Xuy Mộng Đáo Tây Châu

Chương 11

Anan

21/09/2024

Ta khoác áo lông cáo đi dạo đến bên cửa sổ.

Hoa mai vàng bên ngoài nở rộ, một nhánh gần như vươn vào trong phòng.

Ta nhướng mày nhìn một lúc, đưa tay ra, "khậc" một tiếng --

Bẻ gãy cành mai vượt ranh giới đó.

Nhìn cành mai gãy trong tay, ta mỉm cười hài lòng.

Chân trái của Thẩm Tĩnh Đàn đã bị tật.

Lúc ta sốt cao không dứt, nguy kịch tính mạng, Tiêu Vân Khởi trong cơn thịnh nộ đã đến Thu Ngô viện.

Hắn bắt Thẩm Tĩnh Đàn nhảy múa Hồ Toàn trên tuyết suốt một đêm bằng chân trần.

Từ hồi ở Xuân Phong Lâu, ta đã nghe nói nhà họ Thẩm có một vị tiểu thư khuê các, nhảy múa Hồ Toàn rất giỏi.

Nhà họ Thẩm là thương gia giàu có ở Kim Lăng, buôn bán xa đến tận Tây Vực.

Trong nhà còn đặc biệt mời người Tây Vực đến dạy học, chuyên dạy văn hóa lễ nghi của Tây Vực.

Vũ điệu Hồ Toàn của Thẩm Tĩnh Đàn là học từ đó.

Nghe nói trong tiệc mừng thọ của Thẩm lão phu nhân, nàng ta đã khiến mọi người kinh ngạc với điệu múa này.

Những vị khách có may mắn được xem đều tấm tắc khen ngợi, khen vũ điệu Hồ Toàn của Thẩm Tĩnh Đàn còn đẹp hơn cả vũ điệu Lục Yểu của Ngụy Tử.

Những người khác cũng phụ họa theo.

Họ nói Lục Yểu quá mềm mại, yêu kiều, không có cốt cách, không bằng Hồ Toàn mạnh mẽ, phóng khoáng, tựa như gió thoảng tuyết bay.

Giống như sự khác biệt giữa kỹ nữ và tiểu thư khuê các.

Những người đàn ông cụng ly chúc mừng nhau, ánh mắt đầy ẩn ý.

Cứ như thể cùng một điệu múa, tiểu thư khuê các nhảy là cốt cách, kỹ nữ nhảy là nịnh hót.

Chỉ tiếc tiểu thư nhà họ Thẩm là khuê các, chỉ nhảy khi nào muốn.



Dù có nhớ nhung vẻ đẹp của điệu múa Hồ Toàn đó đến đâu, cũng không thể ép buộc người ta nhảy lại lần nữa.

Đang tiếc nuối thở dài, có vị khách say khướt hỏi ta có biết nhảy Hồ Toàn không.

Ông ta tự giễu sau này không có cơ hội xem tiểu thư nhà họ Thẩm nhảy nữa, đành phải miễn cưỡng xem tạm một điệu múa thay thế cho đỡ nhớ.

Ta bị ánh mắt khinh thường trong mắt ông ta khơi dậy ngạo khí trong lòng.

Ném chiếc cốc rượu trong tay, thuận tay rút thanh kiếm bên hông của vị khách ngồi bàn bên cạnh.

Giữa tiếng la ó của mọi người, ta tùy ý múa một đường kiếm hoa, xuống sân nhảy một điệu kiếm vũ được cho là đã thất truyền từ lâu.

Xưa có giai nhân họ Công Tôn, múa kiếm một phen khiến bốn phương rung động.

Không phải muốn xem cốt cách sao?

Hồ Toàn là cái gì, chẳng qua chỉ là trò chơi của người Hồ, không xứng đáng bước lên chốn trang nghiêm.

Nói đến cốt cách, sao có thể sánh bằng kiếm vũ của Công Tôn?

Một điệu múa kết thúc, Xuân Phong Lâu im phăng phắc, mọi người đều ngơ ngác, hồi lâu không hoàn hồn.

Ta khẽ hừ một tiếng, tra kiếm vào vỏ.

Không ai nhắc đến vũ điệu Hồ Toàn của Thẩm Tĩnh Đàn nữa.

Môi mogj của ta khẽ cong lên.

Không mời được Thẩm Tĩnh Đàn, liền muốn ta nhảy Hồ Toàn để mọi người hồi tưởng?

Nằm mơ giữa ban ngày!

Ta, Tương Tư, không phải là vật thay thế của bất kỳ ai.

Tỳ nữ quét dọn ở Thu Ngô viện nói, Thẩm Tĩnh Đàn mỗi ngày ngoài khóc lóc, còn ngày đêm nguyền rủa ta nữa.

Mắng ta mê hoặc Tiêu Vân Khởi hành hạ nàng ta, khiến nàng ta từ nay mất đi một chân.



Ta vui vẻ nhếch mép.

Lời nguyền rủa của kẻ thù chính là lời khen ngợi tốt nhất dành cho ta.

Ta xé nát từng cánh hoa, ném vào bể cá.

Thích thú nhìn những mảnh vụn màu đỏ bị đàn cá tranh nhau ăn.

Gõ nhẹ lên mặt nước, đàn cá lập tức hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.

16

Xuân đến, đông tàn, cỏ cây xanh tươi.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, thoáng chốc đã đến sinh nhật của Trưởng Công chúa.

Thế tử lại đổ bệnh, Thế tử phu nhân bận rộn chăm sóc, không có thời gian rảnh rỗi.

Thẩm Tĩnh Đàn chủ động xin đứng ra tổ chức tiệc mừng thọ.

Xuất thân là con nhà thương gia, nàng ta xử lý những việc này rất thành thạo, từ việc mua sắm trong phủ, lựa chọn món ăn, cho đến việc gửi thiệp mời, sắp xếp chỗ ngồi, đều được sắp xếp đâu ra đấy.

Trưởng Công chúa vốn đã áy náy với Thẩm Tĩnh Đàn vì chuyện Tiêu Vân Khởi không biết điều, khiến nàng ta bị tật ở chân.

Sau chuyện này, bà càng thêm thương xót nàng ta.

Thấy nàng ta làm việc chu đáo, liền giao phần lớn quyền quản lý gia đình cho nàng.

Những thị thiếp, nha hoàn trước đây lén lút cười nhạo Thẩm Tĩnh Đàn không được sủng ái, thấy vậy liền thay đổi sắc mặt, vội vàng chạy đến Thu Ngô viện, nịnh nọt lấy lòng.

Sự sủng ái của Nhị công tử có thể thay đổi trong chớp mắt, nhưng quyền quản lý gia đình là thứ nắm chắc trong tay.

Bây giờ nên thắp hương ở đâu, nên cúng bái ở chùa nào, chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?

Thu Ngô viện có chỗ dựa, lại bắt đầu vênh váo.

Chính vì vậy, tỳ nữ thiếp thân tên Hồng Xạ bên cạnh Thẩm Tĩnh Đàn mới dám công khai khiêu khích ta.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuy Mộng Đáo Tây Châu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook