Xuxu, Đừng Khóc!

Chương 3

Sakuravn

08/05/2013

khi tôi đang cắm cúi đọc Nữ hòang Ai Cập, quyển truyện tranh yêu thích,

thì có 2 phong chocolate được ném lên bàn cái phịch,

tôi ngẩng đầu dậy,

cậu ấy ngồi trước mặt tôi – 1 anh bạn có sống mũi cao và tóc thì vuốt keo xì tin,

nói hất hàm “Ăn đi.”

“Ăn cái này á?”

“Chứ ko lẽ ăn tôi?”

“Nhưng sao lại cho tớ?”

“có dư thì cho.”

“vậy hả? cám ơn.”

nói xong tôi lấy 2 thanh chocolate đặt sang 1 bên và cúi xuống tiếp tục đọc..

được chừng 20 giây, cậu bạn nọ lại giật quyển truyện của tôi,

“sao ko ăn??”

“thì để lát về ăn…”

“tôi muốn bạn ăn ngay!”

cậu ấy cứ nhìn tôi trừng trừng, và vì sợ,

tôi lột thanh chocolate ra và bỏ vô miệng nhai chóp chép.

“ngon ko?”

“Ko…”

“SAO KHÔNG??Chocolate ngoại mà ko ngon à?”

*___* lại có 1 người đang bắt nạt tôi..

“uh..ngon..”

“sao lúc nãy bảo ko bây giờ bảo là ngon?”

“thì tại cậu muốn tớ nói ngon.”

hai mắt cậu ấy sững ra như 2 hòn bi trong vắt,

rồi lại phì ra cười có vẻ như thích thú lắm..



“bạn nghe lời quá nhỉ?”

“…”

“biết tên tôi chứ?”

“Ko..”

“ko biết thật à?”

“Ko..”

“Đoán đi ^-^”

rồi cậu ta khoanh tay trước ngực, đứng dậy,

búng tay 1 cái rồi đặt bàn tay lên vai tôi,

“cho gợi ý nhé, tên của 1 con vật oai phong!”

con vật oai phong à?

con hổ? sư tử? hay là đại bàng?

nhưng tại sao tôi phải đoán tên cậu ấy làm gì..

chỉ việc hỏi Kim là ra ấy mà. ^o^

“cậu ngồi bàn trước tên gì Kim hen?”

“Ai?”

“Cái cậu ngồi đây này.”

tôi chỉ tay lên chỗ trước và Kim nhìn tôi cười khúc khích.

“Xuân cũng thích cậu ấy rồi à?”

“huh?”

“nhưng Long là hot boy đó, khó mà lọt vào mắt cậu ấy được à.”

“là sao?”

Kim cười và ko nói nữa, cô ấy lấy bút ra làm bài,

tôi thật ko hiểu lắm lời Kim nói,

nhưng mà thôi cứ biết cậu ấy tên Long là được rồi,

Long là con rồng, cũng oai phong thật.

….Giờ ra về…



“này, biết tên tôi chưa?”

“Long.”

“Sao biết? Có hỏi ai ko?”

“Có, hỏi Hương Kim!”

“Chòy! Trớt quớt, sao ko đoán???”

“Đoán ko ra.”

cậu ấy cau mặt hơi thất vọng nhưng rồi cũng mỉm cười.

“mai gặp,hen.”

tôi chưa mở miệng nói gì thì cậu ấy nhảy ra khỏi ghế

và bước chân sáo tung tăng với 2 cậu bạn nữa..

tôi chỉ việc đi bộ ra cổng và lên xe búyt của trường đưa rước.

có vài đứa khác hoặc tự đi xe máy, hoặc có bố mẹ đón bằng ô tô

trông họ rất là sành điệu -__-

…………

“Việc học ở trường tốt ko con?”

“Tốt ạ.”

“Có nhiều bạn ko?”

“Ko nhiều, chỉ có 1 bạn ngồi kế bên.”

mẹ dừng tay lặt rau, ngó nhìn tôi kỳ lạ lắm,

rồi tự nhiên thở dài…

“khờ quá, sao ko kết nhiều bạn? hay con ngốc nên ko ai chơi với con?”

“em à.”

ba tôi ngồi ngoài ghế salon lên tiếng nhắc,

mẹ tôi im lặng cúi đầu và lại thở dài.

hình như cái việc tôi có 1 người bạn là tệ lắm thì phải

nhưng tôi chỉ đi học được 2 ngày thôi mà…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuxu, Đừng Khóc!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook