào xạc và tiếng gầm rống bén nhọn khiến người ta nổi gai ốc, thỉnh thoảng, giữa không trung còn đột nhiên có bóng chim muông quái dị lướt vụt qua – đàn khỉ bất an nóng nảy, cầm đuốc nhảy rụt lên vách đá, chết cũng không chịu xuống lại.
Lúc này sẽ dùng đến một túi tiền xu Đồng Trị Quang Tự.
Theo truyền thuyết cổ xưa của quỷ non, đoạn vách cuối cùng này, đừng nói là cây, một nhánh cỏ cũng không mọc, có lẽ là bởi thực sự cách ánh sáng quá xa, lại không giống cây cối tầng đáy của rừng có thể tự hấp thu chất dinh dưỡng trong đất, nhưng cái tốt là phủ kín những kẽ nứt rất nhỏ.
Kẽ nứt này rất rất nhỏ, ngón tay không thò vào được, muốn nhét một hạt đậu xanh vào cũng khó, nhưng chuyện trên đời luôn bất ngờ và tuyệt diệu như vậy: có một thứ ai ai cũng quen thuộc, có thể thấy ở bất kỳ đâu, dường như được sinh ra vì kẽ nứt này.
Đồng xu.
Loại đồng xu mỏng nhất, giá trị thấp nhất, vào thời cổ thì là đao tệ bố tệ, mà nay thì chính là tiền xu hoàng đế đủ loại đủ dạng, đập mấy cái là có thể lún được vào, một nửa bên trong, một nửa bên ngoài, vừa vặn để đặt một bàn chân lên.
Công phu leo trèo chân trần của quỷ non là kỹ năng cơ bản có tác dụng nhất ở đoạn này, được gọi đùa là “thiền một ngón chân” của quỷ non, mà khi gặp phải đoạn đường hiểm trở có thể chết được thì lại có một cách gọi khác là “đường tiền tài”; tiền bỏ ra ở đoạn đường này thì gọi là tiền mua đường.
Nghĩ mà xem, cả một mặt vách rộng lớn khảm rải rác những đồng xu nhỏ bằng đồng qua nhiều thế hệ, có khác nào mặt tường triển lãm đồng tiền khổng lồ nhất cũng đầy đủ nhất trên đời này không, chỉ có điều, người có thể xem được nó thưa thớt chẳng có bao nhiêu.
Ánh lửa trên nhảy nhót trên đầu, kèm theo đó là tiếng bầy khỉ chít chít kêu loạn càng lúc càng xa, đến khi thật sự không nhìn thấy được nữa, Đoàn Văn Hi lại thổi còi, bầy khỉ như gặp sắc lệnh, theo chỉ dẫn của bà, mỗi lần chỉ thả một hai cây đuốc xuống, ánh lửa màu vỏ quýt lục tục vụt qua như đèn lắc, hoặc rơi xuống tán lá, hoặc rơi xuống bụi cây bụi cỏ, đều có thể cháy được một lúc, cung cấp ánh sáng đoạn cuối cùng cho bà – qua đó, Đoàn Văn Hi dùng mắt ước lượng khoảng cách đến đáy và tính nhẩm số lượng đuốc còn dùng được, thổi còi đúng lúc, cho đến khi chân đạp lên tầng mục nát quánh dày dưới đáy vực.
Nhưng đó vẫn chưa phải là kết thúc.
Khu rừng đá rậm rạp được gọi là “Đầu Mỹ Nhân” đứng lặng trong vách núi, độ cao bất đồng từ hơn mười mét đến hai, ba trăm mét, nhìn trong bóng tối vừa giống những thân cây gầy đét chống trời, vừa giống những chiếc đầu người vĩ đại nhấp nhô cao thấp.
Nếu khoanh vùng rừng đá này vào một vòng tròn thì ngọn đá treo túi mật cũng không nằm chính giữa mà đại khái nằm trên một điểm tỉ lệ vàng ở một đường kính nào đó, ví trí của nó hẳn đã được tính toán đo lường, có thể nhận được ánh mặt trời quý báu không gì sánh được chiếu xuyên từ “con ngươi” của cái nắp trên đỉnh xuống, trên đỉnh ngọn trồng rất dày hoa cỏ, bởi vậy nên có thể nở rộ như trâm hoa của mỹ nhân, mà những đỉnh không được mang tên “Đầu mỹ nhân” xung quanh thì là những ngọn đá trọc lốc.
Là vì “Đầu mỹ nhân, trăm hoa hổ thẹn”.
Từ điểm đặt chân tới đỉnh ngọn treo túi mật còn một đoạn đường rất dài phải đi, cũng chính trên đoạn đường này, bà trông thấy chuột bạch nặng chừng mười cân hoảng sợ bỏ chạy,còn trông thấy bộ da rắn lột hoàn chỉnh treo trên cây, dùng cánh tay so thử, thân rắn ít nhất cũng phải to bằng cái thùng nước.
Có thể suy ra, nếu bà không phải tóc núi, không dùng được bùa máu “phòng thú rừng” thì đoạn đường này rất có thể bà sẽ một đi không trở lại/
Sau đó, Đoàn Văn Hi viết trong nhật ký…
“Nơi treo túi mật núi hệt như một cái két sắt không một khe hở, vị trí hẻo lánh, dây leo đắp giấu, vách núi trắc trở, cáo bay hiểm độc, muông thú hung dữ, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, bước bước kinh tâm, như giẫm đuôi cọp, như vượt băng xuân, không phải quỷ non không thể xuống, không phải quỷ non cũng không có khả năng mà xuống.”
***
Sáng dậy, Giang Luyện vừa vén cửa lều lên thì trông thấy Liễu Quan Quốc đi ngang qua cách đó không sao.
Cũng coi như quen mặt, hắn hơi do dự, cuối cùng vẫn đuổi theo, mượn Liễu Quan Quốc điện thoại vệ tinh.
Liễu Quan Quốc lại rất dễ nói chuyện, nhanh chóng đưa cho hắn, còn tốt bụng chỉ hắn xuống chỗ thấp trên sườn núi mà gọi, nói nơi này gần vách đá, từ trường rất nhiễu, thiết bị điện tử đều hơi chập mạch.
Giang Luyện cảm ơn Liễu Quan Quốc, leo thang dây xuống giữa sườn núi, gọi cho Huống Đồng Thắng. Giờ này tất nhiên cụ nuôi vẫn chưa tỉnh dậy, cơ mà không sao, cũng chẳng phải là tìm ông ấy.
Là y tá bắt máy, trong giọng nói nhuốm vẻ ngái ngủ: “Cậu Luyện?”
Giang Luyện ngẩng đầu xem độ cao của mặt trời, có điều cũng hiểu là không phải y tá làm biếng: Họ đã chăm sóc cho Huống Đồng Thắng suốt mấy năm nay, giờ giấc nghỉ ngơi làm việc cũng hơi có xu thế đồng bộ với ông.
Hắn hỏi: “Hay ngày nay có nhận được điện thoại của Mỹ Doanh hay Vi Bưu không?”
Y tá vui vẻ: “Có, hôm qua có gọi, vừa mở đầu đã hỏi ngay cậu có gọi điện tới không, hơn nữa giống như cậu, cũng không dùng điện thoại của mình mà gọi bằng số lạ. Hôm nay cậu lại hỏi họ có gọi không, cậu Luyện, các cậu chơi trốn tìm đó hả?”
Y tá này không tệ, miệng không nói nhảm, hai ba câu đã nói rõ được tình huống, Giang Luyện yên lòng, cũng cười: “Nếu Mỹ Doanh gọi lại thì báo với em ấy tôi đã giải quyết xong chuyện rồi, có điều còn chút việc vặt phải xử lý, bảo họ tới Vân Mộng Phong núi Ngọ Lăng chờ, tôi sẽ gặp lại họ ở đấy.”
Gọi điện xong, Giang Luyện trở lại theo đường cũ, định trả điện thoại vệ tinh cho Liễu Quan Quốc, lại không biết gã đã đi đâu, bèn đi quanh hỏi thăm, một đường đi về phía vách núi.
Trên đường có dây cảnh giới nhưng đều đã thả xuống chạm đất, hơn nữa trên vách đá túm năm tụm ba, xem ra có không ít người – Giang Luyện cũng coi như dây cảnh giới này đã được thu lại, trực tiếp nhảy qua.
Lại gần, hắn cầm điện thoại vệ tinh dừng sững tại chỗ, hoàn toàn bị chấn động mạnh.
Hôm qua hắn lên vách núi muộn, hơn nữa đây là doanh trại của quỷ non, vì tị hiềm nên không dám đi lung tung, chỉ nghĩ là một đỉnh núi bình thường, giờ nhìn được toàn cảnh rồi, lông tóc trên người đều dựng hết cả lên.
Hố trời cũng chẳng phải cái gì đáng kinh ngạc, mấy năm nay hắn đã tới Tương Tây nhiều lần, ít nhiều cũng có chút hiểu biết về địa hình địa thế của nơi này: Tương Tây vốn là nơi có nhiều hố trời, giở xem tin tức xã hội có thể đọc được chuyện người miền núi ra ngoài đốn củi sẩy chân ngã vào hố trời chết; nếu nói ở đây ẩn giấu một hố trời vĩ đại chưa được phát hiện thì cũng không phải không có khả năng – quần thể hố trời ở Hán Trung Thiểm Tây được cho là quy mô nhất thế giới đến năm 2016 mới được phát hiện ra, cũng chỉ cách ngày nay mới hai năm, nhận thức của con người với thiên nhiên còn lâu mới tới tận cùng.
Đáng kinh ngạc là ở chỗ: Mảng dây leo quy mô cực đại kết thành nắp xanh này là sao? Là bàn tay của thiên nhiên quỷ thần hay là do một tập thể người tạo nên?
…
Tiếng đập gõ leng keng kéo hắn trở lại hiện thực.
Theo hướng nhìn sang, ở một chỗ trên vách đá tụ tập ít nhất hơn mười hộ núi hoặc ngồi xổm hoặc đứng, đang bận rộn lắp đặt cái gì đó, quanh người chất đống rất nhiều trang bị, nhìn lướt qua, Giang Luyện sơ sơ nhận thấy có ròng rọc đơn ròng rọc đôi, mũ bảo hiểm, thừng tĩnh lực, khóa GO, dụng cụ thăng lên hạ xuống đeo ngực, vòng đạp chân, thừng đuôi trâu, vân vân, số lượng không ít, gần như chất thành một ngọn núi nhỏ.
Đây là…kỹ thuật thừng đơn SRT?
Đang nghĩ ngợi, đằng sau vọng tới tiếng nói chuyện, nghe như của Liễu Quan Quốc. Giang Luyện xoay người lại, đang định lên đón, lại dừng lại.
Liễu Quan Quốc đi cùng Mạnh Thiên Tư và Mạnh Kình Tùng tới, vừa đi vừa chỉ về chỗ đang bận rộn trên vách đá, giới thiệu với hai người tiến triển mắc hệ thống lên xuống. Mạnh Thiên Tư cụp mắt lắng nghe, thỉnh thoảng mới gật đầu một cái, vô tình ngước mắt, ánh nhìn lướt qua, trông thấy Giang Luyện.
Giang Luyện cũng không ngờ lại “thấy” nhau như vậy, kể cũng lạ, ánh mắt vô hình, không khí vô chất, nhưng cái liếc mắt này của cô lại khiến hắn cảm nhận được chút áp lực như đang phải đỡ lấy một trọng lượng nào đó.
Đang do dự nên gật đầu chào hay tiến lên đón thì vẻ mặt cô hơi sầm xuống, chớp mắt dời ánh nhìn lại, chỉ như một cái lướt lạnh lùng rồi buộc mày mi chuyển hướng, chỉ dư lại một tia lạnh lẽo từ từ tan ra, nhanh chóng hòa vào không khí.
Ba người vừa đi vừa nói, nhanh chóng đi qua.
Bấy giờ Giang Luyện mới thở ra một hơi dài, còn giơ tay lên vỗ ngực cho đỡ sợ, nhưng nỗi sợ này từ đâu mà tới thì bản thân cũng không nói rõ được.
Đang nghĩ xem có nên đưa điện thoại vệ tinh cho người khác gửi lại cho mình chuồn đi không thì một bên vai đột nhiên trầm xuống, có người vỗ vai hắn, hớn ha hớn hở gọi: “Tiểu Luyện Luyện!”
Tiểu Luyện Luyện?
Giang Luyện xoay người, nghênh đón gương mặt rạng rỡ vui vẻ của Thần Côn.
Hắn nghi ngờ mình nghe nhầm: “Chú gọi tôi là gì?”
“Tiểu Luyện Luyện đó,” Thần Côn không cảm thấy có gì không ổn, “Chúng ta hiếm hoi lắm mới được một lần trò chuyện hợp ý như tối qua, vừa gặp đã như quen biết từ lâu.”
Hợp ý?
Còn nữa, vừa gặp đã như quen biết từ lâu? Hắn và Thần Côn mà cũng có thể gọi như vậy thì với Mạnh Thiên Tư hẳn là… Bạn thân chí cốt?
Thần Côn sáp lại, hạ giọng: “Cậu biết không, chỉ có bạn bè nói chuyện hợp tôi mới đặt biệt danh vừa dễ nghe vừa dễ gọi cho thôi đó, những người khác có bảo tôi đặt tôi cũng không đặt.”
Nói cứ như mình được lợi từ lão lắm vậy, cũng may đã có sẵn cái biệt danh “Luyện Tử” khó nghe Huống Đồng Thắng đặt cho hắn làm nền rồi, “Tiểu Luyện Luyện” được nổi bật lên, cũng không quá chói tai.
Miệng mọc trên người người ta mà, miễn là không quá khó nghe thì thích sao gọi vậy đi, Giang Luyện cũng không bận tâm nhiều.
Hiển nhiên Thần Côn cũng đã ở đây xem được một lúc, vô cùng hưng phấn, chỉ vào đám người đang mắc hệ thống lên xuống cho hắn xem: “Tiểu Luyện Luyện, hình như họ định xuống vách núi đấy, tôi nghe nói cô Mạnh kia tới rồi, cáo bay hoàn toàn không phải vấn đề gì lớn nữa.”
“Ừm.”
Thần Côn không hài lòng lắm với phản ứng của hắn: “Sao cậu bình thản thế? Hố trời sâu hơn một ngàn mét đó, bên dưới còn có rừng đá, cậu biết đây là kỳ quan hiếm có cỡ nào không, còn nữa, sinh vật bên dưới đó không giống với những nơi khác, chuột to lắm, mười cân lận!”
Quái, lão ấy chưa xuống mà sao biết bên dưới có chuột mười cân vậy, Giang Luyện lấy làm lạ: “Chú từng xuống đó?”
Thần Côn khoát tay, tỏ vẻ chuyện này không quan trọng: “Tôi quyết định mượn họ một sợi thừng, tôi cũng muốn xuống.”
Giọng điệu nghe cứ như với lão đây không phải là xuống vách núi mà chỉ là lên phố mua củ hành thôi vậy, Giang Luyện nhìn bên kia, lại nhìn sang Thần Côn: “Chú biết SRT?”
Thần Côn mù tịt: “Ét rờ…tê…gì cơ?”
Hình như từng nghe Mạnh Kình Tùng nhắc đến thì phải.
Giang Luyện phổ cập kiến thức cho lão: “SRT, single rope technique, trong nước gọi là kỹ thuật thừng đơn, dùng một sợi dây thừng lên xuống thành thạo.”
Thần Côn đáp: “Ừ, có thừng là được rồi mà?”
Giang Luyện tức cười: “Có thừng là được, chú là nhện chắc? Hay là lực tay hơn người…”
Nói tới đây, thò tay qua bóp bóp vai Thần Cồn: “Cơ hơi lỏng, không luyện nhiều lắm phải không.”
Tự tôn đàn ông làm cái mặt mo của Thần Côn hơi đỏ lên, lão ngượng ngùng: “Tôi nói nhầm, không phải chỉ dựa vào thừng, tôi thấy họ có dụng cụ hạ xuống, rất lợi hại, nói cái đã roẹt một tiếng đi xuống rồi.”
Nói chuyện với tay ngang mệt hết sức, Giang Luyện nói: “Để tôi nói chú nghe.”
Hắn cúi người nhặt một hòn sỏi, định tìm một sợi chỉ làm mẫu cho Thần Côn xem, đáng tiếc đây là đỉnh núi chứ không phải xưởng may, sỏi muốn có bao nhiêu có bấy nhiêu nhưng chỉ thì một sợi cũng không có.
Giang Luyện giơ hòn sỏi lên cho Thần Côn xem: “Giả dụ có một sợi dây nhỏ dài, một đầu nắm trong tay tôi, đầu còn lại buộc vào hòn sỏi này, khi tôi giơ tay lên…”
Ngón cái và ngón trỏ của hắn bóp lại, làm bộ từ từ giơ lên: “Chú sẽ thấy được gi?”
Thần Côn đáp: “Tôi thấy một bàn tay, với lại một sợi dây…treo hòn sỏi.”
Giang Luyện cạn lời, có điều nói vậy cũng không chẳng sai, hắn đành tự nói ra đáp án: “Dây quá dài, đến lúc hòn sỏi không đạt được điểm thăng bằng sẽ lấy dây làm trục, không ngừng quay quanh.”
Thần Côn há hốc, hơi khựng lại, như nhớ ra điều gì, không ngừng gật đầu: “Phải phải, tôi từng thấy rồi, có ấn tượng, đúng là sẽ quay.”
“Bởi vậy nên, người không nắm được kỹ thuật, chẳng hạn như chú, dù có xuống cũng không thể giữ được thăng bằng, lúc dừng lại giữa không trung, chú có thể sẽ bị lật ngửa, còn không ngừng quay quanh, cho đến khi tự mình làm mình ngất xỉu dưới đó. Hoặc giả, chú sẽ không ngừng đung đưa, thừng càng dài, biên độ dao động của chú sẽ… Chú tự nghĩ nốt đi.”
Thần Côn nuốt nước bọt: “Vậy, tôi có thể không dừng lại giữa không trung mà, tôi có thể trượt xuống thật nhanh, trượt liên tục, thẳng đến đáy.”
Trượt nhanh?
Ha ha.
Giang Luyện hỏi lão: “Có phải dây thừng được mắc vào một công cụ hạ xuống không?”
“Phải.”
“Chú trượt nhanh xuống, giữa công cụ hạ xuống và dây thừng có phải sẽ có ma sát không?”
“Phải…”
“Ma sát sinh ra cái gì?”
Thần Côn nghĩ ngợi rồi đáp: “Điện.”
Giang Luyện nhất thời nghẹn lời, Thần Côn luôn có thể đưa ra đáp án đúng nhưng không phải cái hắn mong muốn, hắn lại đành chủ động nói đáp án: “Nhiệt, ma sát sinh nhiệt.”
“Trượt nhanh rất có thể sẽ làm cháy dây thừng, sức chịu tải của loại công cụ này chỉ chịu được tốc độ cực hạn ba mét trên giây, chú dám vượt quá tốc độ này, tối đa một trăm mét, thừng của chú sẽ cháy.”
Thần Côn trợn to mắt, vẻ mặt “thì ra là thế”, im lặng một lúc lâu mới nói: “Tiểu Luyện Luyện, cậu có…kiến thức quá.”
Tốt, nếu đã khen hắn có kiến thức thì hắn sẽ tiết lộ chút kiến thức ra cho lão xem.
“Còn nữa, cứ trượt như thế cũng không thể nào trượt thẳng đến đáy, dưới vách núi phải dùng thừng tĩnh lực, thường chỉ dài hai, ba trăm mét, quá một ngàn mét cũng không phải là không có, nhưng phải được thiết kế đặc biệt. Thừng tĩnh lực họ dùng đường kính hơn 10mm, cứ tính theo đường kính 10mm nhé, một trăm mét sẽ nặng khoảng tám cân, một nghìn mét sẽ là tám mươi cân, tôi xem trang bị của họ rồi, không có loại dài siêu cấp như vậy, lúc chú theo họ cùng trèo lên, có ai cõng được cái bao tải to vậy không?”
Thần Côn càng thêm há hốc: “Không có, chắc chắn là không có, vượt núi khổ cực như vậy, ngoài chuẩn bị trang bị ra thì đều gắng hết sức ăn vận gọn nhẹ, mỗi sợi thừng thôi đã tám mươi cân rồi, quá đáng sợ.
Giang Luyện rất bình tĩnh hắt nốt gáo nước lạnh cuối cùng vào mặt lão: “Nếu không có thừng dài thì phải nối hai sợi lại, chỗ nối được gọi là “mấu”, bất kể thắt kiểu bằng, kiểu người cá hay kiểu chữ Bát (八) thì sẽ luôn là vấn đề của sợi thừng, làm thế nào để ‘qua mấu’ là kỹ năng chuyên nghiệp, phải trải qua huấn luyện mới nắm giữ được. Bởi vậy nên, chú không thể trượt thẳng một đường xuống đáy được, chí ít cũng phải qua ba mấu.”
Bên cạnh chợt vang lên giọng Mạnh Thiên Tư: “Ồ…hiểu biết ghê nhờ.”
Giang Luyện cứng người.
Mình nói quá chăm chú, không hề để ý tới xung quanh, cô tới lúc nào vậy?
Có điều còn may, nhìn vẻ mặt bị thuyết phục của Thần Côn, biểu hiện mới rồi hẳn không có vấn đề gì, thể hiện chút tài cán của mình một cách vô cùng giản dị tự nhiên: Cho cô biết, Giang Luyện hắn tuy có hơi sĩ diện nhưng vẫn có thể coi là một ngôi sao lấp lánh bling bling.
Hắn xoay người chào cô: “Cô Mạnh.”
Lại bổ sung: “… Hiểu sơ sơ.”
Đoàn Văn Hi đã mượn ách để hoàn thành đoạn đường một trăm mét đầu tiên xuống dưới.
Đương nhiên, để phòng cáo bay, bà đã cắt chảy máu tay, dọc đường dùng máu để lại ba cái bùa tránh thú núi – tuy không dùng được chuông vàng nhưng thân là tóc núi chỉ đứng ngay sau ngai vàng quỷ non, lấy máu làm bùa vẫn rất có sức uy hiếp.
Đoạn kế tiếp thì cần đến khỉ.
Bầy khỉ này cũng không phải khỉ hoang mà đã được thuần hóa, vùng Đại Vũ Lăng nhiều khỉ, có hộ núi sống bằng nghề thuần khỉ, sáng dậy mang bầy khỉ đi chợ, biểu diễn đếm số, mặc cởi quần áo, cưỡi dê cưỡi chó. Trước khi xuống vách, Đoàn Văn Hi đã ở chung với bầy khỉ này nhiều ngày, lại kiêm có khả năng “phục thú núi”, chẳng khó gì để bầy khỉ này chịu nghe bà sai sử.
Thế nên khi hết thừng, bà thổi một tiếng còi hiệu, hơn ba bốn mươi con khỉ cao thấp tránh khỏi đường “tránh thú núi”, men theo rìa bên ầm ĩ chạy loạn xuống, con nào con nấy đều không xuống tay không, con thì cuốn một cuộn thừng dài lên cổ, con thì lưng cõng đuốc củi, léo nhéo chít chít rung chuyển cả cây cành, cảnh tượng rất hoành tráng.
Nơi đặt chân có cây cành gì có thể giẫm lên tất nhiên là tốt nhất, nếu không có, bầy khỉ sẽ theo tiếng còi chỉ dẫn của bà thắt nút kéo thừng, gặp phải nơi thực sự hung hiểm không thể đặt chân, bầy khỉ còn có thể leo lại lên vách núi, cuộn mình lại như mỏm đá leo núi, hoặc lấy thân mình bắc cầu cho bà giẫm lên.
Cũng chính tại đoạn đường này, Đoàn Văn Hi trông thấy đàn dơi đen.
Theo lời bà mô tả, dơi đen thành bầy rậm rạp, tầng tầng lớp lớp, tựa như bám trên vách đá, dàn ra rất rộng, giống màn chiếu của rạp chiếu phim ngày nay, chen chúc nhúc nhích, giang cánh ra vụt bay, cánh dài đến một mét.
Đoàn Văn Hi còn lấy làm lạ, trong ấn tượng của bà, dơi hẳn sống trong hang động đen tối mới phải, sau lại hiểu ra, hố trời này như một cái thùng, bên trên lại có cái “nắp”, ánh mặt trời rất khó chiếu xuống, chẳng phải là không khác gì một cái động hay sao?
Hơn nữa, đến độ sâu này, tầm nhìn đã rất thấp, trong đàn dơi chợt có con mở mắt ra, đáng lẽ mắt dơi không phát sáng nhưng đại khái là phản xạ nguồn sáng nhạt khác lấm chấm, rải rác trên mặt vách, chợt sáng chợt tối, ở chỗ sáng có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt chuột mỏ nhọn gần như dữ tợn, khiến người ta không biết là nên thán phục cảnh tượng đặc biệt này hay là nên sởn tóc gáy.
Đoạn cuối cùng gần như đen thui, bầy khỉ cầm đuốc nhảy tới trước mặt Đoàn Văn Hi, để bà dùng diêm châm đuốc.
Động vật có bản tính sợ lửa, đó cũng là lý do vì sao phải dẫn khỉ đã qua thuần hóa đi, chúng ở chung lâu với con người, nếu được huấn luyện tiếp thì nhảy qua vòng lửa cũng chỉ là chuyện thường, không sợ ánh lửa đến thế, đổi lại là khỉ hoang thì không được, sẽ sợ đến tè dầm luôn mất.
Dẫu vậy, đoạn tiếp đó, bầy khỉ vẫn triệt để không dám đi xuống – anh cho rằng đã gần xuống đến đáy, bên dưới hẳn là tĩnh mịch không một tiếng động, gần như là một nơi khép kín, nhưng thực ra không phải, bên dưới vẫn có tiếng gió xào xạc và tiếng gầm rống bén nhọn khiến người ta nổi gai ốc, thỉnh thoảng, giữa không trung còn đột nhiên có bóng chim muông quái dị lướt vụt qua – đàn khỉ bất an nóng nảy, cầm đuốc nhảy rụt lên vách đá, chết cũng không chịu xuống lại.
Lúc này sẽ dùng đến một túi tiền xu Đồng Trị Quang Tự.
Theo truyền thuyết cổ xưa của quỷ non, đoạn vách cuối cùng này, đừng nói là cây, một nhánh cỏ cũng không mọc, có lẽ là bởi thực sự cách ánh sáng quá xa, lại không giống cây cối tầng đáy của rừng có thể tự hấp thu chất dinh dưỡng trong đất, nhưng cái tốt là phủ kín những kẽ nứt rất nhỏ.
Kẽ nứt này rất rất nhỏ, ngón tay không thò vào được, muốn nhét một hạt đậu xanh vào cũng khó, nhưng chuyện trên đời luôn bất ngờ và tuyệt diệu như vậy: có một thứ ai ai cũng quen thuộc, có thể thấy ở bất kỳ đâu, dường như được sinh ra vì kẽ nứt này.
Đồng xu.
Loại đồng xu mỏng nhất, giá trị thấp nhất, vào thời cổ thì là đao tệ bố tệ, mà nay thì chính là tiền xu hoàng đế đủ loại đủ dạng, đập mấy cái là có thể lún được vào, một nửa bên trong, một nửa bên ngoài, vừa vặn để đặt một bàn chân lên.
Công phu leo trèo chân trần của quỷ non là kỹ năng cơ bản có tác dụng nhất ở đoạn này, được gọi đùa là “thiền một ngón chân” của quỷ non, mà khi gặp phải đoạn đường hiểm trở có thể chết được thì lại có một cách gọi khác là “đường tiền tài”; tiền bỏ ra ở đoạn đường này thì gọi là tiền mua đường.
Nghĩ mà xem, cả một mặt vách rộng lớn khảm rải rác những đồng xu nhỏ bằng đồng qua nhiều thế hệ, có khác nào mặt tường triển lãm đồng tiền khổng lồ nhất cũng đầy đủ nhất trên đời này không, chỉ có điều, người có thể xem được nó thưa thớt chẳng có bao nhiêu.
Ánh lửa trên nhảy nhót trên đầu, kèm theo đó là tiếng bầy khỉ chít chít kêu loạn càng lúc càng xa, đến khi thật sự không nhìn thấy được nữa, Đoàn Văn Hi lại thổi còi, bầy khỉ như gặp sắc lệnh, theo chỉ dẫn của bà, mỗi lần chỉ thả một hai cây đuốc xuống, ánh lửa màu vỏ quýt lục tục vụt qua như đèn lắc, hoặc rơi xuống tán lá, hoặc rơi xuống bụi cây bụi cỏ, đều có thể cháy được một lúc, cung cấp ánh sáng đoạn cuối cùng cho bà – qua đó, Đoàn Văn Hi dùng mắt ước lượng khoảng cách đến đáy và tính nhẩm số lượng đuốc còn dùng được, thổi còi đúng lúc, cho đến khi chân đạp lên tầng mục nát quánh dày dưới đáy vực.
Nhưng đó vẫn chưa phải là kết thúc.
Khu rừng đá rậm rạp được gọi là “Đầu Mỹ Nhân” đứng lặng trong vách núi, độ cao bất đồng từ hơn mười mét đến hai, ba trăm mét, nhìn trong bóng tối vừa giống những thân cây gầy đét chống trời, vừa giống những chiếc đầu người vĩ đại nhấp nhô cao thấp.
Nếu khoanh vùng rừng đá này vào một vòng tròn thì ngọn đá treo túi mật cũng không nằm chính giữa mà đại khái nằm trên một điểm tỉ lệ vàng ở một đường kính nào đó, ví trí của nó hẳn đã được tính toán đo lường, có thể nhận được ánh mặt trời quý báu không gì sánh được chiếu xuyên từ “con ngươi” của cái nắp trên đỉnh xuống, trên đỉnh ngọn trồng rất dày hoa cỏ, bởi vậy nên có thể nở rộ như trâm hoa của mỹ nhân, mà những đỉnh không được mang tên “Đầu mỹ nhân” xung quanh thì là những ngọn đá trọc lốc.
Là vì “Đầu mỹ nhân, trăm hoa hổ thẹn”.
Từ điểm đặt chân tới đỉnh ngọn treo túi mật còn một đoạn đường rất dài phải đi, cũng chính trên đoạn đường này, bà trông thấy chuột bạch nặng chừng mười cân hoảng sợ bỏ chạy,còn trông thấy bộ da rắn lột hoàn chỉnh treo trên cây, dùng cánh tay so thử, thân rắn ít nhất cũng phải to bằng cái thùng nước.
Có thể suy ra, nếu bà không phải tóc núi, không dùng được bùa máu “phòng thú rừng” thì đoạn đường này rất có thể bà sẽ một đi không trở lại/
Sau đó, Đoàn Văn Hi viết trong nhật ký…
“Nơi treo túi mật núi hệt như một cái két sắt không một khe hở, vị trí hẻo lánh, dây leo đắp giấu, vách núi trắc trở, cáo bay hiểm độc, muông thú hung dữ, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, bước bước kinh tâm, như giẫm đuôi cọp, như vượt băng xuân, không phải quỷ non không thể xuống, không phải quỷ non cũng không có khả năng mà xuống.”
***
Sáng dậy, Giang Luyện vừa vén cửa lều lên thì trông thấy Liễu Quan Quốc đi ngang qua cách đó không sao.
Cũng coi như quen mặt, hắn hơi do dự, cuối cùng vẫn đuổi theo, mượn Liễu Quan Quốc điện thoại vệ tinh.
Liễu Quan Quốc lại rất dễ nói chuyện, nhanh chóng đưa cho hắn, còn tốt bụng chỉ hắn xuống chỗ thấp trên sườn núi mà gọi, nói nơi này gần vách đá, từ trường rất nhiễu, thiết bị điện tử đều hơi chập mạch.
Giang Luyện cảm ơn Liễu Quan Quốc, leo thang dây xuống giữa sườn núi, gọi cho Huống Đồng Thắng. Giờ này tất nhiên cụ nuôi vẫn chưa tỉnh dậy, cơ mà không sao, cũng chẳng phải là tìm ông ấy.
Là y tá bắt máy, trong giọng nói nhuốm vẻ ngái ngủ: “Cậu Luyện?”
Giang Luyện ngẩng đầu xem độ cao của mặt trời, có điều cũng hiểu là không phải y tá làm biếng: Họ đã chăm sóc cho Huống Đồng Thắng suốt mấy năm nay, giờ giấc nghỉ ngơi làm việc cũng hơi có xu thế đồng bộ với ông.
Hắn hỏi: “Hay ngày nay có nhận được điện thoại của Mỹ Doanh hay Vi Bưu không?”
Y tá vui vẻ: “Có, hôm qua có gọi, vừa mở đầu đã hỏi ngay cậu có gọi điện tới không, hơn nữa giống như cậu, cũng không dùng điện thoại của mình mà gọi bằng số lạ. Hôm nay cậu lại hỏi họ có gọi không, cậu Luyện, các cậu chơi trốn tìm đó hả?”
Y tá này không tệ, miệng không nói nhảm, hai ba câu đã nói rõ được tình huống, Giang Luyện yên lòng, cũng cười: “Nếu Mỹ Doanh gọi lại thì báo với em ấy tôi đã giải quyết xong chuyện rồi, có điều còn chút việc vặt phải xử lý, bảo họ tới Vân Mộng Phong núi Ngọ Lăng chờ, tôi sẽ gặp lại họ ở đấy.”
Gọi điện xong, Giang Luyện trở lại theo đường cũ, định trả điện thoại vệ tinh cho Liễu Quan Quốc, lại không biết gã đã đi đâu, bèn đi quanh hỏi thăm, một đường đi về phía vách núi.
Trên đường có dây cảnh giới nhưng đều đã thả xuống chạm đất, hơn nữa trên vách đá túm năm tụm ba, xem ra có không ít người – Giang Luyện cũng coi như dây cảnh giới này đã được thu lại, trực tiếp nhảy qua.
Lại gần, hắn cầm điện thoại vệ tinh dừng sững tại chỗ, hoàn toàn bị chấn động mạnh.
Hôm qua hắn lên vách núi muộn, hơn nữa đây là doanh trại của quỷ non, vì tị hiềm nên không dám đi lung tung, chỉ nghĩ là một đỉnh núi bình thường, giờ nhìn được toàn cảnh rồi, lông tóc trên người đều dựng hết cả lên.
Hố trời cũng chẳng phải cái gì đáng kinh ngạc, mấy năm nay hắn đã tới Tương Tây nhiều lần, ít nhiều cũng có chút hiểu biết về địa hình địa thế của nơi này: Tương Tây vốn là nơi có nhiều hố trời, giở xem tin tức xã hội có thể đọc được chuyện người miền núi ra ngoài đốn củi sẩy chân ngã vào hố trời chết; nếu nói ở đây ẩn giấu một hố trời vĩ đại chưa được phát hiện thì cũng không phải không có khả năng – quần thể hố trời ở Hán Trung Thiểm Tây được cho là quy mô nhất thế giới đến năm 2016 mới được phát hiện ra, cũng chỉ cách ngày nay mới hai năm, nhận thức của con người với thiên nhiên còn lâu mới tới tận cùng.
Đáng kinh ngạc là ở chỗ: Mảng dây leo quy mô cực đại kết thành nắp xanh này là sao? Là bàn tay của thiên nhiên quỷ thần hay là do một tập thể người tạo nên?
…
Tiếng đập gõ leng keng kéo hắn trở lại hiện thực.
