Chương 30
Anan
21/09/2024
Ta lại lần nữa đến tiệm hương liệu kia, đáng tiếc trên đường đã không còn thấy bóng dáng lão khất cái đâu nữa.
Hỏi ông chủ tiệm hương liệu mới biết, đêm qua có mấy tên nha dịch đến, lôi ông ta đi rồi.
Lòng ta chùng xuống.
Nghe nói lão khất cái kia đã ở trên con phố này được nửa năm rồi, trùng hợp đúng lúc ta muốn tìm ông ta thì ông ta lại bị bắt đi.
Chẳng lẽ... quá trùng hợp rồi sao?
26
Ngày mùng tám tháng chạp, theo lệ thường hàng năm, Định Viễn Hầu phủ dựng lều phát cháo ở trước cửa.
Bởi vì sang năm phu quân sẽ phải đến trấn thủ Mạc Bắc, năm nay việc phát cháo của Hầu phủ đặc biệt long trọng, người đến cũng đặc biệt đông.
Ta cùng với thế tử phu nhân bận rộn không ngơi tay.
Những người đến nhận cháo đều là những người nghèo khổ.
Nam nữ già trẻ đều có, thường là cả gia đình kéo theo nhau.
Những người bị nghèo đói và khổ cực dày vò lâu ngày, trên mặt đều mang theo vẻ đờ đẫn.
Cho dù đang ở tuổi thanh xuân, thân hình cũng mang theo vài phần còng lưng do cuộc sống đè nặng.
Vì vậy, khi một người phụ nữ lưng thẳng tắp đột nhiên đứng trước mặt ta, ta không khỏi sửng sốt.
Người phụ nữ đó đeo một lớp mạng che mặt màu đen, đôi mắt lại ngoài ý muốn tinh tế.
Nàng ta nhìn chằm chằm vào ta: “Sao cô lại ở đây? Tên thư sinh kia đâu?”
Ta nhíu mày: “Cô là…?”
Nàng ta hừ một tiếng, im lặng gỡ lớp mạng che mặt xuống, vẻ mặt nửa như cười nửa như không:
“Tương Tư, cô không nhận ra ta nữa sao?”
Ta giật mình lùi lại mấy bước, theo bản năng đưa tay che miệng, may mà không hét lên thành tiếng.
Khuôn mặt người phụ nữ này đầy những vết lở loét, đáng sợ hơn là ——
Mặt nàng ta lõm vào, chỗ vốn là mũi chỉ còn lại một cái lỗ đen đáng sợ.
Trong lòng ta chợt lóe lên cái tên của một loại bệnh.
Hoa liễu.
Nàng ta cười khẩy một tiếng, đeo lại mạng che mặt.
Ta vỗ về n.g.ự.c đang đập thình thịch, theo bản năng hạ thấp giọng:
“Cô… cô gọi ta là gì?”
Tương Tư?
Lại là một cái tên mới sao?
Ta rốt cuộc là ai? Ai mới là ta thật sự?
Người phụ nữ áo đen sững người, cau mày, quan sát kỹ biểu cảm của ta, lại nheo mắt nhìn tấm biển Định Viễn Hầu phủ, bỗng nhiên lộ ra một ánh mắt kỳ lạ.
Vừa như thương hại, vừa như hả hê.
Nàng ta nhìn ta một cái đầy ẩn ý, để lại một câu:
“Ta cứ tưởng cô may mắn hơn ta, bây giờ xem ra, cô cũng chẳng sung sướng hơn ta là bao.”
Nàng ta xoay người rời đi, ngay cả cháo cũng không lấy.
Ta theo bản năng đuổi theo mấy bước: “Cô đợi đã, nói cho rõ ràng!”.
Người phụ nữ đó lại như một làn khói mỏng, biến mất trong đám đông ồn ào náo nhiệt.
Cổ tay ta bị siết chặt, quay đầu nhìn lại, là phu quân của ta.
Ánh mắt chàng đầy quan tâm: “Nương tử, nàng làm sao vậy?”
Ta định mở miệng nói chuyện người phụ nữ áo đen kia, bỗng nhiên nhớ đến Sầm lão nhị mất tích không rõ nguyên do, trong lòng không khỏi giật mình.
Lời đến bên miệng lại bị ta nuốt xuống, ta gượng cười:
“Không có gì, cháo của người kia vừa rồi múc thiếu, ta định gọi người đó quay lại.”
Buổi tối tắm rửa xong, phu quân từ phía sau ôm eo ta.
Một tư thế cầu hoan không lời.
Trong lòng ta dâng lên một cỗ phiền muộn, theo bản năng hất tay chàng ra.
Trong không khí tràn ngập sự im lặng đến nghẹt thở.
Ta cắn môi: “Phu quân, hôm nay thiếp mệt lắm, muốn nghỉ ngơi sớm.”
Lâu sau, bên tai vang lên một tiếng trầm trầm, không phân biệt được vui hay giận:
“Là ta không chu đáo, nàng cả ngày phát cháo, chắc chắn là mệt rồi.”
Buổi tối tắt đèn, vừa mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Phu quân đột nhiên lên tiếng: “Nương tử, ngày mai… nàng muốn uống rượu không?
“Ta có được một bình rượu ngon, nghe nói có thể quên hết ưu phiền.”
“Ta thấy nương tử gần đây buồn bã không vui, không bằng ngày mai chúng ta uống vài chén, say một lần giải ngàn sầu.”
Mí mắt ta nặng trĩu, qua loa đáp lại một tiếng.
Giọng chàng vui vẻ hẳn lên: “Nhất ngôn cửu đỉnh.”
Đêm đến ta lại bắt đầu mơ.
Trong mơ tuyết rơi đầy trời.
Có một người đứng trước mặt ta, nhưng khuôn mặt lại mơ hồ không nhìn rõ.
Chàng cúi người xuống, giọng nói mang theo sự quan tâm:
“Tiểu sinh sống ở thành nam, nếu cô nương không chê, thì hãy theo ta về nhà dưỡng bệnh.”
Giấc mơ dài dằng dặc, cứ lặp đi lặp lại, chỉ có câu nói này.
Ta muốn hỏi, chàng là ai?
Miệng mấp máy, nhưng lại không thể phát ra tiếng.
Người nọ không biết mệt mỏi lặp đi lặp lại:
“Tiểu sinh sống ở thành nam, nếu cô nương không chê, thì hãy theo ta về nhà dưỡng bệnh.”
…
Ta lần đầu tiên giấu phu quân ra khỏi phủ.
Sai tất cả thị vệ nha hoàn đi chỗ khác, ta một mình đến thành nam.
Thành nam là nơi ở của tầng lớp hạ lưu ở Kim Lăng, lẽ ra ta chưa từng đến.
Nhưng không biết tại sao, nhìn cảnh vật bên đường, ta lại ngoài ý muốn quen thuộc.
Quanh co một hồi, rất nhanh đã đến một con hẻm nhỏ hẹp.
Ta đứng ở đầu hẻm ngẩn người.
Ánh nắng len lỏi trong con hẻm nhỏ hẹp, một sự quen thuộc không tên.
Trong đầu thoáng hiện lên vài mảnh ký ức rời rạc.
Có chuồng gà, có chó vàng, có cây hoa quế khổng lồ, còn có người ngồi dưới gốc cây hoa quế.
Hỏi ông chủ tiệm hương liệu mới biết, đêm qua có mấy tên nha dịch đến, lôi ông ta đi rồi.
Lòng ta chùng xuống.
Nghe nói lão khất cái kia đã ở trên con phố này được nửa năm rồi, trùng hợp đúng lúc ta muốn tìm ông ta thì ông ta lại bị bắt đi.
Chẳng lẽ... quá trùng hợp rồi sao?
26
Ngày mùng tám tháng chạp, theo lệ thường hàng năm, Định Viễn Hầu phủ dựng lều phát cháo ở trước cửa.
Bởi vì sang năm phu quân sẽ phải đến trấn thủ Mạc Bắc, năm nay việc phát cháo của Hầu phủ đặc biệt long trọng, người đến cũng đặc biệt đông.
Ta cùng với thế tử phu nhân bận rộn không ngơi tay.
Những người đến nhận cháo đều là những người nghèo khổ.
Nam nữ già trẻ đều có, thường là cả gia đình kéo theo nhau.
Những người bị nghèo đói và khổ cực dày vò lâu ngày, trên mặt đều mang theo vẻ đờ đẫn.
Cho dù đang ở tuổi thanh xuân, thân hình cũng mang theo vài phần còng lưng do cuộc sống đè nặng.
Vì vậy, khi một người phụ nữ lưng thẳng tắp đột nhiên đứng trước mặt ta, ta không khỏi sửng sốt.
Người phụ nữ đó đeo một lớp mạng che mặt màu đen, đôi mắt lại ngoài ý muốn tinh tế.
Nàng ta nhìn chằm chằm vào ta: “Sao cô lại ở đây? Tên thư sinh kia đâu?”
Ta nhíu mày: “Cô là…?”
Nàng ta hừ một tiếng, im lặng gỡ lớp mạng che mặt xuống, vẻ mặt nửa như cười nửa như không:
“Tương Tư, cô không nhận ra ta nữa sao?”
Ta giật mình lùi lại mấy bước, theo bản năng đưa tay che miệng, may mà không hét lên thành tiếng.
Khuôn mặt người phụ nữ này đầy những vết lở loét, đáng sợ hơn là ——
Mặt nàng ta lõm vào, chỗ vốn là mũi chỉ còn lại một cái lỗ đen đáng sợ.