Theo hướng nhìn sang, ở một chỗ trên vách đá tụ tập ít nhất hơn mười hộ núi hoặc ngồi xổm hoặc đứng, đang bận rộn lắp đặt cái gì đó, quanh người chất đống rất nhiều trang bị, nhìn lướt qua, Giang Luyện sơ sơ nhận thấy có ròng rọc đơn ròng rọc đôi, mũ bảo hiểm, thừng tĩnh lực, khóa GO, dụng cụ thăng lên hạ xuống đeo ngực, vòng đạp chân, thừng đuôi trâu, vân vân, số lượng không ít, gần như chất thành một ngọn núi nhỏ.
Đây là…kỹ thuật thừng đơn SRT?
Đang nghĩ ngợi, đằng sau vọng tới tiếng nói chuyện, nghe như của Liễu Quan Quốc. Giang Luyện xoay người lại, đang định lên đón, lại dừng lại.
Liễu Quan Quốc đi cùng Mạnh Thiên Tư và Mạnh Kình Tùng tới, vừa đi vừa chỉ về chỗ đang bận rộn trên vách đá, giới thiệu với hai người tiến triển mắc hệ thống lên xuống. Mạnh Thiên Tư cụp mắt lắng nghe, thỉnh thoảng mới gật đầu một cái, vô tình ngước mắt, ánh nhìn lướt qua, trông thấy Giang Luyện.
Giang Luyện cũng không ngờ lại “thấy” nhau như vậy, kể cũng lạ, ánh mắt vô hình, không khí vô chất, nhưng cái liếc mắt này của cô lại khiến hắn cảm nhận được chút áp lực như đang phải đỡ lấy một trọng lượng nào đó.
Đang do dự nên gật đầu chào hay tiến lên đón thì vẻ mặt cô hơi sầm xuống, chớp mắt dời ánh nhìn lại, chỉ như một cái lướt lạnh lùng rồi buộc mày mi chuyển hướng, chỉ dư lại một tia lạnh lẽo từ từ tan ra, nhanh chóng hòa vào không khí.
Ba người vừa đi vừa nói, nhanh chóng đi qua.
Bấy giờ Giang Luyện mới thở ra một hơi dài, còn giơ tay lên vỗ ngực cho đỡ sợ, nhưng nỗi sợ này từ đâu mà tới thì bản thân cũng không nói rõ được.
Đang nghĩ xem có nên đưa điện thoại vệ tinh cho người khác gửi lại cho mình chuồn đi không thì một bên vai đột nhiên trầm xuống, có người vỗ vai hắn, hớn ha hớn hở gọi: “Tiểu Luyện Luyện!”
Tiểu Luyện Luyện?
Giang Luyện xoay người, nghênh đón gương mặt rạng rỡ vui vẻ của Thần Côn.
Hắn nghi ngờ mình nghe nhầm: “Chú gọi tôi là gì?”
“Tiểu Luyện Luyện đó,” Thần Côn không cảm thấy có gì không ổn, “Chúng ta hiếm hoi lắm mới được một lần trò chuyện hợp ý như tối qua, vừa gặp đã như quen biết từ lâu.”
Hợp ý?
Còn nữa, vừa gặp đã như quen biết từ lâu? Hắn và Thần Côn mà cũng có thể gọi như vậy thì với Mạnh Thiên Tư hẳn là… Bạn thân chí cốt?
Thần Côn sáp lại, hạ giọng: “Cậu biết không, chỉ có bạn bè nói chuyện hợp tôi mới đặt biệt danh vừa dễ nghe vừa dễ gọi cho thôi đó, những người khác có bảo tôi đặt tôi cũng không đặt.”
Nói cứ như mình được lợi từ lão lắm vậy, cũng may đã có sẵn cái biệt danh “Luyện Tử” khó nghe Huống Đồng Thắng đặt cho hắn làm nền rồi, “Tiểu Luyện Luyện” được nổi bật lên, cũng không quá chói tai.
Miệng mọc trên người người ta mà, miễn là không quá khó nghe thì thích sao gọi vậy đi, Giang Luyện cũng không bận tâm nhiều.
Hiển nhiên Thần Côn cũng đã ở đây xem được một lúc, vô cùng hưng phấn, chỉ vào đám người đang mắc hệ thống lên xuống cho hắn xem: “Tiểu Luyện Luyện, hình như họ định xuống vách núi đấy, tôi nghe nói cô Mạnh kia tới rồi, cáo bay hoàn toàn không phải vấn đề gì lớn nữa.”
“Ừm.”
Thần Côn không hài lòng lắm với phản ứng của hắn: “Sao cậu bình thản thế? Hố trời sâu hơn một ngàn mét đó, bên dưới còn có rừng đá, cậu biết đây là kỳ quan hiếm có cỡ nào không, còn nữa, sinh vật bên dưới đó không giống với những nơi khác, chuột to lắm, mười cân lận!”
Quái, lão ấy chưa xuống mà sao biết bên dưới có chuột mười cân vậy, Giang Luyện lấy làm lạ: “Chú từng xuống đó?”
Thần Côn khoát tay, tỏ vẻ chuyện này không quan trọng: “Tôi quyết định mượn họ một sợi thừng, tôi cũng muốn xuống.”
Giọng điệu nghe cứ như với lão đây không phải là xuống vách núi mà chỉ là lên phố mua củ hành thôi vậy, Giang Luyện nhìn bên kia, lại nhìn sang Thần Côn: “Chú biết SRT?”
Thần Côn mù tịt: “Ét rờ…tê…gì cơ?”
Hình như từng nghe Mạnh Kình Tùng nhắc đến thì phải.
Giang Luyện phổ cập kiến thức cho lão: “SRT, single rope technique, trong nước gọi là kỹ thuật thừng đơn, dùng một sợi dây thừng lên xuống thành thạo.”
Thần Côn đáp: “Ừ, có thừng là được rồi mà?”
Giang Luyện tức cười: “Có thừng là được, chú là nhện chắc? Hay là lực tay hơn người…”
Nói tới đây, thò tay qua bóp bóp vai Thần Cồn: “Cơ hơi lỏng, không luyện nhiều lắm phải không.”