Trong lòng ta chợt lóe lên cái tên của một loại bệnh.
Hoa liễu.
Nàng ta cười khẩy một tiếng, đeo lại mạng che mặt.
Ta vỗ về n.g.ự.c đang đập thình thịch, theo bản năng hạ thấp giọng:
“Cô… cô gọi ta là gì?”
Tương Tư?
Lại là một cái tên mới sao?
Ta rốt cuộc là ai? Ai mới là ta thật sự?
Người phụ nữ áo đen sững người, cau mày, quan sát kỹ biểu cảm của ta, lại nheo mắt nhìn tấm biển Định Viễn Hầu phủ, bỗng nhiên lộ ra một ánh mắt kỳ lạ.
Vừa như thương hại, vừa như hả hê.
Nàng ta nhìn ta một cái đầy ẩn ý, để lại một câu:
“Ta cứ tưởng cô may mắn hơn ta, bây giờ xem ra, cô cũng chẳng sung sướng hơn ta là bao.”
Nàng ta xoay người rời đi, ngay cả cháo cũng không lấy.
Ta theo bản năng đuổi theo mấy bước: “Cô đợi đã, nói cho rõ ràng!”.
Người phụ nữ đó lại như một làn khói mỏng, biến mất trong đám đông ồn ào náo nhiệt.
Cổ tay ta bị siết chặt, quay đầu nhìn lại, là phu quân của ta.
Ánh mắt chàng đầy quan tâm: “Nương tử, nàng làm sao vậy?”
Ta định mở miệng nói chuyện người phụ nữ áo đen kia, bỗng nhiên nhớ đến Sầm lão nhị mất tích không rõ nguyên do, trong lòng không khỏi giật mình.
Lời đến bên miệng lại bị ta nuốt xuống, ta gượng cười:
“Không có gì, cháo của người kia vừa rồi múc thiếu, ta định gọi người đó quay lại.”
Buổi tối tắm rửa xong, phu quân từ phía sau ôm eo ta.
Một tư thế cầu hoan không lời.
Trong lòng ta dâng lên một cỗ phiền muộn, theo bản năng hất tay chàng ra.
Trong không khí tràn ngập sự im lặng đến nghẹt thở.
Ta cắn môi: “Phu quân, hôm nay thiếp mệt lắm, muốn nghỉ ngơi sớm.”
Lâu sau, bên tai vang lên một tiếng trầm trầm, không phân biệt được vui hay giận:
“Là ta không chu đáo, nàng cả ngày phát cháo, chắc chắn là mệt rồi.”
Buổi tối tắt đèn, vừa mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Phu quân đột nhiên lên tiếng: “Nương tử, ngày mai… nàng muốn uống rượu không?
“Ta có được một bình rượu ngon, nghe nói có thể quên hết ưu phiền.”
“Ta thấy nương tử gần đây buồn bã không vui, không bằng ngày mai chúng ta uống vài chén, say một lần giải ngàn sầu.”
Mí mắt ta nặng trĩu, qua loa đáp lại một tiếng.
Giọng chàng vui vẻ hẳn lên: “Nhất ngôn cửu đỉnh.”
Đêm đến ta lại bắt đầu mơ.
Trong mơ tuyết rơi đầy trời.
Có một người đứng trước mặt ta, nhưng khuôn mặt lại mơ hồ không nhìn rõ.
Chàng cúi người xuống, giọng nói mang theo sự quan tâm:
“Tiểu sinh sống ở thành nam, nếu cô nương không chê, thì hãy theo ta về nhà dưỡng bệnh.”
Giấc mơ dài dằng dặc, cứ lặp đi lặp lại, chỉ có câu nói này.
Ta muốn hỏi, chàng là ai?
Miệng mấp máy, nhưng lại không thể phát ra tiếng.
Người nọ không biết mệt mỏi lặp đi lặp lại:
“Tiểu sinh sống ở thành nam, nếu cô nương không chê, thì hãy theo ta về nhà dưỡng bệnh.”
…
Ta lần đầu tiên giấu phu quân ra khỏi phủ.
Sai tất cả thị vệ nha hoàn đi chỗ khác, ta một mình đến thành nam.
Thành nam là nơi ở của tầng lớp hạ lưu ở Kim Lăng, lẽ ra ta chưa từng đến.
Nhưng không biết tại sao, nhìn cảnh vật bên đường, ta lại ngoài ý muốn quen thuộc.
Quanh co một hồi, rất nhanh đã đến một con hẻm nhỏ hẹp.
Ta đứng ở đầu hẻm ngẩn người.
Ánh nắng len lỏi trong con hẻm nhỏ hẹp, một sự quen thuộc không tên.
Trong đầu thoáng hiện lên vài mảnh ký ức rời rạc.
Có chuồng gà, có chó vàng, có cây hoa quế khổng lồ, còn có người ngồi dưới gốc cây hoa quế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.