Tự tôn đàn ông làm cái mặt mo của Thần Côn hơi đỏ lên, lão ngượng ngùng: “Tôi nói nhầm, không phải chỉ dựa vào thừng, tôi thấy họ có dụng cụ hạ xuống, rất lợi hại, nói cái đã roẹt một tiếng đi xuống rồi.”
Nói chuyện với tay ngang mệt hết sức, Giang Luyện nói: “Để tôi nói chú nghe.”
Hắn cúi người nhặt một hòn sỏi, định tìm một sợi chỉ làm mẫu cho Thần Côn xem, đáng tiếc đây là đỉnh núi chứ không phải xưởng may, sỏi muốn có bao nhiêu có bấy nhiêu nhưng chỉ thì một sợi cũng không có.
Giang Luyện giơ hòn sỏi lên cho Thần Côn xem: “Giả dụ có một sợi dây nhỏ dài, một đầu nắm trong tay tôi, đầu còn lại buộc vào hòn sỏi này, khi tôi giơ tay lên…”
Ngón cái và ngón trỏ của hắn bóp lại, làm bộ từ từ giơ lên: “Chú sẽ thấy được gi?”
Thần Côn đáp: “Tôi thấy một bàn tay, với lại một sợi dây…treo hòn sỏi.”
Giang Luyện cạn lời, có điều nói vậy cũng không chẳng sai, hắn đành tự nói ra đáp án: “Dây quá dài, đến lúc hòn sỏi không đạt được điểm thăng bằng sẽ lấy dây làm trục, không ngừng quay quanh.”
Thần Côn há hốc, hơi khựng lại, như nhớ ra điều gì, không ngừng gật đầu: “Phải phải, tôi từng thấy rồi, có ấn tượng, đúng là sẽ quay.”
“Bởi vậy nên, người không nắm được kỹ thuật, chẳng hạn như chú, dù có xuống cũng không thể giữ được thăng bằng, lúc dừng lại giữa không trung, chú có thể sẽ bị lật ngửa, còn không ngừng quay quanh, cho đến khi tự mình làm mình ngất xỉu dưới đó. Hoặc giả, chú sẽ không ngừng đung đưa, thừng càng dài, biên độ dao động của chú sẽ… Chú tự nghĩ nốt đi.”
Thần Côn nuốt nước bọt: “Vậy, tôi có thể không dừng lại giữa không trung mà, tôi có thể trượt xuống thật nhanh, trượt liên tục, thẳng đến đáy.”
Trượt nhanh?
Ha ha.
Giang Luyện hỏi lão: “Có phải dây thừng được mắc vào một công cụ hạ xuống không?”
“Phải.”
“Chú trượt nhanh xuống, giữa công cụ hạ xuống và dây thừng có phải sẽ có ma sát không?”
“Phải…”
“Ma sát sinh ra cái gì?”
Thần Côn nghĩ ngợi rồi đáp: “Điện.”
Giang Luyện nhất thời nghẹn lời, Thần Côn luôn có thể đưa ra đáp án đúng nhưng không phải cái hắn mong muốn, hắn lại đành chủ động nói đáp án: “Nhiệt, ma sát sinh nhiệt.”
“Trượt nhanh rất có thể sẽ làm cháy dây thừng, sức chịu tải của loại công cụ này chỉ chịu được tốc độ cực hạn ba mét trên giây, chú dám vượt quá tốc độ này, tối đa một trăm mét, thừng của chú sẽ cháy.”
Thần Côn trợn to mắt, vẻ mặt “thì ra là thế”, im lặng một lúc lâu mới nói: “Tiểu Luyện Luyện, cậu có…kiến thức quá.”
Tốt, nếu đã khen hắn có kiến thức thì hắn sẽ tiết lộ chút kiến thức ra cho lão xem.
“Còn nữa, cứ trượt như thế cũng không thể nào trượt thẳng đến đáy, dưới vách núi phải dùng thừng tĩnh lực, thường chỉ dài hai, ba trăm mét, quá một ngàn mét cũng không phải là không có, nhưng phải được thiết kế đặc biệt. Thừng tĩnh lực họ dùng đường kính hơn 10mm, cứ tính theo đường kính 10mm nhé, một trăm mét sẽ nặng khoảng tám cân, một nghìn mét sẽ là tám mươi cân, tôi xem trang bị của họ rồi, không có loại dài siêu cấp như vậy, lúc chú theo họ cùng trèo lên, có ai cõng được cái bao tải to vậy không?”
Thần Côn càng thêm há hốc: “Không có, chắc chắn là không có, vượt núi khổ cực như vậy, ngoài chuẩn bị trang bị ra thì đều gắng hết sức ăn vận gọn nhẹ, mỗi sợi thừng thôi đã tám mươi cân rồi, quá đáng sợ.
Giang Luyện rất bình tĩnh hắt nốt gáo nước lạnh cuối cùng vào mặt lão: “Nếu không có thừng dài thì phải nối hai sợi lại, chỗ nối được gọi là “mấu”, bất kể thắt kiểu bằng, kiểu người cá hay kiểu chữ Bát (八) thì sẽ luôn là vấn đề của sợi thừng, làm thế nào để ‘qua mấu’ là kỹ năng chuyên nghiệp, phải trải qua huấn luyện mới nắm giữ được. Bởi vậy nên, chú không thể trượt thẳng một đường xuống đáy được, chí ít cũng phải qua ba mấu.”
Bên cạnh chợt vang lên giọng Mạnh Thiên Tư: “Ồ…hiểu biết ghê nhờ.”
Giang Luyện cứng người.
Mình nói quá chăm chú, không hề để ý tới xung quanh, cô tới lúc nào vậy?
Có điều còn may, nhìn vẻ mặt bị thuyết phục của Thần Côn, biểu hiện mới rồi hẳn không có vấn đề gì, thể hiện chút tài cán của mình một cách vô cùng giản dị tự nhiên: Cho cô biết, Giang Luyện hắn tuy có hơi sĩ diện nhưng vẫn có thể coi là một ngôi sao lấp lánh bling bling.
Hắn xoay người chào cô: “Cô Mạnh.”
Lại bổ sung: “… Hiểu sơ sơ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.